Nghe thấy hắn nói như vậy, Lý Vân Vân đang ở bên cạnh cũng sợ hết hồn, không khỏi tự giác đi đến sau lưng Cổ Dục. Mà lúc này, Cổ Dục hai mắt liếc ngang, sau đó tiến lên phía trước một bước. Xem ra Cổ Dục chuẩn bị ra tay. Ở bên này gã đeo kính không khỏi kinh ngạc, bước chân khẽ lui lại nửa bước. Lý Vân Vân ở bên cạnh lúc này khẽ kéo Cổ Dục lại. Những người này vừa nhìn là biết không phải loại người dễ chọc. Hơn nữa lại là người nước ngoài, còn là người có chức có quyền, nếu Cổ Dục và bọn họ đối cứng chắc chắn sẽ không có gì tốt đẹp.

Tuy nhiên, vào lúc bọn họ cho rằng Cổ Dục sẽ ra tay thì bỗng nhiên Cổ Dục lại mỉm cười.

“Mấy người biết cái đó là cái gì không?” Đối mặt với gã đeo kính, Cổ Dục chỉ vào cái camera đang ở phía xa, còn có máy thu âm ở bên cạnh.

Lúc gã đeo kính nhìn thấy được vật này thì bỗng nhiên thấy chột dạ.

“Biết thì sao!” Thế nhưng lúc này hắn không thể nào nhận sai được. Bởi vì trong mắt hắn thì Cổ Dục chỉ là một tên dân đen nuôi cá. Dân không đấu với quan, bây giờ hắn đang đại diện cho chính phủ, vì thế không thể nào lùi bước được.


“Ừm! Biết là được, đoạn video này tôi sẽ gửi cho Khổng Hạo Quân. Bây giờ các người có thể cút!” Nhìn hai người trước mặt, ánh mắt Cổ Dục lập tức phát lạnh. Tiếp đó hắn lạnh giọng đuổi khách.

“Mày nói cái gì! Mày có biết bố mày là ai không? Có biết đang nói chuyện với ai không? Tao là người đại diện cho…”

“Cút! Có nghe rõ không?” Nghe thấy Cổ Dục dám đuổi tống khứ mình đi, gã đeo kính lập tức nổi giận, vẻ mặt tức giận quát mắng. Thế nhưng Cổ Dục không cần nghe hết lời của hắn đã lập tức ngắt ngang. Nghe thấy Cổ Dục trả lời như vậy, gã này mặt đỏ bừng bừng trợn mắt nhìn Cổ Dục mà không có ý định rời đi.

“Vua Núi!” Nhìn thấy bọn họ không có ý rời đi, Cổ Dục trực tiếp gọi to một tiếng. Tiếp đó, trong nháy mắt đã thấy Vua Núi từ dưới lầu chạy lên. Lúc gã Trung Đông thấy được Vua Núi thì hai mắt hắn lập tức tỏa sáng. Ở Trung Đông, đám nhà giàu nuôi sói, báo, hổ, sư tử là điều hoàn toàn bình thường và hợp pháp. Vua Núi từ hình thể đến trạng thái, cùng với trên thân phát ra một luồng sát khí vô cùng hiếm có và mãnh liệt. Nếu như không phải hắn nhìn ra trạng thái dường như có vẻ khác thường của Cổ Dục, có lẽ hắn đã muốn hỏi Cổ Dục có muốn bán Vua Núi hay không. Mà khi gã đeo kính nhìn thấy Vua Núi, lúc này hắn cũng sợ hết hồn.

Nói thật, hắn không sợ Cổ Dục đánh hắn, hiện tại hắn đang đại diện cho chính phủ. Nếu Cổ Dục dám đánh hắn, tính chất sự việc lập tức thay đổi. Thế nhưng nếu Cổ Dục thả chó cắn hắn, vậy thì sự việc lập tức trở nên bất minh.

Bởi vì khi đó sự việc cùng lắm chỉ là chó nổi điên cắn người mà không thể khống chế. Vì thế chỉ cần đánh chết chó thì sẽ hết chuyện. Mà bản thân hắn là người bị cắn, chỉ có thể xem như là xui xẻo.

Cái dạng chó săn Hán gian (ý nghĩa như từ Việt gian) này, kỳ thực cũng rất sợ chết. Nhìn thấy hàm răng của Vua Núi, hắn hoảng sợ kéo gã người nước ngoài chạy xuống dưới lầu.

“Tao cho mày biết, việc này chưa xong đâu.” Lúc hắn đi ra cổng nhà Cổ Dục, hắn còn đứng lại hô to một tiếng, đồng thời cũng lấy ra điện thoại.

“Việc này tất nhiên còn chưa xong!” Nhìn thấy hai người kia đi ra, khóe miệng Cổ Dục khẽ nhếch lên lộ vẻ khinh thường. Tiếp đó hắn liên hệ trực tiếp cho Khổng Hạo Quân.


Hắn đem đoạn video vừa rồi gửi qua cho Khổng Hạo Quân, tiếp đó cho Khổng Hạo Quân vào danh sách đen.

Phái tới một tên thuộc hạ tính nết như vậy, có thể thấy Khổng Hạo Quân cũng không phải tốt lành gì. Cổ Dục luôn tin tưởng câu nói ‘Vật họp theo loài, người phân theo nhóm’ hắn chỉ mới biết Khổng Hạo Quân một chút. Khổng Hạo Văn đã từng nói Khổng Hạo Quân chính là một người mê làm quan.

Nếu đã là làm quan thì khẳng định đối với chính trị có chỗ khó nói, mà dạng người thế này không xứng cùng mình kết giao bạn bè.

“Tiểu Dục, sẽ không có chuyện gì chứ.” Nhìn thấy Cổ Dục đang xem điện thoại, lúc này Lý Vân Vân không khỏi có chút do dự hỏi. Bởi vì theo cô thấy đối phương cũng không phải là hạng người dễ chọc.

“Không có việc gì, cứ yên tâm!” Nhìn thấy Lý Vân Vân, Cổ Dục khẽ mỉm cười. Bây giờ là thời đại Internet, nhân viên chính phủ lại giúp người nước ngoài cướp đồ của người trong nước. Tin tức thế này nếu phát ra ngoài, đừng nói là gã đeo kính, mà ngay cả Khổng Hạo Quân ăn không được thì chuẩn bị vác nồi đi. Cổ Dục gửi video cho Khổng Hạo Quân chính là vì nể mặt Khổng Hạo Văn, nếu như đối phương còn không biết điều. Vậy thì hắn cũng không ngại mà đem đoạn video này phát tán lên trên mạng.

Hiện tại hắn là người có chỗ dựa, nên kẻ hoảng và lo lắng chính là mấy người kia.


Mà lúc này gã đeo kính sau khi đi ra ngoài, hắn cũng gọi điện thoại cho Khổng Hạo Quân. Đương nhiên hắn sẽ giải thích theo một hướng khác, nói Cổ Dục ngang tàng kiêu ngạo thế nào, không nể mặt chính phủ ra sao, vân vân… nhưng trong lúc hắn đang giải thích thì Cổ Dục ở bên kia gửi video qua cho Khổng Hạo Quân.

Khổng Hạo Quân vốn dĩ còn cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì hắn đã từng gặp mặt Cổ Dục. Hắn biết Cổ Dục không phải là người như vậy, lúc này video kia đột nhiên được gửi đến.

“Đợi một chút.” Khổng Hạo Quân nói với người ở bên kia đầu dây, tiếp đó lập tức mở video ra. Đoạn video đó chính là cuộc đối thoại vừa rồi của nhóm người. Mà khi nhận được đoạn video cùng những lời nói của người đang nói chuyện với mình qua điện thoại, lập tức gương mặt Khổng Hạo Quân đỏ bừng.

Mang theo người nước ngoài đi đến nhà dân cướp cá Đù Vàng, ôi trời!

CMN, tên này sao không đi chết đi cho rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện