“Haizz, đây đúng là một sự khác biệt lớn. Một tháng trước mình từ chỗ này về quê, nghĩ rằng chỉ để giải sầu, xong rồi lại về đây kiếm việc làm. Không ngờ mình lại cắm rễ ở nông thôn. Chỉ mất một tháng đã có thể kiếm được hàng trăm triệu tệ. Lý do rời đi đến nay có lẽ đã rõ......”

Nở nụ cười tự giễu, trong ánh mắt Cổ Dục tràn đầy vẻ hưng phấn.

Bây giờ hắn cũng coi như là áo gấm về quê rồi!

Xe đỗ ở dưới nhà của hắn. Khi vừa bước xuống, hắn thấy một bác hàng xóm đang dắt cháu trai xuống đi chơi. Khi vừa nhìn thấy Cổ Dục xuống xe, bà ta không khỏi hơi sửng sốt. Chưa từng nghe nói Cổ Dục mua nhà mua xe, sao giờ lại lái xe đi về là như nào?

Nhưng sau khi liếc mắt một cái, bà ta liền nhếch miệng rồi rời đi.

Bởi vì đây là một chiếc xe bán tải. Đối với mấy bà già mà nói, chiếc xe tốt nhất chính là một con SUV. Nếu không đủ tiền thì có thể mua một chiếc xe con. Xe bán tải trông không cao cấp, bà ta cũng sẽ chẳng thèm quan tâm tới giá tiền là bao nhiêu. Bà ta chỉ biết đây là một con bán tải, mua về để phục vụ công việc.


Sau đó, bà ta cũng chẳng thèm quan tâm tới Cổ Dục nữa mà dắt cháu trai đi mất. Nhưng sau khi bà ta về nhà, hẳn là sẽ kể lại cho con trai nghe rằng Cổ Dục ở nhà bên cạnh mua một chiếc bán tải. Khi bà ta gửi ảnh chụp của chiếc xe đó, chắc hẳn con trai bà ta sẽ nói cho bà ta biết thế nào là đừng bao giờ coi thường người khác.

Đương nhiên, Cổ Dục chưa từng để ý những chuyện này.

Ở tầng dưới có một siêu thị nhỏ. Cổ Dục cố ý mua không ít thứ như: sữa bò, bia, đồ uống các kiểu con Đà Điểu. Nói chung là mua hết.

Hắn xách những vật này lên lầu để trở về nhà.

“Hây dà, thằng nhóc này lại đi mua nhiều đồ vậy về để làm gì!” Khi mẹ của Cổ Dục mở cửa cho hắn, nhìn thấy con mình mua về nhiều đồ như vậy thì bà không khỏi trách móc một câu. Nhưng bà ấy lại không giấu được vẻ mừng rỡ trên khuôn mặt.

“Đây không phải là ngày mồng 1 tháng 5 sao. Về nhà ngày lễ sao lại không mua gì cho được! Mà bố đâu rồi mẹ?” Cười rồi nói với mẹ một tiếng, Cổ Dục cũng bắt đầu mang đống đồ vào trong nhà.

Sau khi đem tất cả mọi thứ vào trong, hắn không khỏi hiếu kì nhìn bốn phía, rồi lại có chút nghi ngờ hỏi.

Bố của Cổ Dục cũng sắp phải về hưu. Ông ấy có một chức vụ khá nhàn hạ trong nhà máy. Đại khái là làm một nghỉ ba. Mặc dù kiếm được không nhiều tiền, nhưng công việc rất nhẹ nhàng. Chủ yếu là để chi trả bảo hiểm dưỡng lão, còn có thể kiếm chút tiền lãi ăn cơm. Cũng bởi vì như vậy, cho nên khi Cổ Dục kiếm được tiền, hắn không đưa ngay cho bố. Bởi vì để cho bố phải làm việc hằng ngày. Quả thực điều đó sẽ tốt hơn.

Hôm nay bố phải nghỉ ngơi mới đúng chứ. Tại sao lại không thấy ông ấy đâu?

“Này, đừng hỏi nữa. Mấy hôm trước con về không phải là mang theo rượu với thuốc lá hay sao. Chắc là lão ấy lại đi ra ngoài khoe mẽ rồi!” Nghe thấy lời của Cổ Dục, mẹ hắn mới lườm hắn một cái. Rồi lại cười và nói.


Thỉnh thoảng khi Khổng Hạo Văn tới nhà Cổ Dục chơi, hắn sẽ lại mang tới cho hắn một ít rượu và thuốc lá.

Nhưng vấn đề là Cổ Dục và Khổng Hạo Văn đều không hút thuốc lá. Vậy thì tốt. Số người Đông Bắc thích uống rượu Cao Lương cũng không nhiều. Cho nên thứ hot nhất ở Cáp Nhĩ Tân là bia.

Chính là bởi vì như vậy, những thứ rượu và thuốc lá mà Khổng Hạo Văn mang tới cho Cổ Dục, có không ít là được Cổ Dục mang đưa cho ông Hai và Cổ Kiến Quân. Phần còn lại hắn giữ ở trong nhà. Phần lớn là vì để mang về cho bố. Cái này… Chỉ cầm một ít về cho bố mà ông ấy đã đắc chí thế sao.

Chỗ chơi cờ tướng ở dưới lầu là nơi tập hợp của các ông già. Gạt tàn thuốc lá ở đó sẽ hấp dẫn được vô số ánh mắt. Có người sẽ hỏi ông mua thuốc lá ở đâu, là hiệu gì, bao nhiêu tiền?

Lúc này ông ấy sẽ giả vờ không thèm để ý. Haizzzz. Thằng con trai nhà tôi nó hiếu kính với bố nó. Một bao này “chỉ” có 100 tệ (tầm 350k VNĐ) thôi ấy mà. Không đắt lắm đâu.

Việc đó sẽ khiến cho các ông già gần đấy ước ao và ghen tỵ.

Thật ra người ta hay nói người Đông Bắc rất cục súc. Nhưng thực ra có rất nhiều người Đông Bắc có tính sợ vợ. Có khi phải cùng hạng cân với cả Thượng Hải và Tứ Xuyên ấy chứ.


Sở dĩ, điều khiến người Đông Bắc “cảm thấy” không sợ vợ, chủ yếu là vì người Đông Bắc có một cái đặc điểm. Đó chính là bệnh sĩ. Cho nên dù là phụ nữ Đông Bắc ở trong nhà có cường thế đến đâu đi chăng nữa, thì ra ngoài cũng phải đeo lên một gương mặt khác. Đương nhiên, điều đó chỉ là số đông mà thôi. Cũng có một số ít làm ngược lại. Nhưng bình thường nói các gia đình như vậy cũng không sai cho lắm.

Cho nên đừng thấy vẻ ngoài khua múa khoe khoang, thổi phồng địa vị trong nhà của mình lên mà ảo tưởng nhé. Trên thực tế, ngay cả tiền hút thuốc cũng bị kiểm soát nữa là.

Có thể là không thảm hại giống với người phương Nam, nhưng một bao thuốc giá 100 tệ, ít nhất ở khu vực nhỏ như Cổ Dục sống, là thứ tồn tại cao cấp nhất. Mà bây giờ Cổ Dục lại mua xe về nữa. Chắc hẳn sau này lão ta lại càng có cớ để đánh bóng tên tuổi.

Đương nhiên, lần trở về này của Cổ Dục cũng chỉ có vậy mà thôi.

Hắn là người mang khoản tiền lớn trong nhà. Hắn đã nghĩ kĩ rồi. Chơi ở nhà mấy hôm rồi cũng không nên rảnh quá. Không nói những thứ khác, đầu tiên là mua cho bố một chiếc xe. Sau đó lại mua một căn hộ lớn hơn. Sống được hay không không quan trọng. Cho dù là mua ở đâu cũng được. Chẳng cần nói đâu xa, chỉ cần có tiền là đủ......

Hắn còn mua thêm cho mình vài chiếc máy chơi game, máy tính bảng, laptop các kiểu nữa. Chỗ để mua thì không thiếu. Hơn nữa, không biết là vì thứ gì mà khi hắn nghĩ đến việc mua mấy món này thì lại nhớ tới Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi. Xem ra cũng phải mua cho hai cô bé ấy một vài thứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện