“Người anh em! Nói thật, cái bình gốm này của cậu nếu rơi vào tay tôi thì lập tức có thể kiếm được hơn 30 triệu. Mấy đồng tiền vàng kia thực sự kiếm lời không nhiều bằng cái bình này. Tuy nhiên, bởi vì cậu là người do Khổng Hạo Văn giới thiệu đến. Hơn nữa, tôi với cậu cũng khá hợp ý. Thế này đi! Tôi sẽ giới thiệu với cậu người mua, sau này nếu có vật gì tốt thì phải nhớ kỹ người anh em này trước là được.” Do dự một chút, Triệu Văn Quang rất muốn lập tức đồng ý. Bởi vì hắn biết, có người muốn dùng 30 triệu để mua thứ này. Nếu như hắn có thể mua cái bình này từ Cổ Dục với giá 27 triệu, chuyền tay là hắn kiếm lời được 3 triệu, cớ sao lại không muốn làm chứ?

Nhưng dù sao Triệu Văn Quang cũng là người có tầm nhìn. Thực ra hắn thông qua một chút nghi vấn đã phát giác ra điều gì đó. Cái rương đầy tiền vàng của Cổ Dục rõ ràng được bảo quản cực kỳ tốt, nếu ở ngoài không khí mà nói thì trải qua hơn 100 năm thì việc bị oxi hóa, phai màu, biến đen là điều không thể nào tránh khỏi được. Cho nên, muốn bảo quản những đồng tiền vàng này tốt như vậy, chỉ có một cách chính là ngâm nó trong nước biển.

Mà bình sứ Thanh Hoa thời Trịnh Hòa cũng là đồ vật trong thuyền đắm. Thông qua hai thứ này hắn lập tức có kết luận sơ bộ, Cổ Dục chắc hẳn có một đội chuyên mò vớt thuyền đắm. Thậm chí, những thành viên trong đội mò vớt này mặc dù kiếm được tiền, thế nhưng đều có quan hệ rất sâu với hắn.

Buông tha con tép nhỏ trước mặt, mới có thể ăn được ba mẹ của nó.

Vì thế trong chớp mắt Triệu Văn Quang lập tức đưa ra quyết định không kiếm lời 3 triệu từ món hàng này, bỏ qua chút tiền này mới kết giao thật tốt với Cổ Dục. Sau này, Cổ Dục nhất định sẽ mang đến cho hắn càng nhiều cơ hội phát tài.


Triệu Văn Quang hành động như vậy, Cổ Dục lập tức hiểu rõ. Không thể không thừa nhận, Triệu Văn Quang hành động như vậy thật sự khiến hắn rất bội phục. Nếu như hắn không nỡ bỏ qua 3 triệu này, vậy thì khoản tình nghĩa này Cổ Dục cũng không ghi ở trong lòng.

Hắn cảm giác cái giếng nước kia, ở bên dưới chắc chắn còn giấu không ít bảo bối. Nếu như về sau lại câu được món bảo bối gì, thì thông qua Triệu Văn Quang chính là một con đường bán đi hàng hóa tốt nhất.

“Vậy thì tôi cảm ơn anh Triệu, vậy bây giờ tôi trở về đem nó tới.”

“Được! Vậy tôi lập tức liên hệ người mua.” Nghe Cổ Dục nói như vậy, Triệu Văn Quang nở nụ cười. Hắn biết con đường này hắn đã mở ra, đây mới chính là việc quan trọng nhất.

Sau khi bàn luận ổn thỏa với Triệu Văn Quang xong, Cổ Dục cũng trời khỏi tiệm đồ cổ Bảo Trai.

Triệu Văn Quang cũng không kêu người ra tiễn Cổ Dục. Bởi vì việc đó vô cùng kiêng kỵ với tiệm đồ cổ như vậy. Họ cũng không biết bên trong nhà của bạn còn những món bảo bối nào khác hay không. Nếu thực sự còn bảo bối, vậy thì sau khi tiễn, họ có thể biết được vị trí nhà của bạn. Đến lúc đó thì tính sao?

Cũng chính là vì như vậy, cho nên Triệu Văn Quang mới không đưa Cổ Dục về.

Nếu như Cổ Dục biết còn có cả việc đó nữa thì chắc hẳn hắn cũng sẽ không để ý đến. Chẳng nói đến những thứ khác, việc đầu tiên là hắn không phải là không có nhà ở Bắc Kinh hay sao......


Cổ Dục lái xe quay trở về khách sạn rồi lấy chiếc bình sứ Thanh Hoa từ trong không gian bí mật ra. Sau khi lau nó sạch sẽ, Cổ Dục kiểm tra lại một lần nữa. Sau khi xác định rằng nó không có vấn đề gì cả thì hắn mới lấy một tờ giấy báo bọc chiếc bình lại, rồi lấy thêm một chiếc túi nilon để bọc chiếc bình. Hắn lại bắt xe đi tới tiệm đồ cổ Bảo Trai.

Xe nhẹ đường quen, không bao lâu hắn lại tới trước cửa tiệm Bảo Trai. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hắn lại đi tới phòng VIP kia. Nhưng khi mở cửa ra, hắn phát hiện rằng ở phòng VIP này, ngoại trừ Triệu Văn Quang ra thì còn có thêm 1 người nữa.

Đó là một người phụ nữ, dáng vẻ rất xinh đẹp. Là một cô gái cao lớn, nhan sắc cực phẩm, sắc mặt lạnh lùng. Nhưng khi Cổ Dục thấy cô và cô cũng thấy Cổ Dục, hai người không khỏi sửng sốt một hồi. Họ đều đọc được sự kinh ngạc từ trong ánh mắt của đối phương.

Đúng vậy, hai người đã từng gặp nhau. Không thể gọi là quen biết, chỉ có thể nói là đã từng gặp nhau.

Vẫn nhớ cái hôm mà Cổ Dục đi mua cây, rồi phát sinh xung đột cùng Lý Cảnh Đức chứ?

Cô gái này chẳng phải ai khác, mà chính là cô gái được Lý Cảnh Đức theo đuổi. Hình như tên là Thanh Huyến gì gì đó. Không bên tên tuổi rõ ràng, chỉ biết mỗi giới tính. Không thể không nói, trái đất này thật là tròn. Tại sao lại gặp được cô ta ở đây.


“Hai vị...... Biết nhau sao?” Thấy được sắc mặt của Cổ Dục và cô gái này, lúc này Triệu Văn Quang hơi nghi ngờ hỏi. Nếu như hai người sớm đã biết nhau, vậy sao Cổ Dục vẫn chưa bán đi chiếc bình đó? Chẳng lẽ có mâu thuẫn gì giữa hai người?

Nghĩ tới ở đây, ánh mặt của Triệu Văn Quang không khỏi có chút lấp lóe. Lòng tốt của mình sẽ không mang lại điều xấu đâu. Nếu có thật là như vậy, thì lần này phiền phức rồi.

“Không biết.” Thấy được ánh mắt của Triệu Văn Quang, Cổ Dục cười rồi lắc đầu, xóa đi lo lắng ở trong lòng của lão.

“Ha ha, không biết thì không liên quan. Vậy thì mua bán xin được bắt đầu. Để tôi giới thiệu sơ qua. Đây là anh Cổ, là người sở hữu món bảo bối đó. Còn đây là Tiểu thư Tiết, là người mua. Anh bạn, vật đó đâu rồi?” Triệu Văn Quang nghe được lời của Cổ Dục, biết hai người không có thù hằn gì thì lúc này hắn mới coi như yên tâm. Rồi hắn là nhiệt tình giới thiệu.

“Đã đem tới. Các vị xem đây.” Nghe thấy lời giới thiệu về cô gái họ Tiết từ miệng Triệu Văn Quang, hắn cũng không bất ngờ lắm. Hẳn tên đầy đủ của cô là Tiết Thanh Huyến. Nhưng Cổ Dục chẳng hứng thú với việc biết đầy đủ cái tên của cô cho lắm. Sau khi ngồi lên chiếc ghế sofa, hắn liền bỏ chiếc túi nilon ra. Nhìn Cổ Dục, hai người Tiết Thanh Huyến và Triệu Văn Quang đều nhíu mày. Nên nhớ đây là một chiếc bình sứ Thanh Hoa đáng giá 30 triệu. Thế mà Cổ Dục lại bọc nó ở bên trong tờ báo và một chiếc túi nilon?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện