So với Gấu đực, giống cái của chúng chênh lệch không phải là quá lớn. Theo quan sát của Cổ Dục, con Hổ Siberia này chỉ nặng có khoảng 85kg, mà con Gấu nâu cái kia cũng sẽ chẳng nặng quá 100kg. Cho nên mới đánh nhau kiểu kẻ tám lạng người nửa cân.
Nhưng cho dù là như vậy, thứ mà hai người nhìn thấy chính là thú lớn đích thực.
Lúc này, trên thân của bọn chúng cũng bị thương không nhẹ. Trên người con Hổ có không ít vệt máu do bị Gấu cào, da thịt đều toác cả ra. Mà trên người con Gấu, vết móng vuốt của Hổ lại nhạt hơn một chút. Nhưng trên vai nó có bốn vết thương hở. Việc chỗ đó bị Hổ cắn là điều không thể nghi ngờ.
Trận chiến vừa rồi khiến thể lực của hai con thú lớn này tiêu hao không ít. Bây giờ bọn chúng chỉ đang đề phòng lẫn nhau, đồng thời cũng hồi phục lại thể lực.
Bọn chúng bất động, Cổ Dục và Cổ Kiến Quân cũng chẳng dám manh động. Sau khoảng 5 phút quan sát tình hình phía sau lùm cỏ, con Gấu nâu bên kia đứng lên. Sau khi thở một hơi, nó quay người lại. Dường như nó muốn rời đi. Mà khi thấy hành động của Gấu nâu, con Hổ Siberia kia cũng lồm cồm bò dậy, đôi mắt lóe lên một tia hung tàn.
Như mọi người đều biết, tuyệt đối không thể quay lưng lại với Hổ. Bởi vì đó là bản năng của Hổ, nó sẽ chủ động tấn công từ sau lưng. Khi nhìn thấy cặp mông núng nính của con Gấu, con Hổ Siberia có chút không chịu nổi. Dùng sức của bốn chân, nó trực tiếp xông tới giống như một ảo ảnh.
Nhưng ngay khi Cổ Dục cho rằng con Hổ Siberia này đã đánh lén thành công thì đột nhiên, con Gấu nâu vậy mà đứng thẳng người lên, cơ thể chuyện động, chân trước bỗng nhiên đập về phía con Hổ Siberia.
“Thật thông minh đó. Còn biết dùng mưu nữa!” Nhìn thấy động tác của con Gấu nâu, Cổ Dục không khỏi thốt lên vì bất ngờ. Nhưng tốc độ phản ứng lại của con Hổ kia cũng không chậm.
Mèo là một loài động vật có chín mạng. Đó là bởi vì Mèo có xương sống cực kì linh hoạt. Nó có thể điều chỉnh vị trí của mình trên không trung, khiến cho việc tiếp đất trở nên ổn định. Nó cũng có thể dùng bốn chân để tiếp đất nhẹ nhàng. Hổ tuy lớn, nhưng nó cũng thuộc họ nhà Mèo......
Cho nên khi nhìn thấy con Gấu nâu vả tới, con Hổ Siberia này chuyển động cơ thể của mình trên không. Không những tránh được công kích trực diện của con Gấu, mà đồng thời nó còn cắn được vào chân của con Gấu một cái.
“Xoẹt......” “Bốp......” Hai âm thanh liên tiếp vang lên. Đầu tiên là tiếng con Hổ Siberia cắn đứt bắp chân của con Gấu nâu. Thứ hai là tiếng tát của con Gấu nâu trực tiếp vào người con Hổ Siberia. Trong nháy mắt, cơ thể của con Hổ Siberia văng ra ngoài như một miếng giẻ rách, mà con Gấu nâu cũng rống lên một tiếng thảm thiết rồi ngã ra mặt đất.
Bây giờ nó chỉ còn một chân trước. Móng ở chân sau cũng không dễ dùng. Muốn đứng dậy cũng không nổi. Mà tình huống của con Hổ Siberia cũng chẳng lạc quan hơn là bao. Một cú tát này đánh thẳng vào xương sườn của nó. Chắc hẳn xương sườn cũng đã bị gãy. Sau khi ngã nằm trên đất, ngoại trừ thở ra, nó cũng chẳng thể động đậy. Đây chính là tình thế lưỡng bại câu thương.
Cổ Dục và Cổ Kiến Quân nhìn hai con vật nằm ở bãi đất trống rồi liếc nhìn nhau. Tình huống gì đây?
Nếu như đây là tiểu thuyết võng du hoặc huyền huyễn thì Cổ Dục hiện tại đang là ngư ông đắc lợi. Tiểu thuyết võng du thì Cổ Dục sẽ giết hai con Boss lớn này, rồi bắt đầu lên cấp một cách điên cuồng, trang bị tốt rớt ra. Nếu là tiểu thuyết huyền huyễn thì sẽ ra kí khế ước chủ tớ với hai con vật này, sau đó sẽ trở thành một dạng tồn tại siêu cấp. Nhưng tiếc rằng đây là thực tế chứ chẳng phải là tiểu thuyết gì cả.
Hai con vật này đều là động vật được bảo vệ. Một con cấp độ hai, một con cấp độ một. Cho nên lựa chọn nào cũng chẳng đáng tin cậy......
“Không bằng hiện tại chúng ta đi thôi?” Nhìn hai con ác thú đã không còn tính uy hiếp, Cổ Dục suy nghĩ một lúc rồi hỏi dò.
“Được. Có thể đi rồi.” Nghe thấy lời của Cổ Dục, Cổ Kiến Quân cũng cảm giác nán lại ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cho nên lão cũng muốn đi.
“Gào......” “Gừ......” Nhưng lúc cả hai chuẩn bị rời đi thịt đột nhiên có tiếng nhõng nhẽo Hổ Siberia và Gấu nâu ở sau bụi cỏ. Sau đó ở bên trái có hai con Hổ Siberia con, bên phải có hai con Gấu nâu con đi ra cùng một lúc. Sau khi gặp nhau, việc đầu tiên là chúng gầm lên một tiếng, sau đó chạy về hai phía riêng biệt, nơi mẹ của chúng đang nằm ở đó.
Thấy được cảnh này, Cổ Dục cũng hiểu được lý do vì sao mà cả con Hổ và Gấu đều liều chết.
Dù sao hiện tại cũng là mùa xuân, tài nguyên ở Đại Hưng An Lĩnh cũng rất phong phú. Sẽ chẳng tồn tại trạng thái đói tới phát điên mà nhất định phải ăn thịt nhau. Loài động vật ăn thịt cỡ lớn này đều hiểu một khi đánh nhau thì rất dễ lưỡng bại câu thương. Cho nên cơ bản khi gặp nhau, chúng sẽ chủ động tránh giao chiến. Nhưng hai con này lại liều mạng tấn công!
Bây giờ mới thấy, hai con này hẳn đều coi nhau là mối đe dọa của con non. Con non bị uy hiếp, người làm mẹ đương nhiên phải anh dũng chiến đấu.
Nhìn thấy cảnh này, Cổ Dục vốn định đi thì lại dừng bước......
Nếu như hắn và Cổ Kiến Quân đi mất thì sáu con kia làm sao có thể sống nổi được chứ.
Hai con mẹ rơi vào tình huống này, căn bản là không thể nào đi săn được nữa. Bốn con con kia cũng chỉ có rơi vào con đường chết đói. Mặc dù đây là quy tắc của tự nhiên, nhưng dù sao Cổ Dục cũng là một người có tấm lòng.
Hắn không thích nhìn thấy cảnh mãnh thú đồng quy vu tận như vậy.
“Vua Núi, đừng manh động!” Suy nghĩ một lúc, Cổ Dục sờ lên đầu Vua Núi, bảo nó ở yên đó đừng làm gì cả. Sau đó trong đôi mắt khiếp sợ của Cổ Kiến Quân, hắn chủ động đứng lên.