Ảnh sưu tầm
Một gã đàn ông vẻ mặt dữ tợn đi tới, vươn tay ý định lôi kéo Sở Tĩnh. Sở Tĩnh theo bản năng né tránh, Kim Tắc Thái đang mỉm cười đứng bên cạnh cậu, vô cùng bình tĩnh bước lên một bước, đứng che trước người Sở Tĩnh, ngăn lại cánh tay đang vươn về phía cậu kia.
Sở Tĩnh được Kim Tắc Thái che chở ở bên cạnh, cậu ngẩng đầu nhìn sườn mặt Kim Tắc Thái. Trong khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt anh, trái tim Sở Tĩnh loạn nhịp đập rộn ràng.
Anh bảo vệ cậu. Từ khi gặp nhau đến nay Kim Tắc Thái vẫn luôn bảo vệ cậu. Rõ ràng chẳng thân thiết gì, thậm chí Sở Tĩnh còn luôn tỏ ra kháng cự sự quan tâm của anh. Thế nhưng Kim Tắc Thái vẫn cứ tiếp tục dùng cách của riêng anh để quan tâm cậu.
Góc nghiêng của Kim Tắc Thái rất đẹp, sống mũi cao thẳng, mắt cười cong cong, lông mi dày rậm. Trước kia Sở Tĩnh cảm thấy bộ dáng anh lúc cười y chang cá mập trắng khổng lồ, hiện tại, cảm giác đó đã hoàn toàn biến mất. Dáng vẻ Kim Tắc Thái khi cười rất có sức cuốn hút, rất ấm áp, rất thân thiện.
Hình như là…. thích, a, không phải, là thật sự thích anh ấy. Trong lòng bất chợt dâng lên một nỗi chua xót không giải thích được, Sở Tĩnh vội vàng cúi đầu xuống. Thích thì thích, nhưng mà, nhưng mà không thể thích, không thể.
Gã đàn ông muốn bắt Sở Tĩnh bị cản lại, khó chịu bực mình, không khách khí đưa tay đẩy Kim Tắc Thái, hỏi: “Này, mày là thằng nào?”
“Đến trả tiền….” Kim Tắc Thái chặn lại cánh tay của đối phương, nở nụ cười đáp.
“Trả tiền?” Gã đàn ông nghe xong, quay đầu về phía sau hô lên: “A Thủy, Tiểu Tĩnh đến rồi, tính giúp nó xem tháng này nó phải trả bao nhiêu.” Hô xong, gã đàn ông lại quay đầu nhìn chằm chằm vào Sở Tĩnh, vẻ mặt hung ác nói: “Tiểu Tĩnh, lần này mày tới muộn hơn ngày hẹn.”
Không đợi cái người tên A Thủy từ phía sau kia đi tới, Kim Tắc Thái đã cười nói với gã đàn ông, “Tôi muốn gặp ông chủ của các người, vui lòng gọi anh ta ra nói chuyện trả nợ với tôi.”
Gã đàn ông sửng sốt, lập tức trưng ra vẻ mặt khinh thường nói: “Mày là ai? Dựa vào cái gì mà đòi gặp ông chủ của bọn tao?”
“Lần này tôi tới là muốn trả toàn bộ cả gốc lẫn lãi, đương nhiên nói chuyện với ông chủ chính là tốt nhất.”
Gã đàn ông nghe xong nhìn nhìn Kim Tắc Thái, ánh mắt lại chuyển sang người Sở Tĩnh. Sở Tĩnh vô thức cúi đầu xuống.
“Ồ, Tiểu Tĩnh, hóa ra là câu được một kẻ ngốc, ha ha, có người chịu chi tiền trả nợ cho mày, giỏi, giỏi.”
Mấy gã đàn ông khác nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ cũng cười ầm lên. Trong giọng cười thô tục mang theo hèn mọn bỉ ổi cùng ý xấu rõ ràng.
Kim Tắc Thái hoàn toàn không để ý đến, kéo Sở Tĩnh lại che chở phía sau lưng, vẫn cứ mỉm cười nói: “Gọi ông chủ ra đi.”
“Hừ, ông chủ của bọn tao mày muốn gặp là gặp được sao? Ông chủ không có ở đây.”
Từ phía sau bước ra một người đàn ông, mấy tên ở sảnh trước vừa thấy gã sắc mặt đều lộ vẻ cung kính. Kim Tắc Thái phỏng đoán người này chắc là quản lý, mà mấy tên ở sảnh trước này, rất có thể là bảo vệ và tay sai của ngân hàng tư nhân ngầm này.
“Anh muốn gặp ông chủ?” Người đàn ông hỏi.
Kim Tắc Thái gật đầu một cái, “Đúng vậy.”
“Có chuyện gì thì cứ nói với tôi.”
“Chà, có mấy lời vẫn là nên nói cùng ông chủ của nơi này thì tốt hơn. Tôi biết hắn ta đang ở đây.” Kim Tắc Thái cười nói.
Đối mặt với Kim Tắc Thái vẫn luôn bĩnh tĩnh, nhàn nhã nở nụ cười, mấy gã đàn ông muốn chơi tới cũng chơi không được, hơn nữa bọn gã cũng đã nhận ra, người đàn ông trước mắt này đe dọa không có tác dụng, là loại người mềm cứng không ăn, vậy nên tất cả đều nhìn về phía quản lý.
“Làm sao anh biết ông chủ chúng tôi đang ở đây?” Quản lý nhíu mày hỏi.
“Tôi biết, hắn ở đây.” Kim Tắc Thái mỉm cười nói ra một cái tên, sau đó còn nói thêm: “Tôi biết hắn bình thường thứ tư nào cũng đều ở đây.”
Gương mặt quản lý chợt lóe lên biểu tình kinh ngạc, mấy gã tay chân cũng lập tức ngậm miệng.
Kim Tắc Thái vừa nói chính là tên của người đứng sau ngân hàng tư nhân ngầm này. Loại người xã hội đen này đi lăn lộn hầu như tất cả đều dùng tên giả, leo lên tới địa vị cao sẽ được kính trọng gọi là ca (ví dụ như Nam ca, Khôn ca….), có rất ít người biết được tên thật của bọn họ, mà Kim Tắc Thái lại có thể nói ra, còn biết “Hắn bình thường thứ tư nào cũng đều ở đây”.
Biết rõ đối phương là có chuẩn bị mà đến, biểu tình trên mặt quản lý hòa hoãn ít nhiều, làm thủ thế, “Đi theo tôi.”, sau đó dẫn Kim Tắc Thái đi vào phía sau.
Xuyên qua sảnh trước, phía sau là một văn phòng rộng lớn, những dãy bàn làm việc được sắp xếp gọn gàng, trên bàn có máy tính, trong văn phòng còn có máy in, máy photocopy, máy fax và các thiết bị khác, nơi đây thoạt nhìn cũng giống như những công ty thương mại bình thường, không có gì khác biệt, chỗ khác biệt duy nhất chính là, văn phòng không có phụ nữ, tất cả đều là đàn ông.
Đi xuyên qua văn phòng này, quản lý dẫn Kim Tắc Thái và Sở Tĩnh đến phòng trong cùng. Sở Tĩnh lui tới nơi này nhiều lần, tối đa cũng chỉ dừng lại ở văn phòng làm việc, cậu bất an theo sát sau lưng Kim Tắc Thái, thỉnh thoảng lại âm thầm quan sát xung quanh.
Tận cùng bên trong công ty cũng là một văn phòng lớn, căn phòng được chia làm hai gian, trên vách ngăn có một cửa sổ lớn sát đất bằng thủy tinh trong suốt. Bên ngoài là nơi dùng để tiếp khách, đặt ghế sô pha, bàn trà. Bên trong chính là nơi ông chủ của ngân hàng tư nhân ngầm này – Quyền ca làm việc.
Quản lý để Kim Tắc Thái và Sở Tĩnh ngồi xuống ghế sô pha ở bên ngoài, gọi người đến rót trà, còn gã thì đi vào bên trong thông báo.
Qua tấm kính thủy tinh không có cửa chớp*, Sở Tĩnh có thể thấy được hai người ở bên trong đang nói chuyện. Cậu đã từng gặp ông chủ chỗ này, nhưng lại không biết tên thật của hắn, hôm nay vẫn là lần đầu tiên nghe được. Nghĩ đến đây, Sở Tĩnh nhịn không được liếc sang nhìn về phía Kim Tắc Thái. Lúc trước Kim Tắc Thái đã từng nói sẽ điều tra một chút rồi mới đến trả tiền, xem ra anh ấy đã thực sự điều tra.
Đây là cửa chớp
Một lát sau, quản lý đi ra, sau đó bảo Kim Tắc Thái đi vào.
“Ông chủ của chúng tôi mời anh vào nói chuyện.”
Kim Tắc Thái sảng khoái đứng lên, sau đó giơ tay ngăn cản Sở Tĩnh cũng vừa đứng lên theo anh.
“Một mình tôi vào nói chuyện là được rồi, em ở lại đây đi.”
Sở Tĩnh nghe xong, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
“Ngoan! Nghe lời, ở chỗ này chờ tôi.” Giọng điệu Kim Tắc Thái ôn hòa, nhưng lại có sự kiên quyết không cho phép từ chối.
Sở Tĩnh bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống một lần nữa.
Kim Tắc Thái gõ cửa, đi vào phòng làm việc bên trong. Quản lý đã đi ra, gian ngoài chỉ còn lại một mình Sở Tĩnh, cậu lo lắng nhìn xuyên qua cửa sổ lớn quan sát tình hình bên trong.
Quyền ca — ông chủ của ngân hàng tư nhân ngầm này, từ bên ngoài nhìn vào hắn không có gì khác biệt với những thương nhân khác, một thân âu phục tướng mạo bảnh bao, khí chất lộ ra vài phần hào sảng khí khái của người giang hồ. Nếu như không biết những việc xấu xa bẩn thỉu hại người hắn ta lén lút làm, Kim Tắc Thái tin chắc, chỉ bằng ngoại hình của mình, hắn nhất định có thể lừa được khối người.
“Anh tới trả tiền sao?” Quyền ca đi thẳng vào vấn đề.
“Đúng vậy.”
“Trả hết toàn bộ?”
“Đúng vậy. Nhờ anh tính giúp, tiền gốc cùng với tiền lãi tổng cộng là bao nhiêu?”
Quyền ca ngậm điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn Sở Tĩnh đang ngồi trên ghế sô pha ở bên ngoài, “Ồ, thằng nhóc này gặp được quý nhân.”
Kim Tắc Thái cười đáp, “Nói quá rồi!”
Quyền ca nhấc điện thoại trên bàn lên, phân phó: “A Thủy, vào đây một chút.”
Một lát sau, một gã đàn ông cơ bắp gõ cửa đi vào, Quyền ca phân phó: “Tính tổng cộng số tiền nợ của Tiểu Tĩnh, toàn bộ cả gốc lẫn lãi, tiền lãi tính tới hôm nay là được rồi.” Nói đến đây hắn dừng lại, quay sang phía Kim Tắc Thái nói: “Theo như quy định, tiền lãi là phải tính tới cuối tháng.”
Kim Tắc Thái mỉm cười: “Cám ơn!”
Quyền ca tiếp tục nói với A Thủy: “Tính toán rõ ràng rồi thì nói cho vị tiên sinh này biết.”
A Thủy nhận lệnh, quay người đi ra ngoài, một lát sau gã quay lại, trong tay cầm một tờ giấy đã in sẵn, “Tổng cộng là 108 vạn 5 ngàn 625 đô.” (1,085,625 HKD)
* Vì bối cảnh truyện ở Hồng Kông nên mình tính theo tỉ giá Đô la Hồng Kông, không phải Nhân Dân Tệ nhé. 1,085,625 HKD ≈ 3 tỷ 244 triệu VNĐ.
Kim Tắc Thái nghe xong, giật mình, nhưng biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi. Anh biết khoản nợ gốc của Sở Tĩnh, anh cũng biết phần trăm lãi suất của ngân hàng tư nhân ngầm khác biệt, anh đã thử tính toán số tiền cả gốc lẫn lãi mà Sở Tĩnh phải trả, nhịn không được than thầm trong bụng: Đám người này cũng quá cao tay rồi, theo cái phép tính như vậy, Tiểu Tĩnh vĩnh viễn cũng trả không hết khoản nợ này.
Đã sớm đoán được đối phương sẽ dùng mọi cách để tăng số tiền, hiện tại Kim Tắc Thái cũng không muốn cùng đối phương tranh luận số tiền này, anh sẽ trả đúng với con số đối phương đã nói, để đảm bảo giải quyết vấn đề nợ nần này trong hòa bình, dù sao anh cũng không thiếu khoản tiền này. Sau đó, anh sẽ có biện pháp xử lý triệt để cái ngân hàng tư nhân ngầm này.
Quyền ca nghe xong số tiền, xua tay, nói với Kim Tắc Thái: “Tiên sinh anh biết đấy, chúng tôi mở công ty tài chính, sợ nhất chính là không thu được tiền vốn. Khách hàng có thể trả hết tiền gốc như này chúng tôi rất hoan nghênh. Số lẻ bỏ đi, xem như kết bạn, 108 vạn 5 ngàn, rõ ràng rành mạch.”
Kim Tắc Thái mỉm cười gật đầu một cái: “Cám ơn.”
Lúc này Sở Tĩnh đang ngồi đợi ở bên ngoài, nhìn thấy A Thủy đi vào, rồi đi ra, rồi lại đi vào, người ở bên trong đang nói chuyện, nhưng cậu lại không biết bọn họ đang nói cái gì, chỉ có thể chịu đựng.
“Anh muốn trả bằng cách nào?” Quyền ca hỏi.
“Nhiều tiền như vậy, tất nhiên không thể nào trả bằng tiền mặt được, dĩ nhiên là chi phiếu rồi.” Nói xong, Kim Tắc Thái mở cặp công văn mang theo bên cạnh, lấy ra một quyển chi phiếu cá nhân và một cây bút máy, sau đó ở trước mặt hai người kia công khai viết chi phiếu.
Đem chi phiếu đưa ra, Kim Tắc Thái hỏi: “Phải đợi sau khi nhận được tiền tôi mới có thể lấy lại hợp đồng vay tiền ban đầu sao?”
Quyền ca cầm chi phiếu trong tay xem kỹ rồi đưa cho A Thủy bên cạnh, A Thủy sau khi kiểm tra thì gật nhẹ đầu với Quyền ca. Sau đó Quyền ca cười nói: “Vị tiên sinh này, đúng là rất có tiền….”
Kim Tắc Thái cười cười: “Đâu có đâu.”
Quyền ca nói với A Thủy: “Thu chi phiếu lại, đi lấy thỏa thuận vay tiền của Sở Tĩnh đem ra đây.”
A Thủy đi, không bao lâu sau lại trở về, cầm một tập văn kiện đặt lên bàn. Kim Tắc Thái với tay cầm lên đọc thoáng qua một lần, đóng văn kiện lại, một lần nữa đặt lại lên bàn, đẩy đến trước mặt Quyền ca.
“Bản thỏa thuận này chỉ sợ là không đúng.”
“Cái gì? Không đúng chỗ nào, cái này chính là bản của Sở Tĩnh mà…., A Thủy, cậu lấy nhầm sao?” Quyền ca nói xong giương mắt nhìn sang A Thủy đang đứng bên cạnh.
A Thủy vội vàng nói: “Không, không, không có lấy nhầm, anh nhìn tên cùng chữ ký đi, không có lấy sai.”
Kim Tắc Thái nở nụ cười nhìn Quyền ca, “Cái bản thỏa thuận này không có lấy nhầm, nhưng mà cũng không có lấy đúng. Cái này chỉ là bản cam kết Tiểu Tĩnh ký xác nhận làm người bảo lãnh giúp bạn của em ấy vay nợ. Hiện tại, với tư cách là người bảo lãnh, Sở Tĩnh đã trả sạch sẽ toàn bộ số tiền mà người đi vay đã mượn. Như vậy, bản hợp đồng vay tiền ban đầu của người đi vay cũng phải trả lại cho Tiểu Tĩnh mới đúng. Còn có, tất cả những bản cam kết của những người bảo lãnh khác, cũng phải trả hết lại cho Tiểu Tĩnh.”
“A….. Còn phải như vậy sao?”
“Tất nhiên rồi. Khoản tiền nợ này đã được hoàn trả toàn bộ cả gốc lẫn lãi. Nên trả lại hợp đồng vay tiền ban đầu của người đi vay cùng tất cả cam kết của những người bảo lãnh có liên quan. Nếu bây giờ tôi chỉ cầm bản cam kết này của Tiểu Tĩnh đi, lỡ như quý công ty lại đuổi theo bạn bè của Tiểu Tĩnh đòi nợ, bọn họ phải làm sao bây giờ?”
Quyền ca nghe xong thốt lên: “Anh lo chuyện của người khác làm gì?”
“Làm sao có thể mặc kệ được?” Kim Tắc Thái mỉm cười nói.
“Ừm….. cái này….”
Kim Tắc Thái vừa cười vừa nói: “Tôi tin tưởng tất cả các bản văn kiện đều được cất giữ rất cẩn thận, xin hãy lấy tất cả ra giao cho tôi để tôi mang đi.”
“Cái này, cái này, những người kia cũng không có đến, làm sao có thể giao cho anh được?”
“Ồ, vậy sao. Nhưng mà, còn lại ba người bảo lãnh, một người đã chết, một người tàn tật, còn một người chạy trốn, đều không tiện đến. Vậy nên, tôi sẽ là đại diện có toàn quyền quyết định.” Kim Tắc Thái vô cùng bình tĩnh nói.
“Đại diện, anh có giấy ủy quyền không?” Quyền ca lập tức hỏi.
Kim Tắc Thái mỉm cười nói, “Có chứ….” Nói xong, anh lấy từ trong cặp công văn ra ba tập văn kiện, đặt lên bàn, “Xin mời anh xem.”
“Cái này, tôi làm sao biết là thật hay giả?”
“Anh có thể thẩm tra đối chiếu chữ viết. Về việc giấy ủy quyền là thật hay giả, chỉ cần kiểm tra sẽ biết. Không sao, tôi có thể đợi. Đến khi các anh kiểm tra ra thực hư thiệt giả.”
Quyền ca vẻ mặt chuyển từ vênh váo tự đắc sang thở hổn hển, giống như một con chó bị đuổi tới ngõ cụt, hắn thốt ra: “Người đều đã chết! Đi nơi nào thẩm tra đối chiếu bút tích, đi nơi nào kiểm tra thực hư thiệt giả?”
Kim Tắc Thái dựa lưng vào ghế, đôi mắt híp lại, nhìn chằm chằm Quyền ca, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười, nói: “Anh cũng biết người ta đã chết….”
Lời này mang hai ý nghĩa, khiến cho Quyền ca và A Thủy cùng nhau giật mình. Người vay tiền lúc đó đã chết, hơn nữa một người bảo lãnh cũng đã chết. Những kẻ sống nhờ vào hút máu người sống kẻ chết này vẫn cứ tiếp tục truy đuổi Sở Tĩnh không tha, đe dọa cậu, quấy rối cậu, bức bách cậu, ép buộc Sở Tĩnh phải gánh chịu món nợ này.
Năm đó, thiếu niên kia vừa mới ra đời lăn lộn, bởi vì trọng tình trọng nghĩa mà bị bắt nạt, bị lừa gạt, phải gánh trên người một khoản nợ mà bản thân cũng không biết thật giả ra sao. Bọn hắn nói với cậu lãi suất cũng không cao, tiền lãi sẽ không nhiều, nói với cậu chỉ cần thắng mấy trận bóng là có thể trả hết, nói với cậu nếu không chịu trả tiền thì sẽ chặt đứt tay đứt chân cậu và bạn cậu. Nhiều năm trôi qua, đã ép từ trên người cậu ra không biết bao nhiêu tiền lãi. Hiện tại, còn muốn tiếp tục ép nữa, e là không thể được.
Quyền ca mặt mũi tối sầm, suy nghĩ một hồi, khoát khoát tay với A Thủy, “Đi, tìm văn kiện ra đây.”
Tiểu kịch trường
Giải thích: Lão Kim kiếm tiền rất giỏi, là cố vấn và quản lý cấp cao của một tập đoàn tài chính khổng lồ, tiền lương hàng năm rất cao, lại có khoản tiền thưởng cùng lợi nhuận kếch xù, có thể viết chi phiếu cá nhân cực kỳ hào phóng.
Kim Tắc Thái (thở dài): Haizzz…., kiếm nhiều tiền cũng không có ai tiêu, Tiểu Tĩnh.
Tiểu Tĩnh (cúi đầu chọc chọc ngón tay): Em, em sẽ không tiêu tiền hoang phí…
Kim Tắc Thái (quay đầu nhìn bên cạnh): Lão Chu, bảo An Nhiên đến dạy một chút đi.
Chu Minh Nghĩa (đỡ trán): An Nhiên? Đừng trông cậy vào em ấy. Mua hai cái áo thun 20 tệ, mua 2 cái quần jean 70 tệ. Em ấy có thể mặc cả năm…
Doãn An Nhiên (tức giận): Stop! Em tình nguyện.
Chu Minh Nghĩa (bất lực): Lão Kim, cậu nhìn đi.
Doãn An Nhiên (ôm Sở Tĩnh): Tiểu Tĩnh, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến bọn họ!
Kim Tắc Thái (buồn bực): Này, lão Chu, cậu quản An Nhiên nhà cậu, đừng để cậu ấy hở một chút là lại ôm ôm ấp ấp Tiểu Tĩnh nhà tôi có được hay không?
Danh sách chương