Ngày hôm sau, cô bạn thân Lâm Thư học trường thể thao bên cạnh đã biết được chuyện của tôi. Cậu ấy liền tranh thủ giờ nghỉ giải lao, chạy đến trường tìm tôi cùng ăn trưa.

Khi nghe tôi kể lại toàn bộ câu chuyện, Lâm Thư chọc chọc miếng thịt trong bát với vẻ mặt khó tin: “Sao lại có chuyện đó chứ? Khi tao xin tài khoản WeChat của Tiêu Nhuệ cho mày, tao cũng đã hỏi thăm qua bạn cùng phòng của anh ta, tất cả họ đều nói mày là hình mẫu lý tưởng của Tiêu Nhuệ đó".

Tôi trợn mắt: “Thôi đi mày ơi. Trước kia là tao có mắt không tròng mới đi thích anh ta”.

Lâm Thư và Tiêu Nhuệ học cùng trường. Khi cậu ấy đưa tài khoản WeChat của anh ta cho tôi đã vỗ nhẹ vào n.g.ự.c và nghiêm túc nói: "Đừng lo lắng, Châu Châu, tao hỏi thăm rồi, mày chính là nữ thần trong mơ của Tiêu Nhuệ, hai người chắc chắn có cơ hội".

Mà lúc này, Lâm Thư lại cười và phản bác lại tôi: "Nếu tao là mày, tao sẽ không rụt rè như vậy đâu. Mày xinh đẹp ngon nghẻ thế này mà nhát chếc ý".

Tôi cười khúc khích nói đùa lại: “Ừ ha, nếu tao mà chủ động được thì khéo có khi ngay lần đầu gặp Tiêu Nhuệ, tao thịt luôn được rồi ấy chứ".

"Chuẩn nhá má ơi!" Lâm Thư gật đầu đồng tình: "Ai biết được Tiêu Nhuệ lại thích kiểu trà xanh thảo mai hơn chớ! Khẩu vị của anh ta cũng quá nặng rồi. Đột nhiên bây giờ tao lại cảm thấy anh ta không hề xứng với mày chút nào".

Tôi thở dài, trong lòng khó chịu, n.g.ự.c cũng khó chịu như có gì đó nghẹn lại ở cổ họng.

Lâm Thư làm chuyện xấu có ý tốt, vội vàng nắm lấy cánh tay tôi: “Thôi không tức nữa, chiều nay tao có trận đấu bóng rổ, mày đến xem nha?"

Vì hôm nay cũng không bận gì nên tôi lập tức đồng ý với cậu ấy.

Hai giờ chiều, tôi cầm hai chai nước ngồi ở hàng ghế đầu trong khán phòng do Lâm Thư đã dành chỗ cho tôi từ trước, chán chường ngồi nghịch điện thoại.

Đột nhiên phía sau tôi lại ồn ào hẳn lên, những câu nói như: "Đẹp trai quá", "Ước gì anh ấy là bạn trai mình", … cứ liên tục lọt vào tai tôi.

Tôi cau mày, ngẩng đầu lên trong mệt mỏi. Ở phía sân thi đấu, Tiêu Nhuệ đang mặc áo thi đấu màu trắng, mặt mày lạnh nhạt cùng các vận động viên khác tiến vào sân.

Anh ta có làn da trắng ngần, vừa cao lại gầy, ngũ quan trên mặt rất đẹp, vậy nên vừa mới xuất hiện đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Con quễ Lâm Thư này! Nó không nói với tôi rằng trận đấu hôm nay là trận đấu hỗn hợp giữa nam và nữ.

 

Tôi ôm chai nước, mặt mày vô cảm nhìn về phía sân thi đấu, cố gắng không nhìn thẳng vào Tiêu Nhuệ.

Chuyện ngày hôm qua vẫn cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Vậy nên lần này khi gặp Tiêu Duệ ở bên ngoài, trong lòng tôi lại không có chút gì là cảm giác vui mừng của trước đây. Nếu có bất cứ cảm giác nào, thì có lẽ đó chỉ cảm giác muốn tránh xa anh ta ra.

Về phần Tiêu Nhuệ, anh ta luôn tập trung vào trận đấu và không để ý gì đến hàng ghế khán giả.

Tôi nghĩ, nếu chẳng may có nhìn thấy tôi ở hàng ghế này, có lẽ anh ta cũng không biết tôi là ai. Đối với Tiêu Nhuệ, một người thích anh ta nhiều như tôi cùng lắm cũng chỉ là một người hỗ trợ anh ta chơi game không đáng nhắc đến.

Dù sao trước chuyện đêm qua, ấn tượng duy nhất của anh ta đối với tôi cũng chỉ đơn giản là một cô gái với tính khí dịu dàng.

Tiếng còi kết thúc trận đấu nhanh chóng vang lên, khán giả lần lượt rời đi, để lại ghế ngồi bừa bộn.

Tôi nghĩ dù có ở lại đây, Lâm Thư chắc cũng không thể nhìn thấy tôi, nên liền xách nước, đứng dậy cùng dòng người đi ra ngoài.

Nhưng khi tôi vừa đi được hai bước, Lâm Thư vừa bị huấn luyện viên mắng xong đột nhiên gọi lớn tên tôi ở giữa sân:

"Mộ Châu Châu, tao ở đây này!"

Giọng của Lâm Thư rất lớn, thế nên tôi không thể giả điếc được. Tôi đành lúng túng quay người lại, định tìm xem Lâm Thư ở góc nào, nhưng vừa ngước mắt lên liền bắt gặp một đôi mắt đen lạnh lùng đang nhìn mình.

Tiêu Nhuệ không biết từ lúc nào đã nhìn về phía tôi, khi ánh mắt nặng trĩu của anh ta chạm vào mắt tôi, tôi thấy rõ sự kinh ngạc rõ ràng trong đó. Giây tiếp theo, hình như anh ta có chút vui mừng.

Tiêu Nhuệ nhét chiếc khăn trong tay cho đồng đội bên cạnh, anh ta vội vàng mang theo mừng rỡ đi về phía tôi. Ánh mắt nóng rực, tựa như đã nhìn thấy bảo bối gì đó.

Tôi tự cảm thấy buồn cười trước suy nghĩ của mình. Tiêu Nhuệ chưa từng gặp qua tôi, nếu bảo bối mà anh ta đang nhìn là tôi, e là lợn nái cũng có thể leo cây mất.

Hơn nữa, cho dù Tiêu Nhuệ thật sự đang đi đến chỗ tôi thì có lẽ anh ta chỉ muốn tìm tôi để giải quyết triệt để những chuyện tối qua mà thôi.

Tôi lơ đi nhìn sang chỗ khác, rồi quay người lần nữa, quyết định đi theo đám đông ra ngoài.

Phía sau tôi, Tiêu Nhuệ bị đám đông vây quanh không di chuyển được. Nhưng tôi vẫn có cảm giác ánh mắt rất mãnh liệt của ai đó nhìn về phía mình, nhìn mãi đến khi tôi biến mất hẳn ở lối vào nhà thi đấu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện