Nhưng khi chú Tuấn Phong quay vali lại, phía trước mặt không phải những xấp tiền đô dày cộm như tôi tưởng tượng.
Trời ơi, phía đối diện có vô vàn phụ kiện, trang sức lấp lánh của những thương hiệu xa xỉ nổi tiếng như: Bvlgari, Chopard, The Royal's Splendor, Graff, Harry Winston, Cartier, Gucci, Chanel, Tiffany & Co, Dior, Hermes...
Thì ra gia tộc tài phiệt thế hệ mới bây giờ sang trọng, tâm lý đến như vậy! Còn có phong cách đánh thẳng vào đúng sở thích của "rong rêu" đu bám lá ngọc cành vàng nữa!
Chú Tuấn Phong cầm một đôi khuy măng sét đính kim cương màu vàng nhạt, vừa nhìn đã biết thuộc giới thượng lưu sưu tầm, đưa tới trước mặt tôi, hỏi: "Thích không?"
"..."
Không biết trả lời! Huhu! Hình như cái bảng tên của Tuấn Anh mất pháp lực rồi, tự nhiên tôi bị câm mất tiêu.
Thực ra là tôi không hiểu ý chú ấy.
Tại sao không nói một đoạn dài thòng trịnh trọng, nhã nhặn rằng tôi nên biết thân biết phận sau đó tôi sẽ hừng hực khí thế tỏ bày tình yêu bất diệt không thể chia cắt của mình ra? Nãy giờ bất kể ai trong gia đình Tuấn Anh đều chưa hề chủ động đề cập đến mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy cả. Giữa chúng tôi luôn lượn lờ bầu không khí gượng gạo, quái đản. Rõ ràng đã biết rõ nhưng lại chần chờ lờ đi như chưa biết gì, làm tôi cứ luôn đợi một lời bắt đầu mãi.
Nếu tôi nói thích thì sao? Chú ấy sẽ bảo "nếu thích thì nhanh chóng cầm lấy rồi biến khỏi cuộc đời con trai tôi." Hay là "nếu thích thì con giữ lấy để tổ chức lễ cưới với con trai bố nhé!"
"Cái này? Có thích không?"
Chú ấy đổi sang cái đồng hồ Hublot hào nhoáng lấp lánh, trông còn đẳng cấp hơn cả cái đồng hồ định tình mà năm xưa Tuấn Anh để lại.
"Anh này, hỏi cộc cằn như vậy thì ai mà dám trả lời."
May mà chưa cần tôi lên tiếng thì cô Ánh Phương nói trước, sau đó lấy một chiếc bông tai của Givenchy dáng hình vuông cá tính, hơi hướng vintage ướm lên tai phải của tôi.
Cảm giác lành lạnh của kim loại khiến tôi tỉnh táo hẳn, tôi hơi rụt đầu lại, khéo léo né sang một chút.
Tôi hỏi: "Cô, chú, những thứ này là?"
"Đều tặng cho anh đó." Ánh Dương cười rạng rỡ, cô chú ấy gật đầu mỉm cười thay cho câu trả lời.
Ánh Dương rướn lên ghế trước chỉ vào cặp khuy măng sét sang trọng ban nãy, nói: "Cái này đẹp nè! Mấy năm trước bố em đi công tác đấu giá được để dành cho anh đó!"
Mấy... mấy năm trước ư?...
Lồng ngực tôi nóng ran lên, phút chốc không biết nên hiểu chuyện này là như thế nào.
"An thích không?" Chú Tuấn Phong chạm lên vành tay to rộng của chú, nói: "Thấy An đeo trang sức nên cô chú mua."
Ra là vậy.
Thế mà ban nãy tôi còn luống cuống tháo sạch sẽ tất cả phụ kiện ra vì sợ bố mẹ cậu ấy đánh giá.
Ai ngờ...
"Dạ..." Môi tôi run run, mấy giây sau mới liều mình đáp: "Cháu... thích... ạ."
Chú ấy bật cười, đóng vali lại đặt vào trong lòng tôi, "Vậy thì tốt quá! Thôi chú xuống đây, để thằng ôn con kia phát hiện ra lại mệt với nó. An giữ lấy mấy món này đi, coi như món quà nhỏ cô chú gửi tặng. Nhiều năm không hỏi han cháu cũng là cô chú có nỗi khổ tâm."
"Dạ dạ dạ... không đâu ạ." Tôi lắp bắp nói gấp gáp vì chú đã mở cửa xe rồi. "Là cháu không hỏi thăm, là cháu không biết lễ nghĩa mà. Cô chú tặng cháu quà giá trị như vậy cháu không dám... cháu không lấy đâu..."
Chú nhếch nhẹ khoé môi, nói: "Sao mà hoảng hốt thế? Con trai chú An còn dám lấy thì sợ gì mấy món này?"
Tim tôi đứng lại cứng ngắc!
Chú ấy nói xong thì xoa đầu tôi một cái mới rời đi, để lại tôi đờ đẫn lái xe như vô hồn với đống kim cương, kim hoàn nặng trịch trên đùi.
Quãng đường lái xe về nhà, tôi không biết mình đã mơ hồ trải qua như thế nào. Có thể là cô Ánh Phương đã hỏi về ông bà tôi và vài người hàng xóm ở quê, sau đó quan tâm xem quãng thời gian lên Đại học tôi gặp những khó khăn gì, có thể Ánh Dương đã hỏi han đến công việc xăm thẩm mỹ của tôi, sau đó tôi máy móc trả lời. Cũng có thể đây chỉ là chuyến xe im lặng, chẳng có một ai lên tiếng cả, tất cả là do tôi tự tưởng tượng ra.
Khi tới nơi, tôi đặt "tảng đá" đè nặng lòng mình xuống ghế lái trong xe nhưng cô Ánh Phương tự ý xách vali ấy đem vào trong nhà.
Tuấn Anh ôm hai vai tôi, cúi xuống hỏi, "Trông em không ổn lắm. Em mệt à? Hay trên xe mẹ nói gì làm em không vui?"
Tôi điều chỉnh cơ mặt, mỉm cười, lắc đầu nói: "Chắc do em đang căng thẳng nhưng không đến mức không ổn đâu."
"Đấy là do em chưa nhìn thấy sắc mặt mình hiện tại."
"Mặt em bao giờ cũng thế mà."
"Nhưng chỉ đánh lừa được người ngoài thôi."
Tôi phì cười, "Vâng, anh là hiểu em nhất! Chắc do em đang suy nghĩ xem chút nữa mẹ anh sẽ nói gì để còn đối phó ấy."
Tuấn Anh chỉnh tóc trước trán tôi, dịu dàng nói: "Binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn. Em đừng suy nghĩ nhiều, cuộc sống phải có chuyện bất ngờ không đoán trước được mới thú vị. Cứ thoải mái, thả lỏng đi bé con của anh. Mẹ trình bày quan điểm thì em im lặng lắng nghe, mẹ hỏi thì em trả lời thành thật đúng như lòng em nhận định. Còn nếu mẹ không hỏi gì hết mà chỉ đơn phương nói những chuyện... ừm... những chuyện rất dài, rất dài thì em cứ đợi khi nào mẹ nói xong, em cũng đáp trả lại dài không kém cạnh."
Tôi mỉm cười.
"Em thấy đấy, mẹ anh có giáo dục, có đạo đức mà. Mẹ không phải kiểu người sẽ khóc lóc, van xin khiến em áy náy tự trách, càng không phải loại người sẽ gào toáng lên mắng nhiếc, đay nghiến em. Mẹ sẽ không cắt lời hay chì chiết em bằng lời lẽ cay nghiệt. Mẹ biết lắng nghe, mẹ biết thấu hiểu, nhưng còn chuyện đồng cảm, cổ vũ thì..."
Tuấn Anh thở dài khe khẽ rồi mới nói tiếp: "... Nếu mẹ có nói gì thì cũng mong em thông cảm cho người làm mẹ. Vấn đề được đặt ra nằm trên người anh chứ mẹ chẳng có lỗi lầm gì..."
Tôi gấp gáp lén lút nắn nắn cổ tay Tuấn Anh, "Đừng nói như vậy, em hiểu được mà. Với lại là do cả hai chúng ta chứ không phải mỗi anh."
"Ừ." Tuấn Anh gật đầu, nghiêm túc nói: "Là do em sinh ra đáng yêu quá khiến anh chết mê chết mệt. Là tại em hết."
Tôi ngẩn ngơ, sau khi nghiệm ra lời khen trong lúc căng thẳng dầu sôi lửa bỏng thì kiềm không được mà cúi xuống cười gượng gạo.
Tuấn Anh miết khoé mắt tôi, nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà, dù là đối đãi bằng cách nào thì anh cũng sợ em dằn vặt."
Tôi lắc đầu, "Chỉ cần anh bên em là được."
Tôi nói nghĩa bóng, ý muốn Tuấn Anh bên cạnh gắn bó cả đời nhưng cậu ấy trả lời nghĩa đen, nghĩa gần.
"Ừ, anh sẽ ngồi canh chừng không lơ là một giây nào. Mẹ mà nói gì tổn thương em là anh lập tức dùng khinh công bay xuống hộ giá liền."
Tôi ngẩng lên bật cười vui vẻ, gãi lên mu bàn tay cậu ấy, "Sao anh nói đùa mà khuôn mặt luôn nghiêm túc, lạnh nhạt được hay thế?"
"Bắt chước em đấy." Tuấn Anh bình tĩnh dùng áo lau lòng bàn tay vì căng thẳng mà rịn mồ hôi của tôi, giọng vẫn đều đều: "Em nói mình làm được thì cứ coi như đang vượt qua một bài kiểm tra đi, ngoan giỏi rồi tối anh sẽ thưởng cho em."
Tôi cúi đầu, không nhịn được mà tủm tỉm cười, nhìn chân mình sau đó liếc lên nhìn chằm chằm vào hai bắp đùi săn chắc, gợi cảm ẩn sau lớp quần tây là lượt, sang trọng trước mặt.
Tuấn Anh búng mũi tôi một cái, hỏi: "Đang nghĩ chuyện đen tối đúng không?"
Tôi xoa xoa đầu mũi, khoé môi càng không ngừng cong hơn.
Tuấn Anh gật đầu, "Anh cũng vậy. Nhưng chỉ sợ gặp bố mẹ xong em sẽ hưng sư vấn tội đến sáng mất thôi."
"Ờ ha! Còn chuyện con bé Nga với thằng Tiến nữa!" Tôi liếc cậu ấy, thấy đã đi vào đến hiên nhà nên không dám đánh người.
Tuấn Anh nhướng chân mày, vươn tay ra phía sau đỡ tôi lên bậc tam cấp.
Vì muốn cẩn thận suy ngẫm nên tôi để dành chuyện bố cậu ấy đưa cho tôi một rương kho báu đến tối sẽ kể ra sau, lúc ấy kết nối với những chuyện mẹ cậu ấy sắp nói ra đây có lẽ sẽ dễ hiểu ý tứ cô chú hơn. Căn bản là tôi sợ cậu ấy kích động, nghĩ bố đem của cải vật chất đến "khè" con dâu tương lai thì sẽ xảy ra cãi vã.
Chúng tôi tách ra, tôi tiến đến sofa còn Tuấn Anh lên lầu, chắc chắn sẽ theo dõi qua camera.
Cô Ánh Phương là khách nhưng đã ngồi yên vị từ khi nào, khi thấy tôi định đặt mông phía đối diện thì cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: "Qua đây An!"
Tôi chần chừ hai, ba giây nhưng cũng chậm rãi bước tới.
Ngồi gần có thể tăng thêm độ thân mật gần gũi, tình thương mến thương thắm thiết.
Nhưng cũng có thể để tát cho tiện.
Sống lưng tôi lạnh toát.
Tuấn Anh ơi, nhất định phải đặt lịch bác sĩ trước cho An đó!
"An và Tuấn Anh bên nhau..."
"Dạ?" Tôi giật nảy.
"Đừng căng thẳng." Cô ấy mỉm cười, "Chắc do cô đi lâu quá rồi nên An thấy xa lạ lắm đúng không?"
Tôi cúi đầu, tim đập nảy lên thình thịch.
"Trong mắt cô chú thì An vẫn là bé con học giỏi, ngoan ngoãn, chăm chỉ nhất xóm mình thôi. Đừng nghĩ cô cách An một thế hệ mà không tâm lý, cô hiểu được hết, nhưng có nhiều chuyện cô cũng chỉ nên dừng lại ở mức hiểu mà thôi."
"An à, khi Tuấn Anh sinh ra đời, nó không chỉ là con trai cô mà còn là con trai chú, là anh trai của Sunny sau này, là cháu của ông bà dòng họ hai bên nội ngoại. Cô không dám đè nặng hay mong cầu nó phải cáng đáng gì cả, nhưng có những chuyện bất khả kháng, không phải cứ muốn là được. Ngày Tuấn Anh chào đời, nó đã gánh vác trên vai sứ mệnh cao cả rồi. Cô cũng không biết nên mừng cho nó sinh ra trong gia đình có điều kiện hay tiếc thay nó vì đầu thai nhầm gia tộc khắc nghiệt nữa."
Cô ấy phì cười nhẹ, "Nghe vô lý quá đúng không? Con cái là món quà vô giá mà thế giới này ban tặng cho bậc làm cha, làm mẹ. Đó là đặc ân. Nào có người mẹ nào lại mang suy nghĩ ích kỉ tày trời như cô?"
"Nhưng An biết sao không? Vì cô cũng đang ở trong một cái lồng, giống y như nó, dù là sơn son thếp bạc phủ hoàn kim nhưng suy cho cùng cũng chỉ là bó buộc bằng kim loại cô đơn lạnh lẽo. Nên cô hiểu, hiểu rồi thì bất lực, chỉ biết gửi gắm hi vọng chứ chẳng thể làm gì khác hơn. Gia thế không phải nói đổi là đổi được. Cha ông chúng ta, ngay từ thời khắc biết nghĩ suy đã gánh trên vai độc lập tự do của Đất nước, vận mệnh của những đứa trẻ đến từ tương lai mà họ chưa từng gặp mặt. Tuấn Anh cũng vậy, nó đâu phải sống vì cô, vì bố nó, hay là vì An đâu. Ngoài kia còn rất nhiều người cần đến sự phát triển hưng thịnh, tiền đồ rộng mở và danh vọng vinh hiển của nó nữa."
Tôi mím môi, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, "Vâng ạ, bản thân Tuấn Anh cũng muốn sống một đời vẻ vang như vậy." Cậu ấy mang trong mình phẩm giá "một người vì mọi người" vô cùng cao quý.
"Đến tận bây giờ, cô vẫn hoang mang không biết mình đã là một người mẹ đủ tốt chưa? Mẹ nhà người ta chỉ mong con mình bình yên một đời, hạnh phúc nhàn nhã mà trưởng thành là được. Còn cô, ngay từ khi Tuấn Anh còn nhỏ đã luôn nghiêm khắc dạy nó phải biết san sẻ, cống hiến, sống đời có trách nhiệm không chỉ riêng bản thân mình. Có phải cô đã tạo áp lực, đè nén nên tư tưởng nó... có phần lệch lạc, bất thường hay không?"
Tôi đau lòng, lặng lẽ lắc đầu.
Không! Tuấn Anh không giống người bình thường là vì cậu ấy hoàn hảo vượt bậc. Chỉ có hơn chứ không có kém!
"Nói thật, những lời vừa rồi là cô cố ý khoe khoang con trai nhà mình. Tuấn Anh nó có nền tảng, có kinh tế, có học thức, có ngoại hình... cô thấy con trai cưng nhà cô đúng là sinh ra đã hoàn mỹ, không thể chê vào đâu được."
Tôi mỉm cười sượng ngắt.
Cô ấy nhẹ nhàng vén vài cọng tóc ngắn ngủn bên cổ tôi ra sau gáy, tôi vẫn cứng đờ thân thể nhưng không rụt người lại nữa.
"An ơi, cô đã từng nghĩ cuộc đời hai đứa trẻ nhà cô sẽ rất suôn sẻ... cứ vậy đủ đầy, sung sướng, bình an lớn lên... dựng vợ gả chồng, sống đời viên mãn."
Tim tôi đau nhói lên, bàn tay đặt dưới đùi siết chặt lấy bảng tên bé nhỏ.
"Nhưng có phải do tuổi thơ sung túc quá mức, cô đã chiều chuộng hết mực nên trong quá trình trưởng thành... Tuấn Anh nó sinh hư hay không?"
"Thằng bé này điểm nào cũng tốt, chỉ là tính cách có phần..." Cô ấy nặng nề thở dài.
Tôi đang định khen Tuấn Anh thì cô lại tiếp tục lên tiếng.
"An này, vừa rồi cô tính hỏi, lúc hai đứa bên nhau, nó đều như vậy à?"
Tôi gật đầu, "...Vâng... ạ." Cậu ấy vô cùng ngọt ngào, dịu dàng và chu đáo. Ngay từ ngày nhỏ, lúc nào cũng hiên ngang đứng trước mặt che mưa chắn gió bảo vệ tôi.
"Cô khó nói nên ngập ngừng đã đành, sao An cũng lắp bắp như thế? Hôm nay chúng ta cứ nói chuyện thẳng thắn hết với nhau, nhé?"
Tôi gật đầu, "Dạ cô."
"Vậy... An cảm thấy thế nào?"
"Khi... kh,khi ở cạnh Tuấn Anh ấy ạ?"
"Ừ." Cô gật đầu, "Nó đối xử như vậy, trong lòng An cảm thấy như thế nào?"
"Dạ, cháu thấy tốt, à là rất tốt ạ." Tôi mặt dày thẳng thắn đáp.
Cô ấy hé miệng nửa ngày, cuối cùng thở dài thườn thượt.
"Cô biết ngay mà... Trời ơi, cô chú đã luôn biết trước chắc chắn sẽ như vậy."
Tôi mím môi, không biết nên làm gì để an ủi cô mới phải nên đành cúi đầu sâu hơn.
Có phải cô mong tôi nên biết điều mà khôn khéo nhận lỗi rằng "chúng cháu lẽ ra không nên ở bên nhau" hay không?
Thấy con trai mình hạnh phúc bên một thằng con trai khác thì ai mà yên lòng cho nổi. Cô chú ấy đã đoán trước được nhưng khi nghe chính miệng tôi xác nhận việc ở bên cạnh Tuấn Anh rất hài hoà, ổn thoả thì vẫn sốc ngoài ý muốn.
Bây giờ tôi đặt tay lên vai cô ấy vỗ về an ủi thì có bị đẩy ra không?
Tôi cấu chặt mấy ngón tay mình, ngăn cản ý định quái gở ấy. Nào có lý bồ của con trai lại hành động hỗn xược như vậy? Chẳng khác nào con dâu mặt dày chưa qua cửa, còn là bị phản đối mà lại sừng sững leo lên đầu mẹ chồng ngồi!
"AN!"
Cô ấy tự nhiên la lên làm tôi giật thót, sau đó cô vội vàng nắm lấy bàn tay tôi, run run sờ nhẹ lên mấy ngón bị bấm chặt hằn thành vết sâu hoắm, đầu ngón trỏ bên trái còn bị tôi cạy xước da tướm máu.
"Đã nói là chúng ta thẳng thắn với nhau mà, An cứ nói với cô, sao lại tự hành hạ bản thân như thế?"
Tôi thường tự cấu tay mình, là do từ ngày bé xíu mỗi khi thấy bối rối hay sợ hãi, lâu dần lại thành thói quen làm vậy sẽ có cảm giác an toàn, không thấy đau gì cả, đâu đến nỗi gọi là hành hạ thân xác. Nhưng có lẽ cô nâng niu hai quả trứng vàng trong nhà kỹ càng quá nên thấy một chút xíu cỏn con này cũng xót ruột.
Vì không muốn cô tập trung vào cái tay rồi lạc mất vấn đề cần nói nên tôi rụt lại, giấu tay mình đi, nhẹ nhàng nói: "Cháu không sao mà."
"Đứa nhỏ này! Đến mức này rồi mà còn nói không sao." Cô khẽ lên mu bàn tay tôi rồi lôi kéo về, xoa xoa, nói: "Rõ ràng là An muốn nói lại thôi, An sợ hãi nên không biết mở lời thế nào."
Thì đương nhiên rồi, nên là cô mở lời trước đi thôi.
"Cô biết mình đến đây sẽ khiến An khó xử, cô cũng không muốn gây khó dễ cho An như vậy, dù gì cũng là đứa nhỏ cô nhìn từ khi mới lọt lòng đến giờ. Nhưng mà... An à, hãy tha thứ cho hành động vị kỷ của cô ngày hôm nay, dẫu sao cô cũng là người dứt ruột đẻ ra Tuấn Anh, đâu có người mẹ nào lại thản nhiên khi thấy con mình thành ra như vậy. Cô cũng biết mình chỉ quan tâm đến cảm giác của con mình mà không đoái hoài gì đến con trai nhà người ta là cô sai. Cô biết cô không tốt mà. Nhưng An ơi, cô chỉ có một thằng con trai duy nhất này thôi."
Tôi bặm chặt đôi môi run rẩy, trái tim nhói đau lên từng đợt, lồng ngực nhức nhối ngột ngạt vì một câu "buông tha cho Tuấn Anh" mà cô vẫn chưa nỡ thốt lên thành lời kia. Đến phút cuối cùng, cô ấy vẫn dành cho tôi sự tôn trọng tối thiểu, không nỡ thẳng tay đâm một nhát chí mạng, vậy mà trong thâm tâm tôi lại điên cuồng đạp nát hết hi vọng cuối cùng của cô.
Cô Ánh Phương siết chặt tay tôi, "Có lẽ An đang cảm thấy cái nắm tay này giả tạo lắm đúng không? Nhưng cô rối bời, cô chẳng biết phải làm gì bây giờ cả. An đang khó xử như thế mà cô lại nói thẳng ra rằng mình không để ý đến cảm xúc của An."
"Thực ra... thực ra..." Hô hấp cô trở nên đứt quãng, "nếu cô nói cô chú thương An thì An có tin không? Chính vì thương An nên lần hứa hẹn sẽ vào Nam đón An ra Bắc chơi cô vẫn chưa một lần dám thực hiện."
"Cô chú không hẳn là độc đoán vô tâm, cô chú vẫn nghĩ đến An, chỉ là phần quan tâm này khi... khi đặt lên bàn cân cùng Tuấn Anh thì..."
Tôi gật đầu khe khẽ, không muốn cô phải thêm áy náy nên nói đỡ lời: "Vâng ạ, cháu hiểu, bên nào nặng bên nào nhẹ cháu đều có thể hiểu được hết. Bất kì một người mẹ nào trên thế gian này trong lòng cũng đều hiển nhiên suy nghĩ như cô mà. Lúc còn ở quê, cô chú đã đối xử với cả gia đình cháu rất tốt, cháu luôn ghi nhớ và suốt đời trân trọng."
"An đã cảm kích ư?"
Tôi buồn bã gật gật, "Vâng ạ, cháu vô cùng cảm kích." Nhưng chuyện gì ra chuyện ấy, cháu không thể vì vậy mà nghe lời cô đồng ý chia tay Tuấn Anh được. Cháu xin lỗi...
"An ơi," Cô ấy nắm chặt lấy hai tay tôi đang đặt trên đùi, cất giọng khẩn thiết: "cô biết An vẫn luôn là đứa trẻ hiểu chuyện mà. Nhưng An có biết An như thế này khiến cô đau lòng lắm không?"
Trái tim tôi cũng quặn thắt cả lại, biết mình sai với cô chú nhưng chẳng thể làm gì khác hơn. Tôi không thể vô liêm sỉ khuyên cô hãy nghĩ thoáng, chuyện gì cũng sẽ nguôi ngoai được. Dù sao Tuấn Anh cũng là con trai nối dõi duy nhất của gia đình.
Tôi đã quá nhẫn tâm rồi.
Nhưng ngoài việc tự trách ra thì tôi không thể làm gì khác cả. Cũng giống như cô ấy suy nghĩ rằng bản thân giả tạo thì tôi cũng đang mang trong mình cảm giác giả dối đớn hèn.
Có ai biết sai mà vẫn dấn thân không?
Nực cười!
Thực ra, thằng An này đâu có biết sai!
Tình yêu tôn thờ mà tôi dành cho Tuấn Anh là thiên kinh địa nghĩa, Đất Trời chứng giám!
Tôi không sai.
Tuấn Anh không sai.
Chúng tôi không sai.
"Cô chú vào trong này với tư cách bố mẹ thân yêu của Tuấn Anh. Đương nhiên rồi, cô chú không là cha mẹ của nó thì còn ai vào đây có thể cáng đáng nữa. Nhưng mà An à, không phải cô trình bày thừa thãi mà cô muốn nhấn mạnh cho An đồng cảm tình yêu của đấng sinh thành dạt dào ra sao. Cha mẹ nào mà chẳng thương con, tình cảm thiêng liêng liên kết máu mủ ruột rà này bao dung, vị tha nhưng cũng có thể vì con mình mà sai lầm, bất chấp. Cô đã thử rất nhiều cách nhưng đặt trên người con trai mình đều vô vọng, đấy là lý do cô mặt dày đến đây gặp An hôm nay, nỗi niềm ích kỷ của người làm cha làm mẹ mong An thấu hiểu. Người ta thường nói về đức hi sinh trong gia đình, nhưng cô đã làm rồi, chú đã làm rồi và ngay cả Tuấn Anh nó cũng đã làm rồi. Gia đình cô... An ơi, cô thật sự không muốn vạch vết thương sâu ra cho người đời cười chê, nhưng An là bạn thân của nó đúng không, An đâu phải người ngoài, trước đây hai đứa đã rất thân thiết mà... Nên là An à, cô muốn nói cho An biết rằng gia đình cô từ khi về Bắc đã trải qua những tháng ngày vô cùng khổ sở."
Hốc mắt tôi nóng bừng, khoang mũi đột ngột dâng vị chua xót theo từng lời da diết nện vào tim đau đớn, đôi môi run rẩy lên từng đợt, xương hàm phải nghiến chặt lại để ngăn không cho răng va vào nhau lập cập.
Dù lảng tránh không thừa nhận đối mặt thì hiện thực tàn khốc luôn bằng cách này cách khác vả từng cú chát chúa khốc liệt vào mặt tôi. Nhắc nhở cho tôi biết, rằng chúng tôi yêu nhau không phải là chuyện của riêng cá nhân hai người.
Chúng tôi đều là nam giới tồn tại trong xã hội khắt khe cực độ với tình yêu đồng tính.
Tôi không phải là nữ.
Bố mẹ Tuấn Anh có tư cách là đấng sinh thành, còn tôi có tư cách gì?
Mẹ cậu ấy vừa nhắc lại cho tôi nhớ, thì ra tôi là bạn thân.
Tôi lấy tư cách là bạn thân của Tuấn Anh mà nắm chặt tay cậu ấy, tuyên bố trước mặt cô chú rằng tình yêu của chúng tôi bất diệt ư?
Gia đình - Dòng tộc
Xã hội - Định kiến
Những chuyện này tôi đã suy nghĩ hàng trăm ngàn lần rồi nhưng hiện tại khi thật sự đứng trước mặt cha mẹ Tuấn Anh, tôi có dám can đảm tự tin ưỡn thẳng ngực, ngẩng cao đầu khẳng định rằng tình yêu không phân biệt giới tính không? Thề hứa rằng bản thân sẽ cho Tuấn Anh một đời phú quý vinh hoa, an nhàn sung sướng? Bảo bọc cậu ấy khỏi bão giông khốc liệt, che chở người một đời bình yên?
Tôi dám!
Nhưng mẹ cậu ấy có đánh gãy chân thành của tôi bằng nhận định thẳng thắn rằng ngay ban đầu bản chất mối quan hệ khi chúng tôi gần gũi gắn kết đã là tiêu cực rồi không? Nếu cô ấy liên tục phủ định chúng tôi thì sao?
Có thể, bất kì giai đoạn nào đó trong quá khứ, tôi sẽ chọn cách buông bỏ, chấp nhận rời đi.
Nhưng hiện tại không phải quá khứ.
Tuấn Anh đã trở về bên tôi, chứng minh cho tôi thấy bản thân là người mà cậu ấy không thể sống thiếu. Tôi không phải kẻ khờ khạo, ngu ngốc mà đi phủi bỏ tâm sức bao nhiêu lâu nay cậu ấy dày công vun vén, nuôi dưỡng cho mối lương duyên này.
Nếu tôi chọn lựa cách nén đau từ bỏ thì điều tôi ruồng rẫy đâu chỉ đơn thuần là tình cảm vô hình mà còn là mạng sống của Tuấn Anh, là cuộc đời của Tuấn Anh, là tương lai của Tuấn Anh. Tôi là người biết rõ nhất nếu không có tôi thì cậu ấy sẽ mất phương hướng, mỗi ngày lay lắt đau khổ nhường nào.
Tôi không thể nhẫn tâm với Tuấn Anh và với cả chính bản thân mình.
Chúng tôi chỉ có một đời này để sống. Nếu bên nhau trong mắt cô chú là sai trái thì tôi bằng lòng một mình mang trên vai tội nghiệt bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa để Tuấn Anh mãi được bình an, vui vẻ.
Nối dõi Tông đường
Đây là điều tôi canh cánh nhất trong lòng.
Tôi sẽ quỳ xuống, van xin cô ấy nếu không thể tác hợp thì chí ít cũng mở lòng chấp nhận. Sự thật chỉ có một. Dù cô có không bằng lòng thì tình cảm của chúng tôi vẫn mỗi giây mỗi phút bồi dưỡng đến kiêu hãnh chứ nhất định không vì bất kể gì mà tan rã xa rời.
Tôi đã suy nghĩ rất kỹ và dự định nói rằng, tương lai, nhất định tôi sẽ đồng ý hoặc khuyên nhủ Tuấn Anh sinh con nối dõi. Tôi dư sức biết Tuấn Anh sẽ nổi giận nhưng tôi đã quyết tâm rồi. Lần tâm sự hôm Tết chỉ là thử lòng cậu ấy, còn tương lai chúng tôi muốn bình yên bền chặt thì tôi cần phải lùi lại một bước. Một bước này rất dài.
Như cô Ánh Phương mới nói, đó cũng được gọi là đức hi sinh đi?
Cô ấy nói tình cảm thiêng liêng của người mẹ có vị tha cũng có ích kỷ thì tình yêu cao quý tôi dành cho Tuấn Anh cũng có vị kỷ và cả bao dung.
Tôi đồng ý chấp nhận Tuấn Anh ngủ với người khác, hoặc dùng tinh trùng của cậu ấy... thậm chí..... để cậu ấy... cưới vợ lẽ... Bất cứ phương pháp nào cô chú muốn, tôi đều có thể... cay đắng bằng lòng đáp ứng. Chỉ cần giữa chúng tôi có con của cậu ấy gắn kết. Chỉ cần Tuấn Anh có giọt máu nối dõi tông đường.
Lúc trước, tôi có thể ích kỷ muốn chiếm hữu toàn bộ từ thân xác, tâm hồn tới trái tim của Tuấn Anh, nhưng bây giờ đối diện với nỗi lòng tan nát của bậc làm cha mẹ, tôi không dám nữa, tôi không nỡ nữa. Tôi yêu người chín phần thôi cũng được, còn một phần kia tôi không có tư cách, giới tính của tôi không có địa vị, không cho phép tôi sống đời tàn ác như vậy.
Nếu Tuấn Anh biết những suy nghĩ lúc này của tôi, chắc chắn cậu ấy sẽ nổi giận, sẽ phát điên, hoặc vào tương lai xa xôi nào đó rất có thể xảy ra bạo lực lạnh giữa hai đứa, sự yên tĩnh ngột ngạt kéo dài vài ngày, thậm chí vài tuần. Nhưng ai trong chúng tôi cũng đều không thể từ bỏ đối phương, vậy nên nếu tôi kiên quyết giữ vững lập trường thì Tuấn Anh cũng sẽ đành phải thoả hiệp.
Có lẽ thế...
Và tôi cũng dư sức biết, khi đầu gối tôi vừa chạm đất, chắc chắn Tuấn Anh sẽ hùng hổ lao xuống đây, lập tức ôm lấy tôi đỡ dậy. Tình cảnh sau đó dễ dàng đoán được. Hai mẹ con cậu ấy sẽ cự cãi qua lại, tiếp đến cô Ánh Phương sẽ bị cậu ấy nhanh chóng "mời" về.
Ngay khi tôi định rút tay về để quỳ xuống thì cô Ánh Phương siết tay tôi càng chặt, cất giọng gần như nghẹn ngào: "Có phải vì vì... An à, An cảm thấy gia đình cô đối tốt với An nên mới mới... Trời ơi đứa trẻ này... Có phải vì vậy nên An mới đối với Tuấn Anh như thế không?"
Miệng tôi mặn đắng như thể nước mắt đang ào ạt chảy ngược vào trong.
Cô hiểu nhầm rồi.
Có lẽ đây chính là ví dụ về khoảng cách thế hệ mà cô mới nói qua. Cho rằng chúng tôi bên nhau là do tôi có tuổi thơ thiếu thốn, cơ cực được một người hoàn mỹ xuất thân từ gia đình hoàn hảo quan tâm như bạn bè thân thiết thế mà dám cả gan nảy lòng tham.
Cả gan thò bàn tay gầy nhẳng, bẩn thỉu trộm lấy ánh trăng sáng trong, lấp lánh trên mặt hồ.
Tôi muốn giải thích rằng tình cảm của tôi dành cho con trai cô ấy thuần khiết và chân thành, xuất phát từ trái tim chạm tới trái tim. Nhưng cổ họng tôi chua chát cứng ngắc, chỉ biết gục xuống lặng lẽ lắc đầu.
Có lẽ bây giờ tỏ bày điều gì cũng chỉ là thừa thãi.
Điều cô chú ấy muốn âu cũng chỉ gói ghém dứt khoát nhanh gọn là chúng tôi nên chia tay. Vậy nên tôi chỉ cần sắp xếp câu từ để kiên quyết chứng tỏ tôi và Tuấn Anh nhất định không xa không rời là được.
Có hiếu hay bất hiếu thì cũng nên đứng sau hạnh phúc của cậu ấy.
Hồi nhỏ, Tuấn Anh đã dạy tôi rằng muốn báo hiếu thì phải khoẻ mạnh. Vậy nên nếu tôi và cậu ấy không thành, chắc chắn trái tim cậu ấy sẽ tan vỡ, sống đời bất hạnh, lúc ấy chưa chắc đã còn chút sức lực nào để mà hiếu kính.
Hiện tại, Tuấn Anh cũng đã bảo rằng chúng tôi cứ mạnh mẽ bên nhau đến vĩnh hằng, thỉnh thoảng trở về thăm nom mẹ cha, dẫu sao cũng là đấng sinh thành, tức giận đến mấy rồi thời gian lâu dần cũng sẽ nguôi ngoai.
Thấy tôi lắc đầu, cô lên tiếng: "An nói dối!"
Giọng cô hơi đanh lại một chút như người mẹ nghiêm khắc dạy con, khiến tôi nhớ đến mẹ mình ở quê, phút chốc tôi được tiếp thêm sức mạnh từ phương xa, có dũng khí mà lần nữa rút tay lại. Nhưng vẫn rút không được.
Bây giờ tôi mới nhớ cô ấy làm trong Quân đội thì cũng học võ, thường xuyên rèn luyện, thể lực chắc chắn không tầm thường. Vì sợ mình cư xử trông hỗn hào nên tôi không thực sự dùng mấy sức, khi không đòi tay lại được thì cũng từ bỏ, định bụng cứ vậy quỳ xuống nói lời ngông cuồng, không chừng còn chưa dứt câu thì cô đã chủ động buông rồi ấy chứ.
Lần này tôi vừa định cử động thì cô Ánh Phương ngồi xích lại, gần như là sát cạnh bên, hơi ấm lan sang cơ thể lạnh lẽo của tôi, xuống giọng dịu dàng: "Cô biết An luôn hiểu chuyện mà. An là đứa trẻ hiểu chuyện nhất mà cô từng gặp qua."
Cô ấy đã nhắc đi nhắc lại hai từ "hiểu chuyện" này lần thứ mấy rồi nhỉ? Hiểu chuyện đi đôi với biết điều, hãy sớm chia tay đừng để cô phải nói huỵch toẹt ra ư? Không cô ạ, cháu không hiểu chuyện, cháu không biết điều.
"Cô ơi, cháu..."
"An!"
Cô ấy lại gọi một tiếng cắt lời tôi, sau đó giọng vội vàng gấp gáp: "An lắng nghe được không An? Để cô nói trước được không? An để yên cho cô đánh phủ đầu trước một lần này được không?"
Tôi cúi xuống lầm lũi, nắm chặt bảng tên nhỏ trong tay, dù chưa từng nghe qua chuyện đánh phủ đầu còn phải tuyên bố trước nhưng vẫn gật đầu đồng ý: "Vâng ạ."
Dù sao để trưởng bối hỏi thẳng trước rồi tôi trả lời sau mới là đúng tình hợp lý.
"Có phải vì An cảm thấy gia đình cô đối xử tốt với An nên An có cảm giác mang ơn đúng không? Chính vì vậy nên mới nhẫn nhịn."
Chân mày tôi dần nhíu lại vì không hiểu nhẫn nhịn chuyện gì.
Rất nhanh, cô Ánh Phương kéo mạnh hai tay tôi qua, đặt hẳn trên đùi cô ấy, cất giọng khẩn thiết: "Xin An, nhẫn nhịn thêm được không? Coi như cô mặt dày cầu xin An, cho Tuấn Anh nhà cô một cơ hội được không?"
Tôi ngẩng phắt đầu dậy, mở to mắt đối diện với hai ô cửa sổ rưng rưng diễm lệ, sống lưng cứng đờ không thể tin vào tai mình.
Bàn tay cô run rẩy nhưng xoa xoa bàn tay lạnh ngắt của tôi liên tục.
"An à, An ơi, con thực sự sợ hãi đến mức này sao? Ở bên Tuấn Anh với tư cách... tư cách người yêu khiến con khó chịu lắm ư? Cho phép cô gọi An là con được không?"
Môi tôi run rẩy, chỉ có đôi mắt vẫn mở trừng trừng trân trối vì kinh ngạc, hoặc đúng hơn là kinh hãi, còn lại các cơ quan khác như đông cứng lại cả rồi.
Tôi cắn đầu lưỡi, nỗi đau làm tai bớt ù đi, chậm chạp lên tiếng: "Cô... cô mới hỏi con chuyện gì?" Lời này ngầm đồng ý chuyện cô muốn gọi tôi là con.
Cô ấy nắn nắn tay tôi, khẩn khoản nói: "An ơi, con khoan hẵng sợ hãi, còn có cô chú ở đây bảo đảm cho con mà. Thời gian vừa qua chẳng phải hai đứa đã ở bên nhau rất vui vẻ ư? Có thể đây là tình cảm... tình yêu như nam với nữ mà con lầm tưởng là bạn thân thì sao? Vậy con có thể cho Tuấn Anh nhà cô đường đường chính chính được tìm hiểu con được không? An à, đừng sợ đừng sợ! Cô biết mình đề cập sỗ sàng như vậy là ích kỷ, là không nghĩ đến cảm xúc của con, là khiến con thêm phần khó xử. Cô biết con coi trọng ân tình năm xưa với nhà cô nên mới luôn nhẫn nhịn Tuấn Anh. Lúc cô hỏi và nghe chính miệng An xác nhận, cô mới biết khi ở bên con Tuấn Anh vẫn luôn dùng vũ lực bắt nạt con nhiều như thế. Nhìn thằng ôn thần nhà cô thô lỗ kẹp con, xách con, còn... còn bóp cổ, bịt miệng đe doạ, trấn áp con khiến cô chú đau lòng không chịu nổi. Cô biết càng nói thì con càng cảm thấy cô giả dối, nếu lo lắng cho con thì sao nỡ đẩy con vào hang cọp đúng không? Nhưng Tuấn Anh không phải hổ dữ đâu An à, nó chỉ là con mèo hay giận dỗi thôi, một con mèo to xác. An, con bình tĩnh nghe cô nói hết đã được không? Tuấn Anh nhà cô tuy có lúc điên điên khùng khùng, à không không, là đa số thời gian tỉnh táo đều luôn sẵn sàng ở trạng thái lên cơn nhưng mà bản chất nó vô cùng tốt bụng. An đừng nghĩ rằng cô là mẹ nên khen vô lý về con mình mà hãy nhớ lại thuở ấu thơ nó đối với con như thế nào. Nó vẫn thế An à, Tuấn Anh nhà cô vẫn vẫn...... An ơi, có điều này con không biết, cô nói ra chắc chắn An sẽ rất kinh hãi nhưng đây đều là sự thật cả. Tuấn Anh nhà cô yêu mến An từ rất rất lâu về trước, từ ngày mà con luôn coi nó là bạn thân ngồi cùng bàn ấy, từ tận khi đó nó đã thích con rồi. Không phải với tư cách bạn bè mà là rung động từ trái tim đến trái tim, giống như lâu nay nó vẫn luôn theo đuổi con vậy. Tuấn Anh nó yêu sớm, và người nó yêu là An.Từ khi về Bắc, gia đình cô không còn được thấy nó cười nữa. An là mặt trời bé con mà Tuấn Anh đã luôn giấu trong tim kín kẽ, chỉ khi nghĩ về con nó mới tìm được chút ánh sáng trong cuộc đời tăm tối.Lúc cô chú biết sự thật thì cũng sốc lắm chứ. Đớn đau vô cùng! Biết được người nó thầm thương trộm nhớ là con thì càng thêm tức giận, con là đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy thế mà nó lại lại...Chú nhà cô cầm búa phá cửa phòng Tuấn Anh xem nó yêu thích ai, thấy nó trưng hình chụp lén An khắp nơi, biết tình cảm nó dành cho con không đơn giản như bạn thân hay anh em trong nhà mà đã biến chất nặng nề thì càng thêm phẫn uất. Nó thành khẩn khai rằng đã đơn phương con từ lâu, còn kể hết chuyện nhiều lần ra oai tỏ tình nhưng bị con liên tục cự tuyệt, con đã luôn nghĩ rằng nó chơi bời đua đòi trong game nên ăn nói hàm hồ nên khuyên bảo nó nên chú tâm vào học hành, phân tích cho nó hiểu thế nào là đúng thế nào là sai. Lúc đó cô chú tự trách bản thân không tốt, nuôi dạy ra thằng con hoang dại, đau lòng con trai giỏi giang nhà mình lại... biến thái đến vậy, báo hại ảnh hưởng đến cả con.Mỗi lần cô chú... điều tra biết An đang quen bạn gái là lại thấy áy náy vô cùng.An à, cô cám ơn con đã từng ra sức khuyên giải nhưng mà xu hướng tính dục không thể nào thay đổi được. Gia đình cô đã cố gắng nhiều năm nay rồi nhưng hoài công vô ích. Hồi xưa con nghĩ rằng nó nhỏ tuổi ăn nói ngông cuồng nên không coi đó là thật, luôn xem mối quan hệ của hai đứa như bạn thân mà đối đãi. Cô biết con tử tế, không kì thị, không chấp nhặt Tuấn Anh... Nhưng An ơi, nó vẫn thế, nó yêu con, thậm chí còn có thể hình dung bằng si tình say đắm, có gia đình cô làm chứng lâu nay. Tuấn Anh nó chung tình đúng không An? Xin con đừng như cô chú từng phạm sai lầm, cho rằng nó biến thái bệnh hoạn, vặn vẹo ghê tởm, cô chú biết sai rồi nên hôm nay mới đến đây chuộc lỗi.An có thấy mâu thuẫn không? Khi cô chú phản đối tính hướng của nó vậy mà lại ngồi lại đây bỏ công ghép đôi cho nó với một người đồng giới?Bởi vì một lời hẹn ướcBởi vì cô chú thương AnGia đình cô đã tìm mọi phương hướng, kể cả dùng đến liệu pháp tiêu cực nhất để "sửa" lại Tuấn Anh nhưng rốt cuộc chẳng thay đổi được gì. Cuối cùng đã chọn cách nhường nhịn ngồi lại cùng nhau thương lượng.Tuấn Anh đã quỳ xuống cắt máu lập lời thề trước ông bà tổ tiên, trong vòng mười năm không được phép gặp gỡ hay liên lạc với An.Thứ nhất là không làm phiền An yêu đương.Thứ hai để chứng minh bản thân nó không phải bị bệnh hay nhất thời mới lạ.Thứ ba là dùng mười năm này chứng minh đây thực sự là tình yêu.Lúc đó ông Tuấn Anh chưa quen biết An, còn nghi ngờ An cũng có tình cảm với nó, may mà điều tra ra khớp với lời cô chú minh oan cho An nên cũng nguôi giận. Nhưng ông tuyên bố thẳng, nếu thằng Tuấn Anh nhà cô tìm về với An trước thời hạn thì ông sẽ coi như An là người dụ dỗ nó, sau đó ông sẽ dùng cả kinh tế lẫn địa vị, bất kể là thủ đoạn gì để làm khó con cả đời. Cô chú nghe mà hoảng sợ nên cứ phải cho người kè kè canh chừng nó suốt, sợ nó trẻ người non dạ chơi bời thú vị lại vạ lây đến con. Còn nó thì sợ An bị gây sức ép, sau này sẽ khó theo đuổi nên lập giao ước nhà cô cũng không một ai được gặp An. Nếu không nó sẽ quậy phá tanh bành rồi đưa An bỏ xứ sang nước ngoài sinh sống, cưỡng ép chiếm đoạt con làm sở hữu riêng. Đương nhiên đã gọi là thương lượng thì phải có điều kiện.Nếu mười năm sau nó vẫn không hết... ừm... nó vẫn đồng tính thì gia đình cô sẽ tin tưởng đây thật sự là tình yêu đích thực. Nhưng mà điều tiên quyết vẫn luôn là con An à, cô nói thật, gia đình cô đã nói khi và chỉ khi tương lai con đang độc thân thì nó mới được quyền tấn công, à à, là theo đuổi. Đổi lại, lúc ấy cô chú sẽ đích thân vào Nam trợ giúp, và nếu An đồng ý nên duyên, gia đình cô đáp ứng yêu cầu của nó, hứa danh dự sẽ dùng kiệu rước con từ Nam ra Bắc, dùng nghi lễ đón dâu trịnh trọng nhất trong tộc mà đối đãi.Cả ông bà lẫn cô chú đều nghĩ khi đó nó mới mười mấy tuổi đâu, còn đang độ dậy thì xốc nổi, đến tình yêu nam nữ còn dăm bữa nửa tháng là chán nữa là nam nam, lại còn không gặp mặt, không gọi điện, không nhắn tin, không liên lạc nhiều năm. Nên nó thích thề thích hứa, thích thể hiện thì cứ việc, tống vào trong quân kỉ luật thép, đảm bảo lâu lắm thì một năm là quên mất rồi.Có ai mà ngờ...Ai mà ngờ được...An ơi...Mười năm... mười năm này quá dài rồi.Là mười năm trời ròng rã An à... Nó bào mòn gia đình cô từng giây từng khắc. Cô chú tin rồi, ông bà cũng tin rồi, nên chúng ta đã ngồi lại và chấp nhận sự thật, nhường con trẻ một bước đến sớm hơn một năm so với lời thề năm xưa. Chúng ta thua nó rồi.Chúng ta tin tình cảm của nó dành cho con là tình yêu chân thành rồi.Đứng dưới tư cách người ngoài chắc An sẽ thấy nực cười nhỉ, nói một cách khắc nghiệt thì đây rõ ràng là đang hành hạ con trai ruột của mình mà còn ra vẻ cao thượng thốt lên được tiếng đã nhún nhường. Nhưng mà An ơi, hãy hiểu và thông cảm cho nhà cô. Gia đình cô chỉ có nó là con trai duy nhất, khái niệm tình yêu đồng giới lúc đó cô còn chưa từng nghe qua thì làm sao mà bố mẹ cô có thể chấp nhận.Nhưng mỗi một năm qua đi, nhìn nó trưởng thành vượt bậc hơn người như đã từng kì vọng thì không một ai trong nhà cảm thấy vui trong lòng nữa. Dáng vẻ của nó cô độc đáng thương đến tột cùng. Mỗi lần gặp gỡ, nhìn khuôn mặt nó lạnh lùng vô cảm, cô chú dần dần nhận ra hình như con trai nhỏ của mình không còn ở đây nữa rồi. Rõ ràng ngồi đối diện nhau mà như cách xa ngàn vạn dặm, xã giao lạ lẫm như thể không phải người nhà.Gia đình cô đến tìm An thú thực là vì ích kỷ lo lắng cho con trai mình, muốn cầu xin mặt trời ấm áp này bao bọc, sưởi ấm lấy thằng bé cô đơn, lạnh lẽo nhà cô một lần. An à, cô nói những lời này với tất cả trân trọng dành cho con, không ép buộc con mà chỉ xin con cho Tuấn Anh nhà cô một cơ hội, chỉ một cơ hội duy nhất được không?Hiện tại con không yêu đương với ai, cũng đã biết rõ tình cảm mà Tuấn Anh dành cho con là gì, trừ thời gian đầu sợ hãi trốn tránh ra thì không phải bây giờ hai đứa rất vui vẻ đấy ư. Nó còn vừa về nhà con ăn Tết nữa, mẹ Đào rất yêu quý Tuấn Anh, nếu con chấp nhận và thuận lợi tiến tới, cô chú sẽ là hậu phương vững chắc về quê trình bày thưa gửi, xin phép mẹ con đàng hoàng.Được không An?"
"Con cẩn thận suy nghĩ kỹ xem, nhỡ đâu bây giờ lớn rồi quan niệm sẽ khác thì sao? Con không hề kì thị, tuy có bị Tuấn Anh nó dùng vũ lực đe doạ ít nhiều nhưng nếu con thật sự ghét bỏ hay kinh hãi thì có thể báo Công an mà? À... à không báo được nhỉ... thằng này nó đánh cả Công an. Vậy vậy... Ôi! Cô rối quá! An này, cô thực sự, thực sự không ép buộc con đâu. Nếu con cảm thấy khó chịu thật thì cứ mở lời với cô, còn còn còn nếu con nhớ lại quãng thời gian hai đứa bên nhau vô vàn hạnh phúc thì cứ cân nhắc mạnh dạn thử một lần đi! Tuổi trẻ mà, ngại gì! Cô chú vẫn luôn đứng về phía An, thằng kia nhà cô nó chỉ sợ An chạy trốn nên hung dữ doạ nạt thôi chứ tính tình nó mềm mỏng như bông, còn mít ướt lắm, cô đẻ ra sao mà không hiểu. Con không biết đâu, những năm qua nó toàn tâm toàn ý lo lắng cho riêng mình con, chân tâm này cảm động cả đất trời. Tuy đầu óc có hơi chập mạch nhưng cũng chỉ là một xíu xìu xiu, ngay từ nhỏ đã luôn như vậy An cũng không lạ gì mà. Cái này gọi là tính năng đính kèm, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến hệ điều hành hoàn mỹ bên trong đâu."
"Cô... cô... cô tính thề luôn nhưng mà chính cô cũng hoang mang không biết nó có khi nào đột nhiên phát bệnh bất ngờ lên cơn làm con hoảng sợ không nữa. Haizzz~ Nhưng mà An hãy vì tình nghĩa năm xưa mà tin tưởng cô chú một lần, nhé? Dù cô đường đột vì con mình như vậy nhưng nếu An cảm thấy sau này ở bên Tuấn Anh không thoải mái hoặc nó thực sự động tay động chân với con thì cô chú và cả ông bà nữa, nhất định sẽ ra mặt trói nó tống đi đâu thật xa, không để con sợ. Thế nào? Hồi nãy cô hỏi phủ đầu, con cũng đã nói ở bên nó vô cùng ổn thoả, cực kì tốt đẹp mà. Con không lừa gạt cô đúng không An? Vậy thì con có thể cho cô câu trả lời được không? Aii~ Cô thề là cô không ép con, không hề ép buộc gì cả. Chỉ là khi nãy con đã nói khi bên cạnh Tuấn Anh con thấy thoải mái mà, con lại là đứa trẻ ngoan ngoãn không bao giờ biết nói dối, vậy thì suy ra chắc chắn con cũng có tình cảm kia kia với nó nhưng nghĩ là tình bạn thuở ấu thơ đó. An nhỉ? Nên là... An cho Tuấn Anh nhà cô cơ hội được tìm hiểu con nhé?"
Cơ thể tôi bàng hoàng chấn động, từng lời cô ấy da diết bày tỏ thế nhưng lại như hoá hàng ngàn vạn mũi dao xoáy vào tim tôi đau đớn.
Hoá ra... hoá ra...
Tuấn Anh ơi, cục cưng của em... anh anh... tại sao anh lại...
Trời ơi, phía đối diện có vô vàn phụ kiện, trang sức lấp lánh của những thương hiệu xa xỉ nổi tiếng như: Bvlgari, Chopard, The Royal's Splendor, Graff, Harry Winston, Cartier, Gucci, Chanel, Tiffany & Co, Dior, Hermes...
Thì ra gia tộc tài phiệt thế hệ mới bây giờ sang trọng, tâm lý đến như vậy! Còn có phong cách đánh thẳng vào đúng sở thích của "rong rêu" đu bám lá ngọc cành vàng nữa!
Chú Tuấn Phong cầm một đôi khuy măng sét đính kim cương màu vàng nhạt, vừa nhìn đã biết thuộc giới thượng lưu sưu tầm, đưa tới trước mặt tôi, hỏi: "Thích không?"
"..."
Không biết trả lời! Huhu! Hình như cái bảng tên của Tuấn Anh mất pháp lực rồi, tự nhiên tôi bị câm mất tiêu.
Thực ra là tôi không hiểu ý chú ấy.
Tại sao không nói một đoạn dài thòng trịnh trọng, nhã nhặn rằng tôi nên biết thân biết phận sau đó tôi sẽ hừng hực khí thế tỏ bày tình yêu bất diệt không thể chia cắt của mình ra? Nãy giờ bất kể ai trong gia đình Tuấn Anh đều chưa hề chủ động đề cập đến mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy cả. Giữa chúng tôi luôn lượn lờ bầu không khí gượng gạo, quái đản. Rõ ràng đã biết rõ nhưng lại chần chờ lờ đi như chưa biết gì, làm tôi cứ luôn đợi một lời bắt đầu mãi.
Nếu tôi nói thích thì sao? Chú ấy sẽ bảo "nếu thích thì nhanh chóng cầm lấy rồi biến khỏi cuộc đời con trai tôi." Hay là "nếu thích thì con giữ lấy để tổ chức lễ cưới với con trai bố nhé!"
"Cái này? Có thích không?"
Chú ấy đổi sang cái đồng hồ Hublot hào nhoáng lấp lánh, trông còn đẳng cấp hơn cả cái đồng hồ định tình mà năm xưa Tuấn Anh để lại.
"Anh này, hỏi cộc cằn như vậy thì ai mà dám trả lời."
May mà chưa cần tôi lên tiếng thì cô Ánh Phương nói trước, sau đó lấy một chiếc bông tai của Givenchy dáng hình vuông cá tính, hơi hướng vintage ướm lên tai phải của tôi.
Cảm giác lành lạnh của kim loại khiến tôi tỉnh táo hẳn, tôi hơi rụt đầu lại, khéo léo né sang một chút.
Tôi hỏi: "Cô, chú, những thứ này là?"
"Đều tặng cho anh đó." Ánh Dương cười rạng rỡ, cô chú ấy gật đầu mỉm cười thay cho câu trả lời.
Ánh Dương rướn lên ghế trước chỉ vào cặp khuy măng sét sang trọng ban nãy, nói: "Cái này đẹp nè! Mấy năm trước bố em đi công tác đấu giá được để dành cho anh đó!"
Mấy... mấy năm trước ư?...
Lồng ngực tôi nóng ran lên, phút chốc không biết nên hiểu chuyện này là như thế nào.
"An thích không?" Chú Tuấn Phong chạm lên vành tay to rộng của chú, nói: "Thấy An đeo trang sức nên cô chú mua."
Ra là vậy.
Thế mà ban nãy tôi còn luống cuống tháo sạch sẽ tất cả phụ kiện ra vì sợ bố mẹ cậu ấy đánh giá.
Ai ngờ...
"Dạ..." Môi tôi run run, mấy giây sau mới liều mình đáp: "Cháu... thích... ạ."
Chú ấy bật cười, đóng vali lại đặt vào trong lòng tôi, "Vậy thì tốt quá! Thôi chú xuống đây, để thằng ôn con kia phát hiện ra lại mệt với nó. An giữ lấy mấy món này đi, coi như món quà nhỏ cô chú gửi tặng. Nhiều năm không hỏi han cháu cũng là cô chú có nỗi khổ tâm."
"Dạ dạ dạ... không đâu ạ." Tôi lắp bắp nói gấp gáp vì chú đã mở cửa xe rồi. "Là cháu không hỏi thăm, là cháu không biết lễ nghĩa mà. Cô chú tặng cháu quà giá trị như vậy cháu không dám... cháu không lấy đâu..."
Chú nhếch nhẹ khoé môi, nói: "Sao mà hoảng hốt thế? Con trai chú An còn dám lấy thì sợ gì mấy món này?"
Tim tôi đứng lại cứng ngắc!
Chú ấy nói xong thì xoa đầu tôi một cái mới rời đi, để lại tôi đờ đẫn lái xe như vô hồn với đống kim cương, kim hoàn nặng trịch trên đùi.
Quãng đường lái xe về nhà, tôi không biết mình đã mơ hồ trải qua như thế nào. Có thể là cô Ánh Phương đã hỏi về ông bà tôi và vài người hàng xóm ở quê, sau đó quan tâm xem quãng thời gian lên Đại học tôi gặp những khó khăn gì, có thể Ánh Dương đã hỏi han đến công việc xăm thẩm mỹ của tôi, sau đó tôi máy móc trả lời. Cũng có thể đây chỉ là chuyến xe im lặng, chẳng có một ai lên tiếng cả, tất cả là do tôi tự tưởng tượng ra.
Khi tới nơi, tôi đặt "tảng đá" đè nặng lòng mình xuống ghế lái trong xe nhưng cô Ánh Phương tự ý xách vali ấy đem vào trong nhà.
Tuấn Anh ôm hai vai tôi, cúi xuống hỏi, "Trông em không ổn lắm. Em mệt à? Hay trên xe mẹ nói gì làm em không vui?"
Tôi điều chỉnh cơ mặt, mỉm cười, lắc đầu nói: "Chắc do em đang căng thẳng nhưng không đến mức không ổn đâu."
"Đấy là do em chưa nhìn thấy sắc mặt mình hiện tại."
"Mặt em bao giờ cũng thế mà."
"Nhưng chỉ đánh lừa được người ngoài thôi."
Tôi phì cười, "Vâng, anh là hiểu em nhất! Chắc do em đang suy nghĩ xem chút nữa mẹ anh sẽ nói gì để còn đối phó ấy."
Tuấn Anh chỉnh tóc trước trán tôi, dịu dàng nói: "Binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn. Em đừng suy nghĩ nhiều, cuộc sống phải có chuyện bất ngờ không đoán trước được mới thú vị. Cứ thoải mái, thả lỏng đi bé con của anh. Mẹ trình bày quan điểm thì em im lặng lắng nghe, mẹ hỏi thì em trả lời thành thật đúng như lòng em nhận định. Còn nếu mẹ không hỏi gì hết mà chỉ đơn phương nói những chuyện... ừm... những chuyện rất dài, rất dài thì em cứ đợi khi nào mẹ nói xong, em cũng đáp trả lại dài không kém cạnh."
Tôi mỉm cười.
"Em thấy đấy, mẹ anh có giáo dục, có đạo đức mà. Mẹ không phải kiểu người sẽ khóc lóc, van xin khiến em áy náy tự trách, càng không phải loại người sẽ gào toáng lên mắng nhiếc, đay nghiến em. Mẹ sẽ không cắt lời hay chì chiết em bằng lời lẽ cay nghiệt. Mẹ biết lắng nghe, mẹ biết thấu hiểu, nhưng còn chuyện đồng cảm, cổ vũ thì..."
Tuấn Anh thở dài khe khẽ rồi mới nói tiếp: "... Nếu mẹ có nói gì thì cũng mong em thông cảm cho người làm mẹ. Vấn đề được đặt ra nằm trên người anh chứ mẹ chẳng có lỗi lầm gì..."
Tôi gấp gáp lén lút nắn nắn cổ tay Tuấn Anh, "Đừng nói như vậy, em hiểu được mà. Với lại là do cả hai chúng ta chứ không phải mỗi anh."
"Ừ." Tuấn Anh gật đầu, nghiêm túc nói: "Là do em sinh ra đáng yêu quá khiến anh chết mê chết mệt. Là tại em hết."
Tôi ngẩn ngơ, sau khi nghiệm ra lời khen trong lúc căng thẳng dầu sôi lửa bỏng thì kiềm không được mà cúi xuống cười gượng gạo.
Tuấn Anh miết khoé mắt tôi, nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà, dù là đối đãi bằng cách nào thì anh cũng sợ em dằn vặt."
Tôi lắc đầu, "Chỉ cần anh bên em là được."
Tôi nói nghĩa bóng, ý muốn Tuấn Anh bên cạnh gắn bó cả đời nhưng cậu ấy trả lời nghĩa đen, nghĩa gần.
"Ừ, anh sẽ ngồi canh chừng không lơ là một giây nào. Mẹ mà nói gì tổn thương em là anh lập tức dùng khinh công bay xuống hộ giá liền."
Tôi ngẩng lên bật cười vui vẻ, gãi lên mu bàn tay cậu ấy, "Sao anh nói đùa mà khuôn mặt luôn nghiêm túc, lạnh nhạt được hay thế?"
"Bắt chước em đấy." Tuấn Anh bình tĩnh dùng áo lau lòng bàn tay vì căng thẳng mà rịn mồ hôi của tôi, giọng vẫn đều đều: "Em nói mình làm được thì cứ coi như đang vượt qua một bài kiểm tra đi, ngoan giỏi rồi tối anh sẽ thưởng cho em."
Tôi cúi đầu, không nhịn được mà tủm tỉm cười, nhìn chân mình sau đó liếc lên nhìn chằm chằm vào hai bắp đùi săn chắc, gợi cảm ẩn sau lớp quần tây là lượt, sang trọng trước mặt.
Tuấn Anh búng mũi tôi một cái, hỏi: "Đang nghĩ chuyện đen tối đúng không?"
Tôi xoa xoa đầu mũi, khoé môi càng không ngừng cong hơn.
Tuấn Anh gật đầu, "Anh cũng vậy. Nhưng chỉ sợ gặp bố mẹ xong em sẽ hưng sư vấn tội đến sáng mất thôi."
"Ờ ha! Còn chuyện con bé Nga với thằng Tiến nữa!" Tôi liếc cậu ấy, thấy đã đi vào đến hiên nhà nên không dám đánh người.
Tuấn Anh nhướng chân mày, vươn tay ra phía sau đỡ tôi lên bậc tam cấp.
Vì muốn cẩn thận suy ngẫm nên tôi để dành chuyện bố cậu ấy đưa cho tôi một rương kho báu đến tối sẽ kể ra sau, lúc ấy kết nối với những chuyện mẹ cậu ấy sắp nói ra đây có lẽ sẽ dễ hiểu ý tứ cô chú hơn. Căn bản là tôi sợ cậu ấy kích động, nghĩ bố đem của cải vật chất đến "khè" con dâu tương lai thì sẽ xảy ra cãi vã.
Chúng tôi tách ra, tôi tiến đến sofa còn Tuấn Anh lên lầu, chắc chắn sẽ theo dõi qua camera.
Cô Ánh Phương là khách nhưng đã ngồi yên vị từ khi nào, khi thấy tôi định đặt mông phía đối diện thì cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: "Qua đây An!"
Tôi chần chừ hai, ba giây nhưng cũng chậm rãi bước tới.
Ngồi gần có thể tăng thêm độ thân mật gần gũi, tình thương mến thương thắm thiết.
Nhưng cũng có thể để tát cho tiện.
Sống lưng tôi lạnh toát.
Tuấn Anh ơi, nhất định phải đặt lịch bác sĩ trước cho An đó!
"An và Tuấn Anh bên nhau..."
"Dạ?" Tôi giật nảy.
"Đừng căng thẳng." Cô ấy mỉm cười, "Chắc do cô đi lâu quá rồi nên An thấy xa lạ lắm đúng không?"
Tôi cúi đầu, tim đập nảy lên thình thịch.
"Trong mắt cô chú thì An vẫn là bé con học giỏi, ngoan ngoãn, chăm chỉ nhất xóm mình thôi. Đừng nghĩ cô cách An một thế hệ mà không tâm lý, cô hiểu được hết, nhưng có nhiều chuyện cô cũng chỉ nên dừng lại ở mức hiểu mà thôi."
"An à, khi Tuấn Anh sinh ra đời, nó không chỉ là con trai cô mà còn là con trai chú, là anh trai của Sunny sau này, là cháu của ông bà dòng họ hai bên nội ngoại. Cô không dám đè nặng hay mong cầu nó phải cáng đáng gì cả, nhưng có những chuyện bất khả kháng, không phải cứ muốn là được. Ngày Tuấn Anh chào đời, nó đã gánh vác trên vai sứ mệnh cao cả rồi. Cô cũng không biết nên mừng cho nó sinh ra trong gia đình có điều kiện hay tiếc thay nó vì đầu thai nhầm gia tộc khắc nghiệt nữa."
Cô ấy phì cười nhẹ, "Nghe vô lý quá đúng không? Con cái là món quà vô giá mà thế giới này ban tặng cho bậc làm cha, làm mẹ. Đó là đặc ân. Nào có người mẹ nào lại mang suy nghĩ ích kỉ tày trời như cô?"
"Nhưng An biết sao không? Vì cô cũng đang ở trong một cái lồng, giống y như nó, dù là sơn son thếp bạc phủ hoàn kim nhưng suy cho cùng cũng chỉ là bó buộc bằng kim loại cô đơn lạnh lẽo. Nên cô hiểu, hiểu rồi thì bất lực, chỉ biết gửi gắm hi vọng chứ chẳng thể làm gì khác hơn. Gia thế không phải nói đổi là đổi được. Cha ông chúng ta, ngay từ thời khắc biết nghĩ suy đã gánh trên vai độc lập tự do của Đất nước, vận mệnh của những đứa trẻ đến từ tương lai mà họ chưa từng gặp mặt. Tuấn Anh cũng vậy, nó đâu phải sống vì cô, vì bố nó, hay là vì An đâu. Ngoài kia còn rất nhiều người cần đến sự phát triển hưng thịnh, tiền đồ rộng mở và danh vọng vinh hiển của nó nữa."
Tôi mím môi, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, "Vâng ạ, bản thân Tuấn Anh cũng muốn sống một đời vẻ vang như vậy." Cậu ấy mang trong mình phẩm giá "một người vì mọi người" vô cùng cao quý.
"Đến tận bây giờ, cô vẫn hoang mang không biết mình đã là một người mẹ đủ tốt chưa? Mẹ nhà người ta chỉ mong con mình bình yên một đời, hạnh phúc nhàn nhã mà trưởng thành là được. Còn cô, ngay từ khi Tuấn Anh còn nhỏ đã luôn nghiêm khắc dạy nó phải biết san sẻ, cống hiến, sống đời có trách nhiệm không chỉ riêng bản thân mình. Có phải cô đã tạo áp lực, đè nén nên tư tưởng nó... có phần lệch lạc, bất thường hay không?"
Tôi đau lòng, lặng lẽ lắc đầu.
Không! Tuấn Anh không giống người bình thường là vì cậu ấy hoàn hảo vượt bậc. Chỉ có hơn chứ không có kém!
"Nói thật, những lời vừa rồi là cô cố ý khoe khoang con trai nhà mình. Tuấn Anh nó có nền tảng, có kinh tế, có học thức, có ngoại hình... cô thấy con trai cưng nhà cô đúng là sinh ra đã hoàn mỹ, không thể chê vào đâu được."
Tôi mỉm cười sượng ngắt.
Cô ấy nhẹ nhàng vén vài cọng tóc ngắn ngủn bên cổ tôi ra sau gáy, tôi vẫn cứng đờ thân thể nhưng không rụt người lại nữa.
"An ơi, cô đã từng nghĩ cuộc đời hai đứa trẻ nhà cô sẽ rất suôn sẻ... cứ vậy đủ đầy, sung sướng, bình an lớn lên... dựng vợ gả chồng, sống đời viên mãn."
Tim tôi đau nhói lên, bàn tay đặt dưới đùi siết chặt lấy bảng tên bé nhỏ.
"Nhưng có phải do tuổi thơ sung túc quá mức, cô đã chiều chuộng hết mực nên trong quá trình trưởng thành... Tuấn Anh nó sinh hư hay không?"
"Thằng bé này điểm nào cũng tốt, chỉ là tính cách có phần..." Cô ấy nặng nề thở dài.
Tôi đang định khen Tuấn Anh thì cô lại tiếp tục lên tiếng.
"An này, vừa rồi cô tính hỏi, lúc hai đứa bên nhau, nó đều như vậy à?"
Tôi gật đầu, "...Vâng... ạ." Cậu ấy vô cùng ngọt ngào, dịu dàng và chu đáo. Ngay từ ngày nhỏ, lúc nào cũng hiên ngang đứng trước mặt che mưa chắn gió bảo vệ tôi.
"Cô khó nói nên ngập ngừng đã đành, sao An cũng lắp bắp như thế? Hôm nay chúng ta cứ nói chuyện thẳng thắn hết với nhau, nhé?"
Tôi gật đầu, "Dạ cô."
"Vậy... An cảm thấy thế nào?"
"Khi... kh,khi ở cạnh Tuấn Anh ấy ạ?"
"Ừ." Cô gật đầu, "Nó đối xử như vậy, trong lòng An cảm thấy như thế nào?"
"Dạ, cháu thấy tốt, à là rất tốt ạ." Tôi mặt dày thẳng thắn đáp.
Cô ấy hé miệng nửa ngày, cuối cùng thở dài thườn thượt.
"Cô biết ngay mà... Trời ơi, cô chú đã luôn biết trước chắc chắn sẽ như vậy."
Tôi mím môi, không biết nên làm gì để an ủi cô mới phải nên đành cúi đầu sâu hơn.
Có phải cô mong tôi nên biết điều mà khôn khéo nhận lỗi rằng "chúng cháu lẽ ra không nên ở bên nhau" hay không?
Thấy con trai mình hạnh phúc bên một thằng con trai khác thì ai mà yên lòng cho nổi. Cô chú ấy đã đoán trước được nhưng khi nghe chính miệng tôi xác nhận việc ở bên cạnh Tuấn Anh rất hài hoà, ổn thoả thì vẫn sốc ngoài ý muốn.
Bây giờ tôi đặt tay lên vai cô ấy vỗ về an ủi thì có bị đẩy ra không?
Tôi cấu chặt mấy ngón tay mình, ngăn cản ý định quái gở ấy. Nào có lý bồ của con trai lại hành động hỗn xược như vậy? Chẳng khác nào con dâu mặt dày chưa qua cửa, còn là bị phản đối mà lại sừng sững leo lên đầu mẹ chồng ngồi!
"AN!"
Cô ấy tự nhiên la lên làm tôi giật thót, sau đó cô vội vàng nắm lấy bàn tay tôi, run run sờ nhẹ lên mấy ngón bị bấm chặt hằn thành vết sâu hoắm, đầu ngón trỏ bên trái còn bị tôi cạy xước da tướm máu.
"Đã nói là chúng ta thẳng thắn với nhau mà, An cứ nói với cô, sao lại tự hành hạ bản thân như thế?"
Tôi thường tự cấu tay mình, là do từ ngày bé xíu mỗi khi thấy bối rối hay sợ hãi, lâu dần lại thành thói quen làm vậy sẽ có cảm giác an toàn, không thấy đau gì cả, đâu đến nỗi gọi là hành hạ thân xác. Nhưng có lẽ cô nâng niu hai quả trứng vàng trong nhà kỹ càng quá nên thấy một chút xíu cỏn con này cũng xót ruột.
Vì không muốn cô tập trung vào cái tay rồi lạc mất vấn đề cần nói nên tôi rụt lại, giấu tay mình đi, nhẹ nhàng nói: "Cháu không sao mà."
"Đứa nhỏ này! Đến mức này rồi mà còn nói không sao." Cô khẽ lên mu bàn tay tôi rồi lôi kéo về, xoa xoa, nói: "Rõ ràng là An muốn nói lại thôi, An sợ hãi nên không biết mở lời thế nào."
Thì đương nhiên rồi, nên là cô mở lời trước đi thôi.
"Cô biết mình đến đây sẽ khiến An khó xử, cô cũng không muốn gây khó dễ cho An như vậy, dù gì cũng là đứa nhỏ cô nhìn từ khi mới lọt lòng đến giờ. Nhưng mà... An à, hãy tha thứ cho hành động vị kỷ của cô ngày hôm nay, dẫu sao cô cũng là người dứt ruột đẻ ra Tuấn Anh, đâu có người mẹ nào lại thản nhiên khi thấy con mình thành ra như vậy. Cô cũng biết mình chỉ quan tâm đến cảm giác của con mình mà không đoái hoài gì đến con trai nhà người ta là cô sai. Cô biết cô không tốt mà. Nhưng An ơi, cô chỉ có một thằng con trai duy nhất này thôi."
Tôi bặm chặt đôi môi run rẩy, trái tim nhói đau lên từng đợt, lồng ngực nhức nhối ngột ngạt vì một câu "buông tha cho Tuấn Anh" mà cô vẫn chưa nỡ thốt lên thành lời kia. Đến phút cuối cùng, cô ấy vẫn dành cho tôi sự tôn trọng tối thiểu, không nỡ thẳng tay đâm một nhát chí mạng, vậy mà trong thâm tâm tôi lại điên cuồng đạp nát hết hi vọng cuối cùng của cô.
Cô Ánh Phương siết chặt tay tôi, "Có lẽ An đang cảm thấy cái nắm tay này giả tạo lắm đúng không? Nhưng cô rối bời, cô chẳng biết phải làm gì bây giờ cả. An đang khó xử như thế mà cô lại nói thẳng ra rằng mình không để ý đến cảm xúc của An."
"Thực ra... thực ra..." Hô hấp cô trở nên đứt quãng, "nếu cô nói cô chú thương An thì An có tin không? Chính vì thương An nên lần hứa hẹn sẽ vào Nam đón An ra Bắc chơi cô vẫn chưa một lần dám thực hiện."
"Cô chú không hẳn là độc đoán vô tâm, cô chú vẫn nghĩ đến An, chỉ là phần quan tâm này khi... khi đặt lên bàn cân cùng Tuấn Anh thì..."
Tôi gật đầu khe khẽ, không muốn cô phải thêm áy náy nên nói đỡ lời: "Vâng ạ, cháu hiểu, bên nào nặng bên nào nhẹ cháu đều có thể hiểu được hết. Bất kì một người mẹ nào trên thế gian này trong lòng cũng đều hiển nhiên suy nghĩ như cô mà. Lúc còn ở quê, cô chú đã đối xử với cả gia đình cháu rất tốt, cháu luôn ghi nhớ và suốt đời trân trọng."
"An đã cảm kích ư?"
Tôi buồn bã gật gật, "Vâng ạ, cháu vô cùng cảm kích." Nhưng chuyện gì ra chuyện ấy, cháu không thể vì vậy mà nghe lời cô đồng ý chia tay Tuấn Anh được. Cháu xin lỗi...
"An ơi," Cô ấy nắm chặt lấy hai tay tôi đang đặt trên đùi, cất giọng khẩn thiết: "cô biết An vẫn luôn là đứa trẻ hiểu chuyện mà. Nhưng An có biết An như thế này khiến cô đau lòng lắm không?"
Trái tim tôi cũng quặn thắt cả lại, biết mình sai với cô chú nhưng chẳng thể làm gì khác hơn. Tôi không thể vô liêm sỉ khuyên cô hãy nghĩ thoáng, chuyện gì cũng sẽ nguôi ngoai được. Dù sao Tuấn Anh cũng là con trai nối dõi duy nhất của gia đình.
Tôi đã quá nhẫn tâm rồi.
Nhưng ngoài việc tự trách ra thì tôi không thể làm gì khác cả. Cũng giống như cô ấy suy nghĩ rằng bản thân giả tạo thì tôi cũng đang mang trong mình cảm giác giả dối đớn hèn.
Có ai biết sai mà vẫn dấn thân không?
Nực cười!
Thực ra, thằng An này đâu có biết sai!
Tình yêu tôn thờ mà tôi dành cho Tuấn Anh là thiên kinh địa nghĩa, Đất Trời chứng giám!
Tôi không sai.
Tuấn Anh không sai.
Chúng tôi không sai.
"Cô chú vào trong này với tư cách bố mẹ thân yêu của Tuấn Anh. Đương nhiên rồi, cô chú không là cha mẹ của nó thì còn ai vào đây có thể cáng đáng nữa. Nhưng mà An à, không phải cô trình bày thừa thãi mà cô muốn nhấn mạnh cho An đồng cảm tình yêu của đấng sinh thành dạt dào ra sao. Cha mẹ nào mà chẳng thương con, tình cảm thiêng liêng liên kết máu mủ ruột rà này bao dung, vị tha nhưng cũng có thể vì con mình mà sai lầm, bất chấp. Cô đã thử rất nhiều cách nhưng đặt trên người con trai mình đều vô vọng, đấy là lý do cô mặt dày đến đây gặp An hôm nay, nỗi niềm ích kỷ của người làm cha làm mẹ mong An thấu hiểu. Người ta thường nói về đức hi sinh trong gia đình, nhưng cô đã làm rồi, chú đã làm rồi và ngay cả Tuấn Anh nó cũng đã làm rồi. Gia đình cô... An ơi, cô thật sự không muốn vạch vết thương sâu ra cho người đời cười chê, nhưng An là bạn thân của nó đúng không, An đâu phải người ngoài, trước đây hai đứa đã rất thân thiết mà... Nên là An à, cô muốn nói cho An biết rằng gia đình cô từ khi về Bắc đã trải qua những tháng ngày vô cùng khổ sở."
Hốc mắt tôi nóng bừng, khoang mũi đột ngột dâng vị chua xót theo từng lời da diết nện vào tim đau đớn, đôi môi run rẩy lên từng đợt, xương hàm phải nghiến chặt lại để ngăn không cho răng va vào nhau lập cập.
Dù lảng tránh không thừa nhận đối mặt thì hiện thực tàn khốc luôn bằng cách này cách khác vả từng cú chát chúa khốc liệt vào mặt tôi. Nhắc nhở cho tôi biết, rằng chúng tôi yêu nhau không phải là chuyện của riêng cá nhân hai người.
Chúng tôi đều là nam giới tồn tại trong xã hội khắt khe cực độ với tình yêu đồng tính.
Tôi không phải là nữ.
Bố mẹ Tuấn Anh có tư cách là đấng sinh thành, còn tôi có tư cách gì?
Mẹ cậu ấy vừa nhắc lại cho tôi nhớ, thì ra tôi là bạn thân.
Tôi lấy tư cách là bạn thân của Tuấn Anh mà nắm chặt tay cậu ấy, tuyên bố trước mặt cô chú rằng tình yêu của chúng tôi bất diệt ư?
Gia đình - Dòng tộc
Xã hội - Định kiến
Những chuyện này tôi đã suy nghĩ hàng trăm ngàn lần rồi nhưng hiện tại khi thật sự đứng trước mặt cha mẹ Tuấn Anh, tôi có dám can đảm tự tin ưỡn thẳng ngực, ngẩng cao đầu khẳng định rằng tình yêu không phân biệt giới tính không? Thề hứa rằng bản thân sẽ cho Tuấn Anh một đời phú quý vinh hoa, an nhàn sung sướng? Bảo bọc cậu ấy khỏi bão giông khốc liệt, che chở người một đời bình yên?
Tôi dám!
Nhưng mẹ cậu ấy có đánh gãy chân thành của tôi bằng nhận định thẳng thắn rằng ngay ban đầu bản chất mối quan hệ khi chúng tôi gần gũi gắn kết đã là tiêu cực rồi không? Nếu cô ấy liên tục phủ định chúng tôi thì sao?
Có thể, bất kì giai đoạn nào đó trong quá khứ, tôi sẽ chọn cách buông bỏ, chấp nhận rời đi.
Nhưng hiện tại không phải quá khứ.
Tuấn Anh đã trở về bên tôi, chứng minh cho tôi thấy bản thân là người mà cậu ấy không thể sống thiếu. Tôi không phải kẻ khờ khạo, ngu ngốc mà đi phủi bỏ tâm sức bao nhiêu lâu nay cậu ấy dày công vun vén, nuôi dưỡng cho mối lương duyên này.
Nếu tôi chọn lựa cách nén đau từ bỏ thì điều tôi ruồng rẫy đâu chỉ đơn thuần là tình cảm vô hình mà còn là mạng sống của Tuấn Anh, là cuộc đời của Tuấn Anh, là tương lai của Tuấn Anh. Tôi là người biết rõ nhất nếu không có tôi thì cậu ấy sẽ mất phương hướng, mỗi ngày lay lắt đau khổ nhường nào.
Tôi không thể nhẫn tâm với Tuấn Anh và với cả chính bản thân mình.
Chúng tôi chỉ có một đời này để sống. Nếu bên nhau trong mắt cô chú là sai trái thì tôi bằng lòng một mình mang trên vai tội nghiệt bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa để Tuấn Anh mãi được bình an, vui vẻ.
Nối dõi Tông đường
Đây là điều tôi canh cánh nhất trong lòng.
Tôi sẽ quỳ xuống, van xin cô ấy nếu không thể tác hợp thì chí ít cũng mở lòng chấp nhận. Sự thật chỉ có một. Dù cô có không bằng lòng thì tình cảm của chúng tôi vẫn mỗi giây mỗi phút bồi dưỡng đến kiêu hãnh chứ nhất định không vì bất kể gì mà tan rã xa rời.
Tôi đã suy nghĩ rất kỹ và dự định nói rằng, tương lai, nhất định tôi sẽ đồng ý hoặc khuyên nhủ Tuấn Anh sinh con nối dõi. Tôi dư sức biết Tuấn Anh sẽ nổi giận nhưng tôi đã quyết tâm rồi. Lần tâm sự hôm Tết chỉ là thử lòng cậu ấy, còn tương lai chúng tôi muốn bình yên bền chặt thì tôi cần phải lùi lại một bước. Một bước này rất dài.
Như cô Ánh Phương mới nói, đó cũng được gọi là đức hi sinh đi?
Cô ấy nói tình cảm thiêng liêng của người mẹ có vị tha cũng có ích kỷ thì tình yêu cao quý tôi dành cho Tuấn Anh cũng có vị kỷ và cả bao dung.
Tôi đồng ý chấp nhận Tuấn Anh ngủ với người khác, hoặc dùng tinh trùng của cậu ấy... thậm chí..... để cậu ấy... cưới vợ lẽ... Bất cứ phương pháp nào cô chú muốn, tôi đều có thể... cay đắng bằng lòng đáp ứng. Chỉ cần giữa chúng tôi có con của cậu ấy gắn kết. Chỉ cần Tuấn Anh có giọt máu nối dõi tông đường.
Lúc trước, tôi có thể ích kỷ muốn chiếm hữu toàn bộ từ thân xác, tâm hồn tới trái tim của Tuấn Anh, nhưng bây giờ đối diện với nỗi lòng tan nát của bậc làm cha mẹ, tôi không dám nữa, tôi không nỡ nữa. Tôi yêu người chín phần thôi cũng được, còn một phần kia tôi không có tư cách, giới tính của tôi không có địa vị, không cho phép tôi sống đời tàn ác như vậy.
Nếu Tuấn Anh biết những suy nghĩ lúc này của tôi, chắc chắn cậu ấy sẽ nổi giận, sẽ phát điên, hoặc vào tương lai xa xôi nào đó rất có thể xảy ra bạo lực lạnh giữa hai đứa, sự yên tĩnh ngột ngạt kéo dài vài ngày, thậm chí vài tuần. Nhưng ai trong chúng tôi cũng đều không thể từ bỏ đối phương, vậy nên nếu tôi kiên quyết giữ vững lập trường thì Tuấn Anh cũng sẽ đành phải thoả hiệp.
Có lẽ thế...
Và tôi cũng dư sức biết, khi đầu gối tôi vừa chạm đất, chắc chắn Tuấn Anh sẽ hùng hổ lao xuống đây, lập tức ôm lấy tôi đỡ dậy. Tình cảnh sau đó dễ dàng đoán được. Hai mẹ con cậu ấy sẽ cự cãi qua lại, tiếp đến cô Ánh Phương sẽ bị cậu ấy nhanh chóng "mời" về.
Ngay khi tôi định rút tay về để quỳ xuống thì cô Ánh Phương siết tay tôi càng chặt, cất giọng gần như nghẹn ngào: "Có phải vì vì... An à, An cảm thấy gia đình cô đối tốt với An nên mới mới... Trời ơi đứa trẻ này... Có phải vì vậy nên An mới đối với Tuấn Anh như thế không?"
Miệng tôi mặn đắng như thể nước mắt đang ào ạt chảy ngược vào trong.
Cô hiểu nhầm rồi.
Có lẽ đây chính là ví dụ về khoảng cách thế hệ mà cô mới nói qua. Cho rằng chúng tôi bên nhau là do tôi có tuổi thơ thiếu thốn, cơ cực được một người hoàn mỹ xuất thân từ gia đình hoàn hảo quan tâm như bạn bè thân thiết thế mà dám cả gan nảy lòng tham.
Cả gan thò bàn tay gầy nhẳng, bẩn thỉu trộm lấy ánh trăng sáng trong, lấp lánh trên mặt hồ.
Tôi muốn giải thích rằng tình cảm của tôi dành cho con trai cô ấy thuần khiết và chân thành, xuất phát từ trái tim chạm tới trái tim. Nhưng cổ họng tôi chua chát cứng ngắc, chỉ biết gục xuống lặng lẽ lắc đầu.
Có lẽ bây giờ tỏ bày điều gì cũng chỉ là thừa thãi.
Điều cô chú ấy muốn âu cũng chỉ gói ghém dứt khoát nhanh gọn là chúng tôi nên chia tay. Vậy nên tôi chỉ cần sắp xếp câu từ để kiên quyết chứng tỏ tôi và Tuấn Anh nhất định không xa không rời là được.
Có hiếu hay bất hiếu thì cũng nên đứng sau hạnh phúc của cậu ấy.
Hồi nhỏ, Tuấn Anh đã dạy tôi rằng muốn báo hiếu thì phải khoẻ mạnh. Vậy nên nếu tôi và cậu ấy không thành, chắc chắn trái tim cậu ấy sẽ tan vỡ, sống đời bất hạnh, lúc ấy chưa chắc đã còn chút sức lực nào để mà hiếu kính.
Hiện tại, Tuấn Anh cũng đã bảo rằng chúng tôi cứ mạnh mẽ bên nhau đến vĩnh hằng, thỉnh thoảng trở về thăm nom mẹ cha, dẫu sao cũng là đấng sinh thành, tức giận đến mấy rồi thời gian lâu dần cũng sẽ nguôi ngoai.
Thấy tôi lắc đầu, cô lên tiếng: "An nói dối!"
Giọng cô hơi đanh lại một chút như người mẹ nghiêm khắc dạy con, khiến tôi nhớ đến mẹ mình ở quê, phút chốc tôi được tiếp thêm sức mạnh từ phương xa, có dũng khí mà lần nữa rút tay lại. Nhưng vẫn rút không được.
Bây giờ tôi mới nhớ cô ấy làm trong Quân đội thì cũng học võ, thường xuyên rèn luyện, thể lực chắc chắn không tầm thường. Vì sợ mình cư xử trông hỗn hào nên tôi không thực sự dùng mấy sức, khi không đòi tay lại được thì cũng từ bỏ, định bụng cứ vậy quỳ xuống nói lời ngông cuồng, không chừng còn chưa dứt câu thì cô đã chủ động buông rồi ấy chứ.
Lần này tôi vừa định cử động thì cô Ánh Phương ngồi xích lại, gần như là sát cạnh bên, hơi ấm lan sang cơ thể lạnh lẽo của tôi, xuống giọng dịu dàng: "Cô biết An luôn hiểu chuyện mà. An là đứa trẻ hiểu chuyện nhất mà cô từng gặp qua."
Cô ấy đã nhắc đi nhắc lại hai từ "hiểu chuyện" này lần thứ mấy rồi nhỉ? Hiểu chuyện đi đôi với biết điều, hãy sớm chia tay đừng để cô phải nói huỵch toẹt ra ư? Không cô ạ, cháu không hiểu chuyện, cháu không biết điều.
"Cô ơi, cháu..."
"An!"
Cô ấy lại gọi một tiếng cắt lời tôi, sau đó giọng vội vàng gấp gáp: "An lắng nghe được không An? Để cô nói trước được không? An để yên cho cô đánh phủ đầu trước một lần này được không?"
Tôi cúi xuống lầm lũi, nắm chặt bảng tên nhỏ trong tay, dù chưa từng nghe qua chuyện đánh phủ đầu còn phải tuyên bố trước nhưng vẫn gật đầu đồng ý: "Vâng ạ."
Dù sao để trưởng bối hỏi thẳng trước rồi tôi trả lời sau mới là đúng tình hợp lý.
"Có phải vì An cảm thấy gia đình cô đối xử tốt với An nên An có cảm giác mang ơn đúng không? Chính vì vậy nên mới nhẫn nhịn."
Chân mày tôi dần nhíu lại vì không hiểu nhẫn nhịn chuyện gì.
Rất nhanh, cô Ánh Phương kéo mạnh hai tay tôi qua, đặt hẳn trên đùi cô ấy, cất giọng khẩn thiết: "Xin An, nhẫn nhịn thêm được không? Coi như cô mặt dày cầu xin An, cho Tuấn Anh nhà cô một cơ hội được không?"
Tôi ngẩng phắt đầu dậy, mở to mắt đối diện với hai ô cửa sổ rưng rưng diễm lệ, sống lưng cứng đờ không thể tin vào tai mình.
Bàn tay cô run rẩy nhưng xoa xoa bàn tay lạnh ngắt của tôi liên tục.
"An à, An ơi, con thực sự sợ hãi đến mức này sao? Ở bên Tuấn Anh với tư cách... tư cách người yêu khiến con khó chịu lắm ư? Cho phép cô gọi An là con được không?"
Môi tôi run rẩy, chỉ có đôi mắt vẫn mở trừng trừng trân trối vì kinh ngạc, hoặc đúng hơn là kinh hãi, còn lại các cơ quan khác như đông cứng lại cả rồi.
Tôi cắn đầu lưỡi, nỗi đau làm tai bớt ù đi, chậm chạp lên tiếng: "Cô... cô mới hỏi con chuyện gì?" Lời này ngầm đồng ý chuyện cô muốn gọi tôi là con.
Cô ấy nắn nắn tay tôi, khẩn khoản nói: "An ơi, con khoan hẵng sợ hãi, còn có cô chú ở đây bảo đảm cho con mà. Thời gian vừa qua chẳng phải hai đứa đã ở bên nhau rất vui vẻ ư? Có thể đây là tình cảm... tình yêu như nam với nữ mà con lầm tưởng là bạn thân thì sao? Vậy con có thể cho Tuấn Anh nhà cô đường đường chính chính được tìm hiểu con được không? An à, đừng sợ đừng sợ! Cô biết mình đề cập sỗ sàng như vậy là ích kỷ, là không nghĩ đến cảm xúc của con, là khiến con thêm phần khó xử. Cô biết con coi trọng ân tình năm xưa với nhà cô nên mới luôn nhẫn nhịn Tuấn Anh. Lúc cô hỏi và nghe chính miệng An xác nhận, cô mới biết khi ở bên con Tuấn Anh vẫn luôn dùng vũ lực bắt nạt con nhiều như thế. Nhìn thằng ôn thần nhà cô thô lỗ kẹp con, xách con, còn... còn bóp cổ, bịt miệng đe doạ, trấn áp con khiến cô chú đau lòng không chịu nổi. Cô biết càng nói thì con càng cảm thấy cô giả dối, nếu lo lắng cho con thì sao nỡ đẩy con vào hang cọp đúng không? Nhưng Tuấn Anh không phải hổ dữ đâu An à, nó chỉ là con mèo hay giận dỗi thôi, một con mèo to xác. An, con bình tĩnh nghe cô nói hết đã được không? Tuấn Anh nhà cô tuy có lúc điên điên khùng khùng, à không không, là đa số thời gian tỉnh táo đều luôn sẵn sàng ở trạng thái lên cơn nhưng mà bản chất nó vô cùng tốt bụng. An đừng nghĩ rằng cô là mẹ nên khen vô lý về con mình mà hãy nhớ lại thuở ấu thơ nó đối với con như thế nào. Nó vẫn thế An à, Tuấn Anh nhà cô vẫn vẫn...... An ơi, có điều này con không biết, cô nói ra chắc chắn An sẽ rất kinh hãi nhưng đây đều là sự thật cả. Tuấn Anh nhà cô yêu mến An từ rất rất lâu về trước, từ ngày mà con luôn coi nó là bạn thân ngồi cùng bàn ấy, từ tận khi đó nó đã thích con rồi. Không phải với tư cách bạn bè mà là rung động từ trái tim đến trái tim, giống như lâu nay nó vẫn luôn theo đuổi con vậy. Tuấn Anh nó yêu sớm, và người nó yêu là An.Từ khi về Bắc, gia đình cô không còn được thấy nó cười nữa. An là mặt trời bé con mà Tuấn Anh đã luôn giấu trong tim kín kẽ, chỉ khi nghĩ về con nó mới tìm được chút ánh sáng trong cuộc đời tăm tối.Lúc cô chú biết sự thật thì cũng sốc lắm chứ. Đớn đau vô cùng! Biết được người nó thầm thương trộm nhớ là con thì càng thêm tức giận, con là đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy thế mà nó lại lại...Chú nhà cô cầm búa phá cửa phòng Tuấn Anh xem nó yêu thích ai, thấy nó trưng hình chụp lén An khắp nơi, biết tình cảm nó dành cho con không đơn giản như bạn thân hay anh em trong nhà mà đã biến chất nặng nề thì càng thêm phẫn uất. Nó thành khẩn khai rằng đã đơn phương con từ lâu, còn kể hết chuyện nhiều lần ra oai tỏ tình nhưng bị con liên tục cự tuyệt, con đã luôn nghĩ rằng nó chơi bời đua đòi trong game nên ăn nói hàm hồ nên khuyên bảo nó nên chú tâm vào học hành, phân tích cho nó hiểu thế nào là đúng thế nào là sai. Lúc đó cô chú tự trách bản thân không tốt, nuôi dạy ra thằng con hoang dại, đau lòng con trai giỏi giang nhà mình lại... biến thái đến vậy, báo hại ảnh hưởng đến cả con.Mỗi lần cô chú... điều tra biết An đang quen bạn gái là lại thấy áy náy vô cùng.An à, cô cám ơn con đã từng ra sức khuyên giải nhưng mà xu hướng tính dục không thể nào thay đổi được. Gia đình cô đã cố gắng nhiều năm nay rồi nhưng hoài công vô ích. Hồi xưa con nghĩ rằng nó nhỏ tuổi ăn nói ngông cuồng nên không coi đó là thật, luôn xem mối quan hệ của hai đứa như bạn thân mà đối đãi. Cô biết con tử tế, không kì thị, không chấp nhặt Tuấn Anh... Nhưng An ơi, nó vẫn thế, nó yêu con, thậm chí còn có thể hình dung bằng si tình say đắm, có gia đình cô làm chứng lâu nay. Tuấn Anh nó chung tình đúng không An? Xin con đừng như cô chú từng phạm sai lầm, cho rằng nó biến thái bệnh hoạn, vặn vẹo ghê tởm, cô chú biết sai rồi nên hôm nay mới đến đây chuộc lỗi.An có thấy mâu thuẫn không? Khi cô chú phản đối tính hướng của nó vậy mà lại ngồi lại đây bỏ công ghép đôi cho nó với một người đồng giới?Bởi vì một lời hẹn ướcBởi vì cô chú thương AnGia đình cô đã tìm mọi phương hướng, kể cả dùng đến liệu pháp tiêu cực nhất để "sửa" lại Tuấn Anh nhưng rốt cuộc chẳng thay đổi được gì. Cuối cùng đã chọn cách nhường nhịn ngồi lại cùng nhau thương lượng.Tuấn Anh đã quỳ xuống cắt máu lập lời thề trước ông bà tổ tiên, trong vòng mười năm không được phép gặp gỡ hay liên lạc với An.Thứ nhất là không làm phiền An yêu đương.Thứ hai để chứng minh bản thân nó không phải bị bệnh hay nhất thời mới lạ.Thứ ba là dùng mười năm này chứng minh đây thực sự là tình yêu.Lúc đó ông Tuấn Anh chưa quen biết An, còn nghi ngờ An cũng có tình cảm với nó, may mà điều tra ra khớp với lời cô chú minh oan cho An nên cũng nguôi giận. Nhưng ông tuyên bố thẳng, nếu thằng Tuấn Anh nhà cô tìm về với An trước thời hạn thì ông sẽ coi như An là người dụ dỗ nó, sau đó ông sẽ dùng cả kinh tế lẫn địa vị, bất kể là thủ đoạn gì để làm khó con cả đời. Cô chú nghe mà hoảng sợ nên cứ phải cho người kè kè canh chừng nó suốt, sợ nó trẻ người non dạ chơi bời thú vị lại vạ lây đến con. Còn nó thì sợ An bị gây sức ép, sau này sẽ khó theo đuổi nên lập giao ước nhà cô cũng không một ai được gặp An. Nếu không nó sẽ quậy phá tanh bành rồi đưa An bỏ xứ sang nước ngoài sinh sống, cưỡng ép chiếm đoạt con làm sở hữu riêng. Đương nhiên đã gọi là thương lượng thì phải có điều kiện.Nếu mười năm sau nó vẫn không hết... ừm... nó vẫn đồng tính thì gia đình cô sẽ tin tưởng đây thật sự là tình yêu đích thực. Nhưng mà điều tiên quyết vẫn luôn là con An à, cô nói thật, gia đình cô đã nói khi và chỉ khi tương lai con đang độc thân thì nó mới được quyền tấn công, à à, là theo đuổi. Đổi lại, lúc ấy cô chú sẽ đích thân vào Nam trợ giúp, và nếu An đồng ý nên duyên, gia đình cô đáp ứng yêu cầu của nó, hứa danh dự sẽ dùng kiệu rước con từ Nam ra Bắc, dùng nghi lễ đón dâu trịnh trọng nhất trong tộc mà đối đãi.Cả ông bà lẫn cô chú đều nghĩ khi đó nó mới mười mấy tuổi đâu, còn đang độ dậy thì xốc nổi, đến tình yêu nam nữ còn dăm bữa nửa tháng là chán nữa là nam nam, lại còn không gặp mặt, không gọi điện, không nhắn tin, không liên lạc nhiều năm. Nên nó thích thề thích hứa, thích thể hiện thì cứ việc, tống vào trong quân kỉ luật thép, đảm bảo lâu lắm thì một năm là quên mất rồi.Có ai mà ngờ...Ai mà ngờ được...An ơi...Mười năm... mười năm này quá dài rồi.Là mười năm trời ròng rã An à... Nó bào mòn gia đình cô từng giây từng khắc. Cô chú tin rồi, ông bà cũng tin rồi, nên chúng ta đã ngồi lại và chấp nhận sự thật, nhường con trẻ một bước đến sớm hơn một năm so với lời thề năm xưa. Chúng ta thua nó rồi.Chúng ta tin tình cảm của nó dành cho con là tình yêu chân thành rồi.Đứng dưới tư cách người ngoài chắc An sẽ thấy nực cười nhỉ, nói một cách khắc nghiệt thì đây rõ ràng là đang hành hạ con trai ruột của mình mà còn ra vẻ cao thượng thốt lên được tiếng đã nhún nhường. Nhưng mà An ơi, hãy hiểu và thông cảm cho nhà cô. Gia đình cô chỉ có nó là con trai duy nhất, khái niệm tình yêu đồng giới lúc đó cô còn chưa từng nghe qua thì làm sao mà bố mẹ cô có thể chấp nhận.Nhưng mỗi một năm qua đi, nhìn nó trưởng thành vượt bậc hơn người như đã từng kì vọng thì không một ai trong nhà cảm thấy vui trong lòng nữa. Dáng vẻ của nó cô độc đáng thương đến tột cùng. Mỗi lần gặp gỡ, nhìn khuôn mặt nó lạnh lùng vô cảm, cô chú dần dần nhận ra hình như con trai nhỏ của mình không còn ở đây nữa rồi. Rõ ràng ngồi đối diện nhau mà như cách xa ngàn vạn dặm, xã giao lạ lẫm như thể không phải người nhà.Gia đình cô đến tìm An thú thực là vì ích kỷ lo lắng cho con trai mình, muốn cầu xin mặt trời ấm áp này bao bọc, sưởi ấm lấy thằng bé cô đơn, lạnh lẽo nhà cô một lần. An à, cô nói những lời này với tất cả trân trọng dành cho con, không ép buộc con mà chỉ xin con cho Tuấn Anh nhà cô một cơ hội, chỉ một cơ hội duy nhất được không?Hiện tại con không yêu đương với ai, cũng đã biết rõ tình cảm mà Tuấn Anh dành cho con là gì, trừ thời gian đầu sợ hãi trốn tránh ra thì không phải bây giờ hai đứa rất vui vẻ đấy ư. Nó còn vừa về nhà con ăn Tết nữa, mẹ Đào rất yêu quý Tuấn Anh, nếu con chấp nhận và thuận lợi tiến tới, cô chú sẽ là hậu phương vững chắc về quê trình bày thưa gửi, xin phép mẹ con đàng hoàng.Được không An?"
"Con cẩn thận suy nghĩ kỹ xem, nhỡ đâu bây giờ lớn rồi quan niệm sẽ khác thì sao? Con không hề kì thị, tuy có bị Tuấn Anh nó dùng vũ lực đe doạ ít nhiều nhưng nếu con thật sự ghét bỏ hay kinh hãi thì có thể báo Công an mà? À... à không báo được nhỉ... thằng này nó đánh cả Công an. Vậy vậy... Ôi! Cô rối quá! An này, cô thực sự, thực sự không ép buộc con đâu. Nếu con cảm thấy khó chịu thật thì cứ mở lời với cô, còn còn còn nếu con nhớ lại quãng thời gian hai đứa bên nhau vô vàn hạnh phúc thì cứ cân nhắc mạnh dạn thử một lần đi! Tuổi trẻ mà, ngại gì! Cô chú vẫn luôn đứng về phía An, thằng kia nhà cô nó chỉ sợ An chạy trốn nên hung dữ doạ nạt thôi chứ tính tình nó mềm mỏng như bông, còn mít ướt lắm, cô đẻ ra sao mà không hiểu. Con không biết đâu, những năm qua nó toàn tâm toàn ý lo lắng cho riêng mình con, chân tâm này cảm động cả đất trời. Tuy đầu óc có hơi chập mạch nhưng cũng chỉ là một xíu xìu xiu, ngay từ nhỏ đã luôn như vậy An cũng không lạ gì mà. Cái này gọi là tính năng đính kèm, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến hệ điều hành hoàn mỹ bên trong đâu."
"Cô... cô... cô tính thề luôn nhưng mà chính cô cũng hoang mang không biết nó có khi nào đột nhiên phát bệnh bất ngờ lên cơn làm con hoảng sợ không nữa. Haizzz~ Nhưng mà An hãy vì tình nghĩa năm xưa mà tin tưởng cô chú một lần, nhé? Dù cô đường đột vì con mình như vậy nhưng nếu An cảm thấy sau này ở bên Tuấn Anh không thoải mái hoặc nó thực sự động tay động chân với con thì cô chú và cả ông bà nữa, nhất định sẽ ra mặt trói nó tống đi đâu thật xa, không để con sợ. Thế nào? Hồi nãy cô hỏi phủ đầu, con cũng đã nói ở bên nó vô cùng ổn thoả, cực kì tốt đẹp mà. Con không lừa gạt cô đúng không An? Vậy thì con có thể cho cô câu trả lời được không? Aii~ Cô thề là cô không ép con, không hề ép buộc gì cả. Chỉ là khi nãy con đã nói khi bên cạnh Tuấn Anh con thấy thoải mái mà, con lại là đứa trẻ ngoan ngoãn không bao giờ biết nói dối, vậy thì suy ra chắc chắn con cũng có tình cảm kia kia với nó nhưng nghĩ là tình bạn thuở ấu thơ đó. An nhỉ? Nên là... An cho Tuấn Anh nhà cô cơ hội được tìm hiểu con nhé?"
Cơ thể tôi bàng hoàng chấn động, từng lời cô ấy da diết bày tỏ thế nhưng lại như hoá hàng ngàn vạn mũi dao xoáy vào tim tôi đau đớn.
Hoá ra... hoá ra...
Tuấn Anh ơi, cục cưng của em... anh anh... tại sao anh lại...
Danh sách chương