Chu Du không hiểu mình chỉ đi chuyển bài tập môn toán một chuyến, Đồng Đồng đã không để ý đến hắn nữa.

Hắn rất thất vọng.

Nhưng mấy ngày tiếp theo, Chu Du phát hiện mình càng buồn phiền hơn.

Trạng thái từ trước đó của Đồng Đồng đã đi ra, thay đổi tinh thần sa sút, sức mạnh lướt tài liệu làm thi chỉ tăng không giảm.

Chu Du đặt cốc thủy tinh trong tay xuống, đẩy nước cam vừa ép xong qua, thở dài thật sâu.

Cầm lấy bút trong tay Đồng Đồng, hất cằm lên, đặt toàn bộ đầu vào lòng bàn tay mềm mại của Đồng Đồng: “Cục cưng, đừng liều mạng như thế, trạng thái này của em không ổn, vượt quá rồi.”

Đồng Đồng dùng đầu ngón tay móc móc cằm hắn: “Núi gò tụ họp, ba đào phẫn nộ, trong ngoài núi sông Đồng Quán đó (1).”

“Nhìn Tây đô, ý ngần ngừ (1).” Chu Du nhanh chóng đọc tiếp, đọc xong lườm cậu, “Mau uống đi.”

(1) bài thơ Sơn pha dương – Đồng Quan hoài cổ của Trương Dưỡng Hạo, bản dịch trên của Cao Tự Thanh

“Lúc nào chị anh đến?” Đồng Đồng cúi đầu lại gần, liếm một cái lên miệng cốc, nhíu mày, “Chua.”

“Chưa tới…” Chu Du cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, “Còn hơn một tiếng nữa mới đến. Chua cái rắm, anh vừa bỏ miếng sô cô la vào miệng em, em chưa nuốt phải không?”

“Thật à?” Đồng Đồng cảm nhận một chút, dùng đầu lưỡi đẩy miếng đen sì ra, khiếp sợ, “Thật sự có miếng sô cô la nè!”

Chu Du: “… … …”

“Anh cảnh cáo em.” Thần sắc Chu Du bất thiện, duỗi ngón tay chỉ cậu một cái, “Nếu như em còn…”

“Không viết nữa! Không viết nữa!” Đồng Đồng đứng dậy, bưng cốc nước cam uống một hơi cạn sạch, chép chép miệng, “Chua quá.”

Chu Du vươn tay, nắm sau gáy cậu, kéo người xuống, ngửa đầu liếm liếm khóe miệng cậu: “Ngọt.”

“Em phải đến bệnh viện thăm ba.” Đồng Đồng cúi người, ôm mặt hắn, hôn một cái rất kêu, “Lát nữa anh tự đến sân bay, đừng đến muộn.”

“Được.” Chu Du gật đầu, ôm eo cậu, kéo người ngồi trên người mình, “Hôn một lát nữa.”

Vẫn còn rất nhiều người trong bệnh viện, Đồng Đồng dán vào tường, đợi một nhóm người đẩy giường bệnh phía trước đi qua.

Có lẽ bệnh nhân không xong rồi, các y tá nhìn qua rất vội vàng, người thân chạy  mấy bước, run chân không đuổi theo nữa, ngồi dưới đất gào hai tiếng, tuyệt vọng lại đứng dậy chạy tới.

Đưa mắt nhìn nhóm người kia đi qua, bên tai Đồng Đồng còn vang vọng âm thanh tan nát cõi lòng của người đàn ông ngồi khóc dưới đất.

Vừa tới bệnh viện, đã gặp phải một màn như thế, khiến lòng người nặng nề.

Đồng Đồng giơ tay lên, đè lên trái tim của mình.

Hít sâu mấy hơi, đi tới phòng bệnh của ba cậu.

Tình hình của Đồng Kinh Thân tiên sinh đã rất tồi tệ, hầu hết thời gian ở trong trạng thái hôn mê, mọi thứ ăn vào mỗi ngày đều nôn ra, cả người gầy đi quá nửa, lần trước nghe mẹ cậu nói, nước tiểu đã ít đi nhiều.

Bác sĩ từng nói, tình trạng này sẽ không đợi được lâu, cứ cho là dựa vào lọc máu để chống đỡ, nhưng các biến chứng có thể đòi mạng người, huyết áp của ba cậu vẫn không thể giảm xuống.

“Đến rồi?” Bùi Vân thấy cậu đẩy cửa đi vào, cười lên “Mau lại đây, gặp được ba con mở mắt cũng không dễ.”

“Nghe nói con trai bảo bối nhà chúng ta thi được hạng hai?” Đồng Kinh Thân tựa ở đầu giường, đưa tay về phía cậu.

Đồng Đồng bước tới, nắm tay y: “Ba.”

“Phải, thứ nhất là Chu Du.” Bùi Vân dọn dẹp hộp cơm bên cạnh, “Chu Du giành hạng nhất nhiều lần của con trai chúng ta.”

“Thật sao?” Đồng Kinh Thân nhìn qua rất kinh ngạc, “Con trai ba vậy mà bị người ta đoạt hạng nhất?”

“Con trò chuyện một lát với ba con đi, mẹ đi rửa hộp cơm.” Bùi Vân cười cầm lấy hộp cơm đi ra ngoài.

Đồng Đồng liếc nhìn ba cậu, lại nhanh chóng rời mắt.

Đồng Kinh Thân gầy đến nỗi gần như thoát tướng, nhưng mặt lại sưng vù không bình thường, sắc mặt xám xịt, tròng trắng bên trong mắt gần như toàn tia máu vằn vện. Có thể thấy rõ ràng khớp xương cổ tay đặt trên chiếc giường trắng tinh.

Trước đây, ba cậu thường xịt gel vuốt tóc mỗi ngày trước khi ra ngoài, âu phục giày da, phong độ nhẹ nhàng, đẹp trai bức người.

Đồng Đồng nhìn thêm vài lần, trong lòng lại căng kinh khủng, dồn lại đau đớn.

“Đồng Đồng.” Đồng Kinh Thân cười một tiếng, “Nhìn gì vậy?”

“Dạ, không nhìn gì cả.” Đồng Đồng ngẩng đầu.

“Ba con không đẹp trai bằng trước đây, nhưng cũng không xấu tới mức không thể nhìn chứ?” Đồng Kinh Thân thở dài, uể oải mở miệng, “Đêm qua mẹ con cũng hôn ba một cái mới ngủ đây này.”

“Con có thể hôn hai cái.” Đồng Đồng cười nói xong, nhìn vẻ mặt ba cậu lại im lặng.

“Đừng sợ.” Đồng Kinh Thân vỗ vỗ tay cậu rất nhẹ.

Đồng Đồng cúi đầu, khẽ vâng một tiếng.

“Ba đã từng nói hy vọng con luôn luôn giữ vững một trái tim dũng cảm không biết sợ, bất kể dưới tình huống như thế nào, trải qua tốt hoặc khó khăn trùng điệp.” Đồng Kinh Thân nhẹ nói, “Đừng sợ.”

“Con đã làm rất tốt rồi.” Đồng Kinh Thân lại nói.

Đồng Đồng gật đầu, nắm chặt tay ba cậu, đặt trên đầu mình, tự cọ cọ.

Cậu thật sự không có cách nào thản nhiên đối mặt với cơ thể càng ngày càng kém của ba cậu.

Nhưng mà, như ba cậu nói, đừng sợ.

Chuyện mẹ cậu vẫn luôn không nhắc đến, bản thân cậu lại suy nghĩ rất lâu.

Còn tự mình kiểm tra rất nhiều tài liệu.

Tỉ lệ thay thận thành công giữa gia đình ruột thịt là cao nhất.

Cậu có hai quả thận, cho ba cậu một quả, cậu còn một quả.

Có thể đổi về một mạng sống cho ba cậu, vậy cũng là kiếm lời.

Kiếm lời to.

Đồng Đồng nghĩ như vậy, nhìn về phía Đồng Kinh Thân, không nhịn được cười một tiếng.

“Ba với mẹ con đều không có lúm đồng tiền, không biết con nhặt được của ai ở chỗ nào, còn chỉ nhặt một cái.” Đồng Kinh Thân cười dùng đầu ngón tay chọc chọc gò má bên phải của cậu, “Rất đáng yêu.”

Đồng Đồng xấu hổ mỉm cười, cũng giơ tay sờ sờ cái ổ nhỏ cười ra trên mặt mình, dừng một lát, nói khẽ: “Con không sợ.”

“Bé ngoan.” Đồng Kinh Thân mệt mỏi sờ lên đầu cậu, sau đó thở dài một hơi, “Ba ngủ một lát.”

Đồng Kinh Thân nhắm mắt lại, nhíu lông mày, nét mặt thoạt nhìn không thoải mái lắm.

Nhưng chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi, hơi thở chầm chậm nhẹ tới mức gần như không nghe được.

Đồng Đồng cẩn thận kéo chăn lên, lại nhìn chằm chằm ba cậu một lát mới đứng lên, nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng ngủ.

Cậu vẫn không thể tiếp nhận được bệnh tình của ba cậu, rất khó đối mặt với nỗi buồn của cả gia đình.

Nhưng cậu sẽ không né tránh nữa, sẽ không trốn tránh nữa, cậu không sợ.

Sau khi ra ngoài từ chỗ ba cậu, Đồng Đồng đi thẳng đến văn phòng chủ nhiệm Trương vẫn luôn phụ trách bệnh tình của ba cậu.

Cửa phòng làm việc khép hờ, cậu gõ cửa, thò đầu vào.

Chủ nhiệm Trương đang theo dõi tài liệu trên máy vi tính: “Vào đi.”

“Chủ nhiệm Trương.” Đồng Đồng cẩn thận khép hờ cửa lại lần nữa.

“Đồng Đồng?” Chủ nhiệm Trương nhìn thấy là cậu thì cười một tiếng, “Tới thăm ba hả?”

“Vâng, hôm nay tinh thần ba cháu khá tốt.” Đồng Đồng ngồi trên ghế trước bàn làm việc.

“Cháu có lời muốn nói với bác à?” Chủ nhiệm Trương nhìn điệu bộ này của cậu, sững sờ.

“Cháu chỉ đến hỏi xem…” Giọng nói của Đồng Đồng mang theo hy vọng, “Cháu hiến thận cho ba cháu, có phải ghép thận nhất định có thể thành công.”

Chủ nhiệm Trương ngẩn ra: “Bác nghe ba cháu từng nói, cháu vừa tròn mười tám không lâu nhỉ.”

“Trưởng thành rồi.” Đồng Đồng nhíu mày, “Cháu kiểm tra, trưởng thành rồi thì có thể hiến thận.”

“Phải phải, có thể hiến. Tỉ lệ ghép thận thành công giữa người thân ruột thịt rất lớn.” Chủ nhiệm Trương cân nhắc, nói từ từ, “Trước khi ghép thận cần phải làm kiểm tra sự phù hợp về kiểu gen nhóm máu giữa người hiến và người nhận, tránh hiện tượng đào thải sau khi ghép, cho nên cho dù là gia đình ruột thịt cũng không nhất định có thể thành công.”

“Xác suất thành công rất lớn thì phải.” Đồng Đồng cười, “Cháu muốn thử xem.”

Bác sĩ nhìn cậu chằm chằm, một lúc lâu mới nới: “Cháu đã bàn bạc với người nhà chưa?”

“Nếu như hôm nay làm kiểm tra, khoảng lúc nào thì có thể biết kết quả phù hợp ạ.” Đồng Đồng không trả lời câu hỏi của bác sĩ, tự hỏi lại một câu.

“Khoảng một tuần có thể được…”

“Rầm!” Cửa phòng làm việc khép hờ bị đẩy ra, không phải, gần như bị đập mở ra.

Tay nắm sau cánh cửa đập lên tường, vang trầm một tiếng.

Đồng Đồng giật nảy mình, nhìn ra sau.

Là Chu Du.

Chu Du đứng ở cửa ra vào, mặt sầm sì, không biết đã nghe bao lâu.

“Chu Du?” Đồng Đồng giật mình, “Sao anh lại tới đây, chị anh đâu.”

Chu Du không nói gì, im lặng đi thẳng tới, túm lấy cổ tay Đồng Đồng, kéo người đi ra ngoài.

“Đợi đã… không phải, anh làm gì vậy!” Đồng Đồng bị hắn lôi bước lên vài bước, căn bản không giãy ra được.

Chu Du không thu lại chút sức lực nào, nét mặt trông rất đáng sợ, trước khi đi lại lịch sự đóng cửa lại cho bác sĩ.

Đồng Đồng đi theo hắn một lúc, cuối cùng không nhịn được trở tay nắm lấy cổ tay hắn, kéo hắn đứng lại: “Chu Du, đừng đi nữa.”

Chu Du không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn kéo người đi về phía trước.

“Chu Du!” Đồng Đồng lại gọi một tiếng.

Chu Du đột nhiên dừng lại, bỗng xoay người, hai tay nắm lấy vai cậu, thấp giọng hỏi: “Có phải em không tỉnh táo không.”

“Em rất tỉnh táo.” Đồng Đồng bình tĩnh trả lời.

“Em có biết phẫu thuật có ảnh hưởng gì đối với em không? Không phải em nói lấy thận ra thì có thể lấy ra đơn giản như vậy.” Chu Du nôn nóng tới nỗi nói chuyện đều như chẻ họng ra, “Không đơn giản như thế đâu, em có biết nguy hiểm lớn cỡ nào không, cứ cho là phẫu thuật thành công em có biết sau này em đối mặt với điều gì không, lấy ra một quả thận không ảnh hưởng gì đều là giả! Việc học của em làm sao bây giờ, sắp thi đại học rồi…”

“Cùng lắm thì em học lại một năm.” Đồng Đồng nói.

Chu Du vừa mở miệng.

“Em không thể nhìn ba em ra đi.” Đồng Đồng lại nói.

Chu Du nhìn cậu chằm chằm, hắn không phản bác được, càng không có lý do.

Hắn thở hổn hển, đi tới lui mấy bước, im lặng.

Hắn giống như một con sư tử bị nhốt trong lồng sắt, không tìm thấy chỗ đột phá, bốn phía vấp phải trắc trở, trở nên cực kỳ hung bạo.

“Chu Du… Chu Du…” Đồng Đồng giữ chặt cánh tay hắn, ép hắn dừng lại, “Anh nghe em nói.”

Chu Du nhìn cậu chăm chú, đáy mắt phiếm hồng.

Trong nháy mắt Đồng Đồng thậm chí không dám nhìn thẳng hắn, cổ họng khô khốc không nói nổi một câu.

Chu Du muốn nghe cậu nói không? Cậu nên nói gì đây?

Đồng Đồng không biết, cậu chỉ lặp lại lần nữa: “Anh nghe em nói…”

Chu Du đột nhiên hất tay cậu ra.

Đồng Đồng sững sờ, đáy lòng không hề hoảng loạn, cậu nói: “Chu Du… anh nghe em…”

Lúc Đồng Đồng chưa kịp phản ứng, Chu Du ngồi xổm xuống.

Chu Du nâng hai tay lên, bịt kín tai mình, bóp giọng lại giống như chơi xấu mà gào: “Anh không nghe anh không nghe anh không nghe anh không nghe…”

Đồng Đồng ngẩn tò te, cũng ngồi xổm theo, nhìn hắn không nhịn được bật cười.

Chu Du cũng cười hai tiếng, chôn xuống đầu.

“Đồng Đồng…” Chu Du khàn giọng mở miệng, “Xin lỗi.”

“Không có chuyện gì.” Đồng Đồng mở tay ra, ôm lấy hắn.

“Chuyện lớn rồi.” Chu Du vui đầu trong ngực cậu, dừng một lát nói, “Bây giờ anh rất khó chịu.”

“Đừng khó chịu.” Đồng Đồng nghĩ ngợi, “Đừng nghĩ đến chuyện này nữa, nghĩ cái khác đi, nghĩ chuyện vui vẻ ấy, ví dụ như…”

Đồng Đồng một bên muốn tìm chủ đề nói chuyện, một bên cố sức, vươn cánh tay dài muốn ôm lấy Chu Du. Nhưng tiếc rằng cơ thể Chu Du lớn, giờ lại ngồi xổm, cậu kéo cánh tay hết cỡ cũng không thể vòng được, mệt mỏi không thở nổi.

“Ví dụ như cái gì?” Chu Du yếu đuối tựa trong ngực cậu, gắng sức hít vào một hơi thu nhỏ cơ thể mình lại.

Đồng Đồng “hây” một tiếng, lúc Chu Du hít vào lại duỗi cánh tay ra, cuối cùng vòng lấy cả người Chu Du.

Cơ thể này, Đồng Đồng cảm thán một lát, lúc này đầu óc mới có chỗ trống, cẩn thận tự hỏi tìm chuyện gì để Chu Du không khó chịu nữa, cậu suy nghĩ một lúc lâu: “Ví dụ… ví dụ như anh nghĩ xem mục tiêu phấn đấu của nước ta trong giai đoạn này là gì?”

Chu Du: “… … … …”

Vừa nói tới điều này, Đồng Đồng lập tức hăng hái lên, nghiêm túc mở miệng: “Nào, buổi sáng đã xem rồi, đọc lại một lần.”

Chu Du: “… … … …”

Càng khó chịu hơn.

*****

Editor: có mấy chỗ liên quan đến việc ghép thận tui không rành lắm nên có sai sót gì các bạn cứ nói để tui sửa
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện