Đồng Đồng ra sức quơ mái chèo, một bên chửi rủa Chu Du, một bên chất vấn bản thân.
Chu Du là đồ đần vậy thì quên đi, đây là bẩm sinh, cậu không có cách nào thay đổi. Không trách Chu Du.
Vậy tại sao trong đầu cậu lại nghĩ đến chuyện muốn thi cùng một trường đại học với đồ đần chứ.
Một phút sau cậu đưa ra kết luận. Ngốc sẽ lây truyền.
Cậu muốn nói bye bye với Chu Du.
Thân thuyền lắc lư qua lại, Chu Du trèo lên từ đầu thuyền, mang theo nụ cười xấu hổ như con gái lại như giết heo.
Đồng Đồng nhìn hàm răng trắng của hắn, nhắm hai mắt lại, quăng mái chèo dưới chân hắn: “Hai chúng ta có thể thương lượng một chuyện không?”
“Ngài dặn dò.” Chu Du nghiêm túc nhịn cười, nhưng không thành công, tám cái răng vẫn phát sáng như cũ.
Đồng Đồng: “… …”
Cậu nhìn cũng muốn nhảy sông.
“Cậu có thể cười bình thường lại không.” Đồng Đồng nghĩ ngợi, “Không lộ răng, chỉ cử động miệng.”
Chu Du thử cười theo lời cậu nói, khóe miệng co quắp lợi hại, cười như tên biến thái.
Đồng Đồng nhanh chóng dời tầm mắt: “Cậu vẫn nên cười ha ha ha đi.”
Chu Du lau mặt một cái, mang theo xấu hổ ngồi cạnh Đồng Đồng.
“… Trên đầu có nhánh cỏ.” Đồng Đồng mất tự nhiên dịch sang bên cạnh.
Chu Du cúi người, duỗi tay từ sau gáy vuốt một đường lên trên trán.
Nhìn giống đang tìm cỏ, thực tế như đang lảng tránh, ấp úng nói: “Trước khi tôi nhảy xuống nước, những lời cậu nói với tôi là thật hả.”
Đồng Đồng hơi ngẩn ra, gật nhẹ đầu. Lại nhớ ra hắn không nhìn thấy định mở miệng nói.
“Tôi mặc kệ có thật hay không, nhưng có lẽ cậu không biết.” Chu Du lấy hết can đảm, ngẩng đầu, nhìn thẳng cậu, “Tôi vẫn muốn nói với cậu một chuyện, mà cứ ngại, lại hơi lo lắng, nhưng tôi cảm thấy ngay lúc này.”
“… Tôi biết cậu muốn nói gì.” Đồng Đồng cũng không được tự nhiên, “Cậu không cần phải nói đâu.”
“Cậu biết cái gì.” Chu Du thoáng kinh ngạc, “Tuần này tôi cũng không chép bài tập ngữ văn của cậu.”
“Cậu thích tôi vì chép bài tập ngữ văn của tôi?” Đồng Đồng cũng kinh ngạc.
Trọng điểm của hai người đều bắt trật lất, cũng may Chu Du nhanh chóng vặn thẳng quỹ đạo bị chệch hướng.
“Sao cậu có thể biết tôi thích cậu!” Chu Du khiếp sợ không gì sánh nổi.
“Tôi biết cậu thích tôi từ lâu rồi mà.” Đồng Đồng nhíu mày.
“Biết… từ lâu rồi?” Chu Du sững người giây lát, “Cậu biết được từ lúc nào.”
“Từ ngày thứ ba khi cậu đến chỗ chúng tôi.” Đồng Đồng liếc hắn một cái.
“Lúc đó tôi đã thích cậu á?” Chu Du nghi hoặc.
“Cậu không thích tôi à?” Đồng Đồng hỏi lại.
“Tôi thích chứ!” Chu Du đứa lên nhấn mạnh, “Tôi cực kỳ thích!”
“Đợi tí…”, Đồng Đồng nhíu mày ngờ vực cúi đầu nhìn chân mình hình như bị ướt, “Có phải thuyền này đang bị ngấm nước không?”
Chu Du bị cắt ngang tâm tình, ngẩn ra, cúi đầu nhìn: “Không phải.”
Đồng Đồng trực tiếp khom lưng, chụm hai bàn tay vào nhau vốc một cái.
Một vốc nước bị múc lên.
Chu Du kinh ngạc: “Đúng là ngấm nước thật rồi?”
Đồng Đồng nhíu mày quay đầu nhìn phán đoán bọn cậu đã chèo đến giữa hồ.
Nước trong hồ này không sâu lắm, nhưng hồ này rất rộng.
Đồng Đồng liếc nhìn tình trạng nước ngấm vào thuyền, lại nhìn bờ hồ xa xôi. Luống cuống.
“Không sao, bịt lại là được.” Chu Du cúi người tìm đến lỗ ngấm nước, đạp một phát, “Nhìn đi, thế là được rồi.”
Một phút trôi qua.
Đồng Đồng nhìn mực nước dâng lên rõ ràng, hoảng rồi: “Bịt cũng vô dụng, chắc chắn vẫn còn lỗ.”
Chu Du: “Vậy tôi tìm tiếp.”
“Tìm cái gì tìm, quay lại đi.” Đồng Đồng vươn tay lấy mái chèo, “Tôi không biết bơi.”
Chu Du giành lấy mái chèo trong tay cậu: “Tôi biết bơi, đừng sợ.”
Đồng Đồng thở phào một hơi, Chu Du biết bơi, vậy còn được.
Ngộ nhỡ chìm thật cậu vẫn có thể cưỡi Chu Du về bờ.
Chu Du dừng một lát: “Tôi chết cùng cậu.”
Đồng Đồng: “… …”
Chu Du thẹn thùng ngồi bên cạnh Đồng Đồng: “Rất lãng mạn ha.”
Đồng Đồng: “… …”
Lãng tiên sư cậu.
Mắt thấy nước càng ngày càng nhiều, Đồng Đồng liếc Chu Du chậm rãi từ từ đẩy mái chèo, hoàn toàn không nghĩ ra: “Sao cậu không gấp gáp tí nào thế?”
Chu Du bình tĩnh: “Không sao, không phải chỉ là chìm thuyền thôi à, gấp làm gì.”
Đồng Đồng không biết làm sao, đột nhiên còn thật sự khâm phục tính cách này của Chu Du.
Rất chững chạc.
“Đợi đã…” Vẻ mặt của Chu Du đột nhiên thay đổi, giơ cao cuốn Hoàng Cương trong ngực, “Vậy sách cậu tặng tôi làm sao bây giờ!”
Đồng Đồng trừng mắt nhìn Chu Du lo lắng vì quyển sách cũng bị chìm, há to miệng nhưng vẫn cứ nghẹn không nói nên lời.
Chu Du càng nghĩ càng cuống: “Mịa nó mịa nó làm sao bây giờ! Tôi vẫn chưa bắt đầu làm mà!”
Đồng Đồng cầm mái chèo qua đang ra sức chèo: “… …”
Đậu mè đây là trọng điểm à? Cậu đã sắp bị chết đuối Chu Du còn lo cho quyển sách.
Chu Du đưa ra một quyết định, nghiêm túc nói: “Vậy đi! Tôi bơi một tay qua trước, để sách lên bờ rồi quay lại đón cậu!”
Đồng Đồng: “???”
Đồng Đồng tức giận đến quẳng mái chèo: “Ông nội cậu!”
“Cậu nhìn cái tính tình của cậu xem.” Chu Du cười chế nhạo, “Có phải cậu ngốc không.”
Đồng Đồng nhìn hắn chằm chằm, vẫn chưa kịp phản ứng.
“Sao tôi có thể để cậu một mình ở giữa hồ.” Chu Du cười kéo cậu ngồi xuống, “Tôi đã tính rồi, dựa theo tỉ lệ ngấm nước bây giờ của thuyền và vận tốc tôi chèo đi. Chúng ta ngắm một tiếng đồng hồ nữa.”
“Không phải cậu nói cái này đẹp sao.” Chu Du lại nói, “Ngắm đi.”
Đồng Đồng chớp mắt, trong đầu hơi trống rỗng.
Cậu nghiêng đầu nhìn Chu Du.
Chu Du đang cầm mái chèo, đẩy thuyền đi về phía ánh sáng xanh đậm hơn trên mặt hồ, nghiêm túc lại chăm chú.
Ban đêm gió vẫn hơi lạnh, mái chèo xẹt qua mặt nước, kéo theo âm thanh như cắt tơ lụa. Rất nhẹ, nhưng thoải mái đến nỗi có thể khiến người ta rơi vào.
“Cái này có một tấm ngang.” Chu Du lôi ra một tấm gỗ lớn từ đầu thuyền, đặt trong khoang thuyền, “Cậu dựa vào thử xem.”
Đồng Đồng thử dựa vào, rất thoải mái.
Góc nhìn này, cậu có thể nhìn thấy ánh sáng dày đặc trong các tòa nhà cao tầng xa xa, cũng có thể nhìn thấy ánh sao trên mặt hồ.
Đồng Đồng hơi ngửa đầu ra sau, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Hôm nay không có trăng sáng, cũng không có sao. Toàn bộ bầu trời đen thui một mảng.
“Nhìn xuống dưới.” Chu Du cũng dựa bên cạnh cậu, giọng nói mang theo ý cười, “Sao bị tôi hái bỏ vào hồ rồi.”
Đồng Đồng thừa nhận lúc bình thường Chu Du là một người rất đáng yêu.
Cậu nhìn xuống dưới theo mặt mày sắc bén sâu xa của Chu Du, ngực rộng và cơ bụng quá bắt mắt.
Áo Chu Du để trong khoang thuyền đã ướt đẫm từ lâu, lúc này để trần nửa người trên.
Đồng Đồng kéo khóa áo khoác của mình xuống, đưa qua.
“Tôi không lạnh.” Chu Du nói, “Cậu mặc đi.”
“Tôi nóng.” Đồng Đồng không nhịn được trực tiếp ném áo qua.
Chu Du nhận lấy cười bất đắc dĩ, duỗi tay mặc vào.
Tuy Đồng Đồng không thấp, nhưng vẫn hơi chênh lệch với hắn.
Hơn nữa Đồng Đồng còn gầy.
Mặc áo xong, hắn miễn cưỡng kéo khóa áo, bó chặt vào người, cơ ngực rõ ràng.
Đồng Đồng nhìn thoáng qua, không nhịn cười được. Lại sợ hắn cởi quần áo ra, ép mình nhìn mặt nước chằm chằm nghiên cứu xem rốt cuộc cái gì đang phát sáng.
“… Tôi thật sự không nghĩ rằng cậu thích tôi.” Tiếng Chu Du vang lên bên trái, rất nhỏ.
Đồng Đồng nghe hắn hỏi những lời như thế, cảm thấy xấu hổ, không để ý đến hắn.
Quay đầu nhìn chằm chằm mấy thứ đang phát sáng. Dưới mặt nước chắc không có gì để phát sáng.
“Cậu thích gì ở tôi?” Chu Du đột nhiên hỏi.
“Thích cậu ngốc.” Đồng Đồng giả vờ như lơ đãng nói.
“Vậy tôi đoán chắc cậu nhìn lầm rồi.” Chu Du mất tự nhiên tự hào ưỡn ngực, “Thật ra thì tôi…”
“Vậy thì không thích nữa.” Đồng Đồng nói.
“Đừng mà, hỏi lại lần nữa!” Chu Du ho một tiếng, hỏi lại, “Cậu thích gì ở tôi hả?”
“Thích cậu đần độn.” Đồng Đồng phối hợp nói.
“Nhìn người chuẩn thật!” Chu Du cười lộ răng.
Đồng Đồng: “… … …”
Đồng Đồng bảo hắn không biết xấu hổ lạnh đến nỗi run một cái.
Bây giờ cậu muốn một đao cắt đứt với Chu Du.
“Lạnh à?” Chu Du thấy cậu run lên, “Hầy! Suýt nữa tôi quên mất.”
Đồng Đồng chả hiểu gì nhìn hắn.
Chu Du đột nhiên quay người không biết móc ra một túi nilon đen từ chỗ nào, đưa qua: “Đúng lúc, đây là… Đây là quà sinh nhật tặng cậu.”
“Gì đây?” Đồng Đồng nhận.
“Chồn.” Chu Du duỗi tay cẩn thận mở túi nilon ra giúp cậu.
Đồng Đồng: “… …”
Cậu cho rằng mình nghe lầm: “Cái quái gì?”
“Cái này rất thoải mái rất ấm rất đẹp.” Chu Du giới thiệu, “Cậu mặc thử xem có vừa người không.”
Đồng Đồng tung cục lông xù lông kia ra, cục lông này đen bóng, hơn nữa còn dài. Cậu mặc vào chắc phải dài đến đầu gối.
“Mặc vào thử xem.” Chu Du nói.
Đồng Đồng nhìn ánh mắt mong đợi của hắn, cắn răng, giơ một tay lên mặc vào.
Chu Du sửng sốt một chút, sau đó đôi mắt tỏa sáng.
Đồng Đồng mặc áo lông chồn xù lông vào, như một con cún đáng yêu.
Khiến người ta rất muốn ôm lấy sờ đầu.
“Đúng… đúng rất…” Đồng Đồng nhéo nhéo lông ở ống tay áo, “Rất thoải mái.”
“Tôi có thể nắm tay cậu không.” Chu Du đột nhiên nói.
Đồng Đồng sửng sốt một chút, trong đầu đinh một tiếng. Dường như có gì đó bị đâm thủng.
Cảm xúc của cậu bị thay đổi bởi câu nói này.
Câu nói này triệt để làm cho cậu nhận ra rằng trong vòng một giờ ngắn ngủi này cậu và Chu Du xảy ra những chuyện gì.
Mặt Đồng Đồng trong nháy mắt nóng lên đỏ bừng.
Chu Du cũng không nói chuyện, hắn siết tay thành đấm, vành tai cũng đỏ lên.
Bầu không khí yên tĩnh xấu hổ lại lan tràn.
“Ngắm ngắm trăng đi…” Đồng Đồng đỏ mặt ngẩng đầu nhìn lên trời.
“… Trăng hôm nay tối thật.” Chu Du lúng túng đáp theo.
“… Đúng… đúng vậy.” Đồng Đồng gật đầu.
Hai người, một người không dám nắm tay, một người không dám nhìn thẳng chính mình.
Hai đứa nhát gan cứ thể ngửa đầu ngắm trăng cả tiếng đồng hồ.
Sau một tiếng.
“Cậu còn ngắm nữa không.” Chu Du ngửa đầu hỏi.
“… Tôi không muốn ngắm nữa.” Đồng Đồng cũng ngửa đầu.
“Tôi cũng thế.” Chu Du hít mũi một cái.
Hai phút sau.
“… Cổ tôi… hình như không cử động được.” Giọng Chu Du hơi run.
“… Tôi cũng thế.” Buồn bã của Đồng Đồng đến từ đó.
Hai người chật vật ngửa đầu, chèo thuyền, lên bờ.
Chậm chạp lúng túng đi trên lối đi bộ.
Một con chó đi phía trước bỗng quay đầu nhìn bọn họ một cái, chỉ một giây, lập tức sợ đến nỗi cụp đuôi bỏ chạy.
Vì sao đây, hai người liếc nhìn nhau.
Chu Du mặc quần áo thể thao chật chội, chặt đến độ như tên biến thái thích phơi bày.
Đồng Đồng mặc một cái áo lông chồn to đùng vào mùa hè, dài đến đầu gối.
Cổ hai người một lệch sang trái, một lệch sang phải, không xoay lại được. Giống hai người bệnh bại não cực kỳ kiên cường.
“Oái!” Một ông cụ dắt chó đi dạo đi ra từ bên cạnh, bị dọa nhảy rõ cao. Nhìn hai người họ chằm chằm, nhìn một lúc lâu khó chịu lắc đầu.
“Hai cậu trai ngốc kiên cường thật! Cũng không biết các cậu có nghe hiểu tôi nói gì không, nhưng phải tin rằng ngày mai sẽ tốt hơn! Quật cường đối mặt với cuộc sống!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tình yêu: Các bạn tin tôi, tôi cố gắng hết sức rồi.
Chu Du là đồ đần vậy thì quên đi, đây là bẩm sinh, cậu không có cách nào thay đổi. Không trách Chu Du.
Vậy tại sao trong đầu cậu lại nghĩ đến chuyện muốn thi cùng một trường đại học với đồ đần chứ.
Một phút sau cậu đưa ra kết luận. Ngốc sẽ lây truyền.
Cậu muốn nói bye bye với Chu Du.
Thân thuyền lắc lư qua lại, Chu Du trèo lên từ đầu thuyền, mang theo nụ cười xấu hổ như con gái lại như giết heo.
Đồng Đồng nhìn hàm răng trắng của hắn, nhắm hai mắt lại, quăng mái chèo dưới chân hắn: “Hai chúng ta có thể thương lượng một chuyện không?”
“Ngài dặn dò.” Chu Du nghiêm túc nhịn cười, nhưng không thành công, tám cái răng vẫn phát sáng như cũ.
Đồng Đồng: “… …”
Cậu nhìn cũng muốn nhảy sông.
“Cậu có thể cười bình thường lại không.” Đồng Đồng nghĩ ngợi, “Không lộ răng, chỉ cử động miệng.”
Chu Du thử cười theo lời cậu nói, khóe miệng co quắp lợi hại, cười như tên biến thái.
Đồng Đồng nhanh chóng dời tầm mắt: “Cậu vẫn nên cười ha ha ha đi.”
Chu Du lau mặt một cái, mang theo xấu hổ ngồi cạnh Đồng Đồng.
“… Trên đầu có nhánh cỏ.” Đồng Đồng mất tự nhiên dịch sang bên cạnh.
Chu Du cúi người, duỗi tay từ sau gáy vuốt một đường lên trên trán.
Nhìn giống đang tìm cỏ, thực tế như đang lảng tránh, ấp úng nói: “Trước khi tôi nhảy xuống nước, những lời cậu nói với tôi là thật hả.”
Đồng Đồng hơi ngẩn ra, gật nhẹ đầu. Lại nhớ ra hắn không nhìn thấy định mở miệng nói.
“Tôi mặc kệ có thật hay không, nhưng có lẽ cậu không biết.” Chu Du lấy hết can đảm, ngẩng đầu, nhìn thẳng cậu, “Tôi vẫn muốn nói với cậu một chuyện, mà cứ ngại, lại hơi lo lắng, nhưng tôi cảm thấy ngay lúc này.”
“… Tôi biết cậu muốn nói gì.” Đồng Đồng cũng không được tự nhiên, “Cậu không cần phải nói đâu.”
“Cậu biết cái gì.” Chu Du thoáng kinh ngạc, “Tuần này tôi cũng không chép bài tập ngữ văn của cậu.”
“Cậu thích tôi vì chép bài tập ngữ văn của tôi?” Đồng Đồng cũng kinh ngạc.
Trọng điểm của hai người đều bắt trật lất, cũng may Chu Du nhanh chóng vặn thẳng quỹ đạo bị chệch hướng.
“Sao cậu có thể biết tôi thích cậu!” Chu Du khiếp sợ không gì sánh nổi.
“Tôi biết cậu thích tôi từ lâu rồi mà.” Đồng Đồng nhíu mày.
“Biết… từ lâu rồi?” Chu Du sững người giây lát, “Cậu biết được từ lúc nào.”
“Từ ngày thứ ba khi cậu đến chỗ chúng tôi.” Đồng Đồng liếc hắn một cái.
“Lúc đó tôi đã thích cậu á?” Chu Du nghi hoặc.
“Cậu không thích tôi à?” Đồng Đồng hỏi lại.
“Tôi thích chứ!” Chu Du đứa lên nhấn mạnh, “Tôi cực kỳ thích!”
“Đợi tí…”, Đồng Đồng nhíu mày ngờ vực cúi đầu nhìn chân mình hình như bị ướt, “Có phải thuyền này đang bị ngấm nước không?”
Chu Du bị cắt ngang tâm tình, ngẩn ra, cúi đầu nhìn: “Không phải.”
Đồng Đồng trực tiếp khom lưng, chụm hai bàn tay vào nhau vốc một cái.
Một vốc nước bị múc lên.
Chu Du kinh ngạc: “Đúng là ngấm nước thật rồi?”
Đồng Đồng nhíu mày quay đầu nhìn phán đoán bọn cậu đã chèo đến giữa hồ.
Nước trong hồ này không sâu lắm, nhưng hồ này rất rộng.
Đồng Đồng liếc nhìn tình trạng nước ngấm vào thuyền, lại nhìn bờ hồ xa xôi. Luống cuống.
“Không sao, bịt lại là được.” Chu Du cúi người tìm đến lỗ ngấm nước, đạp một phát, “Nhìn đi, thế là được rồi.”
Một phút trôi qua.
Đồng Đồng nhìn mực nước dâng lên rõ ràng, hoảng rồi: “Bịt cũng vô dụng, chắc chắn vẫn còn lỗ.”
Chu Du: “Vậy tôi tìm tiếp.”
“Tìm cái gì tìm, quay lại đi.” Đồng Đồng vươn tay lấy mái chèo, “Tôi không biết bơi.”
Chu Du giành lấy mái chèo trong tay cậu: “Tôi biết bơi, đừng sợ.”
Đồng Đồng thở phào một hơi, Chu Du biết bơi, vậy còn được.
Ngộ nhỡ chìm thật cậu vẫn có thể cưỡi Chu Du về bờ.
Chu Du dừng một lát: “Tôi chết cùng cậu.”
Đồng Đồng: “… …”
Chu Du thẹn thùng ngồi bên cạnh Đồng Đồng: “Rất lãng mạn ha.”
Đồng Đồng: “… …”
Lãng tiên sư cậu.
Mắt thấy nước càng ngày càng nhiều, Đồng Đồng liếc Chu Du chậm rãi từ từ đẩy mái chèo, hoàn toàn không nghĩ ra: “Sao cậu không gấp gáp tí nào thế?”
Chu Du bình tĩnh: “Không sao, không phải chỉ là chìm thuyền thôi à, gấp làm gì.”
Đồng Đồng không biết làm sao, đột nhiên còn thật sự khâm phục tính cách này của Chu Du.
Rất chững chạc.
“Đợi đã…” Vẻ mặt của Chu Du đột nhiên thay đổi, giơ cao cuốn Hoàng Cương trong ngực, “Vậy sách cậu tặng tôi làm sao bây giờ!”
Đồng Đồng trừng mắt nhìn Chu Du lo lắng vì quyển sách cũng bị chìm, há to miệng nhưng vẫn cứ nghẹn không nói nên lời.
Chu Du càng nghĩ càng cuống: “Mịa nó mịa nó làm sao bây giờ! Tôi vẫn chưa bắt đầu làm mà!”
Đồng Đồng cầm mái chèo qua đang ra sức chèo: “… …”
Đậu mè đây là trọng điểm à? Cậu đã sắp bị chết đuối Chu Du còn lo cho quyển sách.
Chu Du đưa ra một quyết định, nghiêm túc nói: “Vậy đi! Tôi bơi một tay qua trước, để sách lên bờ rồi quay lại đón cậu!”
Đồng Đồng: “???”
Đồng Đồng tức giận đến quẳng mái chèo: “Ông nội cậu!”
“Cậu nhìn cái tính tình của cậu xem.” Chu Du cười chế nhạo, “Có phải cậu ngốc không.”
Đồng Đồng nhìn hắn chằm chằm, vẫn chưa kịp phản ứng.
“Sao tôi có thể để cậu một mình ở giữa hồ.” Chu Du cười kéo cậu ngồi xuống, “Tôi đã tính rồi, dựa theo tỉ lệ ngấm nước bây giờ của thuyền và vận tốc tôi chèo đi. Chúng ta ngắm một tiếng đồng hồ nữa.”
“Không phải cậu nói cái này đẹp sao.” Chu Du lại nói, “Ngắm đi.”
Đồng Đồng chớp mắt, trong đầu hơi trống rỗng.
Cậu nghiêng đầu nhìn Chu Du.
Chu Du đang cầm mái chèo, đẩy thuyền đi về phía ánh sáng xanh đậm hơn trên mặt hồ, nghiêm túc lại chăm chú.
Ban đêm gió vẫn hơi lạnh, mái chèo xẹt qua mặt nước, kéo theo âm thanh như cắt tơ lụa. Rất nhẹ, nhưng thoải mái đến nỗi có thể khiến người ta rơi vào.
“Cái này có một tấm ngang.” Chu Du lôi ra một tấm gỗ lớn từ đầu thuyền, đặt trong khoang thuyền, “Cậu dựa vào thử xem.”
Đồng Đồng thử dựa vào, rất thoải mái.
Góc nhìn này, cậu có thể nhìn thấy ánh sáng dày đặc trong các tòa nhà cao tầng xa xa, cũng có thể nhìn thấy ánh sao trên mặt hồ.
Đồng Đồng hơi ngửa đầu ra sau, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Hôm nay không có trăng sáng, cũng không có sao. Toàn bộ bầu trời đen thui một mảng.
“Nhìn xuống dưới.” Chu Du cũng dựa bên cạnh cậu, giọng nói mang theo ý cười, “Sao bị tôi hái bỏ vào hồ rồi.”
Đồng Đồng thừa nhận lúc bình thường Chu Du là một người rất đáng yêu.
Cậu nhìn xuống dưới theo mặt mày sắc bén sâu xa của Chu Du, ngực rộng và cơ bụng quá bắt mắt.
Áo Chu Du để trong khoang thuyền đã ướt đẫm từ lâu, lúc này để trần nửa người trên.
Đồng Đồng kéo khóa áo khoác của mình xuống, đưa qua.
“Tôi không lạnh.” Chu Du nói, “Cậu mặc đi.”
“Tôi nóng.” Đồng Đồng không nhịn được trực tiếp ném áo qua.
Chu Du nhận lấy cười bất đắc dĩ, duỗi tay mặc vào.
Tuy Đồng Đồng không thấp, nhưng vẫn hơi chênh lệch với hắn.
Hơn nữa Đồng Đồng còn gầy.
Mặc áo xong, hắn miễn cưỡng kéo khóa áo, bó chặt vào người, cơ ngực rõ ràng.
Đồng Đồng nhìn thoáng qua, không nhịn cười được. Lại sợ hắn cởi quần áo ra, ép mình nhìn mặt nước chằm chằm nghiên cứu xem rốt cuộc cái gì đang phát sáng.
“… Tôi thật sự không nghĩ rằng cậu thích tôi.” Tiếng Chu Du vang lên bên trái, rất nhỏ.
Đồng Đồng nghe hắn hỏi những lời như thế, cảm thấy xấu hổ, không để ý đến hắn.
Quay đầu nhìn chằm chằm mấy thứ đang phát sáng. Dưới mặt nước chắc không có gì để phát sáng.
“Cậu thích gì ở tôi?” Chu Du đột nhiên hỏi.
“Thích cậu ngốc.” Đồng Đồng giả vờ như lơ đãng nói.
“Vậy tôi đoán chắc cậu nhìn lầm rồi.” Chu Du mất tự nhiên tự hào ưỡn ngực, “Thật ra thì tôi…”
“Vậy thì không thích nữa.” Đồng Đồng nói.
“Đừng mà, hỏi lại lần nữa!” Chu Du ho một tiếng, hỏi lại, “Cậu thích gì ở tôi hả?”
“Thích cậu đần độn.” Đồng Đồng phối hợp nói.
“Nhìn người chuẩn thật!” Chu Du cười lộ răng.
Đồng Đồng: “… … …”
Đồng Đồng bảo hắn không biết xấu hổ lạnh đến nỗi run một cái.
Bây giờ cậu muốn một đao cắt đứt với Chu Du.
“Lạnh à?” Chu Du thấy cậu run lên, “Hầy! Suýt nữa tôi quên mất.”
Đồng Đồng chả hiểu gì nhìn hắn.
Chu Du đột nhiên quay người không biết móc ra một túi nilon đen từ chỗ nào, đưa qua: “Đúng lúc, đây là… Đây là quà sinh nhật tặng cậu.”
“Gì đây?” Đồng Đồng nhận.
“Chồn.” Chu Du duỗi tay cẩn thận mở túi nilon ra giúp cậu.
Đồng Đồng: “… …”
Cậu cho rằng mình nghe lầm: “Cái quái gì?”
“Cái này rất thoải mái rất ấm rất đẹp.” Chu Du giới thiệu, “Cậu mặc thử xem có vừa người không.”
Đồng Đồng tung cục lông xù lông kia ra, cục lông này đen bóng, hơn nữa còn dài. Cậu mặc vào chắc phải dài đến đầu gối.
“Mặc vào thử xem.” Chu Du nói.
Đồng Đồng nhìn ánh mắt mong đợi của hắn, cắn răng, giơ một tay lên mặc vào.
Chu Du sửng sốt một chút, sau đó đôi mắt tỏa sáng.
Đồng Đồng mặc áo lông chồn xù lông vào, như một con cún đáng yêu.
Khiến người ta rất muốn ôm lấy sờ đầu.
“Đúng… đúng rất…” Đồng Đồng nhéo nhéo lông ở ống tay áo, “Rất thoải mái.”
“Tôi có thể nắm tay cậu không.” Chu Du đột nhiên nói.
Đồng Đồng sửng sốt một chút, trong đầu đinh một tiếng. Dường như có gì đó bị đâm thủng.
Cảm xúc của cậu bị thay đổi bởi câu nói này.
Câu nói này triệt để làm cho cậu nhận ra rằng trong vòng một giờ ngắn ngủi này cậu và Chu Du xảy ra những chuyện gì.
Mặt Đồng Đồng trong nháy mắt nóng lên đỏ bừng.
Chu Du cũng không nói chuyện, hắn siết tay thành đấm, vành tai cũng đỏ lên.
Bầu không khí yên tĩnh xấu hổ lại lan tràn.
“Ngắm ngắm trăng đi…” Đồng Đồng đỏ mặt ngẩng đầu nhìn lên trời.
“… Trăng hôm nay tối thật.” Chu Du lúng túng đáp theo.
“… Đúng… đúng vậy.” Đồng Đồng gật đầu.
Hai người, một người không dám nắm tay, một người không dám nhìn thẳng chính mình.
Hai đứa nhát gan cứ thể ngửa đầu ngắm trăng cả tiếng đồng hồ.
Sau một tiếng.
“Cậu còn ngắm nữa không.” Chu Du ngửa đầu hỏi.
“… Tôi không muốn ngắm nữa.” Đồng Đồng cũng ngửa đầu.
“Tôi cũng thế.” Chu Du hít mũi một cái.
Hai phút sau.
“… Cổ tôi… hình như không cử động được.” Giọng Chu Du hơi run.
“… Tôi cũng thế.” Buồn bã của Đồng Đồng đến từ đó.
Hai người chật vật ngửa đầu, chèo thuyền, lên bờ.
Chậm chạp lúng túng đi trên lối đi bộ.
Một con chó đi phía trước bỗng quay đầu nhìn bọn họ một cái, chỉ một giây, lập tức sợ đến nỗi cụp đuôi bỏ chạy.
Vì sao đây, hai người liếc nhìn nhau.
Chu Du mặc quần áo thể thao chật chội, chặt đến độ như tên biến thái thích phơi bày.
Đồng Đồng mặc một cái áo lông chồn to đùng vào mùa hè, dài đến đầu gối.
Cổ hai người một lệch sang trái, một lệch sang phải, không xoay lại được. Giống hai người bệnh bại não cực kỳ kiên cường.
“Oái!” Một ông cụ dắt chó đi dạo đi ra từ bên cạnh, bị dọa nhảy rõ cao. Nhìn hai người họ chằm chằm, nhìn một lúc lâu khó chịu lắc đầu.
“Hai cậu trai ngốc kiên cường thật! Cũng không biết các cậu có nghe hiểu tôi nói gì không, nhưng phải tin rằng ngày mai sẽ tốt hơn! Quật cường đối mặt với cuộc sống!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tình yêu: Các bạn tin tôi, tôi cố gắng hết sức rồi.
Danh sách chương