ĐƯỢC NÓI BỞI VAN HELSING
Đoạn này dành cho Jonathan Harker.
Anh hãy ở lại với bà Mina thân yêu của anh. Chúng tôi sẽ tổ chức tìm kiếm, nếu tôi có thể gọi việc này như vậy, bởi vì không phải là tìm kiếm mà chỉ là vấn đề biết được hay không, và chúng tôi chỉ làm một cuộc xác nhận mà thôi. Nên hôm nay anh nên ở lại và chăm sóc bà ấy. Đây là công việc tốt nhất và thiêng liêng nhất của anh. Bây giờ thì không thể tìm thấy hắn ở đây được.
Tôi sẽ kể với anh để anh biết được bốn chúng tôi đã biết được những gì, bởi vì tôi đã kể với những người kia rồi. Hắn, kẻ thù của chúng ta, đã cao chạy xa bay. Hắn đã trở về lâu đài của hắn ở Transylvania. Tôi biết rõ điều này, như thể đã có một cánh tay lửa đã viết điều đó lên tường. Hắn đã xoay xở để chuẩn bị, và chiếc hộp đất cuối cùng đã đã được đưa lên tàu chở đi. Vì vậy nên hắn mới phải lấy tiền. Và hắn phải vội vã để chúng ta không thể bắt được hắn trước khi mặt trời lặn. Đó là điều hy vọng cuối cùng của hắn, hắn cho rằng có thể an tòan lẩn trốn ở trong ngôi mộ mà hắn nghĩ rằng cô Lucy tội nghiệp, hắn cho rằng lúc này cô ta vẩn giống như hắn, sẽ mở rộng cửa cho hắn. Nhưng không còn thời gian nữa. Khi thất bại hắn sẽ chuồn thẳng về nơi ẩn náu cuối cùng của hắn, cái công sự cuối cùng của hắn mà tôi có thể nói rằng tôi đã ươc ao gấp đôi để có nó. Hắn thông minh lắm, ôi thật là thông minh! Hắn biết rằng cuộc chơi của hắn đã chấm dứt. Và hắn quyết định trở về nhà. Hắn đã tìm một con tàu để ra đi trên chặng đường của mình, và hắn đã chui vào đó.
Bây giờ chúng tôi đi tìm con tàu, và xem nó đi về hướng nào. Khi chúng tôi khám phá ra, chúng tôi sẽ trở về và nói tất cả với anh. Rồi chúng tôi sẽ an ủi anh và bà Mina tội nghiệp với những hy vọng mới. Vì điều đó anh hãy luôn suy nghĩ về hy vọng. không được để mất nó. Chúng ta đang săn đuổi một sinh vật ghê gớm, hắn đã đến London hàng trăm năm. Và đến hôm nay, khi chúng ta biết được cuộc hành trình của hắn, chúng ta đã đuổi được hắn đi. Hắn có giới hạn, dù hắn có một nguồn lực ghê gớm để gây nên sự tàn phá và đau khổ hơn những gì chúng ta cố làm. Nhưng chúng ta rất mạnh, với mỗi người trong mục đích của chúng ta, và tất cả chúng ta hợp lực sẽ mạnh hơn bất kỳ cái gì. Hãy vững tâm trở lại, người chồng thân yêu của bà Mina. Trận đánh chỉ mới bắt đầu và chúng ta sẽ chiến thắng khi nó kết thúc. Chắc chắn rằng Chúa đang ngự trên cao để trông coi những người con của Người. Vì vậy hãy an lòng cho đến khi chúng tôi trở về.
Van Helsing.
NHẬT KÝ CỦA JONATHAN HARKER
Ngày 4 tháng Mười - Khi tôi đọc cho Mina thông điệp của Van Helsing trong máy ghi âm, cô gái tội nghiệp rõ ràng đã tươi tắn hẳn. Việc bá tước đã ra khỏi đất nước rõ ràng đã mang lại cho nàng sự giải tỏa. Và sự giải tỏa đó mang lại sức mạnh cho nàng. Về phần mình, bây giờ chúng tôi đang mặt đối mặt với một nhiệm vụ nguy hiểm kinh khiếp, nó gần như không thể tin được. Thậm chí những kỷ niệm khủng khiếp của tôi ở lâu đài Dracula gần như chỉ giống như một giấc mơ dài chìm vào quên lãng.Không khí mát mẻ của trời thu đang lan tỏa trong ánh sáng ban ngày rực rỡ.
Than ôi! Làm sao tôi có thể tin được! Giữa muôn vàn suy nghĩ mắt tôi bất chợt lại lọt vào vết sẹo đỏ trên vầng trán trắng thân yêu tội nghiệp của tôi. Cái điều cuối này thật không thể tin được. Mina và tôi sợ ngồi không, nên chúng tôi nghe đi nghe lại tất cả những đoạn nhật ký. Hình như là dù thực tại có vẻ như càng lúc càng ghê gớm hơn ở mỗi thời điểm, thì những nỗi đau và sự sợ hãi lại có vẻ như giảm đi. Có một cái gì đó rất là dễ chịu rõ ràng dẩn hướng xuyên xuốt mục đích của chúng tôi. Mina nói rằng có thể chúng tôi đang là những công cụ của một sự mệnh cao cả cuối cùng. Có thể lắm! Tôi sẽ cố nghĩ như nàng. Chúng tôi hầu như chẳng nói gì với nhau về tương lai. Tốt hơn là nên đợi cho đến khi chúng tôi có thể thấy giáo sư và những người khác sau cuộc điều tra của họ.
Ngày hôm nay trôi qua nhanh đến nỗi tôi nghĩ là sẽ không có một ngày nào có thể trôi qua nhanh như vậy. Đã ba giờ rồi.
NHẬT KÝ CỦA MINA HARKER
Ngày 5 tháng Mười, 5 giờ chiều. - Đây là biên bản cuộc họp của chúng tôi. Hiện diện: Giáo sư Van Helsing, huân tước Godalming, bác sĩ Seward, ông Quincey Morris, Jonathan Harker, Mina Harker.
Bác sĩ Van Helsing đã mô tả các bước được tiến hành trong ngày để khám phá con tàu mà bá tước Dracula dùng để trốn thóat và hướng đi của nó.
"Khi tôi biết là hắn muốn trở về Transylvania, tôi cảm thấy chắc chắn rằng hắn phải đi bằng cửa sông Danube, hoặc đâu đó trên Hắc Hải, đó cũng là đường hắn đến. Và tiếp đó là một khỏang trắng ảm đạm trước mặt chúng tôi. Ome Ignotum pro magnifico. Và vì vậy với những trái tim nặng nề chúng tôi bắt đầu tìm kiếm những con tàu rời Hắc Hải tối hôm qua. Hắn dùng một thuyền buồm, do bà Mina nói về những dây buồm được căng lên. Đi theo danh sách của anh về những con tàu ở Times không phải là cách hay, và theo đề nghị của huân tước Godalming, chúng tôi đi đến vùng Lloyd’s của anh, nơi ghi lại tất cả những con tàu buồm vừa ra khơi, nhưng chúng khá nhỏ, Và chúng tôi thấy rằng chỉ có một con tàu vừa ra khơi theo thủy triều để đi đến Hắc Hải. Nó là tàu Czarina Catherine, và nó đến từ Doolittle’s Whart vùng Varna, và từ đó đi đến các cảng khác dọc dòng sông Danube. ‘Thế đấy!’ tôi nói, ‘đây chính là con tàu mà bá tước đang có mặt trên đó.’ Và chúng tôi đi xuống Doolittle Whart, ở đây chúng tôi tìm được một người ở văn phòng.Từ ông ta chúng tôi biết được cuộc hành trình của Czarina Catherine. Ông ta thề thốt đủ điều, mặt ông ta đỏ phừng và lớn giọng, nhưng ông ta nói chung là một người tốt.Và khi Quincey đưa ông ta một chút gì đó từ trong túi anh ta mà anh ta đã khua khoắng lên lách cách, cái thứ mà anh ta đã cho vào một túi nhỏ và nhét sâu trong túi mình, thì ông ta càng tốt bụng hơn nữa mà trở thành một người phục vụ nhún nhường trước chúng tôi. Ông ta đi với chúng tôi, và hỏi nhiều người đàn ông khác thô lỗ và nóng nảy. Đó cũng là những người tốt bụng khi họ được giải khát thỏai mái. Họ nói nhiều về máu và hoa, và về những thứ khác mà tôi không nắm bắt được, dù tôi đóan họ đang muốn nói về cái gì. Nhưng rồi họ cũng nói với chúng tôi tất cả những gì chúng tôi muốn biết.
"Họ thay phiên nhau nói cho chúng tôi biết khá nhiều, rằng vào chiều hôm trước, vào khoảng năm giờ có một người đàn ông vội vã đến. Một người đàn ông cao gầy và xanh xao, với cái mũi cao và hàm răng trắng bóc, với đôi mắt như bốc lửa. Ông ta ăn vận tòan đồ đen, ngoại trừ một cái nón rơm xem chẳng hợp với ông ta chút nào. Rồi ông ta vung tiền ra đề nhanh chóng có được một con tàu đi về Hắc Hải và một nơi nào đó. Người ta đưa ông vào văn phòng và đến chỗ con tàu, nhưng ông ta không lên boong mà chỉ đứng ở ngưỡng tấm ván bắt lên tàu, gọi thuyền trưởng đến gặp. Người thuyền trưởng đến, và nói rằng ông ta được trả rất hậu, dù ông ta thề rằng lúc đầu ông ta không đạt được thỏa thuận. Sau đó thì người đàn ông gầy gò kia đi và hỏi người khác tìm nơi thuê ngựa và xe kéo. Ông ta ra đi và nhanh chóng quay lại, tự mình đánh xe chở một cái hộp lớn. Đoạn tự ông ta nhấc nó xuống, và tốn một lúc để đưa nó lên tàu. Ông ta nói khá nhiều với người thuyền trưởng, về địa điểm đến và cách chuyên chở chiếc hộp. Nhưng người thuyền trưởng không thích và thề thốt với ông ta đủ điều, nói rằng nếu ông ta thích thì ông hãy đến và xem nơi phải đến là như thế nào. Nhưng ông ta nói ‘không’, nói rằng ông ta sẽ không đến, rằng ông ta có nhiều việc phải làm. Rồi thì người thuyền trưởng nói với người đàn ông kia rằng ông ta nên nhanh lên, với máu, vì chiếc tàu sẽ rời cảng, của máu, trước khi trủy triều xuống, với máu. Và người đàn ông mỉm cười và nói rằng tất nhiên ông ta phải đi khi ông nghĩ là đúng lúc, nhưng ông ta sẽ khá là ngạc nhiên nếu ông phải đi sớm. Tay thuyền trưởng lại thề bằng nhiều thứ tiếng và người đàn ông cao gầy chào ông, cám ơn ông, và nói rằng ông ta nhất định sẽ có trên boong trước khi nhổ neo. Cuối cùng người thuyền trưởng, mặt càng đỏ hơn nữa, và càng líu lưỡi hơn, nói rằng ông ta không muốn bọn người Pháp, với hoa và cũng với máu của chúng, trên tàu ông, cũng với máu của nó. Và như vậy, sau khi hỏi xem ông ta có thanh tóan hóa đơn tàu ở đâu, ông ta đi.
"Không một ai biết ông ta đi đâu ‘hoặc nở hoa’ theo cái cách mà họ ưa nói, vì họ còn có những thứ khác phải quan tâm, cũng với máu như vậy. Sau đó thì mọi chuyện diễn tiến có vẻ như là Czarina Catherine đã không nhổ neo như dự định. Một làn sương mỏng đang phủ quanh từ bờ sông và mỗi lúc một dày thêm. Màn sương u ám này nhanh chóng lan quanh con tàu và bao phủ nó. Người thuyền trưởng thề thốt bằng đủ thứ tiếng, đủ các loại ngôn ngữ với hoa và máu, nhưng ông ta không thể làm gì được. Nước mỗi lúc một dâng cao, và ông ta sợ rằng ông ta sẽ mất mọi thứ cùng với con thủy triều này. Ông ta không phải là một người lành tính, và ngay khi cơn thủy triều lên đến đỉnh điểm, người đàn ông cao gầy kia lại xuất hiện bên cây ván và dòi xem cái hộp lớn kia đã được sắp xếp ở đâu. Đoạn người thuyền trưởng trả lời rằng ông ta ước rằng cả ông kia và cái hộp của ông ta, cũ kỹ và với nhiều hoa và máu, hãy xuống dưới địa ngục. Nhưng người đàn ông cao gầy chẳng hề tức giận, ông ta đi xuống với người thuyền phó, và sau khi thấy cái hộp đã được sắp chỗ, ông ta đi lên và đứng giữa khoang tàu trong làn sương dày. Thật ra thì lúc đó họ chẳng hề nghĩ gì đến ông ta, bởi vì làn sương kia nhanh chóng tan biến đi mất, và quang cảnh quang đãng trở lại. Các ông bạn của tôi, trong cơn khát, cùng với cái thứ ngôn ngữ hoa và máu của họ cười phá lên, khi họ kể lại cái cảnh mà người thuyền trưởng thề thốt tùm lum, thậm chí còn vượt quá cái thứ tiếng đa ngôn ngữ thường lệ của ông ta, và cảnh tượng lại càng sinh động hơn bao giờ hết, khi ông ta bắt đầu tra hỏi những người thủy thủ khác đã lên xuống bờ sông trong giờ đó, ông ta thấy rằng chả ai trong số họ đã trông thấy màn sương kia, ngoại trừ một ít còn đọng lại quanh cầu tàu. Tuy nhiên, cuối cùng thì con tàu cũng đã đi khi triều xuống, và chắc chắn rằng đến sáng thì nó sẽ xuôi xuống cửa sông. Chắc rằng vào cái lúc mà họ kể lại mọi chuyện với chúng tôi thì nó đã ra đến biển rồi.
"Và như vậy, bà Mina thân yêu, điều này nghĩa là chúng ta phải nghỉ ngơi một thời gian, vì kẻ thù của chúng ta đã ra đến biển rồi, và sương mù thì tuân theo lệnh hắn trên con đường dẩn đến cửa sông Danube của hắn. Để điều khiển một chiếc tàu buồm thì không bao giờ để cho nó đi quá nhanh cả. Và chúng ta khởi hành trên đất liền thì sẽ đi nhanh hơn, nên chúng ta sẽ gặp hắn ở đấy. Bây giờ niềm hy vọng lớn nhất của chúng ta là đến bên hắn khi hắn đang đang nằm trong hộp, trong khỏang thời gian giữa bình minh và hoàng hôn. Lúc đó hắn không thể cử động được, và chúng ta có thể muốn làm gì hắn thì làm. Trước mắt chúng ta còn có nhiều ngày để chúng ta có thể chuẩn bị sẳn sàng kế hoạch của chúng ta. Bây giờ thì tất cả chúng ta đều biết nơi hắn đi. Do chúng tôi đã gặp chủ con tàu, ông ta đã cho chúng tôi thấy những hóa đơn và những giấy tờ cần thiết. Cái hộp mà chúng ta tìm đang được chở đến Varna, và được chuyển cho một nhân viên, một người Ristic sẽ chờ ở đấy theo sự ủy nhiệm. Và từ đó người bạn thương gia của chúng ta sẽ làm phần việc của mình. Khi ông ta hỏi trong trường hợp nếu có gì trục trặc, ông ta có thể đánh điện tín và yêu cầu tại Varna, chúng tôi nói ‘không’, vì những điều đó sẽ được làm không phải bởi cảnh sát hay bởi hải quan. Điều đó phải chỉ chúng ta làm, và theo cách của chúng ta."
Khi bác sĩ Van Helsing nói xong, tôi hỏi ông ta xem ông ta có biết chắc rằng bá tước đang có ở trên tàu hay không. Ông ta trả lời, "Chúng tôi có sự xác minh tốt nhất, có được chứng cớ từ chính bà, vào cuộc thôi miên sáng này."
Tôi hỏi ông ta lần nữa xem chúng tôi có thật sự cần thiết phải săn đuổi bá tước hay không, than ôi! Tôi kinh sợ việc Jonathan sẽ lìa bỏ tôi, tôi biết anh ấy chắc chắn sẽ đi khi những người khác đi. Ông ta trả lời với một cảm xúc dâng trào, sau những phút giây im lặng ban đầu. Tuy nhiên, khi tiếp tục, ông ta càng lúc càng trở nên giận dữ và quyết liệt hơn, đến lúc cuối thì chúng tôi chỉ còn có thể thấy những phẩm chất cá nhân tận cùng trong con người ấy để ông ta trở thành một người thầy cao vòi vọi giữa những người đàn ông.
"Vâng, điều đó thật cần thiết, cần thiết, cần thiết! Trước tiên vì lợi ích của bà, và tiếp đến là lợi ích của toàn thể nhân loại. Con quái vật này đã gây ra nhiều đau khổ, ở gian đoạn ngắn ngủi ban đầu hắn chỉ là chính hắn, đó là lúc trong một khỏang thời gian ngắn khi hắn chỉ là một cái thân xác mò mẫm trong cái khỏang bóng tối nhỏ bé của hắn và còn chưa biết gì. Và tất cả những gì tôi nói sẽ là những điều khác. Bà, bà Mina thân yêu, bà sẽ được biết điều đó qua các bản ghi âm của anh bạn John của tôi, hoặc của những bản ghi âm của chồng bà. Tôi đã nói với họ về những sự tiến triển khi hắn lìa bỏ vùng đất cằn cỗi của hắn, vùng đất hoang vắng bóng người, để đi đến một vùng đất mới, nơi mà cuộc sống con người thật là tràn đầy như những hạt ngũ cốc trên đồng, đó là công việc diễn ra vào hàng thế kỷ. Liệu đã có một kẻ Chưa Chết khác, giống như hắn, đã thử làm điều đó, điều mà hắn đang làm, có thể rằng không phải tất cả các thế kỷ mà thế giới này đã từng tồn tại hoặc sẽ tồn tại, có thể giúp hắn. Với kẻ này, tất cả những nội lực trong tự nhiên, những gì huyền bí, sâu thẳm và hùng mạnh có thể cùng kết hợp lại để tạo nên những chuyện chuyện phi thường. Tại một nơi xa, nơi mà hắn vẩn còn sống, vẩn Chưa Chết qua hàng thế kỷ đó, đó là một thế giới tràn đầy những công trình địa chất và hóa học lạ lùng. Có những hang động sâu thẳm và và những kẽ ngách mà không ai biết được nó dẩn đến đâu. Có những núi lửa mà một số trong số chúng vẩn còn dâng trào những dòng nước nham thạch kỳ lạ, mà khí độc từ nó có thể giết chết bất kỳ sự sống nào. Không nghi ngờ gì nữa, có những lực từ tính và điện trường có thể kết hợp với nhau thành một lực huyền bí khiến cho cuộc sống vật lý có những biến đổi kỳ lạ, và tác động bên trong hắn khiến hắn trở thành kẻ đầu tiên có những phẩm chất phi thường. Thời kỳ chiến tranh quyết liệt đã khiến cho thần kinh hắn trở nên cứng rắn hơn, bộ óc của hắn trở nên thông minh hơn, trái tim của hắn trở nên can đảm hơn bất kỳ con người nào. Trong con người hắn, một phần quan trọng nào đó của sự sống đã đạt đến mức cao nhất của mình theo một cách thức kỳ lạ.Nó khiến cho cơ thể của hắn khỏe mạnh, phát triển và sung sức, và bộ óc của hắn cũng phát triển như vậy. Chắc chắn là những chuyện này xảy đến cho hắn không thể thiếu một sự trợ giúp ma quỷ nào đó. Nó khiến cho hắn phải khuất phục những gì xuất phát và là biểu tượng cho cái tốt. Và bây giờ chúng ta đã biết hắn là như thế nào. Hắn đã lây nhiễm cho bà, ôi, xin tha lỗi cho tôi, bạn thân, khi tôi phải nói như vậy, nhưng tôi nói như vậy chỉ để mong muốn điều tốt cho bà thôi. Hắn đã lây nhiễm cho bà theo một cách rất khôn ngoan, đến nỗi nếu hắn không làm gì thêm, thì bà cũng chỉ sống, sống trong cuộc sống của của bà, một cách thật êm đềm, cho đến lúc lâm chung, khi mà bất kỳ con người nào cũng đến lúc nhận sự phán quyết của Chúa, thì đó sẽ là lúc làm cho bà sẽ trở nên giống như hắn. Điều này không được xảy ra! Chúng ta đã thề với nhau là điều này sẽ không xảy ra. Làm điều đó nghĩa là chúng ta đang làm theo những ước nguyện của Chúa. Khi đó tại thế giới này, khi những con người là Con Của Người qua đời, sẽ không bị dâng hiến cho quỷõ dữ, những kẻ mà sự tồn tại của chúng sẽ là sự sỉ nhục đối với Người. Người đã cho phép chúng ta cứu chuộc lại một linh hồn, và chúng ta sẽ tiếp tục như những hiệp sĩ Thập tự chinh cổ xưa để cứu rỗi nhiều hơn nữa. Giống như họ, chúng ta sẽ tiến về hướng mặt trời mọc. Và giống như họ, nếu chúng ta bỏ mình, chúng ta sẽ bỏ mình vì nghĩa lớn."
Ông ta ngừng lại và tôi nói, "Nhưng bá tước sẽ không đẩy lùi được nó bằng sự thông minh của hắn chứ? Do hắn đã đi ra khỏi nước Anh, hắn sẽ không né tránh được nó chứ, như một con hổ sẽ làm khi nói bị săn đuổi tại một ngôi làng."
"A ha!" ông ta nói, "sự so sánh của bà về hổ rất hay, và tôi sẽ dùng điều đó với hắn. Giống như người Ấn Độ nói về lòai hổ, khi đã nếm máu người, nó sẽ không chú ý đến những com mồi khác, nhưng sẽ lảng vảng không ngừng nghỉ quanh con người đó đến khi nó bắt được anh ta. Cái thứ mà chúng ta đang săn đuổi từ ngôi làng của chúng ta là một con hổ, cũng như vậy, cũng sẽ không bao giờ ngừng nghỉ. Không, trong bản thân hắn, hắn sẽ không bỏ cuộc và sẽ không rời xa. Khi hắn còn sống, cuộc sống thực của hắn, hắn đã vượt qua biên giới Thổ Nhĩ Kỳ và giao tranh với kẻ thù của hắn trên ngay chính lãnh địa của đối phương. Hắn đã bị đẩy lùi, nhưng hắn nào có cam chịu? Không! Hắn lại quay trở lại, rồi lại trở lại, và lại trở lại. Hãy nhìn xem sự bền bĩ và khả năng chịu đựng của hắn. Với bộ óc của một đứa trẻ, phải rất lâu hắn mới hình thành được ý tưởng chuyển đến một thành phố lớn. Hắn làm gì? Hắn tìm một vùng đất trên thế giới này thích hợp nhất cho những mơ ước của hắn. Rồi hắn cân nhắc đánh giá từng bước chuẩn bị cho công việc này. Hắn kiên nhẫn xác định sức mạnh của hắn như thế nào, quyền lực của hắn ra sao. Hắn học nói nhiều ngôn ngữ. Hắn học hỏi đời sống xã hội mới, những môi trường mới mẻ với cuộc sống cổ xưa, về chính trị, về luật pháp, về tài chính, về khoa học, về tập quán của vùng đất mới và những con người ở đó.Trong cái nhìn của hắn, những gì hắn đã có chỉ là sự khai vị cho một bữa ăn ngon lành và phù hợp với những ước muốn của hắn. Không, nó giúp cho hắn phát triển giống như bộ óc của hắn.Tất cả đã chứng minh là hắn đúng trong điều phỏng đóan đầu tiên của hắn. Hắn đã đơn độc làm tất cả, hoàn toàn đơn độc! Từ một ngôi mộ hoang tàn nơi tại một vùng đất quên lãng. Còn điều gì mà hắn có thể không làm được khi hắn nghĩ ra có một thế giới rộng lớn hơn đang mở ra trước mặt hắn. Hắn có thể mỉm cười cùng thần chết, khi mà chúng ta biết đến hắn. Ai là kẻ có thể vẫy vùng giữa thách thức của bệnh tật mang đến cái chết mà không ai trong nhân loại này có thể tránh khỏi. Ôi! Nếu như một người như vậy đến từ Chúa, chứ không phải từ Quỷ dữ, thì cái sức mạnh đó hắn có thể làm được những điều tốt lành cho thế giới già nua của chúng ta. Nhưng chúng ta đang đánh cược để giải phóng thế giới. Công việc của chúng ta phải tiến hành thầm lặng, và tất cả những nỗ lực của chúng ta phải giữ bí mật. Bởi vì trong cái thời đại tân tiến này, khi mà con người thậm chí còn không tin vào những gì họ thấy, thì sự nghi ngờ của những người khôn ngoan sẽ là sức mạnh ghê gớm nhất của hắn. Tức khắc nó sẽ tạo cho hắn những vỏ bọc và áo giáp, và tạo cho hắn những vũ khí để tiêu diệt chúng ta, những kẻ thù của hắn, những người đang sẳn sàng đánh liều thậm chí cả linh hồn của mình cho sự an tòan của một người mà chúng ta thương yêu. Vì sự tốt đẹp của tình người, và vì danh dự và vinh quang của Chúa."
Sau một cuộc thảo luận chung, mọi người xác định rằng vào tối nay chưa có điều gì được thiết lập rõ ràng. Vì vậy tất cả chúng tôi đều đi ngủ trên những sự kiện, và cố nghĩ ra một kết luận hợp lý. Sáng mai, tại bữa ăn sáng, chúng tôi sẽ gặp lại, và sau khi trao đổi những kết luận của mình với những người khác, chúng tôi sẽ quyết định mình sẽ làm gì dựa trên những nguyên nhân được xác định rõ…
Tôi cảm thấy êm ả tuyệt vời và thư thả đêm nay. Điều này giống như là những nỗi ám ảnh thường trực đã được xóa bỏ khỏi tôi. Có thể là…
Điều phỏng đóan của tôi chưa xác quyết, nhưng có thể không như vậy, vì tôi đã thấy trong gương cái dấu sẹo đỏ trên trán tôi, và tôi biết rằng tôi vẩn chưa được trong sạch.
NHẬT KÝ CỦA BÁC SĨ SEWARD
Ngày 5 tháng Mười. - Tất cả chúng tôi thức dậy sớm, và tôi nghĩ rằng giấc ngủ như vậy đã là quá nhiều cho tất cả chúng tôi. Khi chúng tôi gặp nhau sớm để ăn sáng thì có một cái cảm giác hưng phấn chung hơn sự chờ đợi của bất kỳ ai trong chúng tôi để có nó lần nữa.
Cái khả năng phục hồi tự nhiên của con người thật sự là một điều tuyệt diệu. Bất kể sự bế tắc nào, dù là chuyện gì đi nữa, cũng đã được xua đi, thậm chí cả cái chết, và chúng tôi lại bay bổng trong những nguyên tắc đầu tiên của hy vọng và tận hưởng. Hơn một lần chúng tôi ngồi quanh bàn, mắt tôi mở to tự hỏi tòan bộ những chuỗi ngày vừa qua có phải chỉ là một giấc mộng. Chỉ đến khi tôi nhìn thấy cái vết sưng tấy trên trán bà Harker thì tôi mới trở về với thực tại. Thậm chí lúc này, khi tôi dũng cảm xét lại vấn đề, thì gần như không thể tin được rằng nguyên nhân của tất cả những đau khổ của chúng tôi vẩn còn tồn tại. Thậm chí bà Harkers cũng có vẻ như mất đi những những dấu hiệu của những lời nguyền khủng khiếp trên nàng. Chỉ thỉnh thỏang khi có điều gì gợi lại trong tâm tưởng, thì nàng mới nghĩ đến vết sẹo kinh khiếp của nàng. Chúng tôi gặp nhau trong phòng làm việc của tôi khỏang nữa giờ để quyết định xem chúng tôi sẽ tiếp tục hành động như thế nào. Tôi chỉ có thể thấy một khó khăn trước mắt, tôi nhận ra nó bằng bản năng hơn là do một nguyên do nào. Tất cả chúng tôi sẽ phải nói thẳng. Và điều tôi sợ là hình như lưỡi của bà Harker tội nghiệp đã bị khóa lại theo một cách thức bí ẩn nào đó. Tôi biết rằng nàng cũng hình thành lên những kết luận riêng của nàng, và từ tất cả những gì xảy ra, tôi biết rằng những kết luận đó rất đúng đắn và sáng tỏ. Nhưng nàng sẽ không, hoặc không thể phát biểu chúng ra được. Tôi nói điều này với Van Helsing, và ông ấy với tôi thảo luận điều này khi chỉ có riêng chúng tôi với nhau. Tôi cho rằng có một loại chất độc kinh dị nào đó được truyền vào huyết quản của nàng lúc này đã bắt đầu hoạt động. Bá tước đã có lý do riêng của hắn khi hắn đã cho nàng cái mà Van Helsing gọi là "dòng máu rửa tội của Ma cà rồng." Vâng, có thể là chất độc đó tự nó chậm tác dụng với những điều tốt đẹp. Trong cái thời kỳ mà sự tồn tại của Ptomaine là một điều bí ẩn thì chúng tôi không nên tự hỏi bất kỳ chuyện gì! Tôi biết một điều, rằng bản năng của tôi đã đúng về vấn đề sự im lặng của bà Harker, và điều đó là một khó khăn kinh khủng, một mối nguy hiểm vô danh trong công việc trước mắt của chúng tôi. Cái quyền năng đã phù phép nàng im lặng thì cũng chính nó có thể phù phép để nàng cất tiếng. Tôi không dám nghĩ xa hơn, vì vậy tôi không nên để những ý nghĩ của tôi làm kinh khiếp người phụ nữ cao thượng ấy! Sau nữa - Khi giáo sư vào, chúng tôi nói tình trạng hiện nay. Tôi có thể thấy là ông ta đang suy nghĩ điều gì đó trong tâm tưởng, ông ấy muốn nói cái gì đó, và cảm thấy hơi ngập ngừng khi hướng đến vấn đề. Sau khi xoa hàm râu rậm một lúc, ông nói, "Bạn John, có một chuyện mà tôi với anh phải nói riêng, chỉ để chúng ta tiên liệu trước bất kỳ tình huống nào. Sau này chúng ta sẽ nói với những người khác câu chuyện riêng của chúng ta."
Rồi ông ấy ngừng lại, và tôi chờ đợi. Ông ta tiếp tục, "Bà Mina, bà Mina thân yêu tội nghiệp của chúng ta đang thay đổi."
Với cơn rùng mình lạnh giá xâm chiếm lấy tôi khi tôi thấy rằng nỗi lo sợ tồi tệ nhất của tôi đã được xác thực. Van Helsing tiếp tục.
"Với những kinh nghiệm buồn về cô Lucy, lần này chúng ta phải chặn trước để mọi chuyện đừng đi quá xa. Công việc của chúng ta trong thực tế lúc này đang khó khăn hơn bao giờ, và cái cái điều tệ hại mới này sẽ khiến cho mỗi giờ trực tiếp trôi qua càng trở nên quan tọng. Tôi có thể thấy những đặc điểm của ma cà rồng bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt bà ta. Hiện nay nó chỉ mới thoáng qua rất, rất nhẹ. Nhưng chúng ta sẽ nhận ra nó nếu như bỏ qua những thành kiến. Răng bà ta đã sắc bén hơn, và lúc này mắt bà ta cứng rắn hơn. Nhưng những điều trên không phải là tất cả, lúc này thì bà ta bắt đầu thường xuyên im lặng, giống như đã xảy ra với Lucy. Bà ấy không nói, thậm chí khi bà ấy viết rằng bà ấy muốn được biết nhiều hơn. Bây giờ là điều sợ hãi của tôi đây. Nếu như bà ấy có thể nói được những gì bá tước thấy và nghe dưới sự thôi miên của chúng ta, thì cũng không quá xa sự thật nếu hắn là người thôi miên bà ấy trước, và cái kẻ đã uống máu bà ta cũng như bắt bà ấy uống máu hắn ấy, hắn sẽ có thể phù phép để bà ấy phơi bày với hắn trong tâm tưởng những gì bà ấy đã biết thì sao?"
Tôi gật đầu đồng ý. Ông ta tiếp tục, "Do vậy, những điều chúng ta phải làm là ngăn chặn điều này. Chúng ta phải giữ cho bà ta không biết gì về những ý định của chúng ta, và do đó bà ấy không thể nói về những điều mà bà ấy không biết. Đây là một nhiệm vụ đau thương! Ôi, sự đau thương này làm tim tôi tan vỡ khi nghĩ về nó, nhưng phải làm như vậy thôi. Khi chúng ta gặp nhau vào hôm nay, tôi phải nói với bà ấy về lý do khiến chúng ta không thể nói tiếp với bà ấy, bà ấy phải rời khỏi hội đồng của chúng ta, chỉ để đơn giản bảo vệ chúng ta."
Ông ta lau trán, nó đang ròng ròng những giọt mồ hôi tóat ra từ ý nghĩa về sự thương tổn mà ông ta có thể gây ra khi ông phải giáng thêm một đòn nữa vào cái tâm hồn tội nghiệp đã chịu thật nhiều sự đày đọa. Tôi biết rằng ông ấy sẽ được an ủi phần nào nếu tôi nói cho ông ấy biết rằng tôi cũng đã có được cùng một kết luận. Với bất kỳ giá nào phải xua đi được nỗi thương tổn của sự nghi ngờ. Tôi nói với ông ta, và nó gây ra tác dụng như tôi chờ đợi.
Bây giờ đã gần đến giờ họp chung của chúng tôi. Van Helsing đã đi để chuẩn bị cuộc họp, và cái phần việc đau khổ của ông ấy trong lần họp này. Tôi thật sự tin rằng mục đích lúc này của ông ấy là có thể cầu nguyện một mình.
Sau nữa - Ngay tại lúc bắt đầu cuộc họp đã có một sự khuây khỏa cá nhân to lớn mà cả tôi và Van Helsing đều cảm thấy. Bà Harker đã gửi một thông điệp thông qua chồng nàng rằng nàng sẽ không tham gia với chúng tôi vào lúc này, nàng nghĩ rằng tốt hơn nàng nên để chúng tôi tự do thảo luận hướng đi sắp tới mà không bị bối rối bởi sự hiện diện của nàng. Giáo sư và tôi nhìn nhau trong một thóang, và cả hai chúng tôi đều cảm thấy phần nào nhẹ nhõm. Về phần mình, tôi nghĩ rằng nếu bà Harker tự mình nhận ra sự nguy hiểm, thì điều này cũng gây ra những vết thương tương đương với sự ngăn chặn nguy hiểm. Trong tình huống này chúng tôi đồng ý với nhau, qua những cái nhìn dò hỏi và trả lời, với ngón tay đặt lên môi, rằng sẽ giữ im lặng về sự nghi ngờ của chúng tôi, cho đến khi chúng tôi có thể thảo luận riêng với nhau về nó lần nữa. Chúng tôi đi ngay vào Kế hoạch của Chiến dịch.
Van Helsing thẳng thừng đưa ra các sự kiện trước mặt chúng tôi, "Con tàu Crazina Catherine đã rời sông Thames sáng hôm qua. Với tốc độ cao nhất mà nó chưa từng đạt được trước đây, nó sẽ cần ba tuần để đến Varna. Nhưng chúng ta có thể di chuyển bằng đường đến cùng nơi đó trong ba ngày. Bây giờ, nếu chúng ta cho rằng cuộc hành trình của con tàu có thể nhanh thêm hai ngày, nhờ vào khả năng tác dụng vào thời tiết mà chúng ta biết rằng bá tước có thể làm được, và nếu chúng ta dành thêm một ngày đêm cho trước sự chậm trễ bất chợt có thể xảy ra, thì chúng ta có gần hai tuần dự trữ.
"Như vậy, để cho được an tòan hơn, chúng ta phải rời khỏi đây chậm nhất là ngày 17. Rồi sau đó bằng bất cứ giá nào chúng ta phải đến Varna một ngày trước khi con tàu đến để có thể làm những công việc chuẩn bị cần thiết. Tất nhiên là khi đi chúng ta phải vũ trang, vũ trang để chống lại ma quỷ, về tinh thần cũng như thể chất."
Đến đây thì Quincey Morris thêm vào, "Tôi hiểu rằng bá tước đến từ một đất nước của chó sói, và có thể hắn sẽ gọi chúng đến đấy đón chúng ta. Tôi đề nghị rằng thêm vào trang bị chiến đấu của chúng ta những khẩu Winchester để đề phòng những vấn đề rắc rối như vậy. Cậu nhớ không, Art, khi chúng ta bị một lũ như vậy săn đuổi ở Tobolsk? Chúng ta đã cho chúng lũ chúng mỗi đứa một phát nên thân!"
"Tốt!" Van Helsing nói, "Những khẩu Winchester sẽ có. Cái đầu của Quincey lúc này thật đáng giá, nhưng khi cuộc săn đuổi ấy diễn ra, phép ẩn dụ sẽ làm mất danh dự cho khoa học hơn là lũ sói trong việc gây ra nguy hiểm cho con người. Trong trường hợp đó chúng ta không thể làm gì được cả. Và tôi cho rằng khi mà Varna không quen thuộc với bất kỳ ai trong chúng ta, vì sao chúng ta không đến đấy sớm? Chúng ta sẽ mai phục lâu dài ngay tại đó. Chúng ta sẽ chuẩn bị vào tối nay và sáng mai, và nếu tất cả đều ổn, cả bốn chúng ta sẽ khởi hành."
"Cả bốn? " Harker cất tiếng hỏi, nhìn từng người một trong số chúng tôi.
"Tất nhiên!" giáo sư trả lời nhanh. "Anh phải ở lại để chăm sóc cho người vợ yêu quý của anh!"
Harker im lặng một lúc và nói bằng một giọng trống rỗng, "Chúng ta hãy nói về chuyện này vào sáng mai. Tôi muốn nói chuyện với Mina."
Tôi nghĩ rằng lúc này là lúc Van Helsing khuyến cáo anh ta đừng tiết lộ kế hoạch của chúng tôi cho nàng, nhưng ông ấy chẳng nói gì. Tôi nhìn ông ra dấu và ho. Để trả lời ông đưa ngón tay lên môi và quay đi.
NHẬT KÝ CỦA JONATHAN HARKER.
Tháng Mười, buổi chiều tối - Tôi không thể nghĩ gì sau cuộc họp của chúng tôi một thời gian. Một giai đoạn mới vừa được mở ra khiến cho tâm trí tôi bị rối tung và không còn chỗ cho những ý nghĩ tích cực. Quyết định của Mina không tham gia vào cuộc thảo luận đã khiến tôi suy nghĩ. Và khi tôi không thể tranh cãi về vấn đề này với nàng, tôi chỉ có thể suy đóan. Lúc này tôi còn rất lúng túng trong việc đưa ra một lời giải đáp. Cái cách mà những người khác đón nhận điều đó cũng làm tôi rối trí. Lần cuối khi chúng tôi nói về chủ đề này chúng tôi đã đồng ý với nhau rằng sẽ không có gì che giấu giữa chúng tôi. Bây giờ Mina đã ngủ rồi, bình thản và êm đềm như một đứa trẻ. Môi nàng hơi cong lên và khuôn mặt nàng rạng rỡ hạnh phúc. Cám ơn Chúa, hãy để cho cảm giác này ở lại mãi với nàng.
Sau đó- Tất cả những chuyện này thật là lạ. Tôi ngồi quan sát Mina nằm ngủ, và tôi gần đạt đến một cảm giác hạnh phúc trong bản thân mình mà tôi nghĩ rằng tôi sẽ chẳng bao giờ có. Khi chiều tàn, lúc mà mặt đất bắt đầu đón nhận bóng đêm của nó khi mặt trời đã lặn sâu, sự im lặng của căn phòng càng lúc càng trở nên uy nghi với tôi.
Ngay lúc đó Mina mở mắt, và nhìn tôi và nói dịu dàng, "Jonathan, em muốn anh hứa với em một lời bằng lời hứa danh dự. Một lời hứa với em, nhưng sẽ được thành kính dâng lên tai Chúa, và sẽ không phá bỏ nó dù rằng em quỳ xuống dưới chân anh và van nài anh với những dòng nước mắt lã chã tuôn rơi. Nhanh lên anh, anh phải hứa với em ngay."
"Mina," tôi nói, "một lời hứa như vật, anh không thể nói ngay được, anh không có lý do nào hợp lý để hứa cả."
"Nhưng, anh yêu," nàng nói, với một sự tập trung tinh thần cao độ khiến mắt nàng lấp lánh như những vì sao, "đó là điều em mong ước. Và điều đó không phải cho bản thân em. Anh có thể hỏi bác sĩ Van Helsing xem em có lý hay không. Nếu ông ấy phản đối anh có thể làm những gì anh muốn. Không, ngay cả khi anh đồng ý tất cả, thì sau này anh cũng có thể giải bỏ lời hứa của mình."
"Anh hứa!" tôi nói, và trong một thóang nàng có vẻ vui mừng tột bậc. Dù đối với tôi tất cả cả hạnh phúc dành cho nàng là làm sao xóa bỏ cái vết sẹo đỏ trên trán nàng kia.
Nàng nói, "Hứa với em rằng anh sẽ không nói với em bất kỳ chuyện gì về những kế hoạch được dựng lên trong chiến dịch chống lại bá tước. Không một lời dù là lời nói, dù là suy luận, hoặc là ngụ ý, không vào bất kỳ lúc nào khi mà nó vẩn còn ở trên em!" Và nàng trịnh trọng chỉ vào vết sẹo. Tôi có thể thấy nàng rất kiên quyết, và nói trịnh trọng, "Anh hứa!" và khi tôi nói, tôi có thể cảm thấy trong một thóang như là có một cánh cửa đóng sập lại giữa chúng tôi.
Sau đó, nữa đêm - Mina tỏ ra tươi tỉnh và phấn khởi suốt cả buổi chiều. Điều này khiến cho những người còn lại thấy được khuyến khích rất nhiều, như thể họ cũng được lây sự hoan hỉ của nàng. Và kết quả là thậm chí ngay cả tôi cũng cảm thấy cái gánh nặng u ám đang đang đè nặng lên chúng tôi đã được nhấc lên phần nào. Tất cả chúng tôi đi nghỉ sớm, Mina bây giờ đang ngủ như một dứa trẻ. Có một điều thật tuyệt rằng giấc ngủ của nàng có tính năng giữ nàng khỏi những vấn đề khủng khiếp của nàng. Xin cám ơn Chúa vì điều này, vì ít nhất nàng cũng có thể quên đi những điều đang đè nặng tâm can. Có thể tấm gương của nàng sẽ có ảnh hướng đến tôi như sự hoan hỉ của nàng đã làm được vào tối nay. Tôi sẽ cố làm. Ôi! Vì một giấc ngủ không mộng mị.
Ngày 6 tháng Mười, sáng sớm. - Lại một bất ngờ khác. Mina đánh thức tôi từ sớm, cũng gần giống thời điểm hôm qua, và yêu cầu tôi gọi bác sĩ Van Helsing. Tôi nghĩ rằng có thể cần đến một trường hợp thôi miên khác, nên đi gọi giáo sư mà chẳng hỏi gì.Rõ ràng là ông ta đang chờ đợi một cái gọi như vậy, vì tôi thấy ông đã thay quần áo sẳn trong phòng. Ông ta đến ngay. Khi ông đi qua phòng tôi, ông hỏi Mina xem có phải cũng cần một cuộc thôi miên khác không.
"Không," nàng nói lặng lẽ, "nó không cần thiết nữa. Ông có thể nói với họ như thế này. Tôi phải đi với các bạn trong chuyến đi này."
Bác sĩ Van Helsing cũng giật mình giống như tôi. Sau khi ngừng một lúc, ông hỏi, "Nhưng vì sao?"
"Ông phải mang tôi đi với ông. Tôi sẽ an tòan hơn khi đi với ông, và ông cũng sẽ an tòan hơn khi đi với tôi."
"Nhưng vì sao, bà Mina thân yêu? Bà biết rằng sự an tòan của bà là vấn đề sinh tử của chúng tôi. Chúng tôi dấn thân vào nguy hiểm, mà bà cũng sẽ bị, hoặc có thể, còn có khả năng cao hơn bất kỳ ai trong chúng tôi… từ những tình huống… những điều đã qua." Ông ấy ngừng lời bối rối.
Khi nàng trả lời, nàng đưa ngón tay lên và chỉ vào trán. "Tôi biết. Đó là lý do vì sao tôi đi. Tôi có thể nói với ông lúc này, khi mà mặt trời đang lên. Tôi có thể không còn làm được điều này nữa. Tôi biết rằng khi mà bá tước muốn tôi thì tôi phải đi. Tôi biết rằng nếu hắn muốn tôi đến trong bí mật, tôi phải làm điều đó bằng mưu mẹo. Bằng bất kỳ dụng cụ nào để lừa dối, thậm chí cả Jonathan." Chúa đã thấy cái nhìn của nàng khi nàng quay sang nhìn tôi lúc nàng nói, và nếu như có Sự Ghi Chép Thiên Thần thì cái nhìn ấy sẽ được ghi lại để giữ gìn danh dự cho nàng vĩnh viễn. Tôi chỉ có thể nắm lấy tay nàng. Tôi không thể nói gì. Sự xúc động của tôi quá lớn đến nỗi nó làm cho những dòng nước mắt chẳng thể rơi.
Nàng nói tiếp, "Các bạn những người đàn ông thật là dũng cảm và mạnh mẽ. Các bạn mạnh mẽ trong số đông của mình, vì các bạn có thể thách thức lại những gì có thể bẻ gãy sức chịu đựng của con người nếu anh ta chỉ đơn thân đối phó. Ngòai ra, tôi có thể giúp ích được, do ông có thể thôi miên tôi và biết được những gì tôi đã làm mà chính tôi cũng không biết. "
Bác sĩ Van Helsing nói một cách mạnh mẽ, "Bà Mina, bà vẩn luôn luôn là người thông minh nhất. Bà sẽ đi với chúng tôi. Chúng ta hợp sức cùng nhau để làm cái điều mà chúng ta đang cố gắng đạt đến."
Khi ông ta nói, Mina tỏ ra im lặng kéo dài khiến tôi phải nhìn nàng. Nàng đã nằm xuống gối ngủ thiếp đi. Nàng thậm chí không thức dậy khi tôi kéo tấm màn ra để cho ánh sáng mặt trời tràn vào phòng. Van Helsing ra hiệu cho tôi lặng lẽ đi ra với ông. Chúng tôi đi về phòng ông, và trong một phút sau, huân tước Godalming, bác sĩ Seward và ông Morris cũng đã đi đến với chúng tôi.
Ông ấy nói với họ những điều Mina đã nói, và tiếp. "Trong buổi sáng nay chúng ta sẽ đi xuống Varna. Chúng ta bây giờ đã đã biết rằng sẽ có thêm một nhân tố mới, bà Mina. Ôi, nhưng tâm hồn của bà ta vẩn đúng. Bà ấy thật là đau khổ khi nói với chúng ta những gì bà làm. Nhưng những điều ấy gần như đúng cả, và chúng ta lúc nào cũng phải đề phòng. Bây giờ thì không còn cơ hội để mất nữa, và ở Varna chúng ta phải sẳn sàng để hành động ngay vào lúc chiếc thuyền cập bến."
"Chính xác thì chúng ta sẽ làm gì?" ông Morris hỏi ngắn gọn.
Giáo sư ngừng một lúc trước khi tiếp tục, "Chúng ta sẽ lên khoang thuyền trước tiên. Rồi, sau khi tìm thấy chiếc hộp, chúng ta sẽ đặt một nhánh hồng dại lên đó. Sau đó chúng ta sẽ buộc chặt vào cái hộp, để không ai có thể xông ra được, điều cuối cùng này được nói dựa trên sự mê tín. Và sự mê tín là cái mà chúng ta phải tin vào đầu tiên. Trước tiên là lòng tin của con người thời xa xưa, và nó là nguồn gốc cho niềm tim vẩn còn tồn tại. Sau dó, chúng ta sẽ chộp lấy bất kỳ cơ hội nào, và khi không có ai đến gần, chúng ta sẽ mở cái hộp, và.. và tất cả sẽ ổn."
"Tôi sẽ không đợi đến lúc có một cơ hội nào, " Morris nói. "Khi tôi thấy cái hộp tôi sẽ mở tung nó ra và tiêu diệt con quái vật, dù lúc ấy đang có hàng ngàn người trông vào, và dù điều đó sẽ khiến tôi bị quất tan ngay sau đó."
"Cậu bé cừ khôi," bác sĩ Van Helsing nói. "Cậu bé dũng cảm. Quincey là một đàn ông hòan hảo. Chúa sẽ phù hộ anh vì điều ày. Con trai ta, hãy tin ta, không một ai trong số chúng ta sẽ phải đi khổ sai sau đó hoặc sẽ phải ngần ngại vì bất kỳ sự sợ hãi nào. Tôi chỉ làm những gì mà chúng ta có thể làm được… những cái gì chúng ta phải làm. Nhưng, thật ra, thật ra chúng ta không thể nói những gì mà chúng ta có thể làm. Có nhiều chuyện có thể xảy ra, theo cái cách của chúng và các kết cục của chúng có thể khác nhau đến nỗi đến lúc này chúng ta không thể nói gì. Chúng ta sẽ vũ trang, bằng mọi cách. Và đến lúc mà cái kết cục ấy đến, tất cả nỗ lực của chúng ta sẽ không bị hoang phí. Vậy thì bây giờ chúng ta hãy sắp xếp thứ tự mọi công việc. Hãy làm mọi việc có liên quan đến những người thân yêu của chúng ta, và những người phụ thuộc vào chúng ta hoàn tất. Vì không ai trong số chúng ta có thể nói cái gì, hay khi nào, hoặc như thế nào cái kết cục ấy sẽ đến. Như đối với tôi, những công việc của riêng tôi đã được điều chỉnh lại, và bây giờ tôi không còn gì nữa để làm. tôi sẽ sắp xếp mọi thứ cho chuyến đi. Tôi sẽ đi lấy vé và những thứ linh tinh khác cho chuyến đi của chúng ta."
Không còn điều gì nữa để nói, và chúng tôi giải tán. Bây giờ tôi sẽ sắp đặt tất cả mọi việc của tôi trên thế gian này, để sẳn sàng cho bất kỳ chuyện gì xảy đến.
Sau đó. - Tất cả đã xong. Ý muốn của tôi đã định, và tất cả đã hòan tất. Mina nếu còn sống sẽ là người thừa kế duy nhất của tôi. Nếu không như vậy, thì những người khác gặp may mắn trong chúng tôi sẽ có phần còn lại.
Bây giờ hòang hôn đang đang buông dần. Mina có vẻ không yên khiến tôi phải chú ý. Tôi chắc rằng đang có gì đó diễn ra trong tâm tưởng của nàng mà nó sẽ được bộc lộ chính xác vào lúc hòang hôn. Việc này sẽ trở một khỏang thời gian đau lòng cho tất cả chúng tôi. Mỗi lần bình minh và hòang hôn sẽ mang đến những điều nguy hiểm mới, những vết thương mới, tuy nhiên, có thể Chúa sẽ mang lại cho chúng những kết cục tốt lành. Tôi viết tất cả những điều này trong nhật ký do lúc này người tôi yêu phải không được biết về nó. Nhưng nếu có thể làm được thì nàng có thể thấy lại là mọi thứ sẽ sẳn sàng. Nàng đang gọi tôi kìa.
Đoạn này dành cho Jonathan Harker.
Anh hãy ở lại với bà Mina thân yêu của anh. Chúng tôi sẽ tổ chức tìm kiếm, nếu tôi có thể gọi việc này như vậy, bởi vì không phải là tìm kiếm mà chỉ là vấn đề biết được hay không, và chúng tôi chỉ làm một cuộc xác nhận mà thôi. Nên hôm nay anh nên ở lại và chăm sóc bà ấy. Đây là công việc tốt nhất và thiêng liêng nhất của anh. Bây giờ thì không thể tìm thấy hắn ở đây được.
Tôi sẽ kể với anh để anh biết được bốn chúng tôi đã biết được những gì, bởi vì tôi đã kể với những người kia rồi. Hắn, kẻ thù của chúng ta, đã cao chạy xa bay. Hắn đã trở về lâu đài của hắn ở Transylvania. Tôi biết rõ điều này, như thể đã có một cánh tay lửa đã viết điều đó lên tường. Hắn đã xoay xở để chuẩn bị, và chiếc hộp đất cuối cùng đã đã được đưa lên tàu chở đi. Vì vậy nên hắn mới phải lấy tiền. Và hắn phải vội vã để chúng ta không thể bắt được hắn trước khi mặt trời lặn. Đó là điều hy vọng cuối cùng của hắn, hắn cho rằng có thể an tòan lẩn trốn ở trong ngôi mộ mà hắn nghĩ rằng cô Lucy tội nghiệp, hắn cho rằng lúc này cô ta vẩn giống như hắn, sẽ mở rộng cửa cho hắn. Nhưng không còn thời gian nữa. Khi thất bại hắn sẽ chuồn thẳng về nơi ẩn náu cuối cùng của hắn, cái công sự cuối cùng của hắn mà tôi có thể nói rằng tôi đã ươc ao gấp đôi để có nó. Hắn thông minh lắm, ôi thật là thông minh! Hắn biết rằng cuộc chơi của hắn đã chấm dứt. Và hắn quyết định trở về nhà. Hắn đã tìm một con tàu để ra đi trên chặng đường của mình, và hắn đã chui vào đó.
Bây giờ chúng tôi đi tìm con tàu, và xem nó đi về hướng nào. Khi chúng tôi khám phá ra, chúng tôi sẽ trở về và nói tất cả với anh. Rồi chúng tôi sẽ an ủi anh và bà Mina tội nghiệp với những hy vọng mới. Vì điều đó anh hãy luôn suy nghĩ về hy vọng. không được để mất nó. Chúng ta đang săn đuổi một sinh vật ghê gớm, hắn đã đến London hàng trăm năm. Và đến hôm nay, khi chúng ta biết được cuộc hành trình của hắn, chúng ta đã đuổi được hắn đi. Hắn có giới hạn, dù hắn có một nguồn lực ghê gớm để gây nên sự tàn phá và đau khổ hơn những gì chúng ta cố làm. Nhưng chúng ta rất mạnh, với mỗi người trong mục đích của chúng ta, và tất cả chúng ta hợp lực sẽ mạnh hơn bất kỳ cái gì. Hãy vững tâm trở lại, người chồng thân yêu của bà Mina. Trận đánh chỉ mới bắt đầu và chúng ta sẽ chiến thắng khi nó kết thúc. Chắc chắn rằng Chúa đang ngự trên cao để trông coi những người con của Người. Vì vậy hãy an lòng cho đến khi chúng tôi trở về.
Van Helsing.
NHẬT KÝ CỦA JONATHAN HARKER
Ngày 4 tháng Mười - Khi tôi đọc cho Mina thông điệp của Van Helsing trong máy ghi âm, cô gái tội nghiệp rõ ràng đã tươi tắn hẳn. Việc bá tước đã ra khỏi đất nước rõ ràng đã mang lại cho nàng sự giải tỏa. Và sự giải tỏa đó mang lại sức mạnh cho nàng. Về phần mình, bây giờ chúng tôi đang mặt đối mặt với một nhiệm vụ nguy hiểm kinh khiếp, nó gần như không thể tin được. Thậm chí những kỷ niệm khủng khiếp của tôi ở lâu đài Dracula gần như chỉ giống như một giấc mơ dài chìm vào quên lãng.Không khí mát mẻ của trời thu đang lan tỏa trong ánh sáng ban ngày rực rỡ.
Than ôi! Làm sao tôi có thể tin được! Giữa muôn vàn suy nghĩ mắt tôi bất chợt lại lọt vào vết sẹo đỏ trên vầng trán trắng thân yêu tội nghiệp của tôi. Cái điều cuối này thật không thể tin được. Mina và tôi sợ ngồi không, nên chúng tôi nghe đi nghe lại tất cả những đoạn nhật ký. Hình như là dù thực tại có vẻ như càng lúc càng ghê gớm hơn ở mỗi thời điểm, thì những nỗi đau và sự sợ hãi lại có vẻ như giảm đi. Có một cái gì đó rất là dễ chịu rõ ràng dẩn hướng xuyên xuốt mục đích của chúng tôi. Mina nói rằng có thể chúng tôi đang là những công cụ của một sự mệnh cao cả cuối cùng. Có thể lắm! Tôi sẽ cố nghĩ như nàng. Chúng tôi hầu như chẳng nói gì với nhau về tương lai. Tốt hơn là nên đợi cho đến khi chúng tôi có thể thấy giáo sư và những người khác sau cuộc điều tra của họ.
Ngày hôm nay trôi qua nhanh đến nỗi tôi nghĩ là sẽ không có một ngày nào có thể trôi qua nhanh như vậy. Đã ba giờ rồi.
NHẬT KÝ CỦA MINA HARKER
Ngày 5 tháng Mười, 5 giờ chiều. - Đây là biên bản cuộc họp của chúng tôi. Hiện diện: Giáo sư Van Helsing, huân tước Godalming, bác sĩ Seward, ông Quincey Morris, Jonathan Harker, Mina Harker.
Bác sĩ Van Helsing đã mô tả các bước được tiến hành trong ngày để khám phá con tàu mà bá tước Dracula dùng để trốn thóat và hướng đi của nó.
"Khi tôi biết là hắn muốn trở về Transylvania, tôi cảm thấy chắc chắn rằng hắn phải đi bằng cửa sông Danube, hoặc đâu đó trên Hắc Hải, đó cũng là đường hắn đến. Và tiếp đó là một khỏang trắng ảm đạm trước mặt chúng tôi. Ome Ignotum pro magnifico. Và vì vậy với những trái tim nặng nề chúng tôi bắt đầu tìm kiếm những con tàu rời Hắc Hải tối hôm qua. Hắn dùng một thuyền buồm, do bà Mina nói về những dây buồm được căng lên. Đi theo danh sách của anh về những con tàu ở Times không phải là cách hay, và theo đề nghị của huân tước Godalming, chúng tôi đi đến vùng Lloyd’s của anh, nơi ghi lại tất cả những con tàu buồm vừa ra khơi, nhưng chúng khá nhỏ, Và chúng tôi thấy rằng chỉ có một con tàu vừa ra khơi theo thủy triều để đi đến Hắc Hải. Nó là tàu Czarina Catherine, và nó đến từ Doolittle’s Whart vùng Varna, và từ đó đi đến các cảng khác dọc dòng sông Danube. ‘Thế đấy!’ tôi nói, ‘đây chính là con tàu mà bá tước đang có mặt trên đó.’ Và chúng tôi đi xuống Doolittle Whart, ở đây chúng tôi tìm được một người ở văn phòng.Từ ông ta chúng tôi biết được cuộc hành trình của Czarina Catherine. Ông ta thề thốt đủ điều, mặt ông ta đỏ phừng và lớn giọng, nhưng ông ta nói chung là một người tốt.Và khi Quincey đưa ông ta một chút gì đó từ trong túi anh ta mà anh ta đã khua khoắng lên lách cách, cái thứ mà anh ta đã cho vào một túi nhỏ và nhét sâu trong túi mình, thì ông ta càng tốt bụng hơn nữa mà trở thành một người phục vụ nhún nhường trước chúng tôi. Ông ta đi với chúng tôi, và hỏi nhiều người đàn ông khác thô lỗ và nóng nảy. Đó cũng là những người tốt bụng khi họ được giải khát thỏai mái. Họ nói nhiều về máu và hoa, và về những thứ khác mà tôi không nắm bắt được, dù tôi đóan họ đang muốn nói về cái gì. Nhưng rồi họ cũng nói với chúng tôi tất cả những gì chúng tôi muốn biết.
"Họ thay phiên nhau nói cho chúng tôi biết khá nhiều, rằng vào chiều hôm trước, vào khoảng năm giờ có một người đàn ông vội vã đến. Một người đàn ông cao gầy và xanh xao, với cái mũi cao và hàm răng trắng bóc, với đôi mắt như bốc lửa. Ông ta ăn vận tòan đồ đen, ngoại trừ một cái nón rơm xem chẳng hợp với ông ta chút nào. Rồi ông ta vung tiền ra đề nhanh chóng có được một con tàu đi về Hắc Hải và một nơi nào đó. Người ta đưa ông vào văn phòng và đến chỗ con tàu, nhưng ông ta không lên boong mà chỉ đứng ở ngưỡng tấm ván bắt lên tàu, gọi thuyền trưởng đến gặp. Người thuyền trưởng đến, và nói rằng ông ta được trả rất hậu, dù ông ta thề rằng lúc đầu ông ta không đạt được thỏa thuận. Sau đó thì người đàn ông gầy gò kia đi và hỏi người khác tìm nơi thuê ngựa và xe kéo. Ông ta ra đi và nhanh chóng quay lại, tự mình đánh xe chở một cái hộp lớn. Đoạn tự ông ta nhấc nó xuống, và tốn một lúc để đưa nó lên tàu. Ông ta nói khá nhiều với người thuyền trưởng, về địa điểm đến và cách chuyên chở chiếc hộp. Nhưng người thuyền trưởng không thích và thề thốt với ông ta đủ điều, nói rằng nếu ông ta thích thì ông hãy đến và xem nơi phải đến là như thế nào. Nhưng ông ta nói ‘không’, nói rằng ông ta sẽ không đến, rằng ông ta có nhiều việc phải làm. Rồi thì người thuyền trưởng nói với người đàn ông kia rằng ông ta nên nhanh lên, với máu, vì chiếc tàu sẽ rời cảng, của máu, trước khi trủy triều xuống, với máu. Và người đàn ông mỉm cười và nói rằng tất nhiên ông ta phải đi khi ông nghĩ là đúng lúc, nhưng ông ta sẽ khá là ngạc nhiên nếu ông phải đi sớm. Tay thuyền trưởng lại thề bằng nhiều thứ tiếng và người đàn ông cao gầy chào ông, cám ơn ông, và nói rằng ông ta nhất định sẽ có trên boong trước khi nhổ neo. Cuối cùng người thuyền trưởng, mặt càng đỏ hơn nữa, và càng líu lưỡi hơn, nói rằng ông ta không muốn bọn người Pháp, với hoa và cũng với máu của chúng, trên tàu ông, cũng với máu của nó. Và như vậy, sau khi hỏi xem ông ta có thanh tóan hóa đơn tàu ở đâu, ông ta đi.
"Không một ai biết ông ta đi đâu ‘hoặc nở hoa’ theo cái cách mà họ ưa nói, vì họ còn có những thứ khác phải quan tâm, cũng với máu như vậy. Sau đó thì mọi chuyện diễn tiến có vẻ như là Czarina Catherine đã không nhổ neo như dự định. Một làn sương mỏng đang phủ quanh từ bờ sông và mỗi lúc một dày thêm. Màn sương u ám này nhanh chóng lan quanh con tàu và bao phủ nó. Người thuyền trưởng thề thốt bằng đủ thứ tiếng, đủ các loại ngôn ngữ với hoa và máu, nhưng ông ta không thể làm gì được. Nước mỗi lúc một dâng cao, và ông ta sợ rằng ông ta sẽ mất mọi thứ cùng với con thủy triều này. Ông ta không phải là một người lành tính, và ngay khi cơn thủy triều lên đến đỉnh điểm, người đàn ông cao gầy kia lại xuất hiện bên cây ván và dòi xem cái hộp lớn kia đã được sắp xếp ở đâu. Đoạn người thuyền trưởng trả lời rằng ông ta ước rằng cả ông kia và cái hộp của ông ta, cũ kỹ và với nhiều hoa và máu, hãy xuống dưới địa ngục. Nhưng người đàn ông cao gầy chẳng hề tức giận, ông ta đi xuống với người thuyền phó, và sau khi thấy cái hộp đã được sắp chỗ, ông ta đi lên và đứng giữa khoang tàu trong làn sương dày. Thật ra thì lúc đó họ chẳng hề nghĩ gì đến ông ta, bởi vì làn sương kia nhanh chóng tan biến đi mất, và quang cảnh quang đãng trở lại. Các ông bạn của tôi, trong cơn khát, cùng với cái thứ ngôn ngữ hoa và máu của họ cười phá lên, khi họ kể lại cái cảnh mà người thuyền trưởng thề thốt tùm lum, thậm chí còn vượt quá cái thứ tiếng đa ngôn ngữ thường lệ của ông ta, và cảnh tượng lại càng sinh động hơn bao giờ hết, khi ông ta bắt đầu tra hỏi những người thủy thủ khác đã lên xuống bờ sông trong giờ đó, ông ta thấy rằng chả ai trong số họ đã trông thấy màn sương kia, ngoại trừ một ít còn đọng lại quanh cầu tàu. Tuy nhiên, cuối cùng thì con tàu cũng đã đi khi triều xuống, và chắc chắn rằng đến sáng thì nó sẽ xuôi xuống cửa sông. Chắc rằng vào cái lúc mà họ kể lại mọi chuyện với chúng tôi thì nó đã ra đến biển rồi.
"Và như vậy, bà Mina thân yêu, điều này nghĩa là chúng ta phải nghỉ ngơi một thời gian, vì kẻ thù của chúng ta đã ra đến biển rồi, và sương mù thì tuân theo lệnh hắn trên con đường dẩn đến cửa sông Danube của hắn. Để điều khiển một chiếc tàu buồm thì không bao giờ để cho nó đi quá nhanh cả. Và chúng ta khởi hành trên đất liền thì sẽ đi nhanh hơn, nên chúng ta sẽ gặp hắn ở đấy. Bây giờ niềm hy vọng lớn nhất của chúng ta là đến bên hắn khi hắn đang đang nằm trong hộp, trong khỏang thời gian giữa bình minh và hoàng hôn. Lúc đó hắn không thể cử động được, và chúng ta có thể muốn làm gì hắn thì làm. Trước mắt chúng ta còn có nhiều ngày để chúng ta có thể chuẩn bị sẳn sàng kế hoạch của chúng ta. Bây giờ thì tất cả chúng ta đều biết nơi hắn đi. Do chúng tôi đã gặp chủ con tàu, ông ta đã cho chúng tôi thấy những hóa đơn và những giấy tờ cần thiết. Cái hộp mà chúng ta tìm đang được chở đến Varna, và được chuyển cho một nhân viên, một người Ristic sẽ chờ ở đấy theo sự ủy nhiệm. Và từ đó người bạn thương gia của chúng ta sẽ làm phần việc của mình. Khi ông ta hỏi trong trường hợp nếu có gì trục trặc, ông ta có thể đánh điện tín và yêu cầu tại Varna, chúng tôi nói ‘không’, vì những điều đó sẽ được làm không phải bởi cảnh sát hay bởi hải quan. Điều đó phải chỉ chúng ta làm, và theo cách của chúng ta."
Khi bác sĩ Van Helsing nói xong, tôi hỏi ông ta xem ông ta có biết chắc rằng bá tước đang có ở trên tàu hay không. Ông ta trả lời, "Chúng tôi có sự xác minh tốt nhất, có được chứng cớ từ chính bà, vào cuộc thôi miên sáng này."
Tôi hỏi ông ta lần nữa xem chúng tôi có thật sự cần thiết phải săn đuổi bá tước hay không, than ôi! Tôi kinh sợ việc Jonathan sẽ lìa bỏ tôi, tôi biết anh ấy chắc chắn sẽ đi khi những người khác đi. Ông ta trả lời với một cảm xúc dâng trào, sau những phút giây im lặng ban đầu. Tuy nhiên, khi tiếp tục, ông ta càng lúc càng trở nên giận dữ và quyết liệt hơn, đến lúc cuối thì chúng tôi chỉ còn có thể thấy những phẩm chất cá nhân tận cùng trong con người ấy để ông ta trở thành một người thầy cao vòi vọi giữa những người đàn ông.
"Vâng, điều đó thật cần thiết, cần thiết, cần thiết! Trước tiên vì lợi ích của bà, và tiếp đến là lợi ích của toàn thể nhân loại. Con quái vật này đã gây ra nhiều đau khổ, ở gian đoạn ngắn ngủi ban đầu hắn chỉ là chính hắn, đó là lúc trong một khỏang thời gian ngắn khi hắn chỉ là một cái thân xác mò mẫm trong cái khỏang bóng tối nhỏ bé của hắn và còn chưa biết gì. Và tất cả những gì tôi nói sẽ là những điều khác. Bà, bà Mina thân yêu, bà sẽ được biết điều đó qua các bản ghi âm của anh bạn John của tôi, hoặc của những bản ghi âm của chồng bà. Tôi đã nói với họ về những sự tiến triển khi hắn lìa bỏ vùng đất cằn cỗi của hắn, vùng đất hoang vắng bóng người, để đi đến một vùng đất mới, nơi mà cuộc sống con người thật là tràn đầy như những hạt ngũ cốc trên đồng, đó là công việc diễn ra vào hàng thế kỷ. Liệu đã có một kẻ Chưa Chết khác, giống như hắn, đã thử làm điều đó, điều mà hắn đang làm, có thể rằng không phải tất cả các thế kỷ mà thế giới này đã từng tồn tại hoặc sẽ tồn tại, có thể giúp hắn. Với kẻ này, tất cả những nội lực trong tự nhiên, những gì huyền bí, sâu thẳm và hùng mạnh có thể cùng kết hợp lại để tạo nên những chuyện chuyện phi thường. Tại một nơi xa, nơi mà hắn vẩn còn sống, vẩn Chưa Chết qua hàng thế kỷ đó, đó là một thế giới tràn đầy những công trình địa chất và hóa học lạ lùng. Có những hang động sâu thẳm và và những kẽ ngách mà không ai biết được nó dẩn đến đâu. Có những núi lửa mà một số trong số chúng vẩn còn dâng trào những dòng nước nham thạch kỳ lạ, mà khí độc từ nó có thể giết chết bất kỳ sự sống nào. Không nghi ngờ gì nữa, có những lực từ tính và điện trường có thể kết hợp với nhau thành một lực huyền bí khiến cho cuộc sống vật lý có những biến đổi kỳ lạ, và tác động bên trong hắn khiến hắn trở thành kẻ đầu tiên có những phẩm chất phi thường. Thời kỳ chiến tranh quyết liệt đã khiến cho thần kinh hắn trở nên cứng rắn hơn, bộ óc của hắn trở nên thông minh hơn, trái tim của hắn trở nên can đảm hơn bất kỳ con người nào. Trong con người hắn, một phần quan trọng nào đó của sự sống đã đạt đến mức cao nhất của mình theo một cách thức kỳ lạ.Nó khiến cho cơ thể của hắn khỏe mạnh, phát triển và sung sức, và bộ óc của hắn cũng phát triển như vậy. Chắc chắn là những chuyện này xảy đến cho hắn không thể thiếu một sự trợ giúp ma quỷ nào đó. Nó khiến cho hắn phải khuất phục những gì xuất phát và là biểu tượng cho cái tốt. Và bây giờ chúng ta đã biết hắn là như thế nào. Hắn đã lây nhiễm cho bà, ôi, xin tha lỗi cho tôi, bạn thân, khi tôi phải nói như vậy, nhưng tôi nói như vậy chỉ để mong muốn điều tốt cho bà thôi. Hắn đã lây nhiễm cho bà theo một cách rất khôn ngoan, đến nỗi nếu hắn không làm gì thêm, thì bà cũng chỉ sống, sống trong cuộc sống của của bà, một cách thật êm đềm, cho đến lúc lâm chung, khi mà bất kỳ con người nào cũng đến lúc nhận sự phán quyết của Chúa, thì đó sẽ là lúc làm cho bà sẽ trở nên giống như hắn. Điều này không được xảy ra! Chúng ta đã thề với nhau là điều này sẽ không xảy ra. Làm điều đó nghĩa là chúng ta đang làm theo những ước nguyện của Chúa. Khi đó tại thế giới này, khi những con người là Con Của Người qua đời, sẽ không bị dâng hiến cho quỷõ dữ, những kẻ mà sự tồn tại của chúng sẽ là sự sỉ nhục đối với Người. Người đã cho phép chúng ta cứu chuộc lại một linh hồn, và chúng ta sẽ tiếp tục như những hiệp sĩ Thập tự chinh cổ xưa để cứu rỗi nhiều hơn nữa. Giống như họ, chúng ta sẽ tiến về hướng mặt trời mọc. Và giống như họ, nếu chúng ta bỏ mình, chúng ta sẽ bỏ mình vì nghĩa lớn."
Ông ta ngừng lại và tôi nói, "Nhưng bá tước sẽ không đẩy lùi được nó bằng sự thông minh của hắn chứ? Do hắn đã đi ra khỏi nước Anh, hắn sẽ không né tránh được nó chứ, như một con hổ sẽ làm khi nói bị săn đuổi tại một ngôi làng."
"A ha!" ông ta nói, "sự so sánh của bà về hổ rất hay, và tôi sẽ dùng điều đó với hắn. Giống như người Ấn Độ nói về lòai hổ, khi đã nếm máu người, nó sẽ không chú ý đến những com mồi khác, nhưng sẽ lảng vảng không ngừng nghỉ quanh con người đó đến khi nó bắt được anh ta. Cái thứ mà chúng ta đang săn đuổi từ ngôi làng của chúng ta là một con hổ, cũng như vậy, cũng sẽ không bao giờ ngừng nghỉ. Không, trong bản thân hắn, hắn sẽ không bỏ cuộc và sẽ không rời xa. Khi hắn còn sống, cuộc sống thực của hắn, hắn đã vượt qua biên giới Thổ Nhĩ Kỳ và giao tranh với kẻ thù của hắn trên ngay chính lãnh địa của đối phương. Hắn đã bị đẩy lùi, nhưng hắn nào có cam chịu? Không! Hắn lại quay trở lại, rồi lại trở lại, và lại trở lại. Hãy nhìn xem sự bền bĩ và khả năng chịu đựng của hắn. Với bộ óc của một đứa trẻ, phải rất lâu hắn mới hình thành được ý tưởng chuyển đến một thành phố lớn. Hắn làm gì? Hắn tìm một vùng đất trên thế giới này thích hợp nhất cho những mơ ước của hắn. Rồi hắn cân nhắc đánh giá từng bước chuẩn bị cho công việc này. Hắn kiên nhẫn xác định sức mạnh của hắn như thế nào, quyền lực của hắn ra sao. Hắn học nói nhiều ngôn ngữ. Hắn học hỏi đời sống xã hội mới, những môi trường mới mẻ với cuộc sống cổ xưa, về chính trị, về luật pháp, về tài chính, về khoa học, về tập quán của vùng đất mới và những con người ở đó.Trong cái nhìn của hắn, những gì hắn đã có chỉ là sự khai vị cho một bữa ăn ngon lành và phù hợp với những ước muốn của hắn. Không, nó giúp cho hắn phát triển giống như bộ óc của hắn.Tất cả đã chứng minh là hắn đúng trong điều phỏng đóan đầu tiên của hắn. Hắn đã đơn độc làm tất cả, hoàn toàn đơn độc! Từ một ngôi mộ hoang tàn nơi tại một vùng đất quên lãng. Còn điều gì mà hắn có thể không làm được khi hắn nghĩ ra có một thế giới rộng lớn hơn đang mở ra trước mặt hắn. Hắn có thể mỉm cười cùng thần chết, khi mà chúng ta biết đến hắn. Ai là kẻ có thể vẫy vùng giữa thách thức của bệnh tật mang đến cái chết mà không ai trong nhân loại này có thể tránh khỏi. Ôi! Nếu như một người như vậy đến từ Chúa, chứ không phải từ Quỷ dữ, thì cái sức mạnh đó hắn có thể làm được những điều tốt lành cho thế giới già nua của chúng ta. Nhưng chúng ta đang đánh cược để giải phóng thế giới. Công việc của chúng ta phải tiến hành thầm lặng, và tất cả những nỗ lực của chúng ta phải giữ bí mật. Bởi vì trong cái thời đại tân tiến này, khi mà con người thậm chí còn không tin vào những gì họ thấy, thì sự nghi ngờ của những người khôn ngoan sẽ là sức mạnh ghê gớm nhất của hắn. Tức khắc nó sẽ tạo cho hắn những vỏ bọc và áo giáp, và tạo cho hắn những vũ khí để tiêu diệt chúng ta, những kẻ thù của hắn, những người đang sẳn sàng đánh liều thậm chí cả linh hồn của mình cho sự an tòan của một người mà chúng ta thương yêu. Vì sự tốt đẹp của tình người, và vì danh dự và vinh quang của Chúa."
Sau một cuộc thảo luận chung, mọi người xác định rằng vào tối nay chưa có điều gì được thiết lập rõ ràng. Vì vậy tất cả chúng tôi đều đi ngủ trên những sự kiện, và cố nghĩ ra một kết luận hợp lý. Sáng mai, tại bữa ăn sáng, chúng tôi sẽ gặp lại, và sau khi trao đổi những kết luận của mình với những người khác, chúng tôi sẽ quyết định mình sẽ làm gì dựa trên những nguyên nhân được xác định rõ…
Tôi cảm thấy êm ả tuyệt vời và thư thả đêm nay. Điều này giống như là những nỗi ám ảnh thường trực đã được xóa bỏ khỏi tôi. Có thể là…
Điều phỏng đóan của tôi chưa xác quyết, nhưng có thể không như vậy, vì tôi đã thấy trong gương cái dấu sẹo đỏ trên trán tôi, và tôi biết rằng tôi vẩn chưa được trong sạch.
NHẬT KÝ CỦA BÁC SĨ SEWARD
Ngày 5 tháng Mười. - Tất cả chúng tôi thức dậy sớm, và tôi nghĩ rằng giấc ngủ như vậy đã là quá nhiều cho tất cả chúng tôi. Khi chúng tôi gặp nhau sớm để ăn sáng thì có một cái cảm giác hưng phấn chung hơn sự chờ đợi của bất kỳ ai trong chúng tôi để có nó lần nữa.
Cái khả năng phục hồi tự nhiên của con người thật sự là một điều tuyệt diệu. Bất kể sự bế tắc nào, dù là chuyện gì đi nữa, cũng đã được xua đi, thậm chí cả cái chết, và chúng tôi lại bay bổng trong những nguyên tắc đầu tiên của hy vọng và tận hưởng. Hơn một lần chúng tôi ngồi quanh bàn, mắt tôi mở to tự hỏi tòan bộ những chuỗi ngày vừa qua có phải chỉ là một giấc mộng. Chỉ đến khi tôi nhìn thấy cái vết sưng tấy trên trán bà Harker thì tôi mới trở về với thực tại. Thậm chí lúc này, khi tôi dũng cảm xét lại vấn đề, thì gần như không thể tin được rằng nguyên nhân của tất cả những đau khổ của chúng tôi vẩn còn tồn tại. Thậm chí bà Harkers cũng có vẻ như mất đi những những dấu hiệu của những lời nguyền khủng khiếp trên nàng. Chỉ thỉnh thỏang khi có điều gì gợi lại trong tâm tưởng, thì nàng mới nghĩ đến vết sẹo kinh khiếp của nàng. Chúng tôi gặp nhau trong phòng làm việc của tôi khỏang nữa giờ để quyết định xem chúng tôi sẽ tiếp tục hành động như thế nào. Tôi chỉ có thể thấy một khó khăn trước mắt, tôi nhận ra nó bằng bản năng hơn là do một nguyên do nào. Tất cả chúng tôi sẽ phải nói thẳng. Và điều tôi sợ là hình như lưỡi của bà Harker tội nghiệp đã bị khóa lại theo một cách thức bí ẩn nào đó. Tôi biết rằng nàng cũng hình thành lên những kết luận riêng của nàng, và từ tất cả những gì xảy ra, tôi biết rằng những kết luận đó rất đúng đắn và sáng tỏ. Nhưng nàng sẽ không, hoặc không thể phát biểu chúng ra được. Tôi nói điều này với Van Helsing, và ông ấy với tôi thảo luận điều này khi chỉ có riêng chúng tôi với nhau. Tôi cho rằng có một loại chất độc kinh dị nào đó được truyền vào huyết quản của nàng lúc này đã bắt đầu hoạt động. Bá tước đã có lý do riêng của hắn khi hắn đã cho nàng cái mà Van Helsing gọi là "dòng máu rửa tội của Ma cà rồng." Vâng, có thể là chất độc đó tự nó chậm tác dụng với những điều tốt đẹp. Trong cái thời kỳ mà sự tồn tại của Ptomaine là một điều bí ẩn thì chúng tôi không nên tự hỏi bất kỳ chuyện gì! Tôi biết một điều, rằng bản năng của tôi đã đúng về vấn đề sự im lặng của bà Harker, và điều đó là một khó khăn kinh khủng, một mối nguy hiểm vô danh trong công việc trước mắt của chúng tôi. Cái quyền năng đã phù phép nàng im lặng thì cũng chính nó có thể phù phép để nàng cất tiếng. Tôi không dám nghĩ xa hơn, vì vậy tôi không nên để những ý nghĩ của tôi làm kinh khiếp người phụ nữ cao thượng ấy! Sau nữa - Khi giáo sư vào, chúng tôi nói tình trạng hiện nay. Tôi có thể thấy là ông ta đang suy nghĩ điều gì đó trong tâm tưởng, ông ấy muốn nói cái gì đó, và cảm thấy hơi ngập ngừng khi hướng đến vấn đề. Sau khi xoa hàm râu rậm một lúc, ông nói, "Bạn John, có một chuyện mà tôi với anh phải nói riêng, chỉ để chúng ta tiên liệu trước bất kỳ tình huống nào. Sau này chúng ta sẽ nói với những người khác câu chuyện riêng của chúng ta."
Rồi ông ấy ngừng lại, và tôi chờ đợi. Ông ta tiếp tục, "Bà Mina, bà Mina thân yêu tội nghiệp của chúng ta đang thay đổi."
Với cơn rùng mình lạnh giá xâm chiếm lấy tôi khi tôi thấy rằng nỗi lo sợ tồi tệ nhất của tôi đã được xác thực. Van Helsing tiếp tục.
"Với những kinh nghiệm buồn về cô Lucy, lần này chúng ta phải chặn trước để mọi chuyện đừng đi quá xa. Công việc của chúng ta trong thực tế lúc này đang khó khăn hơn bao giờ, và cái cái điều tệ hại mới này sẽ khiến cho mỗi giờ trực tiếp trôi qua càng trở nên quan tọng. Tôi có thể thấy những đặc điểm của ma cà rồng bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt bà ta. Hiện nay nó chỉ mới thoáng qua rất, rất nhẹ. Nhưng chúng ta sẽ nhận ra nó nếu như bỏ qua những thành kiến. Răng bà ta đã sắc bén hơn, và lúc này mắt bà ta cứng rắn hơn. Nhưng những điều trên không phải là tất cả, lúc này thì bà ta bắt đầu thường xuyên im lặng, giống như đã xảy ra với Lucy. Bà ấy không nói, thậm chí khi bà ấy viết rằng bà ấy muốn được biết nhiều hơn. Bây giờ là điều sợ hãi của tôi đây. Nếu như bà ấy có thể nói được những gì bá tước thấy và nghe dưới sự thôi miên của chúng ta, thì cũng không quá xa sự thật nếu hắn là người thôi miên bà ấy trước, và cái kẻ đã uống máu bà ta cũng như bắt bà ấy uống máu hắn ấy, hắn sẽ có thể phù phép để bà ấy phơi bày với hắn trong tâm tưởng những gì bà ấy đã biết thì sao?"
Tôi gật đầu đồng ý. Ông ta tiếp tục, "Do vậy, những điều chúng ta phải làm là ngăn chặn điều này. Chúng ta phải giữ cho bà ta không biết gì về những ý định của chúng ta, và do đó bà ấy không thể nói về những điều mà bà ấy không biết. Đây là một nhiệm vụ đau thương! Ôi, sự đau thương này làm tim tôi tan vỡ khi nghĩ về nó, nhưng phải làm như vậy thôi. Khi chúng ta gặp nhau vào hôm nay, tôi phải nói với bà ấy về lý do khiến chúng ta không thể nói tiếp với bà ấy, bà ấy phải rời khỏi hội đồng của chúng ta, chỉ để đơn giản bảo vệ chúng ta."
Ông ta lau trán, nó đang ròng ròng những giọt mồ hôi tóat ra từ ý nghĩa về sự thương tổn mà ông ta có thể gây ra khi ông phải giáng thêm một đòn nữa vào cái tâm hồn tội nghiệp đã chịu thật nhiều sự đày đọa. Tôi biết rằng ông ấy sẽ được an ủi phần nào nếu tôi nói cho ông ấy biết rằng tôi cũng đã có được cùng một kết luận. Với bất kỳ giá nào phải xua đi được nỗi thương tổn của sự nghi ngờ. Tôi nói với ông ta, và nó gây ra tác dụng như tôi chờ đợi.
Bây giờ đã gần đến giờ họp chung của chúng tôi. Van Helsing đã đi để chuẩn bị cuộc họp, và cái phần việc đau khổ của ông ấy trong lần họp này. Tôi thật sự tin rằng mục đích lúc này của ông ấy là có thể cầu nguyện một mình.
Sau nữa - Ngay tại lúc bắt đầu cuộc họp đã có một sự khuây khỏa cá nhân to lớn mà cả tôi và Van Helsing đều cảm thấy. Bà Harker đã gửi một thông điệp thông qua chồng nàng rằng nàng sẽ không tham gia với chúng tôi vào lúc này, nàng nghĩ rằng tốt hơn nàng nên để chúng tôi tự do thảo luận hướng đi sắp tới mà không bị bối rối bởi sự hiện diện của nàng. Giáo sư và tôi nhìn nhau trong một thóang, và cả hai chúng tôi đều cảm thấy phần nào nhẹ nhõm. Về phần mình, tôi nghĩ rằng nếu bà Harker tự mình nhận ra sự nguy hiểm, thì điều này cũng gây ra những vết thương tương đương với sự ngăn chặn nguy hiểm. Trong tình huống này chúng tôi đồng ý với nhau, qua những cái nhìn dò hỏi và trả lời, với ngón tay đặt lên môi, rằng sẽ giữ im lặng về sự nghi ngờ của chúng tôi, cho đến khi chúng tôi có thể thảo luận riêng với nhau về nó lần nữa. Chúng tôi đi ngay vào Kế hoạch của Chiến dịch.
Van Helsing thẳng thừng đưa ra các sự kiện trước mặt chúng tôi, "Con tàu Crazina Catherine đã rời sông Thames sáng hôm qua. Với tốc độ cao nhất mà nó chưa từng đạt được trước đây, nó sẽ cần ba tuần để đến Varna. Nhưng chúng ta có thể di chuyển bằng đường đến cùng nơi đó trong ba ngày. Bây giờ, nếu chúng ta cho rằng cuộc hành trình của con tàu có thể nhanh thêm hai ngày, nhờ vào khả năng tác dụng vào thời tiết mà chúng ta biết rằng bá tước có thể làm được, và nếu chúng ta dành thêm một ngày đêm cho trước sự chậm trễ bất chợt có thể xảy ra, thì chúng ta có gần hai tuần dự trữ.
"Như vậy, để cho được an tòan hơn, chúng ta phải rời khỏi đây chậm nhất là ngày 17. Rồi sau đó bằng bất cứ giá nào chúng ta phải đến Varna một ngày trước khi con tàu đến để có thể làm những công việc chuẩn bị cần thiết. Tất nhiên là khi đi chúng ta phải vũ trang, vũ trang để chống lại ma quỷ, về tinh thần cũng như thể chất."
Đến đây thì Quincey Morris thêm vào, "Tôi hiểu rằng bá tước đến từ một đất nước của chó sói, và có thể hắn sẽ gọi chúng đến đấy đón chúng ta. Tôi đề nghị rằng thêm vào trang bị chiến đấu của chúng ta những khẩu Winchester để đề phòng những vấn đề rắc rối như vậy. Cậu nhớ không, Art, khi chúng ta bị một lũ như vậy săn đuổi ở Tobolsk? Chúng ta đã cho chúng lũ chúng mỗi đứa một phát nên thân!"
"Tốt!" Van Helsing nói, "Những khẩu Winchester sẽ có. Cái đầu của Quincey lúc này thật đáng giá, nhưng khi cuộc săn đuổi ấy diễn ra, phép ẩn dụ sẽ làm mất danh dự cho khoa học hơn là lũ sói trong việc gây ra nguy hiểm cho con người. Trong trường hợp đó chúng ta không thể làm gì được cả. Và tôi cho rằng khi mà Varna không quen thuộc với bất kỳ ai trong chúng ta, vì sao chúng ta không đến đấy sớm? Chúng ta sẽ mai phục lâu dài ngay tại đó. Chúng ta sẽ chuẩn bị vào tối nay và sáng mai, và nếu tất cả đều ổn, cả bốn chúng ta sẽ khởi hành."
"Cả bốn? " Harker cất tiếng hỏi, nhìn từng người một trong số chúng tôi.
"Tất nhiên!" giáo sư trả lời nhanh. "Anh phải ở lại để chăm sóc cho người vợ yêu quý của anh!"
Harker im lặng một lúc và nói bằng một giọng trống rỗng, "Chúng ta hãy nói về chuyện này vào sáng mai. Tôi muốn nói chuyện với Mina."
Tôi nghĩ rằng lúc này là lúc Van Helsing khuyến cáo anh ta đừng tiết lộ kế hoạch của chúng tôi cho nàng, nhưng ông ấy chẳng nói gì. Tôi nhìn ông ra dấu và ho. Để trả lời ông đưa ngón tay lên môi và quay đi.
NHẬT KÝ CỦA JONATHAN HARKER.
Tháng Mười, buổi chiều tối - Tôi không thể nghĩ gì sau cuộc họp của chúng tôi một thời gian. Một giai đoạn mới vừa được mở ra khiến cho tâm trí tôi bị rối tung và không còn chỗ cho những ý nghĩ tích cực. Quyết định của Mina không tham gia vào cuộc thảo luận đã khiến tôi suy nghĩ. Và khi tôi không thể tranh cãi về vấn đề này với nàng, tôi chỉ có thể suy đóan. Lúc này tôi còn rất lúng túng trong việc đưa ra một lời giải đáp. Cái cách mà những người khác đón nhận điều đó cũng làm tôi rối trí. Lần cuối khi chúng tôi nói về chủ đề này chúng tôi đã đồng ý với nhau rằng sẽ không có gì che giấu giữa chúng tôi. Bây giờ Mina đã ngủ rồi, bình thản và êm đềm như một đứa trẻ. Môi nàng hơi cong lên và khuôn mặt nàng rạng rỡ hạnh phúc. Cám ơn Chúa, hãy để cho cảm giác này ở lại mãi với nàng.
Sau đó- Tất cả những chuyện này thật là lạ. Tôi ngồi quan sát Mina nằm ngủ, và tôi gần đạt đến một cảm giác hạnh phúc trong bản thân mình mà tôi nghĩ rằng tôi sẽ chẳng bao giờ có. Khi chiều tàn, lúc mà mặt đất bắt đầu đón nhận bóng đêm của nó khi mặt trời đã lặn sâu, sự im lặng của căn phòng càng lúc càng trở nên uy nghi với tôi.
Ngay lúc đó Mina mở mắt, và nhìn tôi và nói dịu dàng, "Jonathan, em muốn anh hứa với em một lời bằng lời hứa danh dự. Một lời hứa với em, nhưng sẽ được thành kính dâng lên tai Chúa, và sẽ không phá bỏ nó dù rằng em quỳ xuống dưới chân anh và van nài anh với những dòng nước mắt lã chã tuôn rơi. Nhanh lên anh, anh phải hứa với em ngay."
"Mina," tôi nói, "một lời hứa như vật, anh không thể nói ngay được, anh không có lý do nào hợp lý để hứa cả."
"Nhưng, anh yêu," nàng nói, với một sự tập trung tinh thần cao độ khiến mắt nàng lấp lánh như những vì sao, "đó là điều em mong ước. Và điều đó không phải cho bản thân em. Anh có thể hỏi bác sĩ Van Helsing xem em có lý hay không. Nếu ông ấy phản đối anh có thể làm những gì anh muốn. Không, ngay cả khi anh đồng ý tất cả, thì sau này anh cũng có thể giải bỏ lời hứa của mình."
"Anh hứa!" tôi nói, và trong một thóang nàng có vẻ vui mừng tột bậc. Dù đối với tôi tất cả cả hạnh phúc dành cho nàng là làm sao xóa bỏ cái vết sẹo đỏ trên trán nàng kia.
Nàng nói, "Hứa với em rằng anh sẽ không nói với em bất kỳ chuyện gì về những kế hoạch được dựng lên trong chiến dịch chống lại bá tước. Không một lời dù là lời nói, dù là suy luận, hoặc là ngụ ý, không vào bất kỳ lúc nào khi mà nó vẩn còn ở trên em!" Và nàng trịnh trọng chỉ vào vết sẹo. Tôi có thể thấy nàng rất kiên quyết, và nói trịnh trọng, "Anh hứa!" và khi tôi nói, tôi có thể cảm thấy trong một thóang như là có một cánh cửa đóng sập lại giữa chúng tôi.
Sau đó, nữa đêm - Mina tỏ ra tươi tỉnh và phấn khởi suốt cả buổi chiều. Điều này khiến cho những người còn lại thấy được khuyến khích rất nhiều, như thể họ cũng được lây sự hoan hỉ của nàng. Và kết quả là thậm chí ngay cả tôi cũng cảm thấy cái gánh nặng u ám đang đang đè nặng lên chúng tôi đã được nhấc lên phần nào. Tất cả chúng tôi đi nghỉ sớm, Mina bây giờ đang ngủ như một dứa trẻ. Có một điều thật tuyệt rằng giấc ngủ của nàng có tính năng giữ nàng khỏi những vấn đề khủng khiếp của nàng. Xin cám ơn Chúa vì điều này, vì ít nhất nàng cũng có thể quên đi những điều đang đè nặng tâm can. Có thể tấm gương của nàng sẽ có ảnh hướng đến tôi như sự hoan hỉ của nàng đã làm được vào tối nay. Tôi sẽ cố làm. Ôi! Vì một giấc ngủ không mộng mị.
Ngày 6 tháng Mười, sáng sớm. - Lại một bất ngờ khác. Mina đánh thức tôi từ sớm, cũng gần giống thời điểm hôm qua, và yêu cầu tôi gọi bác sĩ Van Helsing. Tôi nghĩ rằng có thể cần đến một trường hợp thôi miên khác, nên đi gọi giáo sư mà chẳng hỏi gì.Rõ ràng là ông ta đang chờ đợi một cái gọi như vậy, vì tôi thấy ông đã thay quần áo sẳn trong phòng. Ông ta đến ngay. Khi ông đi qua phòng tôi, ông hỏi Mina xem có phải cũng cần một cuộc thôi miên khác không.
"Không," nàng nói lặng lẽ, "nó không cần thiết nữa. Ông có thể nói với họ như thế này. Tôi phải đi với các bạn trong chuyến đi này."
Bác sĩ Van Helsing cũng giật mình giống như tôi. Sau khi ngừng một lúc, ông hỏi, "Nhưng vì sao?"
"Ông phải mang tôi đi với ông. Tôi sẽ an tòan hơn khi đi với ông, và ông cũng sẽ an tòan hơn khi đi với tôi."
"Nhưng vì sao, bà Mina thân yêu? Bà biết rằng sự an tòan của bà là vấn đề sinh tử của chúng tôi. Chúng tôi dấn thân vào nguy hiểm, mà bà cũng sẽ bị, hoặc có thể, còn có khả năng cao hơn bất kỳ ai trong chúng tôi… từ những tình huống… những điều đã qua." Ông ấy ngừng lời bối rối.
Khi nàng trả lời, nàng đưa ngón tay lên và chỉ vào trán. "Tôi biết. Đó là lý do vì sao tôi đi. Tôi có thể nói với ông lúc này, khi mà mặt trời đang lên. Tôi có thể không còn làm được điều này nữa. Tôi biết rằng khi mà bá tước muốn tôi thì tôi phải đi. Tôi biết rằng nếu hắn muốn tôi đến trong bí mật, tôi phải làm điều đó bằng mưu mẹo. Bằng bất kỳ dụng cụ nào để lừa dối, thậm chí cả Jonathan." Chúa đã thấy cái nhìn của nàng khi nàng quay sang nhìn tôi lúc nàng nói, và nếu như có Sự Ghi Chép Thiên Thần thì cái nhìn ấy sẽ được ghi lại để giữ gìn danh dự cho nàng vĩnh viễn. Tôi chỉ có thể nắm lấy tay nàng. Tôi không thể nói gì. Sự xúc động của tôi quá lớn đến nỗi nó làm cho những dòng nước mắt chẳng thể rơi.
Nàng nói tiếp, "Các bạn những người đàn ông thật là dũng cảm và mạnh mẽ. Các bạn mạnh mẽ trong số đông của mình, vì các bạn có thể thách thức lại những gì có thể bẻ gãy sức chịu đựng của con người nếu anh ta chỉ đơn thân đối phó. Ngòai ra, tôi có thể giúp ích được, do ông có thể thôi miên tôi và biết được những gì tôi đã làm mà chính tôi cũng không biết. "
Bác sĩ Van Helsing nói một cách mạnh mẽ, "Bà Mina, bà vẩn luôn luôn là người thông minh nhất. Bà sẽ đi với chúng tôi. Chúng ta hợp sức cùng nhau để làm cái điều mà chúng ta đang cố gắng đạt đến."
Khi ông ta nói, Mina tỏ ra im lặng kéo dài khiến tôi phải nhìn nàng. Nàng đã nằm xuống gối ngủ thiếp đi. Nàng thậm chí không thức dậy khi tôi kéo tấm màn ra để cho ánh sáng mặt trời tràn vào phòng. Van Helsing ra hiệu cho tôi lặng lẽ đi ra với ông. Chúng tôi đi về phòng ông, và trong một phút sau, huân tước Godalming, bác sĩ Seward và ông Morris cũng đã đi đến với chúng tôi.
Ông ấy nói với họ những điều Mina đã nói, và tiếp. "Trong buổi sáng nay chúng ta sẽ đi xuống Varna. Chúng ta bây giờ đã đã biết rằng sẽ có thêm một nhân tố mới, bà Mina. Ôi, nhưng tâm hồn của bà ta vẩn đúng. Bà ấy thật là đau khổ khi nói với chúng ta những gì bà làm. Nhưng những điều ấy gần như đúng cả, và chúng ta lúc nào cũng phải đề phòng. Bây giờ thì không còn cơ hội để mất nữa, và ở Varna chúng ta phải sẳn sàng để hành động ngay vào lúc chiếc thuyền cập bến."
"Chính xác thì chúng ta sẽ làm gì?" ông Morris hỏi ngắn gọn.
Giáo sư ngừng một lúc trước khi tiếp tục, "Chúng ta sẽ lên khoang thuyền trước tiên. Rồi, sau khi tìm thấy chiếc hộp, chúng ta sẽ đặt một nhánh hồng dại lên đó. Sau đó chúng ta sẽ buộc chặt vào cái hộp, để không ai có thể xông ra được, điều cuối cùng này được nói dựa trên sự mê tín. Và sự mê tín là cái mà chúng ta phải tin vào đầu tiên. Trước tiên là lòng tin của con người thời xa xưa, và nó là nguồn gốc cho niềm tim vẩn còn tồn tại. Sau dó, chúng ta sẽ chộp lấy bất kỳ cơ hội nào, và khi không có ai đến gần, chúng ta sẽ mở cái hộp, và.. và tất cả sẽ ổn."
"Tôi sẽ không đợi đến lúc có một cơ hội nào, " Morris nói. "Khi tôi thấy cái hộp tôi sẽ mở tung nó ra và tiêu diệt con quái vật, dù lúc ấy đang có hàng ngàn người trông vào, và dù điều đó sẽ khiến tôi bị quất tan ngay sau đó."
"Cậu bé cừ khôi," bác sĩ Van Helsing nói. "Cậu bé dũng cảm. Quincey là một đàn ông hòan hảo. Chúa sẽ phù hộ anh vì điều ày. Con trai ta, hãy tin ta, không một ai trong số chúng ta sẽ phải đi khổ sai sau đó hoặc sẽ phải ngần ngại vì bất kỳ sự sợ hãi nào. Tôi chỉ làm những gì mà chúng ta có thể làm được… những cái gì chúng ta phải làm. Nhưng, thật ra, thật ra chúng ta không thể nói những gì mà chúng ta có thể làm. Có nhiều chuyện có thể xảy ra, theo cái cách của chúng và các kết cục của chúng có thể khác nhau đến nỗi đến lúc này chúng ta không thể nói gì. Chúng ta sẽ vũ trang, bằng mọi cách. Và đến lúc mà cái kết cục ấy đến, tất cả nỗ lực của chúng ta sẽ không bị hoang phí. Vậy thì bây giờ chúng ta hãy sắp xếp thứ tự mọi công việc. Hãy làm mọi việc có liên quan đến những người thân yêu của chúng ta, và những người phụ thuộc vào chúng ta hoàn tất. Vì không ai trong số chúng ta có thể nói cái gì, hay khi nào, hoặc như thế nào cái kết cục ấy sẽ đến. Như đối với tôi, những công việc của riêng tôi đã được điều chỉnh lại, và bây giờ tôi không còn gì nữa để làm. tôi sẽ sắp xếp mọi thứ cho chuyến đi. Tôi sẽ đi lấy vé và những thứ linh tinh khác cho chuyến đi của chúng ta."
Không còn điều gì nữa để nói, và chúng tôi giải tán. Bây giờ tôi sẽ sắp đặt tất cả mọi việc của tôi trên thế gian này, để sẳn sàng cho bất kỳ chuyện gì xảy đến.
Sau đó. - Tất cả đã xong. Ý muốn của tôi đã định, và tất cả đã hòan tất. Mina nếu còn sống sẽ là người thừa kế duy nhất của tôi. Nếu không như vậy, thì những người khác gặp may mắn trong chúng tôi sẽ có phần còn lại.
Bây giờ hòang hôn đang đang buông dần. Mina có vẻ không yên khiến tôi phải chú ý. Tôi chắc rằng đang có gì đó diễn ra trong tâm tưởng của nàng mà nó sẽ được bộc lộ chính xác vào lúc hòang hôn. Việc này sẽ trở một khỏang thời gian đau lòng cho tất cả chúng tôi. Mỗi lần bình minh và hòang hôn sẽ mang đến những điều nguy hiểm mới, những vết thương mới, tuy nhiên, có thể Chúa sẽ mang lại cho chúng những kết cục tốt lành. Tôi viết tất cả những điều này trong nhật ký do lúc này người tôi yêu phải không được biết về nó. Nhưng nếu có thể làm được thì nàng có thể thấy lại là mọi thứ sẽ sẳn sàng. Nàng đang gọi tôi kìa.
Danh sách chương