Tần Linh một tay cầm bút chu sa, tay kia nhéo quả trứng, gõ lên vỏ trứng của nó, nhướng mày không vui hỏi: “Sai ta đi làm nhiệm vụ?”
“Không, không, không!” Vương Bát Đản giãy dụa, cả quả trứng đều đung đưa, cố gắng lắc đầu, “Tôi sợ nếu cậu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt.”
Tần Linh bĩu môi, để không bị ném vào hố phân, nó lại nịnh nọt đến thế, trước kia còn dùng Thiên Đạo cùng sinh tử để trấn áp cậu, cố gắng khiến cậu nghe lời.
Chỉ số thông minh của hệ thống này cũng phải tương tự như của con người.
Cậu nhéo quả trứng, dùng bút chu sa vẽ một vòng phù văn, sau khi nhiệm vụ được phát ra vì thứ này, một vị khách chủ động tới cửa, vì tiền, không thể không hợp tác.
Bất quá tưởng vượt qua cậu, đó là một giấc mơ.
“Kể từ khi ngươi đến đây, thì mày sẽ phải nghe lời ta.
Mày cung cấp khách hàng cho ta thì ta sẽ phụ trách làm việc.
Ta không muốn bất cứ điều gì khác, ta chỉ muốn tiền.”
Hệ thống cảm thấy phù văn kêu răng rắc trên người mình, phát ra điện quang màu tím, liền biết những thứ mà Tần Linh vẽ phải rất nguy hiểm.
Nó nhanh chóng chịu thua, “Đương nhiên, cậu là người ký chủ cũng là ông chủ của tôi mà.”
Tần Linh đối với thái độ này khá hài lòng, “Nói như vậy có phải hay hơn không? Ta chỉ yêu thích trứng ngoan ngoãn.”
Hệ thống nhanh chóng đáp: “Tôi nghe lời, tôi rất nghe lời.”
Tần Linh sờ vỏ trứng của nó, giống như vuốt lông chó, “Ngoan ngoãn là tốt rồi.
Ta tu luyện đạo tâm là chính, đạo gia theo đuổi tùy tâm sở dục, không muốn bị khống chế.
Nếu mày dám uy hiếp ta, ta sẽ tìm biện pháp giết chết mày.
Sau này chúng ta hãy hợp tác vui vẻ ha.
”
Hệ thống nghe xong, toàn bộ quả trứng đều thấy không tốt.
Ký chủ này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi có thể kiểm soát của nó.
Nó phát hiện ra rằng sức mạnh tâm linh của cậu rất mạnh mới trói buộc cậu, nhưng bây giờ có cảm giác như có một một năng lượng khổng lồ trong cơ thể, cuồn cuộn không ngừng cung cấp cho cậu linh khí.
Hơn nữa, những phép thuật mà cậu sử dụng đều có tính sát thương cực lớn, một chiêu này càng tàn nhẫn hơn, toàn bộ giới huyền thuật, ngay cả một lão nhân gia luyện cả đời cũng có thể không có khả năng như Tần Linh, nói giết liền giết không phải đùa.
Tần Linh trấn tĩnh lại, đặt Vương Bát Đản kia vào hộp tro, “Từ nay về sau đây sẽ là nhà của mày, không được phép chạy lung tung.”
“Không chạy!” Tên Khốn thề: “Tôi mỗi ngày đều ngưỡng mộ thịnh thế mỹ nhan của cậu, tôi sẽ không đi đâu.
Tần Linh giật giật khóe miệng, vật nhỏ này quá nịnh nọt, có chút ghê tởm.
Lần này nắp của cái bình không được đậy kín, toàn bộ quả trứng của hệ thống nằm ngang, quá khó khăn, không ai làm hệ thống như nó cả.
Nó hối hận vì điều đó, nó nên điều tra tính cách của ký chủ rồi mới trói lại, thay vì lao đến khi nhìn thấy luồng linh khí tinh khiết và mạnh mẽ.
Có quá muộn để cởi trói không?
————
Vương Tử Hoàn về đến nhà, mới vừa dừng xe cậu liền gặp phải một ma nữ mặc đồ đỏ, mặt tái nhợt, như là tươi sống nghẹn chết, như bị ngạt thở, hai mắt lồi ra, thất khiếu chảy máu, có lẽ là cực hận, ánh mắt đỏ như máu, trợn mắt làm con ngươi gần như rơi ra, huyết lệ tí tí tách tách chảy xuống.
Vương Tử Hoàn sợ tới mức bò lổm ngổm, thật muốn đi tiểu, “Tôi là một thanh niên năm tốt xã hội chủ nghĩa! Tôi không làm gì phạm pháp! Tại sao tất cả các người đều muốn giết tôi?!”
“Đều phải chết! Đều phải chết! Cả nhà đều phải chết!” Ma nữ đuổi theo, giơ móng tay dài bắt lấy mặt Vương Tử Hoàn.
Vương Tử Hoàn thấy rõ tướng mạo ma nữ, sợ hãi kêu lên một tiếng, khát vọng sống sót kích hoạt sức mạnh toàn thân, liền bỏ chạy.
Đáng tiếc, chưa kịp chạy mấy bước, một cơn gió thổi qua da đầu, Vương Tử Hoàn chưa kịp ngẩng đầu đã cảm thấy lạnh gáy, phản ứng đầu tiên chính con mẹ nó, bố sắp hói rồi! Ngay sau đó trên đầu truyền đến cảm giác đau nhức khiến tim co quắp, cậu đã bổ não xong thảm trạng sau khi bị ma nữ trực tiếp xuyên qua đầu.
Xong phim rồi, cậu ta là người làm đám tang đầu tiên trong gia đình! Sớm biết như vậy, ngày hôm nay nên chọn một chiếc bình đựng tro tốt một chút!
Đúng lúc này, một luồng sáng vàng từ trong túi áo chiếu ra, ma nữ chạm vào ánh sáng vàng, sau đó hét lên đau đớn liền bị ánh sáng vàng đánh bay ra xa.
Vương Tử Hoàn mộc sững sờ nhìn ma nữ bốc khói đen, khiếp sợ nhìn cậu, cậu ta theo bản năng lấy ra tờ giấy bùa trong túi, lúc này vẫn còn phát ra ánh sáng vàng.
“Ta… Đòe mòe…” Vương Tử Hoàn sờ da đầu vẫn còn đang đau nhức của mình, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, “Trâu bò, đây là ba ba!”
Ma nữ sợ hãi trước lá bùa trong tay cậu, sau khi nhìn cậu chằm chằm vài phút liền cay đắng bỏ đi.
Vương Tử Hoàn từ trên mặt đất đứng dậy, mặc kệ trên đầu đổ mồ hôi lạnh, chạy về xe, đạp ga, liều mạng chạy tới chỗ Tần Linh, ai biết ma nữ này nửa đêm có trở vào đào cậu ta từ chăn bông ra hay không.
Chỉ có ở bên cạnh đại sư mới là an toàn nhất.
Khi cậu ta đến thì trời đã tối, cửa hàng vẫn chưa đóng cửa, cậu chủ nhỏ xinh đẹp đang đứng ở cửa nhìn cậu ta cười, vẻ mặt vô cùng ân cần, “Ôi, nhanh vậy đã trở lại rồi.”
Nhìn ý này, hẳn là vừa mới biết cậu trở về, Vương Tử Hoàn rốt cục cũng nhìn thấy cứu tinh, lau mồ hôi lạnh trên đầu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tay chân tê dại., “Đại sư, cứu tôi!”
Tần Linh nhìn cậu, “Dùng lá bùa rồi?”
“Tôi đã dùng rồi, nhờ có nó, nếu không tôi chết mất.” Vương Tử Hoàn lấy lá bùa ra nhìn, đã hóa thành màu đen.
Tần Linh ôm lấy tay, hỏi: “Cậu muốn mua cái khác không?”
“Muốn! Đương nhiên là muốn mua!” Vương Tử Hoàn nhanh chóng lấy điện thoại di động ra thanh toán, hiện tại Tần Linh muốn bán bao nhiêu, cậu đều mua hết.
“Trên bàn có đó, tự lấy tự trả tiền.”
Vương Tử Hoàn nghiêm túc nói: “Một là không đủ, ba, mẹ, anh, chị dâu, đứa nhỏ trong bụng chị dâu, mỗi người mười cái!”
Tần Linh buồn cười, “Bọn họ không cần.
Mỗi người dùng một tờ, nếu nhiều quá sẽ lãng phí.”
Vương Tử Hoàn cất lá bùa mới mua vào túi, vỗ vỗ ngực, cuối cùng cũng cảm thấy chân thật.
Tần Linh lấy ra một cục gạch, “Ba vạn một cục, có thể đuổi tà ma có thể đánh người, nếu có thể khống chế, có thể dùng nhiều lần, mua không?”
Nếu là trước kia Vương Tử Hoàn nhất định sẽ không tin cậu, sẽ mắng cậu là ngu ngốc, bán một viên gạch ba vạn, cậu không phải vì tiền mà phát điên sao? Bây giờ cậu ta liền ôm viên gạch vào ngực ngay lập tức, “Tôi muốn có một xe!”
Tần Linh sờ sờ cằm, dù sao cậu cũng chưa từng dùng qua với ma nào, cũng không biết tác dụng như thế nào.
“Cậu có thể thử tác dụng trước, nếu không hiệu quả thì đến gặp tôi hoàn tiền.”
Trái tim mà Vương Tử Hoàn vừa ép xuống lại nổi lên, không hiệu quả là cái quỷ gì? Cậu ta lo lắng hỏi: “Tần đại sư, tôi có thể ở đây một đêm được không, tôi không dám về.”
“Có thể,” Người Tần Linh dựa vào khung cửa không nhanh không chậm duỗi ra hai ngón tay, “Tiền nhà trọ, mỗi ngày hai ngàn, lo ăn lo ở, bảo đảm an toàn cá nhân.”
Vương Tử Hoàn hưng phấn nói: “Tôi có thể! Đừng nói hai vạn, tám vạn cũng không thành vấn đề!”
“Vậy thì tám vạn.”
Vương Tử Hoàn: “…”
Tần Linh lấy một hộp tro tàn trên giá sách, chọn đi chọn lại, lấy ra hai trăm tệ, “Tới cách vách mua một ít cơm tối về, lo liệu đi.”
Vương Tử Hoàn khách khí nói: “Cần gì phải yêu cầu, mạng của tôi đều là anh cứu, mua cơm, làm chân chạy hay làm gì tôi đều nguyện ý.”
Tần Linh nhét tiền cho cậu ta, “Cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được, tôi không khách khí với cậu..
Mỗi ngày cậu được tám nghìn, nhất định phải mời cậu ăn cái gì ngon.”
Sau khi Vương Tử Hoàn chạy ra ngoài, hệ thống vội vàng tâng bốc: “Ông chủ là ông chủ lợi hại nhất.
Lúc này, tôi muốn khen ngợi trí tuệ và sự sáng suốt của cậu 500 chữ.”
Tần Linh chán ghét, “Câm miệng, nín!”
Không lâu sau, Vương Tử Hoàn mua cơm về, Tần Linh vừa ăn vừa hỏi: “Nói đi, gia đình cậu làm nghề gì.”
Vương Tử Hoàn vội nói: “Ba tôi thành lập công ty quần áo, còn mẹ tôi là nhà thiết kế thời trang, đều là người có trách nhiệm.
Năm ngoái, bà ấy đã quyên góp tiền để sửa đường làng.
Nó thực sự không làm điều gì xấu.
Hơn nữa, chị dâu tôi nhưng là năm nay mới vừa gả vào nhà chúng tôi, mặc dù ba mẹ ta đắc tội người, chị ấy cũng không đắc tội người mà!”
“Trên người chị ấy cũng có?”
“Phải, có một cái mặt quỷ sau gáy.
Anh trai tôi đã đưa bố mẹ tôi đi gặp bác sĩ.
Tôi là người cuối cùng trong gia đình chúng tôi.”
Tần Linh bật cười, chỉ có thể nói người ngốc có phúc của kẻ ngốc, Vương Tử Hoàn là phúc sâu, cho đến muộn hơn cả nhà.
Lời nguyền đầu quỷ là càng làm nhiều điều ác thì nó sẽ càng thối rữa nhanh hơn, may nhà cậu ta đều chưa từng làm chuyện xấu, nếu không nó sẽ thối rữa trong một tuần.
Bất kể là nhiệm vụ hay không nhiệm vụ, người vô tội có việc gì, gặp phải thì cứu càng sớm càng tốt, đây là lời sư phụ đã nói.
“Lần đầu tiên mặt quỷ xuất hiện trong nhà cậu là khi nào, còn nhớ không?”
Vương Tử Hoàn suy nghĩ một chút, “Hơn một tháng, ba tôi lần đầu tiên phát giác có chuyện không đúng.
Nghe anh nói nhất định bị nguyền rủa vì hồn phách tán loạn, hẳn là rất hận nhà chúng ta.” Vương Tử Hoàn cúi đầu tuyệt vọng, không nói ra được khó chịu, lo lắng rằng ba cậu ta đã làm điều gì xấu gì đó mà cả nhà đều không biết.
Tần Linh chậm rãi gật đầu, “Liên lụy cũng có thể, người thân của cậu có cùng triệu chứng sao?”
“Tôi không muốn nói về loại chuyện này, ai lại đi nói ‘tôi làm điều chuyện xấu nên trên người có mặt quỷ’ chứ? “Có hình ảnh nào của người thân không? Tôi xem qua tướng mạo của họ.”
“Có mấy cái.”
Lúc Tần Linh nhìn vào điện thoại của Vương Tử Hoàn, đầu tiên là nhìn chân dung gia đình cậu ta, quả nhiên không phải là người xấu.
Lại nhìn những người thân của cậu ta, cậu cười, “Đúng là có người làm chuyện ác, nhưng còn chưa đến mức hại chết ba mạng người”.
Vương Tử Hoàn sửng sốt, “Ba mạng? Mẹ ơi!”
“Hai mạng hóa thành lời nguyền, trên người cậu có hai mặt quỷ, một mạng khác thì là ma nữ đang săn lùng cậu”.
Tần Linh có lẽ hiểu ra, ánh mắt dần dần sáng lên, “Tôi sẽ cứu nhà cậu toàn mạng.
Cậu cho tôi bao nhiêu tiền? “
Vương Tử Hoàn kích động nói: “Ba tôi có tiền! Tiền bao nhiêu cũng được! Tiền làm sao có thể coi như sinh mệnh!”
Tần Linh trầm ngâm một chút, duỗi năm ngón tay ra, “Tốt lắm, một mạng mười vạn, cả nhà cậu, tôi muốn năm mươi vạn, đứa nhỏ trong bụng thì miễn phí.”
“Được!” Vương Tử Hoàn kích động gọi cho ba cậu ta, đừng nói năm mươi vạn, chỉ cần có thể cứu nhà cậu ta toàn mạng, năm triệu còn cho được, nhưng cậu ta không dám nói lời này, ông chủ Tần có lẽ sẽ thật sự muốn.
Sau khi ăn no nê, Vương Tử Hoàn dọn bàn, Tần Linh đi viết hợp đồng, yêu cầu Vương Tử Hoàn ký tên đồng ý, sau đó bỏ hợp đồng vào trong bình, cả người vui vẻ.
Vương Tử Hoàn xem như là nhìn ra rồi, hộp tro chính là bình chứa đồ, ông chủ Tần để tất cả mọi thứ vào trong đó, thành thật mà nói, người bình thường cũng không dám lấy trộm nó.
“Ngày mai tôi tới nhà cậu xem có người giở trò không, tối nay nghỉ ngơi thật tốt.” Tần Linh nói xong ngáp một cái, buồn ngủ.
Giọng nói của cậu rất êm nói cái gì đều nhàn nhạt, không nhanh không chậm ngữ điệu, nghe có chút lười biếng nhưng lại khiến người ta cảm thấy mình có cảm giác nắm chắc phần thắng.
Trái tim Vương Tử Hoàn đồng thời thả lỏng, căng thẳng trên người cũng bớt xuống, vừa cảm thấy mệt mỏi vừa buồn ngủ, vừa sợ hãi.
“Ông chủ Tần, tôi ngủ ở đâu?”
“Phòng ngủ phụ, phòng kho, phòng khách, tùy ý cậu chọn.”
“Tôi có thể nằm trên sàn trong phòng của anh được không?”
“Không.”
“… Vậy thì tôi muốn ngủ ở một nơi gần anh vừa không có hộp tro, vải liệm, hay người giấy.”
Tần Linh cười mở cửa toilet.
Cuối cùng, Vương Tử Hoàn quyết định ở phòng ngủ phụ.
Bên trong không được dọn dẹp, thường ngày không có người ở, trên giường vẫn còn có một ít người giấy nằm.
Vương Tử Hoàn kiên trì đem chúng nó dời ra ngoài, run run rẩy rẩy nằm ở trên giường, ôm chặt viên gạch, luôn cảm thấy có đồ vật đang nhìn mình.
Lăn lộn trái phải không thể nào chợp mắt được, đúng lúc đang mê man thì nghe thấy tiếng “xẹt xẹt xẹt…”, Âm thanh, giống như là móng tay cào lên kính, nghe tê cả da đầu, cả người không dễ chịu.
Vương Tử Hoàn mở mắt ra, tim lập tức liền vọt tới cuống họng, cầm viên gạch lấy hết can đảm nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy một cái mặt quỷ thất khiếu chảy máu, hung ác nhìn cậu ta.
“Cứu mạng! Có quỷ a!!” Vương Tử Hoàn theo phản xạ có điều kiện ném viên gạch ra, tấm kính vỡ tan “bốp” một cái, liền nghe thấy ma nữ hét lên một tiếng.
Vương Tử Hoàn đã xông vào phòng ngủ của Tần Linh, “Ông chủ Tần Tần Tần! Cứu! Quỷ tới! Cô ấy sắp bò vào!!!”
Tần Linh đến phòng ngủ phụ nhìn, nhìn thấy thủy tinh vỡ tung tóe khắp sàn, ma nữ đầu đầy vết máu vì bị gạch rơi trúng đầu, tóc tức giận nổ tung.
Vương Tử Hoàn lúc này mới phản ứng lại, “Không phải quỷ đuổi tới nhà tôi! Tôi có phải chọc vào ổ quỷ rồi! Có hai ma nữ đuổi giết tôi!”
Tần Linh nhíu mày, hai ma nữ? Thêm lời nguyền đầu quỷ, bốn người chết?
“Loảng xoảng” một lần nữa, mảnh kính duy nhất còn sót lại trong phòng ngủ phụ đã bị ma nữ đập thành từng mảnh, khí lạnh tràn vào bên trong, ma nữ hung ác trừng đôi mắt đẫm máu và đẫm lệ uy hiếp nói: “Ngươi chớ xía vào chuyện vô bổ! Việc này không có quan hệ gì với ngươi!”
Tần Linh bị đông cứng giật mình, vội vàng quấn vội chiếc áo khoác xuống, tức giận hỏi: “Một kích động liền đập bể kính nhà người khác.
Hai người hợp nhau như vậy, có muốn kết hôn không?”
Vương Tử Hoàn:???.
“Không, không, không!” Vương Bát Đản giãy dụa, cả quả trứng đều đung đưa, cố gắng lắc đầu, “Tôi sợ nếu cậu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt.”
Tần Linh bĩu môi, để không bị ném vào hố phân, nó lại nịnh nọt đến thế, trước kia còn dùng Thiên Đạo cùng sinh tử để trấn áp cậu, cố gắng khiến cậu nghe lời.
Chỉ số thông minh của hệ thống này cũng phải tương tự như của con người.
Cậu nhéo quả trứng, dùng bút chu sa vẽ một vòng phù văn, sau khi nhiệm vụ được phát ra vì thứ này, một vị khách chủ động tới cửa, vì tiền, không thể không hợp tác.
Bất quá tưởng vượt qua cậu, đó là một giấc mơ.
“Kể từ khi ngươi đến đây, thì mày sẽ phải nghe lời ta.
Mày cung cấp khách hàng cho ta thì ta sẽ phụ trách làm việc.
Ta không muốn bất cứ điều gì khác, ta chỉ muốn tiền.”
Hệ thống cảm thấy phù văn kêu răng rắc trên người mình, phát ra điện quang màu tím, liền biết những thứ mà Tần Linh vẽ phải rất nguy hiểm.
Nó nhanh chóng chịu thua, “Đương nhiên, cậu là người ký chủ cũng là ông chủ của tôi mà.”
Tần Linh đối với thái độ này khá hài lòng, “Nói như vậy có phải hay hơn không? Ta chỉ yêu thích trứng ngoan ngoãn.”
Hệ thống nhanh chóng đáp: “Tôi nghe lời, tôi rất nghe lời.”
Tần Linh sờ vỏ trứng của nó, giống như vuốt lông chó, “Ngoan ngoãn là tốt rồi.
Ta tu luyện đạo tâm là chính, đạo gia theo đuổi tùy tâm sở dục, không muốn bị khống chế.
Nếu mày dám uy hiếp ta, ta sẽ tìm biện pháp giết chết mày.
Sau này chúng ta hãy hợp tác vui vẻ ha.
”
Hệ thống nghe xong, toàn bộ quả trứng đều thấy không tốt.
Ký chủ này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi có thể kiểm soát của nó.
Nó phát hiện ra rằng sức mạnh tâm linh của cậu rất mạnh mới trói buộc cậu, nhưng bây giờ có cảm giác như có một một năng lượng khổng lồ trong cơ thể, cuồn cuộn không ngừng cung cấp cho cậu linh khí.
Hơn nữa, những phép thuật mà cậu sử dụng đều có tính sát thương cực lớn, một chiêu này càng tàn nhẫn hơn, toàn bộ giới huyền thuật, ngay cả một lão nhân gia luyện cả đời cũng có thể không có khả năng như Tần Linh, nói giết liền giết không phải đùa.
Tần Linh trấn tĩnh lại, đặt Vương Bát Đản kia vào hộp tro, “Từ nay về sau đây sẽ là nhà của mày, không được phép chạy lung tung.”
“Không chạy!” Tên Khốn thề: “Tôi mỗi ngày đều ngưỡng mộ thịnh thế mỹ nhan của cậu, tôi sẽ không đi đâu.
Tần Linh giật giật khóe miệng, vật nhỏ này quá nịnh nọt, có chút ghê tởm.
Lần này nắp của cái bình không được đậy kín, toàn bộ quả trứng của hệ thống nằm ngang, quá khó khăn, không ai làm hệ thống như nó cả.
Nó hối hận vì điều đó, nó nên điều tra tính cách của ký chủ rồi mới trói lại, thay vì lao đến khi nhìn thấy luồng linh khí tinh khiết và mạnh mẽ.
Có quá muộn để cởi trói không?
————
Vương Tử Hoàn về đến nhà, mới vừa dừng xe cậu liền gặp phải một ma nữ mặc đồ đỏ, mặt tái nhợt, như là tươi sống nghẹn chết, như bị ngạt thở, hai mắt lồi ra, thất khiếu chảy máu, có lẽ là cực hận, ánh mắt đỏ như máu, trợn mắt làm con ngươi gần như rơi ra, huyết lệ tí tí tách tách chảy xuống.
Vương Tử Hoàn sợ tới mức bò lổm ngổm, thật muốn đi tiểu, “Tôi là một thanh niên năm tốt xã hội chủ nghĩa! Tôi không làm gì phạm pháp! Tại sao tất cả các người đều muốn giết tôi?!”
“Đều phải chết! Đều phải chết! Cả nhà đều phải chết!” Ma nữ đuổi theo, giơ móng tay dài bắt lấy mặt Vương Tử Hoàn.
Vương Tử Hoàn thấy rõ tướng mạo ma nữ, sợ hãi kêu lên một tiếng, khát vọng sống sót kích hoạt sức mạnh toàn thân, liền bỏ chạy.
Đáng tiếc, chưa kịp chạy mấy bước, một cơn gió thổi qua da đầu, Vương Tử Hoàn chưa kịp ngẩng đầu đã cảm thấy lạnh gáy, phản ứng đầu tiên chính con mẹ nó, bố sắp hói rồi! Ngay sau đó trên đầu truyền đến cảm giác đau nhức khiến tim co quắp, cậu đã bổ não xong thảm trạng sau khi bị ma nữ trực tiếp xuyên qua đầu.
Xong phim rồi, cậu ta là người làm đám tang đầu tiên trong gia đình! Sớm biết như vậy, ngày hôm nay nên chọn một chiếc bình đựng tro tốt một chút!
Đúng lúc này, một luồng sáng vàng từ trong túi áo chiếu ra, ma nữ chạm vào ánh sáng vàng, sau đó hét lên đau đớn liền bị ánh sáng vàng đánh bay ra xa.
Vương Tử Hoàn mộc sững sờ nhìn ma nữ bốc khói đen, khiếp sợ nhìn cậu, cậu ta theo bản năng lấy ra tờ giấy bùa trong túi, lúc này vẫn còn phát ra ánh sáng vàng.
“Ta… Đòe mòe…” Vương Tử Hoàn sờ da đầu vẫn còn đang đau nhức của mình, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, “Trâu bò, đây là ba ba!”
Ma nữ sợ hãi trước lá bùa trong tay cậu, sau khi nhìn cậu chằm chằm vài phút liền cay đắng bỏ đi.
Vương Tử Hoàn từ trên mặt đất đứng dậy, mặc kệ trên đầu đổ mồ hôi lạnh, chạy về xe, đạp ga, liều mạng chạy tới chỗ Tần Linh, ai biết ma nữ này nửa đêm có trở vào đào cậu ta từ chăn bông ra hay không.
Chỉ có ở bên cạnh đại sư mới là an toàn nhất.
Khi cậu ta đến thì trời đã tối, cửa hàng vẫn chưa đóng cửa, cậu chủ nhỏ xinh đẹp đang đứng ở cửa nhìn cậu ta cười, vẻ mặt vô cùng ân cần, “Ôi, nhanh vậy đã trở lại rồi.”
Nhìn ý này, hẳn là vừa mới biết cậu trở về, Vương Tử Hoàn rốt cục cũng nhìn thấy cứu tinh, lau mồ hôi lạnh trên đầu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tay chân tê dại., “Đại sư, cứu tôi!”
Tần Linh nhìn cậu, “Dùng lá bùa rồi?”
“Tôi đã dùng rồi, nhờ có nó, nếu không tôi chết mất.” Vương Tử Hoàn lấy lá bùa ra nhìn, đã hóa thành màu đen.
Tần Linh ôm lấy tay, hỏi: “Cậu muốn mua cái khác không?”
“Muốn! Đương nhiên là muốn mua!” Vương Tử Hoàn nhanh chóng lấy điện thoại di động ra thanh toán, hiện tại Tần Linh muốn bán bao nhiêu, cậu đều mua hết.
“Trên bàn có đó, tự lấy tự trả tiền.”
Vương Tử Hoàn nghiêm túc nói: “Một là không đủ, ba, mẹ, anh, chị dâu, đứa nhỏ trong bụng chị dâu, mỗi người mười cái!”
Tần Linh buồn cười, “Bọn họ không cần.
Mỗi người dùng một tờ, nếu nhiều quá sẽ lãng phí.”
Vương Tử Hoàn cất lá bùa mới mua vào túi, vỗ vỗ ngực, cuối cùng cũng cảm thấy chân thật.
Tần Linh lấy ra một cục gạch, “Ba vạn một cục, có thể đuổi tà ma có thể đánh người, nếu có thể khống chế, có thể dùng nhiều lần, mua không?”
Nếu là trước kia Vương Tử Hoàn nhất định sẽ không tin cậu, sẽ mắng cậu là ngu ngốc, bán một viên gạch ba vạn, cậu không phải vì tiền mà phát điên sao? Bây giờ cậu ta liền ôm viên gạch vào ngực ngay lập tức, “Tôi muốn có một xe!”
Tần Linh sờ sờ cằm, dù sao cậu cũng chưa từng dùng qua với ma nào, cũng không biết tác dụng như thế nào.
“Cậu có thể thử tác dụng trước, nếu không hiệu quả thì đến gặp tôi hoàn tiền.”
Trái tim mà Vương Tử Hoàn vừa ép xuống lại nổi lên, không hiệu quả là cái quỷ gì? Cậu ta lo lắng hỏi: “Tần đại sư, tôi có thể ở đây một đêm được không, tôi không dám về.”
“Có thể,” Người Tần Linh dựa vào khung cửa không nhanh không chậm duỗi ra hai ngón tay, “Tiền nhà trọ, mỗi ngày hai ngàn, lo ăn lo ở, bảo đảm an toàn cá nhân.”
Vương Tử Hoàn hưng phấn nói: “Tôi có thể! Đừng nói hai vạn, tám vạn cũng không thành vấn đề!”
“Vậy thì tám vạn.”
Vương Tử Hoàn: “…”
Tần Linh lấy một hộp tro tàn trên giá sách, chọn đi chọn lại, lấy ra hai trăm tệ, “Tới cách vách mua một ít cơm tối về, lo liệu đi.”
Vương Tử Hoàn khách khí nói: “Cần gì phải yêu cầu, mạng của tôi đều là anh cứu, mua cơm, làm chân chạy hay làm gì tôi đều nguyện ý.”
Tần Linh nhét tiền cho cậu ta, “Cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được, tôi không khách khí với cậu..
Mỗi ngày cậu được tám nghìn, nhất định phải mời cậu ăn cái gì ngon.”
Sau khi Vương Tử Hoàn chạy ra ngoài, hệ thống vội vàng tâng bốc: “Ông chủ là ông chủ lợi hại nhất.
Lúc này, tôi muốn khen ngợi trí tuệ và sự sáng suốt của cậu 500 chữ.”
Tần Linh chán ghét, “Câm miệng, nín!”
Không lâu sau, Vương Tử Hoàn mua cơm về, Tần Linh vừa ăn vừa hỏi: “Nói đi, gia đình cậu làm nghề gì.”
Vương Tử Hoàn vội nói: “Ba tôi thành lập công ty quần áo, còn mẹ tôi là nhà thiết kế thời trang, đều là người có trách nhiệm.
Năm ngoái, bà ấy đã quyên góp tiền để sửa đường làng.
Nó thực sự không làm điều gì xấu.
Hơn nữa, chị dâu tôi nhưng là năm nay mới vừa gả vào nhà chúng tôi, mặc dù ba mẹ ta đắc tội người, chị ấy cũng không đắc tội người mà!”
“Trên người chị ấy cũng có?”
“Phải, có một cái mặt quỷ sau gáy.
Anh trai tôi đã đưa bố mẹ tôi đi gặp bác sĩ.
Tôi là người cuối cùng trong gia đình chúng tôi.”
Tần Linh bật cười, chỉ có thể nói người ngốc có phúc của kẻ ngốc, Vương Tử Hoàn là phúc sâu, cho đến muộn hơn cả nhà.
Lời nguyền đầu quỷ là càng làm nhiều điều ác thì nó sẽ càng thối rữa nhanh hơn, may nhà cậu ta đều chưa từng làm chuyện xấu, nếu không nó sẽ thối rữa trong một tuần.
Bất kể là nhiệm vụ hay không nhiệm vụ, người vô tội có việc gì, gặp phải thì cứu càng sớm càng tốt, đây là lời sư phụ đã nói.
“Lần đầu tiên mặt quỷ xuất hiện trong nhà cậu là khi nào, còn nhớ không?”
Vương Tử Hoàn suy nghĩ một chút, “Hơn một tháng, ba tôi lần đầu tiên phát giác có chuyện không đúng.
Nghe anh nói nhất định bị nguyền rủa vì hồn phách tán loạn, hẳn là rất hận nhà chúng ta.” Vương Tử Hoàn cúi đầu tuyệt vọng, không nói ra được khó chịu, lo lắng rằng ba cậu ta đã làm điều gì xấu gì đó mà cả nhà đều không biết.
Tần Linh chậm rãi gật đầu, “Liên lụy cũng có thể, người thân của cậu có cùng triệu chứng sao?”
“Tôi không muốn nói về loại chuyện này, ai lại đi nói ‘tôi làm điều chuyện xấu nên trên người có mặt quỷ’ chứ? “Có hình ảnh nào của người thân không? Tôi xem qua tướng mạo của họ.”
“Có mấy cái.”
Lúc Tần Linh nhìn vào điện thoại của Vương Tử Hoàn, đầu tiên là nhìn chân dung gia đình cậu ta, quả nhiên không phải là người xấu.
Lại nhìn những người thân của cậu ta, cậu cười, “Đúng là có người làm chuyện ác, nhưng còn chưa đến mức hại chết ba mạng người”.
Vương Tử Hoàn sửng sốt, “Ba mạng? Mẹ ơi!”
“Hai mạng hóa thành lời nguyền, trên người cậu có hai mặt quỷ, một mạng khác thì là ma nữ đang săn lùng cậu”.
Tần Linh có lẽ hiểu ra, ánh mắt dần dần sáng lên, “Tôi sẽ cứu nhà cậu toàn mạng.
Cậu cho tôi bao nhiêu tiền? “
Vương Tử Hoàn kích động nói: “Ba tôi có tiền! Tiền bao nhiêu cũng được! Tiền làm sao có thể coi như sinh mệnh!”
Tần Linh trầm ngâm một chút, duỗi năm ngón tay ra, “Tốt lắm, một mạng mười vạn, cả nhà cậu, tôi muốn năm mươi vạn, đứa nhỏ trong bụng thì miễn phí.”
“Được!” Vương Tử Hoàn kích động gọi cho ba cậu ta, đừng nói năm mươi vạn, chỉ cần có thể cứu nhà cậu ta toàn mạng, năm triệu còn cho được, nhưng cậu ta không dám nói lời này, ông chủ Tần có lẽ sẽ thật sự muốn.
Sau khi ăn no nê, Vương Tử Hoàn dọn bàn, Tần Linh đi viết hợp đồng, yêu cầu Vương Tử Hoàn ký tên đồng ý, sau đó bỏ hợp đồng vào trong bình, cả người vui vẻ.
Vương Tử Hoàn xem như là nhìn ra rồi, hộp tro chính là bình chứa đồ, ông chủ Tần để tất cả mọi thứ vào trong đó, thành thật mà nói, người bình thường cũng không dám lấy trộm nó.
“Ngày mai tôi tới nhà cậu xem có người giở trò không, tối nay nghỉ ngơi thật tốt.” Tần Linh nói xong ngáp một cái, buồn ngủ.
Giọng nói của cậu rất êm nói cái gì đều nhàn nhạt, không nhanh không chậm ngữ điệu, nghe có chút lười biếng nhưng lại khiến người ta cảm thấy mình có cảm giác nắm chắc phần thắng.
Trái tim Vương Tử Hoàn đồng thời thả lỏng, căng thẳng trên người cũng bớt xuống, vừa cảm thấy mệt mỏi vừa buồn ngủ, vừa sợ hãi.
“Ông chủ Tần, tôi ngủ ở đâu?”
“Phòng ngủ phụ, phòng kho, phòng khách, tùy ý cậu chọn.”
“Tôi có thể nằm trên sàn trong phòng của anh được không?”
“Không.”
“… Vậy thì tôi muốn ngủ ở một nơi gần anh vừa không có hộp tro, vải liệm, hay người giấy.”
Tần Linh cười mở cửa toilet.
Cuối cùng, Vương Tử Hoàn quyết định ở phòng ngủ phụ.
Bên trong không được dọn dẹp, thường ngày không có người ở, trên giường vẫn còn có một ít người giấy nằm.
Vương Tử Hoàn kiên trì đem chúng nó dời ra ngoài, run run rẩy rẩy nằm ở trên giường, ôm chặt viên gạch, luôn cảm thấy có đồ vật đang nhìn mình.
Lăn lộn trái phải không thể nào chợp mắt được, đúng lúc đang mê man thì nghe thấy tiếng “xẹt xẹt xẹt…”, Âm thanh, giống như là móng tay cào lên kính, nghe tê cả da đầu, cả người không dễ chịu.
Vương Tử Hoàn mở mắt ra, tim lập tức liền vọt tới cuống họng, cầm viên gạch lấy hết can đảm nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy một cái mặt quỷ thất khiếu chảy máu, hung ác nhìn cậu ta.
“Cứu mạng! Có quỷ a!!” Vương Tử Hoàn theo phản xạ có điều kiện ném viên gạch ra, tấm kính vỡ tan “bốp” một cái, liền nghe thấy ma nữ hét lên một tiếng.
Vương Tử Hoàn đã xông vào phòng ngủ của Tần Linh, “Ông chủ Tần Tần Tần! Cứu! Quỷ tới! Cô ấy sắp bò vào!!!”
Tần Linh đến phòng ngủ phụ nhìn, nhìn thấy thủy tinh vỡ tung tóe khắp sàn, ma nữ đầu đầy vết máu vì bị gạch rơi trúng đầu, tóc tức giận nổ tung.
Vương Tử Hoàn lúc này mới phản ứng lại, “Không phải quỷ đuổi tới nhà tôi! Tôi có phải chọc vào ổ quỷ rồi! Có hai ma nữ đuổi giết tôi!”
Tần Linh nhíu mày, hai ma nữ? Thêm lời nguyền đầu quỷ, bốn người chết?
“Loảng xoảng” một lần nữa, mảnh kính duy nhất còn sót lại trong phòng ngủ phụ đã bị ma nữ đập thành từng mảnh, khí lạnh tràn vào bên trong, ma nữ hung ác trừng đôi mắt đẫm máu và đẫm lệ uy hiếp nói: “Ngươi chớ xía vào chuyện vô bổ! Việc này không có quan hệ gì với ngươi!”
Tần Linh bị đông cứng giật mình, vội vàng quấn vội chiếc áo khoác xuống, tức giận hỏi: “Một kích động liền đập bể kính nhà người khác.
Hai người hợp nhau như vậy, có muốn kết hôn không?”
Vương Tử Hoàn:???.
Danh sách chương