Sau khi xử lý xong chuyện, ba người lái xe về nhà, Vương Tử Hoàn lại chuẩn bị về nhà một chuyến, Tần Linh nóng lòng muốn đi tắm.

Vừa mới bắt đầu tắm rửa, liền nghe thấy có người gõ cửa phòng tắm, trên kính nhìn thấy bóng dáng mờ mịt, Tần Linh nhìn ra là Mục Huyền Cảnh.

Cậu tắt nước, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Mục Huyền Cảnh cách cửa, nhỏ giọng nói: “Nhân tiện tôi đi ra ngoài mua bữa tối.

Cậu muốn ăn cái gì?”

Tần Linh muốn nói muốn ăn món anh làm, nhưng nói vậy cũng có chút ngượng ngùng, cười nói: “Anh xem rồi mua đi.

Hai chúng ta đều có khẩu vị giống nhau mà.”

Mục Huyền Cảnh đồng ý, quay người rời đi, Tần Linh gọi anh ta, “Anh có tiền không? Tôi để rất nhiều tiền mặt trong chiếc hộp tro màu đỏ trên kệ bên ngoài.”

Mục Huyền Cảnh không nói lời nào, Tần Linh lắng tai nghe, qua vài giây, Mục Huyền Cảnh mới nói một câu: “Tôi còn có một chút tiền lương.”

“Ồ.” Tần Linh trong lòng nói có tiền lương là chuyện khó nói sao? Có vẻ như lương thực sự không nhiều. 

Mục Huyền Cảnh mỉm cười đi ra ngoài, lên xe đậu bên đường, lò sưởi trong xe hừng hực, Nhan Khang đang ăn kem, Mục Huyền Cảnh cảm thấy hắn bị khùng, ánh mắt đặc biệt ghét bỏ.

“Sao anh lại nghĩ tôi như thế vậy? Anh không cảm thấy vào những lúc trời lạnh, mình ngồi ở chỗ ấm áp những người khác chạy khắp nơi trong gió lạnh, sẽ có cảm giác ưu việt hay sao?”

Mục Huyền Cảnh càng thêm chán ghét, sinh hoạt lúc thường không có nhiều may mắn nên mới đến đây tìm kiếm chi tiết để thoả mãn chứ gì, “Cậu tìm tôi làm gì? Nhanh lên, tôi không có thời gian phung phí cho cậu.”

Nhan Khang lấy kem từ trong túi ra, lấy ra một danh sách, “Đây là cho anh, tiền thưởng lần trước nhà nước phát.

Tần Linh thế nào? Nhớ không?”

“Không.” Mục Huyền Cảnh nhận tiền thưởng và quay người rời đi, Nhan Khang nắm lấy góc quần áo,  cợt nhả nói: “Anh làm sao có thể bạc tình như vậy? Nói thế nào chúng ta cũng cùng nhau làm cộng sự nhiều năm như vậy, trò chuyện thêm một lát chứ.”

Mục Huyền Cảnh trừng mắt nhìn hắn, “Bỏ móng vuốt ra.” 

Nhan Khang nhanh chóng vung tay lên, “Tay của anh bị sao vậy? Tần Linh cưỡng hiếp anh?”

Mục Huyền Cảnh nhíu mày, “Nói chuyện nghiêm túc không?”

Nhan Khang cười khổ, “Tôi nhất thời không nghiêm túc, anh cứ để cho tôi thoải mái đi! Nhân tiện đi gặp Tần Linh.

Đã lâu không gặp, rất nhớ hắn.”

Sắc mặt Mục Huyền Cảnh trở nên lạnh lùng, “Cậu không được hoan nghênh.” 

“Anh còn đề phòng tôi làm gì? Tôi và hắn từ nhỏ đã quen biết.

Còn có việc gì chờ anh? Hơn nữa, trúc mã vĩnh viễn đánh không lại thiên hàng, đây là quy luật rồi.”

Mục Huyền Cảnh liếc mắt một cái, vừa nghĩ tới hắn đã gặp Tần Linh khi còn bé, trong lòng không thoải mái.

Nhan Khang vung tay lên thề: “Tôi hứa không đề cập đến bộ, sẽ không chọc tức hắn, không kéo hắn về.

Cả đời này, tôi sẽ để hắn tự do bay nhảy.

Có thể không? Các người nói đi liền đi, cũng không quan tâm đến tôi.” Nhan Khang ôm ghế than thở: “Bên cạnh còn không có người nói chuyện! Tôi khổ quá mà!”

Mục Huyền Cảnh ghét bỏ, “Tổ sáu vốn là chỉ có ba người.”

“Ừ, hai người đi rồi, tôi nhận chức bộ trưởng, tổ sáu trống không.”

Vốn dĩ những việc lớn không giải quyết được đều có tổ sáu giải quyết, giờ cả hai không làm nữa.

Nhan Khang cảm thấy mình là một đứa tính khí nghịch ngợm, mà lại buộc lòng phải ở vị trí đó.

Nhan Khang cảm thấy mình khổ quá mà, “Tôi cũng sẽ nghỉ việc.

Tôi làm công cho mấy người.” 

Ánh mắt của Mục Huyền Cảnh như kiểu cậu nghĩ cái rắm á.

Bất chấp sự phản đối của Mục Huyền Cảnh, Nhan Khang đi theo anh, nhìn anh thành thục mua thức ăn, hiếu kỳ hỏi: “Hai người trước đây bỏ tôi, chuyển ra ngoài, sống như này hả? Nếu không xảy ra sự kiện kia, hai ngươi đã lĩnh chứng rồi cũng nên.”

Mục Huyền Cảnh dừng lại im lặng một lúc, “Câm miệng.”

Lúc Tần Linh nói chuyện bên tai anh cằn nhằn lẩm bẩm, anh cảm thấy rất êm tai, lúc Tần Linh mắng người khác thì cảm thấy cậu ấy rất đáng yêu, nhưng khi người khác nói chuyện như vậy, Mục Huyền Cảnh lại cảm thấy phiền, quá phiền phức.

Quả nhiên chỉ có người chết mới không nói lời nào, quỷ cũng không được, người càng không được.

Nhan Khang thấy Mục Huyền Cảnh thực sự rất khó chịu, đành bất lực ngậm miệng đi theo anh đến cửa hàng của Tần Linh.

Tần Linh vừa thay quần áo, mở cửa hàng, dự định kinh doanh một tiếng.

Nhìn thấy Nhan Khang ngạc nhiên: “Nhan Hầu Tử!”

Nhan Khang cười híp mắt chào hỏi, chỉ Mục Huyền Cảnh, “Tôi đi ngang qua, nhìn thấy anh ta, liền ghé thăm ông một chút.”

Tần Linh nghi ngờ nhìn bọn họ, “Hai người gặp nhau khi nào?”

Nhan Khang sờ cằm, “Đã lâu rồi, tôi nói cho ông biết rồi mà.” 

Tần Linh bĩu môi, cậu không nhớ rõ.

Cảm giác thiếu hai năm ký ức, vẫn là có chút vấn đề.

Hệ thống lúc này mới nhảy ra, “Có thể đổi lấy! Kiếm điểm liền có thể đổi bất cứ thứ gì cậu muốn! Hai năm ký ức cũng có thể đổi được, thiên đạo không có gì là không làm được!”

Tần Linh quan tâm hỏi: “Bao nhiêu điểm?”

Hệ thống kiểm tra: “500.000 điểm.”

Tần Linh: “Không cần nữa, cám ơn.” 

Một lần phóng tên lửa chỉ tốn 10.000 tích phân, còn trí nhớ của hai năm qua là 500.000, quá đen, gian thương!

Hệ thống oan ức: “Đây không phải là tôi đặt, muốn bao nhiêu tích phân phải tùy thuộc vào độ khó của vấn đề, trí nhớ của cậu đã hoàn toàn biến mất, muốn tìm về thì cần phải bỏ ra.”

Tần Linh đã từ chối thảo luận chuyện làm ăn với hệ thống tâm đen, không để ý tới nó.

Nhìn thấy Mục Huyền Cảnh mang theo đồ ăn đi vào nhà bếp, Tần Linh đi theo vào, “Tay anh nấu ăn được không, có đau không?”

Sắc mặt Mục Huyền Cảnh nhu hòa xuống, vừa gỡ gạc vừa nói: “Miếng noãn ngọc này rất hữu dụng.

Hiện tại đã ổn rồi.

Cậu ăn ở ngoài không quen được.

Tốt hơn hết là tự làm.”

Giọng điệu của anh nhẹ nhàng đến mức chưa từng thấy, Nhan Khang từ bên cạnh cười toe toét, ôn nhu của sát tinh còn đáng sợ hơn quỷ.

Tần Linh xắn tay áo, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi làm trợ thủ giúp anh.”

Cậu cầm một chiếc túi lên, mở ra thì thấy đó là một con cá bị mổ bụng nhưng đuôi vẫn còn giật giật, tay của Tần Linh hất ngược lên cao như thể bị bỏng.

“Tôi, để tôi hái rau cho anh.” 

Mục Huyền Cảnh bị động tác này của cậu chọc cười, “Không cần, cậu ra ngoài chơi đi, một lúc nữa là được.”

Nhan Khang lại gần, nhiệt tình nói: “Tôi làm cho, tôi giúp anh.”

Tần Linh đứng sang một bên, thấy hai người còn đang phối hợp ngầm, trong lòng Tần Linh như bị chặn một khối không nói nên lời, không biết tại sao lại bị chặn, nhưng trong người lại cảm thấy không thoải mái.

Đi ra ngoài lấy một chai sữa chua, Tần Linh uống vài ngụm mới giảm bớt tâm trạng khó giải thích, sau đó nhìn lại, Mục Huyền Cảnh cúi đầu, “rửa rau.”

“Được rồi ~” Nhan Khang tay chân lanh lẹ rửa rau, xem ra làm trợ thủ không ít lần.

Tần Linh càng cảm thấy nghẹn, không biết có chuyện gì xảy ra, càng nghĩ càng khó chịu.

Trong trí nhớ, cậu và Nhan Khang rất quen thuộc, sư phụ của cậu và sư phụ của Nhan Khang là bạn nối khố, cậu và Nhan Khang đã có giao tình từ khi còn nhỏ.

Cậu chỉ mới quen Mục Huyền Cảnh, Mục Huyền Cảnh và Nhan Khang cũng là bạn, cả hai nấu ăn cùng nhau thì không sao.

Cậu chỉ không hiểu, tại sao cậu lại cảm thấy khó chịu, bởi vì Nhan Khang nên khó chịu, hay bởi vì Mục Huyền Cảnh nên khó chịu? Càng nghĩ càng thấy cáu kỉnh, Tần Linh sẽ không che giấu bản thân, vẻ mặt có chút không đúng. 

Nhan Khang nháy mắt với Mục Huyền Cảnh, tình hình thế nào? Mục Huyền Cảnh lắc đầu, có chút lo lắng, anh không biết.

Nhan Khang lại nháy mắt với anh, không phải anh đã xóa hoàn toàn trí nhớ của cậu ấy sao? Thực sự không có khả năng phục hồi lại?

Mục Huyền Cảnh nhíu mày, lúc trước anh sắp chết rồi, tinh thần Tần Linh suy sụp, anh vì để cho Tần Linh không nhớ ra được, thời điểm ra tay không để lại lối thoát, theo lý thuyết không có khả năng khôi phục.

Nhan Khang chớp chớp mắt, có một số thứ đã khắc sâu trong nội tâm, đã quen, chỉ cần kích thích cậu ấy một chút, không chừng thật có thể nhớ tới.

Mục Huyền Cảnh lại lắc đầu, anh sẽ không lấy sức khỏe của Tần Linh ra mạo hiểm. 

Tần Linh nhìn thấy hai người bọn họ không ngừng nháy mắt, lại càng không vui, “Các người có gì muốn nói không? Tôi, người ngoài, có cần tránh không?”

“Không có,” Mục Huyền Cảnh đặt đồ ăn trong tay xuống, sắc mặt Tần Linh khó nhìn như vậy, nhanh chóng rửa tay, “Sao lại không vui?”

Khóe miệng Tần Linh nhếch lên nhướng mày, “Anh không phải biết đọc nội tâm sao, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể hiểu được, đoán xem tại sao tôi không vui?”

Tần Linh nói xong mới nhận ra giọng điệu của mình không đúng, Mục Huyền Cảnh cũng không sai, chính là cậu sai, không biết chỗ nào không đúng, lửa giận từ đâu, làm sao có thể lấy người vô tội ra hả giận? “Thực xin lỗi, tâm trạng không tốt lắm.” Tần Linh nhanh chóng xin lỗi, trái tim bị chặn lại, một cảm giác khó chịu dâng lên không thể giải thích được, Tần Linh cố gắng hết sức mỉm cười một chút, “Tôi đi ra ngoài chờ đây, cơm tối nhờ vào mấy người.”

Mục Huyền Cảnh nhếch miệng lên, theo cậu ra ngoài, nhân tiện đóng cửa nhốt Nhan Khang trong nhà bếp.

Nhìn thấy sắc mặt của Tần Linh đỏ bừng, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, Mục Huyền Cảnh đau lòng kéo cổ tay cậu, kéo cậu vào lòng, ôm chặt.

Đứa ngốc này không có ký ức, nhưng lưu ý lại khắc ở linh hồn, lại ghen. 

“Như thế này có tốt hơn không?” Đã quá lâu rồi, cảm thấy đã mấy đời không được gần gũi Tần Linh, lực đạo trên cánh tay Mục Huyền Cảnh càng ngày càng mạnh, không kiểm soát được, lực ôm càng ngày càng lớn, ôm càng ngày càng gấp.

Linh hồn một lần nữa lại hòa vào nhau, chống lại nỗi đau bị xé thành từng mảnh, vật lộn khỏi bờ vực của cái chết không biết bao nhiêu lần.

Vì thời khắc này, còn có thể ôm cậu vào trong ngực, đáp ứng cam kết của anh.

Anh nói kiếp này sẽ ở bên cậu, canh giữ, bảo vệ cậu, không thể để cậu chết được.

Sau khi tỉnh dậy, anh không để ý linh hồn mình có ổn định không, liền tới tìm cậu, phải tận mắt xem cậu có tốt không, xem khi anh đi vắng có ai bắt nạt cậu không.

Sau khi nhìn thấy Tần Linh, anh đã kiềm chế bản thân, tất cả cảm xúc của anh đều bị lý trí đè nén, cho đến giờ phút này, anh cảm nhận được nhiệt độ trên người Tần Linh, anh gần như không thể khống chế được tình cảm của mình.

Tần Linh không biết tâm trạng Mục Huyền Cảnh, đầu óc cậu trống rỗng, phản ứng đầu tiên chính là cậu cong đó! Đây có phải là chiếm tiện nghi của Mục Huyền Cảnh không? Không đúng, có phải Mục Huyền Cảnh đang chiếm tiện nghi của cậu không? Có thể là bởi vì thân thể đã quen với một cái ôm như vậy từ lâu, cũng có thể việc ai chiếm tiện nghi ai đã chiếm toàn bộ ý thức, Tần Linh quên đẩy người đang ôm mình ra, ngớ ngẩn, cho đến khi ghìm đến hết oxy, eo cũng sắp đứt.

“Buông ra, buông ra, buông ra! Tôi sắp chết!” Tần Linh sờ eo của cậu, nhe răng rên rỉ, không phải bị bệnh sao? Sức mạnh ở đâu ra vậy? 

Mục Huyền Cảnh giấu tất cả cảm xúc vào sâu trong đáy mắt, chạm vào đầu những ngón tay run rẩy của Tần Linh, hỏi cậu: “Có phải tốt hơn rồi không?”

Tần Linh ngẩn ra, “Hả?”

“Tim vẫn còn tắc sao?” 

“…” Xem ra, thật sự không bị chặn nữa.

Lần trước cũng vậy, vốn là trong lòng rất đau, Mục Huyền Cảnh giúp đỡ cậu một chút, cơn đau lập tức biến mất.

Tần Linh ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm thúy như biển sâu của Mục Huyền Cảnh, liếc mắt một cái liền cảm giác mình sắp bị hút vào.

Tần Linh có chút bối rối, cậu có ra nổi lên sắc tâm với Mục Huyền Cảnh không? Điều này không bình thường!

“Anh, anh đi nấu cơm đi, tôi đói bụng.” Tần Linh nói xong liền xoay người bỏ chạy, thật không bình thường, tuyệt đối không bình thường!

Mục Huyền Cảnh bất lực nhìn cậu bỏ chạy, lắc đầu rồi quay lại nấu ăn.

Eo vẫn gầy thế này, nửa năm này khẳng định kén ăn, không ăn cơm ngon.

Mục Huyền Cảnh cảm thấy või béo Tần Linh còn khó hơn ra ngoài giết 10.000 con quỷ.

Ăn xong, Nhan Khang miễn cưỡng rời đi, sau khi lên xe ôm ghế ngồi, đau khổ lẩm bẩm nói: “Cậu ta quan tâm đến Mục Huyền Cảnh đến mức nào mà sau khi mất trí nhớ vẫn còn ghen tuông chứ?” Nhan Khang lập tức liền ủ rũ, oan ức nói: “Không phải nói trúc mã đáng không lại thiên hàng sao? Khi còn nhỏ thì rõ ràng cùng ăn, cùng ngủ, cùng đi học.

Tôi cũng đâu coi chừng cậu ấy đâu?”

Tài xế: “…”

Hắn hình như nghe được những thứ không nên nghe.

Nhan Khang đột nhiên như người mất trí, “A,” hắn nói, “Anh đã nghe thấy những thứ không nên nghe rồi, tôi muốn diệt khẩu!”

Tài xế: “…”

Hèn gì Mục tiên sinh không ưa cậu, đáng!

Tần Linh ăn uống no đủ, dựa vào cửa phòng bếp nhìn Mục Huyền Cảnh dọn dẹp nhà cửa, trong lòng rất là xúc động, nếu thật sự tìm được một người bạn đồng hành, người như Mục Huyền Cảnh thật tuyệt.

Biết nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, hiền lành, quả thực là đàn ông tốt.

Tóm lại, tất cả biểu hiện hiện tại của Mục Huyền Cảnh đều là thứ mà Tần Linh thích.

Tần Linh có chút ngẩn ra, cậu luôn để ý đến Mục Huyền Cảnh như vậy, còn có những phản ứng kỳ lạ đó, chẳng lẽ thực sự coi trọng Mục Huyền Cảnh  sao?

Tần Linh lại nhìn gò má của Mục Huyền Cảnh, góc nghiêng hoàn hảo! Vóc người? Hoàn mỹ! Kỹ năng nấu ăn? Đỉnh của chóp!

Thế nhưng! Tần Linh hiểu rằng cậu sẽ không phải loại người tình cảm tùy tiện, cũng sẽ không yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, phản ứng của cậu không giống như là thích Mục Huyền Cảnh, giữa bọn họ thậm chí còn không biết nhiều, cậu không biết Mục Huyền Cảnh làm gì.

Lý trí nói với cậu rằng cậu không bình thường. 

Tần Linh trầm mặt đi vẽ vài lá phù, sau đó đốt hương, cậu hoài nghi mình bị quỷ khí ảnh hưởng tới.

Cậu muốn trừ quỷ khí, sau đó kiểm tra xem  mình có bị dính ngải không? 

Mục Huyền Cảnh thu thập xong tìm tới Tần Linh, thấy trên người cậu đã dán vài lá bùa chú, cuối cùng thắp hương trước bài vị của Tổ, người đã lâu không được thắp hương, Tần Linh ngồi ở trên bồ đoàn, đang tĩnh tọa.

Mục Huyền Cảnh nhìn cậu một hồi cũng không quấy rối, Tần Linh mở mắt ra, “Đừng nhìn tôi, tôi không có cách nào tập trung tinh lực được.”

Mục Huyền Cảnh nín cười, “Cậu đang làm gì vậy?”

Tần Linh sốt sắng nói: “Tôi nghi là bị dính ngải, tự mình tẩy rửa linh khí.”

“Phốc!” Mục Huyền Cảnh không nhịn được, thích thú cười thành tiếng, cúi xuống sờ đầu Tần Linh, Tần Linh cảm thấy thanh âm trầm thấp, tràn đầy sung sướng tại vang lên bên tai, “Cậu làm sao có thể đáng yêu như vậy? “

Tần Linh: “…”

Đáng yêu cái con quỷ treo cổ á!.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện