Tần Linh dù sao cũng không quan tâm, Lạc Văn Nam có nghe lời hay không, mọi việc sẽ luôn có kết quả, nhiệm vụ sẽ luôn hoàn thành, dù sao cậu cũng đã sai quỷ anh qua rồi, cũng chỉ cho Lạc Văn Nam một con đường sống rõ ràng, nếu là hắn vì sự nghiệp của chính mình mà không nghe, cũng là hắn tự tìm.

Ngày hôm qua chơi đủ rồi, ngày hôm nay Tần Linh cũng không muốn ra ngoài, lôi kéo Vương Tử Hoàn chơi game.

Hai người vui vẻ đi gọi Mục Huyền Cảnh ở hàng thứ ba, vừa đẩy cửa vào đã thấy Mục Huyền Cảnh đang trải chiếu xuống đất ngồi thiền.

Tần Linh nhìn sát khí trên anh, muốn biết anh trước kia làm gì, hồn phách bất ổn, tướng mạo như là người chết, cố tình người ở trước mặt cậu, còn có thể hoạt động dưới mặt trời, giống như người thường, thật là kỳ quái.

Tần Linh thắp mấy nén nhang cho anh, sợ người phục vụ đến dọn dẹp, liền giúp anh treo biển ‘đang nghỉ ngơi, xin đừng quấy rầy’ ở cửa, rồi cùng Vương Tử Hoàn đi chơi game.

Hệ thống tung tăng đi theo Tần Linh, nói: “Ông chủ, cậu cái gì cũng không quan tâm? Nhiệm vụ này làm thế nào bây giờ?”

Tần Linh cười nói: “Chuyện này chẳng phải đã xong rồi sao? Ta phái người trong cuộc qua rồi.”

Hệ thống nói thầm: “Quá lười biếng.”

“Bé con, mày không hiểu, đây không phải là lười biếng, cái này gọi là thuận theo mệnh trời.

Thiên đạo nhân quả đã sớm chú định, ta chẳng qua là người trung gian, sớm mang chính nghĩa đến.

Quá trình không trọng yếu, quan trọng là … Nhiệm vụ chúng ta đã làm, làm thế nào, ai làm, đều không quan trọng.”

Hệ thống nhảy lên vai Tần Linh, nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, sửng sốt một hồi, cảm thấy cậu nói đúng, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Bên này nhàn nhã, nhưng Lạc Văn Nam bên kia không thể chịu đựng được nữa, một người đàn ông to lớn đột nhiên mang thai, nhưng lại mang quỷ thai, làm sao có thể chấp nhận được? Hơn nữa, quỷ thai này sẽ động trong bụng hắn, không chỉ bị vỡ bụng mà nội tạng cũng đau đớn, thỉnh thoảng đưa chân đá hắn một cái, Lạc Văn Nam đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Tiếp tục như thế cũng không phải biện pháp, Lạc Văn Nam kêu xe cứu thương, nhân viên y tế nhìn thấy bụng của hắn, cũng khiếp sợ không thôi, nhanh chóng làm kiểm tra cho hắn.

“Bác sĩ, mổ bụng tôi ra! Đem nó moi ra!” Lạc Văn Nam đang ôm bụng đau đớn.

Sau khi quỷ anh biết ý nghĩ của hắn, nó lại bắt đầu gây rối.

Anh ta đánh, đá vào bụng Lạc Văn Nam, khiến hân nói chuyện như gần chết rồi. 

Bác sĩ xoa dịu: “Đừng kích động, hãy thư giãn, hít thở sâu, đến bệnh viện kiểm tra, nếu cần phẫu thuật, chúng tôi sẽ làm cho anh càng sớm càng tốt.

Đưa số điện thoại người nhà đây, chúng tôi muốn liên hệ với gia đình của anh.



Lạc Văn Nam cắn răng, “Không cần tìm bọn họ, các anh đào ra cho tôi là được, tôi có thể tự mình quyết định.”

Bác sĩ khổ sở nói: “Vậy không được, vạn nhất anh hôn mê, sau đó đều cần người nhà ký tên.”

Lạc Văn Nam chính là không muốn nói, hắn không muốn để cho cha mẹ hắn nhìn thấy bộ dáng này.

Cũng không biết tại sao xui xẻo như vậy, lúc thường con đường này căn bản cũng không kẹt xe, nhưng hôm nay kẹt cứng vô cùng, tuy người đi đường dù đã cố gắng nhường đường cho xe cấp cứu nhưng Lạc Văn Nam vẫn không đợi đến bệnh viện, đau đến hôn mê.

Các nhân viên y tế không còn cách nào khác phải báo cảnh sát, cảnh sát đã giúp tìm ra thông tin liên lạc, họ đã liên lạc với cha mẹ của Lạc Văn Nam, bạn gái của hắn ta nghe được tin đó liền vội vàng chạy đến bệnh viện.

Nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Lạc Văn Nam, cả nhà đều choáng váng, mẹ hắn sợ tới mức suýt lên cơn đau tim, “Đây là bệnh gì vậy? Tại sao lại như vậy?”

Bác sĩ lấy ra kết quả chẩn đoán, hành nghề y nhiều năm như vậy, anh đây là lần đầu tiên nhìn thấy một bệnh nhân như vậy.

“Bệnh nhân có một vật như thai nhi năm tháng trong bụng … đồ vật và người bệnh cùng có một mạch máu liên tiếp, chỉ cần làm giải phẫu có thể lấy ra là được rồi.”

Mẹ của Lạc Văn Nam hỏi: “Thai nhi gì chứ? Các người nói rõ đi!”

Bác sĩ cho bà xem kết quả khám bệnh, để bọn họ tự mình xem, “Giống như bào thai, còn có thể động, nam nhân không thể mang thai, chỉ có thể gọi là ung thư cơ.”

Cha của Lạc Văn Nam lo lắng hỏi: “Có nguy hiểm sao?”

“Đúng vậy”, bác sĩ giải thích: “Vì thứ này di chuyển nên tôi không biết trong quá trình lấy nó ra sẽ xảy ra tai nạn gì.

Hai người nên thảo luận xem có nên phẫu thuật này hay không”.

Lạc Văn Nam gào thét trên giường bệnh như điên: “Đào nó ra ngay! Mau lên! Đào nó ra!”

Quỷ anh trong bụng hân ta mạnh mẽ cho hắn ta một cước, Lạc Văn Nam đau đớn không nói nên lời.

Người nhà vừa nhìn tình huống này, không kịp cân nhắc càng nhiều, “Mau làm đi, nhanh tiến hành phẫu thuật cho nó!”

Bạn gái của Lạc Văn Nam, công chúa nhỏ được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ gặp qua chuyện, sợ không dám đến gần.

Lạc Văn Nam ngày thường ôn văn nho nhã, ăn nói bất phàm, trang phục thời thượng,đẹp trai, Lạc Văn Nam hiện tại tóc tai rối như tơ vò, kính mắt tao nhã cũng không thấy, sắc mặt ố vàng, râu ria xồm xàm, không có chút tao nhã nào, không có chút đẹp nào, bụng lớn như vậy, giống như đại thúc mang thai, nghĩ như thế buồn nôn làm sao, hơn nữa còn hét thảm lên hoàn khó nghe như vậy… Cô gái đột nhiên cảm thấy cô không thích hắn nữa. 

Cô ấy thậm chí còn không chào cha mẹ Lạc Văn Nam, cô cầm túi bỏ chạy, tiếp tục nhìn, cô chỉ thấy buồn nôn muốn ói.

Không thương, không yêu chút nào hết! Chia tay!

Lạc Văn Nam được đẩy vào phòng mổ, mở bụng ra thì phát hiện thực sự có một thứ giống như bào thai, vẫn đang hút dinh dưỡng từ Lạc Văn Nam.

Bác sĩ chính lông tóc dựng đứng lên, bác sĩ phụ nhỏ giọng hỏi: “Không phải có thai chứ?”

Vị bác sĩ chính kinh nghiệm phong phú đầy mình toát mồ hôi hột, “Đừng nói nhảm, không có nhau thai thì làm sao có thai được?”

“Nhưng ung thư cơ này thực sự trông giống như một bào thai.” 

*Ung thư cơ/Sarcoma là một loại ung thư bắt đầu trong các mô như xương hoặc cơ.

Sarcoma xương và sarcoma mô mềm là 2 loại sarcoma chính.

Sarcoma mô mềm (STS) là một nhóm khối u hiếm gặp và không đồng nhất, phát sinh trong các mô liên kết có nguồn gốc phôi từ tế bào trung mô.

Bác sĩ phẫu thuật chính vẻ mặt nghiêm túc, “Nó không hợp với môi trường sinh trưởng của thai nhi chút nào, chắc chắn không phải là thai nhi.”

Bác sĩ đã lấy ra khối u ra và khâu lại bụng cho Lạc Văn Nam.

Ca mổ diễn ra suôn sẻ.

Lạc Văn Nam bị đẩy về phòng bệnh, bụng đã khôi phục như cũ, cả người an tĩnh lại, cha mẹ Lạc Văn Nam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, trái tim của bác sĩ lại bị nâng lên bởi vì y tá đến và nói với anh ta, “Ung thư cơ kia không thấy nữa.” 

Bác sĩ vội vàng kiểm tra giám sát, phát hiện không có ai chạm vào thứ mà anh ta lấy ra từ bụng của Lạc Văn Nam, toàn bộ phòng mổ chìm trong bầu không khí kỳ quái, bác sĩ tự hỏi, liệu có thể tự mình chạy hay sao? Sau khi hết thuốc mê, Lạc Văn Nam tỉnh dậy, nhìn thấy một khối u nằm trên bụng mình, giống như lần trước, cố xé bụng muốn chui vào.

Quỷ anh dường như đang đợi hân ta tỉnh dậy, hai người nhìn nhau, quỷ anh nở một nụ cười xấu xa, hai móng vuốt của nó bắt đầu cào vào bụng hắn ta.

Lạc Văn Nam sợ đến mức muốn gọi y tá, nhưng cổ họng như có thứ gì đó nhét vào, hắn nhìn quỷ anh xé vết thương của hắn rồi chui vào. 

Quá đau rồi! Lạc Văn Nam đau đến cả người co giật, tinh thần suy sụp!

Khi y tá phát hiện có điều gì đó không ổn, máu đã thấm ướt ga giường, vội vàng đưa Lạc Văn Nam đến cấp cứu, bác sĩ phát hiện khối u đã biến mất kia quay trở lại bụng của Lạc Văn Nam.

Điều này thực sự kỳ lạ, ai có thể đặt nó lại cho anh ta? Tuyệt đối không phải bác sĩ làm!

Cha mẹ của Lạc Văn Nam làm ầm ĩ trong bệnh viện.

Nếu như không phải bác sĩ làm, chẳng lẽ là cái khối u này tự chui vào?

Để không xảy ra tranh cãi trong bệnh viện, bệnh viện đã chọn cách báo cảnh sát. 

Khi Lạc Văn Nam tỉnh dậy thì đã là nửa đêm, hắn cảm thấy mình sắp chết, xung quanh hắn có vô số bóng đen, hắn nghe nói chỉ có người sắp chết mới có thể nhìn thấy những thứ trong thế giới kia.

Nghe nói cảnh sát đến hỏi hắn có phải đã đắc tội với người nào không, Lạc Văn Nam nghĩ đến Tần Linh, nhất định là người đại sư kia nuôi quỷ muốn hại hắn, Bành Văn Văn đã chết lâu như vậy rồi, Tần Linh không có chứng cứ, mới có thể phái quỷ đến dằn vặt hắn.

Nếu như nói cho cảnh sát, hắn đắc tội một đại sư nuôi quỷ, cảnh sát có bắt giữ Tần Linh không? Lạc Văn Nam âm u cười lạnh một tiếng, viền mắt đỏ chót, đau đớn đã làm cho hắn mất đi lý trí, giống như người điên.

Về phía Tần Linh, cậu cùng Vương Tử Hoàn phát điên, đội hai người lựa chọn một đội bốn người để giết.

Hai người bọn họ đều có tiền, đem tiền mình trang bị đặc biệt phong cách, quần áo họ mặc trong trò chơi là đắt nhất.

Họ mua hai thú cưỡi cấp độ sử thi, cưỡi chạy khắp nơi, dẫn tới người khác nhìn thấy hai người có tiền liền muốn đánh.

Trong một ngày, cả hai bị giết thành danh, bị người chơi đuổi theo rượt khắp nơi, mãi đến tận Mục Huyền Cảnh không nhìn nổi, rút mất dây điện, nhấc bổng Tần Linh xuống giường rồi đi ăn cơm.

Ngay khi ba người rời khỏi cửa, mấy cảnh sát đã chặn lại, cho họ xem giấy tờ tùy thân, “Tần Linh là ai?”

Tần Linh ngoan ngoãn nâng tay, “Tôi.” 

Cảnh sát vừa nhìn cậu như vậy, liếc mắt nhìn nhau, Lạc Văn Nam nói Tần Linh nuôi tiểu quỷ hại hắn, bọn họ là không tin, đây đã là niên đại gì, còn nuôi tiểu quỷ? Nuôi rùa cạn so với nuôi tiểu quỷ còn đáng tin hơn.

Bọn họ nhiều lắm chỉ tới hỏi, Tần Linh và Lạc Văn Nam có quan hệ gì, có đi qua bệnh viện không.  Bây giờ nhìn thấy bộ dạng Tần Linh như vậy, bọn họ đều cảm thấy vấn đề có lẽ không phải là Tần Linh, dù sao Lạc Văn Nam hai mắt đỏ hoe, trạng thái điên cuồng giống như bị thần kinh vậy.

“Cậu biết Lạc Văn Nam không?” 

Tần Linh gật đầu, “Tôi biết, không quen, đã gặp qua một lần.”

“Lạc Văn Nam xảy ra chút chuyện, hắn nói là cậu hại hắn, ngày hôm qua đến bây giờ, cậu ở chỗ nào?”

Tần Linh chỉ vào khách sạn phía sau, “Ngủ, ăn, chơi game.”

“Nhân chứng đâu?” 

Tần Linh chỉ vào Mục Huyền Cảnh và Vương Tử Hoàn bên cạnh, “Tối hôm qua tôi ở cùng anh ấy, ban ngày tôi cùng cậu ta chơi game một ngày.

Mấy người đó trong game đó, mỗi người chúng tôi có thể đánh 10 người.



Vương Tử Hoàn sửa lại: “Tôi đánh được 20!”

Cảnh sát: “……”

Sau khi hỏi thăm và kiểm tra một hồi, biết rằng Tần Linh không hề nói dối.

Qua đoạn video giám sát có thể thấy rằng cả ba người họ không hề rời khách sạn, tất cả những gì họ ăn và uống đều do chân chạy vặt đưa đến.

Hơn nữa, ba người vô tội này đều là những công dân tuân thủ pháp luật tốt.

Sau khi cảnh sát rời đi, Tần Linh buồn bực triệu Bành Văn Văn đến, “Tên cặn bã kia, dám cắn ngược ta, vu hại ta! Hiện tại không muốn gặp hắn sao? Đi đi, đừng để cho bản thân có chút hối hận, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của hắn, ngươi khẳng định liền không thích hắn, yêu thích hắn chỉ khiến ngươi cảm thấy nhục nhã!”

Ngay cả Bành Văn Văn cũng nhìn thấy được nguyên nhân Tần Linh tức giận, vì bị cắn trả. 

Bành Văn Văn do dự, cô rất muốn xem Lạc Văn Nam giờ đã trở thành như thế nào, “Ta sẽ gặp anh ta một lần.”

Tần Linh phất tay một cái, đi thôi đi thôi, “Để cho tên cặn bã hiểu rằng tất cả đều do chính mình làm, đừng luôn cho rằng người khác sẽ hại mình.” 

Mục Huyền Cảnh thấy cậu không vui, nghĩ kế cho cậu, “Cậu triệu một trăm con quỷ vây quanh hắn, hắn không phải nói cậu hại hắn sao? Cậu còn khách khí làm gì?”

Tần Linh chớp mắt, nói cậu ác, nhưng Mục Huyền Cảnh mới thực sự rất ác.

Tuy nhiên, cậu cảm thấy rằng Mục Huyền Cảnh nói đúng.

“Không cần một trăm con, có thể tìm được một ít đại ca đặc sắc, tối nay tôi sẽ cho hắn biết thế nào là nhân gian hiểm ác.” Tâm trạng Tần Linh lập tức tốt lên, cười xấu xa lấy từ trong balo ra một nén nhang, chiêu hồn.

Vẻ mặt đó khiến Mục Huyền Cảnh cau mày, chỉ khi Tần Linh có ý đồ xấu, mới có thể cười thành như vậy..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện