Vương Tử Hoàn hào hứng giới thiệu chiếc xe mới của mình, “Tôi đã mua một chiếc Porsche mới cách đây ba tháng.

Xem màu xanh lãng mạn này đi, kinh điển suất khí vĩnh viễn không lỗi thời.

Động cơ 3.0T tăng áp kép 385 mã lực, chạy cực phong cách!”

Mục Huyền Cảnh ánh mắt nhàn nhạt, “Không thưởng thức.”

Tần Linh cũng gật đầu, “Có vẻ không được ổn định cho lắm.

Tôi thích khí thế hơn.

Cái này chỉ là trò nhà giàu chơi.”

Vương Tử Hoàn đau lòng, chiếc xe mà cậu ta tự hào bị nói là không có thưởng thức, kém ba tuổi, khác nhau lớn như vậy sao? Ánh mắt Mục Huyền Cảnh lạnh lùng nhìn cậu ta, “Không có thời gian để cứu cậu.” 

“Tôi có Thần khí hộ thân.” Vương Tử Hoàn lấy một viên gạch từ trong ba lô ra.

Tần Linh lập tức liền bị chọc cười, “Cậu sẽ không mang theo bên người chứ!”

Vương Tử Hoàn hai tay dâng gạch, thành kính nói: “Thứ này sẽ trở thành vật gia truyền của nhà tôi.”

Tần Linh buồn cười, “Mang theo cậu ấy đi.

Coi như cho cậu ấy xem phim ma, nếu như có thể tích lũy kinh nghiệm, biết được lòng người thiện ác, nhắc nhở con người tránh đi đường vòng, cũng lafc huyện tốt.

Cậu ta cũng được phúc, không sao đâu.”

“Theo cậu.” Khi Mục Huyền Cảnh nhìn Tần Linh, ánh mắt tự nhiên dịu đi.

Tần Linh sốt ruột cứu người, trên đường không dám dừng, buổi trưa ở trên xe ăn chút đồ, lúc đến bệnh viện đã là buổi chiều, bọn họ nhìn thấy bệnh nhân là một cô gái trẻ nằm sõng soài trên giường, ánh mắt khép lại và môi mím xanh, rõ nhất là bụng, trông giống như một người phụ nữ mang thai tám tháng.

Tần Linh hỏi: “Cô bé bao nhiêu tuổi?” 

Đại thúc sắc mặt khó coi nói: “Mười bảy tuổi, mới lên lớp 11.”

Đại thẩm bên giường bắt đầu lau nước mắt, cho biết: “Cháu bé nói lúc đầu đau bụng, không tiêu chảy, nôn trớ, ngày nào cũng đau, đến bệnh viện khám thì không phát hiện bệnh tật gì, chỉ vài ngày bụng nó to dần, hàng xóm trong xóm đều cho rằng con tôi không đúng mực, đi chơi bời lêu lổng với thiên hạ, bị người ta làm lớn bụng, tôi biết con gái tôi, nó không phải loại trẻ con như vậy..



Tần Linh lại hỏi: “Bác sĩ kiểm tra nói thế nào?”

“Bác sĩ nói theo triệu chứng thì con bé đã mang thai được tám tháng, nhưng kết quả siêu âm B không cho thấy gì.

Anh ấy đề nghị chúng tôi đến bệnh viện lớn ở đế đô để kiểm tra.” Nói tới chỗ này hai người đều mặt mày ủ rũ, lo lắng không thôi.

Siêu âm B (Brightness Mode): là kiểu hiển thị dưới dạng thang xám theo thời gian thực, mức thang xám tỉ lệ với cường độ tín hiệu.

Khi hình ảnh siêu âm hiện lên màn hình có nền đen.

Các tín hiệu cường độ mạnh hiện lên màu trắng, không có tín hiệu hiện lên màu đen, còn các tín hiệu với cường độ trung gian thể hiện  qua các sắc xám (tháng xám).

Mục Huyền Cảnh mắt lạnh nhìn tình hình bây giờ, “Là mang thai, mà không phải là người, trong bụng của bé là anh nhi bị một bọc oán khí bao vây lấy, là quỷ thai.”

Tần Linh gật đầu, sắc mặt nghiêm túc, “Vật nhỏ này oán khí còn rất mạnh, con gái nhà các người đi qua chỗ nào rồi, sao lại chiêu oán linh như vậy?

Hai người đều lộ vẻ mặt mờ mịt, “Không biết, đứa nhỏ thường trọ ở trường học, cứ hai tuần lại trở về một lần.

Quỷ thai gì vậy? Có phải thật sự trêu chọc thứ không sạch sẽ không?”

Tần Linh xắn tay áo, “tìm cách ép nó ra ngoài.” 

“Đơn giản, đem nó móc ra hỏi một chút.” Mục Huyền Cảnh nói, trên tay đã có một tầng oán khí màu đen, Tần Linh kinh ngạc trợn mắt lên, người này tại sao có thể nặng oán khí như quỷ vậy? Sát khí là do giết chóc nhiều tạo thành, giết người giết quỷ đều có, coi như anh giết ác quỷ, vì dân trừ hại, chấp nhận vậy.

Nhưng là một nhân loại, sao còn nắm giữ oán khí của quỷ vậy?”

Tay Mục Huyền Cảnh đè ở vị trí bụng cô bé, oán khí hình thành tay quỷ xuyên qua chăn, luồn vào trong bụng của cô, một phát bắt được quỷ anh kia.

Quỷ anh: trẻ sơ sinh chết hoá thành quỷ

Dưới sự vùng vẫy của quỷ anh, bụng của cô bé dường như bị xé rách, không ngừng lộn xộn, cô bé hét lên một tiếng, mở mắt ra, đôi mắt đỏ chót, quỷ khí âm trầm.

Thấy vậy, đại thẩm ở bên chạy tới, bóp cổ Mục Huyền Cảnh, dùng sức đẩy anh ra: “Các người làm gì vậy? Các người đã làm gì con bé? Buông con gái tôi ra!”

Mục Huyền Cảnh bị lôi kéo, nhẹ buông tay, quỷ khí quỷ anh đột nhiên hướng lên trên, cô bé đột nhiên mở mắt ra, toét miệng, âm u cười một tiếng, miệng há thật to, hướng Mục Huyền Cảnh mạnh mẽ cắn tới. 

Mục Huyền Cảnh không nhúc nhích, giây tiếp theo, Tần Linh duỗi một chiếc ô giấy dầu màu đỏ ra, chiếc ô bây giờ không còn rách nát nữa, những chiếc lỗ đã được sửa lại, chất giấy trở nên cứng rắn.

Cô bé cắn một cái, trên dù sáng lên một tầng linh khí, oán khí trên người cô bé bị linh khí trên dù đánh bay, kêu thảm một tiếng, lại trở về trong bụng.

Tần Linh đẩy đại thẩm sang một bên, sắc mặt lạnh lùng, “Tôi biết thẩm lo lắng cho con gái của mình, nhưng thẩm đột nhiên xông ra như vậy không chỉ hại con gái của mình, mà còn làm bạn tôi bị thương, sẽ mất mạng đó! Nếu như thẩm không tin chúng tôi, bây giờ chúng tôi đi, đứa nhỏ này chúng tôi không cứu, các người tin ai thì tìm.”

Đại thúc vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi, bà ấy quá kích động, lo lắng cho đứa nhỏ…”

Tần Linh mặc kệ ông ta, nhìn tay của Mục Huyền Cảnh, may mà anh không bị cắn.

Linh hồn của Mục Huyền Cảnh không ổn định, oán khí quỷ anh lại nặng như vậy, một khi bị cắn, rất có thể hồn phách của anh sẽ bị tổn thương.

Cậu biết người mẹ bảo vệ con mình là lẽ thường tình, thấy con gái đau đớn không biết chuyện gì đã xảy ra nên lo lắng vội vã chạy đến là chuyện bình thường.

Nhưng cậu hiện tại rất khó chịu, bản thân cũng không biết tại sao lại có cảm giác kỳ quái như vậy, không thể giải thích được, không lý giải được, lo lắng nhìn chằm chằm tay của Mục Huyền Cảnh.

Mục Huyền Cảnh thả ra một tay sờ đầu Tần Linh, bàn tay không có nhiệt độ nhưng mang mùi vị động viên, “Bình tĩnh một chút.”

Cơn giận của Tần Linh đồng loạt giảm xuống, sau khi bình tĩnh lại thì cả người đều ngẩn ra, tại sao lại lo lắng cho Mục Huyền Cảnh như vậy? Vì anh ấy nấu ăn ngon à?

Ngay lập tức, Mục Huyền Cảnh từ bụng cô bé lôi một bé sơ sinh bị bao quanh bởi oán khí màu xanh, đứa nhỏ có đầy răng miệng, giống như răng của cá mập, tầng tầng lớp lớp, nhìn muc lại muốn cắn.

Mục Huyền Cảnh mâu sắc lạnh lẽo, quật quỷ anh này xuống đất, sau đó một chân giẫm lên cổ nó, muốn giẫm chết, nghĩ đến Tần Linh vẫn ở bên cạnh anh, lệ khí trên mặt thu liễm bớt, ôn hòa nói: “Cậu hỏi đi.”

Tần Linh sửng sốt, “Hỏi cái gì?” 

Mục Huyền Cảnh xem cậu vẫn có chút không cao hứng, nhếch miệng lên đến, “Cậu hỏi nó có phải là xì trum không? Nếu phải, chúng ta bắt về nuôi.”

“Phốc!” Tần Linh nhìn quỷ anh màu xanh da trời, nói ra mới thấy, nó rất giống.

“Nhóc con, con có phải là Xì Trum không?” 

Quỷ anh giằng co, hóa thành một tia oán khí, Tần Linh cùng Mục Huyền Cảnh liếc mắt nhìn nhau, sau đó lần lượt chặn cửa và cửa sổ.

Đồng thời, Tần Linh ngắt chỉ quyết, ném lên đỉnh đầu, linh khí che đậy từ trên cao đè xuống dưới, Mục Huyền Cảnh khép lòng bàn tay lại, đem oán khí trở về trạng thái em bé, giữa hai người không có bất kỳ giao tiếp gì.

Lần thứ nhất phối hợp mà đã hiểu ngầm nhiều như vậy, Tần Linh nhếch miệng lên đến, tâm tình sung sướng khó giải thích được.

Nhưng mà một giây sau, oán khí trong tay Mục Huyền Cảnh tản đi.

Mục Huyền Cảnh ghét bỏ vẩy tay, “Đây không phải là bản thể của nó.”

Tần Linh thở dài, “Biết ngay mọi chuyện không dễ giải quyết như vậy mà, tưởng giải quyết triệt để rồi ai dè còn phải tìm bản thể.”

Lúc này, cô bé trên giường bệnh rên một tiếng, mí mắt vừa động, từ từ tỉnh lại.

Mắt cô không còn đỏ, bụng không to, trông vẫn hơi yếu ớt, nhưng cô đã giống người bình thường rồi.

Hai người vừa mừng vừa sợ ôm con gái liền bắt đầu khóc.

Tần Linh đánh gãy bọn họ, “Trước tiên đừng khóc, cứu người quan trọng, em làm sao trêu chọc thứ đồ chơi này? Chơi cái gì không nên chơi phải không?”

Khi cô gái nhìn thấy khuôn mặt của Tần Linh, phản ứng đầu tiên của cô là đỏ mặt, bối rối nhìn cha mẹ mình, “Anh ấy là …”

Đại thúc giải thích: “Mau trả lời, hai vị sư phụ này vừa mới cứu con.”

Cô gái căng thẳng nói: “Chúng em ở ký túc xá, đã chơi một trò chơi, một trò chơi tâm linh của phương Tây có tên là baby blue.”

Tần Linh lạnh lùng nói: “Có bao nhiêu người?”

“Sáu, sáu người.” 

Tần Linh không nói nên lời, đám trẻ con này không phải việc học rất nặng sao, không học cho tốt lại đi tìm chết? Sáu người cùng nhau chơi đùa, không thể chỉ có một người có chuyện, quỷ anh căn bản không phải là bản thể, nếu như trong bụng người khác cũng giống như của cô, chỉ là có chút oán khí thì không sao, nhưng nếu là bản thể, không chừng nó sắp được sinh ra.

Tần Linh lấy điện thoại di động ra, hỏi: “Gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm, em tên gì?”

Hỏi rõ xong, Tần Linh lập tức gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm, “Cô Lý, chào cô, tôi là anh trai của Vương Giai Giai.”

Cô Lý lo lắng hỏi: “Sức khỏe của Vương Giai Giai thế nào? Cô bé đã nghỉ phép nửa tháng rồi.

Bây giờ các chương trình học đều dày đặc, bớt đi một ngày đều theo không kịp tiến độ, lập tức tới cuối kỳ ngay thôi…”

Tần Linh an ủi: “Cô bé đang dần khỏe lại, nghỉ hai ngày là có thể đi học trở lại rồi.”

Cô Lý thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt quá.”

“Cô Lý, những người khác ở ký túc xá của cô bé thế nào rồi?”

“Đều xin nghỉ, tất cả sinh viên trong ký túc xá này không biết đã ăn gì, bụng không thoải mái.”

Tần Linh hiểu rõ, cũng đều là oán khí, nếu giải quyết được vấn đề cơ bản thì năm học sinh kia không uống thuốc cũng khỏi bệnh.

“Thưa cô, tôi có thể đến ký túc xá của em tôi để giúp cô bé lấy một ít đồ được không?” 

Cô Lý ngượng ngùng từ chối: “Không được, nam sinh không được vào ký túc xá nữ.

Anh muốn tìm gì để cho bạn học của cô bé tìm cho.”

“Thưa cô, chuyện này rất quan trọng.

Con bé giấu đi rồi.

Tôi sẽ đến đó khi các em đã lên lớp, dì bảo vệ sẽ lên cùng tôi, được không?”

Âm thanh Tần Linh rất êm tai, rất lễ phép.

Cô Lý do dự một chút, ký túc xá bảo vệ đi cùng và không có học sinh, phụ huynh cũng không phải không được phép đi.

Cô ấy nói: “Được rồi, tôi sẽ nói với dì bảo vệ ký túc xá, cô ấy lên với anh, anh không thể tự đi một mình.

” 

“Được rồi, cảm ơn cô, cô giáo Lý.” Tần Linh cười cúp điện thoại, sắc mặt trở nên lạnh lùng “Cô nhóc, địa chỉ trường học, ký túc xá ở đâu, mạng người quan trọng, nhanh lên.”

Cô bé nói xong, Tần Linh cùng Mục Huyền Cảnh rời đi, đại thúc chạy theo vài bước, kín đáo đưa cho cậu một bao lì xì, “Đại sư, đây là tiền cứu mạng.”

Tần Linh cũng không thèm nhìn, sau khi đút túi quần thì vội vàng đi xuống lầu. 

Vương Tử Hoàn luôn nằm nhoài cửa nhìn lén liền đuổi theo, “Ông chủ, nghè này có quy tắc thu tiền nào không?”

“Người giàu thu nhiều hơn, người nghèo thu được ít hơn.”

“Có trường hợp nào không thu tiền không?” 

Tần Linh nói với hắn: “Nếu có người xem bói cho cậu, không lấy tiền, vậy cậu liền xong.

Chúng ta chú ý đến ba không thu: kẻ sắp chết sẽ không thu, kẻ tai vạ đến nơi không thể tránh khỏi thì không thu, ai đời này vận xui cũng không thu”.

Vẻ mặt Vương Tử Hoàn còn rất nghiêm túc nhớ kỹ.

“Ông chủ, baby blue là gì?”

“Một loại trò chơi tâm linh của phương Tây.

Nửa đêm trong nhìn gương trong nhà tắm có thể chiêu hồn, có thể chiêu anh nhi tới.

dân gian ta thường nói kính tiên, bút tiên, đĩa tiên, không khác lắm.

Nhưng bất kể nó là gì, thường ác linh hồn được triệu tới gần với người triệu hồi hơn.” 

Vương Tử Hoàn hiếu kỳ, “Tại sao?”

Mục Huyền Cảnh cảm thấy cậu ta quá nhiều lời, mặt lạnh trả lời một câu: “Ngậm miệng, lái xe.”

Vương Tử Hoàn sợ tới mức vội vàng lái xe.

Anh ta dám đặt câu hỏi với Tần Linh, nhưng cậu ta không dám nói chuyện nhiều với Mục Huyền Cảnh.

Cảm thấy rằng mặt của Mục Huyền Cảnh chỉ dịu dàng khi anh ấy nói chuyện với ông chủ.

Thời điểm anh ở một mình có cảm giác người sống chớ lại gần, ánh mắt rất lạnh lùng, đặc biệt đáng sợ, nhìn người và nhìn đồ vật cũng không có gì khác biệt.

“E hèm …” Mục Huyền Cảnh ngồi trên xe, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.

Tần Linh liếc nhìn sắc mặt Mục Huyền Cảnh, vừa nãy chỉ lo không có thời gian, quên mất sức khỏe của anh không tốt: “Anh không sao chứ?”

Mục Huyền Cảnh vốn dĩ muốn vặn một chai nước cho Tần Linh uống, nhưng khi Tần Linh hỏi, anh đã chuyền nước chưa mở cho cậu, “Không có khí lực.”

Tần Linh nhanh chóng vặn mở, sau đó đưa cho Mục Huyền Cảnh: “Mau uống một chút nước đi, từ từ.” Cậu lo lắng đối phương mệt mà tắt thở, hồn phách bay ra bị mặt trời thiêu đốt.

Mục Huyền Cảnh nhìn nước, sau đó nhìn Tần Linh, nhìn nước bị vặn trong tay, lười biếng dựa vào trên ghế ngồi, có vẻ yếu ớt hơn.

Tần Linh im lặng một hồi, lặng lẽ duỗi tay ra, đè lên trên đầu Mục Huyền Cảnh, ấn hồn anh vững chắc hơn, ngàn vạn lần không thể bay ra ngoài.

Cả ba chạy xe đến trường mất hơn 40 phút, đến nơi thì học sinh đã học buổi tối.

Tần Linh nhìn quanh nói: “Trường học này không sạch sẽ.”

Vương Tử Hoàn nói chuyện phiếm: “Tôi nghe nói trường học đều được xây dựng trên nghĩa trang, bởi vì trường học cần ở những nơi yên tĩnh, chỉ ở ven thành phố, mà nghĩa trang cũng ở vị trí này.”

Tần Linh nghiêm túc nói: “Đúng vậy, buổi tối hẳn là rất náo nhiệt, may mà học sinh không thấy được.”

Mục Huyền Cảnh ý tứ sâu xa nói: “Nhìn thấy mới náo nhiệt.”

Tần Linh dở khóc dở cười, tại sao lại mong thế giới không loạn?

Vương Tử Hoàn dụi mắt, không nhìn thấy gì, về nhà mấy ngày mắt liền mất linh sao? Nghĩ đến đây, Vương Tử Hoàn nắm lấy quần áo của Tần Linh, Tần Linh ghét bỏ lôi trở lại, “Cậu làm sao vậy?”

“Tôi đang nghĩ, chà xát đại tiên có phải là có thể nhìn thấy quỷ?”

Tần Linh vỗ về góc quần áo, “Không tiện đi vào.

Cậu ở cửa chờ chúng tôi, đã đặt khách sạn và nhà hàng đi.

Vất vả rồi.”

Vương Tử Hoàn chỉ có thể ở lại.

Tần Linh đi theo dì bảo vệ đến ký túc xá của Vương Giai Giai, đứa nhỏ quả nhiên đã ở đây mà còn ở đây rất lâu.

Tần Linh thu của tiểu quỷ kia một tia oán khí, hỏi dì bảo vệ, “Cái túc xá này trước kia là không phải có người chết sao?”

Dì cười nói: “Không phải, đây là trường học.

Sao có ng chết chứ?”

Sau khi Tần Linh rời đi, một bảo vệ khác hỏi dì: “Hai người đẹp trai là ai vậy? Thầy giáo mới?”

Dì bảo vệ cười nói: “Phụ huynh học sinh.”

“Không giống, còn quá trẻ.” 

“Anh trai của học sinh nói cậu ấy đến đây để lấy đồ quan trọng, nhưng không thấy cậu ấy lấy gì, còn hỏi ký túc xá có phải có người  chết không.”

Bảo vệ sắc mặt cũng thay đổi, “Cậu ta sao lại hỏi việc này?”

“Tôi không biết,” dì bảo vệ kiểm tra chìa khoá một chút, cũng buồn bực, “Nói đến đây, lúc cậu ta hỏi biểu tình nghiêm nghị, tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái.”

Thấy xung quanh không có ai, bảo vệ nói nhỏ: “Tôi nghe bảo vệ Lưu thúc nói ký túc xá nữ xác thực có người chết.

Đã mấy năm rồi, một người nữ sinh bị người làm lớn bụng, nghĩ quẩn nhảy lầu chết rồi, một thi hai mạng.”

“Trời ạ, đây không phải là nghiệp chướng à!”



Tần Linh cầm trong tay một cái bình sứ nhỏ, “Tôi tìm được oán khí dư lại, chúng ta đi ăn cơm trước, buổi tối chiêu hồn.”

Mục Huyền Cảnh ghét bỏ, “Từ tàn hồn đã thấy quá xấu, trực tiếp độ đi.”

Tần Linh gật đầu, “Xác thực quá xấu, không thể nuôi.”

Vương Tử Hoàn đã đợi bọn họ ở cửa, gọi bọn họ lên xe, cười nói: “Tôi tìm một chút, gần đây có một quán ăn ngon.

Chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó về khách sạn.

Đây là khách sanh tốt nhất, nhưng đáng tiếc là chỉ còn hai phòng.

” 

Vương Tử Hoàn biết Tần Linh không ngủ với người khác.

Mục Huyền Cảnh lạnh lẽo đáng sợ, đừng nói là ngủ, Vương Tử Hoàn cũng không dám ở cùng phòng với anh.

Vương Tử Hoàn nhìn bọn họ, “Chúng ta phân chia như thế nào?”

Mục Huyền Cảnh nhìn Tần Linh, “Tôi ở cùng cậu ấy.”

Tần Linh nói: “Trong phòng có người khác tôi sẽ không ngủ được, nếu không chúng ta một điều kiện thêm chút nữa?”

Mục Huyền Cảnh nhìn cậu một hồi lâu, đột nhiên thở dài, “Tin tưởng tôi, cậu khẳng định có thể ngủ, gọi cũng không tỉnh lại.”

Không biết tại sao, Tần Linh cảm thấy lời này có chút uất ức, hẳn là ảo giác của cậu. Về giáo viên chủ nhiệm Lý, mình không rõ giới tính vì tác giả chỉ ghi Lý lão sư, mình tự chém là ‘cô’..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện