Hàn Niệm cứ như vậy kéo nam tử kia đi đến một khách điếm, vào trong liền thấy Tiểu Tinh đang ngồi đợi.

Vừa thấy nàng tới, liền vẫy vẫy tay gọi: “Tiểu thư, tiểu thư, ở đây… người làm muội đợi lâu muốn chết.”

Hàn Niệm liền buông tay hắn, ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh. Hắn có hơi khựng lại nhưng cũng ngồi xuống.

Lúc nãy vội vàng nàng còn chưa kịp nhìn kỹ, nam tử này tầm khoảng hai mươi tuổi, anh tuấn phi phàm, khuôn mặt này có thể câu được cả hàng dài nữ nhân đấy chứ. Chỉ là nhìn có vẻ hơi khờ khờ, người cũng không mang vũ khí gì chỉ có một cây sáo ngọc màu đen áng văn đỏ, nhìn qua còn có vẻ tà đạo.

“Khụ khụ… tiểu thư.” Tiểu Tinh khều khều Hàn Niệm đang ngây người. 

Ách… nhìn người ta chằm chằm như vậy có hơi quá đáng rồi. Nàng lấy lại tinh thần, ngồi thẳng lưng, nhìn hắn hỏi: “Ách, khi nãy thất lễ rồi. Không biết vị công tử này xưng hô thế nào?”

“Tĩnh Khanh.” Hắn đáp, chất giọng trầm trầm.

“À, Tĩnh Khanh…” Nàng vô thức lặp lại theo hắn.

“Cô nương là?” Tĩnh Khanh cũng hỏi lại.

“Ta là Hàn Niệm, đây là Tiểu Tinh.” Nàng đáp, chỉ mình, lại chỉ chỉ sang Tiểu Tinh bên cạnh.

Hắn có chút nghiềm ngẫm: “Vậy xin hỏi vì sao Hàn cô nương lại kéo ta đi.”

Nàng nghe hắn hỏi thế, cười gượng: “Gọi ta Hàn Niệm được rồi, chuyện là…”

Lúc này Tiểu Tinh thấu hiểu lòng người liền vẫy vẫy tay kêu món ăn, đợi nghe hai người nói chuyện.

Nàng một hơi trình bày, quay ra nói hắn: “Chuyện là vậy đó, ngươi không sai nhưng sau này vẫn nên tìm hiểu rõ hãy nhúng tay vào những chuyện như vậy. Con người chính là không thể nhìn bề ngoài mà đoán. Thôi thôi, ăn cơm đi, bữa này ta mời.” 

Tĩnh Khanh im lặng, thoáng nhìn sang nàng, khẽ nói: “Đa tạ.”, rồi cũng bắt đầu động đũa.

__________

Sự việc kia vốn chỉ là một bước đệm. Chỉ là có đôi khi có một số người, độ mặt dày là không có điểm dừng.

Sáng hôm sau, Hàn Niệm cùng Tiểu Tinh chuẩn bị lên đường, vừa ra tới cửa khách điếm liền nhìn thấy một cảnh tượng cẩu huyết.

Tả Tả cô nương ngày hôm qua bây giờ lại đang quỳ gối khóc lóc, ôm chân một nam tử, không ai khác chính là Tĩnh Khanh.

Hắn thấy có người đi tới, nhận ra là Hàn Niệm cùng Tiểu Tinh liền bất đắc dĩ, đang muốn mở miệng giải thích: “Ta…”

Tả Tả kia liền cướp lời, oán than khóc lóc: “Vị công tử này, xin công tử hãy cưu mang ta… bây giờ ta không còn nơi để về nữa rồi… hu hu… công tử đã ra tay cứu giúp xin hãy giúp cho trót… tiểu nữ nguyện lấy thân báo đáp… hu hu công tử…”

Hay cho câu nguyện lấy thân báo đáp, cũng không xem lại mình. Hàn Niệm khinh thường nghĩ. Nhìn hắn đứng đó mãi không biết làm sao, lại nhìn Tả Tả kia khóc lóc, cực kỳ chán ghét.

Thật là nhìn không được nữa, nàng bước tới, một tay gỡ tay Tả Tả đang ôm chân Tĩnh Khanh ra, tay kia lại kéo hắn về phía mình, nhăn mày nói: “Tả Tả cô nương, đây là của ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện