Ta là đoạn trích nhỏ tác giả gọi đến.



“Tiểu Tinh, em ra ngoài mua ba bộ hắc y đi, khăn che mặt nữa.” Hàn Niệm ngồi uống trà nói, lại nghĩ nghĩ, khẽ nói: “Thôi, bốn bộ đi, hắn bị lộ lại liên lụy đến chúng ta.”

“Để làm gì vậy tiểu thư?” Tiểu Tinh nghi hoặc hỏi.

Tĩnh Khanh liếc mắc nhìn nàng, đợi nàng nói.

“Không phải tối nay chúng ta đi bắt người sao. Các ngươi tính ăn mặc phong phanh, phơi phơi mặt ra sao?” Nàng đặt ly trà xuống, ngước mắt nhìn hai người.

“A! Vẫn là tiểu thư suy nghĩ chu toàn. Muội lập tức đi mua ngay.” Nói xong không đợi Hàn Niệm trả lời đã chạy ra ngoài.

“Ta… ta có thể mặc đồ bình thường như này được không?” Tĩnh Khanh cảm thấy hắn rõ ràng đường đường chính chính, mặc hắc y lại còn đeo khăn che mặt. Giống giống bọn hái hoa tặc, như vậy cũng quá khó coi đi.

“Sao thế? Ngươi thấy mặc hắc y khó coi sao? Ta cảm thấy rất thú vị mà…” Nàng cúi đầu rũ mi, tay nhè nhẹ mân mê bộ đồ, giọng buồn buồn nói.

“Xoẹt... xoẹt.”

Nàng nghe tiếng, ngẩng đầu, đã thấy hắn cởi xong áo ngoài, đang muốn cởi áo trong ra, liền hoảng hốt ngăn lại: “Ngươi… ngươi… có gì thì nói nha… không cần manh động…”

Hắn nhìn nàng, thu tay lại, cười híp mắt nói: “Ta chợt nhận ra hắc y cũng rất thú vị….” Chỉ cần nàng muốn làm, hắn đều sẽ làm cùng nàng.

“.…”

Thật ra mà nói, lợi hại nhất không phải Tĩnh Khanh sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện