Thời gian thấm thoát trôi qua, kỳ hạn nửa tháng công bố kết quả đã đến - Nghi Thường tít mắt khi bao nhiêu nỗ lực được đền đáp xứng đáng, cô trúng tuyển vào Đại học B kinh tế như mong ước!! Duy chỉ có một điều không vui là cô chỉ được chung ngành chứ không chung lớp với Cố Hoàn. Vì hắn là sinh viên được nhà trường tuyển thẳng nên được xếp học riêng cùng với những học sinh ưu tú khác. Nhưng cũng không quá thất vọng, dù sao thì vẫn chung trường, cách vách tường hay mấy bậc cầu thang đối với Nghi Thường mà nói chẳng có gì đáng ngại...
Mặc khác vì đại học B cách khá xa Cố gia, nói xa thì cũng không đúng chỉ mất hơn nửa giờ lái xe nhưng vì để tiết kiệm thời gian đi lại nên Cố Hoàn quyết định mua hẳn một căn hộ cao cấp ngay cạnh trường để hắn cùng Nghi Thường ở trong thời gian tới. Nên nếu nghĩ tích cực hơn thì việc tách lớp phân chia thế này cũng khá thú vị, lịch học khác biệt, không có quá nhiều cơ hội trước mặt mọi người trình diễn màn solo ân ái thì việc che đậy mối quan hệ này sẽ dễ dàng hơn. Dù sao thì hiện tại cả 2 đều chỉ là sinh viên, việc sống chung cùng bạn trai ( bạn gái) quá sớm sẽ ít nhiều nảy sinh bàn tán, điều đó không tốt cho danh tiếng cả 2, nhất là Cố Hoàn - hắn là phú nhị gia, là người sẽ kế thừa Cố thị trong vài năm nữa nên việc giữ hình tượng ngay từ lúc này không gọi là sớm!!
Trong suy nghĩ, Nghi Thường tưởng tượng cuộc sống sau này của mình và Cố Hoàn - rất nhanh thôi, chỉ vài năm nửa chờ Cố Hoàn thành công thừa kế Cố thị thì 2 người sẽ kết hôn sống những ngày hạnh phúc. Càng nghĩ đến Nghi Thường càng không nhịn được mà nở nụ cười mãn nguyện...
" Trông em có vẻ rất vui. Nói, có phải đang nghĩ xấu anh "
Cố Hoàn cất giọng hỏi, nãy giờ hắn im lặng quan sát cô rất lâu xem xét từng biểu tình trên khuôn mặt, ban đầu là hơi đăm chiêu ủ dột sau đó chẳng biết nghĩ đến cái gì lại phá lên cười một cách đầy tùy hứng làm người bên cạnh là hắn cực kỳ khó hiểu?
" Ohh..Không, không có."
Nghi Thường giật mình khi phát hiện bộ dạng xấu hổ của mình bị Cố Hoàn bắt thóp, cô hơi sửng người, điều chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn trên Sofa cố tỏ ra bình tĩnh. Nếu để hắn biết được trong cái đầu nhỏ của cô đang nghĩ đến tương lai "một gia đình nhỏ" của bọn học chắc chắn sẽ trêu chọc cô đến chui xuống lỗ mất.
" Nói dối, nếu như không phải tại sao lại cười vui vẻ đến vậy?"
Từ nhỏ Nghi Thường cùng hắn lớn lên, làm sao hắn không biết được nhóc con này đang nghĩ gì, chỉ có khi nghĩ đến Cố Hoàn hắn thì cô mới trưng ra bộ dạng như lúc nãy!! Lại còn chối, xem hắn là tên ngốc sao?
" Em nói dối"
" Em không có"
Hắn ác ý, bàn tay to lớn kéo Nghi Thường ngã vào trong lòng mình, nâng lên gương mặt nhỏ nhắn chỉ để nhìn chăm chăm vào mắt cô. Ánh mắt long lanh như mèo con liên tục chớp đảo, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để Cố Hoàn vạch trần tật gạt người của cô, nhưng hắn vờ như thuận theo, khàn giọng.
" Nếu không nghĩ xấu cho anh, vậy thì em đang nghĩ gì, nói xong liền tha cho em. Còn không thì..."
Lời chưa nói hết, bàn tay Cố Hoàn bắ đầu vẽ loạn trên cơ thể Nghi Thường, từ chiếc cổ trắng ngần lần xuống 2 vai, rồi xương quai xanh thậm chí còn thấp hơn như thế..
" Ưm.. Cố Hoàn, đừng trêu"
Nghi Thường dù có bướng bỉnh đến mấy trước kích thích của hắn cho dù là chỉ nhợt nhạt như vậy cũng đủ khiến cô có phản ứng!! Nhưng hiện tại cô không có hứng thú cùng hắn vờn nhau, cô còn đang lo lắng cho tương lai, vì chuyên ngành kinh tế vĩ mô mà cô theo học cho xứng tầm với Cố Hoàn cực kỳ gian nan nếu không muốn nói là bất kham so với năng lực mà cô có.
" Muốn anh dừng lại cũng được. Nói, rốt cuộc em đang nghĩ ngợi chuyện gì?"
" Em.. em chỉ nghĩ về việc sau này chúng ta được học cùng trường nên mới vui vẻ như vậy?"
Nghi Thường cắn cắn môi thú nhận, Cố Hoàn nghe xong tuy trong lòng hắn tin tưởng nhưng cảm thấy chưa thõa đáng. Chuyện cô thi đỗ Đại học B như ý nguyện, bọn họ sau này được học cùng trường tuy là thích thật nhưng đâu đến mức khiến cô cười đến toét miệng như vậy... Đinh ninh rằng còn có ẩn tình sâu xa hơn..
" Chỉ vậy thôi à?! Tại sao anh vẫn cảm thấy em còn chuyện giấu anh"
" Không có... em chỉ suy nghĩ có vậy?"
Bởi người ta nói kẻ nối dối luôn luôn tự mình phô bày, bộ dạng của cô hiện tại gần như đã bán đứng cô. Cố Hoàn càng nghe càng khả nghi, xem ra con mèo hoang này của hắn được hắn chiều chẳng những bướng bỉnh mà còn thêm tật nói dối lừa người...
" Thật sao..."
Hắn gằn giọng, đầu ngón tay lần xuống giữa 2 chân Nghi Thường thành thạo tìm đến nơi tư mật, len lỏi tiến vào bất chấp cô giãy dụa và phản kháng...
Danh sách chương