Chu Đông Dã ăn cơm, ứng phó xong với mẹ, lại ngồi nói chuyện phiếm với cha, khi đi ra đã gần nửa đêm, xe trên đường không nhiều lắm. Anh giảm tốc độ đến nơi hồi chiều thấy Hàn Lương, chậm rãi xem phố cảnh đoạn này, lúc sau nghĩ tới biểu tình buồn bã hôm nay của Hàn Lương, bèn mím môi nhấn ga rời đi.

Trở lại phòng, nằm ở trên giường, thế nào cũng không ngủ được, bộ dáng Hàn Lương mặc âu phục đen mang vẻ mặt ưu thương luôn quanh quẩn trong đầu. Chu Đông Dã đứng lên, quyết định đi xem cô nàng quái dị bị làm sao.

Lên lầu, mở cửa, chỉ có Tiểu Quang bổ nhào vào lòng nghênh đón anh, một phòng tối om, yên tĩnh không tiếng động.

Chu Đông Dã ở trong bóng tối ngây người chốc lát, đã trễ thế này vẫn chưa trở về ư? Do dự một lúc, vẫn cởi giầy, bật đèn, ngẩng đầu lại phát hiện cô nàng quái dị mà anh nghĩ đến cả đêm giờ đang ngồi trên sô pha, mặt không hề đổi sắc uống rượu, dù thấy đèn bật cũng không thèm chớp mắt.

Tình cảnh này dọa Chu Đông Dã nhảy dựng, thật quỷ dị, biến thái đúng là biến thái. Chu Đông Dã lấy lại bình tĩnh, thả mèo xuống, đi đến đối diện Hàn Lương nhìn kỹ.

Cặp mắt long lanh, nét mặt không lộ ra manh mối gì, toàn thân thể cứng nhắc, nhưng ánh mắt đã lờ đờ, hiển nhiên say rồi.

“Hàn Lương, Hàn Lương.” Chu Đông Dã nhẹ nhàng gọi tên cô, nghe được giọng anh kết hợp cùng cái tên này, vừa xa lạ vừa quen thuộc, nhịn không được kêu hai tiếng.

Hàn Lương nghe thấy, chỉ nghiêng nghiêng đầu một chút như muốn tìm nơi phát ra tiếng nói, nhưng vì đã say đến mức không thể khống chế thân thể nên sau một lúc lâu ngây người, cô đột nhiên nói: “Tôi ngủ đây.” Sau đó gục trên sô pha, thật sự ngủ rồi.

Chu Đông Dã thấy Hàn Lương say rượu mà vẫn cư xử khuôn phép như thế, không khỏi bực mình: “Sao không gọi cha, gọi cha đi.” Ai ngờ vừa dứt lời, Hàn Lương liền nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Cha, cha đi nghỉ đi, con khỏe ngay ấy mà.”

ThẠđúng là con gái ngoan, Chu Đông Dã nghe vậy cười ha ha thành tiếng, vui vẻ đi qua ôm Hàn Lương, nói: “Ngoan, để cha ôm con về phòng ngủ, sô pha này nhỏ quá, con ngủ không thoải mái.” Hàn Lương không phản kháng gì, mặc Chu Đông Dã sắp đặt.

Chu Đông Dã cảm thấy Hàn Lương ôm vào lòng mềm mềm, nhỏ nhỏ, tuyệt không lạnh lùng kiên cường như mọi khi, rất đáng yêu. Từ sau khi tắm rửa ở nhà Hàn Lương, Chu Đông Dã đổi vật dụng phòng tắm nhà anh giống của Hàn Lương, mùi hương như nhau. Bây giờ ngửi được hương thơm quen thuộc từ người trong lòng, hệt như anh, khóe miệng liền giương lên, kiểu gì cũng cảm thấy đây là một việc khiến người ta thật vui sướng. Tựa như hồi còn học trung học, thầm mến nữ sinh nào đó, sẽ cố ý mua túi sách giống cô ấy, quyển vở giống cô ấy, lọ mực giống cô ấy. Hiện tại rất giống hạnh phúc khi đó, một loại hạnh phúc lén lút, bí mật, cứ nghĩ đến là có thể mỉm cười.

Nhẹ nhàng đặt Hàn Lương lên giường, giúp cô cởi dép và áo khoác, đắp chăn cẩn thận. Chu Đông Dã nhìn Hàn Lương đang ngủ, vừa ngủ đã trở thành trẻ con rồi, vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn lúc ban ngày, vẻ mặt thờ ơ, vẻ mặt lười nhác, vẻ mặt cười giả dối, tất cả đều vứt bỏ hết, chỉ còn lại một Hàn Lương không phòng bị, khóe miệng cong cong, gương mặt hồng hơn bình thường một chút, hơi thở phả mùi rượu. Chu Đông Dã thấy Hàn Lương như vậy thật sự rất đáng yêu, anh cúi người, khẽ hôn lên đôi môi đang chu lên ngốc ngốc của cô, mềm mại, hương vị không tệ. Anh mỉm cười đứng dậy, xoay người rời đi.

Một đêm yên lặng.

Cuộc sống sau đó tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mọi người đều trở lại quỹ đạo ban đầu, ngày qua ngày, việc qua việc.

Hàn Lương lên lớp, soạn bài, nhận một số case không quá phức tạp, cuộc sống vẫn như cũ, cố gắng tiết kiệm tiền, làm việc hăng say. Chu Đông Dã ngày càng giống một khách trọ trong cuộc sống của Hàn Lương, cứ ba năm ngày lại đến ngủ một giấc. Hàn Lương biết anh đến, ngoại trừ chuẩn bị đồ ăn, rất hiếm khi gặp mặt. Hàn Lương tình nguyện vĩnh viễn coi anh là một người không quen biết, cố gắng khiến mình tin tưởng anh chỉ là một người xa lạ tình cờ tiến vào cuộc sống của cô thôi. Nhưng mà, cô không thể không để ý đến người xa lạ này, bây giờ anh ta còn biết cô, thật sự phiền toái, còn khiến cho người ta phiền não.

Công ty của Chu Đông Dã dần dần đi vào quỹ đạo, anh mới tuyển một nhóm người làm việc rất được. Kỳ thực Chu Đông Dã ngày càng ít say rượu, thời kì gắng sức làm việc, trau dồi kinh nghiệm đã dần đi xa. Luôn luôn tới ngủ nhà Hàn Lương thuần túy là vì thói quen, biết Hàn Lương đang ở trong phòng ngủ có thể khiến anh thực sự an tâm, ngủ rất ngon. Về phần nguyên nhân, Chu Đông Dã không tìm hiểu tỉ mỉ. Anh từng nghĩ, có phải mình yêu cô nàng quái dị Hàn Lương này không, nhưng đã gần hai tháng không gặp cô, anh không tiều tụy cũng chẳng nhớ nhung. Như vậy xem ra, hiển nhiên kết luận này không đúng, cuối cùng, Chu Đông Dã đúc kết lại thành hai chữ, thói quen.

Thời tiết ngày càng lạnh, Tiểu Quang ngày càng béo, dần dần biến thành một con mèo lười.

Một ngày này, Hàn Lương có hẹn với Hàn Hữu ở Lan Đình.

Lan Đình mùa đông nhiều khách hơn mùa hè một chút, rất nhiều người đi ngang qua sẽ bị mùi thơm cùng nồng ấm của cà phê hấp dẫn đi vào. Hàn Lương vô tình gọi một ly chocolate nóng, thật sự là bản năng của động vật, vừa đến mùa đông đã biết cất giữ năng lượng.

Hàn Lương cầm cốc chocolate nóng, uống hai ngụm lớn. Đồ uống nóng vẫn là đồ uống ngon mà, Hàn Lương không khỏi cảm thán, ăn uống quả thực là ham muốn mãnh liệt nhất trên đời này.

Hàn Lương say sưa xong, mở to mắt nhìn thấy em họ Hàn Hữu đã mang vẻ mặt thảm thương không tiếng động ngồi xuống đối diện.

“Sao thế? Thất tình? Rơi tiền? Bị người lừa?” Hàn Lương lơ đễnh hỏi.

“Sao có thể, Hàn Hữu này chưa bao giờ thua ai ở ba mặt này nhé.”

Hàn Lương không đáp, chỉ nheo mắt thăm dò, nhìn trái nhìn phải Hàn Hữu.

“Em gặp phải một khách hàng siêu khó tính, một sản phẩm thiết kế mới làm được nửa tháng đã bắt em sửa lại đến hai mươi bảy lần, thế mà vẫn chưa hài lòng, em sắp điên rồi!!!” Nói xong lời cuối cùng, Hàn Hữu hung hăng uống hai ngụm nước chanh ấm để hả giận.

“Vốn muốn kiếm chuyện với em hay do hai người làm việc không hợp nhau? Mà có khi nào vừa ý em, dùng thủ đoạn này để theo đuổi không? Nếu thật sự là vậy, mệt mỏi thì đừng làm nữa.” Hàn Lương bắt đầu đóng vai bác sĩ tâm lý.

“Cái gì mà vừa ý em chứ, chỉ cần nói thẳng là em trực tiếp theo đuổi anh ta luôn, cần gì mất công như vậy!” Hàn Hữu bĩu môi: “Em ngờ rằng em không làm được theo ý anh ta. Ai da, nhà thiết kế số khổ a… Nhưng không thể không làm được, đó là một case rất có triển vọng.” Hàn Hữu vén mái tóc dài, thở dài khe khẽ, trưng ra vẻ mặt ai oán, bắt đầu đóng kịch theo bản năng.

Hàn Lương phẩy phẩy tay, nói: “Chuyện này chị không giúp được, chắc em gọi ra không phải chỉ vì thế đấy chứ?”

“Vì chuyện này mà, bởi hôm nọ em phát hiện nó có liên quan đến chị, hơn nữa cực kỳ mật thiết nhé.” Hàn Hữu cố tình cười cười tỏ vẻ thần bí, ngừng lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện