Sau đêm đó, Hàn Lương đổi chỗ để chìa khóa dự bị, tuy từ lần trước tình cờ gặp nhau trong thang máy có thể đánh giá người này, tính cách không xấu, nho nhã lễ độ, đến đây cũng không gây phiền toái, còn trả tiền, nhưng cô thật sự không muốn bị một sinh vật chẳng hiểu chui ở đâu ra xâm nhập không gian cá nhân.

Ngày ngày cứ đơn điệu trôi qua, case nhận từ hồi nghỉ hè đã hoàn thành được tám chín phần, dùng số liệu thí nghiệm vận hành mấy lần nữa là có thể giao hàng, thật vui sướng.

Hạnh phúc đến giản đơn như thế, một miếng ngọc mễ kê đinh, một miếng cơm, Hàn Lương cười tủm tỉm, vừa ăn vừa lướt mạng, xem một vài tin tức vô vị, lại lướt qua vài tiểu thuyết YY nhàm chán, cảm giác sau khi hoàn thành nhiệm vụ thật khiến người ta hạnh phúc.

(Ngọc mễ kê đinh: Món ngô xào ức gà của Trung Quốc.)

Đang vui vẻ thì nghe thấy tiếng người dùng chìa khóa mở cửa, Hàn Lương đi qua, ngó vào mắt mèo. Vẫn là tên kia, đang cầm chìa khóa của anh ta thử đi thử lại. Cho chết, dù sao anh ta cũng không có chìa khóa, không thể mở ra. Cô không thèm quan tâm nữa, xoay người trở về ăn tiếp.

(Mắt mèo: Cái kính nhìn xuyên qua cửa để xem ai đến ấy:”>)

Nhưng tiếng lạch cạch mở cửa vẫn không dứt, Hàn Lương cố kiềm chế, không để ý tới. Cảm giác hạnh phúc khó có được ban nãy bị người này phá hỏng hết cả, trong lòng căm tức. Anh ta tưởng mình là ai chứ, một con ma men, cùng lắm là một con ma men có tiền, thực sự nghĩ đây là nhà mẹ mình hả? Đáng ghét! Rất đáng ghét!

Một lát sau, tiếng mở cửa dứt, tiếng chuông cửa lại vang lên, từng tiếng từng tiếng đinh tai nhức óc. Hàn Lương nổi giận, buông bát cơm, chạy ra giật mạnh cửa, đang muốn mắng to, đã bị Chu Đông Dã nhào qua, cô đập vào chốt cửa, đau hết cả lưng.

“Mẹ, mẹ ở nhà sao không ra mở cửa?” Chu Đông Dã lảo đảo đứng lên, sau đó tự giác cởi giày, đi vào phòng khách bắt đầu ăn cơm thừa của Hàn Lương.

Đau quá, Hàn Lương cảm thấy lưng của cô sắp gãy ra, vật vã nửa ngày mới đứng dậy được. Chậm rãi đi đóng cửa, đến bên cạnh Chu Đông Dã, hung hăng đá anh một phát: “Khốn thật, sao lại tới nữa, chẳng phải đã bảo anh đừng đến rồi sao? Không hiểu tiếng người à?!”

Nhưng đá bằng chân trần không hề uy hiếp được Chu Đông Dã, chỉ có thể đẩy anh cùng cái ghế lùi lại vài cm, bát vẫn còn trên tay, nửa hạt cơm cũng không đổ, Chu Đông Dã ngẩng đầu liếc Hàn Lương: “Mẹ, đừng đá loạn, không thấy con vẫn đang ăn cơm sao?” Nói xong liền ăn tiếp, ăn một lúc ba bát cơm, một âu ngọc mễ kê đinh cũng ăn sạch. Hạnh phúc nấc lên một tiếng, đi vào phòng tắm.

Hàn Lương oán hận, cô chưa từng gặp loại ma men có đầu óc tỉnh táo như thế. Ngoại trừ nhận nhầm nhà, nhận nhầm mẹ, cái gì cũng không nhầm, còn có thể cãi lại. Hàn Lương đi theo vào phòng tắm, phát hiện người này có tiến bộ, tự cởi quần áo, bỏ vào máy giặt, sau đó trơ trụi đứng tắm dưới vòi hoa sen. Tự tắm rửa được, thật đúng là tiến bộ, Hàn Lương bực bội đi ra, đóng cửa. Đánh thì đánh không nổi, mắng cũng không thèm nghe, còn có thể vô lại đến thế nào nữa? Chẳng hiểu sao cô lại dính vào một con quỷ rượu như vậy, ba ngày hai lần uống say? Hàn Lương chống lưng vừa bị đâm đến đau, đột nhiên cảm thấy cuộc đời thật đen tối.

Xới cơm mới, đang muốn ăn thì chợt phát hiện hết thức ăn, ngọc mễ kê đinh mà cô thích nhất đã hết sạch. Hàn Lương nhìn chằm chằm đĩa không trước mặt, cơn tức vừa nén được giờ lại dâng lên, quá đáng giận!!!

Vừa quay đầu đã thấy Chu Đông Dã tắm xong, đang thoải mái nằm ngáy khò khè trên thảm. Không được, nếu mắng không nghe, cũng phải khoái chí đánh vài cái cho hả giận.

Hàn Lương đi qua, giơ nắm tay đấm xuống, chưa được hai phát, chợt nghe người bị đánh lầm bầm: “Ừm ~~ thoải mái, đấm đấm lên vai một chút.” Nói xong, còn đưa bả vai về phía Hàn Lương.

Đến đây, Hàn Lương thật sự tức giận phát nghẹn, thế này là thế nào?! Xúi quẩy vô hạn độ!!! Dã man đạp hai cái, không thấy Chu Đông Dã phản ứng lại, cô liền chửi vài câu thô tục. Thế giới này thật xằng bậy, xằng bậy đến mức không chửi thô thục thì không thể giải thoát!

Hàn Lương mang theo giận dữ đi vào phòng bếp, làm lại một bát kê đinh, nhưng khi ăn vẫn thấy không ngon bằng vừa nãy. Ăn mấy miếng rồi đặt đũa xuống, thở dài.

Đưa số liệu vào, bắt đầu vận hành. Lúc đợi kết quả, Hàn Lương chỉ chăm chăm nghĩ, làm thế nào để giải quyết phiền toái này bây giờ. Nghĩ nát óc cũng không ra cách giải quyết. Chờ khi anh ta tỉnh táo rồi ngồi nói chuyện đương nhiên là có thể, nhưng nói chuyện có tác dụng à? Say rồi còn nhớ được cái gì? Thật đúng là phiền.

Nghĩ a nghĩ a, rốt cuộc coi như đã nghĩ thấu đáo. Hàn Lương đành cắn răng chấp nhận con ma men cứ nửa đêm xông vào nhà cô này thôi. Hết cách rồi, dù sao người ta không xấu, mỗi lần cũng trả tiền, lại không phiền toái gì, cùng lắm là trong nhà thêm người mà thôi, tuy cô không thích, nhưng anh ta cũng chưa từng quấy rầy cô. Thôi vậy, đành chịu....!

Cuộc sống có phiền toái, máy móc không phiền toái, tất cả số liệu đều đạt yêu cầu, may mắn hiếm có. Đóng máy, dọn bàn. Ngày mai có thể giao hàng.

Nhưng mỗi tối cô đều dành thời gian để điều chỉnh rồi thử số liệu, bây giờ tất cả đã hoàn thành, vậy buổi tối biết làm gì đây? Không ngủ sớm được. Cuộc sống của Hàn Lương vẫn xoay quanh công việc, công việc, đột nhiên không có, khiến cô cảm thấy hụt hẫng.

Nghĩ một lúc, nhớ lại thói quen khi còn đang là sinh viên, Hàn Lương đến phòng khách lôi ra một quyển tiểu thuyết trinh thám mua đã lâu vẫn chưa đọc, tắt đèn lớn, bật đèn bà, ườn ở phòng khách đọc sách như những ngày trước đây.

Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức vẫn kêu lúc tám rưỡi, Chu Đông Dã tỉnh.

Nhìn quanh bốn phía, vừa ảo não vừa vui sướng. Ảo não chính là có thể anh đã hình thành thói quen sau khi say rượu, sợ chủ nhân ghét mình. Vui sướng là, mỗi khi anh say rượu nghỉ lại ở đây đều cảm thấy ngủ rất ngon, rất thoải mái, sáng ngủ dậy cũng không thấy khó chịu vì đêm trước uống say, tinh thần cả ngày rất hứng khởi. Hơn nữa chủ nhà có vẻ khá dung túng cho anh, Chu Đông Dã nhếch môi, nghĩ nghĩ, cứ như vậy đi, rất tốt.

Theo thói quen đến ban công mặc xong quần áo, lại đi vào phòng bếp. Hôm nay không phải bánh bao của cụ Lục, chỉ có cơm nguội cùng ngọc mễ kê đinh. Chu Đông Dã không kén ăn, vả lại anh vốn thường xuyên ăn ngoài, thật lâu không nếm qua đồ ăn nhà rồi. Làm nóng trong lò vi sóng một chút, lúc ăn vẫn cảm thấy thơm nức, Chu Đông Dã thầm nghĩ, khẩu vị của chủ nhân nhà này quả thực rất hợp với khẩu vị của anh, lát nữa phải khen một câu, nhất định phải ra sức tranh thủ xin quyền tạm trú ở đây.

Ăn cơm xong, rửa sạch bát, Chu Đông Dã cầm tờ nhắn trên bàn, vừa thấy liền nở nụ cười. Trên giấy viết:

“Tiên sinh:

Đây là lần thứ ba, xem ra anh đã hình thành thói quen. Tuy tôi không vừa lòng với việc ngủ lại của anh, nhưng có vẻ sau khi say anh không khống chế được bản thân, cho nên, chúng ta làm một giao ước đi. Sau khi say, anh có thể đến nhà tôi, nhưng xin gửi phí ở trọ. Ngoài ra còn vài điều kiện.

1. Không được mang người khác theo.

2. Không được kể cho người khác nghe.

3. Không được uống đến nôn.

4. Trước khi đi uống rượu nên gửi giấy nhắn vào hộp thư trước cửa, để tôi chuẩn bị.

Còn nữa: Tốt bụng nhắc nhở một câu, xin đổi quần áo của anh thành loại giặt máy, đỡ bị hư tổn. Chìa khóa để trên bàn, đưa cho anh.

Chủ nhà cho thuê bất đắc dĩ, hôm nay.”

Thế giới thật tươi đẹp, muốn gì là được nấy. Chu Đông Dã cười cười, móc chìa khóa mới vào chùm chìa khóa của anh, rất mãn nguyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện