Trở lại nhà Hàn Lương, tất cả đều do Chu Đông Dã thu xếp. Chăm sóc cho Hàn Lương cẩn thận xong, khi mọi việc ổn thỏa cũng đã là nửa đêm.
Ban ngày Hàn Lương nằm ngủ nhiều quá, bây giờ lại không ngủ được, đành ngồi ở phòng khách, bật đèn đọc sách. Chu Đông Dã ngồi trên sô pha ôm Tiểu Quang lâu ngày mới gặp, trầm tư trong bóng đêm.
“Hàn Lương, anh muốn nói với em một chuyện.” Chu Đông Dã suy nghĩ về tình cảm của mình đến nửa tháng cũng không ra, nhưng hôm nay khi thấy Hàn Lương bệnh yếu ớt dựa vào trong lòng mình mới chính thức biết, chính là cô. Nếu đã xác định mục tiêu rồi, hơn nữa còn có Đỗ Lộc, đương nhiên Chu Đông Dã sẽ không lãng phí thời gian, quyết định nói thẳng.
“Ừm?” Hàn Lương đặt sách xuống, nhìn vào bóng tối, kiểu gì cũng không thấy rõ biểu tình của Chu Đông Dã: “Có chuyện gì, anh cứ nói đi.”
Trầm lặng trong chốc lát, Chu Đông Dã thấp giọng chậm rãi nói: “Hàn Lương, anh thích em, muốn cùng em một chỗ. Em có đồng ý quen anh không?”
Hàn Lương nghe vậy, hơi nhướn mày, ngừng một lúc mới trả lời: “Anh… quen nhau, là khái niệm gì?”
Chu Đông Dã vừa nghe liền choáng váng, khái niệm cái gì? Lường trước vô số câu trả lời của cô, nhưng thế nào cũng không ngờ sẽ nhận được câu hỏi như vậy. Anh đành khiêm tốn hỏi: “Khái niệm ‘quen’ của em có những loại nào?”
Hàn Lương nhíu mày, hai người thật chẳng ăn ý gì cả, nếu yêu nhau rồi sợ rằng càng khó khăn nhỉ? Hơi bất đắc dĩ mở miệng giải đáp: “Hai loại, quen nhau lấy kết hôn làm tiền đề, và quen nhau vì mục đích phong hoa tuyết nguyệt. Anh là loại nào?”
(Phong hoa tuyết nguyệt: Chỉ tình yêu trai gái không nghiêm túc.)
Chu Đông Dã trầm ngâm một lúc, anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này khi ở bên cô, vì thế đáp: “Có thể… chọn cả hai loại không? Vừa phong hoa tuyết nguyệt, vừa xem có thể kết hôn được không.”
Hàn Lương vừa nghe liền bật cười: “Anh thật tham lam đấy, nhưng… yêu cầu của em chỉ có thể chọn một.”
Chu Đông Dã hơi bất mãn với lựa chọn bắt buộc như vậy, chuyện tình cảm không phải nên thuận theo tự nhiên sao? Cô ấy nghĩ mình đang làm đề toán học chắc? Vừa nghe đã biết là một cô gái không hiểu tình thú, trong lòng buồn bực không mở miệng.
(Tình thú: Nôm na là sự thú vị, lãng mạn trong tình yêu.)
Hàn Lương thấy Chu Đông Dã trầm mặc một lúc lâu, gương mặt tươi cười liền thả lỏng nói: “Như vậy đi, dù sao em cũng không ác cảm với sự bày tỏ tình yêu của anh, cho nên, anh cứ nghĩ kỹ trong kỳ nghỉ đông nhé, sau kỳ nghỉ hãy cho em đáp án.” Nói tới đây, lại nở nụ cười: “Kỳ thật bản thân em phù hợp làm bạn bè hơn là người yêu, anh nên hiểu rõ. Nếu cuối cùng anh đổi ý cũng không có vấn đề gì, chúng ta vẫn có thể làm bạn, em khá thích một người bạn như anh.”
Chu Đông Dã đột nhiên cảm thấy không thể nói lý với cô gái này, dường như lúc nào Hàn Lương cũng có thể đập vỡ ảo tưởng tốt đẹp của anh với cô. Muốn nói lời yêu trước mặt cô quả thực không phải chuyện dễ dàng. Câu nói của Hàn Lương khiến cho nhiệt tình của Chu Đông Dã bị dập tắt trong nháy mắt.
“Được rồi.” Chu Đông Dã bình thản nói: “Trước khi kỳ nghỉ đông chấm dứt, chúng ta cứ chung sống như bạn bè, được không?”
“Tốt.”
Hàn Lương không nhìn rõ biểu tình của Chu Đông Dã, chỉ nghe được giọng nói bình thản của anh. Chưa bao giờ cô thấy người nào tỏ tình lại bình tĩnh như vậy, trong lòng không khỏi hoài nghi mức độ chân thật của cái được gọi là ‘thích’ này. Nghĩ đến sáng nay vừa nghe Đỗ Lộc thổ lộ, so sánh một hồi chỉ có thể thở dài, đúng là lão già! Ngay cả thổ lộ cũng không kích tình, không thú vị. Thôi không nghĩ nữa, cầm lấy sách, mặc kệ anh ta, tiếp tục đọc.
Nửa tháng sau đó, quả thật hai người cũng ở chung theo ước định, cố gắng hành xử như bạn bè bình thường. Có điều, căn cứ vào sự hiểu biết lẫn nhau từ trước, nếu bảo giống như bạn bè bình thường thì hơi khó, ngoại trừ không liên qua đến tình yêu ra, kỳ thật hai người càng giống một đôi vợ chồng già.
Chu Đông Dã thường xuyên qua đêm ở nhà Hàn Lương, đã gần cuối kỳ, ngoại trừ chấm bài thi, cô cũng không có nhiều việc. Vì thế, thường thường sau khi ăn cơm chiều, hai người đều ngồi làm việc riêng, tự buồn bực, tự vui vẻ, vừa nghiêm túc vừa bất đắc dĩ. Ngẫu nhiên cũng sẽ trao đổi vài câu.
Sau khi nhận ra cách tư duy của Hàn Lương rất khác với mình, Chu Đông Dã thường xuyên hỏi các sáng ý của cô, lần nào cũng có thu hoạch, case càng làm càng thuận, tâm tình cũng càng ngày càng tốt, càng cảm thấy lời Hàn Lương nói là đúng, nếu trở thành bạn bè cũng không tệ.
Hàn Lương lại phát hiện quan điểm của Chu Đông Dã rất tinh tế, đề tài muốn hỏi cực kỳ toàn diện, cách đối nhân xử thế cũng khéo léo, tư tưởng khách quan, kỹ năng thành thạo. Mỗi khi Hàn Lương có việc hỏi ý kiến của anh, nhất định anh sẽ trả lời vào đúng trọng tâm, nếu biết sẽ nói, tuyệt không giấu diếm. Điều này cũng giảm dần sự xa cách trong xúc cảm của Hàn Lương với thế giới, tâm trạng dần dần sáng sủa hơn, Hàn Lương của quá khứ đang chậm rãi trở về thân thể cô.
Đến cuối năm, ngày nào Chu Đông Dã cũng bận, thường xuyên tăng ca, Hàn Lương vừa nhìn đã biết, chắc Tết âm lịch cũng bận rộn chẳng kém, làm trong ngành sản xuất thật mệt mỏi. Thở dài, lại quay về làm việc của chính mình.
Đảo mắt, kỳ nghỉ đông đã bắt đầu.
Hàn Lương đưa Tiểu Quang xuống cửa hàng thú cưng dưới lầu để gửi nuôi, thu xếp hành lý chuẩn bị xuất phát. Vốn nghĩ chờ Chu Đông Dã đến để chào tạm biệt, nhưng cả đêm cũng không đợi được anh về, gọi điện thoại cũng không ai nghe máy. Đành thôi, chia tay với Hàn Hữu và Đỗ Lộc xong, liền một mình lên máy bay rời đi.
Hơn mười giờ bay làm Hàn Lương mệt uể oải, ngay cả cảnh đêm của Cairo nghe nói rất đẹp cũng chưa kịp xem, chui đầu vào khách sạn ngủ dưỡng sức.
Một ngày sau Chu Đông Dã mới về nhà, nửa đêm vào nhà Hàn Lương, không có ngọn đèn cùng bàn cơm nóng, ngay cả Tiểu Quang cũng chẳng thấy đâu. Chu Đông Dã bậđèn, nhìn thấy một phòng yên tĩnh, nửa ngày sau mới phản ứng lại, Hàn Lương đi rồi.
Ngây người bên thềm một chốc mới đóng cửa vào nhà. Trên bàn trà là một tờ giấy, cầm lên đọc, chỉ có một dòng ngắn ngủi: “Không đợi được anh, gọi điện cũng không được, đành phải đi không lời từ biệt, sẽ gửi email sau. Còn nữa, tủ lạnh có nhiều đồ, anh cứ ăn thoải mái. Hàn Lương viết.”
Đúng là vô tình, Chu Đông Dã đặt tờ giấy xuống, đi vào bếp mở tủ lạnh ra, thật sự chật ních, xem ra một tháng tới có thể mừng năm mới ở đây. Chu Đông Dã chu môi, cười cười, tùy tiện lấy hai hộp đồ ăn, cho ít dầu vào trong chảo để xào, cơm nguội làm nóng trong lò vi sóng, ok, nấu một bữa cơm cũng rất dễ dàng.
Ừm, tay nghề không bằng Hàn Lương. Chu Đông Dã vừa ăn vừa nghĩ, lên mạng mở hòm thư kiểm tra một chút. Lúc sau ngẫm lại, hẳn Hàn Lương vừa tới Cairo chưa lâu, bây giờ Cairo mới sắp sáng. Mở bản đồ thế giới ra để tra, không ngờ bờ biển rộng lớn đến thế, anh cảm khái, aiz, địa cầu, thật đúng là bao la.
Sao lại đến nông nỗi này nhỉ? Khi cô không ở bên liền tưởng niệm, khi cô bên cạnh thì sao, có lúc lại bực bội, tình cảm thật đúng là kỳ quái.
“Hàn Hữu à? Tôi là Chu Đông Dã, mai có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cô.” Chu Đông Dã không để ý đang là nửa đêm, gọi điện cho Hàn Hữu hẹn thời gian mai gặp.
Ban ngày Hàn Lương nằm ngủ nhiều quá, bây giờ lại không ngủ được, đành ngồi ở phòng khách, bật đèn đọc sách. Chu Đông Dã ngồi trên sô pha ôm Tiểu Quang lâu ngày mới gặp, trầm tư trong bóng đêm.
“Hàn Lương, anh muốn nói với em một chuyện.” Chu Đông Dã suy nghĩ về tình cảm của mình đến nửa tháng cũng không ra, nhưng hôm nay khi thấy Hàn Lương bệnh yếu ớt dựa vào trong lòng mình mới chính thức biết, chính là cô. Nếu đã xác định mục tiêu rồi, hơn nữa còn có Đỗ Lộc, đương nhiên Chu Đông Dã sẽ không lãng phí thời gian, quyết định nói thẳng.
“Ừm?” Hàn Lương đặt sách xuống, nhìn vào bóng tối, kiểu gì cũng không thấy rõ biểu tình của Chu Đông Dã: “Có chuyện gì, anh cứ nói đi.”
Trầm lặng trong chốc lát, Chu Đông Dã thấp giọng chậm rãi nói: “Hàn Lương, anh thích em, muốn cùng em một chỗ. Em có đồng ý quen anh không?”
Hàn Lương nghe vậy, hơi nhướn mày, ngừng một lúc mới trả lời: “Anh… quen nhau, là khái niệm gì?”
Chu Đông Dã vừa nghe liền choáng váng, khái niệm cái gì? Lường trước vô số câu trả lời của cô, nhưng thế nào cũng không ngờ sẽ nhận được câu hỏi như vậy. Anh đành khiêm tốn hỏi: “Khái niệm ‘quen’ của em có những loại nào?”
Hàn Lương nhíu mày, hai người thật chẳng ăn ý gì cả, nếu yêu nhau rồi sợ rằng càng khó khăn nhỉ? Hơi bất đắc dĩ mở miệng giải đáp: “Hai loại, quen nhau lấy kết hôn làm tiền đề, và quen nhau vì mục đích phong hoa tuyết nguyệt. Anh là loại nào?”
(Phong hoa tuyết nguyệt: Chỉ tình yêu trai gái không nghiêm túc.)
Chu Đông Dã trầm ngâm một lúc, anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này khi ở bên cô, vì thế đáp: “Có thể… chọn cả hai loại không? Vừa phong hoa tuyết nguyệt, vừa xem có thể kết hôn được không.”
Hàn Lương vừa nghe liền bật cười: “Anh thật tham lam đấy, nhưng… yêu cầu của em chỉ có thể chọn một.”
Chu Đông Dã hơi bất mãn với lựa chọn bắt buộc như vậy, chuyện tình cảm không phải nên thuận theo tự nhiên sao? Cô ấy nghĩ mình đang làm đề toán học chắc? Vừa nghe đã biết là một cô gái không hiểu tình thú, trong lòng buồn bực không mở miệng.
(Tình thú: Nôm na là sự thú vị, lãng mạn trong tình yêu.)
Hàn Lương thấy Chu Đông Dã trầm mặc một lúc lâu, gương mặt tươi cười liền thả lỏng nói: “Như vậy đi, dù sao em cũng không ác cảm với sự bày tỏ tình yêu của anh, cho nên, anh cứ nghĩ kỹ trong kỳ nghỉ đông nhé, sau kỳ nghỉ hãy cho em đáp án.” Nói tới đây, lại nở nụ cười: “Kỳ thật bản thân em phù hợp làm bạn bè hơn là người yêu, anh nên hiểu rõ. Nếu cuối cùng anh đổi ý cũng không có vấn đề gì, chúng ta vẫn có thể làm bạn, em khá thích một người bạn như anh.”
Chu Đông Dã đột nhiên cảm thấy không thể nói lý với cô gái này, dường như lúc nào Hàn Lương cũng có thể đập vỡ ảo tưởng tốt đẹp của anh với cô. Muốn nói lời yêu trước mặt cô quả thực không phải chuyện dễ dàng. Câu nói của Hàn Lương khiến cho nhiệt tình của Chu Đông Dã bị dập tắt trong nháy mắt.
“Được rồi.” Chu Đông Dã bình thản nói: “Trước khi kỳ nghỉ đông chấm dứt, chúng ta cứ chung sống như bạn bè, được không?”
“Tốt.”
Hàn Lương không nhìn rõ biểu tình của Chu Đông Dã, chỉ nghe được giọng nói bình thản của anh. Chưa bao giờ cô thấy người nào tỏ tình lại bình tĩnh như vậy, trong lòng không khỏi hoài nghi mức độ chân thật của cái được gọi là ‘thích’ này. Nghĩ đến sáng nay vừa nghe Đỗ Lộc thổ lộ, so sánh một hồi chỉ có thể thở dài, đúng là lão già! Ngay cả thổ lộ cũng không kích tình, không thú vị. Thôi không nghĩ nữa, cầm lấy sách, mặc kệ anh ta, tiếp tục đọc.
Nửa tháng sau đó, quả thật hai người cũng ở chung theo ước định, cố gắng hành xử như bạn bè bình thường. Có điều, căn cứ vào sự hiểu biết lẫn nhau từ trước, nếu bảo giống như bạn bè bình thường thì hơi khó, ngoại trừ không liên qua đến tình yêu ra, kỳ thật hai người càng giống một đôi vợ chồng già.
Chu Đông Dã thường xuyên qua đêm ở nhà Hàn Lương, đã gần cuối kỳ, ngoại trừ chấm bài thi, cô cũng không có nhiều việc. Vì thế, thường thường sau khi ăn cơm chiều, hai người đều ngồi làm việc riêng, tự buồn bực, tự vui vẻ, vừa nghiêm túc vừa bất đắc dĩ. Ngẫu nhiên cũng sẽ trao đổi vài câu.
Sau khi nhận ra cách tư duy của Hàn Lương rất khác với mình, Chu Đông Dã thường xuyên hỏi các sáng ý của cô, lần nào cũng có thu hoạch, case càng làm càng thuận, tâm tình cũng càng ngày càng tốt, càng cảm thấy lời Hàn Lương nói là đúng, nếu trở thành bạn bè cũng không tệ.
Hàn Lương lại phát hiện quan điểm của Chu Đông Dã rất tinh tế, đề tài muốn hỏi cực kỳ toàn diện, cách đối nhân xử thế cũng khéo léo, tư tưởng khách quan, kỹ năng thành thạo. Mỗi khi Hàn Lương có việc hỏi ý kiến của anh, nhất định anh sẽ trả lời vào đúng trọng tâm, nếu biết sẽ nói, tuyệt không giấu diếm. Điều này cũng giảm dần sự xa cách trong xúc cảm của Hàn Lương với thế giới, tâm trạng dần dần sáng sủa hơn, Hàn Lương của quá khứ đang chậm rãi trở về thân thể cô.
Đến cuối năm, ngày nào Chu Đông Dã cũng bận, thường xuyên tăng ca, Hàn Lương vừa nhìn đã biết, chắc Tết âm lịch cũng bận rộn chẳng kém, làm trong ngành sản xuất thật mệt mỏi. Thở dài, lại quay về làm việc của chính mình.
Đảo mắt, kỳ nghỉ đông đã bắt đầu.
Hàn Lương đưa Tiểu Quang xuống cửa hàng thú cưng dưới lầu để gửi nuôi, thu xếp hành lý chuẩn bị xuất phát. Vốn nghĩ chờ Chu Đông Dã đến để chào tạm biệt, nhưng cả đêm cũng không đợi được anh về, gọi điện thoại cũng không ai nghe máy. Đành thôi, chia tay với Hàn Hữu và Đỗ Lộc xong, liền một mình lên máy bay rời đi.
Hơn mười giờ bay làm Hàn Lương mệt uể oải, ngay cả cảnh đêm của Cairo nghe nói rất đẹp cũng chưa kịp xem, chui đầu vào khách sạn ngủ dưỡng sức.
Một ngày sau Chu Đông Dã mới về nhà, nửa đêm vào nhà Hàn Lương, không có ngọn đèn cùng bàn cơm nóng, ngay cả Tiểu Quang cũng chẳng thấy đâu. Chu Đông Dã bậđèn, nhìn thấy một phòng yên tĩnh, nửa ngày sau mới phản ứng lại, Hàn Lương đi rồi.
Ngây người bên thềm một chốc mới đóng cửa vào nhà. Trên bàn trà là một tờ giấy, cầm lên đọc, chỉ có một dòng ngắn ngủi: “Không đợi được anh, gọi điện cũng không được, đành phải đi không lời từ biệt, sẽ gửi email sau. Còn nữa, tủ lạnh có nhiều đồ, anh cứ ăn thoải mái. Hàn Lương viết.”
Đúng là vô tình, Chu Đông Dã đặt tờ giấy xuống, đi vào bếp mở tủ lạnh ra, thật sự chật ních, xem ra một tháng tới có thể mừng năm mới ở đây. Chu Đông Dã chu môi, cười cười, tùy tiện lấy hai hộp đồ ăn, cho ít dầu vào trong chảo để xào, cơm nguội làm nóng trong lò vi sóng, ok, nấu một bữa cơm cũng rất dễ dàng.
Ừm, tay nghề không bằng Hàn Lương. Chu Đông Dã vừa ăn vừa nghĩ, lên mạng mở hòm thư kiểm tra một chút. Lúc sau ngẫm lại, hẳn Hàn Lương vừa tới Cairo chưa lâu, bây giờ Cairo mới sắp sáng. Mở bản đồ thế giới ra để tra, không ngờ bờ biển rộng lớn đến thế, anh cảm khái, aiz, địa cầu, thật đúng là bao la.
Sao lại đến nông nỗi này nhỉ? Khi cô không ở bên liền tưởng niệm, khi cô bên cạnh thì sao, có lúc lại bực bội, tình cảm thật đúng là kỳ quái.
“Hàn Hữu à? Tôi là Chu Đông Dã, mai có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cô.” Chu Đông Dã không để ý đang là nửa đêm, gọi điện cho Hàn Hữu hẹn thời gian mai gặp.
Danh sách chương