GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
“Này, Art. Tôi tưởng rằng chúng ta sẽ đi về nhà cậu? Ông định đi đâu vậy??” Elijah nhìn tôi sau khi nhận thấy chúng tôi rẽ vào lối khác trên đường trở về căn biệt thự Helstea.
“Có một nơi tôi cần phải đến. Đừng lo lắng, đây chỉ là đi đường vòng và sẽ nhanh thôi.” Tôi trả lời khi tôi tăng tốc với Sylvie trên đầu.
"Chờ tôi với nào!"
Khi chúng tôi đến nơi, tôi thở dốc và thả lỏng vai xuống vì chạy.
“Hẳn là sẽ có manh mối gì đó ở đây…” Tôi lầm bầm.
“Xyrus Elixers? Ông cần phải mua cái gì đó ở đây à? Gần nửa đêm rồi và tất nhiên là nó đã đóng cửa.” Elijah dụi mắt nhìn qua cánh cửa kính phía trước với hy vọng sẽ thấy được ai đó bên trong.
"Không có gì. Chúng ta trở về nhà thôi.” Tôi thở dài thất vọng. Khi tôi chuẩn bị quay lưng lại với cửa hàng, một vật thể phát sáng ở phía trong kẽ hở của con hẻm lâu năm dẫn đến cửa hàng Xyrus Elixirs đã khiến tôi chú ý.
Khi tôi quỳ xuống để nhặt nó lên, mắt tôi nheo lại để nhìn nó rõ hơn. Đó là một quả cầu tương tự như quả cầu được sử dụng trên Tess, ngoại trừ, thay vì các đốm cầu vồng bên trong, có những vảy vàng trôi nổi bên trong. Kèm theo quả cầu nhỏ bằng đá cẩm thạch là một ghi chú viết:
“Cô công chúa nhỏ của ngươi có thể sẽ cần thứ này.”
“Cậu đang nhìn cái gì mà chăm chú vậy?” Elijah dựa qua vai tôi để xem.
Tôi vò nát mảnh giấy da và đặt quả cầu vào trong chiếc nhẫn không gian của tôi.
“Hãy trở về nhà trước đi, Elijah. Tôi sẽ nói với gia đình rằng tôi có thể phải nghỉ học thêm vài ngày sau. Ngày mai quay lại trường và nói với mọi người rằng tôi vẫn ổn và an toàn.” Tôi đã vỗ vai bạn thân của tôi và nở một nụ cười rạng rỡ để trấn an cậu ta.
“Ông đừng lo lắng, tôi sẽ kể cho ông nghe mọi thứ sau khi tôi trở lại”. Elijah cho tôi một cái gật đầu chấp nhận.
________________________________________________
GÓC NHÌN CỦA KATHYLN GLAYDER:
Sau khi biết những gì đã xảy ra tại ngục tối từ anh trai tôi, tôi đã rất sốc. Tôi gần như muốn đổ lỗi cho anh ấy, đổ lỗi cho Giáo sư Glory, đổ lỗi cho ai đó nhưng tôi biết đó không phải là lỗi của ai cả. Tại sao tôi luôn cảm thấy như vậy khi nghĩ đến với Arthur?
Hơn nữa, Art đã có Chủ tịch Hội học sinh rồi. Haizz, tôi không chắc về điều đó nữa, nhưng tôi chỉ có cảm giác rằng có điều gì đó đang xảy ra.
Tôi chỉ biết lắc đầu. Tại sao tôi lại coi trọng đời sống tình cảm của cậu ấy hơn đời sống thực tế của cậu ấy?
Arthur sẽ ổn thôi phải không? Cậu ấy là kiểu người như vậy. Bất kể tình huống nào phát sinh, cậu ấy luôn quay trở lại với một nụ cười đơn giản trên khuôn mặt luôn làm tôi bình tĩnh.
“Mình tin rằng cậu ấy sẽ ổn thôi! Chắc chắn là như vậy.” Tôi lầm bầm một mình.
“Aaa..” Tôi lắc đầu để những suy nghĩ về Art trôi đi.
Tôi nhanh chóng che miệng lại, hy vọng rằng không ai nghe thấy điều gì đó. Sau khi kiểm tra xung quanh rằng tôi chỉ có một mình, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ủy ban kỷ luật gần đây khá căng thẳng. Trước đây, tôi cho rằng mọi thứ sẽ yên bình sau khi Ủy ban kỷ luật được thành lập – yên bình gần như đến mức tôi tự hỏi liệu chúng tôi có cần thiết hay không, nhưng gần đây một số trường hợp không lường trước được đã được chúng tôi chú ý.
Claire Bladeheart, chỉ huy của chúng tôi, đã bí mật kéo từng người trong số chúng tôi ra để nói chuyện riêng vài ngày trước. Trong khi giải thích nguyên nhân, cô ấy ngụ ý rằng Arthur sẽ không được biết về việc này, vì bây giờ cậu ta có dính líu đến các sự kiện này.
Tôi rất muốn bác bỏ điều đó, nhưng rồi tôi quyết định nghe cô ấy nói. Claire đã bí mật thu thập thông tin với Kai, người chuyên về ẩn thân thuật. Dường như có một nhóm cực đoan không hài lòng với hướng đi mà Học viện đang thực hiện gần đây.
Nhóm này chỉ bao gồm con người, và từ vài khuôn mặt mà Kai có thể nhìn thoáng thấy, tất cả họ đều xuất thân từ những gia đình quý tộc với chức vị khá cao.
Một quý tộc đặc biệt bị phát hiện bởi Kai có tên là Charles Ravenpor. Cha của anh ta có qua lại nhiều với cha tôi, nhưng chủ yếu là về kinh doanh. Cha luôn càu nhàu một cách bất mãn sau cuộc gặp với ông Ravenpor vì ông ta cư xử không đúng mực và tự cho mình là trung tâm.
Lý do Claire chưa muốn Arthur biết điều này là vì Arthur thực ra là một trong những lý do chính khiến nhóm giống giáo phái cực đoan này hành động. Có một phe lớn từ nhóm này nghĩ rằng Arthur không thuộc về Học viện này vì lý lịch không minh bạch của cậu ấy. Cộng với việc cậu ta còn được làm một giáo sư hàng đầu có đặc quyền với các lớp khóa trên, điều này đã thúc đẩy sự thù hận đang bùng cháy trong một số học viên hoàng gia ghen tị.
Chúng tôi chưa được phép chất vấn bọn họ vì thiếu bằng chứng và thực tế là họ chưa thực sự làm điều gì xấu. Nhưng từ vẻ bề ngoài của nó, thậm chí còn có một số giáo sư của Học viện này chống lưng cho bọn chúng, khiến cho chúng tôi khó có thể hành động dại dột.
Tuy nhiên, đến hôm qua, một số thành viên mới trong nhóm cực đoan bắt đầu hành động.
Đó là một trong những người bạn cùng lớp của tôi, Denton. Chúng tôi đã cùng nhau học lớp của Arthur. Cậu ta là một trong những học viên đã tứng phản đối mạnh mẽ việc Arthur đứng dạy một lớp về phép thuật vì đó là lớp học nền tảng cho mọi ma thuật. Tuy nhiên, dạo gần đây, cậu ta cũng đã mở lòng hơn, chấp nhận Arthur làm giáo sư của lớp.
Denton được tìm thấy trong tình trạng bị đánh bầm dập và trần truồng trong khi treo ngược ở một trong những bức tượng trong khuôn viên của chúng tôi cho tất cả các sinh viên đi qua nhìn thấy.
Hiệu trưởng Goodsky vẫn còn đi vắng nên trợ lý của bà ấy, Tricia và Giáo sư Glory cuối cùng đã kéo cậu ta xuống và đảm bảo rằng cậu ta vẫn ổn.
Sau khi bị thẩm vấn, hóa ra cậu ta đã bị đưa đến một trong những con hẻm hẹp giữa các tòa nhà ở phía sau và bị nhóm cực đoan đánh đập. Từ những gì Claire nói với tôi, họ muốn “dạy” cho anh ấy cách sử dụng mana đúng cách, vì họ không thực sự nghĩ rằng Arthur đủ tốt trong phương pháp giảng dạy của cậu ta hiện giờ.
Denton cuối cùng đã trở thành một mục tiêu cho các chiêu thức phép thuật khác nhau sau khi kháng cự. Sau khi cậu ta bất tỉnh, họ treo ngược cậu ta lên, cởi hết đồ ra, với một ghi chú gắn trên chỗ đó của cậu ta ghi rằng cậu ta nên rời khỏi lớp học của “tên dân đen” (Arthur) đó nếu không muốn bị vậy thêm lần nữa.
Kể từ đó, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thay mặt Hiệu trưởng Goodsky, Tricia đã cố gắng dập tắt sự tức giận từ nhiều bậc cha mẹ Elf và người lùn, những người nghĩ rằng điều này xảy ra bởi sự phân biệt chủng tộc vì nạn nhân là một Elf.
Không cần phải nói, học sinh đó đang nghỉ học trong thời gian này.
Tại sao điều này xảy ra? Mục đích của việc này là gì? Việc hãm hại học viên như thế này có ích gì? Có phải những học viên này có lòng tự trọng thấp đến mức họ cần hạ bệ bất cứ ai mà họ nghĩ là tốt hơn họ, để họ cảm thấy tốt hơn về bản thân mình? Tại sao khi càng có nhiều quyền lực và đặc quyền, người đó càng trở nên tham lam?
Có phải tôi quá ngây thơ khi cho rằng mọi người sẽ làm việc cùng nhau và phục vụ cho lục địa của chúng ta?
Một bầu không khí tối tăm và ảm đạm bên trong phòng Ủy ban kỷ luật kể từ sau vụ tai nạn với Arthur. Claire và anh tôi không nói chuyện, cả hai đều tự trách mình.
Nỗi bực tức lên đến đỉnh điểm khi các hành động của chúng tôi đều bị hạn chế. Mọi người đều cảnh giác cao độ, vì tất cả các học viên khóa trên đều ra ngoài để giám sát vào buổi sáng và buổi chiều trong khi Feyrith và tôi canh chừng vào buổi tối, với một trong những người khóa trên giúp chúng tôi ra ngoài thay vì tham dự lớp học của mình.
Kai đã cố gắng tìm ra điểm gặp gỡ của họ nhưng ngay khi anh ta tìm thấy, địa điểm những nơi đó sẽ được thay đổi. Dường như họ sẽ dời vị trí sau mỗi cuộc họp, gửi cho nhau một số loại mật mã cho địa điểm mới.
Các giáo sư đều vô dụng cả. Hầu hết trong số họ chỉ biết nói với những bậc cha mẹ Elf và người lùn đang nổi cơn thịnh nộ kia rằng, họ sẽ cố gắng hết sức để tìm ra thủ phạm, nhưng họ cũng không thể hành động trực tiếp được vì cha mẹ của các học viên con người cũng không hài lòng vì con cái họ bị buộc tội phân biệt chủng tộc.
Các giáo sư đã quá chú tâm trong cái trò chơi “giằng co” này của họ. Bọn họ cố gắng thỏa mãn cả hai phía, kết cục là bọn họ không làm được gì.
Đây chính là vấn đề nan giải với một ngôi trường được tài trợ chủ yếu bởi các phụ huynh của học viên. Người duy nhất có thẩm quyền để công khai đứng lên chống lại họ trực tiếp là Hiệu trưởng Goodsky, và giờ thì bà ấy không ở đây để có thể làm chủ tình hình.
Dường như sự biến mất của bà ấy đã cho phép nhóm cực đoan này công khai gây ra một vụ thế này, vì bà ấy không có mặt ở đây để ngăn chặn chúng.
Tôi đến phòng Ủy ban kỷ luật và bước lên cầu thang để nghe Claire nói. Chỗ ngồi mà Arthur thường ngồi vẫn trống không.
“Mọi chuyện đang leo thang nhanh hơn chúng ta nghĩ. Tôi có cảm giác rằng nhóm cực đoan sẽ cố gắng gây thêm một vụ hỗn loạn nữa trước khi Hiệu trưởng Goodsky quay lại và sau đó sẽ trốn đi tạm thời một thời gian.” Claire tuyên bố trong khi đưa tay lên bàn. Những vệt thâm quầng dưới mắt cô ấy như nói rằng cô ấy đã không nghỉ ngơi kể từ khi trở về.
Tôi ngồi xuống sau khi mọi người công nhận sự hiện diện của tôi với một cái gật đầu, họ đã quá mệt mỏi để chào tôi bằng lời nói.
“Tôi đã nói chuyện với nhiều giáo sư về tình huống như cô yêu cầu, nhưng có vẻ như cô đã đúng. Không ai trong số họ sẵn sàng tích cực giúp đỡ chúng ta trong việc tìm ra mấu chốt của vấn đề. Họ đang nhắm mắt làm ngơ trước tất cả những điều này vì chúng ta vẫn còn thiếu bằng chứng.” Anh trai tôi nghiến răng khi báo cáo xong.
“Chúng ta đã biết mặt một trong những thành viên của nhóm cực đoan, vậy tại sao không lấy giấy phép thẩm quyền đó và thẩm vấn hắn ta? Tôi dám chắc thằng đó chẳng có gan chịu được cuộc thẩm vấn của tôi đâu, cá là nó sẽ phun ra vài bí mật gì đó thôi.” Doradrea nghiêng ghế nói.
“Chúng ta đã từng thử làm vậy rồi, nhưng Charles Ravenpor không bao giờ được một mình trong những ngày này; hắn ta luôn bị bao vây bởi ít nhất 5 tên khác. Chúng ta không thể hành động một cách bí mật khi bọn chúng ở đó. Bên cạnh đó, chúng ta cũng cần phải nghĩ về hành động của chúng ta từ góc nhìn của cả Học Viện này nữa. Sẽ không tốt nếu một học sinh bị chúng ta bắt giữ và thẩm vấn mà không có lý do chính đáng.” Kai chỉ lắc đầu.
* Rầm *
“Vậy chúng ta làm cái quái gì giờ?? Có Ủy ban kỷ luật để làm gì nếu chúng ta không thể làm bất cứ điều gì trong trường hợp như thế này?” Theodore đập bàn tay lên bàn.
“Chúng ta phải ngồi im thôi. Chúng ta biết quá ít về kế hoạch của nhóm này, và quan trọng hơn là chúng có khả năng làm gì. Chúng ta có quá ít thông tin về chúng và dường như số lượng thành viên của nhóm này không hề ít.” Claire thở dài khi cô ngồi xuống.
“…Chúng ta cần phải đợi Hiệu trưởng Goodsky hoặc Arthur quay trở lại”, tôi đã nói.
“Tôi hiểu sự cần thiết của Hiệu trưởng Goodsky, nhưng Arthur? Chúng ta thậm chí không thể chắc chắn rằng cậu ta thậm chí… còn sống. Và bên cạnh đó, cậu ta có thể làm gì ngay cả khi cậu ta trở lại?” Tôi có thể nói rằng cô ấy vẫn còn tự trách mình bởi cô ấy có chút do dự khi nói về cậu ấy.
Biểu cảm của anh tôi trở nên chán nản khi tôi nhắc đến Art. Cả hai đều ở đó và họ đang cố gắng trông mạnh mẽ. Sau khi đưa các sinh viên trở lại bệnh viện, anh tôi nói với tôi rằng Giáo sư Glory đang lên kế hoạch quay trở lại với một đội trinh sát để tìm Arthur.
Cô ấy nói rằng có khả năng cao là Art vẫn còn sống nếu cậu ấy sống sót sau cú ngã vì rất có thể, tất cả các quái thú mana trong ngục tối đều đã tập trung hết ở tầng một.
“Anh xin lỗi nhưng chúng ta không thể trông cậy vào Arthur ngay bây giờ…” Anh tôi đã cố gắng hết sức để cho tôi một nụ cười thông cảm.
“…Cậu ấy sẽ trở về.” Có vẻ tôi lỡ nói hơi lớn, vì tất cả mọi người, ngay cả Theodore đều nhìn tôi với một ánh mắt rất đau đớn.
“Umm, xin lỗi?”
Thành viên của Ủy ban kỷ luật, bao gồm cả tôi, quay đầu lại trước giọng nói bất ngờ phát ra từ tầng một của căn phòng.
Đó là người bạn thân nhất của Arthur, Elijah.
“À, cậu là bạn thân của Arthur phải không?” Claire, người có biểu cảm đau đớn trên mặt, ra hiệu cho anh ta lên lầu.
“Phải, tôi xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi đến trường muộn hơn một chút so với dự kiến nhưng thật tuyệt khi các bạn đều ở đây. Nghe này, tôi biết các bạn đang lo lắng về Art….”.
*BÙM!! * *BÙMM!!! *
“Này, Art. Tôi tưởng rằng chúng ta sẽ đi về nhà cậu? Ông định đi đâu vậy??” Elijah nhìn tôi sau khi nhận thấy chúng tôi rẽ vào lối khác trên đường trở về căn biệt thự Helstea.
“Có một nơi tôi cần phải đến. Đừng lo lắng, đây chỉ là đi đường vòng và sẽ nhanh thôi.” Tôi trả lời khi tôi tăng tốc với Sylvie trên đầu.
"Chờ tôi với nào!"
Khi chúng tôi đến nơi, tôi thở dốc và thả lỏng vai xuống vì chạy.
“Hẳn là sẽ có manh mối gì đó ở đây…” Tôi lầm bầm.
“Xyrus Elixers? Ông cần phải mua cái gì đó ở đây à? Gần nửa đêm rồi và tất nhiên là nó đã đóng cửa.” Elijah dụi mắt nhìn qua cánh cửa kính phía trước với hy vọng sẽ thấy được ai đó bên trong.
"Không có gì. Chúng ta trở về nhà thôi.” Tôi thở dài thất vọng. Khi tôi chuẩn bị quay lưng lại với cửa hàng, một vật thể phát sáng ở phía trong kẽ hở của con hẻm lâu năm dẫn đến cửa hàng Xyrus Elixirs đã khiến tôi chú ý.
Khi tôi quỳ xuống để nhặt nó lên, mắt tôi nheo lại để nhìn nó rõ hơn. Đó là một quả cầu tương tự như quả cầu được sử dụng trên Tess, ngoại trừ, thay vì các đốm cầu vồng bên trong, có những vảy vàng trôi nổi bên trong. Kèm theo quả cầu nhỏ bằng đá cẩm thạch là một ghi chú viết:
“Cô công chúa nhỏ của ngươi có thể sẽ cần thứ này.”
“Cậu đang nhìn cái gì mà chăm chú vậy?” Elijah dựa qua vai tôi để xem.
Tôi vò nát mảnh giấy da và đặt quả cầu vào trong chiếc nhẫn không gian của tôi.
“Hãy trở về nhà trước đi, Elijah. Tôi sẽ nói với gia đình rằng tôi có thể phải nghỉ học thêm vài ngày sau. Ngày mai quay lại trường và nói với mọi người rằng tôi vẫn ổn và an toàn.” Tôi đã vỗ vai bạn thân của tôi và nở một nụ cười rạng rỡ để trấn an cậu ta.
“Ông đừng lo lắng, tôi sẽ kể cho ông nghe mọi thứ sau khi tôi trở lại”. Elijah cho tôi một cái gật đầu chấp nhận.
________________________________________________
GÓC NHÌN CỦA KATHYLN GLAYDER:
Sau khi biết những gì đã xảy ra tại ngục tối từ anh trai tôi, tôi đã rất sốc. Tôi gần như muốn đổ lỗi cho anh ấy, đổ lỗi cho Giáo sư Glory, đổ lỗi cho ai đó nhưng tôi biết đó không phải là lỗi của ai cả. Tại sao tôi luôn cảm thấy như vậy khi nghĩ đến với Arthur?
Hơn nữa, Art đã có Chủ tịch Hội học sinh rồi. Haizz, tôi không chắc về điều đó nữa, nhưng tôi chỉ có cảm giác rằng có điều gì đó đang xảy ra.
Tôi chỉ biết lắc đầu. Tại sao tôi lại coi trọng đời sống tình cảm của cậu ấy hơn đời sống thực tế của cậu ấy?
Arthur sẽ ổn thôi phải không? Cậu ấy là kiểu người như vậy. Bất kể tình huống nào phát sinh, cậu ấy luôn quay trở lại với một nụ cười đơn giản trên khuôn mặt luôn làm tôi bình tĩnh.
“Mình tin rằng cậu ấy sẽ ổn thôi! Chắc chắn là như vậy.” Tôi lầm bầm một mình.
“Aaa..” Tôi lắc đầu để những suy nghĩ về Art trôi đi.
Tôi nhanh chóng che miệng lại, hy vọng rằng không ai nghe thấy điều gì đó. Sau khi kiểm tra xung quanh rằng tôi chỉ có một mình, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ủy ban kỷ luật gần đây khá căng thẳng. Trước đây, tôi cho rằng mọi thứ sẽ yên bình sau khi Ủy ban kỷ luật được thành lập – yên bình gần như đến mức tôi tự hỏi liệu chúng tôi có cần thiết hay không, nhưng gần đây một số trường hợp không lường trước được đã được chúng tôi chú ý.
Claire Bladeheart, chỉ huy của chúng tôi, đã bí mật kéo từng người trong số chúng tôi ra để nói chuyện riêng vài ngày trước. Trong khi giải thích nguyên nhân, cô ấy ngụ ý rằng Arthur sẽ không được biết về việc này, vì bây giờ cậu ta có dính líu đến các sự kiện này.
Tôi rất muốn bác bỏ điều đó, nhưng rồi tôi quyết định nghe cô ấy nói. Claire đã bí mật thu thập thông tin với Kai, người chuyên về ẩn thân thuật. Dường như có một nhóm cực đoan không hài lòng với hướng đi mà Học viện đang thực hiện gần đây.
Nhóm này chỉ bao gồm con người, và từ vài khuôn mặt mà Kai có thể nhìn thoáng thấy, tất cả họ đều xuất thân từ những gia đình quý tộc với chức vị khá cao.
Một quý tộc đặc biệt bị phát hiện bởi Kai có tên là Charles Ravenpor. Cha của anh ta có qua lại nhiều với cha tôi, nhưng chủ yếu là về kinh doanh. Cha luôn càu nhàu một cách bất mãn sau cuộc gặp với ông Ravenpor vì ông ta cư xử không đúng mực và tự cho mình là trung tâm.
Lý do Claire chưa muốn Arthur biết điều này là vì Arthur thực ra là một trong những lý do chính khiến nhóm giống giáo phái cực đoan này hành động. Có một phe lớn từ nhóm này nghĩ rằng Arthur không thuộc về Học viện này vì lý lịch không minh bạch của cậu ấy. Cộng với việc cậu ta còn được làm một giáo sư hàng đầu có đặc quyền với các lớp khóa trên, điều này đã thúc đẩy sự thù hận đang bùng cháy trong một số học viên hoàng gia ghen tị.
Chúng tôi chưa được phép chất vấn bọn họ vì thiếu bằng chứng và thực tế là họ chưa thực sự làm điều gì xấu. Nhưng từ vẻ bề ngoài của nó, thậm chí còn có một số giáo sư của Học viện này chống lưng cho bọn chúng, khiến cho chúng tôi khó có thể hành động dại dột.
Tuy nhiên, đến hôm qua, một số thành viên mới trong nhóm cực đoan bắt đầu hành động.
Đó là một trong những người bạn cùng lớp của tôi, Denton. Chúng tôi đã cùng nhau học lớp của Arthur. Cậu ta là một trong những học viên đã tứng phản đối mạnh mẽ việc Arthur đứng dạy một lớp về phép thuật vì đó là lớp học nền tảng cho mọi ma thuật. Tuy nhiên, dạo gần đây, cậu ta cũng đã mở lòng hơn, chấp nhận Arthur làm giáo sư của lớp.
Denton được tìm thấy trong tình trạng bị đánh bầm dập và trần truồng trong khi treo ngược ở một trong những bức tượng trong khuôn viên của chúng tôi cho tất cả các sinh viên đi qua nhìn thấy.
Hiệu trưởng Goodsky vẫn còn đi vắng nên trợ lý của bà ấy, Tricia và Giáo sư Glory cuối cùng đã kéo cậu ta xuống và đảm bảo rằng cậu ta vẫn ổn.
Sau khi bị thẩm vấn, hóa ra cậu ta đã bị đưa đến một trong những con hẻm hẹp giữa các tòa nhà ở phía sau và bị nhóm cực đoan đánh đập. Từ những gì Claire nói với tôi, họ muốn “dạy” cho anh ấy cách sử dụng mana đúng cách, vì họ không thực sự nghĩ rằng Arthur đủ tốt trong phương pháp giảng dạy của cậu ta hiện giờ.
Denton cuối cùng đã trở thành một mục tiêu cho các chiêu thức phép thuật khác nhau sau khi kháng cự. Sau khi cậu ta bất tỉnh, họ treo ngược cậu ta lên, cởi hết đồ ra, với một ghi chú gắn trên chỗ đó của cậu ta ghi rằng cậu ta nên rời khỏi lớp học của “tên dân đen” (Arthur) đó nếu không muốn bị vậy thêm lần nữa.
Kể từ đó, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thay mặt Hiệu trưởng Goodsky, Tricia đã cố gắng dập tắt sự tức giận từ nhiều bậc cha mẹ Elf và người lùn, những người nghĩ rằng điều này xảy ra bởi sự phân biệt chủng tộc vì nạn nhân là một Elf.
Không cần phải nói, học sinh đó đang nghỉ học trong thời gian này.
Tại sao điều này xảy ra? Mục đích của việc này là gì? Việc hãm hại học viên như thế này có ích gì? Có phải những học viên này có lòng tự trọng thấp đến mức họ cần hạ bệ bất cứ ai mà họ nghĩ là tốt hơn họ, để họ cảm thấy tốt hơn về bản thân mình? Tại sao khi càng có nhiều quyền lực và đặc quyền, người đó càng trở nên tham lam?
Có phải tôi quá ngây thơ khi cho rằng mọi người sẽ làm việc cùng nhau và phục vụ cho lục địa của chúng ta?
Một bầu không khí tối tăm và ảm đạm bên trong phòng Ủy ban kỷ luật kể từ sau vụ tai nạn với Arthur. Claire và anh tôi không nói chuyện, cả hai đều tự trách mình.
Nỗi bực tức lên đến đỉnh điểm khi các hành động của chúng tôi đều bị hạn chế. Mọi người đều cảnh giác cao độ, vì tất cả các học viên khóa trên đều ra ngoài để giám sát vào buổi sáng và buổi chiều trong khi Feyrith và tôi canh chừng vào buổi tối, với một trong những người khóa trên giúp chúng tôi ra ngoài thay vì tham dự lớp học của mình.
Kai đã cố gắng tìm ra điểm gặp gỡ của họ nhưng ngay khi anh ta tìm thấy, địa điểm những nơi đó sẽ được thay đổi. Dường như họ sẽ dời vị trí sau mỗi cuộc họp, gửi cho nhau một số loại mật mã cho địa điểm mới.
Các giáo sư đều vô dụng cả. Hầu hết trong số họ chỉ biết nói với những bậc cha mẹ Elf và người lùn đang nổi cơn thịnh nộ kia rằng, họ sẽ cố gắng hết sức để tìm ra thủ phạm, nhưng họ cũng không thể hành động trực tiếp được vì cha mẹ của các học viên con người cũng không hài lòng vì con cái họ bị buộc tội phân biệt chủng tộc.
Các giáo sư đã quá chú tâm trong cái trò chơi “giằng co” này của họ. Bọn họ cố gắng thỏa mãn cả hai phía, kết cục là bọn họ không làm được gì.
Đây chính là vấn đề nan giải với một ngôi trường được tài trợ chủ yếu bởi các phụ huynh của học viên. Người duy nhất có thẩm quyền để công khai đứng lên chống lại họ trực tiếp là Hiệu trưởng Goodsky, và giờ thì bà ấy không ở đây để có thể làm chủ tình hình.
Dường như sự biến mất của bà ấy đã cho phép nhóm cực đoan này công khai gây ra một vụ thế này, vì bà ấy không có mặt ở đây để ngăn chặn chúng.
Tôi đến phòng Ủy ban kỷ luật và bước lên cầu thang để nghe Claire nói. Chỗ ngồi mà Arthur thường ngồi vẫn trống không.
“Mọi chuyện đang leo thang nhanh hơn chúng ta nghĩ. Tôi có cảm giác rằng nhóm cực đoan sẽ cố gắng gây thêm một vụ hỗn loạn nữa trước khi Hiệu trưởng Goodsky quay lại và sau đó sẽ trốn đi tạm thời một thời gian.” Claire tuyên bố trong khi đưa tay lên bàn. Những vệt thâm quầng dưới mắt cô ấy như nói rằng cô ấy đã không nghỉ ngơi kể từ khi trở về.
Tôi ngồi xuống sau khi mọi người công nhận sự hiện diện của tôi với một cái gật đầu, họ đã quá mệt mỏi để chào tôi bằng lời nói.
“Tôi đã nói chuyện với nhiều giáo sư về tình huống như cô yêu cầu, nhưng có vẻ như cô đã đúng. Không ai trong số họ sẵn sàng tích cực giúp đỡ chúng ta trong việc tìm ra mấu chốt của vấn đề. Họ đang nhắm mắt làm ngơ trước tất cả những điều này vì chúng ta vẫn còn thiếu bằng chứng.” Anh trai tôi nghiến răng khi báo cáo xong.
“Chúng ta đã biết mặt một trong những thành viên của nhóm cực đoan, vậy tại sao không lấy giấy phép thẩm quyền đó và thẩm vấn hắn ta? Tôi dám chắc thằng đó chẳng có gan chịu được cuộc thẩm vấn của tôi đâu, cá là nó sẽ phun ra vài bí mật gì đó thôi.” Doradrea nghiêng ghế nói.
“Chúng ta đã từng thử làm vậy rồi, nhưng Charles Ravenpor không bao giờ được một mình trong những ngày này; hắn ta luôn bị bao vây bởi ít nhất 5 tên khác. Chúng ta không thể hành động một cách bí mật khi bọn chúng ở đó. Bên cạnh đó, chúng ta cũng cần phải nghĩ về hành động của chúng ta từ góc nhìn của cả Học Viện này nữa. Sẽ không tốt nếu một học sinh bị chúng ta bắt giữ và thẩm vấn mà không có lý do chính đáng.” Kai chỉ lắc đầu.
* Rầm *
“Vậy chúng ta làm cái quái gì giờ?? Có Ủy ban kỷ luật để làm gì nếu chúng ta không thể làm bất cứ điều gì trong trường hợp như thế này?” Theodore đập bàn tay lên bàn.
“Chúng ta phải ngồi im thôi. Chúng ta biết quá ít về kế hoạch của nhóm này, và quan trọng hơn là chúng có khả năng làm gì. Chúng ta có quá ít thông tin về chúng và dường như số lượng thành viên của nhóm này không hề ít.” Claire thở dài khi cô ngồi xuống.
“…Chúng ta cần phải đợi Hiệu trưởng Goodsky hoặc Arthur quay trở lại”, tôi đã nói.
“Tôi hiểu sự cần thiết của Hiệu trưởng Goodsky, nhưng Arthur? Chúng ta thậm chí không thể chắc chắn rằng cậu ta thậm chí… còn sống. Và bên cạnh đó, cậu ta có thể làm gì ngay cả khi cậu ta trở lại?” Tôi có thể nói rằng cô ấy vẫn còn tự trách mình bởi cô ấy có chút do dự khi nói về cậu ấy.
Biểu cảm của anh tôi trở nên chán nản khi tôi nhắc đến Art. Cả hai đều ở đó và họ đang cố gắng trông mạnh mẽ. Sau khi đưa các sinh viên trở lại bệnh viện, anh tôi nói với tôi rằng Giáo sư Glory đang lên kế hoạch quay trở lại với một đội trinh sát để tìm Arthur.
Cô ấy nói rằng có khả năng cao là Art vẫn còn sống nếu cậu ấy sống sót sau cú ngã vì rất có thể, tất cả các quái thú mana trong ngục tối đều đã tập trung hết ở tầng một.
“Anh xin lỗi nhưng chúng ta không thể trông cậy vào Arthur ngay bây giờ…” Anh tôi đã cố gắng hết sức để cho tôi một nụ cười thông cảm.
“…Cậu ấy sẽ trở về.” Có vẻ tôi lỡ nói hơi lớn, vì tất cả mọi người, ngay cả Theodore đều nhìn tôi với một ánh mắt rất đau đớn.
“Umm, xin lỗi?”
Thành viên của Ủy ban kỷ luật, bao gồm cả tôi, quay đầu lại trước giọng nói bất ngờ phát ra từ tầng một của căn phòng.
Đó là người bạn thân nhất của Arthur, Elijah.
“À, cậu là bạn thân của Arthur phải không?” Claire, người có biểu cảm đau đớn trên mặt, ra hiệu cho anh ta lên lầu.
“Phải, tôi xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi đến trường muộn hơn một chút so với dự kiến nhưng thật tuyệt khi các bạn đều ở đây. Nghe này, tôi biết các bạn đang lo lắng về Art….”.
*BÙM!! * *BÙMM!!! *
Danh sách chương