“Vậy… sẽ là ai đây?” Cha tôi nhấp một ngụm cà phê sau khi ngồi xuống cái bàn gỗ nơi đông đủ mọi người.


Gia đình tôi vừa ăn bữa sáng cùng với đội Twin Horns ở quán mà họ đang ở, trong lúc đó, mẹ tôi  loay hoay lau chùi đống đồ ăn vương vãi trên mặt Ellie.


“Kuu!” Sylvie nhảy lên bàn, nhướng đầu lên. Chẳng cần thần giao cách cảm ai cũng biết nó muốn nói gì, ‘Một mình con đủ bảo vệ Papa rồi‘.


“Sylviee! Đến đây nà!” Ellie vừa nói vừa vẩy vẩy miếng thịt trước mặt, dụ con rồng huyền thoại của tôi lao đến. Trông nó không khác gì một con cún đang chết đói.


Haizz… Tôi chỉ biết cười trừ, e là mốt Sylvie chắc sẽ quẫy đuôi đi theo mấy tên cướp cầm thịt để dụ nó quá.


Các thành viên trong nhóm cha tôi vừa hoàn thành chuyến thám hiểm một hầm ngục với những nhóm khác nên giờ họ sẽ rảnh rỗi cho đến khi họ quyết định chấp nhận nhiệm vụ khác.


Adam lên tiếng đầu tiên trong khi đang đánh bóng lại cây giáo của mình. “Tôi không hợp với mấy vụ trông trẻ này đâu, nên thôi next nhé. Với lại, với tính tình của tôi, sợ chắc đang ngủ bị thằng Arthur nó múc lắm.”


Cha tôi chỉ biết gật đầu. Ông biết rõ tính tình của Adam nên ông cũng cho là chú ấy sẽ không phù hợp cho việc này.


“Tớ chỉ mong là Durden hoặc Helen có thể đồng hành cùng với Arthur. Nói thật, mặc dù tớ và Alice không dư giả nhiều, nhưng bọn tớ sẵn sàng trả đủ chi phí cần thiết cho các cậu.”


“Đừng nói như thế, Rey, ở đây chúng ta đều là người một nhà cả mà. Tớ chắc chắn rất muốn đồng hành với thằng bé và xem nó lớn lên.” Chú Durden khổng lồ trìu mến vừa nói vừa nhìn tôi.


“Durden nói đúng đấy. Cậu biết bọn tôi không làm việc này vì tiền mà. Với lại, sau chuyến vừa rồi bọn tôi cũng kiếm được kha khá đấy.” Helen chỉ khẽ lắc đầu.


Đột nhiên, tôi thấy có cánh tay giơ lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về cánh tay ấy.


“Tớ muốn tình nguyện làm việc này.”


“J-Jasmine? Cậu muốn đi với Arthur?” Angela vừa lắp bắp nói vừa nhìn người đồng đội chuyên xài song đao của mình. Dám chắc là Jasmine cực kì muốn đi chung với tôi.


Tôi cảm thấy cô Angela mới là “mối nguy” thật sự ở ngoài kia chứ không phải mấy con quái thú. Tôi cố tỏ vẻ rằng cô ấy không hợp lắm, nhưng không ngờ là cô Jasmine lại mạnh dạn tình nguyện đồng hành với tôi nhanh đến thế.


“Hmm… Theo logic mà nói thì, Jasmine có lẽ là người phù hợp nhất để bảo vệ cho Arthur. Durden chuyên các phép tấn công diện rộng hoặc gây hiệu ứng. Tôi thì cũng rất muốn đi cùng với Arthur nhưng tôi nghĩ là tôi không phải người phù hợp nhất bởi việc bảo vệ không phải là sở trường chính của tôi.” Helen vừa nói vừa gãi đầu.


“Jasmine, cậu có thật sự muốn đi cùng với Arthur không?” Mẹ tôi hỏi một cách e ngại.


*Gật* Cô ấy tỏ vẻ cực kì quyết tâm.  


“Pfft! Cổ là nói là muốn đi rồi mà. Dù gì thì cô ấy cũng là một Augmenter duy nhất trong đám này có hệ thiên nhiên mà! Cổ còn vừa đạt mức Vàng đậm vào năm ngoái, và cùng với kĩ năng hệ Phong của mình, tôi cho là chỉ có cô ấy là người thích hợp với việc này nhất.” Adam vừa nói vừa ngả người ra sau, đặt tay lên trán.


“Hmm… Để đảm bảo an toàn cho Arthur, chắc tôi phải nhường cho Jasmine rồi. Tiếc thật.” Durden vừa nói vừa khẽ gãi đầu.


“Xin lỗi Durden, tớ biết cậu quan tâm nhiều đến Arthur mà.” Cha tôi chỉ biết cười an ủi chú ấy.


“Biết đâu mai mốt con sẽ gia nhập nhóm Twin Horns vào các cuộc đột kích hầm ngục!” Tôi nói.


Durden chỉ gật đầu cười mỉm và xoa đầu tôi. Cả nhóm Twin Horns trao đổi qua lại và cười đùa cho đến cuối buổi.


Cuối cùng, mọi người quyết định là sau một tuần thì cô Jasmine sẽ dẫn tôi đi đến Hội Mạo Hiểm Giả để đăng kí cho tôi. Tôi sẽ bắt đầu từ hạng E sau khi hoàn thành một bài kiểm tra đơn giản. Và cấp bậc của tôi sẽ tăng lên lên tùy vào cách tôi giải quyết nhiệm vụ có tốt không.


Về tới nhà, tôi thấy Lilia đang ở dưới lầu để thiền, còn cô hầu nữ đặt ly nước kế bên cô ấy.


“Uu… Chị Lily ăn gian! Luyện tập mà không rủ em gì hết!” Tôi thấy Ellie đang chạy đến và ngồi xuống tập điều tiết mana.



Với tiến độ này, tôi nghĩ sẽ mất tầm vài năm nữa để cả hai bọn họ hình thành được lõi mana bên trong mình. Nhưng với tiến độ của Lilia, tôi nghĩ là cô ấy sẽ thức tỉnh vào tầm độ tuổi trung bình như những đứa trẻ khác.


Ellie thường thiếu kiên nhẫn trong các buổi tập luyện và sẽ chán sau 1 hoặc 2 tiếng nên con bé sẽ mất nhiều thời gian để thức tỉnh đây. Thật ra thì như vậy cũng tốt, tôi cũng chả muốn con bé thức tỉnh quá sớm. Mất công con bé lại bị những tên phiền phức chú ý quá nhiều cũng khổ. Sẽ tốt biết mấy nếu con bé hình thành lõi mana của mình khi nó lên 9 hoặc 10 tuổi.


“Cha, chúng ta có nên đến nhà đấu giá lần nữa để tìm cho con một thanh kiếm được không ạ? Do sự cố lần trước nên con chưa có dịp, và con cũng đang muốn bắt đầu tập luyện luôn.”


“Yeah, cha cũng có vài điều cần nói với nhóm của cha ở đó. Cha sẽ chuẩn bị xe ngựa, còn con đi tắm rửa đi.”


________________________


Chúng tôi gặp gia đình Helstea trước nhà đấu giá. Tabitha cảm thấy nhẹ nhõm khi biết tôi vẫn ổn sau sự cố vừa rồi. Tôi bảo gia đình họ đừng quá lo lắng, rằng tôi vẫn ổn. Tôi có thể thấy chú Vincent vẫn còn cay cú bởi cách nhà Vua xử lý sự cố vừa rồi, dù sao thì tôi cũng chả thèm care cho lắm. Ít nhất thì nhà Vua vẫn còn xem tôi là một đứa trẻ bình thường và đích thân giải quyết sự cố ấy, với tôi vậy là quá đủ rồi.


Người đại diện của Vua bảo với chúng tôi rằng họ đã tước bỏ chức vụ của tên pháp sư Augmenter và tước lên danh hiệu quý tộc của Sebastian, nhưng chú Vincent vẫn chưa hài lòng, chú ấy nói như thế chỉ giống như giáng chức bọn chúng thôi, vì sớm hay muộn bọn chúng cũng sẽ leo lên lại vị trí đó. Còn cha tôi đang siết chặt nắm đấm như thể muốn đấm nát sự bất công vô lý này. Còn tôi thì cũng không ngạc nhiên lắm với quyết định này.


Cha tôi cùng Vincent đi gặp các lính gác còn Tabitha quay lại để trông Lilia, chỉ còn mình tôi ở đây để tự tìm thanh kiếm.


Ở phía sau của Nhà Đấu Giá Helstea có chứa rất nhiều loại vật phẩm mà bọn họ buôn bán trao đổi từ các thương gia, các thám hiểm gia và cả từ vương quốc người lùn.


Hầu như không có cách nào để giao thương với người Elf kể từ sau cuộc chiến tranh giành vùng lãnh thổ trung lập bắt đầu tiến thoái lưỡng nan. Sau vài năm, mối quan hệ giữa hai chủng tộc đã tốt đẹp hơn, thậm chí bây giờ cả hai còn tổ chức cả một giải đấu giao hữu. Nhưng có vẻ sẽ mất rất lâu để cả hai có thể xoa dịu nỗi đau chiến tranh. Tiếc thật, bởi vì so với cả con người và người lùn thì vũ khí của người Elf có đôi chút tân tiến hơn nhiều.


Khi còn sống chung với gia đình Eralith ở Elenoir, tôi đã học được rằng, vũ khí và giáp được rèn bởi người lùn có thể đạt được cấp bậc và chất lượng cao nhất, bởi vì tộc người lùn bẩm sinh đã là bậc thầy trong lĩnh vực đó, còn tộc Elf thì chuyên sản xuất cung tên và các gậy phép cho Conjurer.


Hầu hết các vũ khí cường hóa đều đã được đem đi đấu giá trong sự kiện hôm qua, nên những thứ còn lại ở đây chỉ là vũ khí bình thường. Tôi cũng chả mong tìm được một thứ gì quá đặc biệt, chỉ cần đáng tin cậy là được.


Nhìn sơ qua các kệ treo và giá đỡ, tôi cầm vài cây lên để test thử. Tôi cảm thấy thực sự nản bởi chất lượng của mấy cây này quá tệ. Sự cân bằng giữa lưỡi kiếm và tay cầm hơi lệch, hầu hết các thanh kiếm ở đây chỉ dùng được đòn cơ bản như chém và đâm.



Có thể chúng cũng không quá tệ, nhưng trước đây tôi đã quá quen với việc dùng kiếm xịn xò rồi, nên giờ chọn kiếm thường với tôi khá là khó chịu.


Sylvie đang nằm trên đầu tôi, tò mò nhìn vào đống kiếm.


Tôi tiến sâu vào trong, băng qua những tủ kính trưng bày kiếm, đến khu mà các thanh kiếm chỉ nằm trong các thùng gỗ.


Tôi có nhận ra một điều về kiếm ở thế giới này là chúng thường thuộc các loại sau:


Loại kiếm trường, một là loại khá nặng, bề ngang lớn, hai là loại kiếm claymore dài. Có nhiều chiến binh và các pháp sư Augmenter thiên về tấn công thường chọn những thanh kiếm khổng lồ này, nhưng nhiều người cho rằng chúng kém sang và có tính chất “man rợ”.


Loại kiếm cân bằng hơn là các thanh đao, kiếm bình thường, và được sử dụng nhiều bởi các hiệp sĩ và các nhà thám hiểm. Thường thì chúng là loại cầm bằng một tay và sử dụng chung với khiên, nhưng vẫn có loại cầm bằng hai tay. Những thanh kiếm này phù hợp với mọi lối đánh, và cũng là tiêu chuẩn cho các loại kiếm khác.


Loại cuối cùng là kiếm nhẹ, cầm một tay. Thường gặp nhất là các thanh kiếm cong, chỉ có một lưỡi (giống giống với cây katana), các thanh rapier và dao găm/kiếm ngắn. Các thanh kiếm nhẹ như katana, rapier thường dùng cho các đòn đánh nhanh, chính xác; còn các cây dao găm, kiếm ngắn thì thường được các kiếm sĩ sử dụng theo cặp.


Ngay cả khi các thanh kiếm ở đây chỉ toàn dạng thường thường, nếu không muốn nói cùi bắp, thì tôi vẫn khá là hào hứng khi xung quanh tôi là các thứ vũ khí mà tôi từng đam mê và từng sử dụng cực kì xuất chúng.


Thở dài một cách thất vọng, bởi nỗ lực tìm kiếm thanh kiếm tốt của tôi giờ đây tan thành mây khói, tôi quơ quơ thanh kiếm ngắn trên tay một cách chán nản. Tôi quyết định sẽ chọn cây này nếu như không tìm được cây nào khác ngon hơn.


Tôi vẫn tiếp tục đi dạo xung quanh, lướt qua các khu trưng bày kiếm và vào khu chứa đồ lặt vặt. Tôi có thể thấy vô số các vũ khí độc đáo, nhưng chúng có vẻ quá màu mè và hầu như vô dụng trong thực chiến, hoặc chỉ đơn giản là do thiết kế không hiệu quả để chiến đấu.


Đi lòng vòng nơi này, tôi cười to khi thấy một thứ giống y hệt như một cây côn nhị khúc. Ở đây còn có cả một cây morning star nặng đến nỗi dù đã dùng mana để cường hóa cơ thể rồi mà tôi vẫn chả thể nào nhấc nổi phần chùy lên.


“Haizz! Có vẻ đây là đường cùng rồi Sylv.” Tôi ngồi bệt xuống đất, dựa và cái khiên khổng lồ còn Sylvie đang tưng tưng khắp nơi.


“Kuu!” Tôi nhìn lên thì thấy Sylv đang đào bởi cái gì đó trong đống vũ khí. Tôi nghiêng đầu mình.


Tôi có thể nghe thấy nó chạy tưng tưng khắp nơi, làm mọi thứ lộn xộn hết cả lên.


Bỗng nhiên, tôi nghe nó nói ‘Con tìm được cái gì nè!’. Tôi đứng dậy đi tới chỗ của Sylvie, nó nhấc chân mình lên và hào hứng chỉ vào một cây... gậy đen.


Nó chỉ dài tầm khoảng 60cm nên với tôi nó cứ như là một cây gậy đi bộ đen bình thường thôi.


“Đây có phải là thứ ta đang tìm đâu Sylv.” Tôi nói, nhưng vì lý do gì đó, nó cứ đòi tôi kiểm tra thử.


Trọng lượng của cây gậy đen này khiến tôi khá ngạc nhiên, một cây gậy rộng 5cm và dày 2cm.


Trông nó giống như làm từ loại gỗ khá chắc chắn, nhưng mà nó nhẹ hơn rất nhiều so với những cây gậy đi bộ thông thường khác.


Tôi rướn mắt vào gần hơn, để nhìn rõ cái thứ gậy kì lạ này.


Cây gậy này được phủ bởi một lớp đen mờ và nó không hề phản chiếu ánh sáng gì cả. Trong khi phần còn lại thì khá nuột khi chạm vào.


Nhìn gần hơn, có những ký hiệu phức tạp được khắc dọc theo cây gậy. Nhưng ngoài cái đó ra, tôi thấy nó cũng chả có gì đặc biệt cho lắm.


Sylv nhìn tôi chằm chằm, cái đuôi lúc lắc và mắt sáng lên như thể mình vừa góp công tìm ra kho báu thất lạc của Atlantis hay gì đó.


Haizz… Thôi thì để làm nó vui, tôi thử vung cây gậy.


“Oh…” Tôi huýt sáo ngạc nhiên.


Cú vung vừa rồi cực kì uyển chuyển và cân bằng. Còn hơn cả thanh kiếm ngắn mà tôi vừa chọn để dự phòng nữa. Tôi quan sát nó kĩ lưỡng hơn. Sự phân bổ trọng lượng của thứ này làm tôi nghĩ ai đó đã cố ý thiết kế nó với công dụng khác thay vì chỉ dùng để làm gậy đi bộ hoặc quyền trượng.


Và rồi tôi nhìn vào nó. Nó mờ đến mức mà dù đã cường hóa mắt mình bằng cả mana mà tôi cũng không nhìn ra được gì; và tôi phải tập trung hết sức để tìm kiếm.


Có một đường kẻ còn mờ hơn cả các ký hiệu đầy trên cây gậy, nó ngăn cách hai phần của cây gậy này.


Đây là một thanh kiếm!
Tôi cố gắng nhanh chóng rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, nhưng nó không hề lay chuyển.


“Hrrgghhh!” Ngay cả với cơ thể cường hóa bằng mana, tôi vẫn không thể rút nó ra được.


Đừng nói cây kiếm này giống cây Excalibur gì đó mà tôi phải xứng đáng mới rút được nhé…


Tiếp theo, tôi truyền vào mana hệ Hỏa của tôi vào thanh kiếm, nhưng vẫn vô tác dụng.


“Grrrraaah!”


Sau khoảng 30 phút, tôi nhận ra có thể mana hệ nguyên tố không phải là đáp án.


…Khoan… Biết đâu…


Tôi kích hoạt khả năng Ý chí rồng. Tôi thậm chí còn chưa dùng sức mạnh của nó, mà chỉ truyền ý chí vào thanh kiếm này thôi. Và


*Cliiing*
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện