Tiểu Tây cho hai tay tạo thành hình cái xẻng, sau đó khom lưng xuống, đưa cho Hạ Dĩ Đồng: "Hạ lão sư, nè, cho cô đào hố chui xuống nè."
Hạ Dĩ Đồng ngượng ngùng đến không đất dung thân, lấy trong túi ra một cái gương, điên cuồng soi vào mặt mình, sau đó mới phát hiện ra dấu vết của cái ấy ở phía dưới khóe mắt phải.
Hạ Dĩ Đồng lấy tay lau sạch, ngồi bệt xuống đất, vật vờ suy nghĩ, không biết hiện giờ Lục Ẩm Băng có ấn tượng gì với cô nữa......!
Tiểu Tây gõ cửa phòng tắm, đưa quần áo hôm nay phải mặc cho Lục Ẩm Băng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hạ Dĩ Đồng.
Cô quan sát động tĩnh trong phòng tắm rồi nhỏ tiếng hỏi: "Hạ lão sư, cảm giác ngủ chung với Lục lão sư thấy thế nào?"
"Cũng rất tốt." Hạ Dĩ Đồng nói y như thật.
"Tôi theo Lục lão sư đã nhiều năm nay rồi, cô đừng có mà gạt tôi."
"Tốt thật mà." ngoại trừ có chút thô bạo ra thì không có gì là không tốt cả, so với phúc lợi ngủ chung giường đến sáng có thể hôn lén thì chút thô bạo đó cũng chỉ là bão táp của tình yêu thôi.
Tiểu Tây nghe cô ấy nói như vậy cũng không hỏi thêm nữa, lén lút tiết lộ: "Có một lần tôi ngủ chung giường với Lục lão sư, sáng hôm sau sưng hẳn cả con mắt.
Cô đoán coi là chuyện gì?"
"Chuyện gì?" Hạ Dĩ Đồng phối hợp hỏi, sự chú ý đều tập trung vào việc Tiểu Tây từng ngủ chung một giường với Lục Ẩm Băng.
"Bị Lục lão sư đánh đó, sau lần đó là tôi không dám ngủ chung với cô ấy nữa."
"Vậy à." Hạ Dĩ Đồng cười rất thân thiết, nhưng lại không tự nhiên, nhìn Tiểu Tây cảm khái nói, "Tôi cứ tưởng ngôi sao bự như Lục lão sư chắc chắn sẽ rất kén chọn, không ngủ chung với trợ lý chứ, là tôi lạc hậu rồi."
Nhắc đến Lục Ẩm Băng là Tiểu Tây rất hiểu chuyện, thấy quan hệ của Hạ Dĩ Đồng và Lục Ẩm Băng chắc cũng rất tốt nên thản nhiên nói: "Ây da, Lục lão sư tuy----" cô quay đầu lại nhìn lần nữa, Lục Ẩm Băng vẫn ở bên trong, nhỏ tiếng nói, "Tuy có lúc hơi khó chịu một xíu, nhưng một khi đóng phim là bất chấp tất cả, lúc đó là ở đâu ta......!À, cao nguyên Hoàng Thổ, đất cát quá trời, ngày nào cũng ngâm mình trong cát, vừa mở miệng ra là có cát bay vào liền, nghĩ đến thôi là tôi không muốn đến lần thứ hai nữa.
Tiền của đoàn phim đều dùng trong việc chế tác hết, hơn nữa ở cao nguyên Hoàng Thổ, chắc chắn sẽ không được ở khách sạn như bây giờ, mọi người đều ngủ trong nhà hầm, không có nhà hầm thì dựng lều ở, trước khi đi tôi còn lo lắng cho Lục lão sư, sau khi đi......"
Tiểu Tây giơ ngón tay cái lên, ngồi lên phía trước, "Chỉ nói về điểm người ta là diễn viên không phải là minh tinh, Lục lão sư rất đáng được nhiều người yêu thích.
Cô xem xem mấy tiểu hoa đán, tiểu thịt tươi bây giờ xem, đóng phim treo dây cáp hoặc đứt tay có chút xíu thôi cũng đăng lên weibo, giật tít lên top, có chút xíu chuyện à, Lục lão sư ở cao nguyên ít nhất cũng ăn mấy chục cân cát, có nói tiếng nào đâu? Fans còn ngày ngày nổ người này diễn xuất thần sầu, người kia dìm hàng XX, nổ banh đến tận trời cũng không sợ cắn trúng lưỡi."
Hạ Dĩ Đồng không lên tiếng, đối với mỗi câu nói của Tiểu Tây có liên quan đến Lục Ẩm Băng, cô đều phải ghi nhớ lại hết.
Tiểu Tây ý thức được vị bên cạnh mình cũng là một trong những tiểu hoa đán, liền bổ sung: "Hạ lão sư, tôi không phải nói cô, tôi nói mấy người khác, cô rất kính nghiệp, tuy diễn xuất vẫn còn khuyết điểm, nhưng cô rất xinh đẹp."
Hạ Dĩ Đồng lễ phép cười: "Cám ơn lời khen của cô."
"Ngoại trừ xinh đẹp ra thì còn có ưu điểm khác nữa, ví dụ như khiêm tốn nè, nỗ lực nè, thân thiện nè, đều cực kỳ tốt! Bình thường tôi đều vào weibo của cô đó." Tiểu Tây khen idol rất thật lòng.
"Không sao, tôi không để bụng người ta nói gì, cô lúc nãy không phải đang nói Lục lão sư hả? Còn gì khác nữa không?"
"Còn, cô xem Lục lão sư sợ lạnh như vậy đều là do mấy năm trước đóng bộ phim Thiết Mã Băng Hà, mùa đông ngâm mình trong hồ, cơ thể bị lạnh tới hư, điều dưỡng lại cũng không được luôn.
Lúc đó tôi vẫn chưa vào làm, là trợ lý cũ nói cho tôi biết, lúc đó hình như là âm mười mấy độ, chỉ mặc có cái áo mỏng rồi nhảy xuống nước, mỗi ngày ngâm tới mấy tiếng đồng hồ, không bệnh mới là lạ đó......"
"Đang nói chuyện gì vui vậy?"
Một giọng nói lạnh băng vang lên sau lưng hai người, Lục Ẩm Băng lạnh mặt cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: "Hy Tiểu Tây, em có phải là muốn tôi gọi điện cho Tiết Dao?"
Tiểu Tây đột nhiên biến sắc, lập tức đứng dậy, cúi rạp xuống với Lục Ẩm Băng, sợ hãi nói: "Xin lỗi Lục lão sư, em không dám nữa."
Lục Ẩm Băng thông thường không có chuyện gì là sẽ không chủ động liên hệ Tiết Dao, bình thường cô không quản chuyện công ty, mọi chuyện lớn nhỏ đều giao cho Tiết Dao quản lý, giây phút này lại nói gọi điện thoại cho Tiết Dao tức là cô muốn thay trợ lý.
"Em ra ngoài trước."
Tiểu Tây vâng dạ ra ngoài.
Hạ Dĩ Đồng mở miệng cho cầu xin Tiểu Tây: "Mấy chuyện này là em kêu cô ấy nói cho em nghe, chị nếu có giận thì giận em đi."
"Cho dù là em kêu nói, cô ấy cũng không có quyền chưa được phép mà lại đi nói chuyện của tôi cho người không liên quan biết, tôi không cần những người không kín miệng, cô ấy hôm nay có thể nói cho em biết thì ngày mai cũng có thể nói cho truyền thông biết." Lục Ẩm Băng nói người không liên quan ý chỉ những người khác ngoài Hạ Dĩ Đồng ra, nhưng nghe trong tai Hạ Dĩ Đồng thì lại là một lần nữa nhắc nhở cô, cô chỉ là một người không liên quan với Lục Ẩm Băng, không ngờ lại bị đánh đồng với truyền thông.
Hoặc có lẽ cũng không bằng truyền thông nữa, ít ra Lục Ẩm Băng cũng tương ái tương sát với truyền thông, còn mình, thì không có gì hết.
Hạ Dĩ Đồng biết, cô không có tư cách yêu cầu điều gì, nhưng tâm trạng lại giống như đứa trẻ phản nghịch, nó hoàn toàn không khống chế được, nói suy sụp là suy sụp liền.
"Em đi làm vệ sinh đây, Lục lão sư." Hạ Dĩ Đồng nghiêng người đi ngang qua Lục Ẩm Băng, chỉ hơi nhếch miệng lên, coi như là cười một cái.
Nhưng cô không phát hiện ra rằng, bản thân mình bắt đầu dần dần biểu đạt tình cảm thật của mình trước mặt Lục Ẩm Băng rồi.
Lục Ẩm Băng nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng của cô ấy, rõ ràng ý thức được một chuyện: tâm trạng Hạ Dĩ Đồng không tốt.
Rồi lại liên hệ chuyện lúc nãy, phát giác ra lời nói của mình cũng có chỗ không thỏa đáng.
Khóe miệng cô từ từ cong lên, con bé này, chắc giả bộ hết nổi rồi.
Lục Ẩm Băng ngồi trên giường bắt đầu lướt weibo, cô hiếm khi up weibo, tin trước là cái tin cô chửi Giải Trí Sao 7 ngày tung tin đồn bậy ở tháng trước: "Tâm địa độc ác, miệng mồm dơ bẩn như vậy, chắc cuộc sống cực khổ lắm ha.
Để lại số tài khoản đi, tôi chuyển tiền qua cho."
Mở bình luận bên dưới ra xem, bình luận hot có hai tin là fan của Hạ Dĩ Đồng-----Đồng Linh, cám ơn Lục Ẩm Băng đã nói giúp cho idol bọn họ và hy vọng cô chiếu cố nhiều hơn cho Hạ Dĩ Đồng......!mấy bình luận khác thì của fan mình và người qua đường, để lại tài khoản nói đùa là chuyển tiền cho họ đi, nói cô độ lượng, dám dằn mặt truyền thông nên chuyển qua làm fan của cô, vân vân và mây mây.
Không biết Hạ Dĩ Đồng có thấy được tin này không, cho dù cô ấy không biết, người quản lý chắc cũng sẽ nói cho biết.
Cô ấy lúc đó có tâm trạng gì nhỉ? Lục Ẩm Băng bắt đầu cảm thấy tò mò.
Cũng đã lâu như vậy, sao lại không nghe cô ấy nhắc đến chuyện này?
Ngón tay Lục Ẩm Băng lướt hết các bình luận hot, không biết là ôm tâm trạng gì muốn đi tìm tên của Hạ Dĩ Đồng, rõ ràng biết là đây là chuyện không có khả năng xảy ra, phàm là tổ đội quản lý có đầu óc đều sẽ không cho nghệ sĩ của mình ra mặt vào lúc này, cho dù cô ấy thấy rồi, cũng chỉ có thể đọc qua một lần rồi thôi.
Có cần hỏi cô ấy không ta? Lúc đó có phải là cực kỳ cảm động, cực kỳ sùng bái mình không, Lục Ẩm Băng rất thích Hạ Dĩ Đồng dùng ánh mắt phát sáng nhìn cô.
Nghĩ đến điều này, Lục Ẩm Băng lại nghĩ đến đêm qua, bất giác thất thần, điện thoại lỡ tuột tay, Lục Ẩm Băng mau nhặt lên, căng thẳng kiểm tra xem có lỡ tay like gì không, cũng may là không có.
Lục Ẩm Băng nhấn mở một bình luận hot của fan Hạ Dĩ Đồng, từ trang chủ của người đó nhấn vào trang chủ của Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng up weibo thường xuyên hơn cô, nhưng cũng không phải là up tới tấp, hai ba ngày một tin, không phải quảng cáo thì là nói chuyện thường ngày kèm hình tự sướng, còn một vài cái khác là share tin.
Lưu lượng minh tinh, cần độ hot, cái này cô hiểu.
(Lưu lượng minh tinh: là nói về những diễn viên trẻ thường xuyên xuất hiện hot search trên mạng xã hội Trung Quốc)
Hạ Thiên Một Chữ Đồng V:
Chúc mừng sinh nhật đạo diễn Trịnh [Cute] [Cute] [Cute]
[Hình]
80k Like 20k Cmt 10k Share
Hạ Thiên Một Chữ Đồng V:
Bảo bảo buồn ngủ quớ à, nhưng mỗi ngày sau khi tỉnh dậy đều tràn trề năng lượng [Ultraman]
[Hình] [Hình]
700k Like 70k Cmt 330k Share
Đính kèm là hai tấm tự sướng, Lục Ẩm Băng vẫn chưa nhấn vào hình, đầu tiên đã bị số lượng like & share làm cho hết hồn rồi, cuối cùng cô cũng biết vì sao Hạ Dĩ Đồng được gọi là lưu lượng tiểu hoa rồi, có thực lực thật sự.
Bình luận chẳng qua là sân chơi của fans, Lục Ẩm Băng lười vào xem, nhấn phóng to hình lên.
Chắc sẽ để lộ địa điểm nên bối cảnh đã được làm mờ, chỉ có thể nhìn thấy đang nằm trên gối trắng, mắt lim dim, từ cổ áo có thể nhìn ra được là một áo thun sọc đen, dáng dài của nam, làm cho làn da nổi bật hẳn lên.
Góc độ của cổ và độ hở của cổ áo đều có tính toán đàng hoàng, vừa hay lộ ra xương quai xanh gợi cảm, ánh sáng cũng vừa đủ, xung quanh là làn da trắng như sứ.
Cô ấy cho dù là có buồn ngủ, khóe miệng cũng hơi cong lên cười, giống như là nằm thấy giấc mơ đẹp vậy, ngây thơ lại ngoan ngoãn.
Bình luận toàn là: "Bảo bảo của tôi cuối cùng cũng up hình tự sướng rồi!" "Bảo bảo của tôi không ngờ lại làm một tư thế mà cũng siêu sẹc xi như vậy!" "Bảo bảo để mặt mộc xinh quá!" "Chìm đắm trong Đồng không thoát ra được." "AAAA ai lớp diu!"
Mặt mộc thì cô tin, Hạ Dĩ Đồng bình thường cũng như vậy, nhưng mà làm đại một tư thế? Lục Ẩm Băng cười nhẹ một cái, vừa nhìn là biết cố ý, Hạ Dĩ Đồng khi ngủ mặc đầm dây, sáng sớm ngủ dậy mắt còn có gì đó nữa mà, làm sao mà mặt sạch sẽ vậy được.
Tấm thư hai là nằm ngửa, bối cảnh là bầu trời trong xanh, nghe nói là những người tự tin về mặt mộc của mình thì mới dám dùng tư thế này, Lục Ẩm Băng nhìn thấy thì cảm khái quả thật là xinh thật, nằm ngửa tự sướng cũng rất xinh.
Ngón tay cô lại quẹt lại tấm hình đầu.
"Lục lão sư, em xong rồi."
"Lục lão sư?"
Môi Lục Ẩm Băng mím nhẹ, nhìn chằm chằm vào điện thoại thất thần, Hạ Dĩ Đồng kêu lần thứ hai cô mới nghe thấy, giả bộ như không có gì khóa màn hình lại, hỏi: "Hửm? Em nói gì?"
"Em nói, thu dọn xong rồi, đi chưa?"
"Đi."
Hạ Dĩ Đồng đưa túi xách của Lục Ẩm Băng cho cô ấy, sau đó mới lấy túi của mình, rồi đứng yên tại chỗ, theo thói quen nhường cho Lục Ẩm Băng đi ở phía trước.
Đóng cửa, hai người ngang hàng nhau đi trên hành lang.
Lục-cán bộ già-Ẩm Băng vừa đi vừa hỏi: "Bây giờ ai cũng thích tự xưng mình là bảo bảo hả?"
Hạ Dĩ Đồng có nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra là lúc nãy cô ấy có vào weibo của mình, gật đầu nói: "Đúng đó, không biết thịnh hành từ khi nào nữa, mọi người đều tự xưng như vậy."
"Em cũng tự xưng như vậy hả?" không đợi Hạ Dĩ Đồng trả lời, Lục Ẩm Băng mỉm cười nói, "Hạ bảo bảo?"
Âm cuối hơi cao lên, sức sát thương của câu này còn mạnh hơn khi kêu mỹ nhân nữa.
Hạ Dĩ Đồng ngẩn ngơ tại chỗ, lỗ tai đỏ cả lên!