- "Em dạo này sống tốt chứ?"
Anh khó khăn hỏi.

Cố tỏ ra mình vẫn bình thường nhưng trong lòng như muốn nở hoa ngay khi nhìn thấy cô quay trở lại.

Tưởng Cần Cần chỉ biết cười mĩm, nhìn anh đáp:
- "Tôi vẫn ổn.

Nghe bảo sức khỏe anh dạo này không tốt, anh không sao chứ?"
Cô lên tiếng hỏi han, đôi chân vô thức tiến về phía Ôn Thuật Tần thế nhưng, cô càng lại gần anh lại lùi về phía sau một bước.

Anh nhìn cô trìu mến, mĩm cười nói:
- "Tôi rất vui khi em vẫn còn nhớ đến tôi.

Thật sự tôi rất vui khi biết em có một gia đình mà tất cả mọi người đều yêu thương, bảo vệ cho em.

Như thế, tôi có thể yên tâm hơn rồi."

Ôn Thuật Tần cố tỏ ra mình ổn nhưng thật ra thâm tâm anh vô cùng đau đớn khi nói ra những lời này.

Anh không muốn cô vì nặng ân nghĩa rằng anh đã cứu cô mà sống trong khó xử.

Thật ra, người nên nói cảm ơn chính là anh.

Cảm ơn cô đã xuất hiện trong khoảng thời gian anh cảm thấy cuộc đời đầy tăm tối nhất.

Cô dạy cho anh biết thế nào là yêu thương, muốn bảo vệ cho một người.

Dạy cho anh biết nói những lời nói đầy ngọt ngào, hạnh phúc.

Đột nhiên, cô nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi:
- "Tôi sắp sửa kết hôn với Hạn Quân rồi.

Anh có gì muốn nói với tôi không?"
- "Kết...kết hôn."
Nghe hai từ "kết hôn" khiến anh như chết lặng.

Phải rồi, chẳng phải khi trước Hứa Minh Niệm đã từng nói với anh rằng cô sớm đã có vị hôn phu rồi sao? Chuyện bọn họ kết hôn thì có gì là kì lạ chứ? Đôi mắt đầy sự mong chờ câu nói thốt ra từ phía đối phương của Tưởng Cần Cần.

Cô nói như vậy là muốn anh nói lời nào đó để níu giữ mình lại.

Cô muốn khẳng định lại rằng anh cũng giống như cô, cũng có những cảm xúc tương tự.

Tuy nhiên, câu trả lời từ phía anh lại khiến những suy nghĩ ấy hoàn toàn sụp đổ.
- "Chúc mừng hai người.

Tôi tin rằng cậu ấy sẽ là người chồng tốt, chăm sóc, bảo vệ cho em.

Hôn lễ của hai người, tôi chắc chắn sẽ đến."
Anh nở một nụ cười thật tươi với cô.


Nghe những lời này, Tưởng Cần Cần tựa như có vết dao đâm xuyên qua tim mình.

Vô cùng đau nhói.

Cô chỉ biết gượng cười, đôi mắt ngân ngấn nước nhưng lại cố tỏ ra tươi cười nhìn người trước mặt.

Hóa ra, từ trước đến giờ đều do cô suy nghĩ thái hóa.

Một con người băng lãnh như anh làm sao có thể dễ dàng rung động với một người con gái tầm thường, không kí ức, không rõ lai lịch như cô chứ.

Trước khi đến đây, cô đã từng nghĩ rằng nếu như anh thừa nhận tình cảm của mình dành cho cô, thì có lẽ cô sẽ suy nghĩ lại chuyện kết hôn với Hạn Quân.

Nhưng bây giờ, cô đã có được đáp án rồi.

Tưởng Cần Cần đưa tay bắt lấy tay anh giống như gặp một người bạn thân thiết, mĩm cười nói:
- "Vậy thì đến lúc đó anh nhớ xuất hiện nhé."
Dứt lời, cô xoay người mở cửa bước ra ngoài.

Ngay khi cánh cửa đóng sầm lại, cô tỏ ra thất vọng, mới bật khóc nức nở.

Hóa ra, người thầm ôm mộng tưởng chỉ có mỗi mình cô.


Là cô quá mềm lòng, dễ dàng bị rung động bởi những hành động ấm áp từ phía Ôn Thuật Tần.
- "Thuật Tần, sao con lại nói dối với Khả Song chứ?"
Má Phùng chứng kiến cảnh cô thất vọng bỏ đi, sau đó lại nhìn về phía Ôn Thuật Tần đang tỏ ra vô cùng trầm lặng mà trách móc.

Anh im lặng không nói gì, chỉ hướng mắt ra phía cánh cửa đã đóng sầm lại, một lúc sau mới nghẹn ngào nói:
- "Cô ấy không nên lưu luyến nơi này.

Nếu như vậy, cuộc sống của cô ấy sẽ không còn vui vẻ giống như trước.

Con không muốn cô ấy khó xử khi lựa chọn giữa con và người đàn ông đã đồng hành cùng cô ấy suốt mười mấy năm."
Dứt lời, anh chậm rãi bước từng bước trĩu nặng trở về phòng.

Tâm trạng hiện tại vô cùng trống rỗng.

Anh nói, sẽ tham gia hôn lễ của cô, nhưng đến lúc đó, anh có đủ mạnh mẽ để chứng kiến cô nắm tay người đàn ông khác, cùng bước lên trên lễ đường trải đầy hoa.
...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện