Kể từ sau hôm trở về từ nhà Ôn Thuật Tần, suốt mấy ngày nay, Phương Thế Hào chẳng thấy Thái Oanh ghé công ty khiến anh vô cùng lo lắng.

Phải chăng cô đã bị bệnh cho nên anh đã tự tay xuống bếp nấu thức ăn mang đến nhà cho cô.

Ông bà Phương lần đầu thấy con trai vì một người con gái có thể làm những chuyện mà anh chưa bao giờ làm.

Bởi lẽ vốn dĩ Phương Thế Hào từ nhỏ đã là một cậu ấm.

Mọi việc trong nhà đều có người làm thay, anh chỉ tập trung học việc ở công ty và cùng Ôn Thuật Tần quản lí tập đoàn Phương Thành.

Phương phu nhân mĩm cười, bèn âm thầm từ phía sau bước đến, không ngừng khen ngợi:
- "Thơm quá.

Thế Hào của mẹ hôm nay khi không lại nấu ăn, con mang cho ai đó?"
Nghe mẹ hỏi, Phương Thế Hào lập tức đỏ mặt xấu hổ, sau đó đáp:
- "Con mang đến cho Thái Oanh.

Đã mấy ngày nay không thấy Thái Oanh đến công ty cho nên con nghĩ rằng có lẽ cô ấy đã bị bệnh."
Phương phu nhân mĩm cười, bà vỗ vỗ vai con trai mà khuyến khích.

Bản thân bà cũng rất thích Thái Oanh, nếu như có thể trở thành người một nhà thì còn gì bằng.
...***...
Xoảng...Xoảng...
- "Cô chủ, xin cô hãy bình tĩnh."
Thái Oanh tức giận bèn mạnh tay ném tất cả đồ dùng có trong nhà xuống đất để xõa cơn giận.

Nữ hầu hoảng sợ, vội vàng nhặt từng mảnh vỡ dưới đất, miệng không ngừng khuyên ngăn.

- "Tại sao? Tại sao Ôn Thuật Tần lại ở bên cạnh người phụ nữ đó.

Cô ta có gì đặc biệt khiến anh ấy quan tâm chứ?"
Thái Oanh nghiến chặt răng.

Trong lòng không hề cam tâm.

Những lời mà Ôn Thuật Tần đã nói tựa như dao gâm đâm thẳng vào người cô.

Cô không thể chấp nhận sự thật này.

Không thể.
- "Cô, cô chủ yêu cậu Thuật Tần sao?"
Nữ hầu có chút bất ngờ mà hỏi ngược lại.

Cô vốn tưởng người mà Thái Oanh thích mới là Phương Thế Hào.
- "Đúng vậy.

Người tôi yêu là anh Thuật Tần."
- "Vậy còn cậu Thế Hào?"
Nhắc đến anh, cô bèn giơ ra vẻ mặt buồn chán mà nói rằng:
- "Tôi chưa bao giờ có tình cảm với cậu ấy.

Giữa chúng tôi đơn giản chỉ là bạn bè.

Hơn nữa, Thế Hào chính là cầu nối để tôi có thể có thể thường xuyên gặp mặt Thuật Tần."
Không ngờ những lời nói thật của Thái Oanh đã hoàn toàn bị Phương Thế Hào đứng ở bên ngoài nghe hết.


Anh siết chặt túi đựng thức ăn vốn tưởng sẽ mang đến cho cô.

Gương mặt có có nét không vui bèn lập tức quay trở ra phía cổng.

Hóa ra từ trước đến giờ cô chỉ xem anh là công cụ để có thể tiếp cận với Thuật Tần.

Nhiều lần anh còn nghĩ rằng cô có tình cảm với mình cho nên nhiều lần đến công ty để gặp mặt anh.
Phương Thế Hào ngay lập tức ném túi thức ăn mà anh đã cất công làm mang đến ném mạnh xuống đất, sau đó hậm hực bước trở vào trong xe rồi lên ga rời đi.
Reng...Reng...
Bất ngờ, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là Phương phu nhân gọi đến.

Liền lập tức, Thái Oanh vội vàng mở máy:
- "Thế Hào đã đến chỗ con chưa? Thằng bé đã đi từ sáng sớm."
- "Dạ, nãy giờ con không thấy cậu ấy đến đây."
Cô liền bước ra nhìn ngó xung quanh.

Hiện tại không một bóng người.

Phương phu nhân tỏ ra khó hiểu, sau đó cúp máy.
- "Kì lạ.

Rõ ràng từ nãy tới giờ mình không thấy cậu ấy đến."
Cô vội lấy điện thoại gọi cho anh.

Tuy nhiên, ở phía đầu dây bên kia chỉ nghe âm thanh của tiếng tút dài sau đó lại bị tắt ngang.

Rốt cuộc anh đã đi đâu?
Biệt thự Phương gia....
Phương Thế Hào không nói một lời nào mà lập tức trở về phòng.

Thấy biểu hiện kì lạ của con trai, Phương phu nhân định lên hỏi han nhưng lại có công việc đột xuất.

Thôi thì đành để khi nào bà trở về hỏi anh cũng không muộn.
...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện