Hệ thống 1234 vẫn còn đầu óc, số 1001 đã tới, mấy hệ thống khác cũng xúm lại đây, hướng gió dư luận đều hướng về 2333, hắn bị đẩy vào thế bất lợi, vì thế trừng mắt liếc hệ thống 2333 một cái rồi vội vàng dắt đàn em bỏ chạy.
Cái đuôi kẹp chặt, thân hình lăn vèo biến mất.
“Chúng ta cứ vậy thôi hả?” Hệ thống bên trái trong số 3 hệ thống chặn đường nghi hoặc hỏi, cái mặt nó hơi khờ, “Sao không dằn mặt tới bến luôn? Nhìn nó dễ bắt nạt mà.”
Hệ thống 1234: “… số 1414, đừng tìm đường chết.
Sao mày biết nó dễ bắt nạt? Mày từng đánh nhau với nó à?”
Hệ thống 1414: “Em không có, nhưng thoạt nhìn thật sự rất dễ bắt nạt.”
Hệ thống 1234: “Nó không yếu, tao từng bị nó đánh.”
Hệ thống 1414: “???”
Ủa Đại ca???
Hệ thống 1234 tròn quay bay lơ lửng, tuy đang nói chuyện nhưng tốc độ di chuyển không chậm tí nào.
Nhìn nó thoạt nhìn như vai ác ngu xuẩn lâu lâu nhảy nhót một lần, cơ mà nó vẫn tỉnh lắm.
“Đúng là ban đầu tao ngứa mắt chuyện 2333 không chịu nâng cấp hệ thống, muốn chửi 2333 cho bõm tức, có thể khiến dư luận lên án công khai càng tốt.
Mục đính này tuy thất bại, nhưng mục đích gốc đã đạt được.”
Nó hung ác cười.
“Khiến 2333 không mua được gói bổ sung vị bánh nhân pho mát!”
Hai quả cầu đàn em: “…”
Tiền đồ có chút éc… Á không phải! Đại ca cao tay! Âm hiểm xảo trá!
Nhìn ba quả cầu bỏ chạy, hệ thống 2333 đắc ý cực kỳ.
Cậu cong đuôi chống eo, trông như cái tay cầm bình trà gắn tai mèo.
“Số 1314 vẫn thức thời lắm.” Hệ thống 1001 nhàn nhạt bình luận, hắn đang nói về quả cầu xấu hổ lấy đuôi che mặt, cả quá trình đều tương đối bình tĩnh.
Trước khi rời đi 1314 còn gật đầu với họ, tỏ ý xin lỗi.
“Tôi biết, anh ta chưa chắc tình nguyện tới kiếm chuyện, nhưng nếu ngày thường hay đi theo 1234 thì chịu rồi.”
2333 là một quả cầu meo meo thấu tình đạt lý, tỏ vẻ thông cảm.
Cơ mà vừa gật được một nửa thì giật tình nhớ tới vấn đề quan trọng.
Cậu lập tức cầm mâm nhào về phía cửa phát đồ ăn, nơi đó không còn hệ thống nào xếp hàng, cửa sổ đóng kín.
Sau khung cửa, người máy phát phát gói bổ sung đã khóa cửa sổ, thời gian vừa đúng 12 giờ.
Giây tiếp theo, nhà ăn vang vọng tiếng than khóc của hệ thống 2333.
“Meow ô!!!”
Ba quả cầu thành công bỏ chạy nghe thấy tiếng khóc, tốc độ di chuyển càng nhanh hơn.
Nhìn số 2333 uể oải đến độ rũ rượi tai mèo, số 1001 thở dài, an ủi nói.
“Cũng tại tôi vừa rồi quên giúp cậu lấy đồ ăn, xem như hôm nay không ăn được gói bổ sung vị bánh nhân pho mát rồi, hay là ăn vị thịt kho tàu đi, vị mới ra hôm nay đấy.”
“Nhưng hồi chiều tôi ăn rồi, Quý Ỷ Nguy mời tôi ăn.” Hệ thống 2333 nghẹn ngào nói, hiện tại không còn lựa chọn nào khác, cậu nhớ lại dư vị bữa tối cùng ý cười trên mặt Quý Ỷ Nguy khi nhìn cậu uống gói bổ sung, đột nhiên cậu thấy cũng hợp lý.
Ăn ngon cực!
Cái tai máy của hệ thống 2333 lập tức dựng thẳng, cậu là một hệ thống rất giỏi điều chỉnh cảm xúc mà.
Ai ngờ, lúc cậu mở giao diện thương thành chủ hệ thống tìm mục gói bổ sung vị mới, chỉ thấy hình ảnh mỹ vị thịt kho tàu kèm hai chữ:
【 hết hàng 】
Cũng do Quý Ỷ Nguy tính sai, anh chỉ biết mua mua mua, thế thì Tam Tam sẽ luôn luôn có cái ăn.
Mỗi lần Tam Tam muốn ăn, anh đều có thể lấy ra và nói, lúc ấy thấy Tam Tam thích nên mua thêm một cái, thêm hai cái, thêm… ờ, một trăm cái.
Nhưng tiền đề là anh và hệ thống 2333 chưa từng xa rời nhau, vẫn luôn dính với nhau.
Bây giờ mắc phải tình huống hệ thống 2233 nghỉ phép, thế là xong đời.
Hệ thống 2333: “…”
Hệ thống 2333 ngửa tai mèo ra sau, rú lên bằng âm thanh mèo gào thống khổ.
“Meow ô! Không mua được gói bổ sung vị thịt kho tàu!”
Hệ thống 1001 cũng không lường trước được cái này, nhìn bạn tốt bi thương cực độ, hắn chỉ có thể an ủi.
“… Nén bi thương.”
Hệ thống 2333 đắm chìm trong cảm xúc đau thương, bất quá nhắc tới mua dự trữ, cậu lập tức phản xạ có điều kiện mà nhớ tới vua mua sắm chuyên nghiệp, ông hoàng bại hoại phá của, chiến thần phấn đấu tiêu sạch tích điểm về không Quý Ỷ Nguy.
Nhưng cậu nhanh chóng kiểm điểm lại bản thân.
Quý Ỷ Nguy đã nghe lời cậu hối cải, hứa sẽ không thực hiện hành vi mua đồ vô tội vạ nữa, cậu không nên đổ hết chuyện xấu lên đầu Quý Ỷ Nguy.
Trong lúc ngủ nạp điện, hệ thống 2333 vẫn còn nức nở.
Khu nạp điện mở rộng ở tầng ngầm số 2, các quả cầu mèo máy đều có cọc nạp điện riêng biệt, sau khi tan làm việc hoặc nghỉ phép chúng thường lẳng lặng ngồi ở đây, vừa nạp điện, vừa ngẫu nhiên rơi vào trạng thái nửa ngủ nửa nằm mơ.
Vì phân tán lực chú ý, hệ thống 2333 cưỡng chế bản thân không nghĩ tới bất cứ gói bổ sung hương vị nào, mà nhớ về Quý Ỷ Nguy.
Lại nói tiếp, hiện tại Quý Ỷ Nguy đang làm gì nhỉ? Mới xa nhau hơn một giờ cậu đã hơi nhớ đối phương rồi.
Dù sao thì từ khi trói định ký chủ và hệ thống, bọn họ rất hiếm khi tách nhau lâu.
…… Chắc đang ngủ nhỉ? Chậm ghê.
Nghĩ nghĩ, hệ thống 2333 với hai mắt rưng rưng mơ màng ngủ mất.
“Anh Thịnh! Anh Thịnh! Tin mừng! Đại hỉ!”
Đêm khuya xử lý xong vài việc vặt, Thịnh Tụng Thời đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhận được tin tức từ người bạn kiêm cấp dưới của mình.
Người gửi tin là bạn tốt nhiều năm Trịnh Hỉ Bi, người cũng như tên, rất thích dùng mấy từ “Tin mừng” “Tin buồn” mỗi khi tường thuật tình báo thu được, ăn nói khoa trương, bù lại phương diện thu thập tình báo cực giỏi.
Thịnh Tụng Thời nhướng mày, có thể dùng từ “Đại hỉ”… Chẳng lẽ liên quan đến Quý Ỷ Nguy?
“Không sai! Theo tôi điều tra được, hệ thống 2333 đã làm bánh nướng siêu to cho Quý Ỷ Nguy ở nhà! Không chỉ là bánh nướng lớn, mà còn là màn thầu khổng lồ!”
Thịnh Tụng Thời: “…Cậu điều tra kiểu gì vậy?”
Giọng Trịnh Hỉ Bi kiêu ngạo cực kỳ.
“Tôi đến gần cửa sổ nhà hắn, dùng cái mũi có thể hít sạch không khí trong phạm vi mười dặm, ngửi thấy một mùi hương!”
Hít hà ——
Bánh! Là mùi bánh nướng lớn!
Thơm quá, nhất định tay nghề rất khá, hệ thống 2333 thật là đảm đang, thế mà còn biết làm bánh nướng áp chảo thành khối to, đây chính là bản lĩnh của hệ thống đáng yêu sao? Hay là mình cũng đổi tính cách hệ thống ngu ngốc thành đáng yêu?
Thịnh Tụng Thời lấy tay chống trán.
Cứ tưởng tượng cảnh có người đứng cạnh cửa sổ hít một hơi thật sâu để đoán xem hôm nay hàng xóm ăn món gì đi?
Trịnh Hỉ Bi vẫn còn sống sót trở về, chứng tỏ Quý Ỷ Nguy không thèm quan tâm đến hắn, hoặc anh đang bận làm chuyện quan trọng hơn, bằng không một giây sau Trịnh Hỉ Bi đã bị cắt phăng cái mũi mà hắn dựa vào để sinh tồn.
Còn chuyện quan trọng đó là gì, ví dụ như…
Ăn bánh nướng lớn?
Bỏ qua hành vi vì tình báo mà liều mạng của Trịnh Hỉ Bi, tin này đúng là tin tốt, nhưng Thịnh Tụng Thời không dám quá lạc quan.
“Đừng vội mừng, bánh của số 2333 để lại sợ rằng chỉ có thể giữ chân Quý Ỷ Nguy nhất thời.”
Thịnh Tụng Thời bình tĩnh nói, nhưng nhắc đến ba chữ bánh nướng lớn, giọng nghiêm túc vẫn thấy vui.
“Dựa theo tính cách Quý Ỷ Nguy, tôi nghi ngày mai anh ta sẽ ăn xong tất cả bánh nướng hiện có.”
Trịnh Hỉ Bi hết hồn.
“Ơ, nhưng mà, 2333 là hệ thống rất cẩn thận, hẳn là số bánh ấy đủ để ăn trong ba ngày chứ nhỉ? Một đêm thêm một ngày… mà ăn hết?”
Quý Ỷ Nguy sẽ căng nổ bụng chết luôn đấy???
“Tuy rằng chỉ có thể giữ chân một ngày, đối chúng ta mà nói cũng đủ rồi.” ánh mắt Thịnh Tụng Thời hơi trầm xuống, hắn gỡ chiếc kính bạc không độ trên mũi, cầm khăn mềm lau chùi kỹ lưỡng, đây là thói quen mỗi khi hắn tự hỏi.
“Ngày mai ban ngày, hệ thống nội bộ sẽ tiến hành phân phối thế giới cấp cao, đây là nhật trình công tác đã thông báo, giai đoạn trước chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều.”
Trịnh Hỉ Bi không lên tiếng, hắn đương nhiên biết, đám ký chủ bọn họ vì được phân đến thế giới cấp cao mà đã làm đủ chuẩn bị ở giai đoạn trước, họ cần dựa theo kế hoạch nội bộ, lấy được quyền đăng nhập vào một thế giới.
—— thế giới nhiệm vụ tên là【 Đại Hồ 】.
“Sáng mai, tôi sẽ đến trung tâm khu hòm đồ nhiệm vụ để xác nhận.” Thịnh Tụng Thời nhàn nhạt nói, nghe kỹ sẽ phát hiện chút buồn nản, “Quý Ỷ Nguy đã dọn sạch thế giới mục tiêu trước đó của chúng ta【 Vùng Cấm Số 306 】.
Dưới tình huống không còn tích điểm để thu thập, chủ hệ thống sẽ không cho ký chủ nào vào nữa.”
“Chẳng phải chúng ta đã mất một…”
“Ừ, đành phải chịu thôi, giờ tranh thủ tập trung toàn bộ lực lượng tiến vào【 Đại Hồ 】.”
Trịnh Hỉ Bi vẫn rất là lạc quan.
“Anh Thịnh, cái vụ tin mừng, lúc này Quý Ỷ Nguy đang ở nhà gặm bánh nướng lớn, hẳn sẽ không quấy nhiễu đến chúng ta.”
“… Ừm.”
Thịnh Tụng Thời cũng cảm thấy như vậy, về lý kế hoạch sẽ không xảy ra sự cố.
Bất quá hắn cứ có cảm giác nhân vật quan trọng tròn vo nào đó bị hắn xem nhẹ, loại cảm giác này lướt qua trong giây lát, hắn không kịp bắt lấy.
“Công tác bảo mật của từng người với hệ thống thế nào rồi?” Hắn bất an hỏi thêm một câu.
“Yên tâm, tôi nhắc họ rồi, sẽ không có ký chủ nào nhắc trực tiếp【 Đại Hồ 】trước mặt hệ thống, chỉ nói là muốn đến thế giới cấp cao, hệ thống sẽ tự giác đi tranh thủ.”
Thịnh Tụng Thời gật đầu, đeo mắt kính lên mũi, ánh mắt sau thấu kính sau lập loè ánh sáng lạnh lùng.
“Hỉ Bi, bất cứ khi nào, chúng ta đều phải nhớ kỹ.” Hắn chậm rãi nói, “Những hệ thống đó là con rối máy, lập trình rập khuôn, là chó săn chủ hệ thống, là…”
“Kẻ địch của chúng ta.”
“Meo… Meo meo… Gói bổ sung vị bánh nhân pho mát meo meo…”
Trong phòng nạp điện an tĩnh, mấy ngàn quả cầu “con rối máy” “lập trình rập khuôn” “chó săn chủ hệ thống” đang nạp điện.
Màn hình điện từ số 1001 sáng lên, hình như nó nghe được một thanh âm quen thuộc đang nói mớ, ngẩng đầu liền thấy, quả nhiên là Tam Tam cách đó mấy quả cầu máy.
“Meo meo meo…” 2333 lẩm nhẩm lầm bầm, “Tào phớ… Gói bổ sung vị tào phớ…”
Qủa cầu bên trái cậu cũng đang ngủ sâu, tựa hồ nghe được lời cậu nói, một tai mèo vểnh lên, bắt đầu phối hợp nói mớ chung.
“Vậy cậu ăn… kem lạnh…”
Quả cầu bên phải 2333 cũng nghe thấy, ở trong mơ cáu kỉnh không vui.
“Hứ… Ăn ngọt cơ…”
Hai quả cầu mèo máy trái phải nói mớ không hợp, lập tức vươn đuôi đánh nhau trên đầu 2333, dưới trận chiến kịch tính ấy, hệ thống 2333 vẫn ngủ ngon lành.
Một lát sau, cậu lại thầm thì.
“Bánh chưng… vị bánh chưng…”
Hệ thống 1001 bàng quan nơi xa: “…”
Cậu đừng có nói nữa!.
Cái đuôi kẹp chặt, thân hình lăn vèo biến mất.
“Chúng ta cứ vậy thôi hả?” Hệ thống bên trái trong số 3 hệ thống chặn đường nghi hoặc hỏi, cái mặt nó hơi khờ, “Sao không dằn mặt tới bến luôn? Nhìn nó dễ bắt nạt mà.”
Hệ thống 1234: “… số 1414, đừng tìm đường chết.
Sao mày biết nó dễ bắt nạt? Mày từng đánh nhau với nó à?”
Hệ thống 1414: “Em không có, nhưng thoạt nhìn thật sự rất dễ bắt nạt.”
Hệ thống 1234: “Nó không yếu, tao từng bị nó đánh.”
Hệ thống 1414: “???”
Ủa Đại ca???
Hệ thống 1234 tròn quay bay lơ lửng, tuy đang nói chuyện nhưng tốc độ di chuyển không chậm tí nào.
Nhìn nó thoạt nhìn như vai ác ngu xuẩn lâu lâu nhảy nhót một lần, cơ mà nó vẫn tỉnh lắm.
“Đúng là ban đầu tao ngứa mắt chuyện 2333 không chịu nâng cấp hệ thống, muốn chửi 2333 cho bõm tức, có thể khiến dư luận lên án công khai càng tốt.
Mục đính này tuy thất bại, nhưng mục đích gốc đã đạt được.”
Nó hung ác cười.
“Khiến 2333 không mua được gói bổ sung vị bánh nhân pho mát!”
Hai quả cầu đàn em: “…”
Tiền đồ có chút éc… Á không phải! Đại ca cao tay! Âm hiểm xảo trá!
Nhìn ba quả cầu bỏ chạy, hệ thống 2333 đắc ý cực kỳ.
Cậu cong đuôi chống eo, trông như cái tay cầm bình trà gắn tai mèo.
“Số 1314 vẫn thức thời lắm.” Hệ thống 1001 nhàn nhạt bình luận, hắn đang nói về quả cầu xấu hổ lấy đuôi che mặt, cả quá trình đều tương đối bình tĩnh.
Trước khi rời đi 1314 còn gật đầu với họ, tỏ ý xin lỗi.
“Tôi biết, anh ta chưa chắc tình nguyện tới kiếm chuyện, nhưng nếu ngày thường hay đi theo 1234 thì chịu rồi.”
2333 là một quả cầu meo meo thấu tình đạt lý, tỏ vẻ thông cảm.
Cơ mà vừa gật được một nửa thì giật tình nhớ tới vấn đề quan trọng.
Cậu lập tức cầm mâm nhào về phía cửa phát đồ ăn, nơi đó không còn hệ thống nào xếp hàng, cửa sổ đóng kín.
Sau khung cửa, người máy phát phát gói bổ sung đã khóa cửa sổ, thời gian vừa đúng 12 giờ.
Giây tiếp theo, nhà ăn vang vọng tiếng than khóc của hệ thống 2333.
“Meow ô!!!”
Ba quả cầu thành công bỏ chạy nghe thấy tiếng khóc, tốc độ di chuyển càng nhanh hơn.
Nhìn số 2333 uể oải đến độ rũ rượi tai mèo, số 1001 thở dài, an ủi nói.
“Cũng tại tôi vừa rồi quên giúp cậu lấy đồ ăn, xem như hôm nay không ăn được gói bổ sung vị bánh nhân pho mát rồi, hay là ăn vị thịt kho tàu đi, vị mới ra hôm nay đấy.”
“Nhưng hồi chiều tôi ăn rồi, Quý Ỷ Nguy mời tôi ăn.” Hệ thống 2333 nghẹn ngào nói, hiện tại không còn lựa chọn nào khác, cậu nhớ lại dư vị bữa tối cùng ý cười trên mặt Quý Ỷ Nguy khi nhìn cậu uống gói bổ sung, đột nhiên cậu thấy cũng hợp lý.
Ăn ngon cực!
Cái tai máy của hệ thống 2333 lập tức dựng thẳng, cậu là một hệ thống rất giỏi điều chỉnh cảm xúc mà.
Ai ngờ, lúc cậu mở giao diện thương thành chủ hệ thống tìm mục gói bổ sung vị mới, chỉ thấy hình ảnh mỹ vị thịt kho tàu kèm hai chữ:
【 hết hàng 】
Cũng do Quý Ỷ Nguy tính sai, anh chỉ biết mua mua mua, thế thì Tam Tam sẽ luôn luôn có cái ăn.
Mỗi lần Tam Tam muốn ăn, anh đều có thể lấy ra và nói, lúc ấy thấy Tam Tam thích nên mua thêm một cái, thêm hai cái, thêm… ờ, một trăm cái.
Nhưng tiền đề là anh và hệ thống 2333 chưa từng xa rời nhau, vẫn luôn dính với nhau.
Bây giờ mắc phải tình huống hệ thống 2233 nghỉ phép, thế là xong đời.
Hệ thống 2333: “…”
Hệ thống 2333 ngửa tai mèo ra sau, rú lên bằng âm thanh mèo gào thống khổ.
“Meow ô! Không mua được gói bổ sung vị thịt kho tàu!”
Hệ thống 1001 cũng không lường trước được cái này, nhìn bạn tốt bi thương cực độ, hắn chỉ có thể an ủi.
“… Nén bi thương.”
Hệ thống 2333 đắm chìm trong cảm xúc đau thương, bất quá nhắc tới mua dự trữ, cậu lập tức phản xạ có điều kiện mà nhớ tới vua mua sắm chuyên nghiệp, ông hoàng bại hoại phá của, chiến thần phấn đấu tiêu sạch tích điểm về không Quý Ỷ Nguy.
Nhưng cậu nhanh chóng kiểm điểm lại bản thân.
Quý Ỷ Nguy đã nghe lời cậu hối cải, hứa sẽ không thực hiện hành vi mua đồ vô tội vạ nữa, cậu không nên đổ hết chuyện xấu lên đầu Quý Ỷ Nguy.
Trong lúc ngủ nạp điện, hệ thống 2333 vẫn còn nức nở.
Khu nạp điện mở rộng ở tầng ngầm số 2, các quả cầu mèo máy đều có cọc nạp điện riêng biệt, sau khi tan làm việc hoặc nghỉ phép chúng thường lẳng lặng ngồi ở đây, vừa nạp điện, vừa ngẫu nhiên rơi vào trạng thái nửa ngủ nửa nằm mơ.
Vì phân tán lực chú ý, hệ thống 2333 cưỡng chế bản thân không nghĩ tới bất cứ gói bổ sung hương vị nào, mà nhớ về Quý Ỷ Nguy.
Lại nói tiếp, hiện tại Quý Ỷ Nguy đang làm gì nhỉ? Mới xa nhau hơn một giờ cậu đã hơi nhớ đối phương rồi.
Dù sao thì từ khi trói định ký chủ và hệ thống, bọn họ rất hiếm khi tách nhau lâu.
…… Chắc đang ngủ nhỉ? Chậm ghê.
Nghĩ nghĩ, hệ thống 2333 với hai mắt rưng rưng mơ màng ngủ mất.
“Anh Thịnh! Anh Thịnh! Tin mừng! Đại hỉ!”
Đêm khuya xử lý xong vài việc vặt, Thịnh Tụng Thời đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhận được tin tức từ người bạn kiêm cấp dưới của mình.
Người gửi tin là bạn tốt nhiều năm Trịnh Hỉ Bi, người cũng như tên, rất thích dùng mấy từ “Tin mừng” “Tin buồn” mỗi khi tường thuật tình báo thu được, ăn nói khoa trương, bù lại phương diện thu thập tình báo cực giỏi.
Thịnh Tụng Thời nhướng mày, có thể dùng từ “Đại hỉ”… Chẳng lẽ liên quan đến Quý Ỷ Nguy?
“Không sai! Theo tôi điều tra được, hệ thống 2333 đã làm bánh nướng siêu to cho Quý Ỷ Nguy ở nhà! Không chỉ là bánh nướng lớn, mà còn là màn thầu khổng lồ!”
Thịnh Tụng Thời: “…Cậu điều tra kiểu gì vậy?”
Giọng Trịnh Hỉ Bi kiêu ngạo cực kỳ.
“Tôi đến gần cửa sổ nhà hắn, dùng cái mũi có thể hít sạch không khí trong phạm vi mười dặm, ngửi thấy một mùi hương!”
Hít hà ——
Bánh! Là mùi bánh nướng lớn!
Thơm quá, nhất định tay nghề rất khá, hệ thống 2333 thật là đảm đang, thế mà còn biết làm bánh nướng áp chảo thành khối to, đây chính là bản lĩnh của hệ thống đáng yêu sao? Hay là mình cũng đổi tính cách hệ thống ngu ngốc thành đáng yêu?
Thịnh Tụng Thời lấy tay chống trán.
Cứ tưởng tượng cảnh có người đứng cạnh cửa sổ hít một hơi thật sâu để đoán xem hôm nay hàng xóm ăn món gì đi?
Trịnh Hỉ Bi vẫn còn sống sót trở về, chứng tỏ Quý Ỷ Nguy không thèm quan tâm đến hắn, hoặc anh đang bận làm chuyện quan trọng hơn, bằng không một giây sau Trịnh Hỉ Bi đã bị cắt phăng cái mũi mà hắn dựa vào để sinh tồn.
Còn chuyện quan trọng đó là gì, ví dụ như…
Ăn bánh nướng lớn?
Bỏ qua hành vi vì tình báo mà liều mạng của Trịnh Hỉ Bi, tin này đúng là tin tốt, nhưng Thịnh Tụng Thời không dám quá lạc quan.
“Đừng vội mừng, bánh của số 2333 để lại sợ rằng chỉ có thể giữ chân Quý Ỷ Nguy nhất thời.”
Thịnh Tụng Thời bình tĩnh nói, nhưng nhắc đến ba chữ bánh nướng lớn, giọng nghiêm túc vẫn thấy vui.
“Dựa theo tính cách Quý Ỷ Nguy, tôi nghi ngày mai anh ta sẽ ăn xong tất cả bánh nướng hiện có.”
Trịnh Hỉ Bi hết hồn.
“Ơ, nhưng mà, 2333 là hệ thống rất cẩn thận, hẳn là số bánh ấy đủ để ăn trong ba ngày chứ nhỉ? Một đêm thêm một ngày… mà ăn hết?”
Quý Ỷ Nguy sẽ căng nổ bụng chết luôn đấy???
“Tuy rằng chỉ có thể giữ chân một ngày, đối chúng ta mà nói cũng đủ rồi.” ánh mắt Thịnh Tụng Thời hơi trầm xuống, hắn gỡ chiếc kính bạc không độ trên mũi, cầm khăn mềm lau chùi kỹ lưỡng, đây là thói quen mỗi khi hắn tự hỏi.
“Ngày mai ban ngày, hệ thống nội bộ sẽ tiến hành phân phối thế giới cấp cao, đây là nhật trình công tác đã thông báo, giai đoạn trước chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều.”
Trịnh Hỉ Bi không lên tiếng, hắn đương nhiên biết, đám ký chủ bọn họ vì được phân đến thế giới cấp cao mà đã làm đủ chuẩn bị ở giai đoạn trước, họ cần dựa theo kế hoạch nội bộ, lấy được quyền đăng nhập vào một thế giới.
—— thế giới nhiệm vụ tên là【 Đại Hồ 】.
“Sáng mai, tôi sẽ đến trung tâm khu hòm đồ nhiệm vụ để xác nhận.” Thịnh Tụng Thời nhàn nhạt nói, nghe kỹ sẽ phát hiện chút buồn nản, “Quý Ỷ Nguy đã dọn sạch thế giới mục tiêu trước đó của chúng ta【 Vùng Cấm Số 306 】.
Dưới tình huống không còn tích điểm để thu thập, chủ hệ thống sẽ không cho ký chủ nào vào nữa.”
“Chẳng phải chúng ta đã mất một…”
“Ừ, đành phải chịu thôi, giờ tranh thủ tập trung toàn bộ lực lượng tiến vào【 Đại Hồ 】.”
Trịnh Hỉ Bi vẫn rất là lạc quan.
“Anh Thịnh, cái vụ tin mừng, lúc này Quý Ỷ Nguy đang ở nhà gặm bánh nướng lớn, hẳn sẽ không quấy nhiễu đến chúng ta.”
“… Ừm.”
Thịnh Tụng Thời cũng cảm thấy như vậy, về lý kế hoạch sẽ không xảy ra sự cố.
Bất quá hắn cứ có cảm giác nhân vật quan trọng tròn vo nào đó bị hắn xem nhẹ, loại cảm giác này lướt qua trong giây lát, hắn không kịp bắt lấy.
“Công tác bảo mật của từng người với hệ thống thế nào rồi?” Hắn bất an hỏi thêm một câu.
“Yên tâm, tôi nhắc họ rồi, sẽ không có ký chủ nào nhắc trực tiếp【 Đại Hồ 】trước mặt hệ thống, chỉ nói là muốn đến thế giới cấp cao, hệ thống sẽ tự giác đi tranh thủ.”
Thịnh Tụng Thời gật đầu, đeo mắt kính lên mũi, ánh mắt sau thấu kính sau lập loè ánh sáng lạnh lùng.
“Hỉ Bi, bất cứ khi nào, chúng ta đều phải nhớ kỹ.” Hắn chậm rãi nói, “Những hệ thống đó là con rối máy, lập trình rập khuôn, là chó săn chủ hệ thống, là…”
“Kẻ địch của chúng ta.”
“Meo… Meo meo… Gói bổ sung vị bánh nhân pho mát meo meo…”
Trong phòng nạp điện an tĩnh, mấy ngàn quả cầu “con rối máy” “lập trình rập khuôn” “chó săn chủ hệ thống” đang nạp điện.
Màn hình điện từ số 1001 sáng lên, hình như nó nghe được một thanh âm quen thuộc đang nói mớ, ngẩng đầu liền thấy, quả nhiên là Tam Tam cách đó mấy quả cầu máy.
“Meo meo meo…” 2333 lẩm nhẩm lầm bầm, “Tào phớ… Gói bổ sung vị tào phớ…”
Qủa cầu bên trái cậu cũng đang ngủ sâu, tựa hồ nghe được lời cậu nói, một tai mèo vểnh lên, bắt đầu phối hợp nói mớ chung.
“Vậy cậu ăn… kem lạnh…”
Quả cầu bên phải 2333 cũng nghe thấy, ở trong mơ cáu kỉnh không vui.
“Hứ… Ăn ngọt cơ…”
Hai quả cầu mèo máy trái phải nói mớ không hợp, lập tức vươn đuôi đánh nhau trên đầu 2333, dưới trận chiến kịch tính ấy, hệ thống 2333 vẫn ngủ ngon lành.
Một lát sau, cậu lại thầm thì.
“Bánh chưng… vị bánh chưng…”
Hệ thống 1001 bàng quan nơi xa: “…”
Cậu đừng có nói nữa!.
Danh sách chương