Tiểu Thất nhớ rõ đó là lúc Đại Bạch vẫn còn là tiểu Bạch, nó hết sức hoạt bát, cả ngày chạy lung tung, có một lần bị thương ở cổ, là nàng băng bó cho nó, tuổi ngày càng lớn, vết thương của Đại Bạch cũng từ từ phai nhạt, chính là như vậy, chính là hình dáng như vậy.

Tiểu Thất cũng không biết tại sao, nàng đột nhiên liền nghĩ đến Đại Bạch, giống như, giống như nam hài này chính là Đại Bạch. Có lẽ là bởi vì ánh mắt của hắn, có lẽ là bởi vì cảm giác quen thuộc, có lẽ là bởi vì tiếng chó sủa của hắn, có lẽ là bởi vì thói quen của hắn giống như Đại Bạch, vết thương cũng giống nhau...

“Ẳng ư ~ “Nam hài nịnh nọt lại cọ váy Tiểu Thất, Tiểu Thất phát giác, ngay trong nháy mắt lúc nàng thất thần, hắn lại nhích lại gần, nàng cắn cắn môi, hỏi: “Ngươi là... Ngươi là Đại Bạch sao?”

Hỏi xong Tiểu Thất mới hối hận, người tại sao có thể là chó đây! Nàng nhất định là quá nhớ Đại Bạch! Tiểu Thất ảo não, nhưng nam hài lại khoan khoái le lưỡi một cái, mặt mày đều là cười: “Ẳng ẳng!” Bộ dạng vui vẻ dường như là khẳng định.

Tiểu Thất kinh ngạc nhìn nam hài, nàng cố gắng bình tĩnh tâm tình của mình, nhìn chung quanh một chút, thấy bốn bề vắng lặng, Tiểu Thất ngồi chồm hổm xuống, như tên trộm đem nam hài kéo qua một bên, nam hài càng vui vẻ hơn le lưỡi, tùy ý nàng kéo đi. Không biết sao, Tiểu Thất có một loại ảo giác, giống như nếu có cái đuôi, hắn sẽ đung đưa theo.

Đợi đến góc, bốn bề vắng lặng, Tiểu Thất lần nữa chăm chú hỏi: “Ta hỏi ngươi, nếu như ta nói là sự thật, ngươi liền kêu hai tiếng, nếu như ta nói sai, ngươi kêu ba lượt. Nếu như ngươi đồng ý, bây giờ kêu một lần.”

“Ẳng” nam hài gọi một tiếng, ôm lấy bắp đùi Tiểu Thất, Tiểu Thất dùng sức giãy giụa, nhưng lại tránh thoát không ra. Chỉ là giãy giụa được một nửa, nàng dừng lại động tác, “Ngươi kêu ẳng, ngươi thật sự kêu ẳng?”

Nam hài cười càng thêm sáng lạn: “Ẳng!”

Tiểu Thất hít sâu, dùng sức hít sâu, hồ nghi hỏi: “Ngươi sẽ không phải là chỉ biết kêu một tiếng ẳng đi, như vậy, ta hiện tại hỏi ngươi, ngươi... Không phải là Đại Bạch.”

Nam hài cô đơn rũ đầu, “Gâu gâu gâu!”

Tiểu Thất kinh ngạc, tiếp tục truy vấn: “Vậy, ngươi là Đại Bạch!”

“Ẳng ẳng!” Ngẩng đầu sáng lạn cười.

Thấy hắn kêu chuẩn xác rõ ràng, Tiểu Thất ấn lấy ngực, cảm thấy chuyện vượt quá tưởng tượng của nàng. Này này này, này giữa ban ngày, nàng ngẩng đầu, được rồi, mặt trời đã lặn.

Nhưng mà, nhưng mà Đại Bạch là chó a, làm sao có thể thành một người đây!

Tiểu Thất cảm thấy, thật sự là quá mức không thể tưởng tượng nổi.

Nàng bứt tóc, tiếp tục hỏi: “Nếu như ngươi là Đại Bạch, vậy ngươi nói cho ta biết, vết thương trên cổ ngươi, là mấy năm trước bị? Nếu là mấy năm trước, ngươi liền kêu vài tiếng.”

“Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu.” Nam hài đắc ý loanh quanh. Chỉ là, chỉ là người này loanh quanh có chút đặc biệt, hắn không cao hứng giống như người bình thường, mà là tay chân chống xuống đất, dùng sức lắc lư cái mông, thỉnh thoảng , còn nịnh nọt cọ váy Tiểu Thất, bộ dáng như vậy rõ ràng chính là giống như Đại Bạch.

Ách, mặc dù cử chỉ này giống như Đại Bạch, nhưng Tiểu Thất vẫn cảm thấy, một nam hài làm động tác như vậy, hình ảnh quá đẹp, nàng không dám nhìn.

Tiểu Thất vốn đã cảm thấy hắn là Đại Bạch, tình hình như vậy, càng làm cho nàng tin tưởng phán đoán của mình, miệng vết thương của Đại Bạch, không phải là sáu năm trước bị sao. Điểm này hắn cũng không có đáp sai, hơn nữa một người đang yên đang lành, không cần thiết ẳng ẳng không ngừng a!

A đúng rồi, Đại Bạch là một con chó đực, Tiểu Thất xúc động liền muốn nắm chân của hắn xem rõ ngọn ngành, chỉ là chưa kịp động, nàng kịp phản ứng lại. Ách... Cái kia, hắn bây giờ là nam hài, không thể như vậy được!

Gãi gãi đầu, nàng lần nữa nói: “Vậy bây giờ, ta hỏi ngươi, ta ghét nhất người nào, ta viết ra tên vài người dưới mặt đất, ngươi biết là người nào, thì đứng bên người đó. Nghe rõ chưa?”

“Ẳng!”

Tiểu Thất tìm một cành cây, dưới mặt đất viết ra tên vài người, viết xong, nói: “Được rồi, ngươi lên đi.”

Nam hài “Ẳng ư” một tiếng, cái nào cũng không đi, núp ở cạnh chân nàng, Tiểu Thất đẩy hắn: “Ngươi đi a!”

Hắn vẫn là bất động, nhìn tên vài người, cúi đầu “Ẳng ư“.

Tiểu Thất nhíu mày, chần chờ một chút, nàng viết thêm tên một người trên mặt đất, cuối cùng vừa viết xong, hắn liền khoan khoái nhảy lên, tung tăng như chim sẻ!

Tiểu Thất nhìn ba chữ “Tiểu thế tử” dưới đất, yên lặng rơi hắc tuyến.

Người người đều cho rằng nàng ghét nhất chính là Lục tỷ tỷ Tĩnh Xu, nhưng trên thực tế, mặc dù nàng không nói, nhưng là ghét nhất, chính là tiểu thế tử. Tiểu thế tử tên quỷ đáng ghét hại cha nàng, nhưng nàng không thể nói, ngoại trừ người thân cận mình, người khác nàng đều giả vờ. Mà mẹ nàng cùng Tiểu Đào chắc là sẽ không đem chuyện này nói ra. Như vậy duy nhất biết, cũng chỉ có Đại Bạch thường xuyên nghe nàng oán hận.

Nghĩ như vậy, nàng đi đến bên nam hài, chần chờ một chút, hỏi: “Đại Bạch, ngươi thật sự là Đại Bạch?”

“Ẳng ẳng!” Nam hài ủy ủy khuất khuất nắm tay Tiểu Thất, dán sát mặt ở trên tay của nàng.

Tiểu Thất kích động ôm lấy nam hài, nàng khóc thút thít: “Đại Bạch, ngươi thật sự là Đại Bạch! Ngươi vì sao biến thành như vậy a! Ngươi vì sao biến thành như vậy a! Quá khó coi!”

Tiểu Thất không ngừng lẩm bẩm, nam hài mím môi, không biết như thế nào cho phải.

Tiểu Thất cho tới bây giờ vẫn không tin Đại Bạch thật đã chết rồi, nàng vẫn luôn cảm thấy, Đại Bạch nhất định là còn sống, mà trên thực tế, Đại Bạch thật sự còn sống, nhưng đang yên đang lành, hắn làm sao lại biến thành một người a, còn là một người nam nhân!

Nghĩ như vậy, nàng càng khổ sở: “Ngươi vì sao biến thành như vậy a. Đại Bạch đáng thương của ta. Ô ô!”

“Ẳng ư ~” bị Tiểu Thất ôm vào trong ngực, nam hài cọ nàng, đem đầu khoác lên vai của nàng, hết sức đáng thương.

Tiểu Thất chọc chọc mặt của nam hài, nói: “Được rồi Đại Bạch, chúng ta không thể ở chỗ này, miễn cho bị người trông thấy. Đi, ta dẫn ngươi trở về phòng, ta phải giấu ngươi trước. Nếu không bị người khác nhìn thấy, biết rõ ngươi không phải là người, mà là một con chó. Sẽ coi ngươi như yêu nghiệt mà thiêu ngươi a.”

Nghĩ đến tình hình đáng sợ này, Tiểu Thất quyết định thật nhanh đứng lên, nam hài tay chân chống xuống đất, tung tăng như chim sẻ lắc lư cái mông, cao hứng cực kỳ.

Tiểu Thất kéo hắn đứng lên: “Ngươi đứng vững, đúng, chính là như vậy.”

Chờ nam hài đứng lên, Tiểu Thất mới phát hiện, người này cao hơn nàng một cái đầu, Tiểu Thất quýnh lên, lại tinh tế nhìn hắn, tuổi của hắn cũng xấp xỉ với mình, thân hình hơi gầy, mặc dù trên người vô cùng bẩn thỉu, trên mặt cũng xám xịt, nhưng là lông mày như mực vẽ, hai mắt sáng ngời, môi hồng răng trắng, mặt mày như ngọc. Nếu như nói một người nam tử trưởng thành có dáng dấp như vậy, này thật đáng xưng tụng là hảo dung nhan.

Ngoại nhân đều tung tin đồn, tiểu thế tử Trung Dũng vương phủ là mỹ nam tử như ngọc, nhưng Tiểu Thất cảm thấy, nếu như để cho Đại Bạch đi so, nhất định là tăng thêm một bậc. Hắn xinh đẹp quả thực không giống người thường.

Đương nhiên, bây giờ không phải là lúc so sánh, nam hài cũng không cần so sánh, Đại Bạch càng không cần, trốn đi mới là đứng đắn.

“Ngươi học bộ dáng của ta, không cần lấy tay chống xuống đất, cứ như vậy, đúng rồi, từ từ đi, chúng ta trở về phòng, về sau ngươi phải đi đường giống như ta vậy, không thể tay chân cùng dùng. Biết không? Như vậy tối thiểu sẽ không dọa người. A đúng rồi, ngươi cũng không cần mở miệng, ẳng ẳng, ẳng ư, những thứ này hết thảy đều không thể kêu, chỉ có thể kêu với ta, biết chưa?” Tiểu Thất nghiêm túc cẩn thận dặn dò. Nàng cảm thấy, giống như trở lại lúc Đại Bạch còn nhỏ vậy!

Nam hài “Ẳng” một tiếng, lắc lư lắc lư sau lưng Tiểu Thất, Tiểu Thất nâng trán: “Ngươi đi giống như ta vậy, giống như ta vậy đi. Đừng lắc lư, đúng rồi, từ từ đi, khó chịu. Vặn gãy eo, sao lại giống Nhị bá mẫu của ta như vậy, đi một bước, uốn éo ba cái. Tư thế đi đường này, thật sự là giống Nhị bá mẫu như đúc. Thiệt là, cái tốt không học xấu học. Ngươi nói ngươi một con chó đực, sao không học cha ta a. Lại đi học Nhị bá mẫu, thật là phiền chết.”

Nam hài đại khái là nghe hiểu, hơi bình thường một chút, nhưng nhìn hắn dùng cả tay và chân, Tiểu Thất cũng bất chấp, lôi kéo hắn đi mau vài bước: “Ta đi ra ngoài được một lúc, cũng không biết Tiểu Đào đã về chưa. Chúng ta phải nhanh lên, ngươi một đại nam nhân, cũng không thể ở chỗ này xuất hiện. Ông trời của ta, ngươi nói ngươi vì sao không biến thành con gái, ta còn có thể nói ngươi là nha hoàn của ta, chỉ cần không mở miệng thì tốt rồi. Biến thành nam hài, thật sự là không tốt nha! Ai ai, ngươi là chó đực, biến thành nam hài cũng là bình thường ... Đúng, bình thường...”

Tiểu Thất lảm nhảm, thấy nàng như vậy, nam hài vẫn tung tăng như chim sẻ.

Tiểu Thất vừa quay đầu lại trông thấy hắn ngây ngô cười, nàng vỗ trán của hắn, nói: “Ngốc cẩu!”

“Ẳng ư ~” đại nam hài dùng sức cúi đầu cọ Tiểu Thất, vốn là so Tiểu Thất lớn hơn nhiều, đã như thế, trông càng buồn cười. Tiểu Thất lại vỗ hắn, thấy hắn đàng hoàng. Bản thân dáo dác nhìn quanh mọi nơi, xác nhận an toàn, lôi kéo hắn nhanh chóng vọt tới tiểu viện của mình.

Lôi kéo nam hài nhanh chóng vào nhà, không đợi thở dốc, chỉ thấy Tiểu Đào kinh ngạc nhìn nàng.

“Tiểu tiểu tiểu tiểu thư... Tiểu thư, ngài, ngài tại sao lại lôi kéo, lôi kéo một người nam nhân a!” Tiểu Đào nói lắp. Nàng ta nhìn chằm chằm hai người nắm tay cùng một chỗ, cảm giác mình nhất định là xuất hiện ảo giác, nhất định là như vậy.

Tiểu Thất vội vàng đóng kỹ cửa, nghiêm túc nói: “Đây là Đại Bạch!”

Tiểu Đào kinh ngạc: “Cái gì cái gì cái gì cái gì... Cái gì! Đại Đại Bạch?” Nếu như nàng ta nhớ không lầm, Đại Bạch là một con chó đi? Này nhìn lên nhìn xuống, cũng không phải a!

Đại Bạch lắc lư lắc lư, nhảy đến bên cạnh Tiểu Đào, hắn cười tủm tỉm, “Ẳng”!

Tiểu Đào... Ầm, ngã xuống đất không dậy nổi ..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện