Mặc dù Đại Bạch thề son sắt nói mình nhất định có thể tìm được đường về nhà, Tiểu Thất vẫn còn giữ thái độ hoài nghi, người này nếu quả thật thông minh như vậy, làm sao sẽ ngốc ngơ ngác vùi trong góc chùa chiền, nếu như không phải giữa bọn họ có duyên phận, hắn hiện tại còn không biết trôi qua cái dạng cuộc sống gì. Nghĩ tới đây, Tiểu Thất càng cảm thấy hắn không được.

Cố Diễn lúc này đang dùng cái muỗng đào cơm ăn, thấy Tiểu Thất lông mày cau lại nhìn hắn, chỉ cảm thấy trong nội tâm ấm áp. Tiểu Thất sẽ càng phát hiện hắn hảo.

Tiểu Đào bưng chậu tiến vào, thấy tiểu thư nhà mình nhìn chằm chằm Đại Bạch, mà Đại Bạch thì đang dùng cơm, nếu như... Nếu như hắn có thể ăn ngon một chút, mà không phải ăn một nửa rớt một nửa, sau đó lấy tay đem cơm rơi vãi bỏ vào trong miệng, thì tốt hơn.

Tiểu Đào ghét bỏ rõ ràng như thế, Cố Diễn cảm thấy, nàng ta chính là người hay bắt bẻ, nếu như hắn không biểu hiện như vậy, làm sao sẽ giống chó chứ! Làm chó hay làm người, không giống nhau, ngươi chừng nào thì trông thấy qua cẩu ưu nhã ăn cơm đây! Như vậy mới là bình thường a! Xem, chính là bởi vì hắn làm giống, các nàng mới vẫn luôn không có hoài nghi qua thân phận của hắn.

Nên biết, người bình thường làm sao sẽ tin tưởng cẩu có thể biến thành người đây! Cho nên nói a! Hắn diễn thật tốt! Cố Diễn tự mình khẳng định, cảm thấy có chút lâng lâng.

Hắn quay đầu nhe răng cười với Tiểu Thất, này không cười hoàn hảo, cười một tiếng, một miếng cơm phun ra ngoài, trên khuôn mặt dễ nhìn của Tiểu Thất bị hắn phun lên một hạt cơm.

Tiểu Thất ngốc trệ.

Cố Diễn vội vàng vươn tay đem hạt cơm trên mặt Tiểu Thất lấy xuống, không có một tia do dự, hắn trực tiếp nhét vào trong miệng, chậc chậc miệng nhỏ, ăn hết!

Ăn hết ăn hết...

Tiểu Thất trợn mắt há hốc mồm, nôn một tiếng, hướng tới cửa, phun ra...

Chờ Tiểu Thất lần nữa vào cửa, thì thấy Cố Diễn ủy khuất nhìn nàng, mắt to ngập nước, bên trong biểu lộ sự đáng thương.

Tiểu Thất lúng túng chà xát tay, ấp úng nói: “Cái kia... Cái kia ta không phải cố ý muốn ói, chỉ là, chỉ là ngươi làm cho ta có chút buồn nôn!”

Cố Diễn càng thêm ủy khuất, hắn rũ mắt xuống, cắn môi, bộ dạng hèn mọn.

Ô ô ô, Tiểu Thất ghét bỏ hắn...

Tiểu Thất vội vàng đi qua ôm hắn, trấn an nói: “Ta không phải là ghét bỏ ngươi a! Đại Bạch đừng khổ sở a! Ta chỉ là nhất thời bị đả kích, kỳ thật trong tâm của ta là vui mừng Đại Bạch a! Đại Bạch đừng khổ sở được hay không?”

Tiểu Thất lo lắng tâm hồn bé nhỏ của Đại Bạch bị tổn thương, mà Đại Bạch... Không, Cố Diễn lại là đỏ mặt, ngây người!

Hắn hắn hắn, hắn được Tiểu Thất ôm vào trong ngực rồi sao! Ô ô ô! Cảm giác này thật kích động!

“Trời ơi!” Ngay lúc Tiểu Thất đang trấn an, mà Cố Diễn ngây ra như phỗng. Tiểu Đào mắt sắc phát hiện, Đại Bạch chảy máu mũi ...

Nàng ta vội vã la lên: “Tiểu thư mau buông Đại Bạch ra, hắn chảy máu mũi.”

Tiểu Thất cúi đầu vừa nhìn, quả thế, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thấp thỏm: “Là ta làm hắn buồn bực sao?” Nàng lại phạm sai lầm!

Cố Diễn tùy ý để Tiểu Thất rửa sạch mặt cho hắn, lại ngăn chặn mũi, khuôn mặt đã hồng không thể nhìn. Này quá mất mặt, hắn một tiểu thế tử vương phủ, thế nhưng lại chưa từng trải việc đời, được cô gái mình thích ôm một cái, trực tiếp liền chảy máu mũi, chuyện như vậy nếu như truyền đi, hắn thật sự là không cần gặp người.

Hắn cúi thấp đầu, vẻ mặt “Ta muốn lẳng lặng“. Tiểu Thất thấy hắn như vậy, tâm tình vốn có chút thấp thỏm từ từ bình phục lại, nàng lại cẩn thận suy nghĩ một chút chuyện vừa rồi, cảm thấy thật có ý tứ, rốt cục nhịn không được cười lên, “Ta vốn là muốn an ủi, kết quả khiến cho ngươi buồn bực chảy máu mũi, thật sự là quá có ý tứ.”

Cố Diễn cúi thấp đầu, cũng không nói chuyện, cả người ngơ ngác.

Tiểu Thất sờ đầu của hắn, “Đều là ta không tốt, ngươi tha thứ ta được chứ?”

Mặt Cố Diễn càng đỏ, nhỏ giọng: “Hảo!”

Bộ dạng ngượng ngùng này của Cố Diễn, còn hơn cả con gái, Tiểu Đào run rẩy trên người nổi da gà, vội vàng đem bát đũa thu lấy đi xuống. Càng nhìn như vậy, điểm tâm của nàng sẽ phải phun ra.

Tiểu Thất ngăn cản, nói, “Ngươi có thể có chút bộ dáng nam nhân hay không? Đến, cùng ta học, chính là như vậy, hảo!” Tiểu Thất nhấn mạnh một chữ tốt!

“Ngươi phải nói vang dội một chút, hiểu không?”

Cố Diễn: “Hảo!”

Tiểu Thất cảm giác mình muốn ngửa mặt lên trời thét dài, đã nói đây là bộ dáng nam nhân đội trời đạp đất! Không biết vì sao, nuôi Đại Bạch giống như nuôi con trai vậy, đứa con trai này còn giống như một đứa con gái, cái này có chút không thể hiểu được.

Tiểu Thất bóp hai má Đại Bạch , nghiêm túc: “Ngươi đã là bé trai, sẽ phải có dáng vẻ của bé trai!”

Cố Diễn bây giờ còn đang trong tình trạng “Ta được Tiểu Thất ôm”, nào biết đâu nàng đến tột cùng là cái ý gì. Mặc kệ Tiểu Thất nói cái gì, hắn cũng được được được!

Tiểu Thất thấy bộ dạng ngơ ngác ngốc nghếch của Đại Bạch, thật sâu cảm thấy, trẻ nhỏ thật khó dạy!

Ô ô, nàng hiện tại dạy bảo không tốt Đại Bạch, về sau chính mình có hài tử, giáo dục không hảo con của mình làm sao bây giờ đây? Nghĩ tới đây, Tiểu Thất cảm thấy, tiền đồ của mình thật sự là một mảnh u ám!

Tiểu Thất suy nghĩ đến cả so sánh con mình trong tương lai với bộ dạng ngây ngốc Đại Bạch hôm nay, nàng lập tức cảm thấy, nhân sinh không còn hi vọng gì.

Ách, không đúng, Đại Bạch là chó biến thành người, cho nên mới ngốc. Hài tử tương lai của nàng nhất định sẽ không đi!

Thấy Tiểu Thất ỉu xìu, Cố Diễn hảo tâm hỏi: “Ngươi không đi niệm kinh sao?”

Mỗi ngày lúc này, Tiểu Thất cũng sẽ đi niệm kinh, hôm nay đã qua canh giờ, chẳng lẽ nàng không đi sao? Cố Diễn bày tỏ có chút không hiểu.

Tiểu Thất vỗ đầu, đúng vậy đúng vậy, nàng còn phải đi niệm kinh a, như thế nào lại trễ nãi, quên chuyện như vậy đây. Cố Diễn cứ như vậy nhìn Tiểu Thất tìm vội vàng sợ xông ra ngoài, khóe miệng nhếch lên.

Tiểu Thất nhà bọn họ, dù là lúc bối rối, cũng vẫn đẹp như tiên nữ, người khác thúc ngựa đều so ra kém, ách, chính là như vậy!

“Meo meo!” Ngoài cửa phát ra âm thanh.

Cố Diễn lập tức mắt trợn trắng, một lão nhân năm mươi tuổi, chắp đầu trang mèo kêu, thật sự là quá đáng.

Hắn ra cửa, thấy Trương Tam đứng ở trong viện, hắn ta làm người thập phần cẩn thận, có thể đứng ở chỗ này, đã nói lên tất nhiên là an toàn. Cố Diễn mấp máy môi mỏng: “Chuyện gì!”

Trương Tam bẩm: “Thế tử gia, Lý Tứ bên kia đã tra được một vài vấn đề. Tối hôm qua hắn tới đây gặp ta, ngày đó Trịnh tiên sinh cưỡi ngựa, bị người động tay động chân.”

Sắc mặt Cố Diễn thoáng cái hạ xuống, hắn nhíu mày hỏi: “Bị người động tay động chân? Vấn đề gì?”

Trương Tam tiếp tục bẩm: “Thuộc hạ điều tra qua, thớt ngựa bị người nhẹ nhàng đâm một cây độc châm. Lúc mới bắt đầu ngựa chắc là sẽ không có vấn đề, nhưng theo thời gian trôi qua, châm độc càng xâm nhập thân thể ngựa, loại độc chất này sẽ làm cho ngựa nôn nóng mất khống chế nổi điên. Nhưng chỉ có thể duy trì một đoạn thời gian, thời gian lâu dài, một năm gì đó, những độc chất này sẽ bị nó hấp thu hết! Nếu không phải Lý Tứ tìm được một cao thủ thận trọng nghĩ tới loại độc chất này, sợ là chúng ta sẽ bỏ qua. Kỳ thật mà nói, cái này cũng không xem như độc dược, bởi vậy lúc ấy cũng không có kiểm ra.”

Cố Diễn nhìn hắn ta, cười lạnh: “Độc châm?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện