Tiểu Thất làm cầu cho Cố Diễn, kỳ thật nói là cầu, cũng không khác cầu bình thường bao nhiêu, Tiểu Thất vốn rất rối rắm nên làm màu gì, cuối cùng ngược lại làm lung tung, mỗi màu một miếng vải, xem ra cũng thật đáng yêu.

Đương nhiên, cái này là chính, Tiểu Thất còn phân biệt làm những màu sắc khác, Cố Diễn thấy quả cầu màu xanh biếc kia, nhớ tới trước đây Đại Bạch từng chơi, không khỏi nở nụ cười.

Tiểu Thất nhìn hắn cười, cảm khái: "Ngươi thật sự là rất yêu cười a! Nếu như nói ngươi không phải là Đại Bạch, ta cũng không tin, không phải là Đại Bạch, sao có thể yêu cười như vậy. Bất kể là lúc còn là chó hay là người, ngươi đều rất yêu cười."

Cố Diễn "Ẳng ư" một tiếng, tựa vào vai Tiểu Thất, cọ xát hai cái, hắn vui rạo rực nở nụ cười. Thật sự là một bộ dáng đáng yêu.

"Đại Bạch thật sự là quá vui mừng." Tiểu Thất cảm khái.

"Ngươi có thể làm hay không? Đáng yêu một chút không được sao? Vì cái gì nhất định phải gây chuyện đây?" Cố Diễn đột nhiên nghĩ đến lời phụ vương hắn, lúc hắn bới móc, phụ vương hắn đã nói như vậy, phụ vương quan tâm là tiểu thê tử mới cưới, mà không phải hắn. Cho nên, mặc kệ hắn làm cái gì, phụ vương đều bắt bẻ. Nếu không phải Trịnh tiên sinh xảy ra chuyện, nếu không phải hắn đột nhiên không nói chuyện, cũng không biết được quan hệ giữa hai cha con sẽ đi đến tình hình gì.

Ở trong mắt người ngoài, Cố Diễn là một người cao lãnh, không cư xử khéo léo, nhưng là... Chỉ có Tiểu Thất biết rõ, chỉ có Tiểu Thất biết, hắn chẳng phải là người như vậy, chỉ có thể nói, những người nói như vậy, đều là không hiểu được hắn.

Hắn kéo kéo vạt áo Tiểu Thất, chỉ có Tiểu Thất tốt nhất, chỉ có Tiểu Thất tốt nhất.

Tiểu Thất nhìn móng vuốt hắn vô cùng bẩn thỉu, ách, không, vốn là tay, lập tức nở nụ cười, nàng nắm tay của hắn, đánh giá một chút, rất khẳng định hỏi: "Ngươi có phải lại dùng tay đi bộ hay không?"

Hắn là không thể gạt được nàng a, nếu như không phải như vậy, đang yên đang lành tay tại sao có thể bẩn như vậy đây, này căn bản cũng không phù hợp thực tế a! Mặc dù từ bốn chân đi đường đến hai chân đi đường có chút khó khăn, nhưng nàng cũng chỉ biết hy vọng Đại Bạch có thể quen, chỉ có hắn quen, mới có thể càng thêm mê hoặc người khác, đối với an toàn của mình cũng càng hảo.

Cố Diễn con mắt trên dưới liếc liếc, nhìn trái nhìn phải, chỉ là không nhìn Tiểu Thất, bộ dáng chột dạ kia làm cho Tiểu Thất buồn cười. Tiểu Thất cười tủm tỉm lôi kéo hắn đi đến chậu nước, "Ta giúp ngươi lau tay, sạch sẽ mới là Đại Bạch đẹp mắt nhất."

Cố Diễn hơi chút cúi đầu có thể trông thấy Tiểu Thất xoa xoa tay, nàng nghiêm túc vì hắn lau tay, Cố Diễn sao lại không biết Tiểu Thất thích sạch, nhưng hắn lại có suy tính của mình, nếu như không giả bộ một chút, Tiểu Thất thông minh như vậy, phát hiện được thì làm sao bây giờ đây! Hơn nữa, trong lòng Cố Diễn cũng có mừng thầm nho nhỏ, mừng thầm có thể có được Tiểu Thất thích cùng ôn nhu. Hắn cắn môi, kỳ thật hắn không biết chờ đến khi chân tướng của sự tình bại lộ ra, Tiểu Thất sẽ như thế nào. Hắn một chút cũng không dám nghĩ, mặc dù không dám nghĩ, hắn vẫn tham luyến một tia ấm áp này.

"Ẳng ư" thiên ngôn vạn ngữ, Cố Diễn không dám nói, chỉ có thể kêu một tiếng như vậy.

Tiểu Thất cho là hắn sốt ruột muốn đi chơi, nói: "Ngươi đợi lát nữa, đi sớm không được."

Cố Diễn nhu thuận gật đầu.

Tiểu Thất vui mừng, "Ngươi hiện tại càng có thể nghe rõ ta nói cái gì, thật sự là quá tốt a!"

Tiểu Thất nếu đã đáp ứng muốn dẫn Cố Diễn ra cửa, tự nhiên là sẽ không hàm hồ, cơm tối xong, Tiểu Thất thu thập tốt cho hắn một phen, không có biện pháp, hắn ăn quá bẩn. Đại Bạch cúi thấp đầu, sám hối, mặc dù hắn không biết dùng đũa, nhưng Tiểu Thất không thèm để ý, nàng ngược lại cảm thấy, luyện từ từ thì tốt rồi, hoàn toàn không cần nghĩ quá nhiều. Thấy Đại Bạch sám hối, Tiểu Thất khanh khách nở nụ cười.

Vỗ vỗ bả vai Đại Bạch nói: "Không sao a!"

Tiểu Thất mang Đại Bạch ra cửa, tự nhiên là phải né tránh, nàng dặn dò Tiểu Đào ra cửa kiểm tra, Tiểu Đào kỳ thật cảm thấy như vậy đặc biệt không an toàn, nhưng nhìn tiểu thư cao hứng như vậy, ngược lại cũng không ngăn trở. Kể từ khi Tam lão gia gặp chuyện không may, tiểu thư mặc dù cũng là vẻ mặt tươi cười, thập phần kiên cường, nhưng là nàng ta biết, trong lòng tiểu thư là khổ sở, như bây giờ, coi như là giải sầu đi.

Tiểu Đào ngó dáo dác kiểm tra một phen, khoát tay. Tiểu Thất lôi kéo Cố Diễn, rón ra rón rén đi ra ngoài, vẻ mặt gian giảo, quả thực là buồn cười hết sức, Cố Diễn xem nàng như thế, cũng học động tác của nàng, hai người cứ như vậy nhìn chung quanh, rón ra rón rén, vèo vèo vọt ra bên ngoài.

Tiểu Đào thấy hai người bọn họ, cũng không biết là có cái gì kỳ quái, cũng đi theo chạy, ba người nhanh chóng đi dạo đến phía sau núi, lúc này đã ánh nắng chiều đầy trời, phía sau núi cũng không có người nào, Tiểu Thất thở ra một hơi, mở ra hai tay ngửa đầu nhìn trời, "Có cảm giác như được thở ra hay không?"

Cố Diễn nhìn nàng như vậy, cũng mỉm cười học động tác của nàng. Ánh mắt Tiểu Thất thấy được hành động của Đại Bạch, cười tủm tỉm: "Ngươi đang học ta sao?"

Cố Diễn gật đầu, nghiêm túc.

Tiểu Thất hoạt bát, "Vậy, ta dạy ngươi nói chuyện đi?"

Cố Diễn kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Thất, Tiểu Thất ngồi xếp bằng dưới đất, Cố Diễn phát giác, Tiểu Thất rất thích như vậy, làm cho người ta cảm giác thập phần nhu thuận.

Hắn học động tác Tiểu Thất cũng ngồi xuống, Tiểu Thất chỉ chỉ chính mình, mở miệng: "Trịnh Tĩnh Hảo."

Cố Diễn dùng sức mở miệng, nếu như có thể, thì hắn nguyện ý nói chuyện, nguyện ý nói chuyện với Tiểu Thất, nhưng không biết sao, giống như, giống như trong cổ họng có đồ vật gì đó, như thế nào cũng không mở miệng được, hắn dùng sức, nhưng lại không bắt được trọng điểm, "Ách, a, ô a!"

Tiểu Thất nhìn hắn gấp đến độ xuất mồ hôi, nắm tay của hắn: "Không sao, không sao, chúng ta từ từ học, ta gọi Tiểu Thất, Tiểu Thất, Thất..."

Cố Diễn nhìn Tiểu Thất ôn nhu, mang theo vui vẻ cùng ánh mắt chân thành, lập tức cảm thấy, mình không thể làm cho nàng thất vọng, hắn không thể, khóe miệng hắn lúng túng, khiến cho nửa ngày nhiệt tình, ngay tại lúc Tiểu Thất cho là hắn nói không ra, hắn rốt cục mở miệng, "Thất..."

Tiểu Thất lập tức ngây dại, nàng kinh ngạc nhìn Cố Diễn, Cố Diễn đơn thuần vô tội cười, hắn đưa tay khoác lên trên đùi Tiểu Thất, mở miệng lần nữa, thập phần nghiêm túc cố gắng, "Thất... Tiểu Thất..."

Tiểu Thất (☆_☆ )

Nàng kích động nắm tay Cố Diễn, "Đại Bạch, ngươi thật thông minh, ngươi biết kêu tên của ta a!"

Cố Diễn cúi đầu xấu hổ cười, Tiểu Thất lăn lông lốc bò dậy, "Tốt quá tốt quá! Đại Bạch nói , Tiểu Đào, Đại Bạch biết nói rồi!"

Tiểu Đào xem mặt trời, hôm nay là theo phía tây xuống núi a? Cẩu biến thành người đã rất kỳ quái, lại còn biết nói. Này... Đây cũng quá huyễn hoặc a!

Tiểu Thất gọi tới gọi lui, "Thật là cao hứng thật là cao hứng, meo meo!"

Cố Diễn thấy Tiểu Thất cao hứng như vậy, so với hắn người biết nói chuyện này còn cao hứng hơn, lòng tràn đầy vui vẻ, chỉ cảm thấy không có cô nương nào tốt hơn so với Tiểu Thất tốt hơn, "Hỉ... Thích... Thích Tiểu... Tiểu Thất!"

Tiểu Thất dừng lại động tác, không thể tin nhìn hắn.

Cố Diễn mỉm cười, "Ẳng!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện