Xe Nhật Hạ dừng trước một nghĩa trang nằm ở ngoại ô thành phố.


"Chị sẽ đợi ở bên ngoài."


Nói đến đây Nhật Hạ hơi ngập ngừng. Cô suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng:


"Nếu không chị vào cùng em..."


"Em đâu phải là thiếu nữ mềm yếu nhìn thấy mộ bạn là ngất đâu."


Mạc Nhiên cười trêu chọc cô nhưng thấy nét mặt nghiêm túc của Nhật Hạ cậu đành im miêng.


Nhật Hạ biết bản thân mình lo lắng quá đà nhưng phụ nữ luôn là người tinh tế trong các mối quan hệ, làm sao cô không nhận ra được mối quan hệ giữa hai người này cơ chứ. Cuối cùng Nhật Hạ chỉ đành thở dài buông ra một câu:


"Chị sẽ đợi em ở ngoài."


Nhìn Mạc Nhiên dần khuất sau những nấm mộ trắng, Nhật Hạ ngồi trong xe một lúc rồi ra ngoài hút thuốc. Cô rất ít khi hút thuốc nhưng dạo gần đây công việc quá tải khiến cô luôn mang theo thuốc lá bên mình. Phun ra một làn khói trắng, Nhật Hạ quay trở lại xe tiếp tục đợi Mạc Nhiên.


*****


Mạc Nhiên ôm đóa hoa bước vào nghĩa trang và nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhiều người.


"Hoa hồng đỏ? Có lẽ chàng trai muốn cầu hôn cô gái mình yêu nhưng đã quá muộn chăng?"


Có người khẽ thì thầm. Ngay lập tức Mạc Nhiên nhận được vô số ánh mắt thương tiếc. Thậm chí có người dần tưởng tượng cô gái bị bệnh máu trắng không muốn cản trở sự nghiệp của chàng trai mà vờ như không còn yêu cậu nữa. Khi chàng trai thành đạt và biết chuyện thì đã quá muộn.


Mạc Nhiên giật giật khóe môi nhưng cũng không giải thích mà đi thẳng đến khu mộ mới xây. Nơi đó có một cô gái đã đứng từ lâu. Nhận ra có người bước về phía mình cô gái liền ngẩng đầu.


Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô gái, Mạc Nhiên khó hiểu hỏi hệ thống:


"Tôi đáng sợ đến vậy à?"


"Mạc Nhiên... cậu..."


Cô gái mấp máy môi lúng túng không biết nói gì với người trước mặt.


"Chị cũng đến thăm Dĩ Tường à?" - Mạc Nhiên mỉm cười lịch sự lại gần cô gái.


Mạc Nhiên: Người này là Cố Thiên An?


[Đúng vậy.]


Mạc Nhiên hơi nhướn mày. Cô gái này không hề giống như cậu tưởng tượng. Trong trí nhớ của nguyên chủ, Cố tiểu thư là cô gái xinh đẹp cao ngạo. Cô tựa như một con ngựa hoang luôn mạnh mẽ và đầy sức sống. Việc kết hôn với Tô Dĩ Tường chỉ là hai phía gia đình bắt ép. Nhưng người trước mắt Mạc Nhiên không còn mang dáng vẻ sắc lẹm khó thuần phục nữa thay vào đó là sự mềm mại ấp áp của một người phụ nữ của gia đình. Cố Thiên An đã không còn chói lóa như xưa nhưng xung quanh cô lại xuất hiện vầng sáng ấm áp.


Trong lúc Mạc Nhiên đánh giá mình, Cố Thiên An cũng âm thầm suy đoán về người thanh niên này. Mạc Nhiên rất khác so với những lần cô gặp cậu. Rồi ánh mắt của cô rời đến đóa hoa trên tay cậu, một tiếng cười nhẹ bật ra từ môi cô.


"Cậu vẫn nhớ loài hoa anh ấy thích." - Đôi mắt cô khẽ cong lên. Cố Thiên An dần chìm vào những hồi ức buồn.


"Khụ, dạo này chị vẫn khỏe chứ, chị dâu?"


Giọng nói của Mạc Nhiên vang lên khiến cô giật mình vô thức chạm vào chiếc bụng hơi nhô lên của mình.


"Tôi ổn. Cậu thì sao?"


"Tôi sống rất tốt." - Mạc Nhiên nhe răng cười. - "Chị cũng sớm về nghỉ ngơi, như vậy mới tốt cho thai nhi. Cậu nhóc cũng hi vọng mẹ mình luôn vui vẻ mà."


"Ha ha, sao cậu chắc chắn đứa trẻ là con trai?" - Cố Thiên An bật cười. Nhưng rồi cô cũng nghe lời Mạc Nhiên nhanh chóng rời đi.


Con gái ai cũng muốn lấy được một người chồng tốt, một người dịu dàng sẵn sàng bao dung cho mọi tật xấu của mình. Cố Thiên An cũng vậy. Cô kiêu ngạo bao nhiêu vẫn sẽ bị gục ngã trước một Tô Dĩ Tường ôn nhu. Nhưng...


Bước chân của cô hơi khựng lại, cô xoay người nhìn người thanh niên kia. Người này trước kia luôn xấu hổ với mọi ngoài. Người duy nhất cậu có thể dễ dàng bộc lộ cảm xúc chỉ có minh Dĩ Tường.


"Mạc Nhiên..." - Cô đột nhiên kêu tên cậu.


"Sao vậy?"


"Cậu..."


Cố Thiên An muốn mở miệng nói nhưng cổ họng nghẹn lại. Cô biết trong lòng mình vẫn có sự nhỏ nhen ích kỉ. Cô muốn giữ bí mật này cho riêng mình. Dù sao... dù sao Mạc Nhiên vẫn sống tốt, bí mật này có hay không cũng không quan trọng nữa. Vì vậy Cố tiểu thư chỉ dùng giọng điệu khô khốc mà nói:


"Cậu cũng sớm về nghỉ ngơi."


Mạc Nhiên đáp lại bằng một nụ cười tươi.


Sau khi Cố Thiên An đi, Mạc Nhiên cũng không ở lại lâu. Dù sao với một hệ thống luôn nhắc nhở làm nhiệm vụ, cậu muốn tâm sự với cậu bạn của mình cũng khó.


Mạc Nhiên làm tư thế chào quân đội với người trong ảnh sau đó quay lưng rời khỏi nghĩa trang. Bên ngoài Nhật Hạ đã đợi sẵn cậu trên xe. Sau khi xác định tinh thần Mạc Nhiên không có dấu hiệu thương tổn quá đà cô mới chậm rãi khởi động xe.


Mạc Nhiên: ...


Cậu yếu đuổi đến vậy sao?


"Này nhóc, muốn đi tham quan một lúc không? Dù sao chị cũng đang rảnh."


"Người đẹp mời tất nhiên em sẽ không từ chối rồi." - Mạc Nhiên nở một nụ cười tự cho là đẹp trai.


Vũ luật sư thở dài chỉ biết lắc đầu ngao ngán rồi khởi động xe.


Hai người dạo quanh thành phố một lượt sau đó di chuyển ra ngoại ô. Thường thì những người không có tiền mua nhà trong thành phố sẽ chọn ngoại ô làm điểm đến hoặc những ông bà lão thích yên tĩnh sẽ ở nơi này. Nhưng không ngờ nơi đây lại xuất hiện một tòa biệt thự rộng lớn, đặc biệt bên trong biệt thự còn trồng rất nhiều hoa lan.


"Rất đẹp phải không? Biệt thự này là của Lăng gia. Nghe nói phu nhân nhà này rất thích hoa lan nên cho người hầu trồng rất nhiều. Nhưng sau này họ chuyển đi, biệt thự cũng để trống." - Nhật Hạ liếc nhìn tòa biệt thự, thuận miệng giải thích.


"Vậy ai chăm sóc chúng?"


"Ai biết. Có lẽ là người hầu của gia tộc đó. Họ muốn chỉnh tu để bán chẳng hạn. Mà cũng có thể họ muốn ém việc con trai của bọn họ xuống."


"Con trai của bọn họ?"


"Nghe nói thiếu gia nhà Lăng gia có vấn đề về não bộ dù đã hơn hai mươi nhưng vẫn luôn nghĩ mình là cậu nhóc 13 tuổi. Tất nhiên chuyện này chỉ là lời đồn dù sao với giới thượng lưu kia dân thường chúng ta không nên tò mò."


Dứt lời cô cũng không đề cập đến tòa biệt thự phong lan nữa vươn tay bật một bài nhạc.


"Bài này quen thật." - Mạc Nhiên ngạc nhiên lên tiếng.


"Bài hát này nổi tiếng một thời đấy. Những cập đôi yêu nhau thường dùng bài hát này để tỏ tình." - Nhật Hạ giải thích khóe môi không nhịn được cong lên.


"Ân ca cũng từng tỏ tình với chị bằng bài này phải không?"


"Tên đó biết gì là lãng mạn đâu." - Cô khẽ hừ lạnh nhưng độ cong nụ cười trên môi chỉ tăng chứ không giảm. Nhận ra Mạc Nhiên vẫn nhìn mình, nữ luật sư xấu hổ ho khan vài tiếng đánh trống lảng sang chuyện khác:


"Phải rồi, về cậu nhóc Lâm Hạo kia chị sẽ đứng ra giúp cậu ta. Tuy nhiên tiền chị vẫn phải thu."


"Vâng vâng."


"Lần đầu chị thấy em đối tốt với người khác ngoài tên Dĩ Tường kia đấy."


Mạc Nhiên mỉm cười đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài:


"Ai rồi cũng có lúc thay đổi."


*****


"Cảm ơn chị về chuyến đi thú vị hôm nay."


Trước khi xuống xe, Mạc Nhiên không quên tặng cho Nhật Hạ một cái ôm.


"Cố tận hưởng kì nghỉ của mình đi. Đừng quên đến thăm chị và Ân Ân."


"Yes madam." - Mạc Nhiên cúi người hành lễ sau đó cười hì hì tạm biệt cô.


Nhật Hạ tính rời đi nhưng nghĩ một lúc cố vươn tay mở ngăn chứa ra tìm thuốc lá. Nhưng thay vì một hộp thuốc lá hạng sang thì bên trong lại chứa một đống viên kẹo với đủ màu sắc. Ngây người một lúc cô chỉ cười đầy bất đắc dĩ:


"Thằng nhóc này thật là..."


Trong lúc này, Mạc Nhiên lại ung dung bước vào siêu thị. Sau khi biết hệ thông có khả năng google đỉnh cao, cậu mặt dày nhờ hệ thống giúp mình chọn lựa thức ăn. Hệ thống muốn trực tiếp làm lơ kí chủ của mình nhưng bị cậu ồn ào khủng bố tinh thần đành ngoan ngoãn làm máy kiểm tra thực phẩm.


[Tiếp theo là thịt bò]


"Thịt bò..." - Mạc Nhiên lẩm bẩm.


[Cái bên trái phía trên.]


Mạc Nhiên gật đầu vươn tay định cầm lấy nhưng đã bị một bàn tay nhanh hơn cướp mất.


"A? Chào thiếu niên, cậu cũng có mắt chọn lựa đấy. Nhưng đáng tiếc nó là của tôi."


Trước mặt Mạc Nhiên là một chàng trai tóc vàng khè mặc áo đỏ chấm bi mang đậm phong cách sửu nhi.


"Không sao anh có thể lấy." - Cậu nhún vai tỏ vẻ không sao tiếp tục tìm miếng thịt bò khác.


"Wow, trông cậu có vẻ thật thà. Có hứng thú kết bạn với tôi không?"


[Đáng nghi. Ký chủ cẩn thậ]


"Này màu đỏ chấm bi, nếu anh định lừa tôi bán sang chợ đen thì xin nói trước tôi là cảnh sát. Nếu anh muốn làm quen với tôi thì tôi có bạn gái rồi. Cô ấy tên Mạc Nhiên trên thông địa lý dưới tường thiên văn, nhà nuôi một con becgie Đức thích đánh nhau và nhai đầu người. Nếu anh muốn là Tuesday thì tôi và cô ấy đang sống rất hạnh phúc. Cô ấy xinh đẹp và biết võ."


Mạc Nhiên liền sổ một tràng khiến người kia chấn động duy trì tư thế há hốc mồm nửa ngày.


[...]


Hệ thống nhận ra kí chủ nhà mình không chỉ bị thần kinh mà còn mắc chứng ái kỉ.


Mạc Nhiên hài lòng trước thành quả của mình liền quay lưng định bỏ đi nhưng nhanh chóng bị người kia níu lại.


"Không phải, tôi không hề có ý đó. Tôi chỉ thấy tay cậu rất đẹp nên muốn mời cậu đến làm việc cho quán rượu của tôi."


"Rất tiếc, như đã nói tôi là cảnh sát và tôi chỉ thích đi theo tiếng gọi của tổ quốc."


Nghe Mạc Nhiên nói vậy trên mặt tên tóc vàng khè kia liền hiện lên nét cô đơn. Là một người thích cái đẹp, hắn thừa nhận hắn bị Mạc Nhiên thu hút. Nhưng người này đã không muốn hắn cũng không miễn cưỡng.


"Vậy thỉnh thoảng cậu đến quán rượu của tôi chơi. Tôi sẽ giảm giá."


Người thanh niên khẽ nói sau đó nhanh chóng nhét vào tay Mạc Nhiên một tấm danh thiếp rồi bỏ chạy.


"Dionysos? Cái tên cũng đủ thú vị."


Mạc Nhiên hứng thú nhìn danh thiếp sau đó đút vào túi tiếp tục đi mua sắm. Nếu lúc này Mạc Nhiên quay đầu lại cậu sẽ phát hiện những món đồ mình chạm vào đều bị một người nhặt hết. Tất nhiên đó là "nếu".


--------------------------------------------------------


Dionysos: Trong thần thoại Hy Lạp là vị thần rượu nho, con trai của thần Zeus với một công chúa người trần tên Semele.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện