"Chào mừng quý vị đến với buổi từ thiện lần thứ 75 của khu U."


Trên sân khấu, người dẫn chương trình trong chiếc mặt nạ hề xuất hiện. Dưới lớp mặt nạ, hắn nhàm chán đảo mắt một lượt. Ồ, lại là lũ quý tộc với địa vị cao ngất. Trông vẻ mặt chúng xem, chẳng nổi lên chút hứng thú nào nhưng chúng vẫn phải xuất hiện ở đây, đánh bóng tên tuổi lừa dối cái đám dân đen của khu dưới khiến bọn họ nghĩ chúng cao thượng thế nào.


"Từ giờ cho đến khi vở kịch kết thúc, các ngài có thể chọn số tiền mà mình muốn khuyên góp. Sau đó chúng tôi sẽ thống kê lại và vinh danh những người đóng góp nhiều nhất. Chúc quý ông quý bà có một buổi chiều vui vẻ."


Cúi gập người một cách tiêu chuẩn, người dẫn chương trình dần lui về phía hậu đài. Vừa bước xuống, nụ cười trên môi hắn cũng biến mất.


"Này, anh chắc thành công không?"


"Yên tâm đi, nơi này đông như vậy ai thèm quan tâm cậu như thế nào cơ chứ."


Trên khán đài, ở một góc khuất, Mạc Nhiên không ngừng phẩy quạt. Rốt cuộc cậu nghĩ cái gì mà đáp ứng cái ý tưởng ngu ngốc của tên này cơ chứ. Theo như đúng lịch trình mà Vu Đồng kiếm được, Rachel sẽ thay cha tham dự buổi đấu giá tuy nhiên...


Vì sao cậu lại phải mặt váy rồi cả trang điểm như con gái nữa?


"Giả gái thì tôi không nói nhưng vì sao tôi lại mặc váy, make up các thứ cơ chứ?" – Mạc Nhiên tức giận đá người bên cạnh một cái. – "Hơn nữa tại sao chúng ta lại ngồi khu dành riêng cho Omega và Beta?"


"Cậu đang là Mạc Nhược Lan chứ có phải Mạc Nhiên đâu. Giờ một Omega chạy ra khu Alpha ngồi chẳng phải rất kì sao? Vì cậu mà anh phải mặt dày đi mượn váy đấy, với lại nước hoa dành riêng cho Omega trên người cậu chắc chắn không ai ngửi được pheromone Alpha đâu vì vậy cư xử mềm mại giúp anh cái."


Vu Đồng thở dài giơ kính lên viễn vọng lên, tiếp tục theo dõi Rachel đang ngồi ở khán đài trung tâm. Dù là thẳng nam nhưng hắn vẫn phải thừa nhận tên nhóc nhà Bartlell rất đẹp trai. Hắn sở hữu mái tóc màu nâu đỏ hiếm có được di truyền từ người mẹ quá cố cùng đôi mắt xám sắc sảo của thương gia Bartlell. Tuy nhiên khác với vẻ khó gần đầy xa cách của mình, Rachel lại khá ngây thơ thậm chí có phần trẻ con. Vì từ nhỏ đã được nuông chiều nên bề ngoài hắn vẫn luôn tỏ ra hống hách ngạo mạn khiến nhiều người không ưa.


"Nửa đêm nhắn tin hỏi người ta ăn cơm chưa, nếu tên nhóc này không cải thiện trình độ tán gái của bản thân có lẽ còn ế dài dài." – Vu Đồng thầm khinh bỉ thiếu niên. – "Bằng tuổi tên nhóc này, anh đây đã chơi chục cái game tán tỉnh hẹn hò làm cho đủ cô gái trên đời mê mệt. Ai như cái tên chỉ được cái mã kia, nhìn biết là chưa được sờ tay gái bao giờ rồi. Mạc Nhiên, anh thấy chú đẹp trai ngời ngời như vậy. Có bạn gái chưa?"


"Trái tim em đã dành chọn cho Đảng rồi~"


"..."


Vu Đồng: Đù, chói ghê.


Vu Đồng đang định quay đi không thèm để ý cái tên đang đặt tay lên ngực trái của mình ánh mắt đầy tự hào kia nhưng tầm mắt của hắn đột nhiên dừng trước trước quyển số trên tay Mạc Nhiên.


"Cậu mang đến đây sao?"


"Dù sao xem kịch em cũng chẳng hiểu gì thà ngồi đây đọc qua quyển sổ ghi chép của anh thì hơn." – Mạc Nhiên tùy ý lật vài trang. Đêm qua cậu đã xem qua một lượt, hầu như mọi thứ đều là những điều hệ thống đã nói với cậu, chỉ có điều Vu Đồng ghi chép và phân tích tỉ mỉ hơn.


Dừng lại trước một trang sổ, Mạc Nhiên liền giơ lên trước mặt chàng trai tóc nâu:


"Ở đây anh viết nhiệm vụ cá nhân thất bại sẽ bị trừ một nửa vật phẩm hỗ trợ còn nhiệm vụ "trò chơi" sẽ bị trừ hết toàn bộ vật phẩm và buộc rời khỏi thế giới X."


"Đúng vậy, đa số hệ thống không giải thích cho người chơi mà để họ tự chiêm nghiệm. Đôi khi nhiệm vụ cá nhân cùng nhiệm vụ "trò chơi" cùng xuất hiện nhưng lại mang mục đích trái nhau. Ví dụ như nhiệm vụ cá nhân đưa ra thiết lập cậu sợ nước nhưng nhiệm vụ "trò chơi" lại ép cậu phải tắm khi ấy cậu phải lựa chọn giữa bị mất toàn bộ hay mất một nửa. Nhưng, cậu không thể quá lợi dụng quy tắc này. Khi số vật phẩm hỗ trợ của cậu chỉ còn một, "Trò chơi" không thể trừ được nữa và nó sẽ khiến cậu bay màu. Hơn nữa chỉ có một vài thiết lập cá nhân cậu có thể dùng quy tắc này."


"Ý anh là như nhiệm vụ cá nhân 1 của chúng ta phải không? Nó yêu cầu tôi là một kẻ sợ đám đông. Nếu tôi xuất hiện bên ngoài lần thứ nhất số bài ma sói của tôi sẽ giảm một nửa nhưng dựa theo tính chất nhiệm vụ tôi phải thường xuyên ra ngoài. Vì vậy cứ mỗi lần ra ngoài sẽ bị trừ một nửa, cho dù tôi là đại thần nhiều vật phẩm đi chăng nữa, chỉ trong vài ngày, chắc chắn tôi sẽ bị trừ hết." – Mạc Nhiên gật gù tỏ vẻ đã hiểu. – "Còn về "Chúng ta không thể tin hệ thống của mình" thì sao?"


"Ha ha, nhóc con cậu đừng giả nai. Tất cả player đều biết hệ thống thuộc sự quản lý của "Trò chơi", nó liên kết với não bộ chúng ta đơn giản chỉ là làm nhiệm vụ giám sát. Nếu chúng ta có hành động gì bất thường chắc chắn sẽ bị "Trò chơi" để ý. Vì vậy trong thế giới X những người chơi đã thoát khỏi sự giám sát của hệ thống sẽ thường tụ tập với nhau nhằm tìm ra cách thoát khỏi "Trò chơi". Chẳng ai hy vọng sẽ phải nhảy qua nhảy lại rồi chăm lo cho sự sống còn của một đứa gọi là nhân vật chính của thế giới mãi được." – Dứt lời Vu Đồng có chút thắc mắc nhìn Mạc Nhiên. – "Chẳng lẽ cậu không bị hệ thống theo dõi sát sao 24/24 giờ sao?"


"..."


Chẳng lẽ giờ cậu nói cậu trêu chọc hệ thống nhà mình quá nhiều khiến nó thường xuyên bỏ của chạy lấy người?


Tuy nhiên Vu Đồng cũng chẳng để tâm lắm. Hắn vươn tay lật sang trang tiếp theo. Đây là trang mới nhất mà hắn viết.


"Đây là tất cả những gì mà tôi tìm hiểm được ở thế giới X này. Có lẽ còn nữa như tạm thời tôi chỉ biết có vậy thôi. Thứ nhất, chúng ta không thể sử dụng quang não riêng của bản thân được. Bởi vì quang não là một thiết bị tân tiến có thể sánh với bảng hệ thống mà chúng ta đang sử dụng. Nếu chúng ta sử dụng quang não thì tỉ lệ cao nó sẽ liên kết với bảng hệ thống lúc ấy bí mật của người chơi sẽ bị siêu máy tính đọc được. Nhớ thiết lập quy tắc số một không nhóc?"


"Người chơi không thể để npc biết thân phận của mình."


Mạc Nhiên gật đầu. Thế giới này tồn tại một thứ gọi là quang não, nó được thiết kế dưới dạng một đồ vật nhỏ có thể đeo lên người. Có thể nói quang não là một dạng level up của điện thoại có điều nó nhỏ gọn và liên kết trực tiếp với não bộ. Chỉ cần mở quang não và ra lệnh bằng ý nghĩ hay giọng nói, bảng điện tử của quang não sẽ tự động mở những thứ ta cần. Khi ở khu P, vì điều kiện kinh tế Mạc Nhiên không sử dụng quang não. Khi lên đến khu T cậu cũng không sử dụng mà cùng Mạc Nhược Lan dùng chung một loại máy nhắn tin đời cũ. Nghĩ lại cậu cảm thấy thật may mắn khi muốn tiết kiệm mà không mua quang não.


"Tiếp theo, thế giới này có được lấy bối cảnh giống thế giới của kẻ sáng tạo ra "Trò chơi" đến 77%."


"Ý anh là tương lai của chúng ta trở thành một đám trông như thời Steampunk hơn nữa không còn phân chia nam nữa mà thành hệ thống ABO sao?" – Mạc Nhiên kinh ngạc.


"Anh bảo giống 77% chứ có bảo giống tất đâu. Nhưng về cơ bản vẫn như vậy chỉ có điều sự phân chia ABO vẫn chưa diễn ra hoàn chỉnh. Tuy nhiên điều anh đề cập không phải là nó." – Vu Đồng lôi ra một chiếc túi nhỏ, lục lọi một lúc rồi giơ ra một mẩu báo. – "Nhìn thấy không? Không nói đến thời gian, nội dung trên tờ báo này hoàn toàn trùng khớp với một bài báo trong thế giới của "Trò chơi". Nói cách khác người sáng lập ra "Trò chơi" đã lấy tư liệu thực ở thế giới của ông ta để tạo ra thế giới X này. Tuy nhiên chúng ta vẫn không thể dùng công nghệ của thế giới này để chống lại "Trò chơi"."


"Dẫu sao đó cũng là một thông tin hữu ích. Đại ca, anh giỏi thật đấy có thể phân tích được nhiều như vậy. Ở thế giới hiện đại anh học chuyên ngành phân tích hay kế toán à?" – Đóng lại quyển sổ Mạc Nhiên thật lòng khen ngợi.


"Không. Anh đây chỉ là một game thủ ở nhà ăn bám thôi." – Vu Đồng rũ mắt, ánh mắt hắn có chút ảm đạm. – "Anh biết nhiều như vậy một phần là nhờ nhân vật chính của anh ở thế giới này cũng chính là em trai anh, Vu Y Nhân. Cậu ta đang làm trong trung tâm nghiên cứu của khu U cũng là nơi siêu máy tính đang hoạt động."


"Vì anh là kẻ ngốc nên mấy người nghiên cứu không lo lắng cứ để anh đi đi lại nơi ấy thu thập thông tin? Xem ra nhiệm vụ cá nhân cũng không hẳn biến thành trói buộc cho chúng ta."


Mạc Nhiên vừa dứt lời, ánh sáng trong phòng đột nhiên tắt đi.


Bóng tối bao phủ chưa được bao lâu thì ánh sáng lần nữa xuất hiện. Chính giữa sân khấu, trái đất với hình ảnh 7D xuất hiện.


[Thủa sơ khai, khi Liên Minh chưa được thành lập, tổ tiên của chúng ta sinh sống trên một nơi được gọi là Trái Đất. Trái Đất là nơi đẹp đẽ nhất là nơi sản sinh ra vạn vật là tiền đề để công nghệ của chúng ta phát triển. Nhưng cuối cùng người lại lựa chọn từ bỏ chúng ta giữa không gian tinh hà. Chúng ta phải tự sống độc lập và hình thành nên Liên Minh.]


[Trái Đất tuy không sinh ra chúng ta, tuy đã rời bỏ chúng ta nhưng người là lý do chúng ta tồn tại là lý do chúng ta được tạo ra. Trái Đất chính là Mother, Liên Minh chính là Father. Vì vậy dù đã sống trong nền công nghệ hiện đại, toàn dân Liên Minh vẫn luôn cố gắng dựng lại những gì đẹp đẽ nhất của Mother với một niềm tin rằng Mother sẽ lại lựa chọn chúng ta. Vì Mother chúng ta có thể chống lại cả Father.]


Kết thúc lời dẫn chuyện là tiếng vỗ tay rầm rộn của tất cả mọi người trong khán phòng.


Những con người đến từ "Mother" Mạc Nhiên và Vu Đồng: ...


"Tôi đã hiểu đôi phần vì sao dù sống với công nghệ hiện đại của tương lai nhưng đám người này luôn thích mấy thể loại phong cách thời trung đại rồi. Không ngờ trái đất lại được hâm mộ như vậy." – Vu Đồng chịu ảnh hưởng của đám đông liền vươn tay vỗ theo, miệng đã cười đến tận mang tai. – "Nếu họ biết chúng ta từ Mother tới chắc lao vào mà xin chữ kí mất. Anh đây muốn thử làm idol lâu lắm rồi."


"Không khó để hiểu vì sao đám người này lại tôn sùng Trái Đất như vậy. Theo như sự kiện lịch sử, khi chiến tranh thế giới nổ ra, các nước Đế Quốc chiến tranh liên miên. Bọn họ không ngừng tung ra vũ khí hóa học lẫn sinh học điều này ảnh hưởng rất nhiều đến người dân của họ. Phụ nữ, trẻ em và những người yếu hơn buộc phải lên tàu để đi tìm nơi khác. Tôi đoán khi đặt chân đến Liên Minh bọn họ đã mang tư tưởng bình đẳng vì vậy 6 chữ cái của 6 khu mới ghép thành Utopia hay còn gọi là xã hội không tưởng. Theo thời gian họ nhận ra cái việc tạo ra một miền đất hứa thật sự giống như cái tên của nó – không tưởng, xã hội không tưởng chính thức sụp đổ. Khi những kẻ yếu đuối ở trái đất được nắm quyền thì bọn họ cũng sẽ trở thành những kẻ mạnh tại nơi đây. Bọn chúng muốn có quyền lực nhưng cũng muốn duy trì ổn định liền học tập theo bộ máy cấu trúc của Anh Quốc, từng là đế quốc mạnh nhất ở trái đất kèm theo đó là học thuyết xã hội Darwin vốn là một học thuyết sai lệch về chọc lọc tự nhiên."


Mạc Nhiên chống cằm nhìn đám không biết là người hay robot đang mô phỏng lại hành trình con người rời khỏi trái đất và thành lập Liên Minh.


"Cá thể sống và tiến hoá theo tiến trình tựa như những sinh vật trong tự nhiên, và chỉ có những người mạnh mẽ và phù hợp nhất mới sống sót. Đó là những gì bọn chúng truyền vào tai dân chúng, khiến cho bọn họ nghĩ quý tộc tại khu U và T giàu có như vậy bởi vì họ là Alpha là những cá thể phù hợp "tự nhiên" nhất về mặt sinh học và xã hội, ngược lại Beta và Omega là những kẻ yếu đuối phải phụ thuộc vào Alpha nếu không sẽ bị đào thải khỏi xã hội. Vì vậy đa số Beta không sinh sản được không phải họ không thể sinh mà vì họ bị cho là cá thể yếu kém nếu tiếp tục sinh sản sẽ tạo ra sự tụt lùi về gen. Có thể khi hệ thống ABO chưa thành lập những người bị phân loại thành Beta đã tiêm vào thuốc vô sinh nhằm giảm tỉ lệ giống loài yếu kém xuống mực thấp nhất. Suy cho cùng, hệ thống ABO được tạo ra cũng chỉ nhằm thỏa mãn như cầu đứng đầu của những kẻ yếu đuối bị trái đất đào thải. Tuy nhiên phải công nhận rằng tạo lập ra một hệ thống bất bình đẳng như vậy nhưng cuối cùng đám người đó vẫn thành công tạo ra những Alpha ưu tú thực sự bước một bước xa hơn trong sự tiến hóa của loài người, điều mà những kẻ ở trái đất không làm được."


Sau đó, không để anh bạn Vu Đồng kịp nói gì nữa, Mạc Nhiên liền ngả người ra sau ghế rồi đeo bịp mắt lên. Cậu thầm cảm thấy may mắn vì bản thân mang theo bịp mắt dù sao cậu cũng không có hứng thú với kịch sân khấu.


Utopia à? Đám người đó vẫn giữ nguyên cái tên này chẳng khác nào một trò mỉa mai.


Mạc Nhiên thầm nghĩ rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. 


----------------------------------------------------------------------------------


*Romeo và Juliet là một vở bi kịch được viết bởi nhà văn đại tài của nước Anh, William Shakespeare. Trong những vở kịch được viết bởi Shakespeare thì vở này cùng Hamlet là 2 vở nổi tiếng nhất và thường xuyên được diễn lại bởi hậu thế. 


(Wikipedia)



**Steampunk: Thời trang Steampunk là một nhánh của thể loại khoa học giả tưởng hay khoa học huyền bí kết hợp với phong cách công nghệ lấy ý tưởng từ máy móc chạy bằng hơi nước thế kỷ 19.Tuy đôi khi nó có liên hệ với thể loại cyberpunk,phong cách của steampunk thường khắc họa phiên bản vô thực của thời kỳ Victoria hay miền Tây nước Mỹ thế kỷ 19 trong một tương lai tiền tận thế,khi mà năng lượng hơi nước trở nên thiết yếu hay một ảo giới nơi con người chỉ mới sử dụng hơi nước.Steampunk thường có những chi tiết máy móc đi kèm với trang phục quý tộc thế kỷ 19.Màu sắc thường là vàng,đỏ hay hung đỏ. (Wikipedia)



***Utopia (Không tưởng): Đây là định nghĩa về một xã hội lý tưởng hoặc gần lý tưởng, hoàn hảo về mọi mặt. Nó đáp ứng mọi nhu cầu của con người khiến con người cảm thấy hạnh phúc, bình đẳng, tự do. Utopia còn được gọi là miền đất hứa. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện