"Cậu chậm chạp thật đấy!"



Cô nhóc trong chiếc váy trắng dài chấm đầu gối vui vẻ lăn lộn trên thảm cỏ xanh. Mãi không thấy người bạn thơ ấu xuất hiện. Cô nhóc có chút nhàm chán bắt đầu thúc giục cậu nhóc.



"Maleen, là cậu quá nhanh mới đúng." – Cậu nhóc tóc vàng ủ rũ đặt đống đồ đạc lỉnh khỉnh xuống rồi vươn tay lau mồ hôi trên trán. – "Khiếp, cậu mang gì mà lắm đồ thế?"



"Cậu phải làm quen đi! Sau này cậu cưới tớ cậu còn phải mang vác nhiều đồ hơn đấy."



"Vậy tớ không cưới nữa!"



Nghĩ đến tương lai mình sau này, cậu nhóc liền xanh mặt đòi "hủy hôn". Tất nhiên đáp lại cậu là gương mắt tối sầm của cô nhóc. Cô nhóc không chút kiêng rè dùng ngón trỏ chỉ thẳng vào mũi cậu:



"Daniel, nếu cậu dám làm vậy thì đừng nhìn mặt tớ nữa."



Vốn chỉ thuận miệng nói ra, cậu nhóc tên Daniel không ngờ bản thân đã khiến Maleen tức giận. Cậu nhóc cuống quýt xin lỗi cô nhóc. Nhưng Maleen chẳng buồn nhìn mặt cậu.



Đến khi cậu nhóc tủi thân bắt đầu khóc lóc, Maleen cuối cùng cũng mềm lòng. Nàng cầm lấy khăn tay thô bạo lau lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc. Daniel ăn đau nhưng không dám kêu lên chỉ len lén nhìn nàng.



"Nhìn cái gì mà nhìn!" – Maleen quát lên. – "Cậu cứ hay khóc lóc như vậy làm sao trở thành người đàn ông hoàn hảo của tớ cơ chứ."



"Nếu tớ trở nên hoàn hảo, Maleen sẽ hết giận tớ chứ?"



"Giận. Vẫn giận."



"Vậy làm sao để cậu hết giận?" – Cậu nhóc nhăn nhó mặt mũi kêu lên.



Maleen vuốt cằm suy nghĩ một lúc. Nàng đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi chợt dừng lại trước một bông hoa nằm cạnh rìa sông.



"Tớ muốn nó!"



"Nhưng mà... mẫu hậu nói chúng ta không nên lại gần sông." – Daniel ngậm ngừng nói.



"Sợ cái gì. Nó chỉ nằm bên rìa thôi chứ có phải giữa lòng sông đâu. Đi đi!"



Daniel bị vỗ mạnh vào lưng, đau đến nỗi ứa nước mắt. Trước sự ra lệnh như một bà hoàng của Maleen, cậu làm sao dám cãi chỉ đành ngoan ngoãn chạy ra bờ sông. Trong lúc chờ đợi, Maleen bắt đầu sắp xếp đồ đạc ra. Hôm nay giỏ đồ của nàng nặng hơn mọi khi bởi vì bên trong có một chiếc khăn len. Nàng đã mất cả tháng trời để học đan rồi lại mất gần một tháng để đan.



"Daniel nhìn thấy chắc chắn sẽ hạnh phúc đến phát khóc." – Nàng bật cười khúc khích khi nghĩ đến vẻ mặt sung sướng của hôn phu nhà mình.



Tuy nhiên niềm vui ấy chưa duy trì được bao lâu liền bị cắt ngang bởi một tiếng nước động.



"Maleen... Maleen cứu tớ!"



Maleen trợn mắt nhìn Daniel đang ngụp lặn dưới sông. Ngay lập tức nàng phản ứng lại, không màng đến bộ váy yêu thích của mình có bị làm sao hay không, nàng liền nhảy xuống sông.



"Nắm lấy tay tớ!"



"Maleen!"



...



Cuối cùng Daniel cũng được đưa lên bờ. Tuy nhiên kể từ hôm đó, Maleen không gặp Daniel nữa. Cha nàng nói Daniel tỉnh dậy đã quên hết mọi chuyện trước đây kể cả nàng. Maleen tỏ ý muốn gặp mặt cậu nhưng bị vua cha ngăn cấm. Nàng nhiều lần hỏi ông vì sao nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.



Maleen tuyệt vọng ngồi trong phòng. Vì sao cha lại muốn ngăn cấm nàng với Daniel? Là do nàng hại cậu suýt chết sao? Nhưng nàng đã biết lỗi rồi mà...



Maleen tuyệt vọng gục đầu vào đầu gối khóc nức nở. Lần đầu tiên. Lần đầu tiên trong đời nàng công chúa mạnh mẽ Maleen cảm thấy tủi thân. Sau đó nàng quyết định bỏ trốn để đi tìm Daniel nhưng ngay lập tức nàng bị đức vua bắt lại. Ông hạ lệnh xây một cái tháp và nhốt nàng trong đó. Sống trong bóng tối suốt 7 năm trời, tình cảm cha con của nàng đối với đức vua Tulipa cũng đã dần phai nhạt. Động lực duy nhất khiến nàng tồn tại đến bây giờ chính là cậu nhóc Daniel năm xưa. Và rồi kì tích cũng đã đến. Mạc Nhiên vô tình đi ngang qua và giải thoát cho nàng.



Maleen biết, đây là cơ hội để nàng tìm lại người thương. Nhưng vừa đến Rhododendron nàng đã nghe thấy một tin động trời. Daniel sẽ kết hôn với người khác.



Không thể chấp nhận! Không thể chấp nhận được!



Maleen giận đến đỏ mắt. Vua cha có thể phản bội nàng nhưng Daniel tuyệt đối không được. Vì vậy nàng quyết định thay thế cô dâu thật. Nàng tin chắc, chỉ cần nhìn thấy nàng, Daniel sẽ nhớ lại chuyện ngày xưa. Nhưng không ngờ mọi chuyện đều đổ bể bởi ân nhân cứu mạng nàng, hoàng tử Soi Lavandula.



****



"Hoàng tử Soi, ngươi là ân nhân của ta vì vậy ta không muốn làm tổn thương ngươi. Ngươi mau tránh ra!"



"Dừng lại đi công chúa Maleen. Ngay từ đầu cô đã không thể đến bên cạnh Daniel được rồi." – Mạc Nhiên lúc này đã khôi phục nguyên trạng, lạnh nhạt nhìn thiếu nữ váy trắng.



"Vì sao?" – Maleen cắn răng lên tiếng. – "Là vì ta đã làm tổn thương hắn sao?"



"Không phải."



Từ ngoài cửa, Daniel suy yếu bước vào đi bên cạnh là Red trong chiếc áo choàng màu đỏ quen thuộc. Mạc Nhiên ngẩn người trước sự xuất hiện của hoàng tử Rhododendron. Chẳng phải cậu đã lấy gạch đập hắn rồi sao? Tên này sao tỉnh sớm vậy? Chẳng lẽ do bị đập nhiều quá, hắn đã luyện được "Thiết đầu công" rồi?



"Daniel!" – Maleen ngạc nhiên nhìn cậu. Nàng muốn tiến lên ôm hắn nhưng lại bị vẻ mặt bi thương của người thanh niên tóc vàng làm cho ngây người.



Vì sao hắn lại nhìn nàng bằng ánh mắt ấy? Ánh mắt thương tiếc ấy là sao?



"Maleen, cậu ta và cô không thể đến được với nhau bởi vì... cô đã chết rồi."



Giọng nói của Mạc Nhiên tựa như sét đánh bên tai thiếu nữ. Nàng đưa mắt nhìn Daniel như muốn tìm tòi trong ánh mắt ấy một lời giải thích. Nhưng những gì nàng thấy chỉ là hối hận cũng đau khổ.



"Maleen... Năm ấy tớ không hề mất trí nhớ."



Mạc Nhiên: Đù tên Daniel này sao đột nhiên nói tiếng người vậy? Ta có chút không quen.



[Kí chủ, ngài vui lòng không sát phong cảnh.]



"Nếu cậu không mất trí nhớ vì sao không đến tìm tớ?" – Maleen tức giận lên án hắn. – "Cậu có biết tớ đã tuyệt vọng thế nào không?"



Daniel bị mắng cũng không phản bác lại. Hắn rũ mắt không dám nhìn nàng, khóe môi run rẩy lên tiếng:



"Sau khi đưa tớ vào bờ... Cậu kiệt sức chìm xuống lòng sông. Lúc ấy... lúc ấy tớ đã rất sợ! Tớ không dám đến tang lễ của cậu. Tớ sợ cậu sẽ trách tớ."



"Tang lễ của tớ? Ha ha, cậu đang nói gì vậy..."



Thiếu nữ váy trắng nhếch môi muốn cười nhưng không tài nào cong được môi. Nàng đã đoán được đôi phần nhưng lại không dám thừa nhận. Nàng thường chê Daniel nhát gan nhưng chính nàng mới là kẻ nhát gan. Từ rất sớm, có lẽ là bảy năm trước nàng đã biết sự thật nhưng lại luôn luôn phủ nhận nó để rồi biến bản thân thành kẻ mơ mơ màng màng không biết đâu là thực đâu là giả.



"Maleen." – Mạc Nhiên im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng. – "Cô tồn tại, thậm chí lớn lên được đều là nhờ cha cô. Sau cái chết của con gái mình, quốc vương Tulipa vì quá đau thương nên đã cầu xin phù thủy ở Anemone lắp ghép lại hồn cô. Sau đó ông dùng máu người hiến tế nuôi linh hồn cô. Đó là lý do vì sao cô không giữ nguyên dạng 12 tuổi lúc chết mà lại là hình hài thiếu nữ đôi mươi. Nhưng vì chém giết người quá nhiều mà người dân Tulipa nổi giận muốn lật đổ ngôi vị của đức vua. Đã sớm lường trước điều này nên đức vua đã cho người xây tháp nhốt cô lại bên trong. Tôi tìm thấy rất nhiều bùa chú bên trong tòa tháp, có lẽ đó mới thực sự là lý do cô không thể ra bên ngoài."



"Không phải! Không phải! Cha ghét tôi như vậy sao ông có thể..." – Maleen tuyệt vọng ôm lấy đầu.



Nàng thật sự chết rồi sao?



Gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ dần được bao phủ bởi nước mắt. Mọi kí ức, nỗi sợ hãi khi ở trong làn nước lạnh chợt ùa về. Nàng đã chết. Nàng thực sự đã chết rồi.



[Kí chủ, nhìn kìa.]



Mạc Nhiên kinh ngạc nhìn dây leo đột nhiên xuất hiện quấn quanh cổ Maleen. Cậu quay sang ra hiệu cho Red. Nàng gật đầu rút kiếm bên hông rồi lao về phía thiếu nữ váy trắng còn đang ngây ngốc.



Nhận ra nguy hiểm, Maleen như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nàng nhe hàm răng dài của mình ra, gương mặt xinh đẹp xuất hiện những hoa văn kì dị, móng tay cũng dần biến đen. 



Chỉ cần thiếu nữ đỏ lại gần nàng, nàng sẽ lao vào xé xác ả ta.



Đúng lúc đó một bàn tay vươn ra ôm lấy thiếu nữ vào lòng. Maleen kinh ngạc nhìn người thanh niên đang ôm mình. Móng tay chưa kịp thu vào cắm sâu vào da thịt hắn nhưng hắn như không có cảm giác đau vẫn ôm chặt lấy nàng.



"Daniel..." – Maleen ngây ngốc mấp máy môi.



"Đây không phải Maleen mà tớ biết! Cô ấy sẽ không làm tổn thương những người vô tội. Maleen tuy hơi nóng tính nhưng cô ấy thật sự là người tốt."



Đó là nàng sao?



Maleen ngơ ngạc nhìn vào khoảng không trước mặt.



Nàng từng như vậy sao? Đúng rồi, đó là nàng trước đây. Trước đây khi được hiến tế máu, Maleen nhất quyết không động đến một giọt nào nhưng dần dần cơn đói đã bào mòn lý trí nàng. Maleen bắt đầu quen với việc uống máu người.



"Daniel... Cậu có yêu tớ không?"



"Tớ luôn luôn yêu cậu." – Daniel thật lòng trả lời. Từ trước đến giờ trong lòng hắn chỉ có cô nhóc váy trắng năm xưa, hăn chưa từng quên nàng và cũng không hi vọng sẽ quên nàng.



"Như vậy là đủ rồi."



Daniel cảm nhận được người trong lòng mình đang biến hóa. Thiếu nữ xinh đẹp đã biến mất, thay vào đó là một cô nhóc 12 tuổi với nụ cười tinh nghịch trên môi. Nàng mỉm cười nhẹ nhõm, kiễng mũi chân hôn lên môi hắn. Daniel có chút bất ngờ nhưng ngay sau đó hắn liền vòng tay ôm lấy nàng.



Đáng tiếc hình ảnh này chỉ kéo dài trong vài giây. Thân thể Maleen cứ mờ dần rồi biến mất hoàn toàn, chỉ để lại hàng trăm bông lưu li. Daniel gục đầu vào những bông hoa trên tay mình, khóc nức nở.



Mạc Nhiên mím môi bước đến bên cạnh Daniel, nhặt một bông hoa lưu li lên. Gợi ý nói hoàng tử nhận ra Maleen nhưng sự thật là Maleen tự nhận ra bản thân mình. Hoa lưu ly – Forget me not, quả thực rất phù hợp với nàng.



Red cũng bị hình ảnh trước mắt tác động đến cảm xúc. Nàng muốn bước về phía Mạc Nhiên, nhưng cơn đau quen thuộc truyền đến khiến cả gương mặt nàng trắng bệch. Nàng dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi nhà thờ nhưng nó cũng không qua khỏi mắt của hệ thống.



[Kí chủ.]



Mạc Nhiên gật đầu nhìn mọi người xung quanh. Bọn họ đã bị lọ thuốc mà cậu chôm được ở Anemone làm cho bất tỉnh. Giờ có lay cũng chưa chắc đám người này tỉnh lại. Bất đắc dĩ Mạc Nhiên đành quay sang cô dâu "hờ" của mình còn đang đứng ngây ngốc một góc.



"Cô có thể trông coi tên này được không? Nếu hắn buồn tình muốn tự tử thì ngăn hắn lại giúp tôi."



Sau đó không đợi thiếu nữ lên tiếng cậu đã chạy ra khỏi nhà thờ.



****



Sói... Sói nhiều quá...



Red cắn chặt môi đến nỗi bật máu nhưng cũng không ngăn được những dòng ảo giác đang không ngừng công kích thần kinh của nàng. Nàng nhìn thấy khắp nơi đều là sói và chúng đang nhăm nhe muốn ăn thịt nàng.



"Chị ơi chị không sao chứ?"



Một con "sói con" chạy trước mặt Red. Nàng nhìn nó mấp máy chiếc miệng rộng để lộ ra hàm răng sắc nhọn, sự ghét bỏ đối với loài sói càng tăng thêm. Nàng siết chặt thanh kiếm trên tay mình chuẩn bị đâm "con sói". Nhưng lưỡi kiếm sắp chạm đến nó nàng liền khựng lại.



Không. Không phải sói.



"Á cô định làm gì con tôi!"



Một tiếng hét vang lên khiến Red tỉnh táo đôi chút. Nàng nhận ra không có con sói nào ở đây hết. Đó chỉ là những người dân lương thiện mà thôi.



"Thiếu nữ đỏ kìa!"



"Trời ạ đó là thiếu nữ đỏ!"



"Kẻ giết người!"



"Nghe nói cô ta giết người không gớm tay."



"Cô ta thật độc ác."



"Cô là là quái vật!"



Vô số lời thì thầm truyền vào tai Red. Nàng như một con búp bê hỏng chỉ biết ngây ngốc mặc cho người khác xem xét và chỉ trỏ. Rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng. Sợ hãi có. Ghê tởm có. Khinh miệt có. Tuy nhiên lại không có ánh mắt nào là tích cực là cảm thông đối với nàng.



Nàng đã làm sai gì sao? Nàng chỉ muốn bảo vệ mọi người. Vì sao không ai chịu tin tưởng nàng.



Nàng nói nàng giết người là để ngăn chặn bệnh. Mọi người liền cười nhạo nàng nói nàng hoang tưởng.



Nàng nói nàng muốn bảo vệ loài người. Mọi người lại cho rằng nàng là sát nhân, là con quái vật xuất hiện trong truyện của mấy đứa trẻ con.



Ngay từ đâu nàng không nên đứng về phía loài người. Đối với những gì được miễn phí bọn chúng sẽ luôn cho rằng đó là điều đương nhiên. Và lòng tốt của nàng cũng như vậy.



Đáng lẽ ra ngươi đã chết. Từ khi bị cưỡng hiếp trong rừng ngươi nên chết rồi.



Red ngẩn người. Nàng nghe thấy có giọng nói thì thầm bên tai mình giống như một liều thuốc ma thuật không ngừng thôi miên nàng.



"Vì sao?"



Nếu như ngươi không tồn tại, dân làng ngươi sẽ không bị ngươi giết. Người dân ở các vương quốc sẽ không phải ngày đêm nơm nớp lo sợ ngươi sẽ đến tìm họ. Ngươi nói ngươi muốn bảo vệ loài người nhưng thật ra chỉ là biện hộ cho những tội ác của mình. Ngươi giết người. Đó là sự thật. Người chính là kẻ giết người.



Thiếu nữ đỏ há miệng thở dốc không thể phát ra bất kì âm thanh nào. Nó nói đúng. Nàng chỉ đang biện hộ bản thân. Hai lần nàng tuyệt vọng nhất trong đời, nàng đều hi vọng sẽ có người cứu mình nhưng cuối cùng cũng chẳng có ai chịu cứu nàng. Ngay từ đầu nàng vốn chẳng ôm ý định ngăn chặn hay bảo hộ loài người gì. Nàng đóng vai làm người tốt đơn giản chỉ để thỏa mãn tâm hồn bản thân mình. Trong tiềm thức nàng hi vọng có người cứu giúp nàng và khiến cuộc đời nàng kết thúc có hậu vì vậy Red đã tự mô phỏng bản thân thành người cứu giúp mà nàng hằng hy vọng.



Nhưng cuối cùng nàng nhận ra. Khăn đỏ vẫn là khăn đỏ. Nàng không thể trở thành thợ săn để tiêu diệt sói. Hóa ra ngay từ đầu, nàng vẫn là con bé yếu ớt luôn phải chờ người khác đến giải cứu.



Red không được bác thợ săn cứu vì vậy Red bị sói ăn thịt.



Red bị sói ăn thì rồi... Vậy Red sống làm gì?



...



"Red đợi đã!"



Mạc Nhiên vội vã chạy về phía thiếu nữ đỏ. Nhưng đã quá muộn nàng gục trên nền đất lạnh băng. Áo choàng đỏ phủ kín thân thể nhỏ yếu. Trên áo choàng, những bông hoa loa kèn đỏ rơi xuống.



Red chết rồi. Nhưng cũng chẳng ai thèm tiếc thương cho nàng. Bởi vì nàng là khăn đỏ chứ không phải thợ săn.



[Kí chủ?]



Mạc Nhiên trầm tư nhìn xác thiếu nữ. Mọi người bắt đầu tản ra. Họ cho rằng đây chẳng phải thiếu nữ đỏ đâu. Nàng ghê gớm như vậy làm sao có thể chết một cách lãng xẹt bên đường được chứ.



"Thiếu nữ đỏ là thợ săn nhưng Red là khăn đỏ."



Mạc Nhiên khẽ nói. Cậu cầm lấy một bông hoa loa kèn cài lên tóc nàng. Mạc Nhiên thừa nhận, cậu không hề hi vọng nàng chết. Nàng khiến cậu nhớ đến người kia. Ngươi nọ không thích màu đỏ nhưng vẫn luôn khoác lên mình những trang phục đỏ. Người nọ nói với cậu rất nhiều thứ nhưng Mạc Nhiên đã sớm quên mất đó là gì rồi.



Mạc Nhiên thầm than bản thân đã già sau đó quay lưng chuẩn bị về nhà thờ. Nhưng đập vào mắt cậu là thiếu nữ trong trang phục cô dâu. Nhận ra Mạc Nhiên phát hiện ra mình, thiếu nữ xách làn váy dài tiến về phía cậu.



"Công chúa?"



"Đám cưới còn chưa kết thúc đâu." – Thiếu nữ vòng tay ôm lấy cổ Mạc Nhiên kéo gần khoảng cách

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện