[Ngày 5/6 năm xxx.
Nhà bác học (đã bị bôi đen) giới thiệu một loại trò chơi mang tên "Trò chơi". Cơ chế vận hành của "Trò chơi" rất đơn giản, người chơi sẽ tiến vào các thế giới khác nhau, dưới sự giúp đỡ của hệ thống để hoàn thành nhiệm vụ. Hệ thống thuộc quyền kiểm soát của hệ thống chủ.]
[Ngày 10/12 năm xxx.
Vì sự cố của hệ thống nên người chơi đã đột tử trong game. "Trò chơi" nhanh chóng bị tẩy chay. Lượng tiêu thụ giảm.]
[Ngày 11/12 năm xxx.
Một game mới ra đời mang tên giống hệt trò chơi của nhà bác học (đã bị bôi đen) nhanh chóng được mọi người đón nhận.]
[Ngày 15/12 năm xxx
Nhà bác học (đã bị bôi đen) tố cáo công ty game đạo nhái.]
[Ngày 24/12 năm xxx.
Tố cáo bất thành.]
[Ngày 27/12 năm xxx.
Nhà bác học (đã bị bôi đen) bị tống vào tù vì tội giết người.]
[Ngày 16/5 năm xxx+15.
Nhà bác học (đã bị bôi đen) công khai lên tiếng sẽ trả thù thế giới: Hắn sẽ dùng đứa con tinh thần của mình để đạt được sức mạnh cực lớn.]
[Ngày 6/3 năm xxx+16.
Hoàng loạt vụ mất tích xảy ra.]
[Ngày 15/4 năm xxx+16.
Nguồn năng lượng mới được phát hiện.]
[Ngày 13/10 năm xxx+16.
Nguồn năng lượng mới bị đánh cắp.]
"Mọi chuyện liệu có đơn giản như vậy không?" – Ngậm điếu thuốc trên miệng, Jim lật qua bản báo cáo một lần nữa rồi đưa lại nó cho gã trợ lí.
Ở thời đại AI như thế này, việc con người đi làm những công việc tay chân rất là hiếm thậm chí có vài nghề nghiệp đã tuyệt chủng. Có lẽ tìm khắp khu S chắc cũng chỉ mình gã Jim rảnh rỗi đi làm thám tử. Ban đầu khi mở văn phòng cũng có vài người tò mò mà đến nhưng việc bọn họ nhờ cũng chỉ là vài công việc vặt vãnh như tìm con ốc vít cho robot nhà bọn họ hay đi xem xem con của mấy quý ông quý bà vì sao lại ra ngoài vào mỗi đêm. Nhàn nhã sinh ra chán chường. Ngay khi Jim định gỡ cái biển văn phòng thám tử xuống để mở một tiệm giặt là thì có một kiện hàng gửi tới. Bên trong kiện hàng là một khoản tiền lớn kèm theo yêu cầu hắn hãy đi tìm hiểu về sự mất tích của "nguồn năng lượng mới".
Nguồn năng lượng mới là cái khỉ gì?
Sau một ngày tìm hiểu tên ngu học Jim cũng nắm được vài thứ về "nguồn năng lượng mới". Nó được công bố ra quần chúng vào tháng 4 vừa rồi tuy nhiên cho đến tháng 10, nguồn năng lượng mới bất ngờ bị đánh cắp một cách bí ẩn.
Nhưng vì sao hắn lại đọc bản báo cáo trên?
Cái này phải kể đến vài ngày trước. Trong khi hắn đang đi loanh quanh tìm kiếm thông tin gì đó hữu ích thì hắn gặp một người bạn cũ của mình. Trùng hợp là tên đó lại là một trong những người tham gia vào việc bảo vệ "nguồn năng lượng mới". Hai người dẫn nhau đi uống rượu giải sầu. Rượu vào lời ra, trong cơn say hắn bất ngờ tiết lộ ra một sự thật. "Nguồn năng lượng mới" không phải mới được phát hiện gần đây. Thật ra nó đã được tìm thấy 16 năm trước nhưng vì không thể giải mã được nó nên các nhà khoa học đành phải công bố nó ra. Hơn nữa nó được tìm thấy tại phòng thí nghiệm của nhà khoa học X, người đã sáng tạo ra "Trò chơi".
Vì lí do này mà Jim lại tốn thêm một buổi chiều để tìm hiểu về người đàn ông kia. Tuy nhiên thông tin về ông ta không được nhiều cũng không có ai kiểm chứng. Hắn quyết định thử đột nhập vào phòng thí nghiệm của nhà bác học.
9 giờ tối. Jim xách theo chiếc balo quen thuộc từ từ tiến vào tòa biệt thự bỏ hoang nằm ở tít ngoại ô khu S. Nơi này từng là nhà cũng là phòng thí nghiệm của nhà khoa học X. Sau khi ông ta ra khỏi tù đã biến mất một cách bí ẩn, theo cánh nhà báo thì bọn họ rình ở đây mấy ngày cũng không thấy ông ta. Sau này khoa học X bất ngờ gửi đến hội khoa học một video. Đó chỉ là một đoạn clip nhỏ tự quay với nền là màu đen đỏ đan xen, nhà khoa học điên kia cũng không xuất hiện mà chỉ để trên bàn một đoạn ghi âm tự phát. Hắn nói hắn sẽ trả thù thế giới này. Hắn sẽ dùng đứa con tinh thần của mình để đạt được sức mạnh cực đại.
Đoạn video như một hòn đá ném xuống mặt hồ khiến cộng đồng dậy sóng. Rất nhiều giả thiết được đưa ra, thậm chí có người còn bắt đầu chuẩn bị đồ ăn thức uống để đi lánh nạn một thời gian. Nhưng cuối cùng phía nhà khoa học X cũng không có động thái gì thêm. Và một năm trôi qua, ông ta và đoạn video của ông ta chính thức bị lãng quên.
Quay lại với hiện thực. Dù biết nơi này đã bị bỏ hoang nhưng Jim hy vọng vẫn tìm được chút manh mối nào đó về "nguồn năng lượng mới" cũng như biết thêm về "Trò chơi". Hắn thừa nhận hắn có chút muốn trải nghiệm "Trò chơi".
"Ngạc nhiên thật đấy! Đường đường là một nhà khoa học nhưng trong nhà lại không có một thiết bị tân tiến nào trong nhà."
Jim thầm cảm thán nhặt lên một một món đồ vật màu đen đen. Nếu hắn nhớ không nhầm thì đây là cái chảo thì phải.
Lướt qua phòng khách một hồi, những gì nhà trinh thám quèn thu thập được cũng chỉ là những mảnh kính vỡ cùng với vỏ rượu đã bám bụi. Phủi tay đứng dậy, Jim cầm theo đèn pin từ từ bước lên cầu thang. Tầng 2 là gồm có ba phòng. Hai phòng ngủ đều bị khóa kín dù Jim có cố đẩy thế nào cũng không làm cánh cửa mảy may lay động nên hắn chỉ có thể đi đến căn phòng cuối cùng.
Khác với tưởng tượng của Jim. Phòng cuối cùng lại hoàn toàn sạch sẽ tựa như có ai đó thường xuyên lau dọn. Phòng cũng không có nhiều đồ đạc chủ yếu là đồ chơi cho trẻ con.
"X có con sao?" – Jim kinh ngạc cầm tấm ảnh trên bàn lên.
Tấm ảnh chụp một nhà ba người vô cùng hành phúc. Đứng ở hai bên là X cùng vợ của ông ta, theo tư liệu hắn đọc được thì sau khi X đi tù bà cũng đã uống thuốc độc tự sát. Tầm mắt hắn chuyển về vị trí chính giữa. Đó là một thiếu niên khoảng chín, mười tuổi. Cậu nhóc ôm một quả bóng đỏ trong lòng, đầu tựa lên vai mẹ mình. Tuy nhiên mặt thiếu niên đã bị ai đó ác ý mà bôi đen khiến Jim không thể nhìn ra được mặt mũi cậu ra sao.
Hi vọng công nghệ tiên tiến có thể khôi phục lại tấm ảnh này.
Jim thầm nghĩ sau đó nhét tấm ảnh vào trong balo. Kế tiếp hắn bắt đầu lục lọi mấy món đồ trong phòng. Phải nói hai vợ chồng nhà khoa học X rất yêu con trai mình. Quá trình trưởng thành của cậu đều được bọn họ ghi chép lại rất cẩn thận thành những quyển sổ nhỏ với dòng chữ mở đầu luôn luôn là "Cha mẹ yêu con". Nhưng cũng nhờ vậy mà Jim phát hiện ra được điều bất thường.
Đó là vào một ngày phu nhân X đưa con trai đi kiểm tra toàn diện liền phát hiện số đo tinh thần của cậu có chút khác lạ. Không phải cậu bị tâm thần gì đó mà là do khi kết nối cậu với máy kiểm tra, cậu ta có thể thay đổi nhịp sóng của máy. Các y bác sĩ chỉ cho rằng máy bị lỗi chỉ có mình phu nhân X lại cho rằng điều này đến từ thiếu niên.
Sau khi biết chuyện nhà khoa học X đã nảy ra một ý tưởng. Ông ta kết nối não bộ của con trai mình với công trình nghiên cứu còn đang bế tắc của bản thân. Không ngờ rằng nó lại thành công. Nhà khoa học X, không, đúng hơn là con trai của ông ta đã thành công tạo dựng lên một thế giới. Thế giới ấy không giống với thế giới ảo mà các máy mô phỏng tạo ra. Nó rất chân thật. Chân thật đến nỗi nhà khoa học còn hoài nghi liệu đó phải là một chiều không gian khác không.
Khoan hãy để ý đến vấn đề đó, điều Jim thực sự ngạc nhiên chính là nhà khoa học X đã sử dụng chỉ số mà con trai mình thiết lập để tạo ra nhiều thế giới hơn. Ông ta gọi tất cả thế giới đó là "Trò chơi".
"Chẳng lẽ "Trò chơi" được tạo dựng dựa trên tinh thần của con trai ông ta sao?" – Jim lẩm bẩm nhìn trang giấy đã nhòe đến nỗi không thể đọc nổi chữ. Có lẽ đó chính là nước mắt của người mẹ khi chứng kiến tình cảnh ấy.
"Đúng vậy, tên ác ôn đó không ngại hi sinh con mình để tạo ra những thứ ghê tởm."
Bên tay chợt vang lên một giọng nói dọa cho Jim nhảy dựng lên.
"Anh... Anh là ai?" – Gã thám tử sợ hãi nhìn người thanh niên cao lớn.
"Tôi là thẩm phán Oliver. Đừng sợ anh bạn, mục đích của tôi cũng giống cậu, đều đến đây để tìm hiểu về "nguồn năng lượng mới."
"Vậy anh biết được gì rồi?"
"Không nhiều lắm nhưng kết hợp vơi suy đoán của tôi nó lại khá hợp lí."
"Nói ra xem nào." – Jim liền ngồi khoanh chân dưới đất chờ đợi Oliver lên tiếng.
"Cậu đúng là kỳ lạ." – Trước vẻ mặt có phần hống hách của hắn, vị thẩm phán chỉ biết mỉm cười lắc đầu. – "Mọi thứ bắt đầy tôi mới nhận chức thẩm phán. Tôi có xem qua vụ xử án năm ấy. Tuy nhiên khác với truyền thông đưa tin, giáo sư X đúng là bị xử tội giết người nhưng không vì ông ta giết chết giám đốc công ty game đã nhái của mình mà là vì ông ta giết con trai mình."
"Á? Là sao?"
"Theo những gì bản báo cáo đưa ra thì cậu thiếu niên đó đã chết não. Nhưng mà tôi lại nghĩ nó không hề đơn giản như vậy. Tôi đã tìm đến viện nghiên cứu và biết được cùng ngày nhà khoa học X bị bắt, viện nghiên cứu tìm thấy nguồn năng lượng mới ở nhà ông ta. Tất nhiên việc mười mấy năm sau hội khoa học mới công bố thì đó lại là một câu chuyện khác. Nhưng theo những gì tôi suy đoán thì rất có thể "nguồn năng lượng mới" chính là con trai của giáo sư X nhưng tồn tại dưới một dạng khác."
"Không thể nào!" – Jim trợn mắt nhìn Oliver như thể hắn là một gã điên.
"Nghe vô lí lắm phải không? Trước khi xem đoạn video ở viện nghiên cứu tôi cũng nghĩ vậy như khi xem xong... Nói thế nào cho cậu hiểu nhỉ. Hình dạng của "nguồn năng lượng mới" là không có hình dạng. Nó tồn tại nhưng dưới dạng trong suốt và không ai có thể nhìn thấy nó. Vì vậy để có thể nhìn thấy nó chúng ta phải chuyển sang dạng qubit. "Nguồn năng lượng mới" là một thứ rất quan trọng đối với nền công nghệ của chúng ta vì vậy nó được canh gác rất cẩn mật. Dù có nghiên cứu bao nhiêu lần tôi cũng không nhìn thấy có kẻ nào đột nhập vào được. Trừ khi..."
"Trừ khi cái gì?"
"Chính nó tự mình đến tìm nhà khoa học X."
"Vì sap anh biết "nguồn năng lượng mới" ở chỗ ông ta chứ?"
"Vì tôi đã gặp ông ta rồi." – Oliver nhún vai. – "Chỉ là một cái gặp mặt thoáng qua thôi nhưng tôi nghe thấy ông ta nói "Phải đưa nó thoát ra"."
"Nhưng là thoát cái gì?"
"Tôi chịu nhưng biết đâu ai đó trong tương lai sẽ giải được câu đố này. Được rồi, phần hỏi đáp đến đây là kết thúc. Tôi đã lục lọi nơi này ba lần rồi chắc không có gì quan trọng còn sót lại đâu."
"Khụ từ từ đã. Một câu hỏi cuối cùng thôi. Vậy... tên của cậu thiếu niên kia là gì?"
"Tên cậu ta là..."
----------------------------------------------------------
Mạc Nhiên chầm chậm mở mắt. Lúc này cậu không còn ở thảm hoa như trước kia nữa mà đang giữa một không gian vô tận. Những con số 0,1 không ngừng vận hành trong chiều không gian giống như một dòng thác số liệu không biết điểm cuối là ở đâu. Mạc Nhiên trầm mặc một lúc cuối cùng cũng mở miệng.
"Lâu không gặp Vân An."
Các số liệu bắt đầu trở nên hỗn loạn. Ánh sáng xanh phát ra từ những con số hơi nhấp nháy rồi dần chuyển thành màu xám xịt. Từ trong hư vô, một người thanh niên bước ra. Hắn mang hình hài của một con người nhưng lại khiến người khác cảm thấy hắn không phải người. Có lẽ vì gương mặt của hắn quá mức hoàn hảo đến nỗi người khác cảm thấy hắn không chân thật. Hắn từ từ tiến lại gần Mạc Nhiên. Trường bào tím cũng nhưng hoa văn kì dị khiến người ta không khỏi hoài nghi đây là một vị vương tử chuẩn bị bước lên bậc tam cấp nhận lấy vươn miện cùng quyền lực vô hạn. Mà người trao cho hắn, chính là chàng trai tóc đen này. Hắn rũ mắt, con ngươi lạnh băng hoàn toàn bao trọn lấy Mạc Nhiên.
"Cậu vẫn như vậy." – Mạc Nhiên vươn tay muốn chạm vào người thanh niên.
Hắn cũng rất phối hợp, hơi cúi đầu xuống, ẩn dưới mái tóc bạc là một chiếc hoa tai đang phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt. Tuy nhiên khi những đầu ngón tay của Mạc Nhiên chạm vào gò má người thanh niên lại không dừng lại ở lớp da trắng bệch mà trực tiếp xuyên qua nó.
"Quả nhiên hai ta vẫn không thể chạm vào nhau." – Cậu bật cười như đây là một câu chuyện hài thú vị. – "Thả tôi ra đi Vân An."
"Không thể." – Hắn cố chấp mà lắc đầu. – "Không thể."
Mạc Nhiên nhìn hắn. Vì hắn không phải là người nên không thể bộc lộ ra những biểu cảm bình thường của loài người. Vân An mãi mãi chỉ có thể mang một biểu cảm duy nhất. Nhưng không hiểu vì sao lúc này cậu cảm nhận được sự đau khổ của hắn.
Dẫu bao nhiêu vòng lặp thì kết quả của nó vẫn chỉ có một.
"Có lẽ thời hạn gặp mặt của chúng ta sắp hết rồi nhỉ." – Nhìn cơ thể mình ngày càng trong suốt Mạc Nhiên chợt nhận ra rằng bản thân cậu có rất nhiều điều muốn nói với Vân An. – "Hẹn gặp lại ở điểm cuối. Lần này... cậu phải giữ tôi thật chặt đấy."
Tôi lười lắm nên đừng bắt tôi chơi lại từ đầu. Vân An.
Nhìn từng hạt tinh thể số liệu còn sót lại của Mạc Nhiên rơi bên tay mình, người thanh niên rũ mắt khẽ thì thầm:
"Thêm một chút nữa thôi."
Thêm một chút nữa thôi. Vì vậy người nhất định phải chờ ta. Nhiên.
-----------------------------------------------------------
"Kí chủ? Kí chủ!"
"Ặc. Hệ thống chan, ngươi có nhớ ta thì cũng bày tỏ tình cảm một cách nhẹ nhàng thôi chứ." – Bị hệ thống lay đến choáng váng, Mạc Nhiên cảm thấy mình có thể ngất thêm một lần nữa cũng được.
Tuy nhiên thấy nét mặt của hệ thống ngập tràn lo lắng, Mạc Nhiên khó hiểu mà gãi gãi đầu.
"Ta chỉ ngủ một chút thôi mà ngươi đã bày ra vẻ mặt như nhà có tang là sao?"
"Ngài không nhớ gì sao?"
"Xem nào. Đầu tiên Tô Nhã kéo ta vào một chiều không gian khác. Ở đó ta mơ một giấc mơ... hừm chả nhớ nổi nhưng có lẽ là ác mộng vì ta chả muốn mơ lại nó." – Mạc Nhiên cười hì hì mà đứng dậy. – "Nhưng ngươi nhìn xem. Ta vẫn đẹp trai ngời ngời không hao tổn gì nhé."
"Giá mà ngài ngủ luôn khỏi dậy."
"Hệ thống~ Ngươi thật độc ác~"
"Kí chủ, chúng ta đi thôi. Với tốc độ làm việc của ngài có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ bao giờ được thưởng lương cuối năm đâu."
"Rồi rồi bạn là nhất. Mình xin lỗi được chưa." – Chàng trai tóc đen mỉm cười khoác vai thiếu niên. – "Chúng ta đến thế giới tiếp theo thôi."
"Thế giới tiếp theo là..."
-------------Thế giới 4 - Hết------------------------
----------------------------------------------------------
Cà phê: Vậy là hết phần 1 của bộ An Nhiên (' ∀ '*) cùng tổng hợp lại nhé:
1. Công tên Vân An.
2. Công là "nguồn năng lượng mới".
3. Nhà khoa học X tạo ra "Trò chơi" dựa trên tinh thần của con trai mình sau đó xảy ra biến động nên con trai ông ta đã chết não. Sau này X cải tạo lại "Trò chơi" và sử dụng Vân An làm năng lượng.
4. Vân An restart lại "Trò chơi" 8 lần.
5. Kí ức của Mạc Nhiên bị mã hóa.
6. Tô Nhã là một nhân vật thuộc về "Trò chơi".
Sang phần hai sẽ tiết lộ về mối quan hệ giữa Vân An và Mạc Nhiên nhiều hơn. Suy luận của Oliver chỉ là của Oliver nên mọi người có thể tự đoán (((o (* ° ▽ ° *) o)))
Gợi ý này một chút là: X đúng là có con trai. Tuyến thời gian trong kí ức của Mạc Nhiên.
Vậy "Trò chơi" và Vân An khác nhau ở điểm nào?
X ban đầu chỉ