*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vịt ơi vịt nhỏ, vịt xinh


Làm ơn vịt cõng chúng mình sang ngang.


Hansel cùng với Gretel


Cám ơn vịt trắng không quên công này.


Người lữ hành khẽ ngân một bài đồng dao trong câu truyện cổ tích quen thuộc. Người phía sau cậu lại chẳng hề phàn nàn về sự ồn ào của người đi trước. Hắn yên lặng dắt ngựa của hai người, tựa như một người đầy tớ trung thành đi theo chủ nhân của mình. Vì cả hai đều mặc áo choàng che đến kín mít nên chẳng ai nhìn thấy khuôn mặt họ ra sao. Nhưng nghe giọng điệu của người lữ hành đi trước mọi người liền đoán cậu còn rất trẻ, có lẽ đây là thiếu gia nhà nào đó trốn ra ngoài chơi.


Tuy nhiên nào có thiếu gia nào rảnh rỗi trốn đến một nơi đã xảy ra hàng loạt vụ mất tích liên miên cơ chứ? Những người dân khó hiểu mà nhìn về phía hai người lữ hành. Lúc này bọn họ đã hoàn toàn biến mất trong rừng sâu tối om tựa như miệng một con quái vật.


Hai người lữ hành băng qua nhưng con suối, đi qua những con đồi cuối cùng cũng dừng trước một căn nhà xây bằng bánh mì, ngói lợp là bánh ngọt, cửa sổ bằng đường kính trắng tinh.


"Đây chính là nhà bánh ngọt trong truyền thuyết sao?" – Người lữ hành phía trước khẽ cười liền tiện tay bẻ lấy một mảnh kính, thích thú mà đưa lên miệng.


"Đừng ăn quá nhiều. Sẽ đau bụng." – Người phía sau liền lên tiếng nhắc nhở.


Trái với vẻ ngoài cao lớn gần như bao phủ lấy người thanh niên phía trước, giọng nói của người lữ hành lại ấm áp và ngọt ngào như mật ong. Những món đồ ngọt trên ngôi nhà kia có lẽ cũng không thể khiến trái tim người nghe rung động bằng giọng nói người lữ hành này.


"Vâng vâng." – Người lữ hành phía trước gật đầu đầy chuyên tâm mà thưởng thức món ngon.


Quả nhiên, khi cậu gặm quá nửa miếng kính, cửa nhà liền bật mở. Điều đáng ngạc nhiên ở đây là người xuất hiện không phải là bà lão gia nhăn nheo mắt như cú vọ mà là một thiếu nữ sinh đẹp với khuôn mặt đầy ngây thơ.


"Vì sao các người lại gặm nhà của tôi?" – Thiếu nữ tức giận chống nạng nhìn hai người.


Không phải là trẻ con, có lẽ Hansel sẽ không thích thịt của hai người này.


"Chúng tôi là người lữ hành bị lạc trong rừng sâu. Trong lúc đói khát liền lần theo một con chim xinh đẹp mà tìm đến đây." – Người lữ hành đi đầu liền bày ra bộ mặt đau khổ, thậm chí cậu còn không quên nặn ra vài giọt nước mắt.


Tuy nhiên người trước mặt cậu không phải là thiếu nữ lương thiện gì. Cô ta không muốn cuộc sống yên bình của mình bị phá vỡ liền nghĩ cách đuổi hai người đi. Nhưng chưa kịp mở miệng Hansel đã trở về. Người lữ hành liền diễn lại vở kịch cũ mà bám lấy Hansel không buông. Tất nhiên người thanh niên rất hào phóng cho hai người ở lại nhà mình.


"Đây là vợ tôi Gretel. Cô ấy nấu ăn rất ngon."


Hansel vui vẻ mà giới thiệu. Sau từng ấy năm sống trong rừng sâu, Hansel đã dần bị đánh mất đi định nghĩa về luân lý. Dưới sự dụ dỗ của Rum, hắn đã cùng cô nên vợ nên chồng. Hai người bị bao vây trong một mối quan hệ vừa là anh em vừa là vợ chồng. Dù là trên danh nghĩa nhưng về phía Hansel, hắn vẫn đinh ninh là hắn đã yêu em gái của mình. Về phía Rum, sau bao nhiêu năm cô cũng đã sớm quên ma pháp mình yểm lên người Hansel. Cô hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu, hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng của người thanh niên này.


"Vậy sao?" – Người lữ hành khẽ cười tuy nhiên lại không hề có ý định động đến thức ăn trên bàn.


Ngày hôm sau Rum dậy rất sớm. Cô bận rộn chuẩn bị ba phần thức ăn và chờ Hansel tỉnh lại.


Khi Hansel ngồi xuống bàn, hai vị lữ hành kia cũng đi ra.


"Anh Hansel, hôm qua anh có nghe thấy gì không?"


"Hả gì cơ?" – Hansel cho miếng bánh vào miệng tò mò nhìn về phía vị lữ hành trẻ tuổi.


"Thật kì lạ. Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ."


"Là tiếng gió luồn qua cửa sổ đấy." – Rum vội lên tiếng giải thích.


"Tôi còn nghe thấy tiếng khóc lóc."


"Là tiếng cành cây va vào nhau đấy."


"Tôi còn nghe thấy tiếng gõ nho nhỏ."


"Là tiếng lũ sóc nhặt hạt thông đấy."


Rum cảnh giác mà nhìn vị lữ hành tọc mạch này. Nếu bọn họ phát hiện ra gì đó cô chỉ còn cách giết cả hai để làm món mứt cho Hansel mà thôi.


"Vậy sao?" – Người lữ hành liền bày ra vẻ mặt "thì ra là thế". – "Vậy có lẽ do tôi nghe lầm."


Sau đó cậu đột nhiên chuyển hướng về phía Hansel.


"Anh Hansel hôm nay ra ngoài đi săn sao?"


"Đúng vậy."


"Vậy anh có nhớ đường ra khỏi khu rừng rậm này không?"


"Tôi thông thạo mọi ngõ nghách trong khu rừng này." – Hansel tự tin mà vỗ ngực. – "Tuy nhiên đã chục năm rồi tôi chưa tiếp xúc với bên ngoài. Vì Gretel sợ người lạ nên chúng tôi luôn ở trong khu rừng này."


"Vậy anh không biết về lời đồn có một mụ phù thủy chuyên bắt trẻ con để ăn thịt chúng sao?"


"Chắc chắn là do cha mẹ của chúng đã bỏ chúng vào rừng sâu rồi biện cớ chúng bị phù thủy bắt mất." – Rum chợt mở miệng cắt ngang lời nói của người lữ hành trẻ tuổi.


"Ra vậy. Thôi anh Hansel đưa chúng tôi đi một đoạn cũng được. Sau đó chúng tôi tự mình tìm đường ra."


Hansel không hiểu vì sao vợ mình lại đột nhiên kịch liệt phản đối hắn giúp đỡ hai vị khách tội nghiệp. Bỏ lại một câu "hôm nay em thật kì lạ" Hansel liền theo hai vị khách ra ngoài.


Rum bị lời nói của chồng mình làm cho cứng đờ người. Cô không ngừng cắn móng tay cố tìm ra giải pháp nào đó để Hansel không biết những việc mình làm. Phải rồi cô chỉ cần thôi miên Hansel lần nữa. Đúng vậy, Hansel sẽ lại yêu cô.


Rum vui vẻ mà bắt đầu làm món "súp nấm" cho chồng mình. Cô bắt đầu trang hoàng lại nhà cửa, mặc lên bộ váy mình yêu thích, đi đôi giày màu đỏ mình mới làm rồi bày biện tất cả các món ăn lên bàn.


Tuy nhiên hôm nay Hansel lại về muộn hơn mọi khi. Quá giờ trưa hắn mới lững thững trở về với khuôn mặt tối tăm.


"Sao vậy Hansel?" – Rum lo lắng ôm lấy mặt chồng. Những ngón tay cô ở trên mặt hắn bắt đầu chuyển động tạo thành một loại ma pháp.


"Không có gì đâu Gretel. Hôm nay anh không săn được con cáo đỏ để làm thành đôi găng tay cho em."


Ngón tay của thiếu nữ xinh đẹp hơi dừng lại. Cô mỉm cười rút lại tay rồi hôn lên bờ môi khô khốc của hắn.


"Hansel ngốc này, em không cần đôi găng tay nào hết. Em chỉ cần chàng luôn bên cạnh em là được rồi."


"Anh lúc nào cũng bên cạnh em mà." – Hansel mỉm cười ôm lấy Rum vào lòng.


Sau khi hai vị lữ hành rời đi, cuộc sống của Rum và Hansel lại quay lại như cũ. Mỗi ngày Hansel đều sẽ ra ngoài đi săn còn Rum ở nhà nấu ăn. Hansel càng ngày càng đối xử dịu dàng với Rum nhưng hắn tuyệt nhiên không động đến món súp thịt trẻ con của cô nữa. Sớm đã bị tình yêu làm cho lu mờ như Rum làm sao phát hiện được những biến đổi kì lạ của Hansel. Cho đến một ngày Hansel tặng cho Rum một chiếc găng tay màu vàng óng.


"Xin lỗi Gretel, vì không thể săn được con cáo đỏ nên anh chỉ có thể lột da hươu để làm thành chiếc găng tay tồi cho em."


"Ôi em thích lắm Hansel." – Rum vui vẻ đeo đôi găng tay vào ngay.


Thấy Rum đã đeo găng tay nụ cười trên môi Hansel cũng dần tắt lịm.


"Anh nhớ em có một vết sẹo sau gáy do đá đập vào. Vết thương ấy còn đau không em?"


"Vết thương đã hoàn toàn biến mất rồi thưa chàng." – Rum lúng túng mà lắc đầu.


"Vậy chiếc vòng nhỏ hồi bé anh tặng cho em đâu rồi? Em vẫn còn giữ nó chứ?"


"Một con chim đã cướp nó đi từ em rồi thưa chàng. Nó bay qua 7 cánh đồng và bảy ngọn đồi nên em không tài nào bắt được lấy nó."


"Thật kì lạ." – Hansel bày ra vẻ mặt bất ngờ. – "Nó đang ở trên tay anh cơ mà."


"Không phải, nó đã bị thiêu cháy cùng con ả nó từ 10 năm trước rồi."


Rum đột nhiên kêu lên. Nhưng rồi cô lại hoảng sợ bịt miệng lại. Quá muộn rồi, gương mặt của Hansel lúc này hoàn toàn lạnh băng. Rum chưa bao giờ thầy hắn nhìn mình như vậy. Cô sợ hãi muốn dùng pháp thuật lần nữa nhưng không tài nào cởi được chiếc găng tay Hansel tặng cho mình ra.


"Nó được làm bằng những sợi tóc vàng của con quỷ làm sao có thể dễ dàng cởi ra được." – Từ trên mái nhà, người lữ hành trẻ tuổi hôm nào liền nhảy xuống đối diện với Rum.


"Xin ngài. Cầu xin ngài hãy để tôi thôi miên Hansel. Đừng để chàng ấy biết được sự thật. Đừng khiến chàng ấy phải chịu dày vò. Sau đó ngài giết tôi cũng được nhưng xin ngài đừng để chàng ấy biết bộ mặt xấu xí của tôi." – Rum run rẩy quỳ xuống trước mặt người thanh niên, nước mắt không ngừng rơi xuống.


"Biết được rằng chính cô đã tạo ảo giác khiến hắn tự đẩy em gái mình vào trong lò. Biết được sự thật rằng thứ hắn ăn mấy năm nay là thịt người. Hay biết được rằng suốt năm qua hắn đã yêu thương và chăm sóc cho kẻ đã gây ra tất cả bất hạnh cho hắn sao?" – Người lữ hành nhẹ giọng mà vạch trần từng tội ác mà Rum gây ra. Mỗi lần cậu dứt một câu, Rum lại đau đớn mà kêu lên.


"Chuyện này là thật sao?" – Hansel từ từ tiến lại gần thiếu nữ đang gục trên sàn. – "Đáng lẽ năm đó ta không nên tiến lại gần mi. Đáng lẽ năm đó ta không nên trò chuyện với mi."


"Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!"


Rum gào lên dữ dội. Chiếc găng tay do người lữ hành tỉ mỉ chuẩn bị cũng không thể kìm lại được sự phẫn nộ của thiếu nữ. Cô ta xé rách găng tay, cởi bỏ ma pháp rồi dùng móng tay sắc nhọn của mình lao về phía người lữ hành.


"Cần thận." – Một bàn tay chợt vươn ra kéo người lữ hành ra xa.


"Tôi còn tưởng cậu không đến." – Hành động vừa rồi đã khiến chiếc mũ trùm bị bay ra để lộ gương mặt ngả ngớn cũng không kém phần điển trai của người lữ hành.


"Là người tự ý hành động, Mạc Nhiên."


"Ầu vậy là lỗi tôi hả?"


Người kia không đáp lại mà chỉ nhẹ nhàng đặt người thanh niên tên Mạc Nhiên xuống. Hắn nhìn ả phù thủy Rum đã bị chắt đứt hai tay đang ngây người đứng trước mặt Hansel. Hắn muốn tiến lên kết thúc chuyện này nhưng Mạc Nhiên đã vươn tay ra ngăn người kia lại.


"Chuyện của bọn họ hãy để cho bọn họ giải quyết."


Rum bị mất đi đôi tay cũng đồng nghĩa mất đi pháp lực. Cô ta yếu ớt mà nhìn Hansel đang từ từ tiến về phía mình.


"Hansel..." – Rum nghẹn ngào. – "Suốt mấy năm qua chàng có từng yêu em không?"


Hansel không trả lời chỉ lôi con dao bên hông mình ra.


"Nhưng em yêu chàng rất nhiều. Chàng là người đầu tiên cho em ấm áp. Nếu chàng muốn mạng em, em cũng nguyện ý cho chàng."


"Mấy năm qua ta đã thực sự yêu cô." – Hansel đột nhiên mở miệng. Rum chưa kịp bất ngờ thì hắn đã nói tiếp. – "Nhưng tình yêu đó so với thù hận lúc này thật chẳng đáng là gì. Rum, muốn thử cảm giác mất đi người mình yêu thương không?"


Khóe môi người con trai khẽ nhếch lên sau đó hắn đâm thật mạnh con dao vào ngực mình.


"Không!!!" – Rum điên cuồng hét lên. Cả người cô như bị xé thành trăm mảnh, đau đớn tuyệt vọng đến tột cùng.


Rum muốn ngăn dòng máu đang túa ra từ ngực của người mình yêu lại nhưng cô nhận ra mình đã mất đi bàn tay rồi. Rum muốn cầu xin hai người kia nhưng cả hai chỉ im lặng đứng từ xa mà quan sát.


"Hắn không còn là người nữa rồi. Cho dù có sống Hansel vẫn sẽ không thể từ bỏ được thói quen ăn thịt người. Nếu hắn tồn tại chỉ khiến hắn thêm đau khổ mà thôi. Là người gây ra tất cả đau thương này, cô hẳn hiểu đi?" – Mạc Nhiên lạnh nhạt mà nhìn thiếu nữ.


"Không, ta không sai. Là các ngươi đột nhiên xuất hiện phá vỡ cuộc sống hạnh phúc của ta. Là các ngươi đã bỏ bùa mê thuốc lú khiến Hansel không còn yêu ta nữa." – Rum dùng ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm Mạc Nhiên. – "Mạc Nhiên, ta thề. Cả đời này, cho dù có luân hồi sang kiếp sau ta cũng sẽ tìm ngươi. Ta sẽ khiến ngươi chịu đựng cảm giác đau đớn như ta. Ta sẽ khiến ngươi trở thành như ta lúc này đây."


"Vậy sao?" – Mạc Nhiên không hề để ý mà cười. – "Ngươi thoát ra khỏi căn nhà này đã."


Dứt lời người thanh niên phía sau Mạc Nhiên liền tiến lên nhanh chóng đưa cả Rum lẫn cái xác của Hansel vào trong căn nhà kẹo ngọt của hai người bọn họ.


"Hoàn thành nhiệm vụ! Nữ phù thủy sẽ chịu hình phạt cả đời bị giam cầm trong căn nhà kẹo ngọt của mình."


Người thanh niên tóc đen mỉm cười nhìn xuống nhành hoa bị vứt trên mặt đất. Vừa rồi khi Rum đau khổ, từ cánh tay cô ta chợt mọc ra một loại hoa màu tím có hình dạng giống những cáichuông. Mạc Nhiên nhặt lên nhành hoa tùy tiện mà cài lên mái tóc của người bạn đồng hành của mình.


"Mao địa hoàng tượng trưng cho tình yêu giả dối, nỗi bất an nhưng nó cũng mang ý nghĩa là sự chữa lành nỗi đau. Rất phù hợp với cả hai người họ."


Người kia gỡ nhành hoa xuống nắm chặt nó trong tay. Bởi vì cầu không được tình nên phải tạo ra một ảo mộng giả dối. Giả dối sẽ lặp đi lặp lại cho đến khi nào nó trở thành sự thật thì thôi.


"Nhanh lên nào, nghe nói ở đất nước bên có một cô gái chăn vịt biết nói chuyện với cái đầu ngựa treo ở cổng thành. Tôi thật sự muốn đi xem thực hư thế nào đấy." – Mạc Nhiên ở phía trước liền thúc giục hắn.


Người kia lần nữa cài nhành hoa lên, từ từ tiến về phía Mạc Nhiên cho đến khi hai người sánh bước với nhau.


"Tất cả nghe người."


-----------------------------------------------------------


Tô Nhã từ từ mở mắt ra. Con ngươi của ả lúc này đỏ đến nối có thể nhỏ ra máu. Rum... cái tên đó lâu lắm rồi ả vẫn chưa được nghe lại. Từ bên cạnh Tô Nhã chợt xuất hiện một cái bóng đen nhỏ. Bóng đen trải dài trên mặt đất rồi dần bám lên người Tô Nhã.


"Virus." – Tô Nhã lạnh lùng nhìn bóng đen. – "Cứu ta ra khỏi vòng lặp sau đó lại cấy vào ta một kí ức mới với cái tên Tô Nhã. Ngươi đang có ý định gì?"


"Tình yêu làm ngươi yếu đi. Ta muốn ngươi có thể vứt bỏ hoàn toàn quá khứ của mình để chuyên tâm giết chết hắn."


"Nhưng vì sao lại là ta?"


Tô Nhã rũ mắt nhìn bàn tay mình bắt đầu mọc ra một đống hoa mao địa hoàng. Rễ của hoa đâm xuyên qua tay ả rồi dùng tốc độ nhanh nhất để phát triển và nở hoa. Tô Nhã nắm chặt tay lại khiến tất cả hoa tan thành những mảnh vụn nhỏ.


"Vì ngươi là một bug của "Trò chơi"."


Tô Nhã bị nhốt trong căn nhà kẹo ngọt đã vô tình biến ả thành con mèo của Schrödinger. Tô Nhã có tồn tại hay không thì chỉ khi mở căn nhà kẹo ngọt ra ta mới biết được nhưng khi thế giới reset lại các cốt truyện đã bị thay đổi. Sẽ không có Hansel hay bất kì đứa trẻ nào mở được căn nhà kẹo ngọt ra ngoại trừ "Trò chơi". Vậy nên Tô Nhã tồn tại hai trạng thái: Tô Nhã ở trong căn nhà và Tô Nhã không ở trong căn nhà. Virus đã lợi dụng điều này để đưa Tô Nhã ra khỏi thế giới mà không bị "Trò chơi" phát hiện.


"Trò chơi" không biết ả từ đâu đến cũng không thể xác định ả là ai vì "Tô Nhã vẫn ở trong căn nhà kẹo ngọt". Vì không xác định được nguồn gốc nên Tô Nhã trở thành quân bài để Virus phá vỡ quy tắc do kẻ kia đặt ra: Không kẻ nào trong "Trò chơi" có thể giết được Mạc Nhiên.


"Chúng ta mau đi thôi."


Dù không hiểu vì sao Virus lại bảo ả bug của "Trò chơi" nhưng ả cũng không thèm quan tâm. Ả và nó cùng hận hai kẻ kia, thế là đủ rồi.


"Hiện tại Mạc Nhiên đang ở đâu?" – Nghĩ đến kẻ kia năm lần bảy lượt được kẻ kia bảo hộ đến bình an, Tô Nhã lại hận đến nghiến răng.


"Hắn đang ở thế giới của thần."


----------------------------------------------


*Mao địa hoàng:


12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện