Đứng trước mặt Tịnh Lâm Yên là bà Ngụy, hai người vệ sĩ cao to, lực lưỡng, và Kiều Lãng, sau lưng họ còn có một nữ phục vụ, mà đối với cô lại không hề xa lạ.

Nhìn vào cục diện này, liền biết ngay họ đang tìm cô để tính toán nợ nần hết thảy một lượt.

"Các người muốn làm gì tôi?"

*Chát.

Thái độ trịch thượng, liền lãnh trọn một bạt tay đau rát vào mặt. Và người ra tay, lại không ai khác ngoài bà Ngụy.

"Cái tát này, là đánh thay cho con dâu của tôi. Xử tội hạng gái lẳng lơ, tâm cơ hãm hại, chiếm đoạt chồng người khác."

*Chát.

"Cái tát thứ hai, là thay mặt ba mẹ cô, dạy dỗ loại ngỗ nghịch, thiếu đạo đức như cô."

*Chát.

"Cái tát thứ ba, là đánh để cho cô nhớ. Từ giờ về sau nên tránh xa gia đình nhà họ Ngụy, đặc biệt là Ngụy Tần Khôn."

*Chát.

"Cái tát cuối cùng, là đánh vào bản chất đê tiện của một người phụ nữ, dám dùng chiêu trò bẩn thỉu gài bẫy, hòng lên giường với đàn ông đã có vợ."

Bốn cái tát, bốn lần vạch tội, bà Ngụy khiến Tịnh Lâm Yên đứng hình. Trưng ra vẻ mặt ấm ức, nhưng chẳng dám làm gì, vì sau lưng đã có vệ sĩ khống chế từ lâu.

"Bà dựa vào đâu mà dám hành xử với tôi như thế, hả?"

"Dựa vào trách nhiệm của một người mẹ, phải đấu tranh để bảo vệ hạnh phúc của con mình."

"Tôi sẽ kiện các người dám bắt giữ, hành hung người trái pháp luật."



Nghe xong, ai nấy đều trào phúng bật cười.

Bà Ngụy, lại thong thả tiếp tục nói:

"Kiện? Cô kiện đi, sẵn tiện cho tôi gửi nhân chứng vật chứng cô thuê người hạ thuốc, nhằm mục đích hãm hại con trai tôi, để tố cáo ngược lại cô với nào."

Lúc này, Tịnh Lâm Yên mới thật sự sợ hãi. Khi thấy sự xuất hiện của nữ phục vụ được cô thuê bỏ thuốc vào rượu của Ngụy Tần Khôn, thì ván cờ này đã xác định cô là chốt, nhất định sẽ bị nuốt chửng bất cứ lúc nào.

Chốt sang sông chuyển bại thành thắng, nhưng con sông này, Tịnh Lâm Yên căn bản chẳng đủ bản lĩnh vượt qua.

Nếu biết khó mà lùi, e ra sẽ còn đường sống...

Tịnh Lâm Yên ngay lập tức chuyển đổi sắc mặt, từ ngông cuồng sang kiêng nể bội phần, khẩn thiết mở lời:

"Cháu biết cháu sai rồi, mong bác tha cho. Sau này, cháu nhất định tránh thật xa gia đình bác, mãi mãi không bao giờ tìm anh Tần Khôn nữa. Tha cho cháu nha bác?"

Cũng chẳng bất ngờ gì mấy với màn diễn xuất đỉnh cao của người phụ nữ trẻ tuổi, bà Ngụy chỉ thấy chán ghét ra mặt.

Nếu giết người không ở tù, bà nhất định lột da người phụ nữ đê tiện này thay con dâu mình. Nhưng nói cho cùng, đời người có luật nhân quả, bà phải để đức cho đời con, đời cháu mai sau, nên đâu thể làm chuyện tàn ác.

"Tôi tha cho cô cũng được, nhưng phải xem Kiều tổng có chịu nương tay với kẻ đã gián tiếp khiến em gái họ của mình tổn thương không đã." Bà Ngụy trầm giọng nhẹ nhàng nói, mắt nhìn sang Kiều Lãng.

Ngay lúc đó, Tịnh Lâm Yên cảm thấy nguy hiểm bủa vây, thân xác này nhất định không được bình yên...

[...]

Ở một nơi, không có tiếng đánh nhau, không có những lời khẩn thiết cầu xin được ban phát thương hại. Thứ tồn tại chỉ có âm thanh tiếng nước róc rách rơi xuống từ vòi sen trên đỉnh đầu người đàn ông.

Ngụy Tần Khôn đã bị Lam Hải Như tống vào bồn tắm, 15 phút trôi qua và anh vẫn chẳng khá hơn là bao với những thứ kích thích đang hoành hành trong từng tế bào non nớt.

Quá sức chịu đựng, cũng không thể tiếp tục kéo dài. Dứt khoát rời khỏi bồn tắm với làn nước lạnh giá là hành động của người đàn ông đã làm ngay sau đó.

Để không dọa người bên ngoài sợ hãi, anh đã kịp quơ lấy tấm khăn, quấn quanh hạ thân, rồi loạng choạng, gấp rút rời khỏi phòng tắm trong bộ dạng ướt nhem như chuột lột.



Lam Hải Như ngồi trên giường, lòng dạ vô cùng hồi hộp, không biết nước lạnh có giúp anh chữa cháy kịp thời hay không? Nếu không thể, vậy phải làm sao mới giúp anh dễ chịu hơn? Đang miên man căng thẳng, bỗng từ phía sau có người bất ngờ ôm lấy. Nước trên người anh thấm vào quần áo cô gái, nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi nóng từ da thịt anh phát ra. Cả hơi thở đang phả vào vùng cổ trắng ngần của cô cũng mang tới cảm giác nóng hổi trên da.

"Anh không chịu nổi nữa rồi... Vợ ơi, anh muốn..."

Âm thanh nỉ non tha thiết ấy, nghe sao thật dễ mủi lòng. Nhưng thời gian để Lam Hải Như suy nghĩ là bằng không.

Bởi vì, Ngụy Tần Khôn đang âu yếm ôm ấp cô rất chặt, đầu mũi thon cao của anh đang tận hưởng mùi thơm cơ thể từ cổ xuống vai cô và đầu lưỡi hư hỏng kia lại nhè ra liếm láp như mèo đang liếm mỡ, khiến cô không ngừng uốn éo vì nhột, vì ngại.

Ba giây sau, Lam Hải Như đã bị người đàn ông quật ngã xuống giường. Cô không phản kháng, bởi thừa biết rõ sẽ không cự tuyệt được anh.

Dù chưa rõ ai chơi bẩn, dám mưu hại chồng cô thế này, nhưng thấy anh khó chịu, thật ra cô đã xót.

Đưa tay áp nhẹ vào gò má trên gương mặt tiêu sái, đáng thương, cô khẽ hỏi:

"Em có thể làm gì để giúp anh?"

"Tha thứ cho anh!" Ngụy Tần Khôn rất nhanh chóng trả lời.

Có vẻ như câu trả lời của anh ta hoàn toàn không nằm trong vấn đề, Ngụy Tần Khôn đang thừa nước đục thả câu, nhân lúc đối phương mềm lòng, liền thả chài kéo cá.

Đôi mắt ma mị mà si mê chăm chú ngắm nhìn cô gái, nửa giây cũng chẳng rời.

"Tha thứ cho anh nha! Nếu không, anh sẽ chết mất."

Lời ngọt ngào vang văng vẳng bên vành tai và khuôn miệng nhỏ ngây ngô chưa kịp hé môi đã bị người đàn ông chiếm lấy.

Vốn muốn nhân cơ hội giảng hòa với vợ trước, nhưng lúc này xuân dược tác động quá mạnh, làm anh không thể chờ thêm.

Anh đem thân xác cô ra làm trò tình ái! Rồi sau đêm nay, có chết cũng sẽ cam lòng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện