Toàn bộ phòng VIP tràn ngập bầu không khí lúng túng lại khó thở.
Những người bạn học đang ngồi ở đó đều nhìn vào nhau, nhưng thỉnh thoảnh ánh mắt lại không thể kiềm chế nổi rơi xuống người Hàn Giang Khuyết cùng Văn Kha.
Đối với bọn họ mà nói, những lời Trác Viễn vừa nói ra đó, vừa khéo có thể trả lời cho những tò mò ban nãy, mà có lẽ câu trả lời kia cũng đúng lúc là đáp án không tưởng tượng nổi nên lại còn có chút vui vẻ vì được vớ bở——
Sau khi Alpha khôi ngô tuấn tú với tin tức tố cấp S bị vạch trần lớp màn che, hóa ra lại kinh khủng như vậy.
Mà vẻ mặt của Trác Viễn tuy rằng rất giỏi vờ vịt, nhưng vẫn âm thầm quan sát phản ứng của những người chung quanh như trước, đây cũng là một lý do khiến gã quyết định vạch trần chuyện này trong buổi họp lớp hôm nay.
Trong cái xã hội này, điều Alpha coi trọng nhất là danh dự và địa vị, nhưng đối với gã mà nói, ở trước mặt nhiều bạn học cũ như thế này mà xé toạc được lớp vỏ bọc của Hàn Giang Khuyết, để hắn nhục nhã như một thằng đàn ông bán mình dường như là đã khiến cho hắn thất bại thảm hại. Càng không phải nhắc đến, chuyện Trác Viễn còn có thể đồng thời gây xích mích giữa mối quan hệ của tên này cùng với Văn Kha.
Những ngón tay ấn trên mặt bàn của Văn Kha vì dùng sức mà có hơi trắng bệch, qua một lúc rất lâu vẫn không nói lời nào.
Anh không nhìn vào Trác Viễn, bởi ngay giây phút đầu tiên đã nhìn về phía người kia.
Alpha ngồi bên cạnh này cũng đang ngơ ngác nhìn anh, tuy rằng chỉ trong thoáng chốc nhưng Văn Kha vẫn nhìn ra được trong đôi mắt đen như mực kia chợt lóe lên vẻ bàng hoàng cùng hoang mang.
Đây tuyệt đối không phải là vẻ mặt không phải là không thẹn với lòng.
Văn Kha chợt có cảm giác trái tim mình, giống như đột nhiên từ trên cao rớt xuống, "bụp" một tiếng vỡ thành năm bảy mảnh——
Hóa ra Hàn Giang Khuyết từ trước đến nay, từ trước đến nay chưa từng thẳng thắn với anh.
"Tôi nói này, Trác Viễn..."
Hứa Gia Nhạc thấy tình hình không ổn, bèn vội vàng lên tiếng: "Cậu thế này là hơi kỳ lạ đó nhé, khi đó hai cậu ly hôn không phải là vì cậu không ở bên Văn Kha vào kỳ suy yếu được hay sao, cho nên mới phải đưa cậu ấy đến LM tìm cố vấn?
Nếu không phải bởi chuyện đó, Văn Kha sao có thể gặp Hàn Giang Khuyết được? Mấy lời của cậu lấy ra lừa người khác thì cũng thôi đi, mọi người đều ở cái thành phố B này, ai mà chả biết cố vấn của LM không giống như người khác tưởng tượng, bọn họ đơn thuần là hỗ trợ những Omega cần được chăm sóc... Cậu cần gì phải nói cái nghề này một cách đầy ẩn ý như vậy?"
"Thế cậu thử hỏi xem Hàn Giang Khuyết đã giúp Phó Tiểu Vũ thế nào đi? Để cậu ta chiều chuộng nó như thế."
Trác Viễn không khách sáo chút nào, còn nói tiếp: "Chuyện Maxloft là giả sao? Hàn Giang Khuyết, chỗ mày ở, xe mày lái lúc trước, tao không nói sai nửa chữ đúng không? Mày dám nói dối trước mặt Văn Kha không? Mày dám nói là những thứ kia không phải là lợi lộc từ chỗ Phó Tiểu Vũ có được không? Mày dám nói sau khi Văn Kha mang thai, không giấu em ấy đến câu lạc bộ LM gặp Phó Tiểu Vũ không?"
Đôi mắt đen kịt của Hàn Giang Khuyết nhìn chằm chằm vào Trác Viễn, trong thoáng chốc nỗi hận toát ra từ đôi mắt đó mãnh liệt đến mức khiến gã thoáng sợ hãi.
Khi Alpha cấp S tức giận, tin tức tố cũng như thể nổi cơn thịnh nộ khiến cho tất cả những Beta và Alpha đang ngồi tại đó đều cảm thấy cực kỳ không ổn, còn không tự chủ được khẽ lùi về phía sau một chút.
Mặc dù đã đến mức độ này, nhưng Hàn Giang Khuyết vẫn cắn chặt răng như cũ không nói tiếng nào đáp lại những câu hỏi của gã.
"Trác, Trác Viễn..."
Người hiền lành như Phạm Vũ, khi nghe đến đây rốt cuộc cũng ngồi không yên được nữa, khẽ nói: "Đây dù sao cũng là chuyện riêng giữa những người yêu nhau của hai cậu ấy, không cần thiết phải nói bô bô ra trước mặt tập thể như vậy chứ?"
"Lão Phạm, cậu không hiểu đâu." Trác Viễn rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước, lập tức nạt nộ lại cả Phạm Vũ, còn bày ra vẻ mắt vô cùng đau lòng: "Tiểu Kha tuy rằng đã ly hôn với tôi, nhưng tôi vẫn luôn quan tâm đến em ấy... Tôi sợ em ấy trong tình trạng không biết chuyện gì, lại bị cái tên này lừa dối làm tổn thương."
Phạm Vũ trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì nữa.
Mà những người bạn học khác hiển nhiên không muốn nhúng tay vào như anh ta, ngoài việc lộ ra bộ dáng của chuyện này không liên quan đến mình thì vẫn dùng ánh mắt đầy ý tứ sâu xa nhìn về phía Hàn Giang Khuyết vẫn luôn yên lặng như chũ. Cái ánh mắt này, rõ ràng là càng khiến người ta cảm thấy như có gai ở sau lưng.
"Tiểu Kha," Trác Viễn quay đầu nhìn về phía anh, nhẹ nhàng nói: "Tôi thật sự là sợ em bị lừa dối mà. Nó giấu em bao nhiêu chuyện như vậy, đây vẫn chỉ là chuyện mà tôi tra ra được, em thử nghĩ mà xem, những chuyện liên quan tới nó, khẳng định là còn rất nhiều chuyện mà em cũng không biết, em..."
"Tôi biết." Đột nhiên Văn Kha lên tiếng.
Khuôn mặt tái nhợt của Omega trở nên nặng nề, giọng nói cũng rất yếu ớt.
"Gì cơ?" Trác Viễn nhất thời không kịp phản ứng.
"Tôi nói là tôi biết tất cả." Giọng điệu của anh chợt tăng cao lên.
Trong nháy mắt đó, Omega đang mang thai giống như đột ngột quyết định gì đó, ánh mắt anh kiên nghị lạ thường, không có ý muốn tránh né một chút nào còn nhìn thẳng vào Trác Viễn, nói rằng: "Chuyện của cậu ấy và Phó Tiểu Vũ, tôi đã biết từ lâu. Phòng ở, xe cộ, còn cái gì đó mà anh gọi là lén lút cùng Phó Tiểu Vũ gặp nhau..."
Văn Kha nói đến đây, lại nở một nụ cười lạnh lùng rồi chậm rãi tiếp tục: "Trác Viễn, anh lén lút điều tra một vòng, sao lại không thử tra đến công ty của tôi? Nếu không điều tra được thì chi bằng ngay lúc này tôi nói cho anh biết nhé, công ty của tôi có tên gọi là LITE, trong đó có bốn cổ đông được xếp theo thứ tự là tôi, Hàn Giang Khuyết, Hứa Gia Nhạc và còn có cả Phó Tiểu Vũ. Bây giờ sao anh không thử nói tôi nghe một chút xem, hai cổ đông của công ty tôi gặp mặt, anh cảm thấy có vấn đề gì à?"
Trác Viễn lập tức ngây ngẩn cả người, sắc mặt của gã lúc trắng lúc xanh, trong nhất thời không khỏi nghẹn lời.
"Văn Kha, em, em..."
Gã nói lắp, rồi thều thào: "Các người... Lẽ nào em còn không hiểu được ý của tôi hay sao, Hàn Giang Khuyết có được nhiều thứ tốt của Phó Tiểu Vũ như thế, coi như không phải bao nuôi thì mẹ nó quan hệ giữa bọn họ cũng không thể đơn giản như em nghĩ được đâu! Em đến cùng..."
"Liên quan mie gì đến anh?!"
Văn Kha đột nhiên đứng lên, gằn từng chữ: "Hàn Giang Khuyết là Alpha của tôi, bản thân tôi tự nguyện mua xe cho cậu ấy, sinh con vì cậu ấy, những điều này đều là chuyện giữa hai người bọn tôi.
Tôi nói cho anh biết nhé, hiện tại tôi còn là bạn bè với Phó Tiểu Vũ đấy. Hàn Giang Khuyết lúc trước đã trải qua những gì, đã làm những gì, tôi con mie nó hoàn toàn cũng không quan tâm, anh nghe rõ chưa, Trác Viễn? Ngoại trừ ba cái tin cũ rích này, anh còn có gì để nói cho tôi biết không? Có tin tức mới cập nhật hôm nay sao?"
Hàn Giang Khuyết ngồi ở một bên cũng không nhịn được, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Văn Kha.
Hắn cắn chặt răng, trong biểu cảm ẩn nhẫn hiển nhiên lại pha lẫn chút kích động đến cả hầu kết cũng hơi run run, nhưng Omega lại không chịu nhìn thẳng vào hắn mà vẫn kiên trì nhìn chòng chọc vào Trác Viễn.
Khuôn mặt của Omega đang mang những em bé trong mình lúc này đã vô cùng giận dữ, giữa hai hàng lông mày sinh là một luồng khí thế ác liệt trước này chưa từng có, trong phút chốc ngay cả Trác Viễn cũng lập tức tắt ngúm, một chữ cũng không dám nói tiếp.
"Không có đúng không?"
Văn Kha liên tục nhìn chằm chằm vào gã, nhìn chằm chằm đến khi Alpha này không còn gì để nói, mới quay lại từ từ quét mắt hết một lượt tất cả những bạn học cũ, trong cái ánh mắt vừa vững vàng kiên nghị kia lại mang theo một sự uy hiếp mơ hồ.
Anh nói lời này xem như dứt khoát thừa nhận bản thân biết rõ những chuyện không chịu nổi đã qua kia của Hàn Giang Khuyết, thế nhưng sự quyết đoán trong nháy mắt đó vẫn khiến cho những con người ngồi quanh chiếc bàn đều phải yên lặng. Tôn Tân và Vương Gia Giai đều ngẩn ra nhìn về phía Văn Kha.
Không ai hé răng nói lời nào.
"Bởi vì chuyện riêng của tôi đã quấy rầy đến cuộc vui của mọi người, thật sự ngại quá."
Văn Kha chậm rãi ngồi xuống, bình thản nói rằng: "Lớp trưởng, bữa nay để tôi mời đi, coi như là đền bù cho mọi người.
"Không sao đâu, không sao đâu."
Cái trán của Phạm Vũ đã đổ đầy mồ hôi, cổ họng cũng khô khốc, đáp lại: "Mọi người đều là bạn học cũ với nhau, cậu cũng không cần phải khách sáo như thế đâu, cũng không có làm mất vui gì cả...:
"Phải đấy, có cái chuyện gì đâu." Tôn Tân rốt cuộc cũng phụ họa theo một tiếng.
Sau khi những lời nói của Văn Kha ổn định được tất cả, Trác Viễn bỏ đi cũng không được mà ngồi xuống ăn cũng không xong, tình cảnh của gã trong lúc nhất thời thành ra cực kỳ lúng túng.
Văn Kha cũng chẳng hề để ý đến gã còn tự rót trà cho bản thân.
...
Nhưng vào đúng lúc này, chỉ nghe thấy một trận những tiếng bước chân nặng nề đang chậm rãi đi lên tầng, lần này biểu cảm của nhân viên phục vụ có hơi nghiêm trọng bởi đi theo sau cô ấy có ba người đàn ông.
Alpha đi ở phía trước cũng phải cao hơn 1m9, mùi tin tức tố trên người anh ta trầm lắng lại nồng nặc, trong tình huống còn chưa thấy rõ là ai mà đã khiến cho tất cả những người trong phòng đều cảm nhận được sự tồn tại đặc biệt mạnh mẽ của bản thân rồi.
Mà hai người đi phía sau, từ tư thái đi lại cùng bộ dáng nghiêm trang, gần như khiến cho tất cả cũng có thể nhìn rõ ra được, bọn họ đều là vệ sỹ chuyên nghiệp.
Người đàn ông đi ở phía trước nói giọng khàn khàn, khuôn mặt của người này vừa mới xuất hiện đã đủ để khiến cho tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được là có quan hệ với Hàn Giang Khuyết——
Bọn họ thực sự quá giống nhau.
Đôi mắt đen như mực, đường nét rõ ràng sắc nét còn có xương quai hàm đặc biệt lạnh lùng.
Anh ta giống như một phiên bản lớn tuổi hơn một chút của Hàn Giang Khuyết.
Alpha này vừa mới xuất hiện, đã khiến tất cả mọi người đều cảm nhận được sự cách biệt mạnh mẽ.
Bất kể là từ quần áo khiêm tốn, hay là hai vệ sỹ chuyên nghiệp như quân nhân ở phía sau, đều tỏ rõ đẳng cấp hoàn toàn không giống.
"Thật ngại quá, làm phiền rồi."
Alpha trước tiên là liếc mắt nhìn trong phòng một lượt, ánh mắt lạnh nhạt của anh ta đột nhiên dừng lại trên người Hàn Giang Khuyết một lát, rồi lập tức dùng chất giọng không cho phép nghi ngờ, nói rằng: "Anh ở dưới nhà đợi em."
Khẩu âm của anh ta là của người phương Bắc chính gốc, rõ ràng không phải là người ở thành phố B.
Văn Kha ngơ ngác nhìn về phía Alpha đầy xa lạ kia, rồi đột nhiên cũng ý thức được——
Đây nhất định là người nhà của Hàn Giang Khuyết.
Những người bạn học đang ngồi ở đó đều nhìn vào nhau, nhưng thỉnh thoảnh ánh mắt lại không thể kiềm chế nổi rơi xuống người Hàn Giang Khuyết cùng Văn Kha.
Đối với bọn họ mà nói, những lời Trác Viễn vừa nói ra đó, vừa khéo có thể trả lời cho những tò mò ban nãy, mà có lẽ câu trả lời kia cũng đúng lúc là đáp án không tưởng tượng nổi nên lại còn có chút vui vẻ vì được vớ bở——
Sau khi Alpha khôi ngô tuấn tú với tin tức tố cấp S bị vạch trần lớp màn che, hóa ra lại kinh khủng như vậy.
Mà vẻ mặt của Trác Viễn tuy rằng rất giỏi vờ vịt, nhưng vẫn âm thầm quan sát phản ứng của những người chung quanh như trước, đây cũng là một lý do khiến gã quyết định vạch trần chuyện này trong buổi họp lớp hôm nay.
Trong cái xã hội này, điều Alpha coi trọng nhất là danh dự và địa vị, nhưng đối với gã mà nói, ở trước mặt nhiều bạn học cũ như thế này mà xé toạc được lớp vỏ bọc của Hàn Giang Khuyết, để hắn nhục nhã như một thằng đàn ông bán mình dường như là đã khiến cho hắn thất bại thảm hại. Càng không phải nhắc đến, chuyện Trác Viễn còn có thể đồng thời gây xích mích giữa mối quan hệ của tên này cùng với Văn Kha.
Những ngón tay ấn trên mặt bàn của Văn Kha vì dùng sức mà có hơi trắng bệch, qua một lúc rất lâu vẫn không nói lời nào.
Anh không nhìn vào Trác Viễn, bởi ngay giây phút đầu tiên đã nhìn về phía người kia.
Alpha ngồi bên cạnh này cũng đang ngơ ngác nhìn anh, tuy rằng chỉ trong thoáng chốc nhưng Văn Kha vẫn nhìn ra được trong đôi mắt đen như mực kia chợt lóe lên vẻ bàng hoàng cùng hoang mang.
Đây tuyệt đối không phải là vẻ mặt không phải là không thẹn với lòng.
Văn Kha chợt có cảm giác trái tim mình, giống như đột nhiên từ trên cao rớt xuống, "bụp" một tiếng vỡ thành năm bảy mảnh——
Hóa ra Hàn Giang Khuyết từ trước đến nay, từ trước đến nay chưa từng thẳng thắn với anh.
"Tôi nói này, Trác Viễn..."
Hứa Gia Nhạc thấy tình hình không ổn, bèn vội vàng lên tiếng: "Cậu thế này là hơi kỳ lạ đó nhé, khi đó hai cậu ly hôn không phải là vì cậu không ở bên Văn Kha vào kỳ suy yếu được hay sao, cho nên mới phải đưa cậu ấy đến LM tìm cố vấn?
Nếu không phải bởi chuyện đó, Văn Kha sao có thể gặp Hàn Giang Khuyết được? Mấy lời của cậu lấy ra lừa người khác thì cũng thôi đi, mọi người đều ở cái thành phố B này, ai mà chả biết cố vấn của LM không giống như người khác tưởng tượng, bọn họ đơn thuần là hỗ trợ những Omega cần được chăm sóc... Cậu cần gì phải nói cái nghề này một cách đầy ẩn ý như vậy?"
"Thế cậu thử hỏi xem Hàn Giang Khuyết đã giúp Phó Tiểu Vũ thế nào đi? Để cậu ta chiều chuộng nó như thế."
Trác Viễn không khách sáo chút nào, còn nói tiếp: "Chuyện Maxloft là giả sao? Hàn Giang Khuyết, chỗ mày ở, xe mày lái lúc trước, tao không nói sai nửa chữ đúng không? Mày dám nói dối trước mặt Văn Kha không? Mày dám nói là những thứ kia không phải là lợi lộc từ chỗ Phó Tiểu Vũ có được không? Mày dám nói sau khi Văn Kha mang thai, không giấu em ấy đến câu lạc bộ LM gặp Phó Tiểu Vũ không?"
Đôi mắt đen kịt của Hàn Giang Khuyết nhìn chằm chằm vào Trác Viễn, trong thoáng chốc nỗi hận toát ra từ đôi mắt đó mãnh liệt đến mức khiến gã thoáng sợ hãi.
Khi Alpha cấp S tức giận, tin tức tố cũng như thể nổi cơn thịnh nộ khiến cho tất cả những Beta và Alpha đang ngồi tại đó đều cảm thấy cực kỳ không ổn, còn không tự chủ được khẽ lùi về phía sau một chút.
Mặc dù đã đến mức độ này, nhưng Hàn Giang Khuyết vẫn cắn chặt răng như cũ không nói tiếng nào đáp lại những câu hỏi của gã.
"Trác, Trác Viễn..."
Người hiền lành như Phạm Vũ, khi nghe đến đây rốt cuộc cũng ngồi không yên được nữa, khẽ nói: "Đây dù sao cũng là chuyện riêng giữa những người yêu nhau của hai cậu ấy, không cần thiết phải nói bô bô ra trước mặt tập thể như vậy chứ?"
"Lão Phạm, cậu không hiểu đâu." Trác Viễn rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước, lập tức nạt nộ lại cả Phạm Vũ, còn bày ra vẻ mắt vô cùng đau lòng: "Tiểu Kha tuy rằng đã ly hôn với tôi, nhưng tôi vẫn luôn quan tâm đến em ấy... Tôi sợ em ấy trong tình trạng không biết chuyện gì, lại bị cái tên này lừa dối làm tổn thương."
Phạm Vũ trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì nữa.
Mà những người bạn học khác hiển nhiên không muốn nhúng tay vào như anh ta, ngoài việc lộ ra bộ dáng của chuyện này không liên quan đến mình thì vẫn dùng ánh mắt đầy ý tứ sâu xa nhìn về phía Hàn Giang Khuyết vẫn luôn yên lặng như chũ. Cái ánh mắt này, rõ ràng là càng khiến người ta cảm thấy như có gai ở sau lưng.
"Tiểu Kha," Trác Viễn quay đầu nhìn về phía anh, nhẹ nhàng nói: "Tôi thật sự là sợ em bị lừa dối mà. Nó giấu em bao nhiêu chuyện như vậy, đây vẫn chỉ là chuyện mà tôi tra ra được, em thử nghĩ mà xem, những chuyện liên quan tới nó, khẳng định là còn rất nhiều chuyện mà em cũng không biết, em..."
"Tôi biết." Đột nhiên Văn Kha lên tiếng.
Khuôn mặt tái nhợt của Omega trở nên nặng nề, giọng nói cũng rất yếu ớt.
"Gì cơ?" Trác Viễn nhất thời không kịp phản ứng.
"Tôi nói là tôi biết tất cả." Giọng điệu của anh chợt tăng cao lên.
Trong nháy mắt đó, Omega đang mang thai giống như đột ngột quyết định gì đó, ánh mắt anh kiên nghị lạ thường, không có ý muốn tránh né một chút nào còn nhìn thẳng vào Trác Viễn, nói rằng: "Chuyện của cậu ấy và Phó Tiểu Vũ, tôi đã biết từ lâu. Phòng ở, xe cộ, còn cái gì đó mà anh gọi là lén lút cùng Phó Tiểu Vũ gặp nhau..."
Văn Kha nói đến đây, lại nở một nụ cười lạnh lùng rồi chậm rãi tiếp tục: "Trác Viễn, anh lén lút điều tra một vòng, sao lại không thử tra đến công ty của tôi? Nếu không điều tra được thì chi bằng ngay lúc này tôi nói cho anh biết nhé, công ty của tôi có tên gọi là LITE, trong đó có bốn cổ đông được xếp theo thứ tự là tôi, Hàn Giang Khuyết, Hứa Gia Nhạc và còn có cả Phó Tiểu Vũ. Bây giờ sao anh không thử nói tôi nghe một chút xem, hai cổ đông của công ty tôi gặp mặt, anh cảm thấy có vấn đề gì à?"
Trác Viễn lập tức ngây ngẩn cả người, sắc mặt của gã lúc trắng lúc xanh, trong nhất thời không khỏi nghẹn lời.
"Văn Kha, em, em..."
Gã nói lắp, rồi thều thào: "Các người... Lẽ nào em còn không hiểu được ý của tôi hay sao, Hàn Giang Khuyết có được nhiều thứ tốt của Phó Tiểu Vũ như thế, coi như không phải bao nuôi thì mẹ nó quan hệ giữa bọn họ cũng không thể đơn giản như em nghĩ được đâu! Em đến cùng..."
"Liên quan mie gì đến anh?!"
Văn Kha đột nhiên đứng lên, gằn từng chữ: "Hàn Giang Khuyết là Alpha của tôi, bản thân tôi tự nguyện mua xe cho cậu ấy, sinh con vì cậu ấy, những điều này đều là chuyện giữa hai người bọn tôi.
Tôi nói cho anh biết nhé, hiện tại tôi còn là bạn bè với Phó Tiểu Vũ đấy. Hàn Giang Khuyết lúc trước đã trải qua những gì, đã làm những gì, tôi con mie nó hoàn toàn cũng không quan tâm, anh nghe rõ chưa, Trác Viễn? Ngoại trừ ba cái tin cũ rích này, anh còn có gì để nói cho tôi biết không? Có tin tức mới cập nhật hôm nay sao?"
Hàn Giang Khuyết ngồi ở một bên cũng không nhịn được, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Văn Kha.
Hắn cắn chặt răng, trong biểu cảm ẩn nhẫn hiển nhiên lại pha lẫn chút kích động đến cả hầu kết cũng hơi run run, nhưng Omega lại không chịu nhìn thẳng vào hắn mà vẫn kiên trì nhìn chòng chọc vào Trác Viễn.
Khuôn mặt của Omega đang mang những em bé trong mình lúc này đã vô cùng giận dữ, giữa hai hàng lông mày sinh là một luồng khí thế ác liệt trước này chưa từng có, trong phút chốc ngay cả Trác Viễn cũng lập tức tắt ngúm, một chữ cũng không dám nói tiếp.
"Không có đúng không?"
Văn Kha liên tục nhìn chằm chằm vào gã, nhìn chằm chằm đến khi Alpha này không còn gì để nói, mới quay lại từ từ quét mắt hết một lượt tất cả những bạn học cũ, trong cái ánh mắt vừa vững vàng kiên nghị kia lại mang theo một sự uy hiếp mơ hồ.
Anh nói lời này xem như dứt khoát thừa nhận bản thân biết rõ những chuyện không chịu nổi đã qua kia của Hàn Giang Khuyết, thế nhưng sự quyết đoán trong nháy mắt đó vẫn khiến cho những con người ngồi quanh chiếc bàn đều phải yên lặng. Tôn Tân và Vương Gia Giai đều ngẩn ra nhìn về phía Văn Kha.
Không ai hé răng nói lời nào.
"Bởi vì chuyện riêng của tôi đã quấy rầy đến cuộc vui của mọi người, thật sự ngại quá."
Văn Kha chậm rãi ngồi xuống, bình thản nói rằng: "Lớp trưởng, bữa nay để tôi mời đi, coi như là đền bù cho mọi người.
"Không sao đâu, không sao đâu."
Cái trán của Phạm Vũ đã đổ đầy mồ hôi, cổ họng cũng khô khốc, đáp lại: "Mọi người đều là bạn học cũ với nhau, cậu cũng không cần phải khách sáo như thế đâu, cũng không có làm mất vui gì cả...:
"Phải đấy, có cái chuyện gì đâu." Tôn Tân rốt cuộc cũng phụ họa theo một tiếng.
Sau khi những lời nói của Văn Kha ổn định được tất cả, Trác Viễn bỏ đi cũng không được mà ngồi xuống ăn cũng không xong, tình cảnh của gã trong lúc nhất thời thành ra cực kỳ lúng túng.
Văn Kha cũng chẳng hề để ý đến gã còn tự rót trà cho bản thân.
...
Nhưng vào đúng lúc này, chỉ nghe thấy một trận những tiếng bước chân nặng nề đang chậm rãi đi lên tầng, lần này biểu cảm của nhân viên phục vụ có hơi nghiêm trọng bởi đi theo sau cô ấy có ba người đàn ông.
Alpha đi ở phía trước cũng phải cao hơn 1m9, mùi tin tức tố trên người anh ta trầm lắng lại nồng nặc, trong tình huống còn chưa thấy rõ là ai mà đã khiến cho tất cả những người trong phòng đều cảm nhận được sự tồn tại đặc biệt mạnh mẽ của bản thân rồi.
Mà hai người đi phía sau, từ tư thái đi lại cùng bộ dáng nghiêm trang, gần như khiến cho tất cả cũng có thể nhìn rõ ra được, bọn họ đều là vệ sỹ chuyên nghiệp.
Người đàn ông đi ở phía trước nói giọng khàn khàn, khuôn mặt của người này vừa mới xuất hiện đã đủ để khiến cho tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được là có quan hệ với Hàn Giang Khuyết——
Bọn họ thực sự quá giống nhau.
Đôi mắt đen như mực, đường nét rõ ràng sắc nét còn có xương quai hàm đặc biệt lạnh lùng.
Anh ta giống như một phiên bản lớn tuổi hơn một chút của Hàn Giang Khuyết.
Alpha này vừa mới xuất hiện, đã khiến tất cả mọi người đều cảm nhận được sự cách biệt mạnh mẽ.
Bất kể là từ quần áo khiêm tốn, hay là hai vệ sỹ chuyên nghiệp như quân nhân ở phía sau, đều tỏ rõ đẳng cấp hoàn toàn không giống.
"Thật ngại quá, làm phiền rồi."
Alpha trước tiên là liếc mắt nhìn trong phòng một lượt, ánh mắt lạnh nhạt của anh ta đột nhiên dừng lại trên người Hàn Giang Khuyết một lát, rồi lập tức dùng chất giọng không cho phép nghi ngờ, nói rằng: "Anh ở dưới nhà đợi em."
Khẩu âm của anh ta là của người phương Bắc chính gốc, rõ ràng không phải là người ở thành phố B.
Văn Kha ngơ ngác nhìn về phía Alpha đầy xa lạ kia, rồi đột nhiên cũng ý thức được——
Đây nhất định là người nhà của Hàn Giang Khuyết.
Danh sách chương