Bên phía Vương Tịnh Lâm đã gửi đến một tin tốt, anh ta nói rằng mình đã hoàn thiện thủ tục nghỉ việc bên chỗ Viễn Đằng, ngày đầu tiên của năm mới là có thể bắt đầu đi làm được rồi.

Văn Kha rất vui mừng nhưng cũng không quên hỏi thêm một câu, thái độ của Trác Viễn bên đó có gì bất thường hay không.

Trong điện thoại Vương Tịnh Lâm đã nói rằng, anh ta cảm thấy bản thân công ty hiện tại cũng tương đối rối loạn, người trong ban lãnh đạo từ chức cũng rất nhiều, thế nên chuyện của anh ta trong một đống những vấn đề kia lại thành ra không có vẻ gì là đột ngột lắm.

Trác Viễn tuy rằng đã nói chuyện qua với Vương Tịnh Lâm, nhưng cũng không mạnh mẽ giữ anh ta ở lại, có cảm giác như tâm tư của người này cũng không tập trung vào chuyện công việc cho lắm, thế nên tất cả mọi việc đều coi như đều thuận lợi.

Văn Kha thở phào một hơi, anh loáng thoáng có cảm giác tình huống của Trác Viễn bên kia hình như phải vô cùng gay go lắm, cho nên Viễn Đằng mới loạn thành như thế. Nhưng chuyện này rốt cuộc cũng chẳng có liên quan gì đến anh, hơn nữa năm mới cũng sắp đến rồi, bên LITE không ngừng đón nhận những tin tức tốt lành cho nên cũng không để chuyện kia trong lòng, còn vui vẻ hẹn Vương Tịnh Lâm sau ba ngày nghỉ đầu năm sẽ gặp nhau tại phòng làm việc ở tòa tháp đôi.

Trước đó anh đã hỏi qua Hứa Gia Nhạc và Phó Tiểu Vũ có dự định gì cho hôm giao thừa không, kết quả thật bất ngờ chính là bọn họ đều không định về nhà mà sẽ ở lại thành phố B một mình.

Omega nghĩ một lát, rồi dứt khoát gọi cả hai người kia đến nhà mình ăn lẩu rồi cùng đón giao thừa, bọn họ hai ngày trước bởi vì lại xảy ra mâu thuẫn trên phương diện công việc nên có hơi cứng ngắc một chút, anh muốn tranh thủ cơ hội này để hai bên lại làm hòa.

Sự sắp xếp này có hơi hấp tấp, cho nên đến ngày ba mươi mốt mới sáng sớm, nhưng Hàn Giang Khuyết đã bị Văn Kha dựng từ trong chăn dậy để đi mua đồ cùng mình.

Hàn Giang Khuyết bởi vì không được đón năm mới một mình với Văn Kha, cho nên hắn không lấy làm vui vẻ lắm, hơn nữa mới bảnh mắt ra đã phải dậy nên có hơi cáu kỉnh, vì vậy sắc mặt trông có vẻ hơi buồn bực.

Nhưng mà sau khi Alpha đánh răng rửa mặt xong, đã bị Văn Kha ấn xuống sopha rồi ôm chặt lấy.

Anh vòng tay qua cổ Hàn Giang Khuyết, hôn một đường từ hàng xương mày đẹp đẽ của Alpha đến đôi môi mỏng manh kia, ánh mặt trời ấm áp trong ngày đông xuyên qua lớp cửa sổ bằng kính chiếu trên thân thể hai người họ, Văn Kha bỗng thì thầm rằng: "Tôi yêu Hàn Giang Khuyết."

Hàn Giang Khuyết giật mình bởi lời tỏ tình đột ngột này, lông mi của hắn khẽ run lên một cái.

"Tiểu Kha, em làm gì thế..."

Alpha có hơi ngượng, cái mặt một giây trước đó còn đang xị ra ngay lập tức đã thay đổi, dù còn có chút xấu hổ, nhưng vẫn không nhịn được khẽ đáp lại: "Tôi cũng yêu em, Văn Kha."

"Bảo bối có mệt không?"

Văn Kha lấy tay vần vò khuôn mặt của Hàn Giang Khuyết, còn cố ý bóp khuôn mặt đẹp trai của người ta thành nhiều nếp nhăn, sau đó lại cười đến híp cả mắt lại rồi hôn lên.

"Cũng có đi đâu đâu mà mệt cái gì." Hàn Giang Khuyết trả lời theo bản năng.

"Tôi muốn nói đến tối hôm qua ấy." Văn Kha nói nhỏ, âm cuối còn mang theo một chút ý cười trộm: "Bị tôi cưỡi lên người hoài vậy mà không mỏi à?... Có phải tôi nặng lắm không?"

Hàn Giang Khuyết bị vần vò một hồi lâu không nói nên lời, chính hắn cũng thấy hơi tức vì chỗ xấu hổ của hai người họ toàn bị lệch pha, Omega lúc làm quả thực rất thẹn thùng nhưng Alpha thì phải xong việc mới bắt đầu thấy ngượng, điều này dẫn tới chuyện cứ đến sáng hôm sau là Văn Kha lại lấy chuyện trên giường ra trêu chọc khiến hắn ngắt ngứ.

Qua một hồi lâu, Hàn Giang Khuyết mới không chịu khuất phục, lòi ra một câu đáp trả: "Nặng lắm, nặng chết mất thôi."

Thế nhưng hắn mới nói được một nửa lại nhớ ra mình mới là Alpha, vì vậy lập tức tìm lại tôn nghiêm, bổ sung thêm: "Nhưng mà tôi hoàn toàn không thấy mệt."

Văn Kha rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, còn cười thành tiếng.

Anh cúi đầu xuống chạm trán mình vào trán của Alpha, nhẹ nhàng cọ xát, như là chú hươu con dùng cái sừng trên đầu mình cọ cọ làm nũng với người yêu dấu nhất vậy.

Lúc mang thai dù không có kỳ phát tình, nhưng Omega đối với chuyện thân mật lại có khát vọng vượt quá mức bình thường.

Buổi tối mấy hôm nay hai người họ cũng chẳng rảnh rỗi một chút nào, mỗi ngày đều nằm trong chăn giày vò lẫn nhau, muốn nói một chút cũng không mệt là không thể nào, Omega bụng đã lớn rồi nên không thể cử động được mấy, cho nên tất cả các công việc tay chân đều là do Alpha đảm nhiệm.

Mặc dù là Văn Kha đang đùa Hàn Giang Khuyết, nhưng bản thân cũng rất hiểu điều này, vì vậy anh lại ôm lấy Alpha vào lòng mình, dịu dàng vuốt ve dỗ dành hắn.

Hạnh phúc mà chuyện ấy mang đến khó có thể dùng lời lẽ để diễn tả được, cảm giác thỏa mãn bông xù ấy sẽ khiến cho con người bởi vì sung sướng quá mà đầu ngón tay cũng trở nên tê dại, vì thế dù là những lời tình tứ sến súa đến mức nào cũng kìm lòng không đặng để rồi nói ra.

"Hàn Giang Khuyết, bảo bối của tôi."

Văn Kha khẽ lẩm bẩm: "Sao cậu lại đáng yêu đến thế, đôi mắt cũng đẹp này, lông mày cũng đẹp nữa, lúc cười thật tươi lại càng đẹp hơn. Tôi đã sắp ba mươi tuổi rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu, trái tim tôi vẫn đập rộn ràng như ngày học cấp Ba ấy.

Nếu như em bé của chúng ta cũng giống cậu, vậy thì khi lớn lên hai đứa nó hẳn là sẽ khiến người khác mê mệt mất thôi. Chú sói con của tôi ơi, tôi chỉ muốn mãi được ôm lấy cậu như thế này, một giây một phút đều muốn hôn cậu, còn muốn mỗi ngày đều ngủ với cậu nữa, cậu có biết hay chăng?"

Hàn Giang Khuyết bối rối bởi những lời nịnh nọt trực tiếp lại liên tục thế này.

Alpha chớp mắt một cái, lần này rốt cuộc cũng không kiềm được nữa, khóe miệng ngượng ngùng giương lên nở một nụ cười tươi rói, đôi mắt ngây ngô cũng từ từ cong lên.

"Tiểu Kha..." Giọng nói của Hàn Giang Khuyết có hơi khàn khàn, khẽ nói: "Tôi đã mua quà cho em đấy."

"Vốn định đến đến đêm qua giao thừa rồi mới tặng cho em, nhưng mà nghĩ đến lúc đó Hứa Gia Nhạc và Tiểu Vũ cũng ở đây nên..." Alpha nói tới chỗ này, lại hừ một tiếng nho nhỏ, tuy còn hơi để bụng chuyện kia nhưng cũng không còn tức giận nữa, ngay sau đó lại nói tiếp rằng: "Tôi không muốn tặng quà trước mặt bọn họ, vậy nên bây giờ sẽ tặng em luôn."

"Thật ư?" Văn Kha giật mình, hai mắt mở to, lập tức không kiềm được vội vàng hỏi: "Quà gì vậy?"

Hàn Giang Khuyết vẫn luôn là một Alpha hơi khô khan một xíu, cho nên anh mới bất ngờ vì bỗng nhiên đến năm mới mình lại nhận được quà như thế này.

Những ngày còn đi học trước đây, Văn Kha mới là cái người tương đối để ý đến những nghi thức (1) như thế này.

(1)= Đoạn chú thích này cũng không hẳn liên quan lắm nhưng tôi muốn chia sẻ với các bạn.

"Nghi thức là cái gì?" Hoàng tử bé nói.

"Đó cũng là một thứ bị lãng quên khá nhiều." Con cáo đáp lại.

"Đó là điều khiến một ngày khác với mọi ngày, một giờ khác với mọi giờ."

- Trích Hoàng tử bé chương XXI-

Anh đã sớm ghi nhớ hết những ngày lễ, giáng sinh cũng được mà năm mới cũng thế hoặc đúng dịp nhất là vào sinh nhật của Hàn Giang Khuyết, anh đều sẽ dành tặng cho Alpha này chút quà nhỏ, còn nghiêm túc đến mức tặng kèm một tấm thiệp chúc mừng.

Dù sao khi đó cũng là đang bí mật yêu thầm đối phương, mà trí nhớ của Hàn Giang Khuyết cũng kém nên sẽ chẳng bao giờ nhớ đến những ngày đó đâu, những món quà nho nhỏ chờ đợi rất lâu cũng ít khi nhận được cho nên thỉnh thoảng anh cũng sẽ cảm thấy hơi hơi tủi thân.

"Em đợi chút nhé."

Hàn Giang Khuyết đứng dậy từ trên ghế sopha rồi đi về phía phòng ngủ, trong khi Văn Kha thì đợi ở bên ngoài, qua một lát mới trông thấy Alpha trở lại, còn cầm theo hai cái hộp nhỏ được đóng gói đẹp mắt——

Văn Kha nhìn lướt qua, trái tim anh không khỏi đập nhanh hơn, có một thoáng như thế có lẽ bởi tác dụng của tâm lý nên anh còn nghĩ rằng Hàn Giang Khuyết muốn tặng nhẫn cho mình.

Nhưng mà rất nhanh, ý nghĩ này đã hoàn toàn tiêu tan.

Bởi vì khi Alpha đến gần, Văn Kha chỉ thấy trên mặt hai chiếc hộp nhỏ kia chình ình một chữ Rolex——

Là đồng hồ đeo tay rồi.

Trái tim của Văn Kha sau khi phập phồng lên xuống, bỗng nhiên lại lặng yên trong tích tắc nhưng mà rất nhanh cũng cảm thấy sự thất vọng thầm kín của bản thân cũng thật khó hiểu, vì thế anh bèn lập tức thay đổi cảm xúc.

"Ro, Rolex ư..."

Văn Kha hơi lắp bắp một chút rồi mới nói tiếp: "Đắt lắm phải không?"

"Ừm."

Hàn Giang Khuyết và với Văn Kha, mỗi người một hộp cùng nhau bóc một lúc, chỉ thấy bên trong đó được đặt hai chiếc đồng hồ đeo tay dành cho nam giới.

Một chiếc có dây đeo bằng da màu đen với mặt đồng hồ màu vàng đồng, trong khi chiếc còn lại có dây đeo màu xanh đậm cùng mặt đồng hồ màu bạc, thủ công tinh xảo vừa nhìn qua đã biết là vô cùng đắt đỏ.



"Dòng Cellini này rất cơ bản, không đắt lắm đâu. Tiểu Kha, sau này tôi sẽ mua cho em thứ tốt hơn."

Hàn Giang Khuyết nói nhỏ: "Rolex tương đối cổ điển, thế nhưng tôi lại rất thích câu khẩu hiệu quảng cáo của hãng này——Timeless (vượt thời gian). Văn Kha, tôi muốn hai chúng ta được bên nhau trọn đời."

Alpha cầm chiếc đồng hồ có dây đeo màu xanh đậm lên, trịnh trọng đeo vào cổ tay của Văn Kha, anh còn nhìn thấy phía dưới đáy mặt đồng hồ được khắc một dòng chữ nhỏ:

Timeless- Han loves Wen(2)

(2)= là phiên âm của hai chữ cái đầu trong tên của hai nhân vật (= Hán= Han) và Văn (=Wén=Wen).

Alpha tiếp theo đó là cầm lên chiếc màu đen còn lại, rồi tự đeo vào cho mình.

Ban đầu Văn Kha còn cho rằng dòng chữ dưới đáy mặt đồng hồ kia vị trí sẽ được đổi lại, thế nhưng thực tế lại không hề giống như anh đã nghĩ, dòng chữ kia vẫn giống y như vậy.

Han loves Wen.

Là tình yêu vĩnh hằng.

Là Hàn Giang Khuyết yêu anh mãi mãi.

Văn Kha cúi đầu xuống, dùng đầu ngón tay vuốt ve dây đeo đồng hồ, đôi mắt không kiềm nổi mà đã thấy ươn ướt rồi.

Cho dù như thế nào, đây vẫn là lần đầu tiên anh nhận được món quà của Hàn Giang Khuyết đã trưởng thành một cách đầy nghiêm túc như thế này.

Đây là khoảnh khắc đáng được trân trọng cất giữ cả đời này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện