Phó Tiểu Vũ chưa từng nói với ai, về chuyện bản thân mình sợ hãi cảm giác thất bại đến mức nào.

Càng vươn cao hơn, thứ cảm giác sợ hãi này lại càng giống như thủy triều kề sát bên cậu, có lúc còn cảm thấy thần kinh như sợi dây chun bị kéo căng đến cực hạn, chỉ có lúc uống rượu mới có thể được thả lỏng một ít.

Cậu thích Pub, thích cảm giác ngà ngà say rồi nhảy nhót giữa đám đông, thích cảm giác đám Alpha ở cách một khoảng dùng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía mình.

Phó Tiểu Vũ hình như là kiểu người chỉ khi đứng trong đám đông ồn ào mới có thể yên lòng mà tỏa sáng được vậy, bởi vì cậu tin rằng chỉ có đứng cách tất cả một khoảng như thế, bản thân mình mới thật sự hoàn hảo.

Một khi đến thời khắc thân mật cùng bí ẩn là cậu sẽ trở nên cứng ngắc, căng thẳng, không còn chút sức hấp dẫn nào.

Tối hôm qua ở chung với Hứa Gia Nhạc, chẳng qua là thêm một lần chứng thực điều này.

Cho nên có lúc cậu thật sự sẽ đố kị với Văn Kha——

Văn Kha có được vẻ đẹp kiểu dịu dàng cùng khéo léo, có thể khiến Hàn Giang Khuyết mê như điếu đổ đến mức bế anh lên cao cao, Omega này còn có thể dùng đôi mắt ướt át nhìn xuống Hàn Giang Khuyết tựa như làm nũng.

Văn Kha là kiểu Omega như một chú hươu con mềm mại:

Cũng là... kiểu Omega có được nét quyến rũ nồng nàn.

Phó Tiểu Vũ ngồi ngẩn ra trên giường mười phút, đây là khoảng lặng mà cậu tự đặt ra cho mình, bởi vì nếu càng để lâu hơn sẽ lại càng có nhiều thứ không lường trước được xảy ra. Cậu nắm thời gian rất chuẩn, cho nên dù không cần nhìn đồng hồ cũng tự ước tính được không sai chút nào.

Cậu mặc lại vào người áo sơ mi đã được là phẳng, rồi lại cất gọn bàn là và cầu là đi, sau đó hít một hơi thật sâu rồi mới quay lại phòng khách.

Mấy người ngồi bên bàn ăn, đang cùng nhau thảo luận về một bộ phim truyền hình cổ trang mới chiếu gần đây.

Phó Tiểu Vũ yên lặng ngồi xuống, hơi cảm thấy không thể nói chen vào được, bởi cậu từ trước đến nay vẫn luôn rất ít khi xem phim và chương trình truyền hình.

"Tôi thấy Diệp Cảnh Lan đẹp thật, nhất là kiểu trang điểm ngày đại hôn ấy vừa khí khái lại vừa quyến rũ, lúc trước chính là vì tình cờ xem được cảnh đó nên rất thích, chứ tôi bình thường cũng chẳng có thời gian theo dõi bộ phim nào đâu, nhưng mà sau này đã dứt khoát cứ đến giờ ăn cơm là phải nhanh chóng tranh thủ xem một tập."

Khi Văn Kha nhắc đến một nhân vật Omega trong bộ phim kia, rõ ràng là có hơi phấn khích.

"Cũng bình thường thôi." Hàn Giang Khuyết hừ một tiếng, nhưng mà biểu cảm ngược lại cũng có vẻ hơi không khách quan lắm.

"Tôi cũng cảm thấy bình thường mà." Hứa Gia Nhạc cười cười, lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi: "Diệp Cảnh Lan thật sự trông kiểu bị nặng nề ấy, mỗi một chi tiết trên ngũ quan đều phải mang vẻ tinh xảo nhất, giống như hận không thể khiến mỗi một góc độ đều nói cho người khác biết rằng cô ấy đẹp đến thế nào —— mỹ nhân thật đấy nhưng một khi quá chăm chút như thế, lại khiến người ta cảm thấy không còn hấp dẫn nữa mà chỉ cảm thấy mệt."

Phó Tiểu Vũ đang gắp sủi cảo, khi nghe được câu nói này không khỏi có hơi sững sờ, cậu bỗng nhiên ngơ ngác hỏi một câu: "Quá chăm chút đến ngoại hình thì không đẹp nữa sao?"

"Đương nhiên." Hứa Gia Nhạc lạnh nhạt đáp lại: "Rất nhiều người không hiểu được cảm nhận về cái đẹp, thứ khiến người khác thật sự mê mẩn là sức hấp dẫn của linh hồn và dục vọng, là vẻ gợi cảm nhẹ bẫng, là vẻ ngây thơ hồn nhiên sẵn có. Cứ gắng gồng lên trau chuốt ngũ quan như thế, mãi mãi cũng sẽ chỉ là vẻ đẹp tầm thường. Nhưng mà cũng chẳng sao cả, có quá nhiều người không hiểu được cái đẹp, cũng chẳng biết thưởng thức đây chính là đẳng cấp thẩm mỹ không giống nhau."

Khi anh ta nói những lời như thế này, trong lúc lơ đãng lại vô tình toát ra vẻ lãng mạn nhưng cũng đầy kiêu ngạo khinh người của đám con nhà giàu.

Mặc dù gián tiếp phủ định Văn Kha, thế nhưng vì đã là bạn bè nhiều năm nên anh cũng chẳng hề khách sáo còn thẳng thắn bóc phốt ngược lại: "Hứa đại thiếu, bớt bớt cái kiểu lãng mạn nhà giàu ấy đi, từ cấp hai đến giờ cậu đã thay không biết bao nhiêu cậu bạn trai rồi, nhưng thật ra đều là cùng một dạng Omega hết. Tôi thấy cậu nào có phải đẳng cấp cao gì đâu, chẳng qua là gu thẩm mỹ chỉ có mỗi một kiểu mà thôi."

Hứa Gia Nhạc tốt tính cúi đầu xuống uống trà, cũng không phản bác lại.

Thế nhưng Phó Tiểu Vũ lại không kiềm được, còn nghiêm túc hỏi một câu: "Cấp hai...? Yêu sớm sao?"

Có lẽ là vì cái từ yêu sớm này thật sự quá đường đột, cho nên Hứa Gia Nhạc liền bị chọc cho sặc một ngụm trà, anh ta đặt chiếc cốc xuống, khóe miệng nhếch lên nói: "Phải đó, tôi từ năm mười ba tuổi đã bắt đầu yêu sớm rồi—— Phó Tiểu Vũ, vừa nhìn đã biết cậu từ nhỏ đến lớn đều là học sinh ngoan, khẳng định không biết yêu sớm là gì rồi."

Phó Tiểu Vũ nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào.

Cậu đâu chỉ không yêu sớm, mà ngay cả yêu muộn cũng không có.

Ngược lại là Hàn Giang Khuyết khi nghe đến đây, như tìm được cơ hội không hề khách sáo tiếp tục bóc phốt Hứa Gia Nhạc: "Anh ta không chỉ yêu sớm, mà còn là loại đàn ông cặn bã của trường Bắc Tam, khi ấy có một bé Omega ở lớp bên chia tay với Hứa Gia Nhạc xong còn chạy đến cửa lớp chúng tôi khóc sướt mướt, người này vì không muốn gặp người ta mà phải trốn vào nhà vệ sinh đó."

"Này——"

Hứa Gia Nhạc bị Văn Kha nói xấu thì cũng thôi đi, còn bị Hàn Giang Khuyết lôi ra không biết bao nhiêu chuyện xấu nên không kiềm được mà lập tức giáng trả: "Hàn Giang Khuyết, thế còn cậu thì sao?"

"Tôi thì làm sao?"

"Thế chuyện tại cậu trông đẹp quá mà được Alpha trường khác viết thư tỏ tình thì sao?"

"Làm gì có chuyện đó."

"Vậy còn chuyện những người khác gọi cậu là Hàn công chúa?"

"Cũng không có chuyện này." Hàn Giang Khuyết khẳng định như đinh đóng cột.

Phó Tiểu Vũ nghe thấy mà đầu óc choáng váng, trái lại Văn Kha ở một bên thì không nhịn được mà đỡ lấy trán mình rồi cúi đầu cười trộm.

"Văn Kha, cậu nói đi có hay không?" Hứa Gia Nhạc chuyển kênh lật bóng, từng bước ép sát: "Cái chuyện Hàn công chúa ấy, có hay là không?"

Hàn Giang Khuyết lập tức quay đầu qua, đôi mắt đen như mực căng thẳng nhìn vào anh.

"Ha..." Văn Kha cười đến không ngừng được, anh nhìn Hàn Giang Khuyết còn cố ý kéo dài âm cuối: "Có hay không có ấy nhỉỉỉỉỉỉỉ——"

"Không có." Giọng Hàn Giang Khuyết khi đối diện với Omega đã nhỏ đi rất nhiều, đôi tai lại khẽ ửng đỏ không đáng kể lắm.

Hắn giống như chú sói con chạy ra ngoài cắn càn nhưng lại không cẩn thận bị kẻ địch tóm chặt lấy cái đuôi, đáng thương tội nghiệp nhìn vào Omega một cách chăm chú, muốn Văn Kha quyết định cho mình.

Trái tim Văn Kha tê dại, không nhịn được phải giơ tay lên vuốt ve đầu của Alpha một cái, rồi bắt đầu nói dối mà không hề có tý cắn rứt lương tâm nào: "Vậy thì không có đi."

"Tổ sư, Văn Kha." Hứa Gia Nhạc nói: "Tôi phát hiện ra cậu đúng là kẻ trọng sắc khinh bạn mà."

Văn Kha trộm cười rồi thò đũa ra gắp một miếng sủi sảo, nhưng mới vừa đưa đến bên miệng lại vì ngửi thấy mùi dầu mỡ mà chợt cảm thấy cực kỳ buồn nôn.

Sắc mặt của anh trắng bệnh, ngay sau đó là chống tay vào mặt bàn rồi đứng lên còn một tay khác thì che miệng lại theo bản năng.

Phản ứng lần này so với mấy ngày trước đến quá mãnh liệt, khiến cho đôi chân của anh còn hơi run run.

Hàn Giang Khuyết dường như cũng đứng dậy ngay lập tức, ôm chặt lấy Omega theo bản năng.

"Muốn, muốn nôn..." Dịch chua trong dạ dày liên tiếp trào lên, khiến Văn Kha còn cảm thấy đầu óc mình có hơi váng vất, yếu ớt dựa vào trong lồng ngực của Hàn Giang Khuyết.

"Được rồi, được rồi, ngay đây thôi." Hắn cũng đã từng phải đối phó với tình huống như vậy mấy lần rồi, nhưng vẫn là căng thẳng.

Hàn Giang Khuyết không dám bế Omega lên, sợ kích thích sẽ khiến Văn Kha lập tức nôn ra, cho nên chỉ đành chậm rãi dìu anh đi về hướng phòng vệ sinh ngoài phòng khách.

Khi Văn Kha ngồi xổm xuống trước bồn cầu nôn khan, Hàn Giang Khuyết cũng cầm theo cốc nước để xúc miệng ngồi xổm ở một bên, đôi mắt dường như chẳng hề chớp lấy một cái mà cứ chăm chú nhìn vào anh.

Hứa Gia Nhạc cùng Phó Tiểu Vũ chỉ có thể đứng ở bên ngoài, nhìn Văn Kha bằng ánh mắt mang theo nỗi lo âu.

Anh thật ra không ăn được gì mấy, nhưng vẫn luôn nôn khan không ngừng, ngay cả mùi vị trào lên trong miệng cũng khiến mình cảm thấy buồn nôn.

Dạ dày giống như bị một bàn tay nhào nặn lặp đi lặp lại, cảm giác khó chịu khiến cả người đổ đầy mồ hôi.

"Khó chịu quá..." Văn Kha nhắm mắt lại, khẽ nói.

"Tôi biết." Hàn Giang Khuyết dè dặt cẩn thận vuốt ve sống lưng cho Omega: "Em còn muốn nôn không?"

Văn Kha gắng gượng súc miệng một cái, tuy rằng không còn nôn tiếp nữa nhưng vẫn cứ mệt mỏi cúi thấp đầu xuống, hỏi một đằng trả lời một nẻo, còn lặp lại thêm một lần: "Khó chịu quá."

Hàn Giang Khuyết xót xa đến mức không biết phải làm thế nào, hắn hôn lên giọt mồ hôi mới chảy xuống bên gò má anh: "Bé con, tôi ở đây, bé con của tôi."

Một sợi tóc của Văn Kha buông thõng xuống, thậm chí còn chạm vào một chút nước miếng, nhếch nhác dính vào một bên.

Nhưng Hàn Giang Khuyết lại không có chút nào chán ghét Omega vừa mới nôn xong, thậm chí dường như còn áp sát khuôn mặt của mình vào, đặt từng nụ hôn từng nụ hôn lên khuôn mặt và đôi môi của người thương.

Phó Tiểu Vũ kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này——

Alpha cao to tựa như ôm trọn lấy Omega trong lòng mình, hai người đồng thời ngồi xổm chen chúc trước bồn cầu, giống như trong chớp mắt đã bước vào thế giới nhỏ của riêng mình và những người khác cũng không thể bước vào được nữa.

Chuyện mang thai này, cho dù là đối với Omega cùng giới tính mà nói vẫn là rất xa lạ.

Dáng vẻ chật vật không theo ý muốn của bản thân kia, sự lúng túng không có cách nào lảng tránh được, thậm chí còn khiến Phó Tiểu Vũ không biết nên làm thế nào.

Cậu đến tận bây giờ vẫn không thể nào tưởng tượng nổi, tình cảm phải đến thế nào, mới có thể chẳng khúc mắc gì mà bộc lộ một phương diện không hề thoả đáng trước mặt một nửa của mình như vậy.

"Hay là tôi với Phó Tiểu Vũ về trước nhé."

Giọng Hứa Gia Nhạc trầm trầm nói: "Hàn Giang Khuyết, cậu đỡ Văn Kha đi nghỉ ngơi cho khoẻ, cậu ấy mới vừa có thai cho nên phản ứng mới mạnh như thế này. Lúc nào cần giúp đỡ gì cứ gọi cho tôi."

Hàn Giang Khuyết vẫn cứ ôm lấy Văn Kha, khi nghe thấy Hứa Gia Nhạc nói như vậy chỉ gật đầu một cái, cũng không đoái hoài tới việc đáp lại.

"Đúng vậy," trong lòng Phó Tiểu Vũ có hơi rối loạn, cậu suy nghĩ một lát rồi mới nói tiếp: "Vậy tôi về trước, tìm người chuẩn bị thủ tục và giấy tờ gì đó để đăng ký kinh doanh cho công ty, có tiến triển gì sẽ báo lại hai người sau."

"Chờ chút đã Tiểu Vũ," có lẽ là lời nói của Phó Tiểu Vũ đã nhắc nhở Văn Kha, cho nên dù sắc mặt anh tái nhợt nhưng vẫn cố ngẩng đầu lên, gắng gượng nở một nụ cười, rồi khẽ nói:

"Về chuyện dự án, thật sự rất cảm ơn mọi người. Còn chuyện quyền nắm cổ phần, cứ giống như trước đây chúng ta đã bàn với nhau đi, cậu đừng quên đó.

Hơn nữa trừ phần của cậu ra, tôi cũng muốn dành một phần quyền nắm cổ phần cho Hứa Gia Nhạc, vậy nên hai ngày này hai chúng ta vẫn phải cùng nhau bàn bạc thêm một chút."

"Quyền nắm cổ phần?" Hàn Giang Khuyết khi nghe thấy mấy câu đó, mới có chút ngạc nhiên mà cúi đầu xuống.

Thế nhưng rõ ràng là hắn không thích lắm, khi Văn Kha vào lúc này rồi mà vẫn còn nhớ đến chuyện đấy, Hàn Giang Khuyết cúi đầu xuống vuốt ve khuôn mặt của Omega, nói nhỏ: "Em trước tiên đừng nghĩ đến những điều đó nữa."

Hứa Gia Nhạc cũng quay đầu lại, liếc mắt nhìn Phó Tiểu Vũ một cái.

Cậu đột nhiên cảm thấy có hơi lúng túng, không biết có phải là do ảo giác của mình hay không mà luôn cảm thấy giống như bản thân đã nói những điều không đúng lúc, vẻ mặt Hàn Giang Khuyết vừa nãy cũng là kiểu ngầm có ý trách cứ.

"Thôi, tôi có dùng gì đến cái quyền nắm cổ phần đó đâu, đợi cậu kiếm được bộn tiền thì phát cho tôi một phần tiền thưởng là được rồi."

Hứa Gia Nhạc vừa chỉnh đốn lại quần áo, vừa nói rất tự nhiên: "Trước hết cậu cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đã, chuyện công ty đợi đến khi tình trạng của cậu khá hơn thì xử lý tiếp cũng được."

...

Phó Tiểu Vũ cùng Hứa Gia Nhạc đồng thời đi đến thang máy để xuống tầng, dọc theo đường đi hai người họ cũng không nói với nhau lời nào, bầu không khí có hơi cứng ngắc thế này khiến cậu sâu sắc nhận ra rằng, sự hoà hợp trong nhà Văn Kha vừa nãy có lẽ chẳng quan hệ gì với mình.

Mãi cho tới khi đi đến đại sảnh, Hứa Gia Nhạc mang theo biểu cảm nhàn nhạt, mới cất tiếng hỏi: "Cậu sống ở đâu? Xe của tôi hôm qua vẫn đậu ở quán bar, bây giờ qua đó lấy về đã, có cần đưa cậu về không?"

Phó Tiểu Vũ nghe ra ý của đối phương, cho nên ngay cả câu hỏi đầu tiên cũng dứt khoát không trả lời, chỉ bình tĩnh đáp lại: "Không cần đâu, tôi tự gọi xe về được. Cảm ơn anh."

Nghe thấy vậy Hứa Gia Nhạc cũng không hỏi nhiều nữa, rồi vẫn cứ gọi xe để Phó Tiểu Vũ đi trước.

Dưới ánh nắng xán lạn của buổi chiều, Hứa Gia Nhạc đưa mắt nhìn theo sắc vàng óng của chiếc xe taxi đang dần đi xa, biểu cảm trên gương mặt của anh ta cũng có đôi chút phức tạp.

Cả hai người họ không có một ai là nhắc đến chuyện tối qua.

Thế nhưng ít nhiều gì...

Hứa Gia Nhạc nghĩ, bản thân cũng nên nói lời xin lỗi với Phó Tiểu Vũ.

  
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện