Lúc ngẩng đầu lên, thật ra nội tâm Văn Kha cũng không thể nói rõ được vì sao bản thân lại cảm thấy có hơi thấp thỏm.
Anh nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương, bộ vest màu xanh tím than được cắt may khéo léo, bên trong là áo sơ mi màu tối kẻ sọc in hoa văn chìm, dưới ánh đèn sáng choang tựa như thật sự đã biến thành một người khác.
Văn Kha lúc bình thường đều mặc áo phông 100% cotton kết hợp với những chiếc quần có phong cách thoải mái, dường như rất tương xứng với con người hiền lành mềm yếu nửa đời trước của chính mình.
Nhưng đường cắt may của bộ vest này đây lại là chỉnh tề, dứt khoát cùng cẩn thận kỹ lưỡng.
Giống như phong thái giỏi giang mà anh vẫn âm thầm hướng đến, giống như... Phó Tiểu Vũ.
Văn Kha hít sâu một hơi, đồng thời vươn tay lên vuốt lọn tóc đang rũ trước trán ngược ra đằng sau, để lộ ra vầng trán của bản thân.
Thực ra anh có một chiếc trán rất đẹp, cao vút bóng loáng đường cong lưu loát, thời điểm để lộ ra như thế này cũng hiện ra vẻ phấn chấn của tinh thần.
Văn Kha nhìn vào khuôn mặt của mình trong gương, đầu tiên là vì lo lắng mà môi dưới hơi mím lại một chút, sau đó mới là nở một nụ cười với chính bản thân.
Nụ cười ấy thoáng mang theo vẻ ngượng ngùng, đôi con ngươi nhạt màu của Omega cùng với khóe môi đang giãn ra cũng dần dần hiện lên chút dã tâm như có như không.
Trong nháy mắt đó, anh đã nghiêm túc nghĩ rằng hy vọng bản thân mình có thể thật sự làm nổi bật lên được bộ trang phục này.
Theo lý mà nói, đến gặp mặt Lam Vũ chỉ cần một bộ vest là đủ rồi nhưng Hàn Giang Khuyết hiển nhiên là hoàn toàn không hài lòng với như vậy, chỉ riêng một cửa hàng này thôi mà hắn đã chọn ra ba bốn bộ vest và áo sơ mi không giống màu nhau rồi mua hết.
Cuối cùng Văn Kha đổi sang một bộ vest tao nhã màu trắng sữa, kiểu màu sắc này đương nhiên hoàn toàn không thích hợp với một cuộc gặp gỡ bàn chuyện hợp tác làm ăn, hơn nữa giá thành lại cực kỳ đắt đỏ, vốn anh không định mua nhưng Hàn Giang Khuyết lại khăng khăng phải mua, không chỉ phải mua mà hắn còn đưa ra một yêu cầu khá lạ lùng.
"Đừng đổi lại nữa, em cắt tag đi." Hàn Giang Khuyết hàm hồ nói.
"... Gì cơ?" Văn Kha có hơi ngơ.
Khi anh còn chưa hiểu chuyện gì, Hàn Giang Khuyết đã thanh toán xong rồi nắm lấy tay Văn Kha nói: "Mặc, mặc bộ này đi, trông đẹp lắm."
Văn Kha với đầu óc mờ mịt được Hàn Giang Khuyết dẫn ra cửa, xuyên qua những tia sáng trong trung tâm thương mại nhạy cảm nhận ra hình như lỗ tai Alpha thậm chí còn đang đỏ lên.
Anh không kiềm được mà giơ tay lên tiện thể tóm chặt lấy tai Hàn Giang Khuyết: "Cậu đang nghĩ cái gì đó? Hàn Tiểu Khuyết."
"Này, Văn Kha". Hàn Giang Khuyết không khỏi giật mình, lúc này trên gương mặt của hắn vẫn mang theo vệt ửng đỏ, ánh mắt hung hăng quay đầu lại nói với anh rằng: "Ở bên ngoài đừng có nhéo lỗ tai tôi."
Văn Kha không nhịn được cười ra tiếng ——
Hóa ra người này còn rất sĩ diện.
Tuy ánh mắt và cái miệng của người này hung dữ là thế, nhưng giống như sẽ không thật sự đẩy Văn Kha ra mà vẫn ngoan ngoãn để anh nhéo tai mình, thậm chí còn vì động tác này mà không thể không có hơi mất tự nhiên cúi đầu xuống.
Văn Kha tuy rằng bình thường rất điềm tĩnh nhưng không biết vì sao, một khi đã cùng Hàn Giang Khuyết ầm ĩ lên, anh sẽ đột nhiên biến thành một con người tương đốt mặt dày cùng chủ động.
"Hàn Giang Khuyết..."
Văn Kha một mực kéo tai Văn Kha đến bên miệng mình, sau đó là hỏi rất khẽ rất khẽ: "Vừa nãy trong phòng thử đồ, cậu gọi tôi là gì?"
Câu hỏi này lúc vừa ra khỏi miệng, trái tim nơi lồng ngực anh cũng đang đập loạn thình thịch thình thịch.
Thật ra từ ban nãy sau khi Hàn Giang Khuyết đột nhiên gọi anh là "mình ơi", Văn Kha vẫn thấy có chút choáng váng.
Chưa từng có ai gọi anh như vậy.
Anh chỉ từng nghe thấy Hứa Gia Nhạc ở trước mặt mình, dịu dàng gọi Cận Sở là "vợ ơi", khi ấy anh cho rằng đó là cách gọi yêu thương mà Alpha dành cho Omega của mình.
Thế nhưng xưa nay anh chưa từng nghĩ đến, hóa ra hai tiếng giản đơn này lại ẩn chứa sự thân mật ngọt ngào, nồng đậm đến mức khó tin như thế.
Mà Hàn Giang Khuyết lại không chịu ở trước mặt đám đông gọi như vậy nữa.
Ngôn ngữ thân thể của hắn cực kỳ không được tự nhiên, mặc dù là quay đầu đi nhưng bàn tay lại lén lút nắm chặt lấy tay của Văn Kha hơn.
Tiếp sau đó hai người họ lại ghé vào những cửa hàng nổi tiếng khác, Hàn Giang Khuyết rõ ràng là rất hiểu biết về những thứ này mà điều đó hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Văn Kha, hắn còn đòi mua cho anh một chiếc đồng hồ của thương hiệu nổi tiếng và đắt đỏ, nhưng anh đã kiên quyết từ chối.
Tuy ngoài miệng anh đã nói là sẽ tiêu tẹt ga tiền của Hàn Giang Khuyết, nhưng trên thực tế lại không nỡ động đến chỗ tiền thưởng mà người kia đã phải sưng bầm mặt mũi giành về được, quần áo thì cũng thôi đi nhưng đồng hồ nam thì đâu phải là một con số nhỏ.
Cho nên sau đó cũng chỉ mua thêm một chút phụ kiện—— như là cà vạt, khuy măng sét còn có khăn tay cài túi áo vest gì đó nữa, lúc Hàn Giang Khuyết đi thanh toán Văn Kha bèn đi lung tung trong cửa hàng.
Khi đến hành lang gần phòng thử đồ, bỗng nhiên lại nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc.
"Bảo bối, đừng làm loạn lên nữa mà."
Chủ nhân của giọng nói kia tuy rằng gắng sức thể hiện ra sự dịu dàng, nhưng ý tứ trong lời nói đó rõ ràng là đã không nhẫn nhịn được nữa: "Anh đã nói rồi, gần đây trong nhà gặp phải vài chuyện phiền phức, công ty cũng cần dùng đến tiền chuyện đầu tư vào bộ phim đó để sau hẵng nói đi."
Tiếp theo là tiếng nói không được rõ ràng lắm từ trong phòng thử đồ truyền ra, tựa như trong đó có người đang mơ hồ nói điều gì đó.
"Em đừng không hiểu chuyện như vậy."
Giọng nói lúc trước bất thình lình tăng cao trong chớp mắt, ngay sau đó lại gắng kiềm chế dỗ dành qua loa một tiếng: "Ngoan, nghe lời đi."
Sắc mặt Văn Kha không khỏi có chút thay đổi, vừa khéo lúc này bóng hai người từ bên trong phòng thử đồ đang đi ra hành làng, trực tiếp chạm mặt với Văn Kha——
Quả đúng là Trác Viễn.
Mà người đi phía sau gã cách khoảng nửa bước, chính là Omega có tin tức tố ngọt ngào đến phát ngấy đã từng tới Hải Lan Hiên tìm Trác Viễn.
Chỉ có điều tâm trạng của Omega đó lúc này có vẻ không tốt lắm, vành mắt cũng đỏ lên.
"Tại sao lại là cậu?" Trác Viễn rõ ràng là cũng không nghĩ đến sẽ chạm mặt người này ở đây.
Gã nhíu mày một cái, dường như bộ vest màu trắng trên người anh lúc này không khỏi khiến chính bản thân gã phải giật mình.
"Đến mua đồ."
Văn Kha đơn giản đáp lại một câu, ngay sau đó là quay người đi định rời khỏi thì bị Trác Viễn gọi lại.
"Khoan đã, Tiểu Kha."
Gã đuổi theo anh, ánh mắt có vẻ nghiền ngẫm mà đánh giá người trước mặt từ trên xuống dưới một lượt, sau đó là khẽ híp mắt lại, chầm chậm hỏi: "Tôi có một chuyện, hai ngày nay cũng định gọi cho cậu."
Văn Kha im lặng nhìn gã.
Anh cũng không lên tiếng hỏi có chuyện gì, điều này đại khái cũng khiến gã ít nhiều cảm thấy lúng túng.
Thế nhưng Trác Viễn cũng sẽ không vì vài cảm xúc ngổn ngang đó mà lùi bước, gã lộ ra nụ cười nhã nhặn, tiến lên thêm một bước rồi nói: "Trước đây, không phải cậu đã từng đưa cho tôi một bản kế hoạch về dự án App hẹn hò sao, ứng dụng đó tên là gì nhỉ... có phải là Love is the end không? Thật ngại quá, thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi nên tôi không nhớ rõ lắm."
"Không quan trọng cũng không cần phải nhớ cái tên này." Văn Kha lạnh nhạt nói.
"Sao lại không quan trọng." Trác Viễn cười ha ha, ánh mắt gã lóe lên vẻ soi mói nhưng trên khuôn mặt vẫn mang nụ cười tươi đến híp cả mắt lại: "Mẫu App đó cậu còn muốn phát triển không? Tiểu Kha, trước đây tôi không để tâm vào việc này bản thân cũng thấy thật có lỗi với cậu. Nếu không như thế này đi, tôi sẽ bỏ tiền ra mua lấy bản kế hoạch đó, Viễn Đằng sẽ tiếp tục phát triển dự án này, cậu thấy thế nào?"
Trong lòng Văn Kha run lên, anh lập tức nhận ra dụng ý trong lời nói của gã, dùng ánh mắt đề phòng liếc nhìn Trác Viễn một cái.
Mà gã vì không thấy Văn Kha tiếp lời, cho nên nụ cười trên gương mặt cũng vì thế mà lập tức tắt đi, Trác Viễn ngừng lại một chút, như có ý tứ sâu xa hơn, hỏi: "Sao vậy? Cậu không phải vẫn luôn rất muốn được phát hành mẫu App đó sao, cơ hội này không phải cũng là rất khó gặp được à? Giá tôi ra cho cậu cũng sẽ không hề thấp đâu, hay là... cậu đã bán được Love is the end cho người khác? Bán cho ai vậy? Tinh Khoa hay là Vân Phong? Tiểu Kha, không phải là cậu cố tình muốn bán cho những bên đó để trả thù tôi đấy chứ?"
Vào khoảnh khắc này, Văn Kha đã hoàn toàn hiểu thấu suy nghĩ của Trác Viễn.
Viễn Đằng đương nhiên biết được việc mình có đối thủ cạnh tranh, còn có thể thông qua quan hệ với Lam Vũ mà điều tra ra được cái tên của mẫu App còn lại cũng đang bàn bạc tiếp xúc với bên đó.
Mà Trác Viễn tuy chưa từng đọc qua bản kế hoạch của anh, nhưng đối với cái tên trên tập tài liệu đó hẳn vẫn có ấn tượng nhất định, cho nên từ khi mới đụng mặt nhau mỗi một câu nói của gã đều rất nham hiểm.
Đầu tiên là xác nhận tên gọi của App rồi làm ra vẻ muốn mua lại, đương nhiên nếu có thể đưa ra một cái giá không quá cao mà vẫn tránh khỏi được tình trạng phải cạnh tranh sẽ là phương án tốt nhất.
Thế nhưng có lẽ gã đại khái cũng biết điều này khó có thể xảy ra, cho nên thật ra mục đích cuối cùng là vì muốn điều tra xem anh đã giao bản kế hoạch đó vào tay công ty phát triển nào rồi, như vậy cũng có thể âm thầm động thủ hoặc tìm hiểu tình hình cụ thể đường đi nước bước của ứng dụng kia.
"Trác Viễn, tôi biết anh đang nghĩ đến điều gì."
Văn Kha cố gắng khống chế sắc mặt của bản thân, không nên biểu hiện ra sự chán ghét quá mức rõ ràng, anh nhìn gã chăm chú, nói rất chậm: "Anh sai rồi—— Love is the end là App của tôi, tôi chắc chắn sẽ không bán nó đi."
"Không bán? Ý cậu là, hiện tại cậu đang là đơn vị phát triển mẫu App đó sao?"
Khóe miệng gã khẽ nhếch lên: "Thế nên, chính xác là bản thân cậu cũng đang tiếp cận với Lam Vũ, đúng chứ?"
Có lẽ khi biết rằng đối thủ cạnh tranh ngầm của mình không phải là mấy công ty lớn trong nghành, sắc mặt của gã rõ ràng là đã trở nên thư thái hơn.
"Đúng."
Văn Kha gằn từng chữ đáp: "Trác Viễn, tôi cũng giống như anh đang muốn giành lấy nguồn đầu tư và việc hợp tác phát hành với Lam Vũ—— tôi chính là đối thủ cạnh tranh của anh."
"Tiểu Kha, cậu đúng là ngốc thật." Trác Viễn cười lên, trong ánh mắt kia sự khinh bỉ nhàn nhạt hoàn toàn chẳng thể che giấu được, gã hướng về phía trước một bước dường như chỉ đứng cách Văn Kha một khoảng, nói nhỏ: "Có phải cậu vẫn vì chuyện tôi ngoại tình mà hận tôi không, Tiểu Kha? Cho nên mới cố ý chống đối với tôi như thế này?"
Hương hoa thủy tiên quen thuộc lập tức xộc vào khoang mũi.
Sắc mặt anh chợt trở nên trắng bệch, không biết là vì sao mùi hương vốn đã từng rất ỷ lại này bỗng nhiên lại khiến bản thân nảy sinh mâu thuẫn sinh lý thậm chí còn đến mức buồn nôn.
Ngón tay của Văn Kha khẽ run lên, muốn chống vào đâu đó để đỡ lấy thân thể đột nhiên cảm thấy không ổn này——
"Cút ra ngay."
Ngay đúng lúc này, một bóng người cao to đột nhiên chen vào giữa Trác Viễn cùng Văn Kha, tin tức tố hệ rượu mạnh mẽ không gì địch nổi lập tức bao trùm đàn áp tất cả.
Tin tức tố được giải phóng khi hai Alpha tranh chấp luôn tàn bạo cùng nguyên thủy tựa như động vật, một khi Alpha giải phóng ra tin tức tố tràn ngập ý chí chiến đấu mãnh liệt thì Alpha còn lại chỉ có thể ứng chiến hoặc là lùi bước——
Trác Viễn không thể không theo theo bản năng mà lùi lại một bước.
"Là mày——"
Sắc mặt của gã không được tốt lắm, nhưng vẫn gắng nở nụ cười gượng gạo dù trong lòng chẳng hề có ý đó mà chào hỏi một câu: "Đã lâu không gặp rồi, Hàn Giang Khuyết, không ngờ là cố vấn của LM cũng có thể đến đây mua đồ đó, xem ra cái nghề này đúng là lương cao nhỉ."
Văn Kha mới bình tĩnh lại một chút, sau khi nghe ra được ý tứ trong lời nói của gã, vẻ mặt cũng không kiềm được mà hiện lên vẻ giận dữ, anh đang muốn nói thì Hàn Giang Khuyết đã lên tiếng trước.
"Trác Viễn, mày hôm nay vẫn còn thời gian rảnh mà đến đây mua đồ cơ à, tao cũng không ngờ đấy."
"Mày có ý gì?" Vẻ mặt của gã lập tức thay đổi.
Hàn Giang Khuyết lạnh lùng nhìn về phía Trác Viễn, chậm rãi nói: "Người cha đáng kính của mày đang có hiềm nghi hối lộ quan chức, cố ý nâng giá mảnh đất ở Tây Hà kia lên, hiện tại đang bị điều tra—— hôm nay mới vừa lên báo, không phải sao?"
Trác Viễn sau khi nghe thấy câu này thì không nói một lời, mà đột ngột quay người lại kéo cổ tay Omega đang đứng phía sau mình nhanh chân đi ra ngoài.
Từ góc độ của Văn Kha nhìn qua, vừa vặn có thể nhìn thấy thời điểm ánh mắt của Hàn Giang Khuyết cùng Trác Viễn sượt qua nhau.
Ánh mắt của gã đương nhiên là u ám, mà ánh mắt của Hàn Giang Khuyết trong thoáng chốc lại khiến anh cảm thấy xa lạ.
Đôi mắt đen như mực kia tràn ngập nỗi hận lạnh lẽo tựa băng giá cùng tàn nhẫn——
Trong nháy mắt đó, khuôn mặt Alpha đơn thuần chân thành lúc thường lần đầu tiên lộ ra một vẻ tối tăm khát máu khác.
Hắn giống như một con sói chỉ bí mật hành động trong màn đêm.
Văn Kha dường như không có chút nào hoài nghi, chỉ cần có cơ hội, Hàn Giang Khuyết sẽ xé xác Trác Viễn.
Cũng vào khoảnh khắc ấy, có lẽ từ trong nỗi căm hận khắc sâu trong tâm khảm, anh đột nhiên như vừa tỉnh giấc chiêm bao——
Anh nghĩ ra rồi.
12.6
Đó là ngày anh bị trường đuổi học.
Hàn Giang Khuyết đã từng ghi nhớ đi ghi nhớ lại cái ngày này từng lần từng lần một, đương nhiên là bởi vì căm hận.
Có đôi khi, nỗi căm hận so với lòng yêu thương còn cố chấp và vĩnh cửu hơn.
Có thể là bởi vì bản thân, cho nên Hàn Giang Khuyết mới vô cùng giận dữ mà hận Trác Viễn đến thế này——
Nhất thời, trong lòng Văn Kha thật ra không có bất kỳ sự sảng khoái nào, trên một phương diện nào đó anh thậm chí còn lo lắng đến mức có chút sợ hãi.
Anh nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương, bộ vest màu xanh tím than được cắt may khéo léo, bên trong là áo sơ mi màu tối kẻ sọc in hoa văn chìm, dưới ánh đèn sáng choang tựa như thật sự đã biến thành một người khác.
Văn Kha lúc bình thường đều mặc áo phông 100% cotton kết hợp với những chiếc quần có phong cách thoải mái, dường như rất tương xứng với con người hiền lành mềm yếu nửa đời trước của chính mình.
Nhưng đường cắt may của bộ vest này đây lại là chỉnh tề, dứt khoát cùng cẩn thận kỹ lưỡng.
Giống như phong thái giỏi giang mà anh vẫn âm thầm hướng đến, giống như... Phó Tiểu Vũ.
Văn Kha hít sâu một hơi, đồng thời vươn tay lên vuốt lọn tóc đang rũ trước trán ngược ra đằng sau, để lộ ra vầng trán của bản thân.
Thực ra anh có một chiếc trán rất đẹp, cao vút bóng loáng đường cong lưu loát, thời điểm để lộ ra như thế này cũng hiện ra vẻ phấn chấn của tinh thần.
Văn Kha nhìn vào khuôn mặt của mình trong gương, đầu tiên là vì lo lắng mà môi dưới hơi mím lại một chút, sau đó mới là nở một nụ cười với chính bản thân.
Nụ cười ấy thoáng mang theo vẻ ngượng ngùng, đôi con ngươi nhạt màu của Omega cùng với khóe môi đang giãn ra cũng dần dần hiện lên chút dã tâm như có như không.
Trong nháy mắt đó, anh đã nghiêm túc nghĩ rằng hy vọng bản thân mình có thể thật sự làm nổi bật lên được bộ trang phục này.
Theo lý mà nói, đến gặp mặt Lam Vũ chỉ cần một bộ vest là đủ rồi nhưng Hàn Giang Khuyết hiển nhiên là hoàn toàn không hài lòng với như vậy, chỉ riêng một cửa hàng này thôi mà hắn đã chọn ra ba bốn bộ vest và áo sơ mi không giống màu nhau rồi mua hết.
Cuối cùng Văn Kha đổi sang một bộ vest tao nhã màu trắng sữa, kiểu màu sắc này đương nhiên hoàn toàn không thích hợp với một cuộc gặp gỡ bàn chuyện hợp tác làm ăn, hơn nữa giá thành lại cực kỳ đắt đỏ, vốn anh không định mua nhưng Hàn Giang Khuyết lại khăng khăng phải mua, không chỉ phải mua mà hắn còn đưa ra một yêu cầu khá lạ lùng.
"Đừng đổi lại nữa, em cắt tag đi." Hàn Giang Khuyết hàm hồ nói.
"... Gì cơ?" Văn Kha có hơi ngơ.
Khi anh còn chưa hiểu chuyện gì, Hàn Giang Khuyết đã thanh toán xong rồi nắm lấy tay Văn Kha nói: "Mặc, mặc bộ này đi, trông đẹp lắm."
Văn Kha với đầu óc mờ mịt được Hàn Giang Khuyết dẫn ra cửa, xuyên qua những tia sáng trong trung tâm thương mại nhạy cảm nhận ra hình như lỗ tai Alpha thậm chí còn đang đỏ lên.
Anh không kiềm được mà giơ tay lên tiện thể tóm chặt lấy tai Hàn Giang Khuyết: "Cậu đang nghĩ cái gì đó? Hàn Tiểu Khuyết."
"Này, Văn Kha". Hàn Giang Khuyết không khỏi giật mình, lúc này trên gương mặt của hắn vẫn mang theo vệt ửng đỏ, ánh mắt hung hăng quay đầu lại nói với anh rằng: "Ở bên ngoài đừng có nhéo lỗ tai tôi."
Văn Kha không nhịn được cười ra tiếng ——
Hóa ra người này còn rất sĩ diện.
Tuy ánh mắt và cái miệng của người này hung dữ là thế, nhưng giống như sẽ không thật sự đẩy Văn Kha ra mà vẫn ngoan ngoãn để anh nhéo tai mình, thậm chí còn vì động tác này mà không thể không có hơi mất tự nhiên cúi đầu xuống.
Văn Kha tuy rằng bình thường rất điềm tĩnh nhưng không biết vì sao, một khi đã cùng Hàn Giang Khuyết ầm ĩ lên, anh sẽ đột nhiên biến thành một con người tương đốt mặt dày cùng chủ động.
"Hàn Giang Khuyết..."
Văn Kha một mực kéo tai Văn Kha đến bên miệng mình, sau đó là hỏi rất khẽ rất khẽ: "Vừa nãy trong phòng thử đồ, cậu gọi tôi là gì?"
Câu hỏi này lúc vừa ra khỏi miệng, trái tim nơi lồng ngực anh cũng đang đập loạn thình thịch thình thịch.
Thật ra từ ban nãy sau khi Hàn Giang Khuyết đột nhiên gọi anh là "mình ơi", Văn Kha vẫn thấy có chút choáng váng.
Chưa từng có ai gọi anh như vậy.
Anh chỉ từng nghe thấy Hứa Gia Nhạc ở trước mặt mình, dịu dàng gọi Cận Sở là "vợ ơi", khi ấy anh cho rằng đó là cách gọi yêu thương mà Alpha dành cho Omega của mình.
Thế nhưng xưa nay anh chưa từng nghĩ đến, hóa ra hai tiếng giản đơn này lại ẩn chứa sự thân mật ngọt ngào, nồng đậm đến mức khó tin như thế.
Mà Hàn Giang Khuyết lại không chịu ở trước mặt đám đông gọi như vậy nữa.
Ngôn ngữ thân thể của hắn cực kỳ không được tự nhiên, mặc dù là quay đầu đi nhưng bàn tay lại lén lút nắm chặt lấy tay của Văn Kha hơn.
Tiếp sau đó hai người họ lại ghé vào những cửa hàng nổi tiếng khác, Hàn Giang Khuyết rõ ràng là rất hiểu biết về những thứ này mà điều đó hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Văn Kha, hắn còn đòi mua cho anh một chiếc đồng hồ của thương hiệu nổi tiếng và đắt đỏ, nhưng anh đã kiên quyết từ chối.
Tuy ngoài miệng anh đã nói là sẽ tiêu tẹt ga tiền của Hàn Giang Khuyết, nhưng trên thực tế lại không nỡ động đến chỗ tiền thưởng mà người kia đã phải sưng bầm mặt mũi giành về được, quần áo thì cũng thôi đi nhưng đồng hồ nam thì đâu phải là một con số nhỏ.
Cho nên sau đó cũng chỉ mua thêm một chút phụ kiện—— như là cà vạt, khuy măng sét còn có khăn tay cài túi áo vest gì đó nữa, lúc Hàn Giang Khuyết đi thanh toán Văn Kha bèn đi lung tung trong cửa hàng.
Khi đến hành lang gần phòng thử đồ, bỗng nhiên lại nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc.
"Bảo bối, đừng làm loạn lên nữa mà."
Chủ nhân của giọng nói kia tuy rằng gắng sức thể hiện ra sự dịu dàng, nhưng ý tứ trong lời nói đó rõ ràng là đã không nhẫn nhịn được nữa: "Anh đã nói rồi, gần đây trong nhà gặp phải vài chuyện phiền phức, công ty cũng cần dùng đến tiền chuyện đầu tư vào bộ phim đó để sau hẵng nói đi."
Tiếp theo là tiếng nói không được rõ ràng lắm từ trong phòng thử đồ truyền ra, tựa như trong đó có người đang mơ hồ nói điều gì đó.
"Em đừng không hiểu chuyện như vậy."
Giọng nói lúc trước bất thình lình tăng cao trong chớp mắt, ngay sau đó lại gắng kiềm chế dỗ dành qua loa một tiếng: "Ngoan, nghe lời đi."
Sắc mặt Văn Kha không khỏi có chút thay đổi, vừa khéo lúc này bóng hai người từ bên trong phòng thử đồ đang đi ra hành làng, trực tiếp chạm mặt với Văn Kha——
Quả đúng là Trác Viễn.
Mà người đi phía sau gã cách khoảng nửa bước, chính là Omega có tin tức tố ngọt ngào đến phát ngấy đã từng tới Hải Lan Hiên tìm Trác Viễn.
Chỉ có điều tâm trạng của Omega đó lúc này có vẻ không tốt lắm, vành mắt cũng đỏ lên.
"Tại sao lại là cậu?" Trác Viễn rõ ràng là cũng không nghĩ đến sẽ chạm mặt người này ở đây.
Gã nhíu mày một cái, dường như bộ vest màu trắng trên người anh lúc này không khỏi khiến chính bản thân gã phải giật mình.
"Đến mua đồ."
Văn Kha đơn giản đáp lại một câu, ngay sau đó là quay người đi định rời khỏi thì bị Trác Viễn gọi lại.
"Khoan đã, Tiểu Kha."
Gã đuổi theo anh, ánh mắt có vẻ nghiền ngẫm mà đánh giá người trước mặt từ trên xuống dưới một lượt, sau đó là khẽ híp mắt lại, chầm chậm hỏi: "Tôi có một chuyện, hai ngày nay cũng định gọi cho cậu."
Văn Kha im lặng nhìn gã.
Anh cũng không lên tiếng hỏi có chuyện gì, điều này đại khái cũng khiến gã ít nhiều cảm thấy lúng túng.
Thế nhưng Trác Viễn cũng sẽ không vì vài cảm xúc ngổn ngang đó mà lùi bước, gã lộ ra nụ cười nhã nhặn, tiến lên thêm một bước rồi nói: "Trước đây, không phải cậu đã từng đưa cho tôi một bản kế hoạch về dự án App hẹn hò sao, ứng dụng đó tên là gì nhỉ... có phải là Love is the end không? Thật ngại quá, thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi nên tôi không nhớ rõ lắm."
"Không quan trọng cũng không cần phải nhớ cái tên này." Văn Kha lạnh nhạt nói.
"Sao lại không quan trọng." Trác Viễn cười ha ha, ánh mắt gã lóe lên vẻ soi mói nhưng trên khuôn mặt vẫn mang nụ cười tươi đến híp cả mắt lại: "Mẫu App đó cậu còn muốn phát triển không? Tiểu Kha, trước đây tôi không để tâm vào việc này bản thân cũng thấy thật có lỗi với cậu. Nếu không như thế này đi, tôi sẽ bỏ tiền ra mua lấy bản kế hoạch đó, Viễn Đằng sẽ tiếp tục phát triển dự án này, cậu thấy thế nào?"
Trong lòng Văn Kha run lên, anh lập tức nhận ra dụng ý trong lời nói của gã, dùng ánh mắt đề phòng liếc nhìn Trác Viễn một cái.
Mà gã vì không thấy Văn Kha tiếp lời, cho nên nụ cười trên gương mặt cũng vì thế mà lập tức tắt đi, Trác Viễn ngừng lại một chút, như có ý tứ sâu xa hơn, hỏi: "Sao vậy? Cậu không phải vẫn luôn rất muốn được phát hành mẫu App đó sao, cơ hội này không phải cũng là rất khó gặp được à? Giá tôi ra cho cậu cũng sẽ không hề thấp đâu, hay là... cậu đã bán được Love is the end cho người khác? Bán cho ai vậy? Tinh Khoa hay là Vân Phong? Tiểu Kha, không phải là cậu cố tình muốn bán cho những bên đó để trả thù tôi đấy chứ?"
Vào khoảnh khắc này, Văn Kha đã hoàn toàn hiểu thấu suy nghĩ của Trác Viễn.
Viễn Đằng đương nhiên biết được việc mình có đối thủ cạnh tranh, còn có thể thông qua quan hệ với Lam Vũ mà điều tra ra được cái tên của mẫu App còn lại cũng đang bàn bạc tiếp xúc với bên đó.
Mà Trác Viễn tuy chưa từng đọc qua bản kế hoạch của anh, nhưng đối với cái tên trên tập tài liệu đó hẳn vẫn có ấn tượng nhất định, cho nên từ khi mới đụng mặt nhau mỗi một câu nói của gã đều rất nham hiểm.
Đầu tiên là xác nhận tên gọi của App rồi làm ra vẻ muốn mua lại, đương nhiên nếu có thể đưa ra một cái giá không quá cao mà vẫn tránh khỏi được tình trạng phải cạnh tranh sẽ là phương án tốt nhất.
Thế nhưng có lẽ gã đại khái cũng biết điều này khó có thể xảy ra, cho nên thật ra mục đích cuối cùng là vì muốn điều tra xem anh đã giao bản kế hoạch đó vào tay công ty phát triển nào rồi, như vậy cũng có thể âm thầm động thủ hoặc tìm hiểu tình hình cụ thể đường đi nước bước của ứng dụng kia.
"Trác Viễn, tôi biết anh đang nghĩ đến điều gì."
Văn Kha cố gắng khống chế sắc mặt của bản thân, không nên biểu hiện ra sự chán ghét quá mức rõ ràng, anh nhìn gã chăm chú, nói rất chậm: "Anh sai rồi—— Love is the end là App của tôi, tôi chắc chắn sẽ không bán nó đi."
"Không bán? Ý cậu là, hiện tại cậu đang là đơn vị phát triển mẫu App đó sao?"
Khóe miệng gã khẽ nhếch lên: "Thế nên, chính xác là bản thân cậu cũng đang tiếp cận với Lam Vũ, đúng chứ?"
Có lẽ khi biết rằng đối thủ cạnh tranh ngầm của mình không phải là mấy công ty lớn trong nghành, sắc mặt của gã rõ ràng là đã trở nên thư thái hơn.
"Đúng."
Văn Kha gằn từng chữ đáp: "Trác Viễn, tôi cũng giống như anh đang muốn giành lấy nguồn đầu tư và việc hợp tác phát hành với Lam Vũ—— tôi chính là đối thủ cạnh tranh của anh."
"Tiểu Kha, cậu đúng là ngốc thật." Trác Viễn cười lên, trong ánh mắt kia sự khinh bỉ nhàn nhạt hoàn toàn chẳng thể che giấu được, gã hướng về phía trước một bước dường như chỉ đứng cách Văn Kha một khoảng, nói nhỏ: "Có phải cậu vẫn vì chuyện tôi ngoại tình mà hận tôi không, Tiểu Kha? Cho nên mới cố ý chống đối với tôi như thế này?"
Hương hoa thủy tiên quen thuộc lập tức xộc vào khoang mũi.
Sắc mặt anh chợt trở nên trắng bệch, không biết là vì sao mùi hương vốn đã từng rất ỷ lại này bỗng nhiên lại khiến bản thân nảy sinh mâu thuẫn sinh lý thậm chí còn đến mức buồn nôn.
Ngón tay của Văn Kha khẽ run lên, muốn chống vào đâu đó để đỡ lấy thân thể đột nhiên cảm thấy không ổn này——
"Cút ra ngay."
Ngay đúng lúc này, một bóng người cao to đột nhiên chen vào giữa Trác Viễn cùng Văn Kha, tin tức tố hệ rượu mạnh mẽ không gì địch nổi lập tức bao trùm đàn áp tất cả.
Tin tức tố được giải phóng khi hai Alpha tranh chấp luôn tàn bạo cùng nguyên thủy tựa như động vật, một khi Alpha giải phóng ra tin tức tố tràn ngập ý chí chiến đấu mãnh liệt thì Alpha còn lại chỉ có thể ứng chiến hoặc là lùi bước——
Trác Viễn không thể không theo theo bản năng mà lùi lại một bước.
"Là mày——"
Sắc mặt của gã không được tốt lắm, nhưng vẫn gắng nở nụ cười gượng gạo dù trong lòng chẳng hề có ý đó mà chào hỏi một câu: "Đã lâu không gặp rồi, Hàn Giang Khuyết, không ngờ là cố vấn của LM cũng có thể đến đây mua đồ đó, xem ra cái nghề này đúng là lương cao nhỉ."
Văn Kha mới bình tĩnh lại một chút, sau khi nghe ra được ý tứ trong lời nói của gã, vẻ mặt cũng không kiềm được mà hiện lên vẻ giận dữ, anh đang muốn nói thì Hàn Giang Khuyết đã lên tiếng trước.
"Trác Viễn, mày hôm nay vẫn còn thời gian rảnh mà đến đây mua đồ cơ à, tao cũng không ngờ đấy."
"Mày có ý gì?" Vẻ mặt của gã lập tức thay đổi.
Hàn Giang Khuyết lạnh lùng nhìn về phía Trác Viễn, chậm rãi nói: "Người cha đáng kính của mày đang có hiềm nghi hối lộ quan chức, cố ý nâng giá mảnh đất ở Tây Hà kia lên, hiện tại đang bị điều tra—— hôm nay mới vừa lên báo, không phải sao?"
Trác Viễn sau khi nghe thấy câu này thì không nói một lời, mà đột ngột quay người lại kéo cổ tay Omega đang đứng phía sau mình nhanh chân đi ra ngoài.
Từ góc độ của Văn Kha nhìn qua, vừa vặn có thể nhìn thấy thời điểm ánh mắt của Hàn Giang Khuyết cùng Trác Viễn sượt qua nhau.
Ánh mắt của gã đương nhiên là u ám, mà ánh mắt của Hàn Giang Khuyết trong thoáng chốc lại khiến anh cảm thấy xa lạ.
Đôi mắt đen như mực kia tràn ngập nỗi hận lạnh lẽo tựa băng giá cùng tàn nhẫn——
Trong nháy mắt đó, khuôn mặt Alpha đơn thuần chân thành lúc thường lần đầu tiên lộ ra một vẻ tối tăm khát máu khác.
Hắn giống như một con sói chỉ bí mật hành động trong màn đêm.
Văn Kha dường như không có chút nào hoài nghi, chỉ cần có cơ hội, Hàn Giang Khuyết sẽ xé xác Trác Viễn.
Cũng vào khoảnh khắc ấy, có lẽ từ trong nỗi căm hận khắc sâu trong tâm khảm, anh đột nhiên như vừa tỉnh giấc chiêm bao——
Anh nghĩ ra rồi.
12.6
Đó là ngày anh bị trường đuổi học.
Hàn Giang Khuyết đã từng ghi nhớ đi ghi nhớ lại cái ngày này từng lần từng lần một, đương nhiên là bởi vì căm hận.
Có đôi khi, nỗi căm hận so với lòng yêu thương còn cố chấp và vĩnh cửu hơn.
Có thể là bởi vì bản thân, cho nên Hàn Giang Khuyết mới vô cùng giận dữ mà hận Trác Viễn đến thế này——
Nhất thời, trong lòng Văn Kha thật ra không có bất kỳ sự sảng khoái nào, trên một phương diện nào đó anh thậm chí còn lo lắng đến mức có chút sợ hãi.
Danh sách chương