Văn Kha có thể cảm nhận được nỗi sợ toát ra từ trong giọng nói của Hàn Giang Khuyết, anh vòng tay qua cổ hắn đưa Alpha cao to cùng mình về lại bên chiếc giường, hai người nằm vào trong chăn rồi cứ nhìn vào nhau như thế.

Văn Kha dùng ngón tay của mình vuốt ve đường viền mặt mày của hắn, được như thế một lúc bỗng nhiên lại khẽ nói: "Hàn Giang Khuyết, trong lòng tôi cũng rối lắm..."

Tuy bản thân cũng muốn an ủi hắn, nhưng trong thoáng chốc khi muốn mở lời đó, Văn Kha vẫn quyết định thành thực nói ra suy nghĩ của mình, anh tiếp tục lẩm bẩm:

"Những năm tháng trước đây, vì không thể có em bé cho nên người nhà họ Trác rất có thành kiến và bài xích tôi, Trác Viễn cũng vậy. Thế nên có một khoảng thời gian, tôi đã cảm thấy rất đau khổ. Sau này khi ở bên cậu, tuy là chỉ mới đây thôi... nhưng tôi cũng đã từng lo lắng đến điều này, tôi..."

"Tôi không để ý đến chuyện có con hay không đâu, Văn Kha."

Đôi mắt đen láy tuyệt đẹp của Hàn Giang Khuyết chăm chú nhìn vào anh, rất thẳng thắn mà nói rằng: "Tôi không thích trẻ con, không thích một chút nào."

"Vậy ư?"

Văn Kha liền ngẩn ra.

Tuy anh hỏi như vậy, nhưng không biết tại sao lúc nghe Hàn Giang Khuyết nói ra câu nói ấy dường như lại không cảm thấy quá ngạc nhiên.

"Ừm." Giọng nói của Hàn Giang Khuyết rất trầm cũng rất nhỏ: "Tôi vốn không thích Omega."

Hắn ngừng lại một chút, rồi nói một cách nghiêm túc: "Tôi chỉ yêu em thôi, Văn Kha. Tôi muốn chỉ có hai người chúng ta bên nhau mãi mãi."

Đúng rồi.

Văn Kha bỗng nhiên đã hiểu được vì sao mình lại không ngạc nhiên rồi, bởi vì mười năm trước, lúc Hàn Giang Khuyết phát hiện ra anh là Omega đã từng rất để ý đến chuyện anh có thể mang thai đó.

Cái tên Alpha này giống như từ xưa đến giờ đều chưa từng muốn có con, thậm chí đối với chuyện duy trì nòi giống giữa Alpha và Omega cũng rất có ý thức phản kháng, bây giờ nghĩ lại một chút, có thể là vì bản thân hắn vốn không thích Omega nên mới chán ghét cái chuyện sinh con đẻ cái này như vậy.

"Hàn Tiểu Khuyết,"

Văn Kha ôm Hàn Giang Khuyết chặt hơn một chút, rồi nói: "Nhưng mà... người nhà cậu sẽ nghĩ thế nào, cậu đã từng hỏi qua chưa? Nếu như chúng ta ở bên nhau, có rất nhiều chuyện không phải chỉ còn là chuyện của hai chúng ta nữa. Tôi, tôi đã chẳng còn người thân nào nữa, nhưng cậu lại không giống như thế..."

"Đây là chuyện của hai chúng ta thôi." Hàn Giang Khuyết nói như đinh đóng cột, dường như không muốn nói nhiều đến gia đình của mình nên chỉ đáp lại rất ngắn gọn: "Em không cần lo lắng đến người nhà của tôi, tôi có thể tự giải quyết được."

"Vậy..."

Văn Kha cảm thấy tâm trạng của mình có chút mất mát không nói rõ được, anh nói rất nhỏ: "Vậy cậu... không muốn tôi sinh con ra sao?"

"Không phải."

Hàn Giang Khuyết có hơi nôn nóng mà lắc đầu một cái, hắn nhận ra ngay cả bản thân cũng rất khó sắp xếp rõ ràng những suy nghĩ của mình, cuối cùng chỉ đành thất vọng mà cúi đầu nói: "Tôi không biết."

Không muốn có con, vừa là vì lo lắng cho sức khỏe của Văn Kha.

Cũng là vì không muốn có người thứ ba chia bớt sự yêu thương nuông chiều cùng quan tâm của anh, dù cho sinh mệnh nhỏ bé ấy cũng là máu mủ đời sau của hắn, nhưng Hàn Giang Khuyết vẫn sẽ cảm thấy rất đố kỵ.

Nếu như có thể, hắn muốn cùng Văn Kha yêu đương như thế này cả đời, không muốn có gia đình gì cả cũng không muốn có con, hắn chưa từng có được sự ấm áp trong cái gọi là "nhà" đó, cũng không tin bản thân có thể trở thành một người ba Alpha trưởng thành.

Nhưng mà, suy nghĩ này quá trẻ con và ích kỷ, vì vậy cho dù có đang đối diện với người yêu thương nhất, hắn cũng rất khó có thể mở miệng được.

Hàn Giang Khuyết vùi cả khuôn mặt của mình vào hõm vai của Văn Kha, liếm một cái vào chiếc cổ cao gầy của anh rồi khẽ nói: "Tiểu Kha, em muốn sinh không?"

"Tôi..."

Văn Kha cũng ngập ngừng, anh bất chợt có thể hiểu được một ít tâm trạng lúng túng của Hàn Giang Khuyết khi nói ra câu "Tôi không biết" kia.

Bởi vì thật sự là không biết được, không phải là không muốn sinh đứa bé này ra, đương nhiên không phải.

"Tôi chỉ thấy mọi chuyện đến quá đột ngột, bản thân còn chưa chuẩn bị được điều gì. Hơn nữa, cũng thật sự rất muốn hoàn thành Love is the end... Tôi đã bỏ ra quá nhiều tâm tư cho dự án đó, tuy giống như Phó Tiểu Vũ nói App này còn rất nhiều chỗ chưa hoàn thiện, nhưng tôi bằng lòng thay đổi, chỉ cần có thể hoàn thành nó để đưa ra thị trường, chỉ cần có thể cho tôi được thử hết sức mình."

Anh nói đến đây, lại không kiềm được mà khẽ thở dài: "Giá như, giá như muộn một chút mới có thì tốt rồi."

Đời người dường như luôn luôn có rất nhiều chuyện kỳ lạ bất đắc dĩ, con cái vốn là số trời cho nhưng lại cố tình đến vào thời điểm không thích hợp.

Rõ ràng đã lên kế hoạch ổn thỏa cho mỗi một chuyện cần làm, thế nhưng lại cứ nhất định phải vì như thế này hay là vì như thế kia mà xảy ra tình huống bất ngờ.

Con người dường như không có cách nào, chiếu theo quỹ đạo mình đã định trước mà tiếp tục tiến bước được.

Cứ nghĩ đến điều này, là lại không biết nên cảm thấy lo âu hay là vui sướng đây.

Qua một lát, Văn Kha bỗng nhiên vì buồn bực mà cắn một miếng vào tai Hàn Giang Khuyết, rồi thì thầm: "Hàn Tiểu Khuyết, nếu như... một tháng sau, đúng là tôi có em bé rồi, vậy, vậy cậu có muốn tôi sinh con ra không?"

Hàn Giang Khuyết im lặng một lát, cuối cùng vẫn là nói: "Nghe em cả."

Văn Kha không bằng lòng với câu trả lời như vậy, anh cúi đầu xuống, lần này còn cắn đau hơn một tý nhưng mà giọng điệu lại rất dịu dàng: "Vậy tôi sinh rồi, cậu sẽ yêu con chứ?"

"..." Hàn Giang Khuyết che cái tai của mình đi, lại im lặng một lát.

Hắn rất thành thật, có lẽ là đã trải qua một phe suy nghĩ, mới không tình nguyện lắm mà nói rằng: "Chắc là sẽ thế."

Sau đó còn ngừng một chút, mới bổ sung thêm một điều kiện: "Tốt nhất là trông giống như em."

"Vậy sao?"

Văn Kha cười lên, trong ánh mắt anh thấp thoáng chút ngọt ngào, gần như làm nũng mà kề sát trán mình lên trán của Hàn Giang Khuyết: "Thế là phải sinh một nhóc hươu cao cổ à?"

"Ừm." Hàn Giang Khuyết ôm lấy eo của Omega, đáp lại.

Bởi vì nghe thấy được miêu tả như vậy, trong lòng hắn cũng bất chợt trở nên mềm nhũn, không nhịn được mà âm thầm tưởng tượng một chút——

Nếu như là một tiểu Văn Kha, như vậy lúc nhỏ hẳn sẽ là một cục tròn tròn nhỏ nhắn mềm mại, sẽ đáng yêu lắm.

"Nhưng nếu mà giống tôi thì không còn dễ cưng như vậy rồi, phải như cậu mới được, Hàn Tiểu Khuyết—— như cậu nói đó, thằng bé nhất định sẽ là cậu nhóc xinh đẹp nhất trên thế giới này. Ít nhất, cũng phải di truyền đôi mắt này của cậu mới được."

Văn Kha lẩm bẩm nói.

Anh nói đến chỗ này, lại không kiềm được mà vươn tay lên chạm vào mặt mày của Hàn Giang Khuyết. Đôi mắt sâu thẳm đen nhánh, nếp gấp mí mắt hẹp dài rõ nét, lúc nhìn người giống như động vật hoang dã mà chăm chú, trong veo.

Đôi mắt đẹp đẽ ấy, đã khiến anh nhớ thương mơ tưởng từ suốt những năm tháng còn đi học.

"Không muốn." Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên lại rất để ý, không mấy vui vẻ nói.

"Gì cơ?" Văn Kha ngẩn ra.

"Tôi nói là, tôi không muốn nó di truyền cái này của mình." Hàn Giang Khuyết nheo mắt lại, không khách sáo một chút nào: "Sao nó phải giống với mắt tôi chứ."

"..."

Alpha cao to giống như còn chưa có được sự tự giác của một người làm ba, thậm chí ngay cả gen của mình cũng không muốn cống hiến, còn đối với cậu nhóc tương lai sẽ kế thừa đôi mắt của mình khá là bất mãn.

Văn Kha vừa tức vừa buồn cười, anh cố ý xị mặt ra rồi búng mũi hắn một cái: "Hàn Giang Khuyết, cậu là cái đồ ích kỷ, đến gen mà cũng không nỡ cho bảo bối của chúng ta? Chẳng lẽ chỉ cho phép cậu là người đẹp nhất thôi sao?"

"Đương nhiên." Hàn Giang Khuyết như là lẽ đương nhiên mà gật đầu một cái, sau đó lại tỉnh như ruồi mà dùng tay mình nâng mông của Văn Kha lên, để Omega tiến vào trong lòng mình, rồi nghiêm túc nói: "Văn Kha, em chỉ được yêu nhất một mình tôi."

Anh đến cùng vẫn là không nhịn được mà bật cười, sau đó là kề sát lại gần, đầu tiên là hôn lên lông mi của hắn một cái, sau đó là hôn đến đôi môi mỏng, hai người họ lập tức ôm lấy nhau, cùng trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào thân mật.

Ngay cả khi còn chưa xác định là có thai thật hay không, vậy mà đã bắt đầu ghen trước với cả con mình rồi ha.

Hàn Giang Khuyết chắc sẽ là một người ba Alpha, rất khiến người khác phải lo lắng đây mà.

Văn Kha vừa hôn môi, vừa lén lút nghĩ như vậy.

...

Những ngày tiếp theo, Văn Kha quyết định trước tiên vẫn là đặt cái chuyện chưa thể xác định kia qua một bên đã, sau đó dồn toàn bộ sực lực của mình vào việc cải tiến dự án App Love is the end.

Tuy những ý kiến mà Phó Tiểu Vũ đưa ra đều rất sắc bén, nhưng từ trong đó anh cũng đã rút ra được rất nhiều bài học.

Văn Kha thật ra biết rất rõ điểm hạn chế của mình chính là nằm ở chỗ không được học hành chính quy, tuy những năm nay, anh cũng đã rất cố gắng bước đi cho bằng với thế giới bên ngoài, nhưng mà những trải nghiệm của bản thân, đã định trước là hệ thống kiến thức của anh còn có rất nhiều hạn chế khuyết thiếu——

Ví dụ như kiến thức với những vấn đề thương mại hóa của anh cực kỳ ít ỏi, cũng ví dụ như ý tưởng thiết kế quá mức ngây thơ.

Cho nên những ngày gần đây, anh mới bắt đầu điều chỉnh lại bản kế hoạch của mình, muốn dựa theo những ý kiến mà Phó Tiểu Vũ đã nêu ra, xem có thể cải tiến thiết kế của hệ thống được hay không.

Đây đương nhiên là một chuyện mất rất nhiều công sức, thế nhưng Văn Kha cũng dần có được đầu mối, sau khi lên được một phần ý tưởng anh mới gọi điện cho Phó Tiểu Vũ.

Lần này không hề thông qua Hàn Giang Khuyết, mà là gọi thẳng cho cậu ta——

Tuy rằng bàn chuyện đầu tư thương mại như vậy với anh là hoàn toàn lạ lẫm, cũng là chuyện rất thấp thỏm lo lắng, nhưng dù có thế nào, anh cũng cảm thấy làm như vậy sẽ tốt hơn.

Anh không muốn trở thành người phải dựa vào mối quan hệ của Hàn Giang Khuyết, mà thật sự muốn dùng thân phận của một người đang trong giai đoạn chập chững khởi nghiệp, đi tìm kiếm nhà đầu tư mà tiếp cận với Phó Tiểu Vũ.

Mà cậu ta lại có vẻ như không nghĩ được rằng, Văn Kha nhanh như vậy đã điều chỉnh được trạng thái cảm xúc để tiến thành cải thiện lại bản kế hoạch, sau khi lắng nghe những suy nghĩ bước đầu của anh, Phó Tiểu Vũ ở trong điện thoại yên lặng một lúc rồi mới đồng ý sẽ gặp anh một lần vào tuần sau.

Nhận được cơ hội thứ hai khiến Văn Kha cảm thấy rất vui vẻ, mấy ngày qua anh cũng vì bận bịu quá với chuyện App mà cũng ít có thời gian thân mật với Hàn Giang Khuyết.

Mà hắn dường như cũng bắt đầu bận rộn hơn, mấy ngày liên tiếp đều có việc ra khỏi nhà, khi Văn Kha hỏi đến mới biết Hàn Giang Khuyết đang xử lý một ít vấn đề tài chính ở bên ngoài.

Vào buổi trưa cuối tuần, khi Văn Kha đang nằm úp sấp trên thảm len trong phòng khách, gọi điện cho một người bạn lúc trước làm trong kế hoạch Future để bàn về những sự thay đổi của Love is the end.

Anh vừa nói chuyện vừa ghi chép lên máy tính, hoàn toàn không để ý đến có tiếng mở cửa.

Hàn Giang Khuyết vừa vào nhà, đã trông thấy Omega mặc một chiếc áo len trắng mỏng manh nằm sấp trên tấm thảm len màu vàng nhạt, hai chân vòng lên về phía đầu mình, lộ ra mắt cá trắng tinh đang tràn đầy hứng khởi nói ra những suy nghĩ của bản thân.

Ánh nắng ban trưa dịu dàng chiếu vào gò má của Văn Kha, hình ảnh đó đẹp đến mức có chút không chân thực.

Hắn không lên tiếng, chỉ là lặng yên không một tiếng động từ sau lưng chạm vào người anh, sau đó ghé đầu mình vào tấm lưng thon gầy của Văn Kha, cái mông của ai đó cong vút nhưng phần eo lại thon gọn, vị trí nối liền giữa eo và mông vừa khéo có thể để Hàn Giang Khuyết thoải mái tựa đầu của mình vào.

Văn Kha bị đè vào mà giật mình, anh quay đầu lại đẩy nhẹ hắn ra hai lần, nhưng bản thân còn đang nói chuyện điện thoại nên sau khi thấy đẩy mấy lần không được thì cũng đành phải thôi.

Mà Hàn Giang Khuyết đang nằm như thế, nhưng đột nhiên lại nghiêng đầu qua rồi kéo xuống chiếc quần ngủ lùng bùng vướng víu của anh——

Giống như đang nằm trong thung lũng, nhưng lại đối diện với gò núi tròn tròn trắng trắng vậy.

Hắn không kiềm được mà cắn nhẹ vào mông thịt của Văn Kha một cái.

Omega nhất thời hoảng hốt mà giật nảy cả lên, lúc nói chuyện cũng thành ra lắp ba lắp bắp, không thể không dùng một tay cầm lấy điện thoại, trong khi một cái tay khác lại tội nghiệp muốn che đi cái mông của mình.

Hai người họ cứ như vậy cậu tới là tôi che mà giằng co nhau một lát, rồi sau đó dường như Hàn Giang Khuyết cũng mệt rồi nên mới chịu nằm yên trên lưng Văn Kha, để khuôn mặt mình kề sát lại cái mông nóng hầm hập của anh rồi từ từ nhắm mắt lại.

Chờ đến sau khi Văn Kha cúp điện thoại, quay người lại mới nhận ra Alpha phá rối mình lâu ơi là lâu kia, đã nằm trên người mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, có muốn tính sổ cũng không còn kịp nữa.

Vì thế anh đành nhấc đầu của Hàn Giang Khuyết lên, rồi sau đó định âm thầm thoát thân.

Nhưng khi mới vừa đứng lên, lại nhìn thấy dáng vẻ ngủ yên của hắn như vậy khiến trong lòng anh cảm thấy mềm nhũn.

Văn Kha quay về phòng ngủ ôm tấm chăn dày dặn đi ra, rồi rón ra rón rén nằm lại bên cạnh Hàn Giang Khuyết, anh cởi tất của mình và Hàn Giang Khuyết ra sau đó đặt đôi chân trần của mình lên mu bàn chân của hắn, dịu dàng ôm lấy Alpha vào trong lòng mình.

Hai người họ cứ nằm như vậy trên tấm thảm len của phòng khách, cùng nhau đi vào giấc ngủ trong ánh nắng ấm áp sau buổi ban trưa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện