"Hàn Giang Khuyết, vừa nãy cậu,"
Văn Kha không kiềm được vội nghiêng người qua nhìn Hàn Giang Khuyết, còn hơi lắp bắp: "Cậu mới vừa nói... Cậu đang ra tay với nhà Trác Viễn?"
Alpha không nói lời nào, đường nét trên khuôn mặt của hắn căng lên, lặng lẽ siết chặt vô- lăng, mà rõ ràng đây đã là một câu hỏi không cần câu trả lời.
"Cho nên cậu lừa dối tôi là vì đang lén trả thù Trác Viễn?"
Văn Kha vừa nói đôi mắt vừa mở to ra nhìn Hàn Giang Khuyết: "Tại sao vậy? Tại sao lại cứ để ý đến chuyện trả thù Trác Viễn đến thế? Hơn nữa tại sao trước đây cậu không chịu nói cho tôi biết?"
Trong khoảnh khắc đó, anh thật sự cảm thấy cực kỳ, cực kỳ không biết nên xử trí ra sao.
Chuyện này đối với Văn Kha mà nói, bất kể là vận dụng loại logic nào đều khó có thể hiểu được, anh không hiểu nổi một nhân vật đã thuộc về thời đã quá như Trác Viễn, có cần phải luôn xuất hiện trong cuộc sống hiện tại của bọn họ đến vậy không.
"Cho nên chuyện đầu cơ đất ở khu Tây Hà kia, cũng là do cậu ở đằng sau thúc đẩy đúng không?"
Văn Kha nhớ đến mấy tháng trước khi cùng Hàn Giang Khuyết đi mua đồ Âu đã đụng phải Trác Viễn, hắn cũng đã ở ngay trước mặt Trác Viễn nhắc đến việc đầu cơ ở mảnh đất kia dính líu đến cha của gã, khi đó anh còn thật sự cho rằng Alpha biết được tin tức đó là từ báo chí.
Đến hiện tại mọi việc cũng dần dần rõ ràng rồi, bởi vì nhà họ Trác vẫn luôn không thể thoát thân được khỏi vụ kia, cho nên khi Trác Viễn kinh doanh không tốt công ty của mình, nhà họ Trác cũng không thể giúp đỡ được gì, cái này căn bản chính là giải quyết vấn tận gốc (1).
(1)= 釜底抽薪 rút củi đáy nồi, kế thứ 19 trong Tam thập lục kế, khi không thể đối đầu với địch trực diện vì mình yếu hơn, vẫn có thể thắng bằng cách phá hoại nguồn lực và tinh thần của địch, khiến cho địch dù có muốn cũng chẳng có thể nào mà "sôi" lên được.
Vào lúc này, khi anh kết hợp lại những chuyện này với nhau, Văn Kha bỗng nhiên tỉnh ngộ——
Tình cảnh quẫn bách của Trác Viễn hiện tại, hóa ra đều là từ tay Hàn Giang Khuyết mà nên.
Hóa ra hắn không chỉ có thể nhẫn nhịn, có thể giấu diếm mà còn điên cuồng hơn so với trong tưởng tượng của anh.
"Phải."
Hàn Giang Khuyết chỉ rít lên một tiếng.
"Đến cùng là cậu muốn làm gì?"
Văn Kha không tự chủ được mà lên cao giọng, anh rốt cuộc cũng không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình nữa, lớn tiếng nói: "Hàn Giang Khuyết, tập đoàn Đông Lâm không chỉ liên quan đến cha của Trác Viễn mà còn cả bác cả của anh ta nữa. Toàn bộ nguồn sống của nhà họ Trác thật ra không thể tách khỏi người bác đang làm quan chức đó được, chuyện cậu đang làm bây giờ... là muốn nhổ tận gốc cả nhà họ Trác hay sao? Cậu có biết chuyện này nguy hiểm đến thế nào không? Sao cậu có thể ngay cả chuyện này cũng giấu tôi?"
"Tôi biết là sẽ gặp nguy hiểm."
Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên thả tay ra khỏi vô-lăng ra, quay đầu lại nhìn về phía Văn Kha, trong ánh mắt hắn lóe lên cảm xúc của sự kích động: "Nhưng đó chỉ là hiện tại, chỉ cần đến cuối cùng có thể lật đổ được cả Trác Viễn và người bác kia của nó, mọi nguy hiểm cũng sẽ biến mất theo. Tôi giấu em là bởi vì..."
"Là bởi vì tôi biết..."
Hàn Giang Khuyết cắn chặt răng, nói nhỏ: "Em sẽ không đồng ý để tôi làm như vậy."
"Đương nhiên là tôi sẽ không đồng ý rồi."
Văn Kha nhìn vào hắn, không thể tin nổi, giọng nói của anh cũng run rẩy: "Cậu biết rõ tôi sẽ không đồng ý, thế sao còn cố chấp với chuyện trả thù này như thế? Cậu không chỉ muốn trả thù anh ta, mà còn muốn xử lý cả dòng họ của Trác Viễn! Hàn Giang Khuyết, sao cậu có thể không chín chắn như vậy?"
"Bởi vì nó vốn là phải trả một cái giá rất lớn!"
Hàn Giang Khuyết giống như bị đâm đến đau nhói, đột nhiên nện một quyền nặng nề vào tay lái.
Hắn phải hít thở sâu mấy lần, mới gắng gượng ngẩng đầu lên để nhìn về phía Văn Kha được, giọng cũng khàn cả đi, nói: "Tiểu Kha, nó gian lận hại em phải nghỉ học, là hủy hoại cuộc sống của em! Nó đánh dấu nhưng lại chưa từng quý trọng em, cuối cùng thậm chí còn dùng chuyện ngoại tình để kết thúc cuộc hôn nhân đó, sao em có thể không hận nó cho được! Mà mỗi bước đi của nó, đều không rời khỏi được tiền bạc của gia đình và sự trợ giúp kia, nếu như không phải có được những hỗ trợ đó sao nó có thể cướp em từ bên người tôi đi được! Em cảm thấy bọn họ không cần phải trả giá đắt cho những hành vi đó sao?! Em không hận nó sao?"
"Hàn Giang Khuyết, có hận Trác Viễn hay không là sự lựa chọn của tôi!"
Văn Kha trước nay chưa từng nổi giận như thế này.
Gò má của anh bởi vì kích động mà đỏ hết một mảng, quát lên: "Sao cậu phải thay tôi hận những người đó, thay tôi trả thù những người đó! Cậu có từng hỏi tôi muốn gì hay chưa?"
Ngón tay của Hàn Giang Khuyết không khỏi run lên, đôi mắt hắn đong đầy cảm xúc kích động, lại vẫn cứ cố chấp hỏi: "Tiểu Kha, em... em không hận Trác Viễn sao?"
"Hàn Giang Khuyết, tôi có thể nói rất rõ ràng với cậu, tôi không hận Trác Viễn."
Văn Kha nói: "Năm đó là tôi lựa chọn giúp anh ta gian lận, là tôi lựa chọn kết hôn với anh ta, người kia cũng thật sự đã trả hết tất cả các chi phí chữa trị để cứu mạng mẹ tôi, mỗi một chuyện mỗi một chuyện đều là do tôi tự mình lựa chọn. Tôi có tư cách chính đáng gì để hận anh ta?"
Hàn Giang Khuyết cứ như thế ngơ ngác nhìn vào Văn Kha, hốc mắt hắn cũng đã đỏ lên.
Câu trả lời kia, có lẽ là một đáp án đã tồn tại trong lòng hắn từ lâu.
Nhưng thật sự khi nghe thấy được, hóa ra vẫn là đau lòng muốn chết.
"Tôi cũng không muốn cậu hận anh ta, Hàn Giang Khuyết."
Văn Kha không chú ý đến sắc mặt của hắn, anh nhìn vào một mảnh tăm tối bên ngoài cửa sổ, cuối cùng chỉ hít một hơi thật sâu, giọng điệu cũng chậm lại, khẽ nói: "Bởi vì đời này không phải chỉ dựa vào việc hận người khác là có thể sống tốt được, bây giờ tôi chỉ muốn tiếp tục tiến bước không muốn quay đầu lại nữa. Hàn Giang Khuyết, hiện tại là cậu cố chấp cứng rắn bắt tôi phải quay đầu nhìn lại, thông qua cách này lại bắt tôi vạch ra vết sẹo của mình, lại phải cảm nhận nỗi đau một lần nữa, tôi thật sự không muốn như vậy đâu... Buông tay đi, có được không? Đừng trả thù nữa, chúng ta hãy quên Trác Viễn đi, sống cuộc đời của chúng ta thôi, có được không?"
"Tôi không làm được."
Có một thoáng chốc như thế, Văn Kha cho rằng mình đã nghe nhầm.
"Tôi không làm được."
Hàn Giang Khuyết lặp lại một lần nữa.
Hắn không nhìn vào Văn Kha đang ngồi ở đằng sau, thế nhưng vẫn cứ bình tĩnh nói: "Tiểu Kha, từ sau khi chúng ta ở bên nhau, mỗi một chuyện tôi đều nghe theo em. Nhưng chuyện này không được, tôi không buông bỏ được—— tôi có sự sắp xếp của mình, đối với nhà họ Trác, kế hoạch của tôi đã đến bước mấu chốt nhất, chỉ cần hoàn thành thôi là tôi sẽ ngả bài với gia đình mình.
Mười năm nay thật ra tôi vẫn luôn rất cố gắng để có thể chính thức trở thành một phần của nhà họ Hàn, không còn phải mang cái danh phận con riêng. Thế nhưng sau khi em trở lại, đối với chuyện này tôi cũng không còn quá coi trọng nữa. Dù có thế nào, tôi cũng sẽ không để em phải chịu ấm ức, bọn họ không chịu thừa nhận em thì tôi sẽ rời khỏi nhà họ Hàn."
Trong xe hoàn toàn yên lặng như tờ, qua một lúc rất lâu, Văn Kha mới khẽ hỏi: "Cậu cảm thấy hiện tại những điều mình làm này, chính là để tôi không phải chịu ấm ức sao?"
Hàn Giang Khuyết nghe thấy câu nói này, không khỏi có chút đau khổ nghiến chặt răng lại, thế nhưng vẫn không chịu lên tiếng trả lời.
"Hàn Giang Khuyết..."
Văn Kha chợt cảm nhận thấy sự mệt mỏi trước nay chưa từng có, anh gọi tên cái người đã từng chỉ cần nghĩ đến là đã cảm nhận được ngọt ngào kia, chiếc lưỡi cũng cảm nhận thấy vị đắng.
Omega cúi đầu xuống lấy tay nhẹ vuốt ve bụng mình, như là nói với Hàn Giang Khuyết cũng lại như đang nói với hai em bé: "Tôi đã mang thai được năm tháng rồi.."
Anh không nhịn được hít mũi một cái, trong nháy mắt đó lại thật sự cảm thấy rất bất lực.
Omega trong thời gian mang thai cũng không khác bất kỳ một loài động vật giống cái nào, bản năng của bọn họ càng trở nên nhạy cảm hơn, càng cảnh giác hơn cũng càng khát vọng yên ổn hơn.
"Tôi muốn được ổn định, cuộc sống tiến lên, có sự nghiệp, có gia đình của bản thân, cứ như thế yên ổn thôi, không cần quá giàu có cũng rất tốt.
Tôi cần một Alpha ở bên cạnh mình dù cho không chín chắn, thế nhưng có thể cho tôi ít nhất là một chút cảm giác an toàn, nhưng khi tôi ở bên cạnh cậu, tôi lại cảm thất không thể yên lòng được."
"Em ở bên cạnh tôi, trái lại cảm thấy không an toàn sao?"
Hàn Giang Khuyết đột nhiên quay đầu.
"Không phải là về mặt thể xác không an toàn, mà là về mặt tinh thần tôi cảm thấy rất bất an."
Văn Kha lắc đầu một cái, anh đã không biết nên diễn tả ra sao những cảm xúc của bản thân, chỉ có thể thì thào: "Hàn Tiểu Khuyết, hình như cậu cứ mãi khắc ghi những chuyện đau khổ nhất đó, đây không phải lần đầu tiên tôi có cảm giác thế này... Cậu còn nhớ lần trước khi tôi không cẩn thận nhìn thấy ghi chú của cậu không, mấy ngày tháng lặp lại trong đó nhiều nhất chính là ngày 12.6, sau này tôi mới nhớ ra đó là ngày mình bị đuổi học, cậu nhớ đến ngày này, nhớ tận mười năm, suy nghĩ này khiến tôi lo lắng.
Tôi cảm thấy trong lòng cậu, có một nơi hoàn toàn bị bóng đen bao phủ, giống như mãi mãi cũng sẽ không mở ra với tôi. Nơi đó là cố chấp, là tiêu cực, là những điều ngột ngạt, nhưng mà tôi thật sự... rất sợ như vậy, bởi vì sẽ đến lúc tôi kìm lòng không đặng mà nghĩ rằng..."
"Nghĩ rằng, thật ra cậu hận Trác Viễn như thế, có phải là vì..."
Anh đã nghiến răng nghiến lợi nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần về phần ghi chú đó, con số 12.6 giống như ác mộng không ngừng xuất hiện, nhất thời trong đầu Văn Kha bỗng nhiên lại lóe lên một suy nghĩ.
Đôi môi Văn Kha rốt cuộc cũng không kiềm chế nổi những run rẩy: "Bởi vì thật ra cậu cũng hận tôi?"
Hàn Giang Khuyết nhìn vào Văn Kha, vẻ mặt hắn cất giấu một niềm khắc khoải đau khổ tới cực điểm, cánh mũi, khóe miệng không tự chủ được khẽ giật giật.
Bóng đêm rơi vào trong mắt hắn, tối đen như thể màn sương mù không thể tan đi.
Thế nhưng trong một khoảng thời gian rất lâu rất lâu, Hàn Giang Khuyết từ đầu đến cuối đều không trả lời, hắn không thể nói ra chữ hận đau đến thấu xương kia, thế nhưng cũng không có cách nào mở miệng phủ nhận.
Đây đã là câu trả lời rồi.
Lần đầu tiên, Văn Kha rốt cuộc cũng đã hiểu rõ cái gì gọi là chết lặng.
Anh vươn tay ra, bất thình lình mở cửa xe, sau đó nhanh chân chặn lại một chiếc taxi, giọng run lên nói: "Thế Gia."
Chiếc xe Land Rover màu đen của Hàn Giang Khuyết cả một đường đều đi theo Văn Kha, nhưng lại không cùng anh lên tầng.
Có lẽ là bởi trong lòng bọn họ đều biết, tối hôm đó, có một thứ rất đẹp, rất mộng mơ đã hoàn toàn vỡ tan rồi.
‼️Cảnh báo hầu hết tất cả những chương cuối sẽ có rất nhiều các cung bậc cảm xúc, chị em cứ chuẩn bị sẵn sàng tinh thần nha.
Văn Kha không kiềm được vội nghiêng người qua nhìn Hàn Giang Khuyết, còn hơi lắp bắp: "Cậu mới vừa nói... Cậu đang ra tay với nhà Trác Viễn?"
Alpha không nói lời nào, đường nét trên khuôn mặt của hắn căng lên, lặng lẽ siết chặt vô- lăng, mà rõ ràng đây đã là một câu hỏi không cần câu trả lời.
"Cho nên cậu lừa dối tôi là vì đang lén trả thù Trác Viễn?"
Văn Kha vừa nói đôi mắt vừa mở to ra nhìn Hàn Giang Khuyết: "Tại sao vậy? Tại sao lại cứ để ý đến chuyện trả thù Trác Viễn đến thế? Hơn nữa tại sao trước đây cậu không chịu nói cho tôi biết?"
Trong khoảnh khắc đó, anh thật sự cảm thấy cực kỳ, cực kỳ không biết nên xử trí ra sao.
Chuyện này đối với Văn Kha mà nói, bất kể là vận dụng loại logic nào đều khó có thể hiểu được, anh không hiểu nổi một nhân vật đã thuộc về thời đã quá như Trác Viễn, có cần phải luôn xuất hiện trong cuộc sống hiện tại của bọn họ đến vậy không.
"Cho nên chuyện đầu cơ đất ở khu Tây Hà kia, cũng là do cậu ở đằng sau thúc đẩy đúng không?"
Văn Kha nhớ đến mấy tháng trước khi cùng Hàn Giang Khuyết đi mua đồ Âu đã đụng phải Trác Viễn, hắn cũng đã ở ngay trước mặt Trác Viễn nhắc đến việc đầu cơ ở mảnh đất kia dính líu đến cha của gã, khi đó anh còn thật sự cho rằng Alpha biết được tin tức đó là từ báo chí.
Đến hiện tại mọi việc cũng dần dần rõ ràng rồi, bởi vì nhà họ Trác vẫn luôn không thể thoát thân được khỏi vụ kia, cho nên khi Trác Viễn kinh doanh không tốt công ty của mình, nhà họ Trác cũng không thể giúp đỡ được gì, cái này căn bản chính là giải quyết vấn tận gốc (1).
(1)= 釜底抽薪 rút củi đáy nồi, kế thứ 19 trong Tam thập lục kế, khi không thể đối đầu với địch trực diện vì mình yếu hơn, vẫn có thể thắng bằng cách phá hoại nguồn lực và tinh thần của địch, khiến cho địch dù có muốn cũng chẳng có thể nào mà "sôi" lên được.
Vào lúc này, khi anh kết hợp lại những chuyện này với nhau, Văn Kha bỗng nhiên tỉnh ngộ——
Tình cảnh quẫn bách của Trác Viễn hiện tại, hóa ra đều là từ tay Hàn Giang Khuyết mà nên.
Hóa ra hắn không chỉ có thể nhẫn nhịn, có thể giấu diếm mà còn điên cuồng hơn so với trong tưởng tượng của anh.
"Phải."
Hàn Giang Khuyết chỉ rít lên một tiếng.
"Đến cùng là cậu muốn làm gì?"
Văn Kha không tự chủ được mà lên cao giọng, anh rốt cuộc cũng không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình nữa, lớn tiếng nói: "Hàn Giang Khuyết, tập đoàn Đông Lâm không chỉ liên quan đến cha của Trác Viễn mà còn cả bác cả của anh ta nữa. Toàn bộ nguồn sống của nhà họ Trác thật ra không thể tách khỏi người bác đang làm quan chức đó được, chuyện cậu đang làm bây giờ... là muốn nhổ tận gốc cả nhà họ Trác hay sao? Cậu có biết chuyện này nguy hiểm đến thế nào không? Sao cậu có thể ngay cả chuyện này cũng giấu tôi?"
"Tôi biết là sẽ gặp nguy hiểm."
Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên thả tay ra khỏi vô-lăng ra, quay đầu lại nhìn về phía Văn Kha, trong ánh mắt hắn lóe lên cảm xúc của sự kích động: "Nhưng đó chỉ là hiện tại, chỉ cần đến cuối cùng có thể lật đổ được cả Trác Viễn và người bác kia của nó, mọi nguy hiểm cũng sẽ biến mất theo. Tôi giấu em là bởi vì..."
"Là bởi vì tôi biết..."
Hàn Giang Khuyết cắn chặt răng, nói nhỏ: "Em sẽ không đồng ý để tôi làm như vậy."
"Đương nhiên là tôi sẽ không đồng ý rồi."
Văn Kha nhìn vào hắn, không thể tin nổi, giọng nói của anh cũng run rẩy: "Cậu biết rõ tôi sẽ không đồng ý, thế sao còn cố chấp với chuyện trả thù này như thế? Cậu không chỉ muốn trả thù anh ta, mà còn muốn xử lý cả dòng họ của Trác Viễn! Hàn Giang Khuyết, sao cậu có thể không chín chắn như vậy?"
"Bởi vì nó vốn là phải trả một cái giá rất lớn!"
Hàn Giang Khuyết giống như bị đâm đến đau nhói, đột nhiên nện một quyền nặng nề vào tay lái.
Hắn phải hít thở sâu mấy lần, mới gắng gượng ngẩng đầu lên để nhìn về phía Văn Kha được, giọng cũng khàn cả đi, nói: "Tiểu Kha, nó gian lận hại em phải nghỉ học, là hủy hoại cuộc sống của em! Nó đánh dấu nhưng lại chưa từng quý trọng em, cuối cùng thậm chí còn dùng chuyện ngoại tình để kết thúc cuộc hôn nhân đó, sao em có thể không hận nó cho được! Mà mỗi bước đi của nó, đều không rời khỏi được tiền bạc của gia đình và sự trợ giúp kia, nếu như không phải có được những hỗ trợ đó sao nó có thể cướp em từ bên người tôi đi được! Em cảm thấy bọn họ không cần phải trả giá đắt cho những hành vi đó sao?! Em không hận nó sao?"
"Hàn Giang Khuyết, có hận Trác Viễn hay không là sự lựa chọn của tôi!"
Văn Kha trước nay chưa từng nổi giận như thế này.
Gò má của anh bởi vì kích động mà đỏ hết một mảng, quát lên: "Sao cậu phải thay tôi hận những người đó, thay tôi trả thù những người đó! Cậu có từng hỏi tôi muốn gì hay chưa?"
Ngón tay của Hàn Giang Khuyết không khỏi run lên, đôi mắt hắn đong đầy cảm xúc kích động, lại vẫn cứ cố chấp hỏi: "Tiểu Kha, em... em không hận Trác Viễn sao?"
"Hàn Giang Khuyết, tôi có thể nói rất rõ ràng với cậu, tôi không hận Trác Viễn."
Văn Kha nói: "Năm đó là tôi lựa chọn giúp anh ta gian lận, là tôi lựa chọn kết hôn với anh ta, người kia cũng thật sự đã trả hết tất cả các chi phí chữa trị để cứu mạng mẹ tôi, mỗi một chuyện mỗi một chuyện đều là do tôi tự mình lựa chọn. Tôi có tư cách chính đáng gì để hận anh ta?"
Hàn Giang Khuyết cứ như thế ngơ ngác nhìn vào Văn Kha, hốc mắt hắn cũng đã đỏ lên.
Câu trả lời kia, có lẽ là một đáp án đã tồn tại trong lòng hắn từ lâu.
Nhưng thật sự khi nghe thấy được, hóa ra vẫn là đau lòng muốn chết.
"Tôi cũng không muốn cậu hận anh ta, Hàn Giang Khuyết."
Văn Kha không chú ý đến sắc mặt của hắn, anh nhìn vào một mảnh tăm tối bên ngoài cửa sổ, cuối cùng chỉ hít một hơi thật sâu, giọng điệu cũng chậm lại, khẽ nói: "Bởi vì đời này không phải chỉ dựa vào việc hận người khác là có thể sống tốt được, bây giờ tôi chỉ muốn tiếp tục tiến bước không muốn quay đầu lại nữa. Hàn Giang Khuyết, hiện tại là cậu cố chấp cứng rắn bắt tôi phải quay đầu nhìn lại, thông qua cách này lại bắt tôi vạch ra vết sẹo của mình, lại phải cảm nhận nỗi đau một lần nữa, tôi thật sự không muốn như vậy đâu... Buông tay đi, có được không? Đừng trả thù nữa, chúng ta hãy quên Trác Viễn đi, sống cuộc đời của chúng ta thôi, có được không?"
"Tôi không làm được."
Có một thoáng chốc như thế, Văn Kha cho rằng mình đã nghe nhầm.
"Tôi không làm được."
Hàn Giang Khuyết lặp lại một lần nữa.
Hắn không nhìn vào Văn Kha đang ngồi ở đằng sau, thế nhưng vẫn cứ bình tĩnh nói: "Tiểu Kha, từ sau khi chúng ta ở bên nhau, mỗi một chuyện tôi đều nghe theo em. Nhưng chuyện này không được, tôi không buông bỏ được—— tôi có sự sắp xếp của mình, đối với nhà họ Trác, kế hoạch của tôi đã đến bước mấu chốt nhất, chỉ cần hoàn thành thôi là tôi sẽ ngả bài với gia đình mình.
Mười năm nay thật ra tôi vẫn luôn rất cố gắng để có thể chính thức trở thành một phần của nhà họ Hàn, không còn phải mang cái danh phận con riêng. Thế nhưng sau khi em trở lại, đối với chuyện này tôi cũng không còn quá coi trọng nữa. Dù có thế nào, tôi cũng sẽ không để em phải chịu ấm ức, bọn họ không chịu thừa nhận em thì tôi sẽ rời khỏi nhà họ Hàn."
Trong xe hoàn toàn yên lặng như tờ, qua một lúc rất lâu, Văn Kha mới khẽ hỏi: "Cậu cảm thấy hiện tại những điều mình làm này, chính là để tôi không phải chịu ấm ức sao?"
Hàn Giang Khuyết nghe thấy câu nói này, không khỏi có chút đau khổ nghiến chặt răng lại, thế nhưng vẫn không chịu lên tiếng trả lời.
"Hàn Giang Khuyết..."
Văn Kha chợt cảm nhận thấy sự mệt mỏi trước nay chưa từng có, anh gọi tên cái người đã từng chỉ cần nghĩ đến là đã cảm nhận được ngọt ngào kia, chiếc lưỡi cũng cảm nhận thấy vị đắng.
Omega cúi đầu xuống lấy tay nhẹ vuốt ve bụng mình, như là nói với Hàn Giang Khuyết cũng lại như đang nói với hai em bé: "Tôi đã mang thai được năm tháng rồi.."
Anh không nhịn được hít mũi một cái, trong nháy mắt đó lại thật sự cảm thấy rất bất lực.
Omega trong thời gian mang thai cũng không khác bất kỳ một loài động vật giống cái nào, bản năng của bọn họ càng trở nên nhạy cảm hơn, càng cảnh giác hơn cũng càng khát vọng yên ổn hơn.
"Tôi muốn được ổn định, cuộc sống tiến lên, có sự nghiệp, có gia đình của bản thân, cứ như thế yên ổn thôi, không cần quá giàu có cũng rất tốt.
Tôi cần một Alpha ở bên cạnh mình dù cho không chín chắn, thế nhưng có thể cho tôi ít nhất là một chút cảm giác an toàn, nhưng khi tôi ở bên cạnh cậu, tôi lại cảm thất không thể yên lòng được."
"Em ở bên cạnh tôi, trái lại cảm thấy không an toàn sao?"
Hàn Giang Khuyết đột nhiên quay đầu.
"Không phải là về mặt thể xác không an toàn, mà là về mặt tinh thần tôi cảm thấy rất bất an."
Văn Kha lắc đầu một cái, anh đã không biết nên diễn tả ra sao những cảm xúc của bản thân, chỉ có thể thì thào: "Hàn Tiểu Khuyết, hình như cậu cứ mãi khắc ghi những chuyện đau khổ nhất đó, đây không phải lần đầu tiên tôi có cảm giác thế này... Cậu còn nhớ lần trước khi tôi không cẩn thận nhìn thấy ghi chú của cậu không, mấy ngày tháng lặp lại trong đó nhiều nhất chính là ngày 12.6, sau này tôi mới nhớ ra đó là ngày mình bị đuổi học, cậu nhớ đến ngày này, nhớ tận mười năm, suy nghĩ này khiến tôi lo lắng.
Tôi cảm thấy trong lòng cậu, có một nơi hoàn toàn bị bóng đen bao phủ, giống như mãi mãi cũng sẽ không mở ra với tôi. Nơi đó là cố chấp, là tiêu cực, là những điều ngột ngạt, nhưng mà tôi thật sự... rất sợ như vậy, bởi vì sẽ đến lúc tôi kìm lòng không đặng mà nghĩ rằng..."
"Nghĩ rằng, thật ra cậu hận Trác Viễn như thế, có phải là vì..."
Anh đã nghiến răng nghiến lợi nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần về phần ghi chú đó, con số 12.6 giống như ác mộng không ngừng xuất hiện, nhất thời trong đầu Văn Kha bỗng nhiên lại lóe lên một suy nghĩ.
Đôi môi Văn Kha rốt cuộc cũng không kiềm chế nổi những run rẩy: "Bởi vì thật ra cậu cũng hận tôi?"
Hàn Giang Khuyết nhìn vào Văn Kha, vẻ mặt hắn cất giấu một niềm khắc khoải đau khổ tới cực điểm, cánh mũi, khóe miệng không tự chủ được khẽ giật giật.
Bóng đêm rơi vào trong mắt hắn, tối đen như thể màn sương mù không thể tan đi.
Thế nhưng trong một khoảng thời gian rất lâu rất lâu, Hàn Giang Khuyết từ đầu đến cuối đều không trả lời, hắn không thể nói ra chữ hận đau đến thấu xương kia, thế nhưng cũng không có cách nào mở miệng phủ nhận.
Đây đã là câu trả lời rồi.
Lần đầu tiên, Văn Kha rốt cuộc cũng đã hiểu rõ cái gì gọi là chết lặng.
Anh vươn tay ra, bất thình lình mở cửa xe, sau đó nhanh chân chặn lại một chiếc taxi, giọng run lên nói: "Thế Gia."
Chiếc xe Land Rover màu đen của Hàn Giang Khuyết cả một đường đều đi theo Văn Kha, nhưng lại không cùng anh lên tầng.
Có lẽ là bởi trong lòng bọn họ đều biết, tối hôm đó, có một thứ rất đẹp, rất mộng mơ đã hoàn toàn vỡ tan rồi.
‼️Cảnh báo hầu hết tất cả những chương cuối sẽ có rất nhiều các cung bậc cảm xúc, chị em cứ chuẩn bị sẵn sàng tinh thần nha.
Danh sách chương