Không nghĩ tới Cẩn lại đáp ứng ta, thụ sủng nhược kinh, lại phải kiềm chế nhắc nhở mình ngàn vạn lần đừng đánh mất hình tượng, tránh cho trở nên thất thố.
Cúp điện thoại, từ tủ sách tìm được "địa đồ thư", tìm thấy nơi Cẩn nhắc đến.
"Tây An ở vào 34 vĩ độ Bắc, bị vây bởi địa hình của các dải đất Bắc Nam tiếp giáp nhau, ôm lấy Tần Lĩnh, ở Tây An, đi về hướng Bắc chính là lưu vực Hoàng Hà, đi về hướng nam chính là lưu vực Trường Giang, đây là khu vực có địa lý đặc biệt, xét các đại đô thị trong cả nước thì đây là nơi duy nhất."
Cẩn thận nhìn bản đồ và thông tin, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ đi tìm hiểu rõ một thành phố nào, thành phố xa lạ rồi lại có cảm giác quen thuộc, đây là cảm giác rất vi diệu.
Đó là cố hương của Cẩn, gia đình của Cẩn, và phần tình cảm đẹp nhất cũng phát sinh ở nơi này, ở thành phố này, Cẩn để lại quá nhiều kí ức.
Đột nhiên rất muốn đi nơi đó, chân chính đi tìm hiểu cái thành phố đó, hiểu rõ nhiều hơn về chuyện của Cẩn. Có lẽ, thành phố đó, nơi mỗi một con đường cũng từng lưu lại dấu chân của Cẩn, nơi Cẩn lớn lên, luôn hận bản thân không kịp tham dự vào quá khứ của Cẩn, như vậy, liền bắt đầu từ bây giờ đi.
Ở nơi này trong một buổi tối, ta quyết định thành phố mình muốn đến, thi vào trường nào không trọng yếu, chỉ cần là ở Tây An, hết thảy đều tốt!
Lúc trận tuyết đầu hạ xuống, ta còn ở trong lớp học đần độn mà mê mang ngủ, hoàn toàn không chú ý tới, khi trận tuyết đầu tiên đến, đó cũng chính là lúc sinh nhật của ta .
Vốn không thích việc tổ chức sinh nhật đi ra ngoài tụ tập chơi bời, vì sinh nhật vừa trùng vào những ngày lễ của phương tây, muốn đặt chỗ để ăn uống hoặc karaoke cũng rất khó khăn, hết lần này tới lần khác A Đạt và Mẫn, những thứ đồng đảng này không chịu tha cho ta, nhất định phải vào thời điểm tương đối khẩn trương năm lớp mười hai này "làm bậy" một lần, ban ngày còn chưa dám chạy ra ngoài, vạn nhất bị chủ nhiệm lớp biết được cũng không phải là chuyện nhỏ, đương nhiên là phải tránh giờ "vàng", chọn thời gian "điển hình", cuối cùng quyết định buổi tối trốn tiết tự học đi Karaoke chơi.
Nhìn một đám đồng đảng bận rộn còn trộm ra khoảng thời gian ít ỏi giúp ta ăn mừng sinh nhật, thật đúng là cực kì cảm động. Ở chung một chỗ 3 năm, bất kể là ta nổi điên hay trầm mặc, các nàng tổng hội ở bên cạnh ta, bầu bạn với ta, luôn hết sức giúp đỡ ta, 3 năm, phần lớn tình cảm của ta cũng đặt ở tình yêu đau khổ mà vẫy vùng, có lúc cảm thấy ta đối với bằng hữu của mình quá vô tâm mà áy náy, nhưng mọi người đều tỏ ra thông cảm cho ta khiến ta rất cảm động.
Cảm động sẽ xướng ca nhiều hơn, tình cảm tràn ngập ra ngoài, cuối cùng cũng bắt đầu biến thành nâng ly.
Vốn là nói trước ra ngoài chỉ uống chút nước trái cây giải khát, không uống rượu, kết quả Mẫn một câu"Không rượu không vui" khiến tất cả mọi người giơ tay hưởng ứng, lúc này tinh thần lên cao, bắt đầu uống thả cửa!
Hai chai bia xuống bụng, lời ra khỏi miệng cũng nhiều hơn, nghĩ đến mới có nửa năm mà mọi người cũng liền trở nên gấp rút, trong lòng cũng có chút xốn xang, trừ việc động viên lẫn nhau phải cố gắng hơn nữa chỉ có thể cầu chúc cho nhau những điều tốt đẹp.
Trong đám bằng hữu, A Đạt là người hiểu ta nhất, lời chúc phúc của A Đạt chỉ có một câu"Hy vọng ngươi cầu nhân được nhân, lòng thành cùng cực, vàng đá cũng tan!"
Lời của A Đạt khiến ta rất cảm động, dù sao phần tình cảm này quá "thoát tục" đi, muốn nhận lấy được sự cảm thông và chúc phúc thật khó.
Đang cùng A Đạt tâm tình, Mẫn chạy tới.
"Minh tử, có chuyện này muốn cùng ngươi thương lượng!" Nhìn khuôn mặt Mẫn ửng hồng, cũng biết là chuyện tốt.
"Quách Siêu muốn tới nơi này chung vui với chúng ta, ngươi xem có được không?" Quách Siêu?? Hiểu, nhất định là người Mẫn....
"Được a, có cái gì không được sao? Muốn tới thì tới chứ!" Ai....Quân tử khiến mỹ nhân trở nên xinh đẹp sao!
"Hảo!" Mẫn dĩ nhiên là cao hứng vạn phần, hồ hởi nhảy nhót đi qua một bên.
Chỉ chốc lát, Quách Siêu đến, ta cùng Quách Siêu chỉ làm bạn học một năm, sau đó hắn chuyển qua khoa lý, cho nên cũng không hẳn là quen thân, nhưng dù sao ngốc chung một năm trong lớp, quan hệ cũng không tệ lắm.
Không nghĩ tới, Quách Siêu còn mang theo một bạn tốt bên mình, dĩ nhiên là Giang Phong.
"Ngươi mang hắn tới là sao a?" Mẫn cảm thấy chuyện có chút không ổn, không ngừng trách Quách Siêu.
"Hai ta ở chung một chỗ, ta nói sinh nhật Chu Minh, các ngươi tụ hội, hắn liền muốn tới chung vui!"Quách Siêu ở đó giải thích.
"Ngươi tới làm gì? Gây chuyện a!" A Đạt bình thời ít nói đến đáng thương, hôm nay uống một chút bia tính tình liền đại biến, lời ra cửa miệng cũng thay đổi.
"Ta có lời muốn nói với Chu Minh!"
"Có cái gì tốt để nói nha, nhàm chán, ngươi cút a ngươi!" Ta hôm nay coi như là được mở mang kiến thức về A Đạt, thật đúng là không biết người này bình thời văn nhã an tĩnh lúc bộc phát lại mạnh mẽ như vậy.
"A Đạt, thôi đi, Mẫn nhà ngươi cũng đừng nổi nóng với Quách Siêu."Trấn an hai đứa bạn trước"Giang Phong, ngươi có chuyện gì? Nói đi!"
"Ta có thể ngồi xuống nói chuyện sao?" Giang Phong chỉ chỉ ghế salon bên cạnh ta.
"Tùy tiện hắc, ngồi đi!"
A Đạt và Mẫn không nghĩ đến thái độ của ta đối với Giang Phong lại bình tĩnh như vậy, rất là kỳ quái, Mẫn còn ở bên cạnh không ngừng trách Quách Siêu nhiều chuyện, Quách Siêu chỉ còn biết không ngừng xin tha thứ và giải thích.
"Chu Minh, sinh nhật vui vẻ hắc!" Không nghĩ tới Giang Phong muốn nói với ta câu thứ nhất lại là cái này.
"Ha ha, cám ơn!" Nhìn tiểu tử này, tổng cảm thấy hắn không có đơn giản như vậy, như vậy đặc biệt tới, tuyệt đối là túy ông chi ý bất tại tửu(1) đi!
"Ngày đó, là ta không đúng, ở trong lớp nói nhiều như vậy, ngày đó, có chút kích động!"
"Không sao, dường như ngày đó cuối cùng người không xuống đài được là ngươi, xin lỗi cái gì chứ!" Ta đưa chai bia cho Giang Phong.
"Muốn biết ngày đó tại sao ta tức giận như vậy không?" Giang Phong uống một hớp, hỏi.
"Ngươi muốn nói sẽ nói, không muốn nói đừng nói, ta không có ý kiến!"
"Bởi vì Đỗ lão sư nói với ta!"Giang Phong nhìn chai bia trong tay, từ từ kể"Ngày đó, ta tặng trái táo thủy tinh cho Đỗ lão sư, nàng không nhận, ta rất thương tâm, Đỗ lão sư nói, ta là học sinh, nàng là lão sư, nàng không thể nhận đồ của ta, lời này khiến ta rất tức giận, bởi vì ta biết, đồng hồ cát trên bàn Đỗ lão sư là của ngươi tặng đến, tại sao thứ Chu Minh ngươi đưa, nàng lại nhận, hơn nữa còn bày ở trên bàn, mà vật ta đưa, nàng ngay cả nhận cũng không...."
Giang Phong vừa nói xong, chai bia cầm trong tay uống một hơi cạn sạch, thả vào bên chân, tiện tay lại cầm một chai.
Ta nhìn đầu lông mày hắn co rút nhanh, tựa hồ lúc này ta không nên mở miệng chen vào, dứt khoát ngồi nghe đi.
"Ta lúc ấy đặc biệt khổ sở, đơn giản thì có chút hận, ta đã nói: ‗Tại sao Chu Minh đưa ngươi lại nhận a!' Đỗ lão sư đang bắt đầu không để ý tới ta, nghe được lời này, trả lại ta một câu ‗ngươi có
thể tìm thấy một Chu Minh thứ hai trên thế giới này sao?' khiến ta bị hỏi đến sửng sốt, ta nói không thể, Đỗ lão sư nói vậy thì đúng rồi, chớ đem mình và người khác so sánh, Chu Minh là không thể ‗phục chế', ngươi không phải là Chu Minh!"
Nói xong, Giang Phong thở dài một hơi, lại uống cạn một chai.
"Chu Minh!" Giang Phong cầm cái chai không nhìn ta, A Đạt ngồi một bên của ta lập tức trở nên khẩn trương, chỉ sợ thứ Giang Phong cầm trên tay sẽ rơi xuống đầu của ta vậy."Ta không bằng ngươi, ngày đó trở về lớp, ngươi nói với ta những lời đó, ngươi đủ chí khí nam nhi, nhưng, dù sao ngươi cũng phải là nam nhi! Lời Đỗ lão sư nói ta chưa hiểu hoàn toàn, nhưng ta biết, nàng sẽ không thích ta, nhưng nàng tại sao lại thích ngươi? Ngươi là nữ, nàng cũng là nữ, này tại sao a?"
Tại sao? Ta cũng muốn biết tại sao!
"Ha ha!" Ta cười, cầm hai chai bia, đưa cho Giang Phong một chai,"Người anh em, cám ơn ngươi nói cho ta biết những thứ này, chai này, ta mời ngươi!" Nói xong, ta một hơi uống cạn sạch một chai, uống quá nhiều, trong bụng có chút trướng.
"Ta là nữ, thì thế nào? Người nào quy định nữ thì không thể thích nữ?" Sau khi nói xong, cả gian phòng đều yên lặng, Mẫn, A Đạt, còn có mấy bạn học khác, mọi người đều biết ta thích Cẩn, nhưng là, không có bất kỳ người nào nghe qua ta nói về chuyện tình cảm này.
"Người ta thích, là Đỗ lão sư, nàng là nam cũng tốt, nữ cũng tốt, nàng so với ta lớn hơn cũng tốt, nhỏ hơn cũng tốt, Chu Minh ta, thích chính là thích, còn lại, cái gì ta đều không quản! Người khác nói thế nào, làm sao làm, tùy tiện!" Ta uống có chút quá nhiều, choáng váng đầu, nhưng là ý thức rất thanh tĩnh.
"Giang Phong, ta cho ngươi biết, ngay cả có mười người Giang Phong như vậy cùng ta tranh, ta cũng không sợ, chính là Đỗ lão sư nàng không chọn ta, nàng thích người khác, cũng có thể, ta thích nàng là chuyện của ta, nàng có thích ta hay không, này phải xem duyên phận có đến không, ta khờ quá, ta muốn cưỡng cầu nàng thích ta, ta thậm chí ngay cả mệnh đều không muốn, nhưng là ta hiểu ra, chuyện tình cảm này như vậy, cưỡng cầu không đến!" Ta lại duỗi tay lấy bia, bị A Đạt đè xuống, rất rõ ràng, A Đạt không muốn ta uống say.
Không để ý tới A Đạt, tự nhiên cầm chai bia lên, say liền say đi, ta chỉ muốn giao lời nói trong trái tim ra, như vậy bị đè nén, rất khó chịu.
"Ngươi nói ngươi thích nàng, có thể, ta hy vọng toàn thế giới cũng thích nàng, như vậy nàng sẽ hạnh phúc, nhưng mà Giang Phong, ta tuyệt đối không cho phép ngươi tạo thành khốn nhiễu cho nàng, không riêng gì ngươi, bất kể là ai, chỉ cần nàng làm thương tổn Đỗ lão sư, Chu Minh ta cùng hắn liều mạng.
Chính là nàng không thích ta, không sao, nếu như có một ngày nàng cùng người khác kết hôn, ta chỉ cần biết nàng hạnh phúc, Chu Minh ta bảo đảm sẽ lập tức rời đi tuyệt đối không quấy rầy
nàng, ngươi có thể làm được sao? Nếu như ngươi không làm được, ngươi cũng không xứng ở nơi này cùng tranh với ta!"
Trong một lần nói quá nhiều, hơi mệt, ngã lên ghế salon, hôn mê....Trước kia bia uống không ít, nhưng uống vội vã như vậy đây là lần đầu tiên.
Giang Phong sửng sốt một hồi, vẫn không lên tiếng, hắn ngồi nhìn ta một hồi, rồi lại nhìn A Đạt một hồi, A Đạt gắt gao nhìn chằm chằm Giang Phong, chỉ sợ Giang Phong lại đột nhiên bộc phát động tay động chân.
Thở dài một hơi, Giang Phong lên tiếng
"Mà thôi, ta nói không lại ngươi, uống rượu đi, Chu Minh, thế nào?" Uống rượu? Lại cầm rượu ra để nói chuyện.
"Uống thì uống, ta bị trướng bụng, không uống bia! Này KARAOKE không có rượu trắng, chỉ toàn rượu mạnh, dám không?"
"Ha ha, được!"
A Đạt tự nhiên cũng không ngăn cản, chỉ chốc lát, phục vụ đưa lên hai bình bạch lan địa (rượu Brandy), cũng không biết là bao nhiêu độ, ta cầm ly lên cho vào vài cục đá!
"Điều pháp thế nào? 1:3 hay là 1:2?" Ta hỏi Giang Phong.
"Để nguyên vậy uống!" Ta thấy được trong mắt Giang Phong rõ ràng là miệt thị.
"Hảo a, không thành vấn đề! Chơi thế nào? Đổ xúc xắc?"
"Không thú vị, một chén này, cứ uống cạn là được!"
"Được!" Ta chưa từng uống qua rượu mạnh, hơn nữa càng không uống quá bạch lan địa, rượu nhập khẩu và rượu trắng không giống nhau, không cay như vậy, mùi thanh hơn, nhưng là mùi vị của rượu tựa hồ càng đậm hơn!
Một chén tiếp một chén uống cạn, ban đầu còn cho vài viên đá vào để làm loãng, càng về sau cũng không cần thêm vào! Dường như là uống đến phát điên rồi, rất nhanh, trong miệng uống không ra mùi vị của rượu nữa, chẳng qua là khi uống vào sẽ cảm thấy rất cay.
Hai bình rượu được uống sạch, hai người cũng ngã xuống!
Chú thích
(1)túy ông chi ý bất tại tửu: ý không đơn giản như trong lời nói