Ba người Thái Thượng Trưởng Lão và Phượng Thiên lão gia tử bị doạ kém chút ngất đi.

Thật bưu hãn ! Nha đầu này đủ trâu bò !

Người trên đời này có thể khiến lão Đại chật vật như thế, chỉ sợ chỉ có nha đầu này !

Mặc Kinh Phong lại bình tĩnh lạ thường, Mặc Nguyệt như vậy không phải hắn thấy lần đầu tiên, ở kiếp trước hay kiếp này nàng đều trâu như vậy, nàng tu Ma không biết đã lấy hết bao nhiêu đầu của cường giả cấp bậc cao hơn nàng, bây giờ nàng là một Y Sư, dụng độc để giết người là chuyện bình thường, đâu ai nói Y Sư là không được dụng độc ? Huống hồ Y Sư dùng độc trên đại lục này cũng không phải không có.

Thái Thượng Đại Trưởng Lão ho khan vài tiếng, sắc mặt bắt đầu chuyển xanh, môi tím tái, hiển nhiên là dấu hiệu trúng độc. Mặc Nguyệt cong lên đôi môi anh đào xinh đẹp, giọng lại như băng chùy đâm thẳng vào tim :

-" Đây là cái giá phải trả khi ngươi dám động đến ca ca ta, nào, giờ có di ngôn gì thì mau mau nói đi, tránh cho trên đường xuống Địa Ngục lại hối hận, lúc đó cho dù muốn trở lại nhân gian thì Hắc Bạch Vô Thường cũng không cho ngươi cơ hội đâu !"

Nói rồi lưỡi kiếm Băng nhẹ nhàng chạm vào cổ Thái Thượng Đại Trưởng lão, một đường máu mỏng dần dần xuất hiện.

-" Nha...đầu ngươi...là Độc Sư ?"

Thái Thượng Đại Trưởng Lão khó khăn hỏi, lão không biết đây là loại độc dược gì, muốn bức ra lại không bức được, chỉ khiến thân thể như hàng vạn kim châm, đau đến tê tâm liệt phế !

-" Độc Sư ? Thái Thượng Đại Trưởng Lão quả thật không giống người thường, di ngôn lại là một câu hỏi vô nghĩa."

Nàng cười lạnh, phượng mâu trào phúng nhắm thẳng vào Thái Thượng Đại Trưởng Lão :

-" Ta dùng độc, đương nhiên là Độc Sư, nhưng ta cũng là một Y Sư. Rồi, hết thắc mắc rồi đúng không ? Giờ thì...vĩnh biệt !"

Mặc Nguyệt vung kiếm, nhưng trước khi thanh kiếm chém xuống cổ Thái Thượng Đại Trưởng Lão, một bàn tay đã tóm lấy tay nàng. Mặc Nguyệt ngạc nhiên, quay sang nhìn nam tử tuyệt mỹ giống mình như đúc, Mặc Kinh Phong lắc đầu :

-" Nguyệt nhi, chuyện này không cần thiết."

-" Nếu huynh đã nói vậy thì thôi."

Mặc Nguyệt mỉm cười lập tức ngoan ngoãn buông kiếm, hoàn toàn không nhắm vào Thái Thượng Đại Trưởng Lão nữa.

Ba Thái Thượng Trưởng Lão và Phượng Thiên lão gia tử nhìn trố mắt, tiểu ma vương lập tức hoá thành con mèo nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, thật khó tin !

Hiển nhiên những hành động và lời nói của nàng đều lọt vào tai bốn người, vì vậy bốn người lập tức xem nàng là tiểu ma vương không dễ chọc !

Mà người có thể chế trụ tiểu ma vương này chỉ có một mình Mặc Kinh Phong !

-" Muội sau này không cần vì huynh bị thương mà tức giận nữa, nam nhân bị thương một chút cũng chẳng phải chuyện gì to tát, huống hồ huynh càng không muốn muội chắn trước mặt huynh khi nguy hiểm, là ca ca, phải để huynh bảo vệ muội muội bảo bối của mình mới đúng."

Mặc Kinh Phong dịu dàng ôm lấy Mặc Nguyệt, khi hắn bị thương, nàng đã rất giận, Mặc Kinh Phong có thể cảm nhận được cơn giận và sát khí cũng đồng thời hắn cũng cảm nhận được nàng đau lòng như thế nào, nhưng hắn là ca ca, cứ mỗi lần nhìn nàng khi nguy hiểm đều chắn trước mặt hắn, gánh chịu mọi vết thương, lòng hắn lại rất đau. Cũng bởi vì thực lực quá kém, hắn không thể làm gì giúp nàng, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn ao ước muốn có sức mạnh, muốn trở nên mạnh mẽ hơn, có thể chia sẻ một phần gánh nặng giúp nàng.

Mặc Kinh Phong cắn chặt răng, hắn ghét cảm giác khi bất lực nhìn Mặc Nguyệt chắn trước mặt mình, vì hắn mà không tiếc đối địch với bất kỳ ai, hắn nhẹ giọng, nói :

-" Sau này không cần muội chắn trước mặt huynh nữa, huynh sẽ trở nên mạnh hơn, để có một ngày, huynh có thể che chở cho muội."

Kiếp trước hay kiếp này, hắn đều không thể che chở nàng, không thể hoàn thành nhiệm vụ của một ca ca. Mặc Kinh Phong ánh mắt loé tia kiên định, nếu thật sự một lần nữa gặp nguy hiểm, hắn cho dù chết cũng sẽ bảo vệ nàng bình an !

Mặc Nguyệt sao không phát hiện cảm giác của Mặc Kinh Phong bất ổn, nàng không nói gì, chỉ bảo trì im lặng để hắn ôm. Mặc Kinh Phong là một ca ca tốt, vì vậy nàng mới không tiếc thay hắn cản nguy, vì hắn mà bất chấp tất cả, hắn cho nàng thân tình ấm áp, hắn chưa từng bỏ rơi nàng, lo cho nàng, bảo vệ nàng. Đời này có một ca ca như Mặc Kinh Phong, Mặc Nguyệt cảm thấy nàng thật may mắn !

Khụ khụ khụ...

Bỗng nhiên có tiếng ho khan vang lên, Thái Thượng Nhị Trưởng Lão không biết đã đứng bên cạnh từ khi nào, ông có chút xấu hổ nói :

-" Xin lỗi vì đã cắt ngang đoạn tình cảm huynh muội đầy cảm động này, nhưng lão Đại....sắp không trụ nổi nữa rồi !"

Đến câu cuối cùng ông lại hạ thấp giọng, ánh mắt ý tứ quét qua Thái Thượng Đại Trưởng Lão mặt đã dần chuyển sang màu đen, hô hấp trông vô cùng khó khăn, cứ như lão đang giành giật từng chút không khí để kéo dài hơi tàn.

Mặc Nguyệt mặt không đổi sắc, nói :

-" Độc lan rất nhanh, vừa trúng độc nếu trong một khắc tiếp theo không có thuốc giải, thân thể sẽ từ từ thối rữa mà chết !"

Lời nói của nàng làm Thái Thượng Tam Trưởng Lão nổi một thân da gà, nhưng tay vẫn đỡ Thái Thượng Đại Trưởng Lão không rời !

-" Đây là thuốc giải."

Mặc Nguyệt không keo kiệt, đưa ra một bình đầy thuốc giải độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện