-" Ngươi đang nói cái gì đó ?"

Thái Thượng Trưởng Lão nghi hoặc quay đầu nhìn Mặc Nguyệt và Mặc Kinh Phong, lão cứ thấy bản thân mình vừa làm gì đó rất sai trái và ngu xuẩn.

-" Không có gì."

Mặc Nguyệt lắc đầu.

-" Vậy thì đi thôi."

Thái Thượng Trưởng Lão mang một bụng đầy nghị ngờ bước vào căn phòng đầy băng mà không thấy Mặc Nguyệt và Mặc Kinh Phong cúi đầu cười, bả vai run rẩy.

Lão quái vật ngu xuẩn !

Mặc Nguyệt âm thầm cười lạnh, thật không ngờ trên đời lại có dạng người sống đến trăm năm rồi mà còn ngu xuẩn như vậy, bị đan dược làm mờ con mắt, thậm chí còn không kiểm tra chất lượng đan dược nữa.

Phượng Thiên lão gia tử nhìn hai người cười khúc khích, sao ông cảm thấy Thái Thượng Trưởng Lão bị hai tiểu tôn tử tôn nữ của mình lừa gạt vậy nhỉ ? ______________________

Thái Thượng Trưởng Lão dẫn Mặc Nguyệt và Mặc Kinh Phong tiến vào căn phòng phủ đầy băng. Lão ấn ấn vài cái trên tường liền hiện ra một cái mật thất.

Đi theo cầu thang xoắn ốc xuống sâu trong lòng đất, càng đi băng càng toả ra hơi lạnh thấu xương, phàm là người dưới Trúc Cơ Kỳ đều sẽ bị đông thành tảng băng.

- "Hắc xì !"

Mặc Kinh Phong nhịn không được hắc xì một cái, thân thể không nhịn được run rẩy, trên mái tóc đen của hắn dần dần có vài bông tuyết trắng xóa.

-" Ca, huynh không sao chứ ?"

Mặc Nguyệt thấy hắn không ổn, vội vàng đặt tay lên vai hắn, bàn tay nàng toả ra hơi nóng ấm áp giúp hắn xoa dịu đi cơn lạnh.

-" Ừm."

Mặc Kinh Phong yếu ớt cười, cho dù hắn có Hoả nguyên tố vẫn bị hàn băng ảnh hưởng. Hoá ra gia gia cho dù là một Nguyên Anh cũng không dám vào trong, hàn khí này chỉ sợ cho dù là Nguyên Anh cũng sẽ bị ảnh hưởng không ít.

-" Có dị hoả cũng tiện lợi quá nhỉ ?"

Thái Thượng Trưởng Lão cười như không cười nhìn nàng.

Mặc Nguyệt từ chối cho ý kiến, ánh mắt không tốt bắn tới Thái Thượng Trưởng Lão. Có dị hoả thì sao nào ? Ghen tị sao ?

Quả thật Thái Thượng Trưởng Lão có chút ghen tị với nàng, tuổi còn nhỏ mà đã sở hữu hai loại dị hoả, lại còn là thiên tài tam linh căn, nếu nói không ghen tị quả thật đúng là trắng trợn nói dối.

-" Tới nơi rồi."

Thái Thượng Trưởng Lão đẩy một cánh cửa băng dày cộp ra, bên trong là một căn phòng toàn băng bao phủ, và băng trọng căn phòng này còn lạnh gấp mấy lần băng ở ngoài kia.

Ngay giữa căn phòng, trên một giường băng, cẩm bào như đoá hoa rực rỡ nở rộ chốn băng tuyết lạnh lẽo, đầu tóc đen như mực xoã dài trên nền tuyết trắng xoá. Nam nhân khuôn mặt yêu nghiệt nhắm nghiền mắt như ngủ, lại mơ hồ toả ra khí thế bức người, ấn ký thần bí trên trán càng tôn lên vẻ đẹp tuyệt mỹ của nam nhân.

Mặc Nguyệt và Mặc Kinh Phong thân thể như bị đông cứng, trơ mắt nhìn nam nhân tựa trích tiên đang nằm trên giường băng.

Thái Thượng Trưởng Lão phát hiện hành động hài người có vẻ cúng nhắc, liền nở nụ cười :

-" Trước đây khi ai gặp Tiểu Mạc tử đều bị nó làm cho bất ngờ, đến cả lão phu lần nào nhìn nó cũng thấy kinh diễm."

Trên đời này nếu không nhìn tận mắt chỉ sợ không ai tin lại có nam nhân cực phẩm như vậy. Mặc Nguyệt và Mặc Kinh Phong tất nhiên cũng sẽ kế thừa vẻ đẹp của phụ thân, đều là mỹ nam mỹ nữ khiến người khác cảm thấy kinh diễm.

Thái Thượng Trưởng Lão thở dài, lão cũng không thể tin được tông chủ và cố (đã chết) phu nhân nhan sắc trông bình thường lại có thể sinh hạ được đứa trẻ có nhan sắc khuynh đảo nhân tâm như vậy.

Mặc Nguyệt miễn cưỡng cười với Thái Thượng Trưởng Lão :

-" Thái Thượng Trưởng Lão, người ra ngoài trước đi, ở đây có ca ca giúp ta rồi."

-" Uần, cẩn thận một chút, chớ có làm gì dại dột."

Thái Thượng Trưởng Lão thở dài đóng cửa. Mặc Nguyệt trên đầu rơi xuống vài cái hắc tuyến, lão đây là sợ nàng ra tay với phụ thân nàng ?

-" Nguyệt nhi, đây thật sự là phụ thân chúng ta ?"

Mặc Kinh Phong nghiêng nghiêng đầu nhìn nam nhân.

-" Ông ấy giống chúng ta như vậy, không phải phụ thân chúng ta thì là ai."

Mặc Nguyệt nói, mười phần đã giống tám phần, nếu không phải phụ thân thì chính là người giống người, nhưng điều đó không có khả năng.

-" Nhưng ông ấy lại không giống gia gia, mà là giống...."

Mặc Kinh Phong thấy ông rất quen, giống với một người mà hắn biết, nhưng nhất thời lại nhớ không ra.

-" Thiên Xích Viêm !"

Mặc Nguyệt không do dự phun ra tên của Thiên Xích Viêm, ngoại trừ hắn, nàng không thể nghĩ ra được ai giống Phượng Thiên Tử Mạc.

Hai người này đều có khuôn mặt tuyệt mỹ, cả hai đều mang khí chất vương giả cao cao tại thượng và khiến cho người khác cảm thấy thâm sâu khó lường.

Không giống với Phượng Thiên lão gia tử khí vũ hiên ngang, Phượng Thiên Tử Mạc tuy ngủ nhưng vẫn mang đến cho người đứng bên cạnh áp lực vô hình, lại cho Mặc Nguyệt cảm giác an toàn muốn dựa dẫm.

-" Ừm, đúng là phụ thân rất giống Viêm ca, nhưng huynh lại thấy gương mặt phụ thân quen quen, giống nam nhân họ Hoàng tên gì ấy nhỉ ?"

Mặc Kinh Phong xoa xoa cằm, suy ngẫm một chút.

-" Hoàng Đế Tử, trí nhớ của huynh kém qu...."

Bỗng nhiên chưa nói hết câu, Mặc Nguyệt liền không nói được nữa, nàng có chút khó tin quay sang nhìn Phượng Thiên Tử Mạc, quả nhiên đúng như lời Mặc Kinh Phong nói, Phượng Thiên Tử Mạc có ba phần giống với Hoàng Đế Tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện