Chap trước khó hiểu và không liên kết với những chap khác mong mọi người thứ lỗi cho au😫.
Thân thế thật sự của Mặc Nguyệt và Phượng Thiên gia thật sự rất rắc rối và sau này mới từ từ lộ ra, huyết mạch của Mặc Nguyệt cũng vậy. Au sẽ cố gắng viết thật dễ hiểu cho mọi người.
_______________________________________________________
Mặc Nguyệt từ từ lấy lại bình tĩnh ngồi xuống :
-" Bỏ đi, không biết thì thôi."
Không biết thì sau này sẽ biết, không cần phải gấp gáp.
Như Mộng và Liễu Nham im lặng không dám nói một lời, chỉ sợ sẽ rước lấy cơn giận của Mặc Nguyệt.
Như nhớ tới cái gì đó, Mặc Nguyệt vội hỏi :
-" Ở Phượng Thiên Tông, các ngươi có nghe được cái gì liên quan đến Phượng Thiên Viễn Cổ Hoàng Tộc không ?"
Phượng Thiên Viễn Cổ Hoàng Tộc, Thiên Xích Viêm từng nhắc đến với nàng, Mặc Nguyệt rốt cuộc muốn biết Phượng Thiên gia này có liên quan gì đến Phượng Thiên Viễn Cổ Hoàng Tộc ? -" Không có, nhưng nếu có thì chắc là thông tin được bảo mật."
Bảo mật sao ? Mặc Nguyệt xoa xoa cằm, im lặng lâm vào trầm tư. Thiên Xích Viêm có lẽ biết rất nhiều điều nhưng đáng tiếc hắn không có ở đây, nàng không thể hỏi được, đành phải đợi đến lúc gặp hắn nàng mới có thể biết được những điều cần phải biết.
-" Tiểu thư, dẫu sao chuyện tiểu thư và thiếu gia là nhi nữ của thiếu chủ Phượng Thiên Tông đều là do Tô gia đè ép xuống, hay không...."
Liễu Nham có chút bối rối nói.
Không đè ép xuống sao có thể dễ dàng truy sát huynh muội nàng và mẫu tử Thiên Huyết Tô, Mặc Nguyệt và Mặc Kinh Phong sinh ra khi không được sự chấp thuận của Tô gia, nói trắng ra Tô gia không hề đồng ý việc phụ mẫu nàng đến với nhau, huynh muội nàng là nỗi ô nhục của cả Tô gia.
Nhưng Phượng Thiên Tông sẽ không để cho huyết mạch tông môn bị gia tộc khác truy sát, huống hồ năm đó khi nàng và huynh trưởng được sinh ra, ngoại trừ Tô Thần Phù thì chỉ có mẫu tử Thiên Huyết Tô, muốn ép chuyện này xuống dễ như trở bàn tay.
-" Được rồi, chuyện cần biết thì cũng đã biết, không cần thiết phải nói thêm nữa."
Tô gia và Tứ đại Tông phái.....
Đáy mắt Mặc Nguyệt toát ra hung quang mãnh liệt. Tô gia nàng nhất định phải diệt, và nếu Tứ đại Tông phái dám can thiệp, cho dù là Linh Tịch cường giả, nàng cũng sẽ không buông tha !
Chuyện cần làm bây giờ, chính là tới Phượng Thiên Tông.
Như Mộng nhìn Mặc Nguyệt rời đi, ánh mắt phức tạp :
-" Huynh không nói cho tiểu thư biết sao ?"
Liễu Nham trầm ngâm, nói :
-" Tiểu thư sẽ nổi điên lên nếu biết Mặc Mai còn sống !"
Không chỉ sống mà còn như một con gián đập hoài không chết, còn có thể chạy trốn khỏi sự truy đuổi của bọn họ.
______________________________
Phượng Thiên Tông toạ lạc trên đỉnh ngọn núi, mây mù lượn lờ che phủ quanh năm.
Trước đại môn Phượng Thiên Tông, trên không trung nữ tử hắc y tuyện mỹ nhẹ nhàng nhún chân đáp xuống. Theo sau đó là nam tử bạch y, ba ngàn sợi tóc bay múa, trên môi treo ý cười nhàn nhạt.
Hai tên canh cửa thấy hai người, khuôn mặt không khỏi hiện lên vẻ kinh diễm.
Mặc Nguyệt nở nụ cười, gương mặt xinh đẹp giờ càng kiều diễm động lòng người :
-" Làm phiền thông báo với Phượng Thiên gia chủ, chúng ta tới đây là để bàn về việc hợp tác giữa hai gia tộc."
Tên hộ vệ có chút ngơ ngẩn, liền sau đó đỏ mặt, bối rối chạy vào bên trong thông báo. Mặc Kinh Phong nhướng nhướng mày, hỏi nàng :
-" Muội không cần phải khách khí như thế chứ ?"
Mặc Nguyệt che miệng cười khúc khích, nhìn Mặc Kinh Phong, nói :
-" Dù sao đây cũng là gia tộc của phụ thân, chúng ta ăn nói khách khí một chút vẫn tốt hơn."
Mặc Kinh Phong bất đắc dĩ cười lắc đầu, muội muội thật ngoan hiền.
Một khắc sau, tên hộ vệ lần nữa chạy ra, ôm quyền cung kính nói :
-" Mời tiểu thư, công tử vào trong, gia chủ lập tức đến ngay."
Nàng gật đầu đáp trả, ưu nhã bước vào trong.
Phượng Thiên lão gia tử dẫn theo một đám người đi tới, vừa bước chân vào tới cửa, ông đã không thể bước tiếp, cả thân thể to lớn run rẩy kịch liệt, nếu không phải mỹ phụ bên cạnh đỡ lấy, phỏng chừng ông đã té ngã xuống đất rồi. Mỹ phụ bên cạnh cũng có chút không dám tin, cả đám người phía sau cũng như mỹ phụ, như nhìn thấy ma quỷ, hung hăng lui về phía sau.
Đại sảnh, một đôi nam nữ như đúc từ một khuôn, một người đang thưởng thức ly trà, người còn lại lười biếng dựa vào ghế, mắt đảo xung quanh, trên môi treo một nụ cười lười biếng. Nữ tử gương mặt như tiên nữ lạc chốn phàm trần, nàng một thân hắc y thêu kim long, toả ra khí chất cao ngạo như một vị vương giả. Ba ngàn sợi tóc tùy ý vấn lên bằng một đoá tường vì nhuộm đen, đôi mắt đen tĩnh lặng của màn đêm đen, sâu thẳm không thể nhìn thấu.
Nam tử bạch y trắng tuyết, ngạo cốt như thần như tiên, khí chất cao cao tại thượng của tuyệt thế cường giả. Dung nhan tuấn mỹ lười biếng, đôi mắt thâm thúy khẽ liếc qua Phượng Thiên lão gia tử.
Tuy chỉ một cái liếc mắt đó nhưng lại làm Phượng Thiên lão gia tử chấn động. Hình ảnh nhi tử vẫn làm ông tự hào nhất xuất hiện rõ ràng trước mắt ông. Ông bất chấp tất cả, đẩy mỹ phụ bên cạnh qua một bên, đảo đảo chạy tới trước mặt Mặc Kinh Phong.
Mạc nhi....
Mạc nhi, là con sao......
Ông run rẩy đưa tay đặt lên gương mặt của Mặc Kinh Phong, giọng khàn khàn :
-" Mạc nhi....con....con tỉnh khi nào....tại sao.....?"