Thiếu niên chưởng quầy đứng lên, tiến về phía Như Viễn, mặt không đổi sắc nói :
-" Như công tử, ở đây là Đan Y Đường, xin giữ trật tự, nếu không sẽ làm phiền người khác."
Khách nhân khác trong tiệm cũng gật đầu đồng ý, lại bắn ánh mắt thương hại cho đám người Như gia mắt cao hơn đầu kia. Chọc ai không chọc lại chạy đi chọc người Đan Y Tông, phó nhị tông chủ Đan Y Tông là người phương nào, nói gặp là gặp sao ? Thật sự cho mình là một thế gia đủ sức địch lại còn quái vật Đan Y Tông ? Như Viễn " phi " một tiếng, xoè ra quạt xếp, ánh mắt không che giấu kinh thường liếc mắt qua thiếu niên chưởng quầy :
-" Ngươi là cái thá gì, biểu muội ta chính là phó nhị tông chủ, một hạ nhân như ngươi mau mau cút ra !"
Lời rày vừa rơi xuống, tất cả người làm trong Đan Y Đường đều dừng tay ngẩng đầu, ánh mắt đáng sợ bắn về phía Như Viễn, tràn đầy sát ý. Nếu lúc trước khách nhân khác là đồng tình với Như Viễn và Như gia, bây giờ đã chuyển thành khinh thường cùng trào phúng, Như gia này đúng là tự cho mình là cao nhất !
Không nhìn thấy ánh mắt của những người trong Đan Y Đường sắp giết được người rồi à ?
Thiếu niên sắc mặt cũng không tốt, sát khí quanh thân bắt đầu khởi động.
Như Viễn không kiên nhẫn vung tay, muốn đẩy thiếu niên đang chắn đường mình ra nhưng rất nhanh cánh tay của hắn ta đã bị một bàn tay khác tóm lấy, một nam tử không biết xuất hiện từ lúc nào, tay phe phẩy chiết phiến, nở nụ cười tao nhã nhưng đầy chết chóc :
-" Người dám gọi Đan Y Tông Đan Môn đại trưởng lão là hạ nhân, Như công tử, ngươi là người đầu tiên đó !"
Nam tử buông tay Như Viễn ra, củng củng chắp tay bái phục, trên môi vẫn nở nụ cười nhạo báng :
-" Tại hạ bái phục, bái phục !"
Như Viễn mặt có chút khó coi, lùi xa vài bước.
Lão giả chống gậy tiến lên, híp mắt nói :
-" Viễn Nhi mạo phạm, đại trưởng lão rộng lượng thứ lỗi, nhưng Như gia muốn bái phỏng phó nhị tông chủ, không biết có thể mời phó nhị tông chủ ra đây ?"
-" Quẳng bọn chúng ra ngoài !"
Thiếu niên kia không thèm nhìn thêm một cái nữa, quay đầu muốn tiến về phía chỗ ngồi của mình.
Mặt lão giả trầm xuống, bắt đầu giải phóng uy áp Kim Đan trung kỳ.
Nam tử phe phẩy chiết phiến, không do dự hay sợ hãi vọt lên đứng chắn trước mặt thiếu niên, mặt không đổi sắc mỉm cười, mặt đều là một mảng trào phúng.
-" Kim Đan trung kỳ ?"
Lão giả có chút ngẩn ngơ, không ngờ một nam tử trẻ tuổi lại có thực lực ngang với lão già đã sống trăm năm như ông ta ! Lão giả nghiến răng nghiến lợi, khó khăn phun ra từng chữ :
-" Như Mộng, chẳng lẽ cháu không muốn gặp người thân của mình sao ?"
_________________________
Trong căn phòng trên lầu, Liễu Nham ánh mắt quái dị bắn thẳng tới Như Mộng, miệng hơi nhếch nhếch lên :
-" Người thân của muội thật đúng là cực phẩm !"
Dám hô to gọi nhỏ trong Đan Y Đường, chán sống rồi à ?
-" Người thân của ta chỉ có một mình tiểu thư và thiếu gia, những kẻ khác chỉ là cặn bã !"
Như Mộng rũ mi, ánh mắt thập phần kiên định khó lay động. Người nhà sao ? Đến còn không phải vì thân phận của nàng ?
Kể từ ngày phụ thân nàng tụt lùi thực lực, đám người này lập tức liên hợp lại đuổi một nhà ba người nàng ra khỏi Như gia, xoá tên khỏi gia tộc, kể từ đó nàng và bọn chúng đã không còn là người một nhà nữa !
-" Như Mộng !"
Lão giả dưới tầng lầu lại lần nữa cất tiếng gọi lớn, Như Mộng mặt âm trầm, uy áp Nguyên Anh phủ xuống đầu đám người Như gia.
Lão giả cảm thấy hít thở không thông, một tầng mồ hôi mỏng bao lấy vần trán đầy nếp nhăn. Thiếu niên mi nhăn lại, cả chút kiên nhẫn cuối cùng cũng theo gió bay đi, tức giận quát lớn :
-" Cút ra ngoài !"
Lão giả không đặt thiếu niên vào mắt, vẫn ung dung lần nữa gọi lớn.
Một nguồn lực vô hình đánh tới lão giả, ông ta vội vàng điều động Linh Lực đỡ đòn, nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài, phun máu không ngừng.
-" Ta nói ngươi cút, điếc sao ?"
Thiêú niên hung hăng trừng mắt, cỗ Linh Lực dao động xung quanh cũng không dứt. Như Viễn mặt tái mét, hoảng sợ kêu lên :
-" Trưởng lão ! Ngươi.....!!!"
Tên trưởng lão kia ôm ngực, vất vả ngồi dậy.
Một giọng nói trong trẻo lạnh nhạt vang lên trên đỉnh đầu của tên trưởng lão :
-" Ngươi đang làm cái gì vậy ?"
Hoá ra lão giả bị đánh bay ra ngoài đã rơi trúng trước mặt của một nữ tử, hắc y thêu rồng khẽ bay, gương mặt tuyệt mỹ lạnh nhạt. Ánh mắt sâu không đáy nhìn chằm chằm lão giả ôm ngực không đứng dậy được :
-" Ngươi đang cản đường ta !"
Mặc Nguyệt lạnh lùng phun ra hai chữ, hiển nhiên mọi hành động và lời nói của Như gia đều lọt vào tai nàng đã khiến nàng bất mãn, dám hô to gọi nhỏ trong Đan Y Đường, lại còn dám mắng Bạch Kiến Đằng là hạ nhân, Như gia trong mắt nàng đã không có cảm tình bây giờ lại biến thành chán ghét.
-" Là ngươi !"
-" Chậc, đúng là oan gia."
Mặc Nguyệt khẽ nhấc chân bước vào sảnh Đan Y Đường, Mặc Kinh Phong và Vân Nhược Vũ đã ở lại khách điếm mà Như Mộng chuẩn bị sẵn. Dù sao thì sớm muộn cũng là phu thê, nên để họ ở chung vun đắp tình cảm, tránh việc nàng dẫn hai người họ đi nơi này nơi kia, không có thời gian thể hiện tình cảm.