-" Chậc, y sư quả đúng là nghề tốt, không tốn chút sức lực liền giải quyết một Kim Đan Trung kỳ."
Mặc Nguyệt không cho Mặc Kinh Phong cơ hội nói lời nào liền đem hắn tống vào Đan Tháp Y Tháp sau đó quay sang ngoan độc nhìn Vân tông chủ, gã này tuy không làm gì hết, nhưng là phụ thân rất yêu thương Vân Cảnh Tuyết, nếu nàng không giết ông ta, rồi có một ngày ông ta sẽ trở thành uy hiếp cho nàng.
Không thể lưu lại hậu hoạn.
Nhưng bên trong không gian, Ngọc Thanh Nhã ném cho nàng một nụ cười trào phúng :
-" Gã này tu luyện toàn dùng đan dược cưỡng ép bản thân thăng cấp, một Trúc Cơ sơ kỳ cũng có thể đem gã bóp chết, vả lại đời này gã đừng mong tăng thêm được cấp nào nữa, dù sao đây cũng là hậu quả cho việc sử dụng quá nhiều đan dược."
Mặc Nguyệt đem kiếm nâng lên, đôi phượng mâu không cảm xúc nhìn Vân tông chủ, xin lỗi và....vĩnh biệt !
-" Khoan....đợi một chút....đừng giết ta....."
-" Hửm ?"
Mặc Nguyệt ngoài ý muốn nhìn Vân tông chủ đã ngóc đầu dậy được, thanh âm run rẩy cầu nàng đừng giết ông ta.
-" Xin lỗi, nhưng ngươi có thể sẽ gây hậu hoạ cho ta sau này, cho nên ta tuyện đối phải giết ngươi !"
Mặc Nguyệt ánh mắt lạnh tanh, giọng nói không chút độ ấm. Nghe nàng nói Vân tông chủ gấp muốn nhảy dựng lên :
-" Đừng giết ta, dù sao ta cũng nuôi Nhược Vũ từ nhỏ đến lớn, không có công sinh nhưng cũng có công dưỡng, ngươi không thể đem ta giết đi như thế !"
Không có công sinh cũng có công dưỡng ? Đùa gì thế ?
Mặc Nguyệt : "......."
Kiếm của nàng chỉ cách cổ Vân tông chủ một khoảng cách vô cùng ngắn, chỉ cần thiếu một chút là trên cổ ông ta sẽ có thêm một đường rách màu đỏ.
-" Ý ngươi là sao ?"
-" Mẫu thân Vân Nhược Vũ là một kỹ nữ, quan hệ với không biết nam nhân, Vân Nhược Vũ là nữ nhi của ai cũng không biết. Ta dù sao cũng có chút công, ngươi...."
-" Ngươi nói quá nhiều !"
Ông ta chưa kịp dứt lời, nàng liền một kiếp bổ xuống, thứ nàng cần chính là sự thật từ miệng của ông ta, không phải lời cầu xin tha thứ.
Nhưng nàng dường như đã quên mất một vài người.
Vân Cảnh Tuyết đã biến mất, Vụ Ô cũng không còn có mặt.
Chạy cũng thật nhanh !
Vân Cảnh Tuyết chạy nàng có thể hiểu được, nhưng tên Vụ Ô vì sao lại biến mất, sợ nàng giết người diệt khẩu ? Vả lại, Vân Cảnh Tuyết bị một tát mạnh như vậy, theo lý không ngất cũng tuyệt đối không thể đứng lên, không thể chạy nhanh như vậy. Nếu thế.... Vụ Ô mang nàng ta đi ?
Sao cũng được. Mặc Nguyệt nhún nhún vai, chỉ cần đừng để nàng gặp lại hai kẻ này là được, Vụ Ô lúc mới đầu bảo vệ Vân Nhược Vũ, nàng nhìn thế nào cũng thấy vô cùng giả tạo. Thật không thuận mắt nổi.
Mặc Nguyệt khẽ truyền âm cho Kỷ Nhất Xuyên :
-" Tình trạng của Nhược Vũ thế nào ?"
-" Không nặng lắm, Nhã Nhi đã cho nàng uy đan dược trị thương cấp ba mà chủ nhân luyện chế, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là được."
Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn của Kỷ Nhất Xuyên là một mạt ý cười, nhìn đáng yêu đến mức muốn cắn một ngụm.
-" Vậy thì tốt."
Nàng không nói gì nữa, ngự kiếm phi hành rời đi.
Cũng đến lúc rời khỏi đại lục này, thẳng tiến đến Nam đại lục.
______________________
Năm ngày sau.
Thạch Ấn Thôn, thôn nhỏ nằm tại biên giới Đông đại lục.
Mặc Nguyệt thay một kiện hồng y xinh đẹp, khuôn mặt không trang điểm toát lên vẻ thanh lệ thoát tục, xinh đẹp động lòng người. Vừa bước vào thôn, nam tử nhìn nàng tò mò không dứt, có ghen tị hay tham lam, nàng cũng mặc kệ mọi ánh mắt, tìm một quán trà nghỉ chân.
Biên giới giữa Đông đại lục và Nam đại lục không bị Ma Thú Sâm Lâm ngăn cách, nhưng lại bị một dãy núi nhỏ chắn ngang, hai đại lục lấy dãy núi ấy làm biên giới ngăn cách.
Trong một khách điếm nhỏ.
-" Nghe nói trên núi có một con Ma thú rất lợi hại đột nhiên xuất hiện chiếm giữ, làm hai bên Đông_Nam đại lục không thể qua lại !"
-" Không thể nào, dãy núi đó có bao giờ có Ma thú nào đâu, cùng lắm chỉ có vài con động vật bình thường !"
-" Ngươi chưa nghe qua sao, nó chỉ mới xuất hiện không bao lâu thôi, nhưng bất kỳ ai đến đó thăm dò đều có đi không có về !"
-" Như vậy....."
-" Trưởng thôn đang triệu tập cường giả, chính trưởng thôn muốn tự mình dẫn người đi xem thử !"
-" Người Nam đại lục không quan tâm sao ?"
-" Người ta thèm quan tâm sao ?"
-" Nhưng những người đi lên đó đều có đi mà không có về, có thể...."
-" Trưởng thôn dù sao cũng là một Luyện Khí kỳ thất cấp cường giả, mạnh nhất trong thôn rồi còn gì !"
-"....."
Mặc Nguyệt nghe cũng không có phản ứng gì, nàng chợt muốn nghỉ chân một chút, có Ma thú hay không nào có liên quan tới nàng. Nhưng...
-" Luyện Khí kỳ thất cấp đã là cường giả, vậy kẻ có thể bóp chết Trúc Cơ kỳ như chúng ta là gì ? Quái vật sao ?"
Mặc Kinh Phong từ trong không gian khẽ hừ lạnh, khinh thường nói.
-" Kiến thức bọn họ quá hạn hẹp !"
Ngọc Thanh Nhã trào phúng.
Mặc Nguyệt : "......"
Đây chỉ là một cái tiểu thôn thôi, kiến thức hạn hẹp cũng là chuyện bình thường.
Rời đi Vân Trang Tông, Mặc Kinh Phong vẫn suy sụp tinh thần, ngồi bên cạnh Vân Nhược Vũ nữa bước không rời, không nghỉ ngơi không ăn uống, mãi đến khi Vân Nhược Vũ tỉnh dậy mới khiến hắn trở lại bình thường.
Mặc Nguyệt kéo kéo khoé môi, vậy là nàng không còn điều gì phải lo lắng nữa.
Đặt một nén bạc xuống, nàng đứng lên muốn rời đi, lại bỗng có một đám nam nhân cường tráng đi tới, kẻ dẫn đầu đạp một chân lên bàn của nàng vừa ngồi, chắn trước mặt nàng, bỡn cợt nói :
-" Tiểu mỹ nhân, ta nhìn nàng rất thuận mắt, theo ta đi !"