Mặc Nguyệt cười cười không nói. Có lẽ là vậy chăng, nếu Mặc gia không nuôi nàng và Mặc Kinh Phong có khi cũng sẽ không xảy ra những chuyện như thế này.
Nhưng đáng tiếc, hối hận thì hối hận, sai lầm thì sai lầm vẫn chẳng thể thay đổi được hiện tại, cũng chẳng ai cứu nổi các ngươi !
-" Ca ca, huynh giải quyết mọi chuyện đi, sau đó chúng ta đi đón Nhược Vũ, đến Nam đại lục."
Cũng đến lúc nên ly khai đại lục này rồi, không cần thiết phải ở lại nữa.
Mặc Nguyệt nói với Mặc Kinh Phong sau đó phất tay áo ra ngoài, không nhìn lấy một cái đám người Mặc gia kêu la thảm thiết.
___________________
Ngày hôm đó Mặc gia lửa cháy vô cùng lớn. Mặc Nguyệt đã dùng Hoả Vân Lưu Ly Diễm để đốt đi Mặc gia, các tu sĩ Thủy nguyên tố cũng vô pháp dập tắt. Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng làm người ta nổi hết da gà.
Mặc gia, vĩnh viễn biến mất !
Mặc Nguyệt và Mặc Kinh Phong thong thả ngồi xe ngựa tới hoàng cung, Như Mộng và Liễu Nham cùng những người Đan Y Tông vốn đã được điều đi trước.
Vừa bước vào tới cung của Vân Nhược Vũ, tất cả đều chỉ còn là một đống phế tích, cả một toà cung điện đều bị đốt trụi, mà Thiên Huyết Tô mặt mũi biến đen đang đứng ở giữa đống phế tích đó, xung quanh ông tản ra uy áp khủng bố, tất cả nha hoàn thị vệ thậm chí là hoàng tử công chúa đều bị doạ cho mặt mày tái mét, sợ hãi run rẩy kịch liệt.
Long bào màu vàng sớm đã bị cháy xém vài chỗ, tro bị bám đầy, trên miệng ông trào ra một tia máu tươi, trên cánh tay còn bị rách ra một đường không sâu.
Mặc Nguyệt và Mặc Kinh Phong vội vã đi tới, nhìn một đám phế tích này lòng Mặc Kinh Phong đau đớn, trái tim treo ngược cành cây, một cỗ lo sợ bất an phủ lấy toàn thân hắn.
Nhược Vũ....Nhược Vũ.......
Hắn không thấy hình bóng của Vân Nhược Vũ, nàng không có ở đây....
-" Nhược Vũ !!"
Mặc Kinh Phong gào lớn, trên mặt hắn hoàn toàn bị lo sợ bao phủ.
Mặc Nguyệt cũng cảm thấy chuyện này không ổn, nàng cũng không nhìn thấy Thiên Xích Viêm đâu. Chuyện gì vừa xảy ra ? -" Hoàng thượng !"
Mặc Nguyệt gọi.
Thiên Huyết Tô ánh mắt mang theo áy náy quay lại. Thái hậu cũng không có vẻ mặt tốt gì, bà nói :
-" Nhược Vũ, bị...Vân Trang Tông mang đi rồi."
Vân Trang Tông ?
Mặc Nguyệt ngẩn ngơ, Vân Trang Tông.
Lại là Vân Trang Tông ?
-" Thiên Xích Viêm đâu ?"
Với thực lực của hắn, Vân Trang Tông căn bản không có năng lực mang Vân Nhược Vũ đi mới đúng ? Mà Thiên Xích Viêm cũng sẽ không có khả năng đứng yên nhìn Vân Nhược Vũ bị mang đi, dù sao cũng là đại tẩu tương lai mà !
-" Viêm nhi sau khi đưa Nhược Vũ về liền vội vã rời đi, nó nói là có vài chuyện gấp cần giải quyết sau đó sẽ tới Nam đại lục."
Thiên Xích Viêm có việc gấp. Mặc Nguyệt cắn cắn môi, hung quang trong mắt càng mãnh liệt. Nàng hiện tại không thể xúc động, phải thật bình tĩnh, Vân Trang Tông không phải Mặc gia, nói diệt là diệt. Vân Trang Tông có Kim Đan trung kỳ cường giả, huống hồ còn có vài Trúc Cơ. Nàng không thể cứng đối cứng được.
Nhưng Mặc Kinh Phong lại không thể giữ bình tĩnh như Mặc Nguyệt, xung quanh hắn khí nóng như lửa, bất kể thứ gì chạm vào đều hoá thành tro bụi. Xung quanh cuồng phong sắc bén đủ để cắt người thành mấy mảnh.
Vân Trang Tông....Vân Trang Tông.....
Đôi mắt hắn bị thị huyết chiếm giữ, hung tàn khát máu, cơn giận xộc thẳng lên đầu hắn đem lý trí của hắn toàn bộ cuốn bay, hắn bây giờ chỉ biết, Vân Nhược Vũ sẽ gặp chuyện không may nếu ở Vân Trang Tông.
Dám động đến nữ nhân của hắn, cho dù là Địa Ngục cũng đừng hòng có cửa mà đi !
Trạng thái của Mặc Kinh Phong không bình thường, Mặc Nguyệt có thể nhận ra, đây là tâm ma của Mặc Kinh Phong, là chấp niệm của hắn với Vân Nhược Vũ.
Nếu Vân Trang Tông thật sự động đến Vân Nhược Vũ, Mặc Kinh Phong thật sự sẽ đoạ ma, trở thành ma tu, hậu quả...thật không dám tưởng tượng.
Mặc Nguyệt hừ lạnh, vọt tới phía sau Mặc Kinh Phong, hung hăng đập mạnh vào gáy của hắn, nhất thời cả cơ thể hắn xụi lơ ngã rầm xuống mặt đất. Mặc Kinh Phong chỉ thấy trước mắt tối đen, một khí tức lạnh lẽo hung tàn bao trùm linh hồn hắn. bên tai còn văng vẳng tiếng nói trầm thấp cao ngạo :
-" Tiểu tử, bị một Trúc Cơ đỉnh phong đánh ngất, thật mất mặt lão phu !"
-" Nhưng suy ngẫm lại, phải cảm ơn kẻ đã đánh ngất ngươi mới giúp lão phu thức tỉnh sớm hơn lão Đông Tây kia, ha hả !"
____________________________
Mặc Kinh Phong giật giật mí mắt nặng trĩu, xoa xoa gáy ngồi dậy, trước mắt hắn là hai toà tháp nguy nga tráng lệ, so với tháp ở Đan Y Tông còn đẹp hơn nhiều. Bản thân hắn lại đang nằm dưới gốc cây liễu, nơi hắn nằm lại là thảm cỏ non mịn còn vương chút sương. Cây cổ thụ sống gần như cả ngàn năm, lá rợp xanh mướt rũ xuống mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng. Hồ lớn trong vắt, thậm chí có thể soi thấy bóng mình vô cùng rõ. Cách đó không xa là một khu rừng, thảo dược trân quý, thánh dược thượng phẩm trồng đầy ra như cỏ dại.
Mặc Kinh Phong :"........"
Đúng là tiên cảnh !
-" Tỉnh rồi ?"
Mặc Kinh Phong giật mình, vội quay lại nhìn thì thấy hai tiểu hài tử dễ thương đang nhìn mình chòng chọc.
-" Huynh tỉnh rồi ?"
Giọng Mặc Nguyệt đột ngột vang vọng cả không gian làm đầu hắn ong ong choáng váng.