Mây trời mênh mông, không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở của đôi nam nữ đang trần trụi nằm ôm nhau sau cuộc giao hoan nóng bỏng.

"Giờ thì nói ta nghe xem, sao nàng lại muốn giết ta?" Dương hỏi, hai tay ôm chặt cơ thể mềm mại của Phi Vũ.

"Tại ngươi đáng chết!" Phi Vũ thẹn thùng đáp, tuy sau cuộc giao hoan, cảm giác nhục nhã và tội lỗi lại trỗi lên trong nàng, nhưng chẳng thấm tháp gì so với khoái cảm tuyệt vời mà nàng nhận được.

"Chẳng lẽ... do lần đó ta vô tình nghe nàng và Phi Âm nói chuyện, cho nên muốn giết ta diệt khẩu à? Lần đó ta vô tình thôi nha..."

"Nói bậy! Là vì... là vì ngươi không xứng làm đệ tử của Hỏa đại nhân!"

"A! Đây là do Hồng Ảnh ép buộc ta bái sư a..." Dương lúng túng đáp.

"Nói láo! Hỏa đại nhân hạ mình nhận đệ tử đã là phúc phần của ngươi rồi, cái gì mà bị ép? Ngươi dùng cách hèn hạ ăn vạ cầu xin làm người miễn cưỡng nhận thì có, chứ làm sao kẻ mang Lôi linh lực như ngươi lại được nàng nhận làm đệ tử."

"Ách! Ta cũng giống nàng, nuốt phải dị hỏa nên được mang đến nhờ Hồng Ảnh cứu chữa nha. Xem này!"

Nói đoạn, Dương giơ tay lên phóng xuất ra một đóa huyết hỏa nóng rực và yêu dị.

"H... Huyết Ảnh Yêu Hỏa!"

Phi Vũ kinh ngạc thốt lên, Huyết ảnh yêu hỏa, đế vương của lửa, thứ mà bất cứ người tu luyện Hỏa linh lực đều thèm muốn. Đặc biệt một điều, Huyết Linh Hỏa của Phi Vũ và Huyết Ảnh Yêu Hỏa vốn cùng một nguồn gốc, cho nên người mang Huyết linh hỏa gặp Huyết ảnh yêu hỏa sẽ mang cảm giác thân thiết và kính trọng, điều này cũng đúng với Phi Vũ, khi Huyết ảnh yêu hỏa bốc lên, cả người nàng chợt vô thức tựa sát vào người Dương vì mong muốn nương tựa.

"Nàng sao thế?" Dương cảm nhận được ngực Phi Vũ áp nhẹ vào ngực mình, liền hỏi.

"Ngươi thu Huyết ảnh yêu hỏa lại đi!" Phi Vũ đỏ mặt nói.

Nhìn nét mặt của Phi Vũ, trong lòng Dương không khỏi phân vân xem có nên lật cô nàng Phượng Hoàng này ra "yêu" thêm vài lần, nhưng lại nghĩ đến chuyện những người khác đang tranh đoạt tinh tú linh châu ngoài kia nên đành kềm lòng lại.

"Đỡ ta ngồi dậy..." Phi Vũ nói tiếp sau khi Dương đã thu Huyết ảnh yêu hỏa lại.

"Để làm gì?" Dương hỏi.

"Ngươi không cho ta mặc quần áo sao?" Phi Vũ tức giận, mặt đỏ bừng.

Dương hiểu ra, vội đỡ Phi Vũ dậy. Phi Vũ lấy trong nhẫn ra một bộ quần áo, Dương liền đưa tay cầm lấy.

"Ngươi định làm gì?" Phi Vũ hỏi.

"Giúp nàng mặc..."

"Không cần!"

Phi Vũ bướng bĩnh từ chối, nhưng khi Dương phụ giúp thì nàng không hề phản khán, chỉ có đôi gò má ngượng ngùng.

Mặc xong quần áo cho Phi Vũ, Dương cũng tự mặc quần áo cho mình, tiện tay lấy viên Tinh tú linh châu đưa cho Phi Vũ.

"Nàng dùng viên này hồi phục linh lực đi!"

"Ta đã nuốt một viên rồi, ngươi cứ giữ đấy!"

Phi Vũ không có Thôn Thiên Địa như Dương, một viên Tinh tú linh châu đủ cho nàng vận công nhiều ngày mới hấp thu được toàn bộ linh lực của nó.

"Thì nàng cứ giữ lấy để sau này còn dùng!"

"Đã nói không cần! Ngươi tưởng một viên Tinh tú linh châu có thể bù đắp cho những gì ngươi vừa làm với ta sao?"

"A... Ý ta không phải vậy!" Dương giải thích.

Phi Vũ ngượng chín mặt nói: "Ngươi... ngươi... ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!"

Tim Dương đập rộn ràng: "A... Được, sau này ta sẽ đến Phượng Hoàng tộc hỏi cưới nàng, nhưng mà..."

"Nhưng cái gì? Ngươi muốn trốn tránh trách nhiệm?"

"Không phải... Ta... ta còn vài người muốn cưới làm vợ a..."

"Ta mặc kệ ngươi có bao nhiêu vợ, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta! Nếu không ta chết trước mặt ngươi!"

"Được... được... sau khi cứu được mẹ, ta sẽ hỏi cưới nàng."

"Mẹ ngươi ở đâu mà cần ngươi cứu?" Phi Vũ tò mò hỏi.

Dương liền kể chuyện Diễm bị giam dưới Long cung cho Phi Vũ nghe, một phần để nàng hiểu rõ về hắn hơn, phần khác để nàng phân tâm, tạm quên đi nỗi buồn thất tiết.

Nghe xong, Phi Vũ gật gù: "Ra vậy, hỏi sao lúc ngoài tượng đài không thấy ngươi mà vào đây lại thấy. Thôi ngươi sang đảo khác đi, kẻo Tinh tú linh châu bị đoạt hết đấy!"

Dương hỏi: "Còn nàng?"

"Khi ta hồi phục đủ sẽ đi tiếp, ngươi yên tâm, cứ đi đi, không phải ngươi cần mạnh lên càng nhanh càng tốt sao?"

"Được! Vậy nàng cứ ở đây cho an toàn, ta đi nhé!"

Dương trao cho Phi Vũ ánh mắt quan tâm rồi quay đi.

"Khoan đã!" Phi Vũ chợt gọi lại.

"Sao vậy nàng?"

Phi Vũ đỏ mặt bĩu môi: "H... hôn ta..."

Dương mỉm cười hạnh phúc, bước đến nâng cằm Phi Vũ, trao vào làn môi hồng của nàng một nụ hôn ngọt ngào...

Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, đột nhiên Phi Vũ cắn thật mạnh vào lưỡi Dương, khiến hắn đau đớn la lên.

"Au!"

Phi Vũ cười rạng rỡ nhưng không giấu được nét e thẹn: "Đấy là trừng phạt tội ngươi... ấy ta!"

Dương bật cười, ôm chặt Phi Vũ vào lòng một lúc rồi mới từ biệt, bước vào bệ đá sang đảo tiếp theo.

Khi Dương bước sang đảo mới thì vệ thú đã đạt đến Linh Tướng cấp 8, là Phòng Nhật Thố, vệ thú hình thỏ của Đông Phương Kim Long.

Chênh lệch đẳng cấp quá lớn, những trợ lực bên ngoài như thánh bảo, linh thuật gần như trở nên vô nghĩa, và thứ có thể rút ngắn khoảng cách này đương nhiên là loại kỹ năng cực kỳ đặc biệt và hiếm thấy: Bí Kỹ.

Phòng Nhật Thố nhảy lên cao rồi dùng bàn chân to khỏe đạp thằng về phía Dương.

"Hắc Lôi Cuồng!"

RẦM! Sau tiếng gào to của Dương là một tiếng nổ kinh thiên, nhưng không có phản chấn mà chân con thỏ bị Hắc lôi Cuồng hút chặt vào cánh tay Dương, toàn thân con thỏ run lên như bị điện giật rồi cuối cùng rớt xuống đất.

Dương mệt mỏi tháo viên Tinh tú linh châu trên trán Phòng Nhật Thố và lấy viên linh châu hắn có trước đó ra, cùng lúc hấp thu cả hai viên.

Lại đột phá, từ đỉnh phong của Linh Tá cấp 4, Dương đã vượt lên giai đoạn đầu của Linh Tá cấp 5, nếu không vì tiêu hao một phần để hồi phục linh lực thì có lẽ hắn đã vượt qua Linh Tá 5 trung cấp. Nhưng tăng một cấp đối với Dương đã là sức mạnh tăng vượt trội, bởi hắn có lợi thế về kích thước linh hồn, kích thước linh hồn càng tăng thì uy lực của Cuồng càng thêm khủng khiếp.

Khôi phục, Dương lại bước sang đảo tiếp theo. Lần này là Đầu Mộc Giải, vệ thú mang hình dáng một con cua khổng lồ của Bắc Phương Băng Quy.

"Cũng là Linh Tướng cấp 8?" Dương thắc mắc hỏi lại sau khi nhận được thông tin từ Google.

"Thế là thế nào?"

Google đáp: "Từ sau khi vệ thú thứ 17 bị đánh bại, cứ mỗi vệ thú tiếp theo bị đánh bại thì các vệ thú còn lại chỉ tăng lên một phần ba cấp độ, riêng hai vệ thú cuối cùng lần lượt đạt Linh Vương cấp 1 và Linh Vương cấp 2."

Dương gật gù: "Ra vậy! Đây chỉ là thử thách dành cho thế hệ trẻ của tứ linh tộc, nếu vệ thú cuối mà là Linh Vương cấp 8 thì cả bọn toi mạng nha!"

Lần này là Huyết hỏa cuồng hiển khai, Dương đánh lớp mai của Đầu Mộc Giải cháy thành than và đoạt lấy viên tinh tú linh châu.

Lần này Dương không vội hấp thu, mà dùng vài giờ để hồi phục hai cánh tay vốn đã mệt mỏi sau hai lần dùng Cuồng.

Đến giai đoạn này thì Dương đã không còn lo chuyện nhanh chân thì còn chậm chân thì mất, đơn giản là vì bọn người còn lại dù là thiên tài cỡ nào, khi chiến đấu vượt cấp đều phải trả một cái giá nhất định và cần thời gian nghỉ ngơi khôi phục còn lâu hơn Dương. Ngoài ra, số đảo còn lại đã dưới 10, tỷ lệ xuất hiện đ-ng độ là rất lớn, những kẻ đến sớm hoàn toàn có khả năng bị đâm sau lưng như Dương đã từng.

Vài giờ sau.

Long Chúc Băng trong hình dạng Long hóa cấp độ 1 đang chiến đấu với vệ thú Tâm Nguyệt Hồ của Đông Phương Kim Long, một vệ thú Linh Tướng cấp 9 sơ cấp.

Chúc Băng biết rõ mình không phải đối thủ của những vệ thú còn lại, bằng chứng là nàng đang chống chịu rất khó khăn trước những đòn tấn công dồn dập của con cáo mang linh lực Quang hệ. Nhưng Chúc Băng vẫn muốn đi, bởi nàng biết, chỉ có sang đảo khác mới có cơ hội gặp được hắn...

Long Chúc Băng bị đánh ngã ra xa, Tâm Nguyệt Hồ thừa thắng xông tới, đôi móng vuốt hung ác chuẩn bị xé xác con mồi.

RẦM!

Đột ngột, một tiếng nổ ầm vang khiến Long Chúc Băng giật mình kinh hãi, trước mặt nàng, một bóng lưng áo đen đang tỏa đầy Hắc lôi và Huyết hỏa đã bất ngờ xuất hiện và chặn đứng con Tâm Nguyệt Hồ, không, là đánh bại nó, uy lực khủng khiếp của Hắc Lôi Huyết Hỏa Cuồng đánh thẳng vào đầu làm con Tâm Nguyệt Hồ dần tan thành từng mảnh vụn.

Tim Long Chúc Băng loạn nhịp, ánh mắt đẹp hiện ra đủ loại cảm xúc, hoang mang, nhớ nhung, vui mừng, chờ đợi, hồi họp, yêu thương...

Hắn quay mặt lại, đúng, chính hắn...

Đôi mắt nhiều năm u buồn, bật khóc...

Nàng giải trừ Long hóa, bất chấp thân thể trần trụi, chạy đến ôm chặt hắn...

Không một lời nào...

Chỉ ôm chặt nhau, là đủ... Ở một đảo khác.

Sùng Hạo dùng thần kiếm Thuận Thiên, kết hợp bí kỹ toàn lực tạo thành một đường kiếm khí hủy diệt chém thẳng vào vệ thú Trương Nguyệt Lộc của Nam Hỏa Phượng Hoàng, khiến vệ thú mang linh lực Linh Tướng cấp 9 trung cấp này gầm lên đau đớn rồi toàn thân đứt làm hai nữa. Một đảo khác nữa.

Long Ngạo và Trần Phi Âm, một người Long hóa, một người Kỳ Lân hóa, cùng nhau hợp lực và chật vật đánh bại Chuỷ Hoả Hầu, vệ thú Linh Tướng cấp 9 đỉnh cấp của Tây Mộc Kỳ Lân. Đông Long đảo, một hòn đảo thuộc quần đảo Tứ Linh nhưng không thuộc nhóm Nhị Thập Bát Tú.

Hòn đảo này vẫn nằm trên không, nhưng rộng lớn hơn nhiều so với nhóm đảo Nhị Thập Bát Tú, giữa đảo là một bức tượng rồng vàng khổng lồ trông sống động như thật, trước tượng có bốn bóng người hư ảo đang đứng khoanh tay nhắm mắt.

Trong bốn người, người râu dài mặc áo vàng kim là Đông Phương Kim Long, tổ tiên của Long tộc, đột nhiên mở mắt cười hài lòng.

Bên cạnh Đông Phương Kim Long, một vị nữ nhân áo đỏ tuy tóc bạc trắng nhưng vẫn đẹp kiêu sa lộng lẫy, là Nam Hỏa Phượng Hoàng, nàng khẽ hừ lạnh: "Đông Long! Lần này lũ hậu nhân của ngươi toàn kỳ tài ngàn năm có một nha! Nhất là thằng áo đen kia, dám xơi hậu nhân của ta ngay trong này! Hừ!"

"Hà hà! Có tương lai! Có tương lai!" Đông Phương Kim Long vuốt chồm râu vàng cười đắc ý.

Một người mặc áo xanh với gương mặt hiền hậu cũng bật cười, chính là Bắc Phương Băng Quy, ngài nói: "Nam Phượng! Đây cùng là do hậu nhân của ngươi kiếm chuyện nha!"

"Đúng vậy! Bắc Quy nói câu nào là chuẩn câu đó! Ha ha!" Đông Phương Kim Long tán thưởng.

Nam Hỏa Phượng Hoàng cũng cười theo, chỉ có Tây Mộc Kỳ Lân là đứng khoanh tay trầm lặng.

Đông Phương Kim Long liếc thấy, liền vỗ vai an ủi: "Tây Lân, thời thế lúc thăng lúc trầm, ngươi cũng đừng buồn."

Tây Mộc Kỳ Lân thở dài: "Có tài mà không có đức thì cũng vô dụng..." Nam Hỏa Phượng Hoàng chen ngang: "Vào việc chính đi! Các ngươi nói xem có nên trực tiếp đưa tên thiên tài dâm tặc kia lên đây không?"

"Không cần vội... Cứ để hắn tự đi lên..." Đông Phương Kim Long vuốt râu nói, Tây Mộc Kỳ Lân và Bắc Phương Băng Quy cùng gật đầu tán thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện