"Giết con bé này ngay lập tức!"
Tiếng nói lạnh lùng tàn nhẫn của Hồ Mị Như cất lên tựa như một lưỡi kiếm sắc nhọn đang kề sát cổ Triệu Nhị, nhưng không ai biết Triệu Nhị có sợ hãi hay không, bởi nàng vẫn luôn mang mặt nạ.
"Tổ tiên..."
Thấy Dương bị làm khó, Như Nguyệt vội lên tiếng, nhưng bị Mị Như ngắt lời: "Cứ để ta xử, lúc nãy ngươi không thấy sao? Hắn nói yêu ngươi, nhưng trước đòn đánh của ta lại đẩy ngươi ra và bế con bé kia đi, không đủ để chứng tỏ hắn xem con bé kia quan trọng hơn ngươi sao?"
Như Nguyệt lắc đầu: "Không phải! Hắn làm vậy vì biết người sẽ không làm thương tổn đến con, còn cô gái kia hoàn toàn vô tội!"
Hồ Mị Như gật đầu: "Đúng, có thể như ngươi nói, nhưng cũng có thể như ta nói, vậy nên ta cần hắn chứng mình tình yêu của hắn dành cho ngươi là thật! Mau làm đi!"
Sau lời thúc giục của Hồ Mị Như, Dương gật đầu đáp: "Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Được!"
Nói xong, Dương tiến đến đối diện Triệu Nhị, không khí xung quanh trở nên trầm lặng, cả Như Nguyệt, Triệu Nhị và Sùng Hạo cùng nhìn Dương, không phải để xem hắn giết Triệu Nhị hay không, bởi cả ba người này đều tin chắc Dương sẽ không làm vậy, nhưng hắn định làm gì? Thật sự mà nói, hành động tiếp theo của Dương khiến cho ngay cả chính bản thân hắn không ngờ tới. Tay hắn đưa vào cổ Triệu Nhị, tất nhiên không phải bóp cổ nàng, mà sau đó tay hắn kéo chiếc mặt nạ của Triệu Nhị lên cao, cho đến khi lớp mặt nạ lên cao khỏi môi nàng, Dương liền cúi mặt đặt vào đôi môi hồng kia một nụ hôn, không phải hôn nhẹ, mà là hôn say sưa mãnh liệt!
Bất ngờ vì hành động của mình, Dương càng thêm bất ngờ khi Triệu Nhị có gương mặt xấu xí lại sở hữu một làn môi thơm mềm tuyệt diệu...
Còn Triệu Nhị cũng bất ngờ không kém, nàng không ngờ được kẻ đã nhìn thấy gương mặt thật xấu xí của nàng như Dương lại có thể trước mặt người yêu hắn trao cho nàng một nụ hôn nồng cháy đến vậy, nồng cháy đến nỗi Triệu Nhị không cách nào phản khán, ngược lại còn động môi đáp lại, mặc kệ sự đời...
Say như say trong nụ hôn đầu đời, Dương như một thói quen bắt đầu động tay, một tay choàng qua làn eo mỏng, một tay xoa vào gò mông tròn của Triệu Nhị, thậm chí, khối thịt giữa hai chân cũng cương to cọ vào dưới bụng của nàng...
Dù say sưa thế nào đi nữa, khác với Dương, Triệu Nhị vẫn là một cô gái trắng trong, không tránh khỏi ngại ngùng xấu hổ, bị cái thứ kia cọ vào nơi nhạy cảm, nàng bắt đầu ngọ nguậy tìm cách tránh đi, đến khi cái lưỡi Dương đưa ra chen vào môi nàng, nàng vì quá xấu hổ mà hé răng cắn mạnh một cái.
"Ui da!"
Bị cắn sắp rách lưỡi, Dương rời Triệu Nhị ra và la lên, sau đó nhìn quanh, nhận thấy ánh mắt kì dị của Sùng Hạo, gương mặt đỏ bừng của Như Nguyệt và gương mặt đẹp có nét hả hê của Hồ Mị Như, lúc này mới sực tỉnh rằng mình đã làm một điều ngu ngốc đến dường nào, giống như thêm dầu vào lửa...
Hắn thật sự đã có ý muốn làm vậy! Nhưng tại sao hắn lại muốn làm vậy? Làm vậy thì chứng minh được điều gì?
Mắt Dương bừng sáng, vội quát lên, không chỉ cho riêng Hồ Mị Như nghe, mà còn vì muốn cho Như Nguyệt và Triệu Nhị nghe: "Mị thuật!"
Như Nguyệt còn đang đau lòng và ghen tức trước hành động khó tin của Dương với Triệu Nhị, khi nghe Dương nói lên hai từ "mị thuật" liền lập tức hiểu ra vấn đề.
Người ta thường gọi những cô nàng lẳng lơ dâm đãng thích mê hoặc đàn ông là hồ ly tinh, bắt nguồn từ sở thích mê hoặc người khác bằng cách dùng một trong những năng lực bản năng của Hồ tộc, Mị thuật. Mị thuật này ghê gớm ở chỗ có thể mê hoặc suy nghĩ người khác, khiến người này nghĩ và làm những điều do người gây ra Mị thuật mong muốn mà không hề biết mình đang bị điều khiển, thậm chí còn tưởng rằng những điều mình làm kia là chính do bản thân mình mong muốn, dù cho điều đó hoàn toàn phi lý đi chăng nữa...
Tất nhiên Mị thuật này cũng có cách phá giải, nhưng với chênh lệch giữa Thần và Tướng, chuyện Dương nhận ra và phá giải Mị thuật rất nhanh khiến Hồ Mị Như kinh ngạc tột độ: "Tại sao ngươi có thể phá giải Mị thuật của ta nhanh như vậy?"
Phải nói thêm, Hồ Mị Như là người mạnh mẽ nhất, xinh đẹp nhất của Hồ tộc trong suốt mấy nghìn năm, đương nhiên Mị thuật của nàng cũng thuộc vào loại kinh khủng nhất, tuy hiện tại không thể phát huy tối đa nhưng cũng không có chuyện một tên Linh Tướng lại phá giải dễ dàng như vậy.
Thật ra Dương cũng đâu biết, nhận ra là nhận ra thôi, còn kiến thức về Mị thuật đương nhiên biết được từ Google. Nhưng hắn xoa cằm, nháy mắt với Như Nguyệt một cái rồi nhìn Hồ Mị Như trên cao, ra vẻ tự tin nói: "Đương nhiên là Mị thuật của bà làm sao sánh bằng tình yêu chân thành tuyệt đối của ta dành cho Nguyệt?"
Biết là thằng này nói xạo, nhưng Như Nguyệt không khỏi mỉm cười, Triệu Nhị thì sửa lại mặt nạ và đứng lặng, không biết nghĩ gì, riêng Sùng Hạo lại bắt đầu đi loanh quanh tìm lối ra, tựa như chuyện ầm ĩ xung quanh đã hoàn toàn vô hình vô thanh đối với hắn.
Nhìn thái độ khoe mẽ của Dương, Hồ Mị Như hừ lạnh: "Khá lắm..."
Dương đáp: "May mắn thôi... Dùng Mị thuật với ta thì ta biết chắc chắn bà không hề có ý định tác hợp chuyện giữa ta và Nguyệt, nên không cần phải tốn công suy nghĩ thêm thử thách làm gì..."
Hồ Mị Như gật đầu: "Đã biết là vậy, thôi thì ngươi nên rút lui đi, lần này ta tha mạng!"
Dương lắc đầu: "Đương nhiên ta không rút lui, không muốn bị bà thử thách, càng không muốn nài nỉ xin xỏ làm gì..."
"Vậy ý ngươi là sao?"
Dương đáp: "Trao đổi!"
Hồ Mị Như nhìn Dương khó hiểu, sau đó bật cười thật to: "Ha ha... Trao đổi? Thằng nhóc ngươi tự đề mình quá cao rồi! Ngươi có cái thá gì khiến ta muốn trao đổi?"
Dương mỉm cười tự tin: "Mạng của bà!"
Hồ Mị Như lại bật cười như vừa nghe Dương kể chuyện Lạc Long Quân chơi bắn cá thua đến bán nhà, sau đó nói: "Ý ngươi là... nếu ta không tác thành chuyện ngươi và Như Nguyệt, thì ngươi sẽ giết ta?"
Dương lắc đầu, dùng chính câu nói của Hồ Mị Như trước đó để đáp lại: "Bà tự đề mình quá cao rồi! Đối với ta thì mạng của bà không bằng Như Nguyệt! Hơn nữa, Như Nguyệt là vợ của ta, sao phải cần bà tác thành?"
"Vậy chứ ngươi muốn đổi mạng ta lấy thứ gì?"
Dương đáp: "Trước hết phải nói rõ, ta không có ý định đổi mạng sống của bà, mà đổi mạng chết của bà! Ta sẽ giúp bà giết chết bà, đổi lại, ta chỉ cần bà đáp ứng một điều kiện!"
Câu nói của Dương nghe ra hoàn toàn hoang đường và khó hiểu, nhưng Hồ Mị Như không nghĩ vậy, nàng nhìn Dương bằng ánh mắt hoàn toàn khác, dường như suy nghĩ rất lâu rồi hỏi: "Điều kiện gì?"
Dương nhìn vào mắt Hồ Mị Như, sau đó trịnh trọng nói: "Điều kiện là... sau khi ta giúp bà giết chết bà, thì bà phải... hẹn hò với ta!"
Nghe câu này, đến ngay cả Sùng Hạo cũng phải nhìn Dương bằng ánh mắt khó hiểu, ta giúp bà giết chết chính bà, đổi lại bà phải hẹn hò với ta, thằng này nhũng não rồi hay vẫn còn vướng trong Mị thuật?
Còn Triệu Nhị lại bật một tiếng thốt, nàng kinh ngạc nói không thành tiếng: "Tên này... Chẳng lẽ hắn thích... yêu xác chết?"
Ngay cả Như Nguyệt cũng không thể hiểu nổi ý trong câu nói của Dương là gì, nhưng nàng biết hắn nói vậy chắc chắn phải có lý do.
Còn với Hồ Mị Như, trong lòng nàng lúc này như có một cơn bão dữ dội đang bộc phát, không phải vì câu nói khó hiểu, không phải vì điều kiện bất ngờ, mà vì ánh mắt hắn khi nói ra câu đó... Một ánh mắt chân thành tuyệt đối!
Đùa sao? Nàng đang nghĩ biện pháp ngăn cản chuyện tình giữa hắn và Như Nguyệt, còn hắn lại muốn hẹn họ với chính nàng, tổ tiên của Như Nguyệt? Đây có còn gọi là đa tình không? Nếu đa tình có cấp bậc thì tên này chắc phải là tối thượng trong đa tình, đa tình đến mức nghịch thiên!
Bối rối! Hồ Mị Như mấp máy môi không biết nói gì, rồi trong lòng nàng nghĩ đến một người, Lạc Long Quân - Sùng Lãm! Phải chi hắn cũng như tên nhóc này, hoặc có được một phần sự đa tình này, thì dù chỉ là một cô vợ bé mỗi năm được bên chồng một lần, nàng cũng chấp nhận...
Không đúng! Nàng muốn hắn là của riêng nàng, duy chỉ có nàng, mãi mãi bên nàng!
Cũng không đúng! Một trong hai đều không đúng, mà là cả hai cùng đúng! Bởi vì câu dưới là suy nghĩ khi nàng chưa có hắn, còn câu trên là suy nghĩ khi nàng biết chắc rằng đã mất hắn! Hắn, mãi mãi chỉ xem nàng là một người em gái...
Rồi lại thêm một chuyện không ngờ, Hồ Mị Như, khóc. Nàng khóc nức nỡ, nước mắt ràng rụa, khóc như một cô gái tuổi mới lớn đánh mất tình yêu đầu đời...
Rồi tiếng gió dập, hắn vỗ cánh bay đến, đưa tay đến để lau đi nước mắt trên mặt nàng...
"Ta không cần... Hức..."
Bướng bĩnh nói không, nhưng Hồ Mị Như không hề ngăn Dương lau qua gương mặt nàng. Dịu dàng quá, ấm áp quá... Đây là cái mà người đàn ông vẫn làm cho người hắn yêu hay sao?
Hình ảnh trước mắt mờ đ-c vì lệ, nhưng Mị Như vẫn nhìn ra gương mặt trong trạng thái Tiên Long hóa cấp 1 của hắn, ánh mắt kia sao mà dịu dàng, sao mà chân thành, sao mà hấp dẫn đến thế, đâu giống cái thái độ trẻ trâu nông nổi mà hắn biểu hiện ra trước đây?
Chợt nhận ra, hình ảnh Lạc Long Quân trong tâm trí nàng vốn đã nhạt nhòa từ rất rất lâu, nay tan biến và thay bằng một hình ảnh, tuy còn nhạt nhòa hơn, nhưng lại rõ ràng hơn...
Nhưng hắn sinh sau nàng nhiều nghìn năm...
Nhưng hắn là người yêu của Như Nguyệt...
Nhưng hắn mang Tiên huyết - Long thể - Nhân cốt...
Nhưng...
Lý trí nàng tìm mọi lý do để phủ nhận, và thật ra thâm tâm cũng tìm cùng những lý do đó, không phải để phủ nhận, mà để chấp nhận...
Nghĩ nhiều, cuối cùng vấn đề chính là điều kiện trao đổi của hắn, thật sự không hề dễ dàng...
Phải giết được nàng!
Hồ Mị Như tự trấn tỉnh mình, cố gắng tìm lại thái đổ bề trên kêu ngạo để nhìn Dương, nhưng thật sự là có phần gượng gạo: "Hão huyền! Ngươi nghĩ ngươi có thể giết nổi ta sao?"
Thấy Mị Như vừa khóc xong đã trở lại như cũ, Dương bật cười: "Đương nhiên không nổi! Nhưng sau này sẽ được!"
Hắn nói tiếp: "Dù mạnh mẽ đến mức nào... thì Mị Như kia vẫn chỉ là một trong chín chiếc đuôi của nàng..."
Lúc này, Như Nguyệt, Sùng Hạo và Triệu Nhị mới hiểu qua lý do Dương nói sẽ giết Mị Như để hẹn hò với nàng. Tiên tộc có Trùng Sinh, Phượng tộc có Tái Sinh, còn Hồ tộc có Phân Thân.
Hết chương 141
Tiếng nói lạnh lùng tàn nhẫn của Hồ Mị Như cất lên tựa như một lưỡi kiếm sắc nhọn đang kề sát cổ Triệu Nhị, nhưng không ai biết Triệu Nhị có sợ hãi hay không, bởi nàng vẫn luôn mang mặt nạ.
"Tổ tiên..."
Thấy Dương bị làm khó, Như Nguyệt vội lên tiếng, nhưng bị Mị Như ngắt lời: "Cứ để ta xử, lúc nãy ngươi không thấy sao? Hắn nói yêu ngươi, nhưng trước đòn đánh của ta lại đẩy ngươi ra và bế con bé kia đi, không đủ để chứng tỏ hắn xem con bé kia quan trọng hơn ngươi sao?"
Như Nguyệt lắc đầu: "Không phải! Hắn làm vậy vì biết người sẽ không làm thương tổn đến con, còn cô gái kia hoàn toàn vô tội!"
Hồ Mị Như gật đầu: "Đúng, có thể như ngươi nói, nhưng cũng có thể như ta nói, vậy nên ta cần hắn chứng mình tình yêu của hắn dành cho ngươi là thật! Mau làm đi!"
Sau lời thúc giục của Hồ Mị Như, Dương gật đầu đáp: "Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Được!"
Nói xong, Dương tiến đến đối diện Triệu Nhị, không khí xung quanh trở nên trầm lặng, cả Như Nguyệt, Triệu Nhị và Sùng Hạo cùng nhìn Dương, không phải để xem hắn giết Triệu Nhị hay không, bởi cả ba người này đều tin chắc Dương sẽ không làm vậy, nhưng hắn định làm gì? Thật sự mà nói, hành động tiếp theo của Dương khiến cho ngay cả chính bản thân hắn không ngờ tới. Tay hắn đưa vào cổ Triệu Nhị, tất nhiên không phải bóp cổ nàng, mà sau đó tay hắn kéo chiếc mặt nạ của Triệu Nhị lên cao, cho đến khi lớp mặt nạ lên cao khỏi môi nàng, Dương liền cúi mặt đặt vào đôi môi hồng kia một nụ hôn, không phải hôn nhẹ, mà là hôn say sưa mãnh liệt!
Bất ngờ vì hành động của mình, Dương càng thêm bất ngờ khi Triệu Nhị có gương mặt xấu xí lại sở hữu một làn môi thơm mềm tuyệt diệu...
Còn Triệu Nhị cũng bất ngờ không kém, nàng không ngờ được kẻ đã nhìn thấy gương mặt thật xấu xí của nàng như Dương lại có thể trước mặt người yêu hắn trao cho nàng một nụ hôn nồng cháy đến vậy, nồng cháy đến nỗi Triệu Nhị không cách nào phản khán, ngược lại còn động môi đáp lại, mặc kệ sự đời...
Say như say trong nụ hôn đầu đời, Dương như một thói quen bắt đầu động tay, một tay choàng qua làn eo mỏng, một tay xoa vào gò mông tròn của Triệu Nhị, thậm chí, khối thịt giữa hai chân cũng cương to cọ vào dưới bụng của nàng...
Dù say sưa thế nào đi nữa, khác với Dương, Triệu Nhị vẫn là một cô gái trắng trong, không tránh khỏi ngại ngùng xấu hổ, bị cái thứ kia cọ vào nơi nhạy cảm, nàng bắt đầu ngọ nguậy tìm cách tránh đi, đến khi cái lưỡi Dương đưa ra chen vào môi nàng, nàng vì quá xấu hổ mà hé răng cắn mạnh một cái.
"Ui da!"
Bị cắn sắp rách lưỡi, Dương rời Triệu Nhị ra và la lên, sau đó nhìn quanh, nhận thấy ánh mắt kì dị của Sùng Hạo, gương mặt đỏ bừng của Như Nguyệt và gương mặt đẹp có nét hả hê của Hồ Mị Như, lúc này mới sực tỉnh rằng mình đã làm một điều ngu ngốc đến dường nào, giống như thêm dầu vào lửa...
Hắn thật sự đã có ý muốn làm vậy! Nhưng tại sao hắn lại muốn làm vậy? Làm vậy thì chứng minh được điều gì?
Mắt Dương bừng sáng, vội quát lên, không chỉ cho riêng Hồ Mị Như nghe, mà còn vì muốn cho Như Nguyệt và Triệu Nhị nghe: "Mị thuật!"
Như Nguyệt còn đang đau lòng và ghen tức trước hành động khó tin của Dương với Triệu Nhị, khi nghe Dương nói lên hai từ "mị thuật" liền lập tức hiểu ra vấn đề.
Người ta thường gọi những cô nàng lẳng lơ dâm đãng thích mê hoặc đàn ông là hồ ly tinh, bắt nguồn từ sở thích mê hoặc người khác bằng cách dùng một trong những năng lực bản năng của Hồ tộc, Mị thuật. Mị thuật này ghê gớm ở chỗ có thể mê hoặc suy nghĩ người khác, khiến người này nghĩ và làm những điều do người gây ra Mị thuật mong muốn mà không hề biết mình đang bị điều khiển, thậm chí còn tưởng rằng những điều mình làm kia là chính do bản thân mình mong muốn, dù cho điều đó hoàn toàn phi lý đi chăng nữa...
Tất nhiên Mị thuật này cũng có cách phá giải, nhưng với chênh lệch giữa Thần và Tướng, chuyện Dương nhận ra và phá giải Mị thuật rất nhanh khiến Hồ Mị Như kinh ngạc tột độ: "Tại sao ngươi có thể phá giải Mị thuật của ta nhanh như vậy?"
Phải nói thêm, Hồ Mị Như là người mạnh mẽ nhất, xinh đẹp nhất của Hồ tộc trong suốt mấy nghìn năm, đương nhiên Mị thuật của nàng cũng thuộc vào loại kinh khủng nhất, tuy hiện tại không thể phát huy tối đa nhưng cũng không có chuyện một tên Linh Tướng lại phá giải dễ dàng như vậy.
Thật ra Dương cũng đâu biết, nhận ra là nhận ra thôi, còn kiến thức về Mị thuật đương nhiên biết được từ Google. Nhưng hắn xoa cằm, nháy mắt với Như Nguyệt một cái rồi nhìn Hồ Mị Như trên cao, ra vẻ tự tin nói: "Đương nhiên là Mị thuật của bà làm sao sánh bằng tình yêu chân thành tuyệt đối của ta dành cho Nguyệt?"
Biết là thằng này nói xạo, nhưng Như Nguyệt không khỏi mỉm cười, Triệu Nhị thì sửa lại mặt nạ và đứng lặng, không biết nghĩ gì, riêng Sùng Hạo lại bắt đầu đi loanh quanh tìm lối ra, tựa như chuyện ầm ĩ xung quanh đã hoàn toàn vô hình vô thanh đối với hắn.
Nhìn thái độ khoe mẽ của Dương, Hồ Mị Như hừ lạnh: "Khá lắm..."
Dương đáp: "May mắn thôi... Dùng Mị thuật với ta thì ta biết chắc chắn bà không hề có ý định tác hợp chuyện giữa ta và Nguyệt, nên không cần phải tốn công suy nghĩ thêm thử thách làm gì..."
Hồ Mị Như gật đầu: "Đã biết là vậy, thôi thì ngươi nên rút lui đi, lần này ta tha mạng!"
Dương lắc đầu: "Đương nhiên ta không rút lui, không muốn bị bà thử thách, càng không muốn nài nỉ xin xỏ làm gì..."
"Vậy ý ngươi là sao?"
Dương đáp: "Trao đổi!"
Hồ Mị Như nhìn Dương khó hiểu, sau đó bật cười thật to: "Ha ha... Trao đổi? Thằng nhóc ngươi tự đề mình quá cao rồi! Ngươi có cái thá gì khiến ta muốn trao đổi?"
Dương mỉm cười tự tin: "Mạng của bà!"
Hồ Mị Như lại bật cười như vừa nghe Dương kể chuyện Lạc Long Quân chơi bắn cá thua đến bán nhà, sau đó nói: "Ý ngươi là... nếu ta không tác thành chuyện ngươi và Như Nguyệt, thì ngươi sẽ giết ta?"
Dương lắc đầu, dùng chính câu nói của Hồ Mị Như trước đó để đáp lại: "Bà tự đề mình quá cao rồi! Đối với ta thì mạng của bà không bằng Như Nguyệt! Hơn nữa, Như Nguyệt là vợ của ta, sao phải cần bà tác thành?"
"Vậy chứ ngươi muốn đổi mạng ta lấy thứ gì?"
Dương đáp: "Trước hết phải nói rõ, ta không có ý định đổi mạng sống của bà, mà đổi mạng chết của bà! Ta sẽ giúp bà giết chết bà, đổi lại, ta chỉ cần bà đáp ứng một điều kiện!"
Câu nói của Dương nghe ra hoàn toàn hoang đường và khó hiểu, nhưng Hồ Mị Như không nghĩ vậy, nàng nhìn Dương bằng ánh mắt hoàn toàn khác, dường như suy nghĩ rất lâu rồi hỏi: "Điều kiện gì?"
Dương nhìn vào mắt Hồ Mị Như, sau đó trịnh trọng nói: "Điều kiện là... sau khi ta giúp bà giết chết bà, thì bà phải... hẹn hò với ta!"
Nghe câu này, đến ngay cả Sùng Hạo cũng phải nhìn Dương bằng ánh mắt khó hiểu, ta giúp bà giết chết chính bà, đổi lại bà phải hẹn hò với ta, thằng này nhũng não rồi hay vẫn còn vướng trong Mị thuật?
Còn Triệu Nhị lại bật một tiếng thốt, nàng kinh ngạc nói không thành tiếng: "Tên này... Chẳng lẽ hắn thích... yêu xác chết?"
Ngay cả Như Nguyệt cũng không thể hiểu nổi ý trong câu nói của Dương là gì, nhưng nàng biết hắn nói vậy chắc chắn phải có lý do.
Còn với Hồ Mị Như, trong lòng nàng lúc này như có một cơn bão dữ dội đang bộc phát, không phải vì câu nói khó hiểu, không phải vì điều kiện bất ngờ, mà vì ánh mắt hắn khi nói ra câu đó... Một ánh mắt chân thành tuyệt đối!
Đùa sao? Nàng đang nghĩ biện pháp ngăn cản chuyện tình giữa hắn và Như Nguyệt, còn hắn lại muốn hẹn họ với chính nàng, tổ tiên của Như Nguyệt? Đây có còn gọi là đa tình không? Nếu đa tình có cấp bậc thì tên này chắc phải là tối thượng trong đa tình, đa tình đến mức nghịch thiên!
Bối rối! Hồ Mị Như mấp máy môi không biết nói gì, rồi trong lòng nàng nghĩ đến một người, Lạc Long Quân - Sùng Lãm! Phải chi hắn cũng như tên nhóc này, hoặc có được một phần sự đa tình này, thì dù chỉ là một cô vợ bé mỗi năm được bên chồng một lần, nàng cũng chấp nhận...
Không đúng! Nàng muốn hắn là của riêng nàng, duy chỉ có nàng, mãi mãi bên nàng!
Cũng không đúng! Một trong hai đều không đúng, mà là cả hai cùng đúng! Bởi vì câu dưới là suy nghĩ khi nàng chưa có hắn, còn câu trên là suy nghĩ khi nàng biết chắc rằng đã mất hắn! Hắn, mãi mãi chỉ xem nàng là một người em gái...
Rồi lại thêm một chuyện không ngờ, Hồ Mị Như, khóc. Nàng khóc nức nỡ, nước mắt ràng rụa, khóc như một cô gái tuổi mới lớn đánh mất tình yêu đầu đời...
Rồi tiếng gió dập, hắn vỗ cánh bay đến, đưa tay đến để lau đi nước mắt trên mặt nàng...
"Ta không cần... Hức..."
Bướng bĩnh nói không, nhưng Hồ Mị Như không hề ngăn Dương lau qua gương mặt nàng. Dịu dàng quá, ấm áp quá... Đây là cái mà người đàn ông vẫn làm cho người hắn yêu hay sao?
Hình ảnh trước mắt mờ đ-c vì lệ, nhưng Mị Như vẫn nhìn ra gương mặt trong trạng thái Tiên Long hóa cấp 1 của hắn, ánh mắt kia sao mà dịu dàng, sao mà chân thành, sao mà hấp dẫn đến thế, đâu giống cái thái độ trẻ trâu nông nổi mà hắn biểu hiện ra trước đây?
Chợt nhận ra, hình ảnh Lạc Long Quân trong tâm trí nàng vốn đã nhạt nhòa từ rất rất lâu, nay tan biến và thay bằng một hình ảnh, tuy còn nhạt nhòa hơn, nhưng lại rõ ràng hơn...
Nhưng hắn sinh sau nàng nhiều nghìn năm...
Nhưng hắn là người yêu của Như Nguyệt...
Nhưng hắn mang Tiên huyết - Long thể - Nhân cốt...
Nhưng...
Lý trí nàng tìm mọi lý do để phủ nhận, và thật ra thâm tâm cũng tìm cùng những lý do đó, không phải để phủ nhận, mà để chấp nhận...
Nghĩ nhiều, cuối cùng vấn đề chính là điều kiện trao đổi của hắn, thật sự không hề dễ dàng...
Phải giết được nàng!
Hồ Mị Như tự trấn tỉnh mình, cố gắng tìm lại thái đổ bề trên kêu ngạo để nhìn Dương, nhưng thật sự là có phần gượng gạo: "Hão huyền! Ngươi nghĩ ngươi có thể giết nổi ta sao?"
Thấy Mị Như vừa khóc xong đã trở lại như cũ, Dương bật cười: "Đương nhiên không nổi! Nhưng sau này sẽ được!"
Hắn nói tiếp: "Dù mạnh mẽ đến mức nào... thì Mị Như kia vẫn chỉ là một trong chín chiếc đuôi của nàng..."
Lúc này, Như Nguyệt, Sùng Hạo và Triệu Nhị mới hiểu qua lý do Dương nói sẽ giết Mị Như để hẹn hò với nàng. Tiên tộc có Trùng Sinh, Phượng tộc có Tái Sinh, còn Hồ tộc có Phân Thân.
Hết chương 141
Danh sách chương